Xuân Giang Hoa Nguyệt
Chương 137
Mộ Dung Thế trong trang phục bạch y, tóc tai bù xù, đi qua đình viện đầy thi thể nằm ngang dọc đi đến bên ngoài cửa, đối mặt với Đồ Hà thị và các quý tộc Tiên Bi khác cùng đám binh lính phía sau đang quỳ gối nghênh đón mình, câu đầu tiên gã nói là g iết chết Trương Tập.
Gã vô thanh vô tức mà bước lên ban công của tòa thành cao ngất của thành Cao Lương kia.
Bóng đêm đen như mực áp xuống đỉnh đầu.
Ngọn lửa do binh lính cướp bóc giết hiếp và phóng hỏa tàn sát bữa bãi trong thành, nhìn từ xa, cả thành phố tràn ngập những mảnh lửa nhỏ.
Dưới cửa thành cách đó không xa, đột nhiên vang lên tiếng kêu cứu chói tai của phụ nữ, xen lẫn với đó là tiếng cười man rợ của binh lính.
Mộ Dung Thế từ trên cao nhìn xuống dưới một chốc lát, rồi đột nhiên ra lệnh cho Mộ Dung Triết đang đi theo phía sau mang cung năm thạch đến, dùng tay trái cứng ngắc khó khăn kéo căng cây cung, thong thả nhắm chuẩn vào bóng dáng binh lính đang làm điều tàn ác dưới tường thành kia, b ắn ra mũi tên.
Mũi tên không đi thẳng vào sau tim, lệch vài phân nhưng binh lính vẫn ngã xuống đất.
Người phụ nữ đột nhiên được cứu, từ dưới đất đứng dậy, ngẩng đầu nhìn trời, không thấy gì ngoài bức tường thành màu đen, trong chốc lát ngơ ngác, dọc theo bức tường thành mà loạng choạng bỏ chạy.
Mộ Dung Thế từ từ hạ cánh tay đang run rẩy vì gắng sức phát lực của mình xuống.
Mộ Dung Triết ngập ngừng:
– A huynh ơi, có cần hạ lệnh kêu binh lính ngừng việc đồ sát thành không ạ?
– Cách bình minh chỉ còn hai canh giờ nữa thôi.
Mộ Dung Thế lạnh nhạt nói, nét mặt hờ hững.
Mộ Dung Triết thoáng nghe được nơi xa có tiếng khóc gào của phụ nữ trẻ em truyền đến càng nhiều hơn, yên lặng không nói gì.
Nhưng rất nhanh, tất cả đều bị tiếng gió vù vù bên tai che giấu.
Mộ Dung Thế bước lên trên đỉnh thành lâu.
Gió từ đồng bằng phía Bắc ùa vào đỉnh thành, cuốn tung mái tóc dài và quần áo xõa tung của gã, gã đứng trên đó, thân hình như lung lay muốn sụp đổ, nhưng khuôn mặt lại vô cảm, xuyên qua ánh lửa phía dưới chân mà nhìn về hướng Lạc Dương.
Hạ đế đã chết, Lạc Dương hiện giờ chỉ còn tông thất Bắc Hạ canh giữ.
Mộ Dung Thế biết, rất nhanh thôi, tòa thành trì không ai bì nổi kia, đã từng giẫm đạp mình dưới bùn đất sẽ phủ phục dưới chân mình, run bần bật.
Gã từng vô số lần mà thề rằng, một ngày nào đó, nếu để cho gã giết về Lạc Dương, chuyện đầu tiên mà gã làm đó sẽ là tàn sát toàn bộ dân trong thành. Chỉ có máu tươi và lửa nóng mới có thể rửa sạch sự chế giễu và nhục nhã mà gã phải chịu ở đó, đồng thời mang lại cho gã kh0ái cảm trả thù.
Nhưng hiện giờ gã lại biết, đồ sát và hủy diệt Lạc Dương còn xa mới có thể mang đến cho gã kh0ái cảm mà gã muốn.
Gã nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm, và từ từ chuyển ánh mắt về phương Nam xa hơn, và nhìn rất lâu.
Gã nhớ tới một đêm nào đó trước kia.
Cũng là một đêm khuya gió thổi hây hây như thế, trong vùng hoang dã, gã bị một cô gái dùng hòn đá đập ngã xuống đất và chết ngất đi.
Nàng là cô gái đẹp nhất ở Nam Triều và cũng là cô gái cao quý nhất.
Cả đời này của gã chưa bao giờ gần tử vong đến như thế.
Nếu khi đó nàng tiếp tục nâng hòn đá đánh vào đầu gã lần nữa, chỉ một đòn thôi, có lẽ gã đã biến thành xương trắng nơi hoang dã bị dã thú gặm nhấm không còn một mảnh chứ đừng nói đến sẽ có gã ở đây đứng trên thành lâu vào lúc này.
Nhưng mà nhân sinh lại huyền diệu như thế đó.
Khi đó, bởi vì nàng nhất thời mềm lòng, vì thế người có tên là Mộ Dung Thế chẳng những còn sống mà còn sống đến tận hôm nay, cách suy nghĩ của gã cũng càng ngày càng gần.
Từ lâu, trong đáy lòng, gã đều coi đoạn thời gian ở bên nàng và trải nghiệm của đêm đó cùng nàng như một loại điềm báo, giống như một lời tiên tri.
Thế nào là chính, thế nào là tà, gã cũng không quan tâm.
Gã chỉ biết đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Gã biết dã tâm của nhà Hán Nam Triều kia.
Thực ra đó cũng là dã tâm của Mộ Dung Thế gã.
Ngay như tối nay, vào giờ phút này, gã đứng trên đỉnh thành lâu cao ngất, dường như đã nhìn thấy được đồ cuốn thiên hạ đang chậm rãi trải dưới chân gã.
Có câu nói thiên hạ như bàn cờ, người bên trong bàn cờ thường thường thân bất do kỷ, rơi vào loạn cục.
Mộ Dung Thế gã lại không muốn làm người ở bên trong ván cờ kia.
Gã cũng có đủ ẩn nhân và kiên nhẫn.
Điều gã phải làm là nhảy ra khỏi ván cờ, trở thành con mắt nhìn thấu lòng người quan sát bàn cờ và là bàn tay thao túng cục diện này.
Gã theo bản năng giơ cánh tay phải lên, vỗ lên cánh tay tàn phế vừa rồi đã dùng hết sức lực nhưng vẫn không thể kéo căng hoàn toàn hết cây cung ngũ thạch, từ từ nhắm mắt lại, đứng bất động trong chốc lát, đối mặt với gió đêm, đột nhiên hú lên một tiếng dài.
Tiếng hú này cao vút phóng túng, giống như vang vọng cả núi sông, giống như mây xuyên qua đá nứt, cùng với ngọn lửa rực cháy của thành phố dưới chân và tiếng kêu đau đớn, nó xuyên qua bầu trời đêm và quấy rối giấc mơ của mọi người.
……
Lạc Thần đang trong giấc mộng chợt bừng tỉnh, phát hiện vẫn là đêm khuya.
Trong phòng rất an tĩnh, an tĩnh đến mức ngay cả nhịp tim đập của nàng cùng với hô hấp của A Cúc và thị nữ ngủ gian ngoài dường như đều có thể nghe được rõ ràng.
Nàng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cả người cảm giác như bước ra khỏi mơ y như thật. Lấy lại bình tĩnh, nàng vén chăn lên đi giày vào, mượn ánh trăng mờ ảo bên ngoài cửa sổ chiếu qua khe cửa sổ mà đi ra rót cốc nước, uống mấy ngụm.
Nước mát lạnh từ cổ chảy vào cơ thể, làm cho nàng cuối cùng mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Bên tai lại vang lên một âm thanh mơ hồ của thủy triều đêm.
Nàng không còn buồn ngủ chút nào, lau mồ hôi, khoác vội chiếc áo đẩy cửa đi ra ngoài, dưới ánh trăng sáng treo cao trên đầu Bạch Lộ Châu, sau khi đi xuyên qua hậu viện Lâu vũ tòa nhà nơi mình ở đi thêm một đoạn thì bờ sông hiện ra trong tầm mắt.
Với cơn gió sông vẫn còn se lạnh thổi vào mặt, nàng ngồi trong vọng lâu được xây dựng bên bờ sông, nhìn dòng sông đang dâng trào trong đêm, dần chìm đắm trong suy nghĩ.
Đây là một đêm khuya cuối xuân năm Long Nguyên thứ ba.
Chớp mắt phụ thân đã rời khỏi Kiến Khang được ba năm rồi, trước sau không có tung tích của mẫu thân, cũng không hề có tin tức của phụ thân gửi về.
Ban ngày hôm nay thời điểm vào cung, nàng lại gặp Vinh Khang thái thú Ba Đông. Lần này, y mang theo một khối điềm lành nghe nói trời giáng xuống lại một lần nữa vào Kiến Khang.
Thái hậu rất vui mừng, ra lệnh cho bách quan ra khỏi thành long trọng đón Vinh Khang và điềm lành kia đón vào hoàng cung, ở trong cung tổ chức thiết yến, chẳng những triệu đầy đủ văn võ bá quan tham dự cùng giám định điềm lành, sau đó còn đặc biệt trịnh trọng đặt điềm lành ở trong Ngự Hoa Viên, mời toàn bộ quý phụ nhân trong thành Kiến Khang vào cung cùng nhau thưởng thức.
Lạc Thần là Đại Tư Mã phu nhân, mệnh phụ nhất đẳng đương triều, nhất cử nhất động đều gây chú ý.
Trường hợp như hôm nay nàng tất nhiên cũng phải đi.
Điềm lành là một khối kỳ thạch từ trên trời rơi xuống, toàn thân được dát vàng, trên thân đá có nhiều lỗ nông, trông rất hiếm, kỳ lạ nhất là khi một số lỗ nối liền nhau, mơ hồ có thể nhận ra được thoáng như có một số ký tự chữ cổ triện được khắc trên đó “Mộc Hòa Hưng, Quốc Long Thái”.
Mọi người đều trịnh trọng quỳ lạy, nói đây là thụy sấm trời cao giáng xuống, dự báo Đại Ngu mưa thuận gió hoà, vận mệnh quốc gia phục hưng, quốc tộ chạy dài, vĩnh hưởng thọ xương. Không ít đại thần còn đặc biệt viết bài phú về khối điềm lành này, trên dưới cả triều đều vui mừng khôn xiết.
Quả thật, triều cục Đại Ngu hôm nay đích xác có thể gánh vác nổi khối điềm lành của trời này, đáng để ăn mừng.
Đại Ngu đã từng bấp bênh suýt nữa sụp đổ hiện giờ đã dần dần thoát ra khỏi xu hướng suy tàn, các mặt đều tốt lên.
Năm đầu tiên Lý Mục trở thành Đại Tư Mã, hắn tiêu diệt dư đảng Cánh Lăng Diêu Đam trước đây đi theo phản loạn Hứa Tiết, bình định Cánh Lăng.
Kế đó, vào năm sau, mùa xuân năm Long Nguyên thứ nhất, hắn tiêu diệt Phùng Hiển – một đồng đảng khác của Hứa Tiết đang chiếm cứ Giang Hạ, thượng du Trường Giang đã hoàn toàn khôi phục an bình.
Tới mùa thu năm Long Nguyên thứ nhất, hắn chỉ dùng thời gian hai tháng đã bình định tôn thất Trường Sa Vương lấy cớ phản đối hắn là Đại Tư Mã chấp chính mà công khai lập một nước trong quốc gia, giế t chết Trường Sa vương. Từ đây tông thất đều bị lặng im, cung kính nghe theo Lý Mục, không một ai dám buông lời bất mãn nữa.
Tới mùa xuân năm Long Nguyên thứ hai, Lưu Đoan người Hung Nô trước đây vẫn luôn chiếm cứ Ninh Châu xưng đế, thành lập Hán quốc tấn công Thục quân phụ thuộc vào Đại Ngu. Lý Mục tiến đánh bất ngờ, thao luyện thuỷ quân xuất binh, diệt Hán quốc, g iết chết hoàng đế Hán quốc Lưu Thụy.
Đồng thời, ảnh hưởng của triều đình ở Lũng Tây trong vài năm qua không ngừng mở rộng.
Mùa thu năm Long Nguyên thứ hai, Lý Mục tiêu diệt Tây Lương đang âm mưu tấn công Trường An, đồng thời gi ết chết hoàng đế Tây Lương, Hơn mười nước lớn nhỏ Tây Vực phái sứ giả đến Trường An, bái kiến Lý Mục, đi qua con đường phía Nam mà hắn mở ra năm đó và đi vào Kiến Khang quy phục Đại Ngu.
Trong thời gian ba năm ngắn ngủi, Lý Mục không chỉ thống nhất các châu trong biên giới Đại Ngu từ thượng nguồn Trường Giang cho đến hạ du nhập biển, hoàn toàn thống nhất Nam Triều, ngoài ra các nơi Tây Bắc phát tán ra ngoài bao gồm tây từ Tây Vực, đông từ Hàm Cốc quan phía đông lấy Trường An làm trung tâm tụ hợp lại quy toàn bộ về bản đồ của Đại Ngu.
Không chỉ như thế, hiện giờ ngay cả lưu vực Hoài THủy cũng sắp sửa một lần nữa đưa vào quyền cai trị của Đại Ngu.
Sau khi Hạ đế bị Mộ Dung Thế giế t chết, không bao lâu thì Lạc Dương bị phá, Mộ Dung Thế lên ngôi vị hoàng đế kế nhiệm Mộ Dung Tây bị chết đột ngột, làm hoàng đế Yến quốc. Mà lúc ấy tông thất Hạ đế trấn thủ Lạc Dương chạy trốn đến Nhữ Nam, chiếm cứ Hoài Trung, trùng kiến Hạ quốc.
Mùa đông năm ngoái, người Hạ vì tranh giành biên giới mà xâm phạm Đại Ngu, Lý Mục quyết định Bắc phạt.
Ngay trước đó không lâu, tin tức truyền đến, nói hắn đã đánh hạ Nhữ Nam, bắt sống Yết hoàng, hiện giờ đang trên đường khải hoàn về triều.
Bởi vì người phương Nam hận sự tàn ác của người Yết năm xưa gây ra, Lý Mục liền áp giải Hạ đế về kinh, dự tính về tới kinh sư sẽ chém đầu ở trước công chúng để ổn định lòng dân.
Thế lực và quốc lực của Nam Triều từ lúc vượt sang phía Nam đến nay chưa từng bành trướng như hiện giờ. Hiện tại lại có thêm bằng chứng là khối điềm lành này, văn võ cả triều làm sao mà không hân hoan ủng hộ ca tụng công đức chứ?
Cả một ban ngày, ở trong cung sau khi đã giám định và thưởng xong khối kỳ thạch kia, Lạc Thần xin cáo từ với Cao Ung Dung muốn ra cung, Vinh Khang lại tới cầu kiến, nói lần này mình vào Kiến Khang ngoại trừ dâng lên điềm lành thì cũng đặc biệt chuẩn bị món quà cho thái hậu Nam Triều tôn quý nhất và Đại Tư Mã phu nhân, hy vọng hai người có thể vui lòng nhận tấm lòng của y.
Lạc Thần lập tức từ chối, tuy nhiên Cao Ung Dung lại nói vì y có công hiến điềm lành nên sai người triệu vào.
Cứ thế, Lạc Thần lại một lần nữa được gặp Vinh Khang đến từ Ba Đông.
Thái độ của Vinh Khang rất cung kính, lễ vật hiến cho Lạc Thần cũng rất quý hiếm, là một bộ sưởng y được trang trí bằng những viên ngọc quý và được dệt từ bộ sưu tập các lông loài chim màu ngọc lục bảo, người ta nói rằng hàng chục thợ thêu đã phải mất nửa năm để hoàn thành chiếc váy có một không hai trên đời này.
Lạc Thần cảm thấy quá xa hoa lãng phí, không dám hưởng thụ mà uyển chuyển từ chối. Khi ấy Vinh Khang lộ rõ sự thất vọng, nhưng không dám cưỡng ép, cung kính thu lại lễ vật.
Không biết vì sao Lạc Thần luôn có cảm giác rất không thích vị phiên trấn địa phương đến từ Ba Đông này. Nàng không ở lại mà lấy lý do rồi mau chóng rời khỏi cung trở về Bạch Lộ Châu.
Mấy năm nay, Lý Mục chinh chiến Nam Bắc, việc ngựa chiến cấp bách, trong một năm này, gần như có hơn nửa năm là ở bên ngoài.
Mẹ chồng và A Đinh đã đi Nghĩa Thành. Một mình nàng ở lại Kiến Khang, mỗi khi Lý Mục không ở đây, trong những ngày dài chờ đợi đó, nàng thường đến sống ở Bạch Lộ Châu nơi mẹ từng sống.
Mới đêm nay, sau khi uống thuốc xong, từ từ chìm vào giấc ngủ, nàng lại mơ thấy giấc mơ trước đó.
Trong giấc mơ, nàng lại rơi vào vòng vây của dòng sông.
Giống như là trên dòng sông quen thuộc ở Bạch Lộ Châu này, dòng nước tràn ngập từ mọi hướng ùa về phía nàng, tràn vào miệng, mũi và lỗ tai nàng.
Điều kỳ lạ là trong giấc mơ nàng lại mơ thấy mình, lúc đó trong lòng nàng không hề có một chút sợ hãi nào.
Tất cả những gì nàng có thể cảm nhận được là sự hối tiếc vô tận và nỗi buồn sâu sắc.
Nàng lại bị cảnh tượng trong mơ này đánh thức, cho đến bây giờ, cả người dường như vẫn bị cảm giác trong giấc mơ cuốn lấy, bồn chồn không yên.
Nàng chợt có một cảm giác, như thể ngay tại nơi này, giữa cơn thủy triều cuồn cuộn và tiếng sóng vỗ, đã xảy ra chuyện gì đó với mình.
Nàng từ từ nhắm mắt lại, nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ, cố gắng hết sức để nắm bắt một số mảnh ký ức dường như lướt qua trong giấc mơ, đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng bước chân phía sau mình.
Nàng mở choàng mắt ra, trông thấy A Cúc cầm áo choàng đang vội vã tìm mình.
A Cúc đi đến phía sau nàng, gắn áo choàng lên vai nàng, vừa cài dây cho nàng vừa trách:
– Tuy là cuối xuân đấy nhưng mà buổi tối vẫn lạnh huống chi là ở bờ sông gió lớn. Tiểu nương tử còn đang uống thuốc nữa, cẩn thận lại nôn ra bây giờ.
Ba năm đã trôi qua, nhưng mà vẫn không có tin tức của mẫu thân. A Cúc lúc ban đầu luôn nhớ mãi chuyện này không buông bỏ được, cho đến giờ thì bà không dám nhắc đến ba chữ trưởng công chúa ở trước mặc Lạc Thần nữa.
Lạc Thần biết, ở trong lòng bà ấy mẫu thân hẳn là đã không còn nữa. Có lẽ chính vì như thế mà tuy sức khỏe của bà đã không bằng trước nhưng vẫn cố chấp muốn tự mình hầu hạ Lạc Thần, chăm sóc nàng còn cẩn thận tỉ mỉ hơn trước rất nhiều.
Lạc Thần nghe bà nhắc đến chuyện uống thuốc đến nôn ra của mình thì cười ngượng. Nàng chỉ là muốn ước gì có thể sinh được một đứa con cho Lý Mục. Nhưng mà đã lâu như vậy rồi mà nàng vẫn chưa hề mang thai.
Giờ thì ngay cả A Cúc cũng bắt đầu thấy sốt ruột lo lắng.
Tuy Lý Lang quân trong một năm hầu hết thời gian đều ở bên ngoài, hai vợ chồng ở bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, nhưng bao nhiêu năm qua tiểu nương tử lại chẳng có động tĩnh gì, tóm lại là thật khiến người ta không yên tâm.
Từ mùa đông năm ngoái, sau khi Lý Mục rời Kiến Khang đi Bắc phạt, A Cúc đã mời thái y đến thăm khám và kê đơn điều dưỡng cho nàng.
Thuốc rất đắng, làm cho Lạc Thần mỗi lần uống vào đều muốn nôn, cả người cũng gầy đi, khoảng thời gian trước, đến A Cúc thấy cũng không đành lòng, xót hết cả ruột, bèn nói nếu như uống không được thì thôi, dù sao thì Lý lang quân cũng chưa bao giờ hỏi đến việc này.
Nhưng Lạc Thần không chịu dừng, nôn ra lại uống vào, không hề gián đoạn, từ lúc hắn đi rồi thì vẫn luôn kiên trì uống thuốc, đến nay đã được gần nửa năm rồi.
Một cơn gió sông thổi qua, Lạc Thần rùng mình một cái.
A Cúc tức thì giống như gà mái mẹ bảo vệ nàng trong lòng, thì thầm khuyên:
– Đi vào thôi, vào rồi ngủ đi. A ma biết cháu nhớ Lý lang quân, chẳng phải ngài ấy sắp về rồi à? Lần này trở về ngài ấy có thể sẽ ở lại Kiến Khang lâu đấy.
Trên mặt già của bà cười thật cười, trong lời nói đầy sự kiêu ngạo:
– Lý lang quân lại lập công lớn rồi. Mấy ngày qua bên ngoài đều đang bàn tán, đến lúc đó muốn xem khoảnh khắc đầu của hoàng đế người Yết đấy. Có thể coi như là trút hận thay chúng ta. Lần này trở về cũng không biết triều đình sẽ phong thưởng như thế nào nữa.
Lạc Thần hơi mỉm cười, đè cảm giác lo lắng âm thầm trong lòng xuống, nghe lời để A Cúc đỡ lấy mình đứng lên, đi vào trong nhà.
Chiến tranh, chiến tranh bất tận.
Trong ba năm, Lý Mục giết hai thái thú, một vương và một hoàng đế sắp bị giết.. Chỉ có Lạc Thần biết, hắn nam chinh bắc chiến, ngựa chiến liên tục, cũng không phải để nhận phong thưởng của triều đình.
Hết chương 137
Gã vô thanh vô tức mà bước lên ban công của tòa thành cao ngất của thành Cao Lương kia.
Bóng đêm đen như mực áp xuống đỉnh đầu.
Ngọn lửa do binh lính cướp bóc giết hiếp và phóng hỏa tàn sát bữa bãi trong thành, nhìn từ xa, cả thành phố tràn ngập những mảnh lửa nhỏ.
Dưới cửa thành cách đó không xa, đột nhiên vang lên tiếng kêu cứu chói tai của phụ nữ, xen lẫn với đó là tiếng cười man rợ của binh lính.
Mộ Dung Thế từ trên cao nhìn xuống dưới một chốc lát, rồi đột nhiên ra lệnh cho Mộ Dung Triết đang đi theo phía sau mang cung năm thạch đến, dùng tay trái cứng ngắc khó khăn kéo căng cây cung, thong thả nhắm chuẩn vào bóng dáng binh lính đang làm điều tàn ác dưới tường thành kia, b ắn ra mũi tên.
Mũi tên không đi thẳng vào sau tim, lệch vài phân nhưng binh lính vẫn ngã xuống đất.
Người phụ nữ đột nhiên được cứu, từ dưới đất đứng dậy, ngẩng đầu nhìn trời, không thấy gì ngoài bức tường thành màu đen, trong chốc lát ngơ ngác, dọc theo bức tường thành mà loạng choạng bỏ chạy.
Mộ Dung Thế từ từ hạ cánh tay đang run rẩy vì gắng sức phát lực của mình xuống.
Mộ Dung Triết ngập ngừng:
– A huynh ơi, có cần hạ lệnh kêu binh lính ngừng việc đồ sát thành không ạ?
– Cách bình minh chỉ còn hai canh giờ nữa thôi.
Mộ Dung Thế lạnh nhạt nói, nét mặt hờ hững.
Mộ Dung Triết thoáng nghe được nơi xa có tiếng khóc gào của phụ nữ trẻ em truyền đến càng nhiều hơn, yên lặng không nói gì.
Nhưng rất nhanh, tất cả đều bị tiếng gió vù vù bên tai che giấu.
Mộ Dung Thế bước lên trên đỉnh thành lâu.
Gió từ đồng bằng phía Bắc ùa vào đỉnh thành, cuốn tung mái tóc dài và quần áo xõa tung của gã, gã đứng trên đó, thân hình như lung lay muốn sụp đổ, nhưng khuôn mặt lại vô cảm, xuyên qua ánh lửa phía dưới chân mà nhìn về hướng Lạc Dương.
Hạ đế đã chết, Lạc Dương hiện giờ chỉ còn tông thất Bắc Hạ canh giữ.
Mộ Dung Thế biết, rất nhanh thôi, tòa thành trì không ai bì nổi kia, đã từng giẫm đạp mình dưới bùn đất sẽ phủ phục dưới chân mình, run bần bật.
Gã từng vô số lần mà thề rằng, một ngày nào đó, nếu để cho gã giết về Lạc Dương, chuyện đầu tiên mà gã làm đó sẽ là tàn sát toàn bộ dân trong thành. Chỉ có máu tươi và lửa nóng mới có thể rửa sạch sự chế giễu và nhục nhã mà gã phải chịu ở đó, đồng thời mang lại cho gã kh0ái cảm trả thù.
Nhưng hiện giờ gã lại biết, đồ sát và hủy diệt Lạc Dương còn xa mới có thể mang đến cho gã kh0ái cảm mà gã muốn.
Gã nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm, và từ từ chuyển ánh mắt về phương Nam xa hơn, và nhìn rất lâu.
Gã nhớ tới một đêm nào đó trước kia.
Cũng là một đêm khuya gió thổi hây hây như thế, trong vùng hoang dã, gã bị một cô gái dùng hòn đá đập ngã xuống đất và chết ngất đi.
Nàng là cô gái đẹp nhất ở Nam Triều và cũng là cô gái cao quý nhất.
Cả đời này của gã chưa bao giờ gần tử vong đến như thế.
Nếu khi đó nàng tiếp tục nâng hòn đá đánh vào đầu gã lần nữa, chỉ một đòn thôi, có lẽ gã đã biến thành xương trắng nơi hoang dã bị dã thú gặm nhấm không còn một mảnh chứ đừng nói đến sẽ có gã ở đây đứng trên thành lâu vào lúc này.
Nhưng mà nhân sinh lại huyền diệu như thế đó.
Khi đó, bởi vì nàng nhất thời mềm lòng, vì thế người có tên là Mộ Dung Thế chẳng những còn sống mà còn sống đến tận hôm nay, cách suy nghĩ của gã cũng càng ngày càng gần.
Từ lâu, trong đáy lòng, gã đều coi đoạn thời gian ở bên nàng và trải nghiệm của đêm đó cùng nàng như một loại điềm báo, giống như một lời tiên tri.
Thế nào là chính, thế nào là tà, gã cũng không quan tâm.
Gã chỉ biết đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Gã biết dã tâm của nhà Hán Nam Triều kia.
Thực ra đó cũng là dã tâm của Mộ Dung Thế gã.
Ngay như tối nay, vào giờ phút này, gã đứng trên đỉnh thành lâu cao ngất, dường như đã nhìn thấy được đồ cuốn thiên hạ đang chậm rãi trải dưới chân gã.
Có câu nói thiên hạ như bàn cờ, người bên trong bàn cờ thường thường thân bất do kỷ, rơi vào loạn cục.
Mộ Dung Thế gã lại không muốn làm người ở bên trong ván cờ kia.
Gã cũng có đủ ẩn nhân và kiên nhẫn.
Điều gã phải làm là nhảy ra khỏi ván cờ, trở thành con mắt nhìn thấu lòng người quan sát bàn cờ và là bàn tay thao túng cục diện này.
Gã theo bản năng giơ cánh tay phải lên, vỗ lên cánh tay tàn phế vừa rồi đã dùng hết sức lực nhưng vẫn không thể kéo căng hoàn toàn hết cây cung ngũ thạch, từ từ nhắm mắt lại, đứng bất động trong chốc lát, đối mặt với gió đêm, đột nhiên hú lên một tiếng dài.
Tiếng hú này cao vút phóng túng, giống như vang vọng cả núi sông, giống như mây xuyên qua đá nứt, cùng với ngọn lửa rực cháy của thành phố dưới chân và tiếng kêu đau đớn, nó xuyên qua bầu trời đêm và quấy rối giấc mơ của mọi người.
……
Lạc Thần đang trong giấc mộng chợt bừng tỉnh, phát hiện vẫn là đêm khuya.
Trong phòng rất an tĩnh, an tĩnh đến mức ngay cả nhịp tim đập của nàng cùng với hô hấp của A Cúc và thị nữ ngủ gian ngoài dường như đều có thể nghe được rõ ràng.
Nàng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cả người cảm giác như bước ra khỏi mơ y như thật. Lấy lại bình tĩnh, nàng vén chăn lên đi giày vào, mượn ánh trăng mờ ảo bên ngoài cửa sổ chiếu qua khe cửa sổ mà đi ra rót cốc nước, uống mấy ngụm.
Nước mát lạnh từ cổ chảy vào cơ thể, làm cho nàng cuối cùng mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Bên tai lại vang lên một âm thanh mơ hồ của thủy triều đêm.
Nàng không còn buồn ngủ chút nào, lau mồ hôi, khoác vội chiếc áo đẩy cửa đi ra ngoài, dưới ánh trăng sáng treo cao trên đầu Bạch Lộ Châu, sau khi đi xuyên qua hậu viện Lâu vũ tòa nhà nơi mình ở đi thêm một đoạn thì bờ sông hiện ra trong tầm mắt.
Với cơn gió sông vẫn còn se lạnh thổi vào mặt, nàng ngồi trong vọng lâu được xây dựng bên bờ sông, nhìn dòng sông đang dâng trào trong đêm, dần chìm đắm trong suy nghĩ.
Đây là một đêm khuya cuối xuân năm Long Nguyên thứ ba.
Chớp mắt phụ thân đã rời khỏi Kiến Khang được ba năm rồi, trước sau không có tung tích của mẫu thân, cũng không hề có tin tức của phụ thân gửi về.
Ban ngày hôm nay thời điểm vào cung, nàng lại gặp Vinh Khang thái thú Ba Đông. Lần này, y mang theo một khối điềm lành nghe nói trời giáng xuống lại một lần nữa vào Kiến Khang.
Thái hậu rất vui mừng, ra lệnh cho bách quan ra khỏi thành long trọng đón Vinh Khang và điềm lành kia đón vào hoàng cung, ở trong cung tổ chức thiết yến, chẳng những triệu đầy đủ văn võ bá quan tham dự cùng giám định điềm lành, sau đó còn đặc biệt trịnh trọng đặt điềm lành ở trong Ngự Hoa Viên, mời toàn bộ quý phụ nhân trong thành Kiến Khang vào cung cùng nhau thưởng thức.
Lạc Thần là Đại Tư Mã phu nhân, mệnh phụ nhất đẳng đương triều, nhất cử nhất động đều gây chú ý.
Trường hợp như hôm nay nàng tất nhiên cũng phải đi.
Điềm lành là một khối kỳ thạch từ trên trời rơi xuống, toàn thân được dát vàng, trên thân đá có nhiều lỗ nông, trông rất hiếm, kỳ lạ nhất là khi một số lỗ nối liền nhau, mơ hồ có thể nhận ra được thoáng như có một số ký tự chữ cổ triện được khắc trên đó “Mộc Hòa Hưng, Quốc Long Thái”.
Mọi người đều trịnh trọng quỳ lạy, nói đây là thụy sấm trời cao giáng xuống, dự báo Đại Ngu mưa thuận gió hoà, vận mệnh quốc gia phục hưng, quốc tộ chạy dài, vĩnh hưởng thọ xương. Không ít đại thần còn đặc biệt viết bài phú về khối điềm lành này, trên dưới cả triều đều vui mừng khôn xiết.
Quả thật, triều cục Đại Ngu hôm nay đích xác có thể gánh vác nổi khối điềm lành của trời này, đáng để ăn mừng.
Đại Ngu đã từng bấp bênh suýt nữa sụp đổ hiện giờ đã dần dần thoát ra khỏi xu hướng suy tàn, các mặt đều tốt lên.
Năm đầu tiên Lý Mục trở thành Đại Tư Mã, hắn tiêu diệt dư đảng Cánh Lăng Diêu Đam trước đây đi theo phản loạn Hứa Tiết, bình định Cánh Lăng.
Kế đó, vào năm sau, mùa xuân năm Long Nguyên thứ nhất, hắn tiêu diệt Phùng Hiển – một đồng đảng khác của Hứa Tiết đang chiếm cứ Giang Hạ, thượng du Trường Giang đã hoàn toàn khôi phục an bình.
Tới mùa thu năm Long Nguyên thứ nhất, hắn chỉ dùng thời gian hai tháng đã bình định tôn thất Trường Sa Vương lấy cớ phản đối hắn là Đại Tư Mã chấp chính mà công khai lập một nước trong quốc gia, giế t chết Trường Sa vương. Từ đây tông thất đều bị lặng im, cung kính nghe theo Lý Mục, không một ai dám buông lời bất mãn nữa.
Tới mùa xuân năm Long Nguyên thứ hai, Lưu Đoan người Hung Nô trước đây vẫn luôn chiếm cứ Ninh Châu xưng đế, thành lập Hán quốc tấn công Thục quân phụ thuộc vào Đại Ngu. Lý Mục tiến đánh bất ngờ, thao luyện thuỷ quân xuất binh, diệt Hán quốc, g iết chết hoàng đế Hán quốc Lưu Thụy.
Đồng thời, ảnh hưởng của triều đình ở Lũng Tây trong vài năm qua không ngừng mở rộng.
Mùa thu năm Long Nguyên thứ hai, Lý Mục tiêu diệt Tây Lương đang âm mưu tấn công Trường An, đồng thời gi ết chết hoàng đế Tây Lương, Hơn mười nước lớn nhỏ Tây Vực phái sứ giả đến Trường An, bái kiến Lý Mục, đi qua con đường phía Nam mà hắn mở ra năm đó và đi vào Kiến Khang quy phục Đại Ngu.
Trong thời gian ba năm ngắn ngủi, Lý Mục không chỉ thống nhất các châu trong biên giới Đại Ngu từ thượng nguồn Trường Giang cho đến hạ du nhập biển, hoàn toàn thống nhất Nam Triều, ngoài ra các nơi Tây Bắc phát tán ra ngoài bao gồm tây từ Tây Vực, đông từ Hàm Cốc quan phía đông lấy Trường An làm trung tâm tụ hợp lại quy toàn bộ về bản đồ của Đại Ngu.
Không chỉ như thế, hiện giờ ngay cả lưu vực Hoài THủy cũng sắp sửa một lần nữa đưa vào quyền cai trị của Đại Ngu.
Sau khi Hạ đế bị Mộ Dung Thế giế t chết, không bao lâu thì Lạc Dương bị phá, Mộ Dung Thế lên ngôi vị hoàng đế kế nhiệm Mộ Dung Tây bị chết đột ngột, làm hoàng đế Yến quốc. Mà lúc ấy tông thất Hạ đế trấn thủ Lạc Dương chạy trốn đến Nhữ Nam, chiếm cứ Hoài Trung, trùng kiến Hạ quốc.
Mùa đông năm ngoái, người Hạ vì tranh giành biên giới mà xâm phạm Đại Ngu, Lý Mục quyết định Bắc phạt.
Ngay trước đó không lâu, tin tức truyền đến, nói hắn đã đánh hạ Nhữ Nam, bắt sống Yết hoàng, hiện giờ đang trên đường khải hoàn về triều.
Bởi vì người phương Nam hận sự tàn ác của người Yết năm xưa gây ra, Lý Mục liền áp giải Hạ đế về kinh, dự tính về tới kinh sư sẽ chém đầu ở trước công chúng để ổn định lòng dân.
Thế lực và quốc lực của Nam Triều từ lúc vượt sang phía Nam đến nay chưa từng bành trướng như hiện giờ. Hiện tại lại có thêm bằng chứng là khối điềm lành này, văn võ cả triều làm sao mà không hân hoan ủng hộ ca tụng công đức chứ?
Cả một ban ngày, ở trong cung sau khi đã giám định và thưởng xong khối kỳ thạch kia, Lạc Thần xin cáo từ với Cao Ung Dung muốn ra cung, Vinh Khang lại tới cầu kiến, nói lần này mình vào Kiến Khang ngoại trừ dâng lên điềm lành thì cũng đặc biệt chuẩn bị món quà cho thái hậu Nam Triều tôn quý nhất và Đại Tư Mã phu nhân, hy vọng hai người có thể vui lòng nhận tấm lòng của y.
Lạc Thần lập tức từ chối, tuy nhiên Cao Ung Dung lại nói vì y có công hiến điềm lành nên sai người triệu vào.
Cứ thế, Lạc Thần lại một lần nữa được gặp Vinh Khang đến từ Ba Đông.
Thái độ của Vinh Khang rất cung kính, lễ vật hiến cho Lạc Thần cũng rất quý hiếm, là một bộ sưởng y được trang trí bằng những viên ngọc quý và được dệt từ bộ sưu tập các lông loài chim màu ngọc lục bảo, người ta nói rằng hàng chục thợ thêu đã phải mất nửa năm để hoàn thành chiếc váy có một không hai trên đời này.
Lạc Thần cảm thấy quá xa hoa lãng phí, không dám hưởng thụ mà uyển chuyển từ chối. Khi ấy Vinh Khang lộ rõ sự thất vọng, nhưng không dám cưỡng ép, cung kính thu lại lễ vật.
Không biết vì sao Lạc Thần luôn có cảm giác rất không thích vị phiên trấn địa phương đến từ Ba Đông này. Nàng không ở lại mà lấy lý do rồi mau chóng rời khỏi cung trở về Bạch Lộ Châu.
Mấy năm nay, Lý Mục chinh chiến Nam Bắc, việc ngựa chiến cấp bách, trong một năm này, gần như có hơn nửa năm là ở bên ngoài.
Mẹ chồng và A Đinh đã đi Nghĩa Thành. Một mình nàng ở lại Kiến Khang, mỗi khi Lý Mục không ở đây, trong những ngày dài chờ đợi đó, nàng thường đến sống ở Bạch Lộ Châu nơi mẹ từng sống.
Mới đêm nay, sau khi uống thuốc xong, từ từ chìm vào giấc ngủ, nàng lại mơ thấy giấc mơ trước đó.
Trong giấc mơ, nàng lại rơi vào vòng vây của dòng sông.
Giống như là trên dòng sông quen thuộc ở Bạch Lộ Châu này, dòng nước tràn ngập từ mọi hướng ùa về phía nàng, tràn vào miệng, mũi và lỗ tai nàng.
Điều kỳ lạ là trong giấc mơ nàng lại mơ thấy mình, lúc đó trong lòng nàng không hề có một chút sợ hãi nào.
Tất cả những gì nàng có thể cảm nhận được là sự hối tiếc vô tận và nỗi buồn sâu sắc.
Nàng lại bị cảnh tượng trong mơ này đánh thức, cho đến bây giờ, cả người dường như vẫn bị cảm giác trong giấc mơ cuốn lấy, bồn chồn không yên.
Nàng chợt có một cảm giác, như thể ngay tại nơi này, giữa cơn thủy triều cuồn cuộn và tiếng sóng vỗ, đã xảy ra chuyện gì đó với mình.
Nàng từ từ nhắm mắt lại, nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ, cố gắng hết sức để nắm bắt một số mảnh ký ức dường như lướt qua trong giấc mơ, đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng bước chân phía sau mình.
Nàng mở choàng mắt ra, trông thấy A Cúc cầm áo choàng đang vội vã tìm mình.
A Cúc đi đến phía sau nàng, gắn áo choàng lên vai nàng, vừa cài dây cho nàng vừa trách:
– Tuy là cuối xuân đấy nhưng mà buổi tối vẫn lạnh huống chi là ở bờ sông gió lớn. Tiểu nương tử còn đang uống thuốc nữa, cẩn thận lại nôn ra bây giờ.
Ba năm đã trôi qua, nhưng mà vẫn không có tin tức của mẫu thân. A Cúc lúc ban đầu luôn nhớ mãi chuyện này không buông bỏ được, cho đến giờ thì bà không dám nhắc đến ba chữ trưởng công chúa ở trước mặc Lạc Thần nữa.
Lạc Thần biết, ở trong lòng bà ấy mẫu thân hẳn là đã không còn nữa. Có lẽ chính vì như thế mà tuy sức khỏe của bà đã không bằng trước nhưng vẫn cố chấp muốn tự mình hầu hạ Lạc Thần, chăm sóc nàng còn cẩn thận tỉ mỉ hơn trước rất nhiều.
Lạc Thần nghe bà nhắc đến chuyện uống thuốc đến nôn ra của mình thì cười ngượng. Nàng chỉ là muốn ước gì có thể sinh được một đứa con cho Lý Mục. Nhưng mà đã lâu như vậy rồi mà nàng vẫn chưa hề mang thai.
Giờ thì ngay cả A Cúc cũng bắt đầu thấy sốt ruột lo lắng.
Tuy Lý Lang quân trong một năm hầu hết thời gian đều ở bên ngoài, hai vợ chồng ở bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, nhưng bao nhiêu năm qua tiểu nương tử lại chẳng có động tĩnh gì, tóm lại là thật khiến người ta không yên tâm.
Từ mùa đông năm ngoái, sau khi Lý Mục rời Kiến Khang đi Bắc phạt, A Cúc đã mời thái y đến thăm khám và kê đơn điều dưỡng cho nàng.
Thuốc rất đắng, làm cho Lạc Thần mỗi lần uống vào đều muốn nôn, cả người cũng gầy đi, khoảng thời gian trước, đến A Cúc thấy cũng không đành lòng, xót hết cả ruột, bèn nói nếu như uống không được thì thôi, dù sao thì Lý lang quân cũng chưa bao giờ hỏi đến việc này.
Nhưng Lạc Thần không chịu dừng, nôn ra lại uống vào, không hề gián đoạn, từ lúc hắn đi rồi thì vẫn luôn kiên trì uống thuốc, đến nay đã được gần nửa năm rồi.
Một cơn gió sông thổi qua, Lạc Thần rùng mình một cái.
A Cúc tức thì giống như gà mái mẹ bảo vệ nàng trong lòng, thì thầm khuyên:
– Đi vào thôi, vào rồi ngủ đi. A ma biết cháu nhớ Lý lang quân, chẳng phải ngài ấy sắp về rồi à? Lần này trở về ngài ấy có thể sẽ ở lại Kiến Khang lâu đấy.
Trên mặt già của bà cười thật cười, trong lời nói đầy sự kiêu ngạo:
– Lý lang quân lại lập công lớn rồi. Mấy ngày qua bên ngoài đều đang bàn tán, đến lúc đó muốn xem khoảnh khắc đầu của hoàng đế người Yết đấy. Có thể coi như là trút hận thay chúng ta. Lần này trở về cũng không biết triều đình sẽ phong thưởng như thế nào nữa.
Lạc Thần hơi mỉm cười, đè cảm giác lo lắng âm thầm trong lòng xuống, nghe lời để A Cúc đỡ lấy mình đứng lên, đi vào trong nhà.
Chiến tranh, chiến tranh bất tận.
Trong ba năm, Lý Mục giết hai thái thú, một vương và một hoàng đế sắp bị giết.. Chỉ có Lạc Thần biết, hắn nam chinh bắc chiến, ngựa chiến liên tục, cũng không phải để nhận phong thưởng của triều đình.
Hết chương 137
Bình luận truyện