Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 15: Bộ xương khô 8



Khấu Tuyên Linh từ trên lầu đi xuống, vừa lúc nghe được câu nói của Mao Tiểu Lỵ, hắn lộ vẻ kinh ngạc. Mao Tiểu Lỵ thấy Khấu Tuyên Linh và Độ Sóc thì im bặt không đề cập đến chuyện quỷ hòe nữa. Cô nàng lên tiếng hỏi Khấu Tuyên Linh: "Trưa nay Khấu thiên sư có điều tra được gì không?"

Khấu Tuyên Linh nhếch khóe miệng: "Khẳng định tra được nhiều hơn thiên sư gà mờ."

"Anh nói ai gà mờ hả?" Mao Tiểu Lỵ quyết định phải trộm lấy tóc của hắn, hạ chú rủa chết hắn.

"À." Khấu Tuyên Linh đi xuống cầu thang, ngồi đối diện Trần Dương và Độ Sóc rồi nói: "Tôi đi một vòng bên ngoài, phát hiện khu biệt thự Hào Uyển ẩn giấu một trận pháp."

Hai mắt Trần Dương lộ ra vẻ kinh ngạc, yêu tà có liên quan đến trận pháp sao?

"Anh có nhìn ra đó là trận pháp gì không?"

Khấu Tuyên Linh gật đầu nói: "Là hỏa nghiệt trận."

Mao Tiểu Lỵ không hiểu: "Hỏa nghiệt trận là cái gì?"

"Là một trận pháp cực kỳ tà môn và ác độc, còn gọi là *hài trận."

Trần Dương cau mày: "Có người trong nghề nhúng tay vào chuyện này sao?"

*骸 hài: xương cốt, hình hài.

Cho dù là đồng nghiệp thì không nghĩ cũng biết đây không phải người lương thiện gì rồi. Sắp đặt trận pháp tà môn ác độc như hỏa nghiệt trận thì tuyệt đối không phải là thiên sư chính đạo.

Hỏa nghiệt trận phải gọi là hài trận mới chính xác. Để bố trí trận pháp này, trước hết phải có một người chết, mà còn phải chết cực kỳ thê thảm. Sau đó lấy xương cốt người chết nặn thành hình người, nhốt hồn phách người chết vào, cũng tạo một ngôi mộ giả cho cái xác. Mục đích bố trí trận pháp này là để dễ dàng hại người, lệ quỷ không thể rời xa hài cốt, trừ phi có vật môi giới. Lệ quỷ có thể thông qua tà thuật nhập vào vật môi giới, rời xa thi thể vẫn có thể tiếp tục hại vô số người.

Hỏa nghiệt trận tương tự như một công cụ chế tạo ra vật môi giới.

Trần Dương hỏi: "Tiểu Lỵ, quỷ hòe ở đâu?"

"Nhà A101, khu Đông, họ Phương. Một năm trước mới dọn vào, trong nhà có năm người. Cha mẹ buôn bán xa, quanh năm không có ở nhà, mang theo hai con trai đi luôn, chỉ để lại một cô con gái là Phương Văn Văn sống một mình, mấy ngày gần đây mọi người có nhìn thấy cô ta dắt em trai đi dạo trong tiểu khu."

"Bây giờ tôi sẽ nói rõ từng manh mối điều tra được cho mọi người biết." Trần Dương lấy trái cây trong đĩa bày ra bàn: "Chuối tiêu là nhà ma Mật Vân, quả táo là quỷ hòe, quả lê là nhà họ Phương."

Bày xong lại thấy thiếu một quả, trong đĩa trước mặt chỉ có chuối tiêu, táo và lê. Cậu khẽ cau mày, nhìn thoáng qua quả cam trong nhà ăn nói: "Anh Độ, lấy quả cam cho em."

Khấu Tuyên Linh suýt nữa bị sặc nước bọt, ánh mắt kỳ dị nhìn Trần Dương. Độ Sóc đứng dậy đi vào phòng ăn, cầm trái cam ném cho Trần Dương. Cậu không ngẩng đầu vẫn chụp được, đặt xuống bàn nói: "Đây là Phương Văn Văn."

Trần Dương nói xong ngẩng đầu lên, thấy mấy vẻ mặt khác nhau đối diện, nhất là Khấu Tuyên Linh, giống như hắn vừa trông thấy việc gì làm hắn rất ngạc nhiên vậy.

"Sao thế?"

Hai mắt Khấu Tuyên Linh đầy phức tạp, quả nhiên ngủ chung xong là quan hệ khác đi. Trần Dương nhìn Mao Tiểu Lỵ, cô nhanh chóng lắc đầu. Cô không dám nói bản thân sợ đến nỗi không dám đáp lời với Độ Sóc, có lẽ cô nghĩ quá nhiều. Đại đệ tử đời 23 phái Mao Sơn sao sẽ sợ hãi?!

"Được rồi, chúng ta nói về vụ án nhà ma Mật Vân trước."

Mao Tiểu Lỵ lên tiếng: "Nhà ma Mật Vân có phát sinh án mạng à? Trong hồ sơ không có ghi."

"Không có ghi chép lại là do không ai phát hiện ra, những hộ đã từng dọn vào ở nhà ma, sau khi dọn đi đều bị mất tích."

"Mất tích? Chỉ sợ gặp chuyện bất trắc rồi." Khấu Tuyên Linh nói.

"Tám chín phần là vậy."

Mao Tiểu Lỵ nói: "Có ý gì? Anh Trần, ý của anh là, mấy hộ từng dọn vào ở trong nhà ma, sau khi dọn đi đều bị giết chết?"

"Nói cho chính xác là chết trước khi dọn ra ngoài. Mấy yêu tà này thông minh đến nỗi làm người ta kinh sợ."

Mấy hộ gia đình dọn vào nhà ma đã sớm bị gặm cắn máu thịt mà chết. Người dọn ra ngoài chính là "thứ đó" khoác lớp da người, sau đó chúng lại tạo ra các vụ mất tích ngoài ý muốn. Cả nhà đều chết hết, mặc dù người ngoài cảm thấy kỳ quái cũng sẽ không chú ý quá nhiều.

Dần dà, vụ án thành án treo.

Không ai nghi ngờ nhà ma Mật Vân, hơn nữa nơi đó bắt đầu loan truyền tin đồn có ma, nhân chứng không có. Không có người chết, lại không có ai mời, thiên sư sẽ không ra tay tìm hiểu.

"Theo như cậu phỏng đoán, mấy yêu tà này cần máu thịt. Chẳng qua nhiều người dọn đi như vậy, lại đồn có ma ầm ĩ huyên náo, không ai vào ở, làm vậy không có nguồn máu thịt mới thì sao?"

Vì mấy lời đồn có ma mà nhà ma Mật Vân mới bị bỏ hoang mười năm.

"Vậy nên bây giờ chúng ta sẽ nói về nhà họ Phương." Trần Dương chỉ vào quả lê nói: "Nhà họ Phương là nhà cuối cùng dọn vào nhà ma, hộ gia đình có bốn người. Sau đó tất cả đều bị mất tích, từ đó về sau, không ai dọn vào ở nhà ma nữa."

Mao Tiểu Lỵ lên tiếng: "Phương Văn Văn?"

"Cô ta là con gái lớn, mười tuổi được ông nội mang về Tứ Xuyên. Năm gần mười sáu, do cha mẹ anh em mất tích mà vội vã trở về lo chuyện hậu sự."

Vi Xương Bình lập tức giơ tay: "Nếu mọi người nói Phương Văn Văn chính là người nhà họ Phương, vậy em trai cô ta là cái gì?"

Khấu Tuyên Linh lên tiếng: "Không phải trong lòng cậu đã biết rõ rồi sao? Hôm qua cậu còn bế đứa bé kia."

Gương mặt Vi Xương Bình lập tức trở nên khó coi. Phùng Viễn vỗ vỗ vai hắn, sau đó lại che miệng cười trộm. Khấu Tuyên Linh quay đầu hỏi Trần Dương: "Đây hẳn là chuyện nhiều năm về trước, cũng không có hồ sơ ghi chép. Cậu tra được từ chỗ nào?"

"Anh Độ tra."

Khấu Tuyên Linh quay phắt qua nhìn Độ Sóc, người sau vẫn hờ hững: "Có ý kiến gì?"

Hắn nhanh chóng lắc đầu, tỏ vẻ không có bất kỳ dị nghị gì. Cục trưởng tổng cục có quyền điều tra hồ sơ điện tử trong phòng bí mật bất cứ lúc nào. Trước kia Khấu Tuyên Linh có từng đề xuất yêu cầu này với Độ Sóc, hắn không đồng ý, vì thủ tục sau đó rất phiền phức.

"Tôi nghi ngờ hỏa nghiệt trận là do Phương Văn Văn sắp đặt. Vì để mấy yêu tà kia có thể rời khỏi nhà ma, để người vô tội tự động xúc phạm chúng nó, chúng nó có thể rời khỏi thi thể, giết người hại người." Trần Dương chỉ vào quả cam đại biểu cho Phương Văn Văn.

"Tại sao cậu nghi ngờ cô ta?"

"Vì quỷ hòe. Cô ta nuôi dưỡng quỷ hòe. Tôi nghĩ cô ta là người tu Quỷ đạo." Trần Dương lại chỉ chỉ vào quả táo tượng trưng cho quỷ hòe: "Hòe dưỡng quỷ, cũng che đậy quỷ khí. Nếu tôi đoán không sai, cô ta lợi dụng cây hòe để nuôi quỷ."

"Mục đích là gì?"

"Tôi đã xem tài liệu, nhà họ Phương không trọng nam khinh nữ. Năm mười tuổi, Phương Văn Văn được đưa đến nhà ông nội, hàng năm cha mẹ cô ta đều đến thăm. Mà nhà nội của Phương Văn Văn lại ở khu vực Thục Trung."

*Khu vực Ba Thục là tên gọi khác của Tứ Xuyên ngày xưa. Đây là thủ phủ chính của 2 nước chư hầu là nước Ba và nước Thục. Còn khu vực Thục Trung thì được hiểu là 1 vùng ở Tứ Xuyên, thuộc nước Thục ngày xưa.

Vu, hoặc còn được gọi là Vu quỷ, là những người tu tập theo Quỷ đạo.

Phương Văn Văn là người tu Quỷ đạo, thế nên không lạ gì khi cô ả sắp xếp trận pháp ác độc tà môn như hỏa nghiệt trận.

"Cô ta muốn người nhà sống lại... Đây là lý do duy nhất tôi có thể nghĩ ra, đương nhiên vẫn có khả năng còn có lý do khác."

Khấu Tuyên Linh: "Ha hả."

Mao Tiểu Lỵ: "Chúc phúc cô ta."

Phùng Viễn không hiểu ý hai người bèn hỏi: "Thật sự có pháp thuật có thể làm người chết sống lại à?"

"Không có." Trần Dương kéo kéo góc áo Độ Sóc ngồi bên cạnh, ý bảo hắn trả lời.

Độ Sóc nâng mắt: "Sống chết do trời định, nhân quả tuần hoàn. Con người không thể chống lại."

Trần Dương bỗng nói: "Nếu chống lại ý trời thì sao?"

"Trời phạt."

Cậu nghĩ nghĩ rồi nói: "Anh nói đúng. Trời phạt đã báo ứng lên người Phương Văn Văn. Cô ta vọng tưởng làm người nhà sống lại, cuối cùng lại tạo ra quái vật tham ăn máu thịt."

Phùng Viễn lên tiếng: "Nhưng Phương Văn Văn không đau ốm gì, đang sống rất tốt mà."

"Ông trời đã sớm lấy đi số mệnh của cô ta." Khấu Tuyên Linh nói: "Nếu tôi không nhìn lầm, cô ta vốn sẽ rất thọ, nhưng hiện tại hoàn toàn không có sức sống, nhìn rất tiều tụy. Cô ta sống không lâu."

Sau khi chết mới là lúc trời phạt chân chính bắt đầu.

"Quỷ hòe là quỷ được Phương Văn Văn nuôi dưỡng, cô ta lợi dụng hỏa nghiệt trận thu thập máu thịt cho người nhà, phương pháp rất ác độc. Cô ta còn là Vu, hiện tại thiên sư không tiếp xúc với Vu."

Khấu Tuyên Linh nói: "Tâm trong sáng thì sẽ tránh thoát được tà ma."

Trần Dương lên tiếng: "Tôi và anh Độ sẽ đến nhà ma Mật Vân, tìm thi thể của yêu tà. Phương Văn Văn xin phiền Khấu thiên sư, Tiểu Lỵ cũng cùng đi với Khấu thiên sư, được không?"

"Được ạ."

Mao Tiểu Lỵ gật đầu đồng ý.

Ngay lúc đó, di động của Vi Xương Bình vang lên. Hắn lập tức nghe máy, đầu dây bên kia nói gì đó. Vi Xương Bình dùng khẩu hình miệng nói:"Phương Văn Văn".

Mọi người lập tức im lặng, để Vi Xương Bình trò chuyện với cô ả.

"Đêm mai đến chỗ em? Chỉ có em và em trai à?"

Vi Xương Bình ngẩng đầu nhìn Trần Dương, cậu gật gật đầu.

"Được. Tám giờ tối mai anh đến."

Hắn cúp điện thoại, thở phào một hơi. Vừa rồi nghe Trần Dương phân tích, hắn cũng hiểu được Phương Văn Văn rất đáng sợ. Hắn sợ đến mức hai chân cứ run liên tục: "Làm thế nào đây? Phương Văn Văn nói em trai cô ta bị bệnh, không có ai ở nhà, muốn tôi đến đó với cô ta. Hôm nay Cát Thanh đã bỏ bùa ngũ lôi vào trong túi áo cô ta, em trai cô ta đụng phải lá bùa nên mới bị thương. Không phải cô ta muốn lừa tôi đến đó tẩm bổ cho em trai cô ta đó chứ?"

Trần Dương nói: "Đúng vậy."

Mao Tiểu Lỵ cũng lên tiếng: "Phương Văn Văn rất xinh đẹp."

Phùng Viễn tiếp lời: "Nói không chừng trước khi chết còn có thể phong lưu một phen."

Vi Xương Bình thâm trầm nói: "Phương Văn Văn còn mời Phùng Viễn đến nữa, tôi đồng ý rồi."

Trần Dương nói: "Vậy Phùng Viễn cũng cùng đi đi."

Phùng Viễn bị nghẹn.

"Đừng rút dây động rừng. Vốn định để các cậu tối nay đi dụ yêu tà, bây giờ không cần nữa. Vui không?"

"...."

.....

Sau đó mọi người tản ra đi chuẩn bị.

Trần Dương nói vói Độ Sóc: "Anh xem, hình như em không cần dùng đến gợi ý thứ ba."

Vẻ mặt cậu hơi đắc ý.

"Dương Dương thật lợi hại."

Độ Sóc không để ý, cứ như đang dỗ dành trẻ nhỏ.

"Anh thua em rồi, hay là nói cho em biết phần thưởng là gì đi?"

"Tuân thủ luật lệ trò chơi mới là trẻ ngoan nha."

"Sao anh không xem em là con nít lúc ngủ với em hả?"

Hắn im lặng vài giây rồi nói: "Bằng không thì lần sau, em gọi anh là ba ba đi."

Cậu trợn to mắt, tóm lấy cánh tay hắn nhéo một cái, sau đó lại hung hăng nhéo thêm cái nữa. Lông mày Độ Sóc không run lấy một cái: "Ngoan, đừng làm rộn."

Cậu buông tay hắn rồi nói: "Anh làm việc ở dương gian luôn, bận lắm sao?"

"... Không."

Độ Sóc ở dương gian chỉ là treo cái danh bên ngoài, trong giới thiên sư, chỉ có vài người biết thân phận của hắn. Những người còn lại chỉ biết hắn thần bí khó lường, pháp lực cao cường. Hắn cũng không tùy tiện nhận đơn hàng, trong ba năm qua chỉ nhận hai vụ.

Hai vụ đó từng mất không ít thiên sư, thế mà một mình hắn giải quyết. Thanh danh truyền ra, chức tổng cục Đại Phúc thủ đô ngồi vững, không người lay động.

Tuy rằng chuyện dương gian hắn không quản, có vẻ rất rảnh rỗi, nhưng thực tế âm phủ vẫn cần hắn quản lý, thế nên hắn vẫn rất bận.

0

Trần Dương bất mãn oán giận: "Không phải chứ! Dương gian, âm phủ đều bắt anh làm, thật áp bức quỷ mà. Địa phủ có hợp đồng lao động không?"

"Không có."

"Vậy còn Bộ lao động?"

"Không có luôn."

"Vậy là ngày đêm đều bị áp bức mà không có nơi kêu cứu hả?"

Độ Sóc im lặng.

Quỷ soa âm phủ chỉ hận không có việc để làm, tích góp công đức từng chút một, sớm ngày thăng quan, thoát khỏi thân phận quỷ soa trở thành Quỷ Tiên. Ai lại ngại làm việc nhiều?

_________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đừng rối rắm vì sao Trần Dương kết hôn sáu năm mà không biết thân phận thật của chồng, vì đại đế chưa nói.

Tại sao chưa nói thì sau này sẽ biết.

Mà người thường sẽ không nghĩ kết âm hôn lại cưới được đại Boss đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện