Xú Phi Mộ Tuyết
Quyển 4 - Chương 31: Bệnh nặng
Bởi vì nàng lãnh đạm đối với hắn mà hắn càng lúc càng có hứng thú với nàng. Cho nên, hắn dần biến cả cung đình thành sân chơi săn bắn của hắn và nàng. Nhưng hắn không thể nào ngờ được, kẻ chưa bao giờ thất bại
trên chiến trường như hắn lại thất bại hoàn toàn trong tình yêu…
Nàng không thích cười cũng chưa bao giờ từng cười với hắn. Nàng thích một mình tản bộ trong Ngự hoa viên. Mùa đông đến, khi hoa mai nở rộ, một mình nàng đứng lặng trước cây mai chăm chú nhìn, không như những nữ tử khác sẽ bẻ mai để cài lên tóc
Hắn cũng không rõ từ khi nào, nghe thị nữ báo về hành tung của nàng đã trở thành một thói quen. Hơn nữa mỗi lần nghe đều còn rất chăm chú. Thậm chí hàng tháng hắn còn tới Phượng tê cung nhiều hơn, cố ý ở lại để được ăn đồ ăn nàng tự tay nấu. Ngẫu nhiên nói đùa trêu nàng, thậm chí hẹn Hoàng hậu ra hậu hoa viên tản bộ, muốn nàng ở bên hầu hạ. Sau đó lại để nàng đi du ngoạn một mình xem nàng thích loại hoa gì, cảm thấy thích thú với cái gì…
Nhưng dù hắn để tâm thế nào cũng không có kết quả. Nàng như câu đố bí ẩn, nhìn như không khó nhưng khi giải đố thì sẽ càng trầm mê, càng lún sâu, không thể tự kiềm chế…
Hắn thường thích xuất hiện ở những nơi nàng yêu thích, ví dụ như rừng mai. Hắn sẽ ở đó nói những lời ái muội vào tai nàng, thích nhìn nàng bất ngờ mà tức giận đến hai má đỏ bừng, càng thích nhìn nàng chăm chú ngắm hoa mai mà lại quên mất phải thu liễm sự chăm chú của mình với nàng.
Khi phát hiện mình yêu thương nàng là giữa tháng ba mùa tơ liễu phất phơ. Bởi vì nàng cười với người khác. Nụ cười đó đã hủy diệt cuộc đời của hắn và nàng…
Cho tới giờ hắn vẫn chưa từng thấy nàng cười, thậm chí khi bắt đầu trò chơi săn bắn, hắn còn nghĩ nàng không biết cười. Nếu bậc quân vương trên đời này như hắn không thể chiếm được tiếng cười của nàng thì ai có được bản lãnh này. Nhưng sự thật lại nói cho hắn rằng, dù hắn có chiếm được cả thiên hạ cũng không chiếm được nửa nụ cười của nữ tử này…
Ngày đó, hậu viện hoàng cung, hoa đào nở rộ. Hắn triệu tất cả phi tần cùng Hoàng hậu đến ngắm hoa. Nhưng đúng lúc đang vui vẻ, thị vệ của hắn bắt được một kẻ thích khách ám sát bất thành đến trước mặt hắn, nói là bộ hạ của Xích Luyện quốc nhưng hỏi tên thì chết hắn cũng không đáp. Những người lòng son dạ sắt hắn gặp nhiều, trong đó ngu xuẩn nhất là những kẻ thân thích của kẻ thù đã lụi bại. Hắn cười lạnh, không thèm nhìn kẻ kia lấy một lần đã ra lệnh giết.
Nhưng khi hắn vừa ra lệnh, nàng bước ra, lo lắng quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu. Đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng như vậy, dường như vô cùng lo lắng, nhíu đôi mày thanh thú nói:
- Hoàng thượng, Hoàng hậu tha mang. Đây không phải là thích khách mà là tới tìm nô tỳ, xin Hoàng hậu nương nương thuyết phục Hoàng Thượng khai ân……
Hắn giật mình mà hoàng hậu cũng sửng sốt. Đến tìm nàng? Vì sao nàng lo lắng như thế? Trong lòng hắn dâng lên cảm xúc khó hiểu, khiến cho hắn khó mà đè nén được. Hắn khoanh tay nhìn ánh mắt thỉnh cầu của nàng, nắm chặt tay nói:
- Hắn là người thân của ngươi?
Có thể làm cho nàng lo lắng như thế nhất định là người thân. Bởi vì nàng là một nữ tử vô tình, thậm chí những hỷ nộ ái ố của người bình thường cũng không có, cho nên nam tử này nhất định không phải là…
- Bẩm Hoàng thượng, hắn là thanh mai trúc mã của nô tỳ
Tiếng nàng dịu dàng cắt ngang suy nghĩ của hắn. Ánh mắt đau thương mà kiên định nhìn hắn như xin hắn giơ cao đánh khẽ, đừng làm tổn thương nam tử này.
Hắn ngẩn ra, cảm giác đau đớn xuyên thấu cơ thể. Hắn nhìn sự thỉnh cầu trong mắt nàng, nhìn nàng như thay đổi thành con người khác, lòng đột nhiên có một tia lửa giận không thể phát tiết. Sắc mặt hắn dần thay đổi, tay nắm chặt thành quyền khiến các phi tần xung quanh ai nấy đều sợ hãi nhưng nàng vẫn cầu xin:
- Hoàng thượng, hắn thật sự không phải đến ám sát, hắn và nô tỳ từ nhỏ có hôn ước, hắn..
- Đủ rồi…
Hắn rít gào khiến ai nấy đều sợ hãi, cũng khiến nàng giật mình. Đây là lần đầu tiên hắn tức giận trước mặt nữ nhân. Hắn biết mình không nên nhưng không thể khống chế nổi. Có lẽ bản thân không thể đối mặt với thất bại. Có lẽ là không ngờ nữ tử như nàng sẽ vì nam từ khác mà quỳ gối cầu xin. Càng không ngờ rằng lại có một nam tử khác lớn lên cùng nàng…
- Giải hắn vào thiên lao cho trẫm
Hắn nhắm mắt lại, cảm xúc trong lòng hỗn loạn, cũng không muốn nhìn thấy sự lo lắng và cầu xin trong mắt nàng, xoay người bước đi.
Đó là lần đầu tiên hắn mất khống chế vì một nữ tử, cũng là lần đầu tiên nhận ra tình cảm của mình với nàng. Hắn chưa bao giờ có cảm giác quái dị như thế với một nữ nhân cho nên hỗn loạn vô cùng. Hắn nghĩ hắn luôn có sức khống chế rất tốt với mọi thứ nên cảm xúc này cũng có thể dễ dàng khống chế. Nhưng không ngờ, hắn đã sớm trúng phải độc dược của nàng…
Hôm sau, khi lâm triều, thị vệ bẩm báo với hắn rằng nàng đã quỳ suốt một đêm trong tẩm cung của Hoàng hậu, xin Hoàng hậu cho nàng gặp nam tử kia một lần. Hoàng hậu cảm động cho phép, giờ nàng đang gặp gỡ nam tử đó trong thiên lao.
Lúc nghe tin này, hắn cảm giác tim mình bị kim đâm đau nhói. Hắn tức giận bãi triều, dắt thị vệ đi thẳng đến thiên lao. Đến nơi, hắn lại thấy nàng và nam tử kia tay nắm chặt tay…
Cho tới giờ nàng chưa bao giờ đối xử với hắn như vậy. Thậm chí một nụ cười nàng cũng không cho hắn. Nhưng lúc này, nàng lại nhẹ nhàng an ủi một kẻ vô danh tiểu tốt. Hắn nắm chặt tay, giận không thể tiến lên giết chết nam tử kia nhưng thị vệ vội hô to:
- Hoàng thượng bớt giận.
Quả thực hắn nên bớt giận. Dù sao hắn cũng dẹp tan 16 nước, mới thành đế vương được nửa năm. Nếu vì một nữ nhân mà đi giết người sẽ bị người đời nhạo báng. Vì thế hắn nhắm chặt mắt lại, nhưng vẫn không thể khắc chế được mà xông tới lôi nàng đi.
Khi cơn xúc động của hắn bị đánh tan, nàng vốn luôn bình tĩnh, lạnh nhạt với hắn giờ đã trở thành một nữ tử lạnh lùng vô cùng.
Có lẽ, nếu không phải nàng đối xử với mình như thế, hắn sẽ không giết Hoàng hậu để giá họa cho nàng, để ép nàng vĩnh viễn không thể gặp lại ý trung nhân, ép nàng lấy hắn.
Hắn vĩnh viễn không thể quên, đêm đại hôn đó, nàng nhìn hắn bằng ánh mắt thống hận. Nàng không tự nguyện, hắn biết nhưng hắn thật sự muốn nàng. Cả đời này hắn chưa từng khát vọng được sống trọn đời cùng một nữ nhân. Nhưng nữ tử này vĩnh viễn chỉ đem đến đau đớn cho hắn mà thôi.
Hắn thiên sủng vạn ái nàng nhưng cũng chỉ đổi lại rằng nàng khởi binh phản bội hắn, lên lầu cao dùng tên bắn hắn. Một khắc kia thấy nàng tuyệt tình với mình như vậy, tim hắn đã chết. Nhưng nàng, khi phát hiện mình căn bản không thể giết chết hắn không chịu trở về vòng tay của hắn mà chọn lập lời nguyền rồi nhảy xuống lầu cao tự sát.
Lật đến chương cuối cùng trong bản kỷ của Thái tổ viết về Thái tổ và Minh Nguyệt Quý phi, Ngự Hạo Hiên nhíu mày, day day trán. Chương này thật thương tâm, hắn nhìn những dòng chữ viết nhanh, nhìn dấu ấn đỏ ghê người ở lạc khoản thì mạnh mẽ gấp sách lại. Bởi vì đó là một ngày trước khi Thái tổ băng hà
Chuyện xưa của Minh Nguyệt Quý phi, hắn từng được nghe qua. Tuy rằng giảng giải không rõ ràng nhưng đại khái hắn có thể hiểu. Một nữ tử tâm cao khí ngạo, có thể không úy kỵ gì đến sống chết mà lại khúm núm vì người bạn thanh mai trúc mã của mình. Nàng là một nữ tử chí tình chí nghĩa đáng chết. Cho nên Thái tổ mới không hề phòng bị mà yêu thương nàng. Cho dù nàng không yêu hắn, cho dù cả đời này hắn biết không thể có được nàng.
Đến ngay cả Thái tổ cũng không có được nàng, vậy còn hắn? Nhắm mắt lại, cảm giác cả người như già đi, hắn ủ rũ ngồi trên ghế, xung quanh sách vở bừa bãi. Minh Nguyệt. Kiếp sau, nếu có thể, hắn không mong sẽ gặp lại nàng. Nếu có thể không yêu không thương cả đời, hắn tình nguyện cô đơn đến già cũng không muốn thử nỗi đau xé nát tim gan này. Nhưng hắn đã gặp, dù nàng đã chết hắn cũng không thể buông tay.
Đến ngày thứ tư sau khi tự nhốt mình trong thư phòng, hắn ngã bệnh. Bệnh đến không còn sức để suy nghĩ gì thêm. Nhưng vừa nhắm mắt lại hắn đã thấy nàng mà hoảng sợ bừng tỉnh như muốn trốn tránh nhưng không tránh được bóng dáng nàng…
Hắn nằm trên giường đau đớn cười lớn. Thì ra thật sự có thể như vậy, là người cả đời cũng không thể quên. Thì ra hắn thật sự yêu nàng đến thế này. Nhưng nàng không yêu hắn.
Đêm hôm đó, hắn nằm mơ thấy những kỉ niệm đã qua, mơ thấy hắn ôm nàng bay về phía rừng hải đường mà mẫu phi yêu thích, mơ thấy nàng nhu thuận rúc vào lòng hắn, nhìn những đóa hoa bay múa rợp trời cho đến hoàng hôn…
Nhưng khi tỉnh giấc, hắn chỉ cảm thấy xung quanh vô cùng lạnh lẽo, đáy lòng cũng lạnh lẽo.
Có lẽ hắn tuyệt vọng và mỏi mệt khiến cho suy nghĩ của hắn dần trì trệ khiến người sợ hãi. Cũng có lẽ bộ dạng chờ chết của hắn khiến người khác thấy buồn cười. Cho nên Tần An được Thái hậu dẫn dắt, đem tất cả phi tần trong hậu cung đến quỳ lạy trước giường hắn, xin hắn giữ gìn long thể. Hắn nghe những lời này không khỏi cười khổ. Mẫu thân kính yêu của hắn có lẽ không biết, trái tim của hắn đã chết theo nữ nhân không tim gan kia và đứa con chưa chào đời của bọn họ mà luân hồi trong số mệnh…
Hắn xua tay, ý bảo bọn họ lui xuống hết. Hắn biết, có lẽ buồn vui của hắn đều ảnh hưởng đến các nàng nhưng các nàng lại không biết rằng người có thể tác động đến hắn đã từ bỏ hắn. Nhắm mắt lại, hắn không để ý tới bọn họ nữa bởi lẽ Minh Nguyệt của hắn chưa từng để ý đến hắn. Có lẽ cái này chính là nhân quả, chính là luân hồi……
Nàng không thích cười cũng chưa bao giờ từng cười với hắn. Nàng thích một mình tản bộ trong Ngự hoa viên. Mùa đông đến, khi hoa mai nở rộ, một mình nàng đứng lặng trước cây mai chăm chú nhìn, không như những nữ tử khác sẽ bẻ mai để cài lên tóc
Hắn cũng không rõ từ khi nào, nghe thị nữ báo về hành tung của nàng đã trở thành một thói quen. Hơn nữa mỗi lần nghe đều còn rất chăm chú. Thậm chí hàng tháng hắn còn tới Phượng tê cung nhiều hơn, cố ý ở lại để được ăn đồ ăn nàng tự tay nấu. Ngẫu nhiên nói đùa trêu nàng, thậm chí hẹn Hoàng hậu ra hậu hoa viên tản bộ, muốn nàng ở bên hầu hạ. Sau đó lại để nàng đi du ngoạn một mình xem nàng thích loại hoa gì, cảm thấy thích thú với cái gì…
Nhưng dù hắn để tâm thế nào cũng không có kết quả. Nàng như câu đố bí ẩn, nhìn như không khó nhưng khi giải đố thì sẽ càng trầm mê, càng lún sâu, không thể tự kiềm chế…
Hắn thường thích xuất hiện ở những nơi nàng yêu thích, ví dụ như rừng mai. Hắn sẽ ở đó nói những lời ái muội vào tai nàng, thích nhìn nàng bất ngờ mà tức giận đến hai má đỏ bừng, càng thích nhìn nàng chăm chú ngắm hoa mai mà lại quên mất phải thu liễm sự chăm chú của mình với nàng.
Khi phát hiện mình yêu thương nàng là giữa tháng ba mùa tơ liễu phất phơ. Bởi vì nàng cười với người khác. Nụ cười đó đã hủy diệt cuộc đời của hắn và nàng…
Cho tới giờ hắn vẫn chưa từng thấy nàng cười, thậm chí khi bắt đầu trò chơi săn bắn, hắn còn nghĩ nàng không biết cười. Nếu bậc quân vương trên đời này như hắn không thể chiếm được tiếng cười của nàng thì ai có được bản lãnh này. Nhưng sự thật lại nói cho hắn rằng, dù hắn có chiếm được cả thiên hạ cũng không chiếm được nửa nụ cười của nữ tử này…
Ngày đó, hậu viện hoàng cung, hoa đào nở rộ. Hắn triệu tất cả phi tần cùng Hoàng hậu đến ngắm hoa. Nhưng đúng lúc đang vui vẻ, thị vệ của hắn bắt được một kẻ thích khách ám sát bất thành đến trước mặt hắn, nói là bộ hạ của Xích Luyện quốc nhưng hỏi tên thì chết hắn cũng không đáp. Những người lòng son dạ sắt hắn gặp nhiều, trong đó ngu xuẩn nhất là những kẻ thân thích của kẻ thù đã lụi bại. Hắn cười lạnh, không thèm nhìn kẻ kia lấy một lần đã ra lệnh giết.
Nhưng khi hắn vừa ra lệnh, nàng bước ra, lo lắng quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu. Đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng như vậy, dường như vô cùng lo lắng, nhíu đôi mày thanh thú nói:
- Hoàng thượng, Hoàng hậu tha mang. Đây không phải là thích khách mà là tới tìm nô tỳ, xin Hoàng hậu nương nương thuyết phục Hoàng Thượng khai ân……
Hắn giật mình mà hoàng hậu cũng sửng sốt. Đến tìm nàng? Vì sao nàng lo lắng như thế? Trong lòng hắn dâng lên cảm xúc khó hiểu, khiến cho hắn khó mà đè nén được. Hắn khoanh tay nhìn ánh mắt thỉnh cầu của nàng, nắm chặt tay nói:
- Hắn là người thân của ngươi?
Có thể làm cho nàng lo lắng như thế nhất định là người thân. Bởi vì nàng là một nữ tử vô tình, thậm chí những hỷ nộ ái ố của người bình thường cũng không có, cho nên nam tử này nhất định không phải là…
- Bẩm Hoàng thượng, hắn là thanh mai trúc mã của nô tỳ
Tiếng nàng dịu dàng cắt ngang suy nghĩ của hắn. Ánh mắt đau thương mà kiên định nhìn hắn như xin hắn giơ cao đánh khẽ, đừng làm tổn thương nam tử này.
Hắn ngẩn ra, cảm giác đau đớn xuyên thấu cơ thể. Hắn nhìn sự thỉnh cầu trong mắt nàng, nhìn nàng như thay đổi thành con người khác, lòng đột nhiên có một tia lửa giận không thể phát tiết. Sắc mặt hắn dần thay đổi, tay nắm chặt thành quyền khiến các phi tần xung quanh ai nấy đều sợ hãi nhưng nàng vẫn cầu xin:
- Hoàng thượng, hắn thật sự không phải đến ám sát, hắn và nô tỳ từ nhỏ có hôn ước, hắn..
- Đủ rồi…
Hắn rít gào khiến ai nấy đều sợ hãi, cũng khiến nàng giật mình. Đây là lần đầu tiên hắn tức giận trước mặt nữ nhân. Hắn biết mình không nên nhưng không thể khống chế nổi. Có lẽ bản thân không thể đối mặt với thất bại. Có lẽ là không ngờ nữ tử như nàng sẽ vì nam từ khác mà quỳ gối cầu xin. Càng không ngờ rằng lại có một nam tử khác lớn lên cùng nàng…
- Giải hắn vào thiên lao cho trẫm
Hắn nhắm mắt lại, cảm xúc trong lòng hỗn loạn, cũng không muốn nhìn thấy sự lo lắng và cầu xin trong mắt nàng, xoay người bước đi.
Đó là lần đầu tiên hắn mất khống chế vì một nữ tử, cũng là lần đầu tiên nhận ra tình cảm của mình với nàng. Hắn chưa bao giờ có cảm giác quái dị như thế với một nữ nhân cho nên hỗn loạn vô cùng. Hắn nghĩ hắn luôn có sức khống chế rất tốt với mọi thứ nên cảm xúc này cũng có thể dễ dàng khống chế. Nhưng không ngờ, hắn đã sớm trúng phải độc dược của nàng…
Hôm sau, khi lâm triều, thị vệ bẩm báo với hắn rằng nàng đã quỳ suốt một đêm trong tẩm cung của Hoàng hậu, xin Hoàng hậu cho nàng gặp nam tử kia một lần. Hoàng hậu cảm động cho phép, giờ nàng đang gặp gỡ nam tử đó trong thiên lao.
Lúc nghe tin này, hắn cảm giác tim mình bị kim đâm đau nhói. Hắn tức giận bãi triều, dắt thị vệ đi thẳng đến thiên lao. Đến nơi, hắn lại thấy nàng và nam tử kia tay nắm chặt tay…
Cho tới giờ nàng chưa bao giờ đối xử với hắn như vậy. Thậm chí một nụ cười nàng cũng không cho hắn. Nhưng lúc này, nàng lại nhẹ nhàng an ủi một kẻ vô danh tiểu tốt. Hắn nắm chặt tay, giận không thể tiến lên giết chết nam tử kia nhưng thị vệ vội hô to:
- Hoàng thượng bớt giận.
Quả thực hắn nên bớt giận. Dù sao hắn cũng dẹp tan 16 nước, mới thành đế vương được nửa năm. Nếu vì một nữ nhân mà đi giết người sẽ bị người đời nhạo báng. Vì thế hắn nhắm chặt mắt lại, nhưng vẫn không thể khắc chế được mà xông tới lôi nàng đi.
Khi cơn xúc động của hắn bị đánh tan, nàng vốn luôn bình tĩnh, lạnh nhạt với hắn giờ đã trở thành một nữ tử lạnh lùng vô cùng.
Có lẽ, nếu không phải nàng đối xử với mình như thế, hắn sẽ không giết Hoàng hậu để giá họa cho nàng, để ép nàng vĩnh viễn không thể gặp lại ý trung nhân, ép nàng lấy hắn.
Hắn vĩnh viễn không thể quên, đêm đại hôn đó, nàng nhìn hắn bằng ánh mắt thống hận. Nàng không tự nguyện, hắn biết nhưng hắn thật sự muốn nàng. Cả đời này hắn chưa từng khát vọng được sống trọn đời cùng một nữ nhân. Nhưng nữ tử này vĩnh viễn chỉ đem đến đau đớn cho hắn mà thôi.
Hắn thiên sủng vạn ái nàng nhưng cũng chỉ đổi lại rằng nàng khởi binh phản bội hắn, lên lầu cao dùng tên bắn hắn. Một khắc kia thấy nàng tuyệt tình với mình như vậy, tim hắn đã chết. Nhưng nàng, khi phát hiện mình căn bản không thể giết chết hắn không chịu trở về vòng tay của hắn mà chọn lập lời nguyền rồi nhảy xuống lầu cao tự sát.
Lật đến chương cuối cùng trong bản kỷ của Thái tổ viết về Thái tổ và Minh Nguyệt Quý phi, Ngự Hạo Hiên nhíu mày, day day trán. Chương này thật thương tâm, hắn nhìn những dòng chữ viết nhanh, nhìn dấu ấn đỏ ghê người ở lạc khoản thì mạnh mẽ gấp sách lại. Bởi vì đó là một ngày trước khi Thái tổ băng hà
Chuyện xưa của Minh Nguyệt Quý phi, hắn từng được nghe qua. Tuy rằng giảng giải không rõ ràng nhưng đại khái hắn có thể hiểu. Một nữ tử tâm cao khí ngạo, có thể không úy kỵ gì đến sống chết mà lại khúm núm vì người bạn thanh mai trúc mã của mình. Nàng là một nữ tử chí tình chí nghĩa đáng chết. Cho nên Thái tổ mới không hề phòng bị mà yêu thương nàng. Cho dù nàng không yêu hắn, cho dù cả đời này hắn biết không thể có được nàng.
Đến ngay cả Thái tổ cũng không có được nàng, vậy còn hắn? Nhắm mắt lại, cảm giác cả người như già đi, hắn ủ rũ ngồi trên ghế, xung quanh sách vở bừa bãi. Minh Nguyệt. Kiếp sau, nếu có thể, hắn không mong sẽ gặp lại nàng. Nếu có thể không yêu không thương cả đời, hắn tình nguyện cô đơn đến già cũng không muốn thử nỗi đau xé nát tim gan này. Nhưng hắn đã gặp, dù nàng đã chết hắn cũng không thể buông tay.
Đến ngày thứ tư sau khi tự nhốt mình trong thư phòng, hắn ngã bệnh. Bệnh đến không còn sức để suy nghĩ gì thêm. Nhưng vừa nhắm mắt lại hắn đã thấy nàng mà hoảng sợ bừng tỉnh như muốn trốn tránh nhưng không tránh được bóng dáng nàng…
Hắn nằm trên giường đau đớn cười lớn. Thì ra thật sự có thể như vậy, là người cả đời cũng không thể quên. Thì ra hắn thật sự yêu nàng đến thế này. Nhưng nàng không yêu hắn.
Đêm hôm đó, hắn nằm mơ thấy những kỉ niệm đã qua, mơ thấy hắn ôm nàng bay về phía rừng hải đường mà mẫu phi yêu thích, mơ thấy nàng nhu thuận rúc vào lòng hắn, nhìn những đóa hoa bay múa rợp trời cho đến hoàng hôn…
Nhưng khi tỉnh giấc, hắn chỉ cảm thấy xung quanh vô cùng lạnh lẽo, đáy lòng cũng lạnh lẽo.
Có lẽ hắn tuyệt vọng và mỏi mệt khiến cho suy nghĩ của hắn dần trì trệ khiến người sợ hãi. Cũng có lẽ bộ dạng chờ chết của hắn khiến người khác thấy buồn cười. Cho nên Tần An được Thái hậu dẫn dắt, đem tất cả phi tần trong hậu cung đến quỳ lạy trước giường hắn, xin hắn giữ gìn long thể. Hắn nghe những lời này không khỏi cười khổ. Mẫu thân kính yêu của hắn có lẽ không biết, trái tim của hắn đã chết theo nữ nhân không tim gan kia và đứa con chưa chào đời của bọn họ mà luân hồi trong số mệnh…
Hắn xua tay, ý bảo bọn họ lui xuống hết. Hắn biết, có lẽ buồn vui của hắn đều ảnh hưởng đến các nàng nhưng các nàng lại không biết rằng người có thể tác động đến hắn đã từ bỏ hắn. Nhắm mắt lại, hắn không để ý tới bọn họ nữa bởi lẽ Minh Nguyệt của hắn chưa từng để ý đến hắn. Có lẽ cái này chính là nhân quả, chính là luân hồi……
Bình luận truyện