Xuân Giang Hoa Nguyệt
Chương 139
Lý Hiệp lập tức nghé vào tai Lạc Thần nói vài câu, dưới ánh mắt kinh ngạc và khiếp sợ của Lạc Thần, y đặt một vật vào tay nàng, sau đó nhanh chóng nhảy xuống sông biến mất.
Lạc Thần cúi đầu nhìn vật trong tay, tim đập loạn xạ gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nàng lấy lại bình tĩnh quay đầu nhìn lại.
Dọc con đường mòn từ đình viện ra bờ sông đã có một đoàn người đang đi tới.
Mặc dù vẫn còn cách khá xa, nhưng dưới ánh trăng nàng có thể thấy rõ người đang được cung vệ và cung nhân bao vây ở phía trước chính là đường tỷ của mình, thái hậu đương triều Cao Ung Dung.
Không kịp nghĩ nhiều, nàng cất thứ trong tay vào trong tay áo, khẽ dặn dò hộ vệ cài câu sau đó quay người lại đi đến chỗ Cao Ung Dung đang đi tới, đến gần rồi quỳ xuống hành lễ.
Cao Ung Dung bước nhanh hơn nâng nàng đứng lên, trách móc:
– A tỷ đã nói với muội bao nhiêu lần rồi là lúc gặp riêng thì không cần hành lễ tiết, sao muội không nghe vậy?
Lạc Thần mỉm cười nói:
– Tuy nói là không có người bên ngoài, nhưng phân vị khác biệt, nên có lễ tiết ạ. Hơn nữa, tình cảm đối đãi của a tỷ với muội thế là quá đủ rồi ạ.
Cao Ung Dung cười:
– Ai kêu ta chỉ có một muội muội là muội chứ, ta không thương muội thì thương ai?
– Muội biết a tỷ rất tốt với muội. Muộn thế này rồi, sao a tỷ không nghỉ ngời còn đến chỗ muội làm gì ạ?
Cao Ung Dung ra lệnh cho người hầu lui ra xa, lại nhìn quanh bốn phía.
Dòng sông rộng lớn soi bóng trăng cô độc, bên bờ sông có một chiếc thuyền nhỏ buộc vào tảng đá xanh đen, chiếc thuyền nhỏ lắc lư nhẹ nhàng trong gió đêm, khiến nó càng thêm trống trải và cô đơn.
Cao Ung Dung nhìn Lạc Thần, dẫn nàng đi vào tòa đình hóng gió kia, ngồi xuống:
– Muộn như này sao muội còn chưa ngủ mà lại đứng hóng gió ở đây vậy?
Lạc Thần mỉm cười:
– Muội không ngủ được nên ra đây hít thở không khí ạ.
Cao Ung Dung nói:
– Đang nhớ muội phu phải không?
Không đợi Lạc Thần trả lời, chị ta khẽ gật đầu:
– Muội không nói ta cũng biết. Mấy năm nay, khắp nơi không yên ổn, muội phu phải bôn ba khắp nơi, hai vợ chồng muội ở bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều. Từ lần trước đệ ấy đi chớp mắt đã qua hơn nửa năm rồi. Vốn dĩ còn tưởng trong khoảng thời gian này là sẽ trở về, không ngờ phía Bắc lại xảy ra chuyện, lại hại hai vợ chồng muội vẫn chưa thể đoàn tụ được.
Chị ta thổn thức nói.
– A tỷ đã nhắc đến lang quân, vậy thì muội cũng không dám giấu, chuyện trên triều đình ngày hôm nay muội cũng nghe nói đến, bởi vì có can hệ trọng đại với lang quân, muội đã muốn hỏi tỷ rồi. Nhưng muội biết a tỷ luôn bận rộn, hôm nay còn tiếp đại sứ Yến quốc nên sợ làm phiền đến a tỷ nên đã hỏi Phùng công trước. Phùng công cũng vừa mới đi không lâu ạ.
Nàng nhìn thẳng vào Cao Ung Dung.
– Phùng công nói, triều thần có vẻ như thừa nhận những điều trong quốc thư của nước Bắc Yến. Nhưng muội không biết a tỷ nghĩ như thế nào ạ?
Trên mặt Cao Ung Dung không hề tỏ vẻ kinh ngạc, có điều vẻ thổn thức vừa rồi đã biến mất, ánh mắt dừng ở trên mặt Lạc Thần.
– A Di, muội phu lần này diệt Hạ Yết, đưa tù binh về kinh, cống hiến to lớn cho Nam Triều của ta. Muội có biết a tỷ tính toán phong thưởng cho đệ ấy như nào không?
Chị ta thong thả trả lời, nhưng mà lại là hỏi một đằng trả lời một nẻo, kế đó lại nói tiếp:
– Khi a tỷ biết tin đại thắng của muội phu thì đã nghĩ kỹ rồi, lần này sẽ phong muội phu làm vương, từ nay về sau kiếm lí thượng điện, nhập triều bất xu, tán bái bất danh. Muội thấy thế nào?
Lạc Thần nói:
– Lang quân lãnh binh ngăn địch không phải là để được phong thưởng. Huống chi những gì được thưởng trước kia đã đủ rồi, không dám nhận hậu phong của triều đình nữa đâu ạ. Xin a tỷ lại thu lại.
– Với công lao của muội phu, có phong thưởng như nào tỷ cũng thấy không đủ. Muội đừng thoái thác nữa.
Chị ta vỗ lên tay Lạc Thần như là trấn an.
– Bây giờ cuối cùng cũng tốt rồi. Đợi ít ngày nữa muội phu về, thiên hạ cũng thái bình. Sau này hai vợ chồng muội được ở gần nhau không cần phải một bên đông một bên tây nữa. Là vợ chồng mà cả năm lại hiếm khi được ở bên nhau.
Lạc Thần nhìn chị ta, yên lặng một lát, nói:
– A tỷ, tỷ muốn nhận quốc thư của Mộ Dung Thế kia ạ?
Trên mặt Cao Ung Dung vẫn là nụ cười như cũ:
– Mấy năm nay tuy Đại Ngu mưa thuận gió hòa, quốc khố dư dả hơn so với năm ngoái, nhưng mà chiến sự vẫn mãi chưa ngừng, dân chúng oán than dậy đất, nhu cầu cấp bách nghỉ ngơi lấy lại sức. Bắc phạt tất nhiên là quan trọng, nhưng a tỷ cũng thận trọng suy xét, vừa mới đánh xong người Yết, thật sự không nên đánh người Yến nữa. Huống chi người Yến khác với người Yết. Người Yết đã bị tiêu diệt, mà Yến quốc thì lại đang mới bắt đầu nổi lên, nếu muốn thắng chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy. Nếu như đánh tiếp, với nước với dân cũng không hề có lợi. Hiện giờ hắn đã chủ động yếu thế, lại đặc biệt bày tỏ thái độ cầu hòa với Đại Ngu ta, nếu như Đại Ngu ta không chấp nhận thì có vẻ không ổn. Không bằng nhân cơ hội này đàm phán hòa bình, cũng là vì lợi ích của dân chúng.
– Tỷ đã gửi chiếu thư cho muội phu rồi. Nếu không có mệnh lệnh của triều đình,, đệ ấy không được chủ động gây chiến. – Chị ta nói.
– Điều này cũng là nhận thức chung của triều đình.
Chị ta bổ sung thêm một câu.
Lạc Thần đứng bật dậy, nhìn thẳng vào chị ta một lúc.
– Những suy nghĩ của a tỷ không phải là không có lý. Nhưng xin cho muội hỏi a tỷ, nếu đây là quỷ kế của Mộ Dung Thế, nếu Đại Ngu ta không cảnh giác, hắn xé bỏ minh ước, có mưu đồ khác, đến lúc đó phải làm thế nào đây?
– Giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền. Nếu sau này hắn thật sự nuốt lời có mưu đồ khác, đến lúc đó Đại Ngu ta cũng sẵn sàng đánh trận, phát binh tiêu diệt, khôi phục lại đất mất là được. Nhưng hiện giờ vì sinh kế của người dân, nếu chúng ta có thể chấm dứt chiến tranh thì hòa bình là ưu tiên hàng đầu.
Cao Ung Dung rất thong thả nói.
Ánh trăng từ một góc mái đình chiếu vào, khiến khuôn mặt chị ta nửa sáng nửa tối.
Chị ta từ từ đứng lên, ôn hòa nói:
– A Di, tỷ nghe nói muội thường ở nơi này, rất cô đơn nhỉ. Tỷ thấy rất không yên cho muội. Hay là muội theo tỷ vào cung ở cùng tỷ đi. Nghĩ đến thì tỷ muội chúng ta từ nhỏ đã thân thiết, hiện giờ đã bao lâu không được trò chuyện tâm sự rồi? Muội vào cung, a tỷ có người bầu bạn. Chờ muội phu trở về, đệ ấy lại đón muội về là được.
Lạc Thần nói:
– A tỷ, muội muốn ở chỗ này chờ lang quân về ạ.
Cao Ung Dung nói:
– A tỷ vì muốn tốt cho muội thôi. Nơi này tứ phía là nước bao quanh, khá trống trải, tuy rằng có hộ vệ nhưng không thể an toàn bằng hoàng cung được.
– Nếu muội chỉ muốn ở lại nơi này thì sao ạ? – Lạc Thần hỏi lại.
Trên mặt Cao Ung Dung vẫn treo nụ cười:
– A Di, tỷ vẫn còn nhớ mãi dáng vẻ lúc nhỏ của muội, muội luôn nghe lời tỷ nhất. Muội vẫn nên đi theo tỷ vào cung đi, đừng để tỷ phải lo lắng cho muội.
Chị ta cầm lấy tay Lạc Thần, kiên nhẫn dỗ dành, như là lúc này Lạc Thần ở trước mặt chị ta thật sự là cô bé trước kia.
Lạc Thần lẳng lặng nhìn Cao Ung Dung, nhìn nụ cười vẫn treo mãi ở trên mặt chị ta, trong đầu chợt hiện lên từng đoạn hồi ức ngắn vụn vặt khi còn nhỏ.
Dù đã biết từ lâu rằng a tỷ hiện tại đã không còn là a tỷ ở trong ký ức của mình nữa, trong thâm tâm nàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười và sự quan tâm của Cao Ung Dung đối với mình, điều đó sẽ luôn khiến trong lòng nàng dao động, âm thầm chờ đợi, chờ đợi tất cả chỉ là mình nghĩ nhiều mà thôi.
Có trời mới biết nàng luôn quý trọng tình chị em với người chị này đến nhường nào. A tỷ là người nhà của mình. Nếu có thể, nàng thật sự hy vọng tình cảm này sẽ được gìn giữ cả đời.
Thậm chí, ngay một lát trước đó thôi, khi nàng nghe Lý Hiệp nói với mình câu nói kia, cảm giác đầu tiên của nàng không phải là nhẹ nhõm mà là kinh hãi.
Kinh hãi cho Lý Mục, lang quân của nàng, phải tâm cơ thâm trầm tới mức nào mới khiến cho hắn đã phải chuẩn bị từ lâu và đưa ra an bài đến mức quyết tuyệt như thế.
Ngay trong khoảnh khắc này, trong lòng nàng cực kỳ khó chịu, nhưng rồi lại cảm thấy có một chút nhẹ nhõm. Đó là một cảm giác nhẹ nhõm cuối cùng khi thoát khỏi sự dày vò của sự do dự và dao động.
Chiếc mặt nạ dịu dàng có thể che đậy những cảm xúc nhất thời nhưng không thể che phủ trái tim người ta mãi mãi.
Người đàn ông mà nàng ngưỡng mộ và yêu sâu đậm như núi cao đồ sộ chót vót, sâu thẳm như nước sâu, từ lúc bắt đầu hắn đã không hòa hợp với toàn bộ triều đình khoác trên mình một bộ áo bào lộng lẫy nhưng bên dưới nó lại tỏa ra mùi vị hủ bại âm mốc.
Quyết tuyệt nên tới, ngày hôm nay cuối cùng vẫn đến.
Lạc Thần đứng ở đó, nhìn thẳng vào Cao Ung Dung, mỉm cười.
– A tỷ, tỷ muốn bắt muội làm tù nhân có đúng không?
Nàng hỏi.
– Nếu muội thành tù nhân, trong mắt các người, Lý Mục, người đã chiến đấu đẫm máu vì Đại Ngu, chinh phục đất đai trong Bắc phạt, thúc đẩy chính sách mới, là thân phận gì?
Cao Ung Dung ngẩn ra, từ từ buông cánh tay khoác lên tay của Lạc Thần, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
– A Di, muội có biết những lời vừa rồi của muội có nghĩa là gì không?
Chị ta nhăn mày lại, giọng điệu trở nên khô cứng và lạnh nhạt.
– Dĩ nhiên là muội biết chứ. – Lạc Thần cười. – A tỷ, không ngại nói thẳng với tỷ, muội chẳng những không đi hoàng cung, mà ngay tối nay muội cũng muốn rời khỏi Kiến Khang. Lang quân sẽ đón muội đi.
Sắc mặt Cao Ung Dung căng cứng, nhanh chóng nhìn bốn phía.
Ba mặt đều là đình viện, ở đối diện bên trong bóng tối trên mặt sông không nhìn thấy gì kia cũng đã bày sẵn thiên la địa võng của chị ta rồi.
Chị ta thở phào một hơi, tự cười bản thân, cảm thấy mấy năm nay có lẽ đúng là bị người ta đè ép quá mức cho nên lúc này vừa nghe Lạc Thần nhắc đến một cái là suýt chút nữa đã tin rồi.
– A Di, muội đừng nói linh tinh. Đi thôi, đi theo tỷ vào cung ngay.
Chị ta sầm mặt xuống, giọng điệu không cho phép cãi lời, xoay người muốn gọi cung vệ đi theo mình đi cùng.
Lạc Thần đã giơ tay lên, để lộ thứ gì đó từ tay áo.
Đó là một quả hồ lô nhỏ được tạc từ ngọc xanh, miệng được treo bằng một sợi dây lụa đỏ, rơi xuống dưới ngón tay của Lạc Thần, khẽ rung lên, dưới ánh trăng tràn ngập ánh ngọc.
– A tỷ, tỷ nhìn xem đây là vật gì? – Lạc Thần hỏi.
Cao Ung Dung quay đầu lại, vừa nhìn thấy ngọc trụy trên tay nàng, sắc mặt tái đi nhào tới giật lấy cúi nhìn, lạnh lùng nói:
– Trang sức trên hầu bao của Đăng nhi tại sao ở chỗ muội?
Lạc Thần nhìn sắc mặt Cao Ung Dung trong nháy mắt chuyển sang hoảng sợ, nhớ tới câu nói vừa rồi của Lý Hiệp, Đại Tư Mã từ rất sớm đã sắp xếp người vào trong cung chính là vì đề phòng cho những biến hóa hôm nay.
Mũi tên rời cung đã không thể quay đầu lại.
Nàng đè nén cảm giác không biết là may mắn hay là khổ sở đang trào dâng trong lòng xuống, nói:
– A tỷ, muội nói rồi, lang quân sẽ đón muội. Tỷ không ngại về cung thử xem xem muội có lừa tỷ không.
Dưới ánh trăng, sắc mặt của Cao Ung Dung tái nhợt như tuyết, chị ta trợn to mắt nhìn chằm chằm Lạc Thần một lúc, trong đôi mắt đầy tức giận, sau đó đột nhiên quay người chạy đi.
Hết chương 139
Lạc Thần cúi đầu nhìn vật trong tay, tim đập loạn xạ gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nàng lấy lại bình tĩnh quay đầu nhìn lại.
Dọc con đường mòn từ đình viện ra bờ sông đã có một đoàn người đang đi tới.
Mặc dù vẫn còn cách khá xa, nhưng dưới ánh trăng nàng có thể thấy rõ người đang được cung vệ và cung nhân bao vây ở phía trước chính là đường tỷ của mình, thái hậu đương triều Cao Ung Dung.
Không kịp nghĩ nhiều, nàng cất thứ trong tay vào trong tay áo, khẽ dặn dò hộ vệ cài câu sau đó quay người lại đi đến chỗ Cao Ung Dung đang đi tới, đến gần rồi quỳ xuống hành lễ.
Cao Ung Dung bước nhanh hơn nâng nàng đứng lên, trách móc:
– A tỷ đã nói với muội bao nhiêu lần rồi là lúc gặp riêng thì không cần hành lễ tiết, sao muội không nghe vậy?
Lạc Thần mỉm cười nói:
– Tuy nói là không có người bên ngoài, nhưng phân vị khác biệt, nên có lễ tiết ạ. Hơn nữa, tình cảm đối đãi của a tỷ với muội thế là quá đủ rồi ạ.
Cao Ung Dung cười:
– Ai kêu ta chỉ có một muội muội là muội chứ, ta không thương muội thì thương ai?
– Muội biết a tỷ rất tốt với muội. Muộn thế này rồi, sao a tỷ không nghỉ ngời còn đến chỗ muội làm gì ạ?
Cao Ung Dung ra lệnh cho người hầu lui ra xa, lại nhìn quanh bốn phía.
Dòng sông rộng lớn soi bóng trăng cô độc, bên bờ sông có một chiếc thuyền nhỏ buộc vào tảng đá xanh đen, chiếc thuyền nhỏ lắc lư nhẹ nhàng trong gió đêm, khiến nó càng thêm trống trải và cô đơn.
Cao Ung Dung nhìn Lạc Thần, dẫn nàng đi vào tòa đình hóng gió kia, ngồi xuống:
– Muộn như này sao muội còn chưa ngủ mà lại đứng hóng gió ở đây vậy?
Lạc Thần mỉm cười:
– Muội không ngủ được nên ra đây hít thở không khí ạ.
Cao Ung Dung nói:
– Đang nhớ muội phu phải không?
Không đợi Lạc Thần trả lời, chị ta khẽ gật đầu:
– Muội không nói ta cũng biết. Mấy năm nay, khắp nơi không yên ổn, muội phu phải bôn ba khắp nơi, hai vợ chồng muội ở bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều. Từ lần trước đệ ấy đi chớp mắt đã qua hơn nửa năm rồi. Vốn dĩ còn tưởng trong khoảng thời gian này là sẽ trở về, không ngờ phía Bắc lại xảy ra chuyện, lại hại hai vợ chồng muội vẫn chưa thể đoàn tụ được.
Chị ta thổn thức nói.
– A tỷ đã nhắc đến lang quân, vậy thì muội cũng không dám giấu, chuyện trên triều đình ngày hôm nay muội cũng nghe nói đến, bởi vì có can hệ trọng đại với lang quân, muội đã muốn hỏi tỷ rồi. Nhưng muội biết a tỷ luôn bận rộn, hôm nay còn tiếp đại sứ Yến quốc nên sợ làm phiền đến a tỷ nên đã hỏi Phùng công trước. Phùng công cũng vừa mới đi không lâu ạ.
Nàng nhìn thẳng vào Cao Ung Dung.
– Phùng công nói, triều thần có vẻ như thừa nhận những điều trong quốc thư của nước Bắc Yến. Nhưng muội không biết a tỷ nghĩ như thế nào ạ?
Trên mặt Cao Ung Dung không hề tỏ vẻ kinh ngạc, có điều vẻ thổn thức vừa rồi đã biến mất, ánh mắt dừng ở trên mặt Lạc Thần.
– A Di, muội phu lần này diệt Hạ Yết, đưa tù binh về kinh, cống hiến to lớn cho Nam Triều của ta. Muội có biết a tỷ tính toán phong thưởng cho đệ ấy như nào không?
Chị ta thong thả trả lời, nhưng mà lại là hỏi một đằng trả lời một nẻo, kế đó lại nói tiếp:
– Khi a tỷ biết tin đại thắng của muội phu thì đã nghĩ kỹ rồi, lần này sẽ phong muội phu làm vương, từ nay về sau kiếm lí thượng điện, nhập triều bất xu, tán bái bất danh. Muội thấy thế nào?
Lạc Thần nói:
– Lang quân lãnh binh ngăn địch không phải là để được phong thưởng. Huống chi những gì được thưởng trước kia đã đủ rồi, không dám nhận hậu phong của triều đình nữa đâu ạ. Xin a tỷ lại thu lại.
– Với công lao của muội phu, có phong thưởng như nào tỷ cũng thấy không đủ. Muội đừng thoái thác nữa.
Chị ta vỗ lên tay Lạc Thần như là trấn an.
– Bây giờ cuối cùng cũng tốt rồi. Đợi ít ngày nữa muội phu về, thiên hạ cũng thái bình. Sau này hai vợ chồng muội được ở gần nhau không cần phải một bên đông một bên tây nữa. Là vợ chồng mà cả năm lại hiếm khi được ở bên nhau.
Lạc Thần nhìn chị ta, yên lặng một lát, nói:
– A tỷ, tỷ muốn nhận quốc thư của Mộ Dung Thế kia ạ?
Trên mặt Cao Ung Dung vẫn là nụ cười như cũ:
– Mấy năm nay tuy Đại Ngu mưa thuận gió hòa, quốc khố dư dả hơn so với năm ngoái, nhưng mà chiến sự vẫn mãi chưa ngừng, dân chúng oán than dậy đất, nhu cầu cấp bách nghỉ ngơi lấy lại sức. Bắc phạt tất nhiên là quan trọng, nhưng a tỷ cũng thận trọng suy xét, vừa mới đánh xong người Yết, thật sự không nên đánh người Yến nữa. Huống chi người Yến khác với người Yết. Người Yết đã bị tiêu diệt, mà Yến quốc thì lại đang mới bắt đầu nổi lên, nếu muốn thắng chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy. Nếu như đánh tiếp, với nước với dân cũng không hề có lợi. Hiện giờ hắn đã chủ động yếu thế, lại đặc biệt bày tỏ thái độ cầu hòa với Đại Ngu ta, nếu như Đại Ngu ta không chấp nhận thì có vẻ không ổn. Không bằng nhân cơ hội này đàm phán hòa bình, cũng là vì lợi ích của dân chúng.
– Tỷ đã gửi chiếu thư cho muội phu rồi. Nếu không có mệnh lệnh của triều đình,, đệ ấy không được chủ động gây chiến. – Chị ta nói.
– Điều này cũng là nhận thức chung của triều đình.
Chị ta bổ sung thêm một câu.
Lạc Thần đứng bật dậy, nhìn thẳng vào chị ta một lúc.
– Những suy nghĩ của a tỷ không phải là không có lý. Nhưng xin cho muội hỏi a tỷ, nếu đây là quỷ kế của Mộ Dung Thế, nếu Đại Ngu ta không cảnh giác, hắn xé bỏ minh ước, có mưu đồ khác, đến lúc đó phải làm thế nào đây?
– Giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền. Nếu sau này hắn thật sự nuốt lời có mưu đồ khác, đến lúc đó Đại Ngu ta cũng sẵn sàng đánh trận, phát binh tiêu diệt, khôi phục lại đất mất là được. Nhưng hiện giờ vì sinh kế của người dân, nếu chúng ta có thể chấm dứt chiến tranh thì hòa bình là ưu tiên hàng đầu.
Cao Ung Dung rất thong thả nói.
Ánh trăng từ một góc mái đình chiếu vào, khiến khuôn mặt chị ta nửa sáng nửa tối.
Chị ta từ từ đứng lên, ôn hòa nói:
– A Di, tỷ nghe nói muội thường ở nơi này, rất cô đơn nhỉ. Tỷ thấy rất không yên cho muội. Hay là muội theo tỷ vào cung ở cùng tỷ đi. Nghĩ đến thì tỷ muội chúng ta từ nhỏ đã thân thiết, hiện giờ đã bao lâu không được trò chuyện tâm sự rồi? Muội vào cung, a tỷ có người bầu bạn. Chờ muội phu trở về, đệ ấy lại đón muội về là được.
Lạc Thần nói:
– A tỷ, muội muốn ở chỗ này chờ lang quân về ạ.
Cao Ung Dung nói:
– A tỷ vì muốn tốt cho muội thôi. Nơi này tứ phía là nước bao quanh, khá trống trải, tuy rằng có hộ vệ nhưng không thể an toàn bằng hoàng cung được.
– Nếu muội chỉ muốn ở lại nơi này thì sao ạ? – Lạc Thần hỏi lại.
Trên mặt Cao Ung Dung vẫn treo nụ cười:
– A Di, tỷ vẫn còn nhớ mãi dáng vẻ lúc nhỏ của muội, muội luôn nghe lời tỷ nhất. Muội vẫn nên đi theo tỷ vào cung đi, đừng để tỷ phải lo lắng cho muội.
Chị ta cầm lấy tay Lạc Thần, kiên nhẫn dỗ dành, như là lúc này Lạc Thần ở trước mặt chị ta thật sự là cô bé trước kia.
Lạc Thần lẳng lặng nhìn Cao Ung Dung, nhìn nụ cười vẫn treo mãi ở trên mặt chị ta, trong đầu chợt hiện lên từng đoạn hồi ức ngắn vụn vặt khi còn nhỏ.
Dù đã biết từ lâu rằng a tỷ hiện tại đã không còn là a tỷ ở trong ký ức của mình nữa, trong thâm tâm nàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười và sự quan tâm của Cao Ung Dung đối với mình, điều đó sẽ luôn khiến trong lòng nàng dao động, âm thầm chờ đợi, chờ đợi tất cả chỉ là mình nghĩ nhiều mà thôi.
Có trời mới biết nàng luôn quý trọng tình chị em với người chị này đến nhường nào. A tỷ là người nhà của mình. Nếu có thể, nàng thật sự hy vọng tình cảm này sẽ được gìn giữ cả đời.
Thậm chí, ngay một lát trước đó thôi, khi nàng nghe Lý Hiệp nói với mình câu nói kia, cảm giác đầu tiên của nàng không phải là nhẹ nhõm mà là kinh hãi.
Kinh hãi cho Lý Mục, lang quân của nàng, phải tâm cơ thâm trầm tới mức nào mới khiến cho hắn đã phải chuẩn bị từ lâu và đưa ra an bài đến mức quyết tuyệt như thế.
Ngay trong khoảnh khắc này, trong lòng nàng cực kỳ khó chịu, nhưng rồi lại cảm thấy có một chút nhẹ nhõm. Đó là một cảm giác nhẹ nhõm cuối cùng khi thoát khỏi sự dày vò của sự do dự và dao động.
Chiếc mặt nạ dịu dàng có thể che đậy những cảm xúc nhất thời nhưng không thể che phủ trái tim người ta mãi mãi.
Người đàn ông mà nàng ngưỡng mộ và yêu sâu đậm như núi cao đồ sộ chót vót, sâu thẳm như nước sâu, từ lúc bắt đầu hắn đã không hòa hợp với toàn bộ triều đình khoác trên mình một bộ áo bào lộng lẫy nhưng bên dưới nó lại tỏa ra mùi vị hủ bại âm mốc.
Quyết tuyệt nên tới, ngày hôm nay cuối cùng vẫn đến.
Lạc Thần đứng ở đó, nhìn thẳng vào Cao Ung Dung, mỉm cười.
– A tỷ, tỷ muốn bắt muội làm tù nhân có đúng không?
Nàng hỏi.
– Nếu muội thành tù nhân, trong mắt các người, Lý Mục, người đã chiến đấu đẫm máu vì Đại Ngu, chinh phục đất đai trong Bắc phạt, thúc đẩy chính sách mới, là thân phận gì?
Cao Ung Dung ngẩn ra, từ từ buông cánh tay khoác lên tay của Lạc Thần, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
– A Di, muội có biết những lời vừa rồi của muội có nghĩa là gì không?
Chị ta nhăn mày lại, giọng điệu trở nên khô cứng và lạnh nhạt.
– Dĩ nhiên là muội biết chứ. – Lạc Thần cười. – A tỷ, không ngại nói thẳng với tỷ, muội chẳng những không đi hoàng cung, mà ngay tối nay muội cũng muốn rời khỏi Kiến Khang. Lang quân sẽ đón muội đi.
Sắc mặt Cao Ung Dung căng cứng, nhanh chóng nhìn bốn phía.
Ba mặt đều là đình viện, ở đối diện bên trong bóng tối trên mặt sông không nhìn thấy gì kia cũng đã bày sẵn thiên la địa võng của chị ta rồi.
Chị ta thở phào một hơi, tự cười bản thân, cảm thấy mấy năm nay có lẽ đúng là bị người ta đè ép quá mức cho nên lúc này vừa nghe Lạc Thần nhắc đến một cái là suýt chút nữa đã tin rồi.
– A Di, muội đừng nói linh tinh. Đi thôi, đi theo tỷ vào cung ngay.
Chị ta sầm mặt xuống, giọng điệu không cho phép cãi lời, xoay người muốn gọi cung vệ đi theo mình đi cùng.
Lạc Thần đã giơ tay lên, để lộ thứ gì đó từ tay áo.
Đó là một quả hồ lô nhỏ được tạc từ ngọc xanh, miệng được treo bằng một sợi dây lụa đỏ, rơi xuống dưới ngón tay của Lạc Thần, khẽ rung lên, dưới ánh trăng tràn ngập ánh ngọc.
– A tỷ, tỷ nhìn xem đây là vật gì? – Lạc Thần hỏi.
Cao Ung Dung quay đầu lại, vừa nhìn thấy ngọc trụy trên tay nàng, sắc mặt tái đi nhào tới giật lấy cúi nhìn, lạnh lùng nói:
– Trang sức trên hầu bao của Đăng nhi tại sao ở chỗ muội?
Lạc Thần nhìn sắc mặt Cao Ung Dung trong nháy mắt chuyển sang hoảng sợ, nhớ tới câu nói vừa rồi của Lý Hiệp, Đại Tư Mã từ rất sớm đã sắp xếp người vào trong cung chính là vì đề phòng cho những biến hóa hôm nay.
Mũi tên rời cung đã không thể quay đầu lại.
Nàng đè nén cảm giác không biết là may mắn hay là khổ sở đang trào dâng trong lòng xuống, nói:
– A tỷ, muội nói rồi, lang quân sẽ đón muội. Tỷ không ngại về cung thử xem xem muội có lừa tỷ không.
Dưới ánh trăng, sắc mặt của Cao Ung Dung tái nhợt như tuyết, chị ta trợn to mắt nhìn chằm chằm Lạc Thần một lúc, trong đôi mắt đầy tức giận, sau đó đột nhiên quay người chạy đi.
Hết chương 139
Bình luận truyện