Xú Phi Mộ Tuyết
Quyển 4 - Chương 17: Phiền muộn
Trước khi còn chưa xác định nên xử trí
Như Nguyệt thế nào hắn muốn đi thử Minh Nguyệt trước. Hắn muốn biết với
nàng, Như Nguyệt có ý nghĩa gì, càng muốn biết, so với Như Nguyệt, trong lòng nàng, hắn và Như Nguyệt thì ai quan trọng hơn…
Hắn biết như vậy thật hoang đường, hắn thân là vua của một nước, đế vương thống trị mười sáu nước, nay lại đi so đo vị trí với một nữ nhân thì có thể nào khiến người ta không cười. Nhưng lúc này, hắn chẳng thể nào bận tâm đến cái gì tôn ti nữa, chỉ rất muốn biết, trong lòng nàng hắn chiếm vị trí gì… nhưng là… hắn lại không dám tùy tiện hỏi, chỉ đành dùng cách thức của chính mình để thử…
Giữa trưa, Triệu Truyện vội vàng đến bào là mẫu hậu cho mời. Hắn đáp ứng. Mẫu hậu tuy là mẫu hậu của hắn nhưng lại là cô cô của Âu Dương Hồng Ngọc và Hoàng hậu. Máu mủ tình thâm, dù mẫu hậu có yêu thương, thuận theo hắn thế nào nhưng bà cũng không thể trơ mắt nhìn người thân của mình gặp họa…
Trên xe liễn, hắn day day trán, không khỏi nhắm mắt suy nghĩ. Ánh mặt trời ban trưa chiếu lên con đường trải đá cuội, xuyên qua trướng vàng, chiếu rọi lên người hắn.
Mở mắt ra, nhìn cảnh sắc lạnh lùng lại ấm áp của tháng ba, không hiểu sao hắn lại nhớ tới nàng, vì thế hắn vội nói với Tần An:
- Đến Ngưng Tuyết cung trước…
Nhưng vừa dứt lời mới nhớ Hoa Quỳnh nhắc chuyện hôm nay nàng đến lãnh cung gặp Như Nguyệt. Hắn nhắm mắt lại, cảm giác đau đầu nhưng vẫn không bỏ mệnh lệnh trước, đi xem nàng cũng được, có lẽ nàng đã về…
Xe liễn dừng ở cửa lớn Ngưng Tuyết cung, hắn bước xuống, nhìn về phía Tiêu Đồng đang lo lắng đi qua đi lại kia là đã biết nàng còn chưa về. Nhưng hắn vẫn đi vào, chắp tay sau lưng tiến vào phòng ngủ của nàng…
Lúc thấy hắn sắc mặt Tiêu Đồng đầy sợ hãi nhưng vẫn cố trấn định nói:
- Hoàng thượng chớ trách, Đức phi nương nương tâm tình phiền muộn cho nên đi Ngự hoa viên giải sầu…
- Ngự hoa viên…
Hắn nhíu mày, trong lòng dâng lên sự tức giận. Nếu là ngày thường, kẻ nào dám mắc tội khi quân hắn sẽ giết không tha. Nhưng hôm nay, hắn cũng chỉ đành áp chế cơn giận mà xoay người rời đi. Tiêu Đồng là thân muội của Như Nguyệt, lần này nàng tiến cung tất cũng là vì Như Nguyệt. Đối với hắn mà nói, nàng là nữ tử tuyệt đối không thể giữ lại nhưng hắn một lần nữa lại nể nàng là nha hoàn yêu thích của Minh Nguyệt mà không thể xuống tay…
Trong Khôn ninh cung, Thái hậu một mình nằm trên giường, sắc mặt tiều tụy, hai mắt vô thần nhìn bức tranh trăm hoa đua nở trên vách tường. Khi Triệu Truyền về báo hắn đã đến thì bà mới hoàn hồn, sau đó nhìn hắn cười vô lực, suy yếu nói:
- Hoàng thượng tới rồi…
Đột nhiên, hắn cảm thấy mẫu hậu dường như đã già đi rất nhiều. Hắn đi lên trước, nửa quỳ trên đất, nói nhỏ:
- Nhi thần thỉnh an mẫu hậu…
Thái hậu ngẩng đầu nhìn hắn, cầm tay hắn, lắc lắc đầu, thở dài nói:
- Hoàng thượng không cần đối tốt với ai gia, ai gia chỉ hy vọng Hoàng Thượng đối xử với Hoàng hậu cùng Tử Thần tốt hơn một chút…
Quả nhiên. Mắt hắn trầm lại, nhưng cũng không nói. Thái hậu dường như cũng nhìn ra tâm tư của hắn, bà thở dài nói:
- Hoàng hậu từ nhỏ kiêu căng vô lý, ai gia cũng biết nàng tuy có mỹ mạo cũng không thể được Hoàng thượng yêu thích. Nhưng mười năm phu thê, Hoàng thượng cho dù thật sự chẳng có chút tình ý nào với Hoàng hậu thì cũng nên xem cái tình phu thê, đừng để Hoàng hậu quá khó xử
- Trẫm tự có chừng mực…
Hắn nhìn Thái hậu dường như chỉ qua một đêm mà tóc bạc đầy đầu, trong lòng có chút không đành, cầm lấy tay bà, cười nhẹ vuốt tóc bạc của bà, trêu ghẹo:
- Mẫu hậu không cần quá quan tâm cho nhi thần, nếu bị Hạo Thiên biết mẫu hậu ưu phiền vì trẫm, sợ là lại ghen tỵ như trước kia…
Thái hậu xì một tiếng cười rộ lên nhưng không nói gì. Thần sắc vốn tiều tụy cũng khá hơn một chút, có lẽ là nghĩ tới những chuyện vui vẻ trước kia của hắn và Hạo Thiên. Hắn cũng không khỏi khẽ cười. Hồi còn nhỏ, Hạo Thiên thường oán giận Thái hậu bất công, nhưng sau này, Hạo Thiên thấy mẫu phi của hắn gặp chuyện bất hạnh, Hạo Thiên lại trở nên ngoan ngoãn, thậm chí còn biết an ủi hắn…
Nhớ lại chuyện cũ, lòng hắn lại dâng lên sự đau đớn khó mà chịu đựng, nhưng sự đau đớn này không còn mãnh liệt như năm đó nữa. Hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn bức tranh bách hoa trên tường, nhìn hoa mẫu đơn mỹ áp quần phương thì rũ mắt. Minh Nguyệt, có vẻ thực sự thích mẫu đơn… (chả hiểu, Minh Nguyệt nhà mình thích hoa mai mà >_
- Hoàng thượng lại nhớ đến Mộ Tuyết?
Giọng nói khàn khàn đầy bất đắc dĩ của Thái hậu truyền đến. Hắn sửng sốt nhưng sắc mặt cũng không thể ngăn được mà đỏ lên. Để giấu xấu hổ, hắn cúi đầu ho khan một tiếng, rồi sau đó mất tự nhiên nói:
- Mẫu hậu đang cười nhi thần…
Thái hậu bất đắc dĩ cười cười, rồi sau đó nhắm mắt, thở dài, bấm chuỗi phật châu, nỉ non nói:
- Mẫu thân Mộ Tuyết là tình kiếp của phụ hoàng ngươi. Ai gia còn nghĩ là ngươi sẽ hận nàng đến tận xương nhưng không ngờ, nàng lại giống hệt mẫu thân nàng, mà ngươi thì lại giống hệt tiên đế…
Nói xong, trong mắt Thái hậu lộ vẻ bi thương, nhìn đóa mẫu đơn trên vách tường, nhắm mắt thở dài…
Còn hắn, khi Thái hậu nhắc đến đoạn nghiệt duyên của tiên đế thì không nói gì…
Ra khỏi Khôn Trữ cung, trong lòng hắn trống rỗng. Lúc lên xe, hắn sai Tần An dẫn xe đi tới Ngưng Tuyết cung. Hắn nhớ Minh Nguyệt nhưng lại nghĩ tới chuyện mẫu phi chết thảm thì lại hận không thể lập tức quay về không nhìn nàng nữa. Tuy rằng, hắn biết Mộ Tuyết bây giờ không còn là Mộ Tuyết trước kia nhưng vết sẹo đó vẫn còn ở trong lòng hắn, xóa thế nào cũng không hết được…
Hắn không biết năm đó vì sao phụ hoàng có thể nhẫn tâm như thế. Nhưng một khắc kia, khi phụ hoàng đẩy mẫu phi xuống hồ, hắn đã hiểu nữ tử kia quan trọng với phụ hoàng như thế nào. Phụ hoàng vì muốn bảo toàn danh dự cho nàng, cũng để thành toàn cho sự ích kỉ của mình nên mẫu phi phải chết. Làm đế vương, phụ hoàng không bao giờ tin tưởng lời hứa hẹn của nữ nhân. Khi còn nhỏ, hắn không thể hiểu được loại tình cảm này, dù sao khi đó hắn cũng không thể nhìn thấu triệt mọi thứ…
Không bao lâu đã đến Ngưng Tuyết cung, hắn mang theo sự nặng nề trong lòng mà bước xuống xe, đi nhanh vào cung điện. Mỗi một lần khi bản thân thấy nặng nề, hắn đều rất muốn ôm nàng, cũng giống như lúc này…
Đẩy cửa phòng ngủ, bên trong yên lặng, hắn chỉ thấy cả phòng ngập mùi lãnh hương mà không nhìn thấy nàng, trong lòng căng thẳng, nghĩ rằng nàng còn chưa về. Nhưng ánh mắt quét qua phòng thì lại thấy nàng đang nằm trên giường, thần sắc lười nhác…
Tâm tình khá lên không ít, môi mỏng khẽ cười yếu ớt, hắn đi nhanh về phía nàng, nhìn vào đôi mắt có mấy phần gợn sóng của nàng, ngồi bên nàng, không ngại nàng chưa thỉnh an mà dùng những lời nói dối của Tiêu Đồng trêu nàng:
- Trẫm nghe nói, hôm nay Minh Nguyệt không vui…
Nói xong, hắn cúi xuống vuốt tóc nàng, kìm lòng không đậu mà hôn môi nàng…
Nữ tử như vậy làm hắn yêu hận khó phân muốn sủng ái nàng nhưng nàng lại cố tình đối nghịch mình. Muốn quên nàng đi nhưng trong lòng lại không thể buông tha, một khắc không thấy thì bất an, khó xử, khó ăn khó ngủ. Với nàng, hắn thật sự không hiểu nên xử trí sự phản bội của nàng như thế nào…
Môi nàng hơi cong cong lên đầy dụ hoặc, nàng vươn bàn tay trắng nõn lên, cầm lấy bàn tay hắn đang vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng cười với hắn:
- Hoàng thượng cả ngày đến chỗ nô tỳ không sợ nô tì được sủng mà kiêu?
Hắn ngừng tay, nhìn bàn tay nàng đang cầm tay hắn, cầm lại rồi kéo lên môi hôn, sau đó cúi xuống nhìn nàng, nhỏ giọng nói:
- Có mùi hoa hải đường, Minh Nguyệt thích hải đường?
Nàng hơi gật đầu. Mùi hương trên tay nàng giống hệt mùi hương mẫu thân vẫn dùng khiến hắn đau xót, không khỏi nhắm mắt lại khẽ ngửi rồi dịu dàng nói với nàng:
- Minh Nguyệt, trẫm muốn cho nàng được sủng mà kiêu nhưng nàng nguyện ý chăng?
Nàng giật mình, nhưng vội lắc đầu nói nhỏ:
- Nô tì không muốn rời khỏi Hoàng thượng nên nô tì sẽ không như thế.
Hay cho một câu lấy giả thành thật, hắn không khỏi cười lớn. Nhưng tiếng cười này bản thân hắn cũng không biết là cười khổ hay là cười nhạo. Hắn có lẽ đã quen với việc bị nàng lừa dối nhưng lại trầm mê với những lời nói dối của nàng. Minh Nguyệt, có lẽ nàng không hề biết những lời nói dối của nàng khiến hắn động tâm thế nào, khiến hắn đau lòng thế nào…
Có lẽ nàng cảm nhận được sự khác lạ của hắn mà hơi mất tự nhiên ngồi dậy. Còn hắn, lần đầu tiên hắn thô bạo kéo nàng vào lòng, gắt gao ôm nàng. Sau đó bất ngờ vuốt ve ngực nàng, bá đạo nói:
- Minh Nguyệt, trẫm muốn nó…
Sự phản bội của nàng nói cho hắn biết, sự nhân từ của hắn sẽ chỉ khiến hắn vĩnh viễn bị dày vò, chỉ càng khiến nàng rời xa mình hơn. Vì thế, lúc này hắn không hề do dự mà đòi lấy chân tình từ nàng…
Hắn biết như vậy thật hoang đường, hắn thân là vua của một nước, đế vương thống trị mười sáu nước, nay lại đi so đo vị trí với một nữ nhân thì có thể nào khiến người ta không cười. Nhưng lúc này, hắn chẳng thể nào bận tâm đến cái gì tôn ti nữa, chỉ rất muốn biết, trong lòng nàng hắn chiếm vị trí gì… nhưng là… hắn lại không dám tùy tiện hỏi, chỉ đành dùng cách thức của chính mình để thử…
Giữa trưa, Triệu Truyện vội vàng đến bào là mẫu hậu cho mời. Hắn đáp ứng. Mẫu hậu tuy là mẫu hậu của hắn nhưng lại là cô cô của Âu Dương Hồng Ngọc và Hoàng hậu. Máu mủ tình thâm, dù mẫu hậu có yêu thương, thuận theo hắn thế nào nhưng bà cũng không thể trơ mắt nhìn người thân của mình gặp họa…
Trên xe liễn, hắn day day trán, không khỏi nhắm mắt suy nghĩ. Ánh mặt trời ban trưa chiếu lên con đường trải đá cuội, xuyên qua trướng vàng, chiếu rọi lên người hắn.
Mở mắt ra, nhìn cảnh sắc lạnh lùng lại ấm áp của tháng ba, không hiểu sao hắn lại nhớ tới nàng, vì thế hắn vội nói với Tần An:
- Đến Ngưng Tuyết cung trước…
Nhưng vừa dứt lời mới nhớ Hoa Quỳnh nhắc chuyện hôm nay nàng đến lãnh cung gặp Như Nguyệt. Hắn nhắm mắt lại, cảm giác đau đầu nhưng vẫn không bỏ mệnh lệnh trước, đi xem nàng cũng được, có lẽ nàng đã về…
Xe liễn dừng ở cửa lớn Ngưng Tuyết cung, hắn bước xuống, nhìn về phía Tiêu Đồng đang lo lắng đi qua đi lại kia là đã biết nàng còn chưa về. Nhưng hắn vẫn đi vào, chắp tay sau lưng tiến vào phòng ngủ của nàng…
Lúc thấy hắn sắc mặt Tiêu Đồng đầy sợ hãi nhưng vẫn cố trấn định nói:
- Hoàng thượng chớ trách, Đức phi nương nương tâm tình phiền muộn cho nên đi Ngự hoa viên giải sầu…
- Ngự hoa viên…
Hắn nhíu mày, trong lòng dâng lên sự tức giận. Nếu là ngày thường, kẻ nào dám mắc tội khi quân hắn sẽ giết không tha. Nhưng hôm nay, hắn cũng chỉ đành áp chế cơn giận mà xoay người rời đi. Tiêu Đồng là thân muội của Như Nguyệt, lần này nàng tiến cung tất cũng là vì Như Nguyệt. Đối với hắn mà nói, nàng là nữ tử tuyệt đối không thể giữ lại nhưng hắn một lần nữa lại nể nàng là nha hoàn yêu thích của Minh Nguyệt mà không thể xuống tay…
Trong Khôn ninh cung, Thái hậu một mình nằm trên giường, sắc mặt tiều tụy, hai mắt vô thần nhìn bức tranh trăm hoa đua nở trên vách tường. Khi Triệu Truyền về báo hắn đã đến thì bà mới hoàn hồn, sau đó nhìn hắn cười vô lực, suy yếu nói:
- Hoàng thượng tới rồi…
Đột nhiên, hắn cảm thấy mẫu hậu dường như đã già đi rất nhiều. Hắn đi lên trước, nửa quỳ trên đất, nói nhỏ:
- Nhi thần thỉnh an mẫu hậu…
Thái hậu ngẩng đầu nhìn hắn, cầm tay hắn, lắc lắc đầu, thở dài nói:
- Hoàng thượng không cần đối tốt với ai gia, ai gia chỉ hy vọng Hoàng Thượng đối xử với Hoàng hậu cùng Tử Thần tốt hơn một chút…
Quả nhiên. Mắt hắn trầm lại, nhưng cũng không nói. Thái hậu dường như cũng nhìn ra tâm tư của hắn, bà thở dài nói:
- Hoàng hậu từ nhỏ kiêu căng vô lý, ai gia cũng biết nàng tuy có mỹ mạo cũng không thể được Hoàng thượng yêu thích. Nhưng mười năm phu thê, Hoàng thượng cho dù thật sự chẳng có chút tình ý nào với Hoàng hậu thì cũng nên xem cái tình phu thê, đừng để Hoàng hậu quá khó xử
- Trẫm tự có chừng mực…
Hắn nhìn Thái hậu dường như chỉ qua một đêm mà tóc bạc đầy đầu, trong lòng có chút không đành, cầm lấy tay bà, cười nhẹ vuốt tóc bạc của bà, trêu ghẹo:
- Mẫu hậu không cần quá quan tâm cho nhi thần, nếu bị Hạo Thiên biết mẫu hậu ưu phiền vì trẫm, sợ là lại ghen tỵ như trước kia…
Thái hậu xì một tiếng cười rộ lên nhưng không nói gì. Thần sắc vốn tiều tụy cũng khá hơn một chút, có lẽ là nghĩ tới những chuyện vui vẻ trước kia của hắn và Hạo Thiên. Hắn cũng không khỏi khẽ cười. Hồi còn nhỏ, Hạo Thiên thường oán giận Thái hậu bất công, nhưng sau này, Hạo Thiên thấy mẫu phi của hắn gặp chuyện bất hạnh, Hạo Thiên lại trở nên ngoan ngoãn, thậm chí còn biết an ủi hắn…
Nhớ lại chuyện cũ, lòng hắn lại dâng lên sự đau đớn khó mà chịu đựng, nhưng sự đau đớn này không còn mãnh liệt như năm đó nữa. Hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn bức tranh bách hoa trên tường, nhìn hoa mẫu đơn mỹ áp quần phương thì rũ mắt. Minh Nguyệt, có vẻ thực sự thích mẫu đơn… (chả hiểu, Minh Nguyệt nhà mình thích hoa mai mà >_
- Hoàng thượng lại nhớ đến Mộ Tuyết?
Giọng nói khàn khàn đầy bất đắc dĩ của Thái hậu truyền đến. Hắn sửng sốt nhưng sắc mặt cũng không thể ngăn được mà đỏ lên. Để giấu xấu hổ, hắn cúi đầu ho khan một tiếng, rồi sau đó mất tự nhiên nói:
- Mẫu hậu đang cười nhi thần…
Thái hậu bất đắc dĩ cười cười, rồi sau đó nhắm mắt, thở dài, bấm chuỗi phật châu, nỉ non nói:
- Mẫu thân Mộ Tuyết là tình kiếp của phụ hoàng ngươi. Ai gia còn nghĩ là ngươi sẽ hận nàng đến tận xương nhưng không ngờ, nàng lại giống hệt mẫu thân nàng, mà ngươi thì lại giống hệt tiên đế…
Nói xong, trong mắt Thái hậu lộ vẻ bi thương, nhìn đóa mẫu đơn trên vách tường, nhắm mắt thở dài…
Còn hắn, khi Thái hậu nhắc đến đoạn nghiệt duyên của tiên đế thì không nói gì…
Ra khỏi Khôn Trữ cung, trong lòng hắn trống rỗng. Lúc lên xe, hắn sai Tần An dẫn xe đi tới Ngưng Tuyết cung. Hắn nhớ Minh Nguyệt nhưng lại nghĩ tới chuyện mẫu phi chết thảm thì lại hận không thể lập tức quay về không nhìn nàng nữa. Tuy rằng, hắn biết Mộ Tuyết bây giờ không còn là Mộ Tuyết trước kia nhưng vết sẹo đó vẫn còn ở trong lòng hắn, xóa thế nào cũng không hết được…
Hắn không biết năm đó vì sao phụ hoàng có thể nhẫn tâm như thế. Nhưng một khắc kia, khi phụ hoàng đẩy mẫu phi xuống hồ, hắn đã hiểu nữ tử kia quan trọng với phụ hoàng như thế nào. Phụ hoàng vì muốn bảo toàn danh dự cho nàng, cũng để thành toàn cho sự ích kỉ của mình nên mẫu phi phải chết. Làm đế vương, phụ hoàng không bao giờ tin tưởng lời hứa hẹn của nữ nhân. Khi còn nhỏ, hắn không thể hiểu được loại tình cảm này, dù sao khi đó hắn cũng không thể nhìn thấu triệt mọi thứ…
Không bao lâu đã đến Ngưng Tuyết cung, hắn mang theo sự nặng nề trong lòng mà bước xuống xe, đi nhanh vào cung điện. Mỗi một lần khi bản thân thấy nặng nề, hắn đều rất muốn ôm nàng, cũng giống như lúc này…
Đẩy cửa phòng ngủ, bên trong yên lặng, hắn chỉ thấy cả phòng ngập mùi lãnh hương mà không nhìn thấy nàng, trong lòng căng thẳng, nghĩ rằng nàng còn chưa về. Nhưng ánh mắt quét qua phòng thì lại thấy nàng đang nằm trên giường, thần sắc lười nhác…
Tâm tình khá lên không ít, môi mỏng khẽ cười yếu ớt, hắn đi nhanh về phía nàng, nhìn vào đôi mắt có mấy phần gợn sóng của nàng, ngồi bên nàng, không ngại nàng chưa thỉnh an mà dùng những lời nói dối của Tiêu Đồng trêu nàng:
- Trẫm nghe nói, hôm nay Minh Nguyệt không vui…
Nói xong, hắn cúi xuống vuốt tóc nàng, kìm lòng không đậu mà hôn môi nàng…
Nữ tử như vậy làm hắn yêu hận khó phân muốn sủng ái nàng nhưng nàng lại cố tình đối nghịch mình. Muốn quên nàng đi nhưng trong lòng lại không thể buông tha, một khắc không thấy thì bất an, khó xử, khó ăn khó ngủ. Với nàng, hắn thật sự không hiểu nên xử trí sự phản bội của nàng như thế nào…
Môi nàng hơi cong cong lên đầy dụ hoặc, nàng vươn bàn tay trắng nõn lên, cầm lấy bàn tay hắn đang vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng cười với hắn:
- Hoàng thượng cả ngày đến chỗ nô tỳ không sợ nô tì được sủng mà kiêu?
Hắn ngừng tay, nhìn bàn tay nàng đang cầm tay hắn, cầm lại rồi kéo lên môi hôn, sau đó cúi xuống nhìn nàng, nhỏ giọng nói:
- Có mùi hoa hải đường, Minh Nguyệt thích hải đường?
Nàng hơi gật đầu. Mùi hương trên tay nàng giống hệt mùi hương mẫu thân vẫn dùng khiến hắn đau xót, không khỏi nhắm mắt lại khẽ ngửi rồi dịu dàng nói với nàng:
- Minh Nguyệt, trẫm muốn cho nàng được sủng mà kiêu nhưng nàng nguyện ý chăng?
Nàng giật mình, nhưng vội lắc đầu nói nhỏ:
- Nô tì không muốn rời khỏi Hoàng thượng nên nô tì sẽ không như thế.
Hay cho một câu lấy giả thành thật, hắn không khỏi cười lớn. Nhưng tiếng cười này bản thân hắn cũng không biết là cười khổ hay là cười nhạo. Hắn có lẽ đã quen với việc bị nàng lừa dối nhưng lại trầm mê với những lời nói dối của nàng. Minh Nguyệt, có lẽ nàng không hề biết những lời nói dối của nàng khiến hắn động tâm thế nào, khiến hắn đau lòng thế nào…
Có lẽ nàng cảm nhận được sự khác lạ của hắn mà hơi mất tự nhiên ngồi dậy. Còn hắn, lần đầu tiên hắn thô bạo kéo nàng vào lòng, gắt gao ôm nàng. Sau đó bất ngờ vuốt ve ngực nàng, bá đạo nói:
- Minh Nguyệt, trẫm muốn nó…
Sự phản bội của nàng nói cho hắn biết, sự nhân từ của hắn sẽ chỉ khiến hắn vĩnh viễn bị dày vò, chỉ càng khiến nàng rời xa mình hơn. Vì thế, lúc này hắn không hề do dự mà đòi lấy chân tình từ nàng…
Bình luận truyện