Xin Sư Thúc Kiềm Chế

Chương 31: Bụi bẩn trên người



Sau một ngày dài buồn chán, mặt trời cũng lặng lẽ giấu mình sau ngọn núi, trên bầu trời bắt đầu nổi lên những chấm tròn sáng, đợi đêm tối qua đi, một ngày mới nữa lại bắt đầu.

Trấn nhỏ Sơn Nam, xinh đẹp mà yên tĩnh, mặt trời lặn đi, người đi đường cũng dần thưa thớt, lúc này trong trấn xuất hiện một chiếc xe ngựa đắc tiền từ phương xa thong thả đi tới.

Con ngựa đen thui, trông rất khỏe mạnh, lông mượt mà bóng loáng, bước đi lộc cộc như có nhịp điệu, vừa nhìn đã biết không phải con vật tầm thường.

Ngồi trên càng xe là hai thiếu niên trẻ tuổi, tướng mạo thanh tú, toát ra hơi thở bức người, nhìn trang phục đang mặc cũng không giống như loại tôi tớ trong phủ, một người đánh xe, người còn lại ngồi bên cạnh, sắc mặt hai người có phần nghiêm túc, người đi đường nhìn chăm chú một chút rồi không nhìn nữa, để tránh cho người ta hiểu lầm không cần thiết. Nói như thế, đây hẳn là người có địa vị, còn bọn họ chỉ là con kiến nhỏ, khoảng cách giữa người có tiền và dân chúng vẫn không bao giờ xóa bỏ được.

Hoành Hạ đánh xe, Nhĩ Tương đang tìm khách điếm có thể dừng chân nghỉ ngơi được, thị trấn này không quá lớn, cửa hiệu trên đường lại càng ít hơn, đa phần là những cửa tiệm bán lương thực, mắm muối, và tiệm cầm đồ, cuối cùng có một lá cờ phướn bán rượu đập vào mắt, tờ phước trông cũ kỹ, mặt trên viết một chữ rượu thật lớn, xem ra là khách điếm lâu năm.

“Hu.” Hoành Hạ kéo dây cương cho ngựa dừng lại, Nhĩ Tương ở bên kia càng xe nhảy xuống, đi vào bước vào tửu lâu, “Chưởng quầy, còn phòng trống không?”

“Có có có, khách quan đi mấy người?” Một giọng nữ trả lời, nghe qua ước chừng ba mươi bốn mươi tuổi.

“Có là được, sắp xếp hai gian phòng thượng hạng cho công tử nhà ta với sư thúc.” Nhĩ Tương cố tình dặn dò một tiếng, hắn và Hoành Hạ cũng không gấp, tùy tiện tìm một chỗ là được, tuy hắn biết Sở Lương Âm không phải là người so đo, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn.

“Được được, tiểu nhị mau đi chuẩn bị phòng cho khách quan.” Người nữ kia la to một tiếng, vừa nghe đã biết bà ta vui sướng cỡ nào, có thể thấy được trấn nhỏ này rất ít khi có người dừng chân, mà người đến lần này, thoạt nhìn rất có tiền.

Hoành Hạ ở bên mái hiên nghe cuộc đối thoại giữa bà chủ với Nhĩ Tương, nhảy xuống xe ngựa, sau đó nhìn vào bên trong xe ngựa nói: “Công tử, thất sư thúc, đến rồi!”

Hoành Hạ đứng sang một bên, đợi người trong xe đi ra, nhưng đợi chừng một phút, cũng chẳng thấy bên trong có động tĩnh gì, hắn liếc mắt nhìn nhưng không dám nói gì, bộ dạng hai người đều chật vật nhếch nhác, xem ra là đang xấu hổ vì phải gặp người khác.

“Công tử, thất sư thúc, sắc trời bên ngoài đã tối, cần phải nghỉ ngơi.” Hoành Hạ cố tình nói như vậy, thật ra ở ngoài vẫn còn sáng trưng.

Bỗng dưng, bên trong xe truyền đến tiếng động, màn trúc bị xốc lên, Sở Lương Âm vẫn còn ngáy ngủ bước ra, đứng ngay càng xe nhìn xung quanh, lúc này xem như mới tỉnh táo, phịch một tiếng, từ càng xe nhảy xuống đất, Hoành Hạ hoảng sợ lui ra sau.

Khóe môi cong lên, Sở Lương Âm cười thầm một tiếng, sau đó đi vòng qua xe ngựa bước vào tửu lâu, Nhĩ Tương đứng ở cạnh cửa kinh hãi nhìn Sở Lương Âm đi ngang qua trước mặt mình, đợi nàng đi khỏi hắn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chân chạy đến trước xe ngựa, xốc màn trúc lên, mời công tử xuống xe.

Sở Lương Âm đi vào tửu lâu, sắc mặt bà chủ đang đứng nghênh đón, phút chốc cứng đờ, nhìn cả người nàng dính đầy bụi bẩn, trên tay còn cầm theo kiếm, vừa nhìn đã biết người trong giang hồ, hơn nữa còn là loại người rất nghèo.

Bà chủ đã hơn bốn mươi tuổi, tuy không còn trẻ, nhưng vẫn giữ được bộ dạng thướt tha, xem ra lúc trẻ bà là một người xinh đẹp.

Để ý thấy ánh mắt bà chủ, đuôi lông mày Sở Lương Âm không tự chủ nhíu lại, hừ một tiếng, “Mau chuẩn bị nước nóng, Nguyệt công tử ở sau cần tắm rửa đấy.”

