Xuân Ấm

Chương 3: Không kịp đợi người trở về



Lý Nguyễn lẳng lặng nhìn chính mình trong gương. Sắc mặt cô tái nhợt, dưới mắt xuất hiện quầng thâm, vừa nhìn đã biết chất lượng giấc ngủ không tốt trong thời gian dài. Có mỗi đôi mắt là đen trắng rõ ràng, nhưng cô lại cảm thấy đôi mắt ấy có nét ảm đạm.

Lý Nguyễn thở dài, cô lấy phấn má tùy tiện quệt lên mặt, lại điểm thêm chút son, đến khi gương mặt trông hồng hào hơn thì cô mới quay người cầm túi xách đi ra cửa.

Sau khi nộp đơn từ chức, cô bắt đầu gửi sơ yếu lí lịch cho mấy công ty ở Thành Tây. Thực ra, không phải cô không nghĩ đến việc quay về thành phố N, nhớ đến cha mẹ là thâm tâm cô lại có cảm giác ấm áp.

Năm đó cô kiên quyết từ chối công việc cha mẹ sắp xếp, mặt dày mày dạn* theo Đỗ Dịch Trạch ở lại thành phố H. Bây giờ, công việc không có, đến đàn ông cũng không, nếu cứ trở về như vậy chắc chắn sẽ bị cha mẹ trách cứ, nhưng cô càng sợ cha mẹ sẽ thất vọng và thương tâm.

*Mặt dày mày dạn (死皮赖脸) (thành ngữ): trơ lì, không biết xấu hổ

Cho nên cô do dự rất lâu mới quyết định ở lại thành phố H.

Lý Nguyễn chậm rãi tiến vào tòa nhà của Tập đoàn Hoàn Vũ, cô vừa cảm thấy hôm nay may mắn vì không đi giày cao gót, lại vừa cảm thấy hôm nay khá xui xẻo.

Đang êm đẹp, bỗng nhiên trạm tàu điện ngầm bị mất điện khiến mấy chuyến tàu đến trễ. Hiện tại không phải giờ cao điểm, tuy cô đã xuất phát sớm từ Thành Đông, vậy mà vẫn mất hai giờ. Xem ra, cô không chỉ cần công việc mà còn cần cả phòng ở.

Lý Nguyễn nộp đơn vào vị trí nhân viên tài vụ của một công ty phần mềm dưới trướng tập đoàn Hoàn Vũ, ở tầng mười cao ốc Hoàn Vũ. Tập đoàn Hoàn Vũ cực kỳ nổi tiếng, nhưng công ty phần mềm này lại là công ty con vừa mới thành lập năm ngoái. Cô vốn không hiểu rõ lắm về phần mềm, nhưng nghĩ vị trí tài vụ thì có lẽ cũng gần giống nhau.

Ban đầu, cô định nộp vào một công ty mậu dịch nổi danh khác, dù sao cũng là lĩnh vực quen thuộc, nhưng nộp sơ yếu lí lịch cho đối phương như đá chìm đáy biển*, một đi không trở lại. Như thế này cũng rất tốt, lĩnh vực khác biệt, tỉ lệ nghe đến tên Đỗ Dịch Trạch và Mạnh Tử Dịch cũng thấp hơn.

*Đá chìm đáy biển (石沉大海) (thành ngữ): ý chỉ về sau không còn có tin tức

Lúc Lý Nguyễn đến nơi thì người chờ phỏng vấn đã rất nhiều. Sau khi ghi danh, cô vào nhà vệ sinh sửa soạn lại đầu tóc hơi rối loạn do chạy, cô hít thở sâu mấy lần rồi mới vội vã đi ra.

Lại nói, đây là lần đầu tiên trong đời cô đi phỏng vấn xin việc. Trong lòng không khỏi hơi khẩn trương, cho nên tại khúc cua cô không cẩn thận va vào người đang đi tới từ phía đối diện.

Cô cúi đầu nhìn tài liệu rơi tung tóe bên chân, trong lòng ảo não, nhưng chỉ có thể ngồi xổm xuống cuống quít nhặt lên.

“Xin lỗi! Vừa rồi tôi không chú ý…”

Đối phương không oán trách mà ngồi xổm xuống nhặt cùng cô. Đến tận lúc Lý Nguyễn đứng lên, mới nghe được anh ta nói một câu, “Không sao.”

Giọng của đối phương trầm thấp, có cảm giác hơi áp bức.

Lý Nguyễn thoáng cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, cô mấp máy môi, nói câu “Thực sự rất xin lỗi.” rồi vội vàng rời đi.

Bước ra khỏi phòng phỏng vấn, Lý Nguyễn thấy dạ dày không được thoải mái, giống như bị co rút.

Cô khẽ thở dài.

Nguyên nhân một nửa là khẩn trương, một nửa là đói. Sáng nay cô vội vội vàng vàng ăn được có một cái bánh mì khô, hiện tại đã 12 giờ, bánh mì đã sớm bị tiêu hóa sạch sẽ.

Lý Nguyễn lấy điện thoại gọi cho Đào Tinh Tinh.

“Alo, Tinh Tinh, cậu đã ăn cơm trưa chưa?”

***

Đào Tinh Tinh làm ở ngay ngân hàng đối diện cao ốc Hoàn Vũ. Nghe nói hôm nay Lý Nguyễn đi phỏng vấn tại tập đoàn Hoàn Vũ, cô mừng rỡ nở nụ cười, “Quá tốt rồi! Như vậy mỗi ngày chúng ta đều có thể ăn cơm trưa cùng nhau! Còn có thể cùng nhau tan tầm nha!”

Nhưng nói xong, Đào Tinh Tinh lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô cẩn thận từng li từng tí hỏi, “Nguyễn Nguyễn, cậu muốn từ chức thật sao?”

Lý Nguyễn cười cười, vẻ mặt thản nhiên nhẹ gật đầu, “Đương nhiên, tớ đã nói rất nhiều lần là tớ cực kỳ chân thành.”

Vẻ mặt Đào Tinh Tinh nhất thời có chút phức tạp, cô ấy không biết mình nên tích cực giật dây Lý Nguyễn ở lại Thành Tây, hay là nên khuyên cô đừng làm học trưởng Đỗ bực bội khiến chính mình khó xử.

Lý Nguyễn vừa nhìn vẻ mặt Đào Tinh Tinh đã biết cô nàng lại đang xoắn xuýt, cô bật cười lắc đầu.

“Tinh Tinh, hiện tại tớ mới hiểu được dưới bầu trời này không nơi nào không có cỏ thơm. Cho nên chắc chắn sẽ có một người đàn ông tốt gấp vạn lần Đỗ Dịch Trạch đang đợi tớ. Chẳng lẽ cậu muốn tớ phải cố sống cố chết giữ lấy một người đàn ông không toàn tâm toàn ý với tớ, sau đó thương tâm thất vọng cả một đời sao?”

“Tất nhiên không phải! Nguyễn Nguyễn, tớ vẫn cảm thấy cậu xứng đáng có được một người tốt hơn học trưởng Đỗ!” Đào Tinh Tinh nhìn vẻ mặt dường như rất thoải mái của Lý Nguyễn, đáy lòng vẫn có chút không xác định, “Dù như thế nào, chỉ cần cậu cảm thấy tốt thì tớ đều sẽ ủng hộ vô điều kiện.”

“Cảm ơn cậu, Tinh Tinh.” Lý Nguyễn nhìn Đào Tinh Tinh, trong lòng ấm áp.

Một người bạn thân tri kỷ có đôi khi còn khó tìm hơn một người đàn ông tốt. Kiếp trước mắt cô bị mù mới có thể xa lánh Tinh Tinh!

Kết quả phỏng vấn tại công ty phần mềm Hoàn Thừa phải chờ thông báo cuối tuần, Lý Nguyễn nhân cơ hội này lên mạng tìm phòng cho thuê. Cho dù tạm thời không tìm được công việc phù hợp, cô cũng dự định tháng sau sẽ chuyển đến Thành Tây.

Nếu không muốn dây dưa, vậy thì phải đánh nhanh thắng nhanh, đỡ khiến mọi người xung quanh cho là cô đang làm bộ làm tịch, dùng thủ đoạn buộc Đỗ Dịch Trạch vào khuôn khổ.

Cô đã quá mệt mỏi với cuộc sống như thế này, giờ không thể chờ đợi để được bắt đầu lại từ đầu.

Buổi sáng Lý Nguyễn xin nghỉ để đi phỏng vấn, lúc ngồi xe bus từ Thành Tây về công ty đã là ba giờ chiều. Công việc của cô hầu như giao lại toàn bộ cho Phương Mẫn, bình thường cô cũng thường xuyên xin nghỉ đi ra ngoài, mặc dù ngoài Phương Mẫn không ai biết cô đi phỏng vấn nhưng phần lớn mọi người đã cảm thấy có điều khác thường.

Chẳng lẽ sau khi kết hôn Lý Nguyễn có ý định hoàn toàn trở thành vợ hiền? Như vậy cũng yên tâm sao?

Nếu là Lý Nguyễn lúc trước, cho dù kết hôn cũng không có khả năng suốt ngày ở nhà làm vợ hiền, bất luận công ty hay là Đỗ Dịch Trạch, cô đều không yên tâm.

Còn bây giờ Lý Nguyễn cảm thấy cực kỳ an nhàn, bao nhiêu năm qua cô không để cho bản thân nghỉ ngơi, mười hai ngày phép năm chỉ là một con số hư vô không có ý nghĩa. Bây giờ cô không tích cực đi làm nữa, ngược lại nhàn nhã hơn rất nhiều.

Cho nên đợi đến khi cô bước vào văn phòng, Phương Mẫn lo âu nói với cô, “Tổng giám đốc Đỗ gọi chị đến phòng làm việc kìa.”

Giờ cô mới biết hóa ra Đỗ Dịch Trạch đã trở về.

“Tổng giám đốc Đỗ trở về lúc nào?”

“Quản lí Mạnh đã đi đón từ sáng, đại khái tầm mười giờ thì đến công ty.” Trong lòng Phương Mẫn khinh thường Mạnh Tử Dịch, cô ta tự xưng là bạn bè nhưng lại làm ra việc khiến người ta xa lánh bạn gái chính thức, nhân phẩm hoàn toàn có vấn đề.

Lý Nguyễn nhìn vẻ mặt của Phương Mẫn, cô cười cười vỗ vai học muội. Cô biết học muội luôn bất bình thay cô, nhìn cô nàng bình thường vốn lạnh nhạt, vậy mà lúc cau mày tức giận trông lại rất đáng yêu.

Cô thích kiểu người thẳng thắn, muốn yêu thì yêu, muốn hận thì hận, cho nên lúc trẻ tuổi cô mới dũng cảm đi về phía trước. Nhưng tình cảm của cô có lẽ quá nóng bỏng quá thẳng thắn, nên khiến cho một người coi trọng nét đẹp kín đáo như Đỗ Dịch Trạch cảm thấy khó chịu?

Lý Nguyễn cười tự giễu. Thực ra cô vẫn luôn hiểu rõ, mình chẳng qua chỉ là sự lựa chọn thứ hai lúc Đỗ Dịch Trạch không còn đường lui. Nhưng trước đây cô tuổi trẻ nóng tính, luôn cảm thấy một ngày nào đó có thể đuổi Mạnh Tử Dịch ra khỏi lòng của Đỗ Dịch Trạch, đáng tiếc, đến cuối cùng cô vẫn không chờ được đến ngày đó.

Lý Nguyễn nghĩ nghĩ, ngay cả túi xách cũng không bỏ xuống, cô cứ thế đến văn phòng của Đỗ Dịch Trạch.

Văn phòng Đỗ Dịch Trạch ở ngay cuối hành lang, có cửa sổ sát đất cực lớn. Lúc Lý Nguyễn đẩy cửa đi vào, Đỗ Dịch Trạch đang dựa vào trước bàn làm việc nói chuyện cùng Mạnh Tử Dịch, trên mặt anh ta là nụ cười vui vẻ, ánh mặt trời tươi đẹp ngày xuân xuyên qua ô cửa sổ rơi vương vãi trên sàn, khiến cả căn phòng trở nên ấm áp.

Đáng tiếc bầu không khí ấy lại bị cô phá vỡ.

Đỗ Dịch Trạch dừng cuộc nói chuyện với Mạnh Tử Dịch, anh ta quay đầu nhìn sang, thấy Lý Nguyễn cười cười xem như chào hỏi bọn họ.

Khách quan mà nói, nhìn bề ngoài Đỗ Dịch Trạch và Mạnh Tử Dịch rất xứng đôi. Trong lòng Lý Nguyễn lúc này đã không còn khúc mắc, lấy thân phận một người ngoài cuộc, cô thấy Mạnh Tử Dịch đúng là tham bát bỏ mâm.

Tuy rằng lúc nào cô ta cũng khẳng định vị hôn phu lắm tiền kia mới là mâm.

Thiên kim nan đắc hữu tình lang*, chờ đến khi cô ta nhiều lần bị bạo lực gia đình rồi tay trắng rời đi, lúc đó cô ta mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này.

*Thiên kim nan đắc hữu tình lang (千金难得有情郎): ngàn vàng cũng khó có được người có tình

Cũng bởi vì rõ ràng cho nên mới coi Đỗ Dịch Trạch là cọng cỏ cứu mạng, nắm lấy không chịu buông. Coi như cô ta cũng thông minh khi nghĩ được như thế.

Nghĩ đến đây, tâm tình cô đột nhiên tốt lên. Nhìn Đỗ Dịch Trạch đứng chung một chỗ với Mạnh Tử Dịch, không ngờ cô lại nổi lên tâm tư muốn trêu chọc.

Buông hết tất cả cũng không tệ lắm!

“Có chuyện gì không?” Lý Nguyễn không tiếp tục đến gần, cô đứng cách bọn họ khoảng năm, sáu bước.

Đỗ Dịch Trạch cau mày, nhìn Lý Nguyễn, nhất thời không nói gì.

Lúc trước, mỗi lần nhìn thấy anh ta đứng cùng một chỗ với Mạnh Tử Dịch, sắc mặt Lý Nguyễn sẽ không tốt, cô còn âm thầm phàn nàn với anh ta. Nhưng hôm nay, sắc mặt của cô rất bình tĩnh.

“Nguyễn Nguyễn, Tử Dịch nói em nộp đơn từ chức?” Đỗ Dịch Trạch không lập tức nhắc tới lời đồn hai người bọn họ sắp kết hôn trong công ty.

“Lý Nguyễn, thực xin lỗi, tôi vốn không có ý định nói cho Dịch Trạch, chỉ là Dịch Trạch đến phòng làm việc của tôi, vừa vặn nhìn thấy lá đơn này trên bàn làm việc.”

Nhìn thấy trong đôi mắt Mạnh Tử Dịch mang theo nồng đậm áy náy, Lý Nguyễn lại cong cong khóe môi, cười như không cười.

Từng người trong bọn họ đều cho là cô lấy lui làm tiến, cố ý làm bộ làm tịch sao?

Cô gửi đơn từ chức đã nửa tháng, chẳng lẽ lá đơn kia vẫn còn đặt ở vị trí mà người khác vừa vào cửa có thể nhìn thấy ngay lập tức?

Lúc trước, Mạnh Tử Dịch dùng tâm kế đùa giỡn cô, kiểu gì cô cũng sẽ tức giận, có đôi khi còn ồn ào một trận với Đỗ Dịch Trạch. Cô biết Mạnh Tử Dịch là nhân vật cấp nữ thần trong lòng Đỗ Dịch Trạch, là hình tượng thuần khiết không thể nghi ngờ. Mà cô cũng bởi vậy lại càng thêm tức giận.

Thật ra đây là một vòng luẩn quẩn, trong lòng cô vốn biết rõ nhưng lại không có biện pháp khống chế tâm tình của mình.

Trong một đoạn tình yêu không bình đẳng, yêu càng nhiều nhất định càng mệt mỏi.

Bây giờ, cô đã buông tay, liệu có tính là một bài học xương máu không?

~ Hết chương 3 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện