Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Chương 14: Xử Lý Hoàng Đế (14)
Thị vệ nghe lệnh tiến vào thấy một màn này đều ngây ngẩn cả người, không biết nên làm gì bây giờ.
Tên thị vệ cầm đầu hơi do dự mà hô một tiếng: "Vương gia?"
Nhiếp Chính Vương lúc này tâm tình vô cùng xấu, nghe thấy thanh âm này, trực tiếp quát, "Cút đi!"
Những người đó lập tức nghe lời mà lui ra ngoài.
"Mộ Dung Tu, hôm nay em che chở cho hắn, về sau nhất định sẽ hối hận."
Nhiếp Chính Vương ném xuống những lời này liền xoay người rời đi.
Y rời đi rồi, Mộ Dung Tu mới buông chủy thủ xuống. Hắn vội vàng xoay người xem xét tình trạng của Thân Giác ở phía sau.
"Thân Giác, ngươi thấy thế nào rồi?"
Thân Giác suy yếu cười, "Bệ hạ sao lại đụng vào thứ đồ vật nguy hiểm như chủy thủ này? Bệ hạ lần sau không cần lấy thứ đồ vật nguy hiểm như vậy đi uy hiếp Nhiếp Chính Vương."
Mộ Dung Tu nhìn thấy vết máu loang lổ nơi cổ áo Thân Giác, vậy mà cậu lại còn đi lo lắng cho hắn, không khỏi nhíu mày nói: "Ngươi vẫn còn hơi sức lo lắng cho trẫm? Ngươi nên lo lắng cho chính mình trước đi."
Mộ Dung Tu lập tức triệu Từ ngự y tới xem bệnh cho Thân Giác, chờ Từ ngự y xem bệnh xong, Mộ Dung Tu đã gấp không chờ nổi mà hỏi: "Hắn như thế nào rồi?"
Từ ngự y cúi đầu, châm chước một phen mới mở miệng nói: "Lần này Thân công công bị thương đã ảnh hưởng đến tim phổi. Vi thần lát nữa sẽ chuẩn đơn thuốc, để dược đồng mỗi ngày sắc thuốc đưa tới cho Thân công công." Hắn dừng một chút, lại nói, "Nhưng nếu như Thân công công vẫn còn tiếp tục bị thương như vậy, sợ là chỉ sống được nhiều nhất từ ba đến năm năm nữa."
Đồng tử Mộ Dung Tu hơi co lại, "Ngươi nói hắn chỉ có thể sống thêm ba đến năm năm nữa thôi?"
Từ ngự y nói: "Nếu như không bị thương, lại đúng hạn uống thuốc, kéo dài tuổi thọ ngược lại không thành vấn đề. Chỉ là vết thương trên thân thể của Thân công công còn chưa có khôi phục hoàn toàn, đã tiếp tục bị thương. Vết thương cũ còn chưa lành, lại thêm chấn thương tim phổi, nếu muốn sống lâu, sợ là không được."
Mộ Dung Tu nghe vậy quay đầu trầm mặc mà nhìn Thân Giác đang nằm ở trên giường.
Trước khi Từ ngự y tới, Thân Giác đã đau đến mức ngất đi rồi, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Lần nào Thân Giác bị thương cũng đều là vì hắn.
Rõ ràng nói chính mình sợ chết, nhưng mỗi một lần đều là Thân Giác chắn ở trước mặt hắn, thay hắn chặn lại Nhiếp Chính Vương. Khi còn nhỏ cũng như vậy, hắn làm sai chuyện gì, Thân Giác đều thay hắn nhận phạt. Thân Giác trước nay chưa hề ở trước mặt hắn nói một tiếng đau.
Bây giờ Mộ Dung Tu mới biết được đối phương đã vì hắn mà chịu bao nhiêu thương tổn, thậm chí bây giờ sống cũng không được bao lâu.
Hắn bất chợt nghĩ đến, cả đời này, người ở bên cạnh hắn lâu nhất có lẽ chính là Thân Giác đi. Thân Giác mới được vài tuổi đã đi theo hắn, khi đó cậu đi đường còn đi chưa vững, phải đuổi theo đằng sau hắn gọi điện hạ. Hắn lớn hơn Thân Giác vài tuổi, cùng cậu lớn lên bên nhau, nhưng hắn luôn luôn đối xử với Thân Giác như một nô tài, không hề dùng thái độ tốt nhất đối xử với Thân Giác.
Nhưng Thân Giác lại vì hắn mà suýt trả giá cả tính mạng.
Mộ Dung Tu biết, hắn là quý vì Hoàng đế, nhưng hiện tại nếu thay đổi một Hoàng đế khác, những người bây giờ đang hầu hạ hắn cũng sẽ vui vẻ mà đi hầu hạ vị Hoàng đế tiếp theo.
Những người ngày xưa cung kính với phụ hoàng hắn bây giờ còn không phải đều vội vàng chạy đi nịnh bợ lấy lòng Nhiếp Chính Vương sao?
Con người đều ích kỷ, đều chỉ biết sống vì chính mình.
Chỉ có Thân Giác là khác biệt.
"Ngươi hãy dốc hết toàn lực trị liệu cho hắn, trẫm sẽ không để cho hắn lại tiếp tục bị thương." Mộ Dung Tu từng câu từng chữ mà nói ra, như là hứa hẹn.
Nghe được lời này, Từ ngự y âm thầm nhíu mi, kỳ thật hắn càng lo lắng cho Mộ Dung Tu hơn, chỉ là hắn không thể nói. Thôi, chỉ cần Mộ Dung Tu muốn, hắn cứ tận lực mà làm đi.
......
Chỗ ở của Thân Giác bị lửa thiêu, Lương Vinh chán ghét Thân Giác, cũng không thèm an bài chỗ ở khác cho cậu. Nhưng cái này đối với Thân Giác cũng không có gì ảnh hưởng lắm, bởi vì Mộ Dung Tu trực tiếp cho Thân Giác ở tại tẩm điện của hắn. Chờ Mộ Dung Tu tắm gội xong, Thân Giác cũng có thể dùng bể tắm của Mộ Dung Tu để tắm rửa. Được sủng ái như vậy, cậu mới là người đầu tiên.
Ban đêm, Thân Giác ngủ ở bên chân đạp giường, hiện tại không cần chờ Mộ Dung Tu ngủ say, cậu cũng có thể nằm xuống.
Bởi vì Mộ Dung Tu nói cậu cần dưỡng thương, không thể thức đêm.
Vì đau đớn, Thân Giác thật sự có chút ngủ không được. Cậu chỉ có thể mở to mắt, lẳng lặng nhìn ngọn nến đang cháy.
Ngọn lửa chợt to chợt nhỏ, rồi lại ngã trái ngã phải.
Mộ Dung Tu cũng không ngủ được, hắn ở trên giường nằm một hồi, lại ngồi dậy, vén màn lên, "Thân Giác, ngươi đi lên đây ngủ đi."
Thân Giác sửng sốt một chút, xoay đầu nhìn Mộ Dung Tu, "Bệ hạ?"
Hiện tại là ban đêm, vết sẹo trên mặt Mộ Dung Tu tựa hồ cũng không hiện rõ ràng, ẩn ẩn lộ ra vẻ tú lệ xinh đẹp ban đầu. Đôi mắt mỹ nhân kiên định mà nhìn Thân Giác, "Miệng vết thương của ngươi vẫn còn đau, ngủ ở kia không thoải mái, giường của trẫm cũng rất lớn, ngủ hai người vẫn dư dả."
Thân Giác lắc lắc đầu, "Nô tài thân thế tiện, làm sao có thể ngủ trên long sàng của Hoàng Thượng được?"
Mộ Dung Tu nghe vậy, lại nhíu nhíu mày, hắn vỗ vỗ vị trí trống không bên cạnh chính mình, "Trẫm cho ngươi lên ngủ, ngươi liền đi lên ngủ, trẫm ngày mai còn phải dậy sớm, ngươi chuẩn bị cùng trẫm thảo luận chuyện này đến bao lâu?"
Thân Giác vẫn nói: "Bệ hạ, cái này......"
"Đi lên!" Mộ Dung Tu trực tiếp đánh gãy lời Thân Giác, hắn làm lơ biểu tình khó xử trên mặt Thân Giác, lại thúc giục nói, "Nhanh lên."
Thân Giác thấy thế, đành phải bò lên trên giường Mộ Dung Tu. Cậu chỉ dựa vào mép giường ngồi xuống, trên mặt toàn là khó xử cùng thấp thỏm. Mộ Dung Tu hướng bên trong xê dịch, ý bảo Thân Giác ngủ ở bên trong. Thân Giác nhấp môi dưới, nhỏ giọng mà nói: "Bệ hạ, nô tài ngủ nơi này là được."
"Ngủ nơi đó, lỡ buổi tối ngã xuống đánh thức trẫm dậy thì sao?" Mộ Dung Tu lạnh lùng nói, "Nếu như ngươi không ngủ ở trong, chúng ta dứt khoát liền đổi vị trí đi, trẫm ra bên ngoài ngủ."
Thân Giác nghe xong lời này, chỉ có thể hướng bên trong xê dịch. Chỉ là trên giường có mỗi một cái chăn, hiện tại còn đang đắp trên người Mộ Dung Tu. Thân Giác cũng có chăn của mình, chỉ là cái chăn kia đang đặt ở chân đạp, mang lên sợ là sẽ làm bẩn giường của Mộ Dung Tu.
Đang lúc Thân Giác phân vân do dự, Mộ Dung Tu chủ động phân một nửa chăn lại đây.
Hiện tại đã vào cuối mùa thu, cái chăn còn mang theo ấm áp che phủ toàn bộ thân thể Thân Giác, làm cậu có chút hoảng hốt.
"Đừng ngây ngốc, không đắp chăn là muốn sinh bệnh sao?" thanh âm của Mộ Dung Tu vang lên bên tai Thân Giác, "Ngươi cũng đã lớn như vậy rồi, còn không biết tự chiếu cố tốt bản thân?"
Thân Giác lặng lẽ dùng tay sờ sờ chăn mềm mại, biểu tình hoảng hốt dần dần thối lui, cậu thấp giọng nói: "Bệ hạ vì sao phải đối tốt với nô tài như vậy?"
Sau khi Mộ Dung Tu phân chăn qua, chính mình cũng nằm lại ngay ngắn, đây là lần đầu tiên hắn cùng với người khác chung chăn chung gối.
Kỳ thật hắn cũng không hiểu chính mình hôm nay vì sao đột nhiên muốn Thân Giác đi lên ngủ. Có lẽ là nghe được động tĩnh Thân Giác thường xuyên xoay người, biết là đối phương đau đớn ngủ không được, cũng có lẽ là hắn quá tịch mịch, mỗi ngày cô gối đến bình minh, cũng muốn một người tới chia sẻ.
Mặc kệ hắn là bởi vì nguyên nhân gì, nhưng lúc Thân Giác đi lên, hắn cảm giác được trong ổ chăn có thêm độ ấm của một người khác, cũng không có không vui.
Trên người Thân Giác một chút mùi lạ cũng không có, chỉ có ẩn ẩn mùi hương bồ kết.
Dù chăn có được huân nóng trở lại, hắn ngủ đến nửa đêm vẫn sẽ cảm thấy lạnh.
Nhưng hôm nay nhiều thêm một người ngủ chung với hắn, liền khác.
Mộ Dung Tu nhấp môi dưới, cảm thấy chính mình thật sự là có chút kì lạ, nhưng mà hắn lại nói không rõ loại cảm giác này, ngữ khí liền kém rất nhiều, "Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, trẫm chỉ là thấy ngươi bị thương, mới cho ngươi đi lên ngủ. Đợi vết thương của ngươi tốt rồi, liền lăn xuống dưới ngủ."
Thân Giác trầm thấp cười một chút, "Nô tài sẽ không nghĩ nhiều."
Mộ Dung Tu liếc mắt nhìn hắn, "Thế thì tốt, ngủ đi."
Một đêm này kỳ thật không tốt đẹp như Mộ Dung Tu tưởng tượng, hắn ngủ không bao lâu đã tỉnh lại, bởi vì Thân Giác dán đến thật chặt.
Thân Giác ngày thường ngủ ở chân đạp an an phận phận, cũng không có động tĩnh gì nhiều. Kết quả khi tới trên giường hắn, không biết có phải do giường hắn quá lớn hay không, hay là đệm chăn quá thoải mái, Thân Giác quả thực là nhích tới nhích lui, cả đêm không có an phận an ổn ngủ.
Vừa ôm eo hắn, vừa dán vào lưng hắn, tóm lại, nhão nhão dính dính.
Mộ Dung Tu phiền muốn chết, hận không thể đẩy tỉnh đối phương, nhưng vừa nhìn đến gương mặt ngủ ngon lành của Thân Giác, hắn lại do dự.
Thân Giác bị thương, thật vất vả mới ngủ say, hắn lại lay tỉnh đối phương, Thân Giác hẳn là rất khó lại đi vào giấc ngủ đi?
Mộ Dung Tu do dự cùng bực bội, cũng dần dần tới thời gian vào triều sớm.
Vào canh giờ chuẩn bị vào triều sớm, Thân Giác đột nhiên bừng tỉnh, cậu nhanh nhẹn mà thu bàn tay của chính mình đang đặt trên eo Mộ Dung Tu trở về, tay chân nhẹ nhàng mà xuống giường. Trên giường Mộ Dung Tu một đêm cơ hồ không ngủ, hiện tại vốn là đang nhắm hai mắt nghỉ ngơi, nghe được động tĩnh của Thân Giác, không khỏi mở một con mắt. Thấy người nọ lén lút xuống giường, căn bản muốn đem chuyện đặt tay ở trên eo hắn ém nhẹm xuống, không khỏi hừ một tiếng.
Thân Giác vốn đang đứng ở mép giường mặc quần áo, nghe thấy thanh hừ lạnh, lưng liền cứng đờ.
Bất quá cậu chỉ cứng lại một chút, đã tiếp tục mặc quần áo.
Mộ Dung Tu thấy đối phương không để ý tới hắn, càng tức giận, nghĩ đến hắn một đêm này ngủ không ngon đều là bởi vì Thân Giác, nhưng Thân Giác lại không hề tỏ vẻ gì. Hắn trực tiếp ngồi dậy, tức giận nói: "Thân Giác, ngươi thật to gan."
Thân Giác đang mặc được một nửa quần áo cũng đành dừng lại, xoay người quỳ xuống.
"Bệ hạ thứ tội."
Mộ Dung Tu khơi mắt nhìn hắn, "Thứ tội? Ngươi có biết ngươi phạm vào tội gì không?"
Thân Giác hé miệng, lại nhắm lại, một lát sau, cậu chậm rãi lắc lắc đầu.
Mộ Dung Tu ngồi dịch đến mép giường, hơi hơi khom lưng một phen nắm lấy cằm Thân Giác, "Tối hôm qua ngươi coi trẫm như gối ôm mà ôm, làm hại trẫm cả đêm đều ngủ không ngon, nếu trẫm hôm nay đang lâm triều ngủ gục, trở về nhất định trị tội ngươi, lên, thay quần áo cho trẫm."
Hắn dùng chút sức lực, Thân Giác ăn đau, nhưng cũng không dám đi xoa mặt.
Mộ Dung Tu thấy hắn đem mặt Thân Giác véo đỏ, trong lòng thật ra vui sướng không ít.
Bất quá phần tâm tình tốt này cũng không duy trì được lâu, hôm nay lâm triều thương nghị lại đau đầu vì đại sự nửa tháng khoa cử sắp tới. Ban đầu khoa cử đã định quan chủ khảo là Lễ Bộ thị lang Hứa đại nhân chủ trì, nhưng đêm qua Hứa đại nhân hồi phủ lại ở cổng lớn té ngã đập đầu. Hôm nay lâm triều cũng là bị nâng đi lên, căn bản là nửa tháng sau không thể làm quan chủ khảo.
Vì thế quan chủ khảo liền phải đổi người khác.
Hứa đại nhân nằm ở tấm ván gỗ, rầm rì, "Bệ hạ, vi thần cho rằng Nhiếp Chính Vương đảm nhiệm vị trí này là thích hợp nhất. Vương gia văn thải phi dương, năm đó còn là tiến sĩ cập đệ. Để Vương gia tới chủ trì khoa cử, có thể vì quốc gia của ta tuyển dụng rất nhiều nhân tài hữu dụng."
Mộ Dung Tu đương nhiên không muốn Nhiếp Chính Vương đảm đương quan chủ khảo, liền lạnh mặt nói: "Nhiếp Chính Vương bận rộn trăm bề, làm sao có thời giờ tới chủ trì khoa cử? Theo trẫm xem, vẫn là đổi người khác đi. Không biết chư vị đại thần còn đề cử ai nữa hay không?"
Nhiếp Chính Vương liêu hạ mí mắt, quay đầu lại nhìn văn võ bá quan đứng đằng sau hắn, những quan viên đó thấy thế, lập tức sôi nổi cúi đầu.
Mộ Dung Tu chú ý tới một màn này, sắc mặt không khỏi kém đi. Ánh mắt hắn đảo qua những quan viên đó, đột nhiên chú ý tới một nam nhân thân hình gầy yếu.
Người kia tựa hồ chính là người mà Thân Giác đề cập qua.
Mộ Dung Tu hơi do dự, vẫn là gọi tên đối phương.
"Thạch Kiến An, ngươi có ý kiến gì không?"
Tên thị vệ cầm đầu hơi do dự mà hô một tiếng: "Vương gia?"
Nhiếp Chính Vương lúc này tâm tình vô cùng xấu, nghe thấy thanh âm này, trực tiếp quát, "Cút đi!"
Những người đó lập tức nghe lời mà lui ra ngoài.
"Mộ Dung Tu, hôm nay em che chở cho hắn, về sau nhất định sẽ hối hận."
Nhiếp Chính Vương ném xuống những lời này liền xoay người rời đi.
Y rời đi rồi, Mộ Dung Tu mới buông chủy thủ xuống. Hắn vội vàng xoay người xem xét tình trạng của Thân Giác ở phía sau.
"Thân Giác, ngươi thấy thế nào rồi?"
Thân Giác suy yếu cười, "Bệ hạ sao lại đụng vào thứ đồ vật nguy hiểm như chủy thủ này? Bệ hạ lần sau không cần lấy thứ đồ vật nguy hiểm như vậy đi uy hiếp Nhiếp Chính Vương."
Mộ Dung Tu nhìn thấy vết máu loang lổ nơi cổ áo Thân Giác, vậy mà cậu lại còn đi lo lắng cho hắn, không khỏi nhíu mày nói: "Ngươi vẫn còn hơi sức lo lắng cho trẫm? Ngươi nên lo lắng cho chính mình trước đi."
Mộ Dung Tu lập tức triệu Từ ngự y tới xem bệnh cho Thân Giác, chờ Từ ngự y xem bệnh xong, Mộ Dung Tu đã gấp không chờ nổi mà hỏi: "Hắn như thế nào rồi?"
Từ ngự y cúi đầu, châm chước một phen mới mở miệng nói: "Lần này Thân công công bị thương đã ảnh hưởng đến tim phổi. Vi thần lát nữa sẽ chuẩn đơn thuốc, để dược đồng mỗi ngày sắc thuốc đưa tới cho Thân công công." Hắn dừng một chút, lại nói, "Nhưng nếu như Thân công công vẫn còn tiếp tục bị thương như vậy, sợ là chỉ sống được nhiều nhất từ ba đến năm năm nữa."
Đồng tử Mộ Dung Tu hơi co lại, "Ngươi nói hắn chỉ có thể sống thêm ba đến năm năm nữa thôi?"
Từ ngự y nói: "Nếu như không bị thương, lại đúng hạn uống thuốc, kéo dài tuổi thọ ngược lại không thành vấn đề. Chỉ là vết thương trên thân thể của Thân công công còn chưa có khôi phục hoàn toàn, đã tiếp tục bị thương. Vết thương cũ còn chưa lành, lại thêm chấn thương tim phổi, nếu muốn sống lâu, sợ là không được."
Mộ Dung Tu nghe vậy quay đầu trầm mặc mà nhìn Thân Giác đang nằm ở trên giường.
Trước khi Từ ngự y tới, Thân Giác đã đau đến mức ngất đi rồi, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Lần nào Thân Giác bị thương cũng đều là vì hắn.
Rõ ràng nói chính mình sợ chết, nhưng mỗi một lần đều là Thân Giác chắn ở trước mặt hắn, thay hắn chặn lại Nhiếp Chính Vương. Khi còn nhỏ cũng như vậy, hắn làm sai chuyện gì, Thân Giác đều thay hắn nhận phạt. Thân Giác trước nay chưa hề ở trước mặt hắn nói một tiếng đau.
Bây giờ Mộ Dung Tu mới biết được đối phương đã vì hắn mà chịu bao nhiêu thương tổn, thậm chí bây giờ sống cũng không được bao lâu.
Hắn bất chợt nghĩ đến, cả đời này, người ở bên cạnh hắn lâu nhất có lẽ chính là Thân Giác đi. Thân Giác mới được vài tuổi đã đi theo hắn, khi đó cậu đi đường còn đi chưa vững, phải đuổi theo đằng sau hắn gọi điện hạ. Hắn lớn hơn Thân Giác vài tuổi, cùng cậu lớn lên bên nhau, nhưng hắn luôn luôn đối xử với Thân Giác như một nô tài, không hề dùng thái độ tốt nhất đối xử với Thân Giác.
Nhưng Thân Giác lại vì hắn mà suýt trả giá cả tính mạng.
Mộ Dung Tu biết, hắn là quý vì Hoàng đế, nhưng hiện tại nếu thay đổi một Hoàng đế khác, những người bây giờ đang hầu hạ hắn cũng sẽ vui vẻ mà đi hầu hạ vị Hoàng đế tiếp theo.
Những người ngày xưa cung kính với phụ hoàng hắn bây giờ còn không phải đều vội vàng chạy đi nịnh bợ lấy lòng Nhiếp Chính Vương sao?
Con người đều ích kỷ, đều chỉ biết sống vì chính mình.
Chỉ có Thân Giác là khác biệt.
"Ngươi hãy dốc hết toàn lực trị liệu cho hắn, trẫm sẽ không để cho hắn lại tiếp tục bị thương." Mộ Dung Tu từng câu từng chữ mà nói ra, như là hứa hẹn.
Nghe được lời này, Từ ngự y âm thầm nhíu mi, kỳ thật hắn càng lo lắng cho Mộ Dung Tu hơn, chỉ là hắn không thể nói. Thôi, chỉ cần Mộ Dung Tu muốn, hắn cứ tận lực mà làm đi.
......
Chỗ ở của Thân Giác bị lửa thiêu, Lương Vinh chán ghét Thân Giác, cũng không thèm an bài chỗ ở khác cho cậu. Nhưng cái này đối với Thân Giác cũng không có gì ảnh hưởng lắm, bởi vì Mộ Dung Tu trực tiếp cho Thân Giác ở tại tẩm điện của hắn. Chờ Mộ Dung Tu tắm gội xong, Thân Giác cũng có thể dùng bể tắm của Mộ Dung Tu để tắm rửa. Được sủng ái như vậy, cậu mới là người đầu tiên.
Ban đêm, Thân Giác ngủ ở bên chân đạp giường, hiện tại không cần chờ Mộ Dung Tu ngủ say, cậu cũng có thể nằm xuống.
Bởi vì Mộ Dung Tu nói cậu cần dưỡng thương, không thể thức đêm.
Vì đau đớn, Thân Giác thật sự có chút ngủ không được. Cậu chỉ có thể mở to mắt, lẳng lặng nhìn ngọn nến đang cháy.
Ngọn lửa chợt to chợt nhỏ, rồi lại ngã trái ngã phải.
Mộ Dung Tu cũng không ngủ được, hắn ở trên giường nằm một hồi, lại ngồi dậy, vén màn lên, "Thân Giác, ngươi đi lên đây ngủ đi."
Thân Giác sửng sốt một chút, xoay đầu nhìn Mộ Dung Tu, "Bệ hạ?"
Hiện tại là ban đêm, vết sẹo trên mặt Mộ Dung Tu tựa hồ cũng không hiện rõ ràng, ẩn ẩn lộ ra vẻ tú lệ xinh đẹp ban đầu. Đôi mắt mỹ nhân kiên định mà nhìn Thân Giác, "Miệng vết thương của ngươi vẫn còn đau, ngủ ở kia không thoải mái, giường của trẫm cũng rất lớn, ngủ hai người vẫn dư dả."
Thân Giác lắc lắc đầu, "Nô tài thân thế tiện, làm sao có thể ngủ trên long sàng của Hoàng Thượng được?"
Mộ Dung Tu nghe vậy, lại nhíu nhíu mày, hắn vỗ vỗ vị trí trống không bên cạnh chính mình, "Trẫm cho ngươi lên ngủ, ngươi liền đi lên ngủ, trẫm ngày mai còn phải dậy sớm, ngươi chuẩn bị cùng trẫm thảo luận chuyện này đến bao lâu?"
Thân Giác vẫn nói: "Bệ hạ, cái này......"
"Đi lên!" Mộ Dung Tu trực tiếp đánh gãy lời Thân Giác, hắn làm lơ biểu tình khó xử trên mặt Thân Giác, lại thúc giục nói, "Nhanh lên."
Thân Giác thấy thế, đành phải bò lên trên giường Mộ Dung Tu. Cậu chỉ dựa vào mép giường ngồi xuống, trên mặt toàn là khó xử cùng thấp thỏm. Mộ Dung Tu hướng bên trong xê dịch, ý bảo Thân Giác ngủ ở bên trong. Thân Giác nhấp môi dưới, nhỏ giọng mà nói: "Bệ hạ, nô tài ngủ nơi này là được."
"Ngủ nơi đó, lỡ buổi tối ngã xuống đánh thức trẫm dậy thì sao?" Mộ Dung Tu lạnh lùng nói, "Nếu như ngươi không ngủ ở trong, chúng ta dứt khoát liền đổi vị trí đi, trẫm ra bên ngoài ngủ."
Thân Giác nghe xong lời này, chỉ có thể hướng bên trong xê dịch. Chỉ là trên giường có mỗi một cái chăn, hiện tại còn đang đắp trên người Mộ Dung Tu. Thân Giác cũng có chăn của mình, chỉ là cái chăn kia đang đặt ở chân đạp, mang lên sợ là sẽ làm bẩn giường của Mộ Dung Tu.
Đang lúc Thân Giác phân vân do dự, Mộ Dung Tu chủ động phân một nửa chăn lại đây.
Hiện tại đã vào cuối mùa thu, cái chăn còn mang theo ấm áp che phủ toàn bộ thân thể Thân Giác, làm cậu có chút hoảng hốt.
"Đừng ngây ngốc, không đắp chăn là muốn sinh bệnh sao?" thanh âm của Mộ Dung Tu vang lên bên tai Thân Giác, "Ngươi cũng đã lớn như vậy rồi, còn không biết tự chiếu cố tốt bản thân?"
Thân Giác lặng lẽ dùng tay sờ sờ chăn mềm mại, biểu tình hoảng hốt dần dần thối lui, cậu thấp giọng nói: "Bệ hạ vì sao phải đối tốt với nô tài như vậy?"
Sau khi Mộ Dung Tu phân chăn qua, chính mình cũng nằm lại ngay ngắn, đây là lần đầu tiên hắn cùng với người khác chung chăn chung gối.
Kỳ thật hắn cũng không hiểu chính mình hôm nay vì sao đột nhiên muốn Thân Giác đi lên ngủ. Có lẽ là nghe được động tĩnh Thân Giác thường xuyên xoay người, biết là đối phương đau đớn ngủ không được, cũng có lẽ là hắn quá tịch mịch, mỗi ngày cô gối đến bình minh, cũng muốn một người tới chia sẻ.
Mặc kệ hắn là bởi vì nguyên nhân gì, nhưng lúc Thân Giác đi lên, hắn cảm giác được trong ổ chăn có thêm độ ấm của một người khác, cũng không có không vui.
Trên người Thân Giác một chút mùi lạ cũng không có, chỉ có ẩn ẩn mùi hương bồ kết.
Dù chăn có được huân nóng trở lại, hắn ngủ đến nửa đêm vẫn sẽ cảm thấy lạnh.
Nhưng hôm nay nhiều thêm một người ngủ chung với hắn, liền khác.
Mộ Dung Tu nhấp môi dưới, cảm thấy chính mình thật sự là có chút kì lạ, nhưng mà hắn lại nói không rõ loại cảm giác này, ngữ khí liền kém rất nhiều, "Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, trẫm chỉ là thấy ngươi bị thương, mới cho ngươi đi lên ngủ. Đợi vết thương của ngươi tốt rồi, liền lăn xuống dưới ngủ."
Thân Giác trầm thấp cười một chút, "Nô tài sẽ không nghĩ nhiều."
Mộ Dung Tu liếc mắt nhìn hắn, "Thế thì tốt, ngủ đi."
Một đêm này kỳ thật không tốt đẹp như Mộ Dung Tu tưởng tượng, hắn ngủ không bao lâu đã tỉnh lại, bởi vì Thân Giác dán đến thật chặt.
Thân Giác ngày thường ngủ ở chân đạp an an phận phận, cũng không có động tĩnh gì nhiều. Kết quả khi tới trên giường hắn, không biết có phải do giường hắn quá lớn hay không, hay là đệm chăn quá thoải mái, Thân Giác quả thực là nhích tới nhích lui, cả đêm không có an phận an ổn ngủ.
Vừa ôm eo hắn, vừa dán vào lưng hắn, tóm lại, nhão nhão dính dính.
Mộ Dung Tu phiền muốn chết, hận không thể đẩy tỉnh đối phương, nhưng vừa nhìn đến gương mặt ngủ ngon lành của Thân Giác, hắn lại do dự.
Thân Giác bị thương, thật vất vả mới ngủ say, hắn lại lay tỉnh đối phương, Thân Giác hẳn là rất khó lại đi vào giấc ngủ đi?
Mộ Dung Tu do dự cùng bực bội, cũng dần dần tới thời gian vào triều sớm.
Vào canh giờ chuẩn bị vào triều sớm, Thân Giác đột nhiên bừng tỉnh, cậu nhanh nhẹn mà thu bàn tay của chính mình đang đặt trên eo Mộ Dung Tu trở về, tay chân nhẹ nhàng mà xuống giường. Trên giường Mộ Dung Tu một đêm cơ hồ không ngủ, hiện tại vốn là đang nhắm hai mắt nghỉ ngơi, nghe được động tĩnh của Thân Giác, không khỏi mở một con mắt. Thấy người nọ lén lút xuống giường, căn bản muốn đem chuyện đặt tay ở trên eo hắn ém nhẹm xuống, không khỏi hừ một tiếng.
Thân Giác vốn đang đứng ở mép giường mặc quần áo, nghe thấy thanh hừ lạnh, lưng liền cứng đờ.
Bất quá cậu chỉ cứng lại một chút, đã tiếp tục mặc quần áo.
Mộ Dung Tu thấy đối phương không để ý tới hắn, càng tức giận, nghĩ đến hắn một đêm này ngủ không ngon đều là bởi vì Thân Giác, nhưng Thân Giác lại không hề tỏ vẻ gì. Hắn trực tiếp ngồi dậy, tức giận nói: "Thân Giác, ngươi thật to gan."
Thân Giác đang mặc được một nửa quần áo cũng đành dừng lại, xoay người quỳ xuống.
"Bệ hạ thứ tội."
Mộ Dung Tu khơi mắt nhìn hắn, "Thứ tội? Ngươi có biết ngươi phạm vào tội gì không?"
Thân Giác hé miệng, lại nhắm lại, một lát sau, cậu chậm rãi lắc lắc đầu.
Mộ Dung Tu ngồi dịch đến mép giường, hơi hơi khom lưng một phen nắm lấy cằm Thân Giác, "Tối hôm qua ngươi coi trẫm như gối ôm mà ôm, làm hại trẫm cả đêm đều ngủ không ngon, nếu trẫm hôm nay đang lâm triều ngủ gục, trở về nhất định trị tội ngươi, lên, thay quần áo cho trẫm."
Hắn dùng chút sức lực, Thân Giác ăn đau, nhưng cũng không dám đi xoa mặt.
Mộ Dung Tu thấy hắn đem mặt Thân Giác véo đỏ, trong lòng thật ra vui sướng không ít.
Bất quá phần tâm tình tốt này cũng không duy trì được lâu, hôm nay lâm triều thương nghị lại đau đầu vì đại sự nửa tháng khoa cử sắp tới. Ban đầu khoa cử đã định quan chủ khảo là Lễ Bộ thị lang Hứa đại nhân chủ trì, nhưng đêm qua Hứa đại nhân hồi phủ lại ở cổng lớn té ngã đập đầu. Hôm nay lâm triều cũng là bị nâng đi lên, căn bản là nửa tháng sau không thể làm quan chủ khảo.
Vì thế quan chủ khảo liền phải đổi người khác.
Hứa đại nhân nằm ở tấm ván gỗ, rầm rì, "Bệ hạ, vi thần cho rằng Nhiếp Chính Vương đảm nhiệm vị trí này là thích hợp nhất. Vương gia văn thải phi dương, năm đó còn là tiến sĩ cập đệ. Để Vương gia tới chủ trì khoa cử, có thể vì quốc gia của ta tuyển dụng rất nhiều nhân tài hữu dụng."
Mộ Dung Tu đương nhiên không muốn Nhiếp Chính Vương đảm đương quan chủ khảo, liền lạnh mặt nói: "Nhiếp Chính Vương bận rộn trăm bề, làm sao có thời giờ tới chủ trì khoa cử? Theo trẫm xem, vẫn là đổi người khác đi. Không biết chư vị đại thần còn đề cử ai nữa hay không?"
Nhiếp Chính Vương liêu hạ mí mắt, quay đầu lại nhìn văn võ bá quan đứng đằng sau hắn, những quan viên đó thấy thế, lập tức sôi nổi cúi đầu.
Mộ Dung Tu chú ý tới một màn này, sắc mặt không khỏi kém đi. Ánh mắt hắn đảo qua những quan viên đó, đột nhiên chú ý tới một nam nhân thân hình gầy yếu.
Người kia tựa hồ chính là người mà Thân Giác đề cập qua.
Mộ Dung Tu hơi do dự, vẫn là gọi tên đối phương.
"Thạch Kiến An, ngươi có ý kiến gì không?"
Bình luận truyện