Bà chủ ngẩn người trong giây phút, trở mắt nhìn Sở Lương Âm đi lướt qua mình, hít phải bụi bẩn trên người nàng ấy khiến bà hắt xì mấy cái.

Nguyệt công tử? Trong lúc bà chủ vẫn còn đang kinh ngạc, ngoài cửa lại có người bước vào, phản ứng đầu tiên của bà là trợn to mắt, giây kế tiếp, nhìn y phục rách nát và dính đầy bụi bẩn trên người công tử có tướng mạo không tầm thường này, nét mặt bà chủ trở nên rối rắm.

Nguyệt Ly Phong vẫn thờ ơ lạnh lùng, Nhĩ Tương và Hoành Hạ đang cầm theo hai cái rương lớn nhanh chóng đuổi theo sau, rõ ràng bọn họ là tôi tớ, nhưng trên người lại sạch sẽ tươm tất, so với hai người Nguyệt Ly Phong và Sở Lương Âm hồi nãy, càng giống như hạ nhân hơn, coi như là từ dưới đất chui lên đi, ngay cả tiểu nhị cũng lộ ra ánh mắt ghét bỏ.

“Chuẩn bị nhiều nước nóng một chút. Xíu nữa, chúng ta cần dùng đến nhà bếp, các người không cần chuẩn bị cơm chiều đâu, đồ đạc chúng ta đã chuẩn bị cả rồi.” Hoành Hạ ném một thỏi bạc lên quầy, cũng không thèm chú ý gương mắt hớn hở của bà chủ kia, rất nhanh đuổi kịp công tử.

Phòng ở cũng không hẳn là sạch sẽ, nhưng với Sở Lương Âm mà nói, điều này cũng không quan trọng, dù sao ở một nơi hoang dã như vậy, nàng cũng không hề lo lắng.

Đem bảo kiếm trong tay đặt lên bàn, nàng cởi áo khoác và váy ở bên ngoài đã dính đầy bụi bẩn ra. Phủi một cái, bụi bẩn trên quần áo bay ra, Sở Lương Âm nhíu mày, thuận tiện ném đi, chính xác rơi xuống ngay cửa.

Cốc cốc cốc, đúng lúc này, ở bên ngoài có người gõ cửa, Sở Lương Âm không thèm nhìn, nói “Vào đi”. Sau đó xoay người ngồi trên giường, chậm rãi chuyển động cái cổ, nằm trên xe ngựa lâu như vậy, cổ nàng rất khó chịu.

Cửa được đẩy vào, đầu tiên là xuất hiện một thùng nước tắm, theo sau là đầu người lấp ló, đúng là Nhĩ Tương.

“Thất sư thúc, ta đã đem thùng nước tắm vào, xíu nữa là người có thể tắm được.” Nhĩ Tương đứng bên ngoài, thấp giọng nói, sau đó ôm thùng tắm lớn để vào trong phòng.

“Ừm.” Sở Lương Âm nhàn nhạt trả lời, cái cổ ngưng lay động, lông mày chau lại, quan sát Nhĩ Tương đem thùng tắm vào.

Thùng tắm thoạt nhìn khá nặng, nhưng sức lực Nhĩ Tương không nhỏ, hơn nữa thùng tắm hơi to, hắn phải cố gắng hết sức mới khiêng nổi.

“Hô.” Đi được hai bước dừng lại, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bộ dạng vô cùng đáng yêu.

“Mệt lắm à?” Cuối cùng nhịn không được, sau năm phút Nhĩ Tương vẫn còn loay hoay với thùng tắm, còn cách bình phong một khoảng. Sở Lương Âm đứng dậy, bước vài bước đến trước mặt Nhĩ Tương, Nhĩ Tương ngẩng đầu nhìn nàng, tròn xoe đôi mắt, có hơi sợ nàng, gương mặt ửng hồng, vội vàng rũ mắt xuống, ngập ngừng nói: “Có hơi nặng ạ.”

Sở Lương Âm không để ý đến hắn, lập tức đưa tay bắt lấy thùng nước tắm xách lên, thùng nước tắm cách mặt đất đến mấy cen-ti-mét, nàng mang đến sau bình phong, cạch một tiếng, thùng nước đã bị ném đúng vị trí nó cần, xong xuôi thoải mái phủi tay đi ra, thấy Nhĩ Tương trợn mắt há hốc mồm, ngay cả đến lỗ tai cũng đỏ, “Vẫn là….Vẫn là thất sư thúc lợi hại nhất.”

“Đừng có ở đây nịnh nọt ta, mau đem nước đến, bà đây muốn tắm.” Lúc đi ngang qua Nhĩ Tương, Sở Lương Âm thuận tay đẩy hắn một cái, suýt chút nữa Nhĩ Tương đã té ngã, vội vàng xoay người chạy ra ngoài, nhanh như cắt đã chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, cứ y như bị ma đuổi vậy.

Sở Lương Âm cong môi cười một tiếng, lần nữa trở lại giường, đợi Nhĩ Tương mang nước đến.

Lúc này, Hoành Hạ ở ngoài cửa, xách theo một thùng nước vẫn còn lượn lờ hơi nóng, lập tức tiêu sái đi ngang qua phòng Sở Lương Âm, xem ra là đưa nước tắm cho Nguyệt Ly Phong.

Nữ nhân đang xoa gáy đột nhiên dừng tay, nhìn chằm chằm khoảng không ngoài cửa, đuôi chân mày cong lên, đôi mắt nheo lại, trên môi xẹt qua nụ cười xấu xa, tay phải móc ở bên hông bình sứ màu đen, sau một phút, nàng không còn ở trong phòng, cửa sổ mở lớn, gió đêm nhè nhẹ thổi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện