Xoay Chuyển Vận Mệnh

Chương 12: Chủ nhân và nô tài



Tô Tâm Li mỉm cười, con người đen tuyền càng long lanh như thể nước mắt sẽ lập tức trào ra, nàng trầm mặt, sắc mặt nghiêm túc rồi lại ngây thơ vô tội, chất vấn, "Tỷ tỷ làm sao có thể có ý nghĩ như thế?"

Giọng nói trầm xuống, quét mắt một vòng từ Tô Bác Nhiên tới mấy vị quan viên ở đây, lời nói chính trực quyết tuyệt, “Tính từ năm đầu tiên Khôn đế lập Lưu Ly quốc, phủ Định Quốc Công ở vương triều Lưu Ly Quốc đã tồn tại đã hơn trăm năm, phủ Định Quốc Công đời đời trung lương,nam nhi Trình gia luôn nghiêm túc tuân theo tổ huấn trung quân ái quốc, tận chức canh giữ, cống hiến cho triều đình, đối với mọi chuyện đều lấy hai chữ công bằng để xử lí, chưa bao giờ vì tư mật mà làm trái quốc pháp, các vị đại nhân ở đây cùng làm quan với Định Quốc Công , có nhiều vị đại nhân cùng Định Quốc Công lên triều cũng vài chục năm, nhân cách của ngài ấy thế nào hẳn các vị trong lòng đều rõ ràng, ngài ấy có phải người vì chuyện của bản thân đi lạm sát người vô tội hay không, các vị đều biết sáng tỏ phải không?”

Lời nói dõng dạc, nét mặt nghiêm nghị, không chút chột dạ,nhín Tô Tâm Li thấy thế nào cũng không giống kẻ đi vu oan hãm hại người khác, hơn nữa, coi như Định Quốc Công vì chuyện tư đi lạm sát người vô tội bọn họ cũng không dám chỉ trích nửa lời.

Nhiều quan viên khi nãy nhìn Tô Diệu Tuyết còn có chút tán thưởng, giờ lại đầy vẻ coi rẻ và xem thường, dưỡng nữ chính là dưỡng nữ, bụng dạ hẹp hòi hiểm ác, còn dám ngang nhiên ở đây chửi bới hãm hại tiểu thư chính thất của Thừa tướng phủ, thật không có giáo dưỡng, không biết Thừa tướng nghĩ thế nào, lại đem kẻ có lòng dạ khó lường đối với phủ Định Quốc Công có công với xã tắc giữ lại trong phủ.

Tô Diệu Tuyết cảm thấy như có kim châm sau lưng, móng tay thon dài đâm sâu vào da thịt, rõ ràng hận không thể đem Tô Tâm Li ăn tươi nuốt sống, nhưng trên mặt phải giả vờ thiện lương che giấu vẻ hận thù, máu nóng như chuẩn bị trào ra ngoài.

-“ Định Quốc Công chính trực, công bằng, nghiêm cẩn luyện quân không phải giả, nhưng đó là đối với người ngoài.” Tô Diệu Tuyết không phục ngoan cố tiếp lời.

-“ Vậy tỷ có thể nói cho các vị ở đây biết lí do ta hao phí tâm tư, tìm cách hãm hại Phương di nương?” Cũng chỉ là một di nương mà thôi, ta đường đường chính chính là đại tiểu thư của chính thất, coi như không ưa cũng chẳng cần phí sức tính kế hãm hại làm gì?”

Phương di nương tức giận cắn chặt răng, sao nàng có thể không hiểu thâm ý của Tô Tâm Li kia chứ?

Nàng chỉ là di nương, nói khó nghe chút, chỉ như nô tài trong phủ, nàng ta đại tiểu thư Thừa tướng phủ, cũng chính là chủ nhân, tính kế hãm hại di nương không phải tự hạ thấp thân phận sao?

Chết tiệt tiểu móng, lại như vậy làm thấp đi lãng phí nàng!

Nghĩ tới vẻ mặt đắc ý của Tô Tâm Li, Tô Diệu Tuyết nhất thời giận mà không có chỗ phát tiết, “ Đó là bởi vì phụ thân muốn đưa Phương di nương lên chính thất, lúc đó nàng đường đường chính chính là chủ mẫu của Thừa tướng phủ, ngươi không muốn nàng ngồi lên vị trí chủ mẫu nên mới bày mưu lập độc kế như vậy!”

Tô Diệu Tuyết vênh mặt lên, tự cho là phân tích chính xác, rõ ràng nguyên nhân mọi chuyện.

Phương di nương vừa nghe, đáy lòng thầm kêu một tiếng không ổn, vừa muốn mở miệng, ánh mắt Tô Tâm Li quét tới.

Một cái nhìn sâu thẳm như vực sâu, lại như một cái đầm nước lạnh lẽo khiếp người, không một tia nhiệt độ, Phương di nương chỉ cảm thấy giật mình, ngây ngốc đứng yên tại chỗ.

-“ Phụ thân, người quyết định đưa Phương di nương lên chính thất sao? Mẫu thân, nàng-----“

Tô Tâm Li thở dài, bưng mặt khóc, khóc tới mức thê thê thảm thảm, hai mắt dưới khăn tay lại trong trẻo, sáng sủa, nơi nào có nửa phần đau thương như thế.

Lén lút ngẩng lên nhìn Phương di nương, vẻ mặt luôn nhu nhược hiền lành hiện lên vẻ hoang mang, đáy lòng Tô Tâm Li hừ lạnh, không ngờ nàng ta cũng có ngày hôm nay.

Lúc này Tô Diệu Tuyết cũng đã ý thức được bản thân sai lầm, sắc mặt trắng bệch, kinh hoàng nhìn Tô Bác Nhiên.

Tầm mắt Tô Tâm Li cũng rơi trên người Tô Bác Nhiên, lạnh lùng quan sát nhất cử nhất động của hắn, vừa rồi nàng cố ý nói có nửa câu…

Trong mắt người ngoài, nàng chính là hiếu thuận để lại mặt mũi cho Tô Bác Nhiên, nhưng ở đây đều là người thông minh, sao có khả năng đoán không ra nàng muốn nói cái gì? Coi như nàng có nói năng vụng về hơn nữa, cũng sẽ có người hảo tâm giúp nàng giải thích.

Thông mình như Tô Bác Nhiên,đối với thứ mà hắn coi trọng còn hơn cả mạng nên nhất định hắn sẽ không để nàng phải thất vọng.

-"Ngươi nói lung tung cái gì?"

Tô Bác Nhiên quát mắng một tiếng, vừa mới dứt lời, chỉ nghe được bộp một tiếng, Tô Bác Nhiên tát Tô Diệu Tuyết một cái vô cùng mạnh mẽ, vang dội a!

Vì trong lòng có mấy phần hổ thẹn với Tô Diệu Tuyết, nên hắn vẫn luôn đối với Tô Diệu Tuyết một mực cưng chiều.Tuy nói Tô Diệu Tuyết chỉ là dưỡng nữ, nhưng hơn mười năm nay, Tô Bác Nhiên đầu tư thời gian và công sức chăm lo cho nàng ta vượt xa so với nữ nhi trên danh nghĩ Tô Tâm Li, cũng không ký thác hy vọng xa vời gì ở Tô Tâm Li.

Cái tát này, khẳng định Tô Bác Nhiên có chút đau lòng, bất quá nếu hắn không động thủ, sẽ bị mấy vị đại quan ở đây cho là bội tình bạc nghĩa, nhân cách có vấn đề, vậy sao có thể để hoàng thượng trọng dụng có thể một bước lên mây?

-"Phụ thân!"

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ của Tô Diệu Tuyết rất nhanh hiện lên ấn kí của năm ngón tay đỏ tươi, nàng khiếp sợ nhìn Tô Bác Nhiên, trong lòng căm giận kêu một tiếng, không ngờ tới Tô Bác Nhiên lại vì Tô Tâm Li ra tay đánh nàng.

-“ Ngươi câm miệng cho ta!”

Tô Bác Nhiên chỉ vào Tô Diệu Tuyết, vừa tàn nhẫn cho nàng một cái tát, bởi vì đau lòng, tay cũng có phần run rẩy.

Tô Tâm Li lạnh lùng nhìn tình cảnh này, che miệng vờ như bất ngờ, giấu vẻ trào phúng nồng đậm.

Tô Diệu Tuyết chỉ dựa vào phỏng đoán cá nhân, không có chứng cớ liền nói xấu đại quan nhất phẩm triều đình, hơn nữa trong tay cầm thực quyền được bách tính kính yêu—Định Quốc Công, nếu chuyện này truyền ra ngoài, nhất định sẽ bị người người thóa mạ, phủ Định Quốc Công có thể lấy cớ này trị tội nàng, Tô Bác Nhiên làm vậy ngoại trừ muốn cứu vãn danh dự của mình, càng muốn cứu Tô Diệu Tuyết.

Tô Diệu Tuyết không phục, còn tiếp tục muốn giải thích, Phương di nương vội vàng ra kéo tay Tô Diệu Tuyết, quỳ xuống trước mặt Tô Bác Nhiên, “ Tướng gia, Diệu Tuyết đã biết sai rồi!”

Nói xong, Phương di nương dùng sức nắm chặt cánh tay Tô Diệu Tuyết, liếc mắt hướng nàng ra hiệu, “ Diệu Tuyết từ nhỏ không cha không nương, là Tướng gia đem con về Thừa tướng phủ nuôi nấng lớn lên, Tướng gia chính là phụ mẫu tái sinh của con, dù Tướng gia có làm bất luận điều gì cũng vì tốt cho con, con còn không mau đi nhận lỗi với Tướng gia.”

Phương di nương nói xong quay đầu nhìn Tô Tâm Li, “ Tiểu thư tâm tính lương thiện, mong người đại nhân đại lượng, không nên cùng với người không hiểu chuyện như Diệu Tuyết so đo tính toán.”

Tô Tâm Li nhướng mày, nhìn thấy nụ cười như gió xuân ấm áp của Phương di nương.Một chiêu tiên phát chế nhân ( đầu tiên phải khống chế được người bắt đầu mọi chuyện) cho các vị đại quan viên ở đây thấy được mỹ danh khoan dung độ lượng của Tô Tâm Li nàng, nhưng thật ra chỉ muốn mượn mỹ danh này để nàng và phủ Định Quốc Công không thể gây khó dễ cho Tô Diệu Tuyết.

-"Phụ thân, người đừng nóng giận, nữ nhi biết sai rồi."

Thanh âm Tô Diệu Tuyết mềm mại, phối hợp cùng vẻ yểu điệu, nhất thời làm Tô Bác Nhiên mềm lòng mấy phần.

-"Muội muội, tỷ tỷ vừa rồi là gấp gáp nên ăn nói hồ đồ, miệng thối nát không biết nói lựa lời, muội tha thứ cho ta lần này đi.”

Tô Tâm Li nhìn Tô Diệu Tuyết điềm đạm đáng yêu quỳ trên mặt đất, “ Tỷ tỷ nếu biết sai rồi vậy phải tiếp thu lần giáo huấn này, lần này coi như ngoại tổ phụ rộng lượng, không muốn so đo với tiểu bối, nếu không coi như tỷ cầu xin phụ thân hay muội cũng vô dụng, tỷ mặc dù là dưỡng nữ của Thừa tướng phủ, nhưng dù sao cũng mang họ Tô, coi như nữ nhi của Thừa tướng, lần sau trước khi nói chuyện gì cũng nên thận trọng suy nghĩ, chớ có làm mất mặt Thừa tướng phủ,”

Tô Tâm Li tự nhiên hào phóng, lời nói cử chỉ đều thể hiện phong phạm của đại gia khuê nữ.

-“ Từ Kinh Lăng tới Lạc Diệp tự rất nhiều quý nhân (người có thân phận, địa vị) thường xuyên qua lại, mấy tên đạo tặc sao dám ban ngày ban mặt động thủ với người Thừa tướng phủ? Tiểu thư là thiên kim Tướng phủ, phúc phận đầy mình, may nhờ có Tô công tử đi ngang qua đó cứu vớt, coi như gặp nguy hiểm cũng dữ hóa lành, nô tỳ xem sắc mặt tiểu thư không được tốt, có nơi nào bị thương không, sao người không ở lại phủ Định Quốc Công nghỉ ngơi cho khỏe?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện