Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 151



Cao Hoàn chờ ở bên cạnh. Từ lúc ánh mặt trời lúc xế chiều có thể nhìn thấy được cho đến khi trời tối xuống trước sau không thấy Lý Mục và a tỷ quay lại. Ban đầu cậu cho rằng hai người đã đi rồi, nhưng khi đi qua đó một chút vẫn thấy bóng dáng con ô truy kia đứng bên bờ sông, hai người đó cũng vẫn ở đó, chẳng qua là bóng dáng đã bị bãi cỏ bên bờ sông kia che mất mà thôi.

Dĩ nhiên là cậu không dám tự tiện xông vào. Nhưng mà đợi hồi lâu, trong lòng thấy rất khó hiểu. Tuy rằng đã lâu không gặp, vào lúc này xa nhau gặp lại, nhưng mà hai người lấy đâu là nhiều chuyện mà tâm sự đến thế chứ, đến mức mà trời tối xuống rồi mà vẫn chưa nói xong cơ á. Cậu không kìm được sự tò mò, trèo lên một gò đất thấp, đứng ở trên đó nghển cổ lên nhìn để rồi ngây dại cả người.

Trong đám lau sậy tươi tốt mọc bên dòng nước, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy bóng dáng của tỷ phu và a tỷ của mình.

Cậu nhìn thấy tỷ phu đã cởi áo giáp, tr@n truồng đứng dưới dòng sông. Ánh trăng và màn đêm phác họa một thân hình đàn ông cường tráng, đầy sức mạnh nam tính.

Cậu cũng nhìn thấy a tỷ của mình. Tỷ ấy dường như đang đứng trên một khối đá bên bờ sông, tay áo xắn lên, dưới ánh trăng, cổ tay tỷ ấy sáng như ngọc, trong tay cầm chiếc mũ chiến đã từng làm bạn với tỷ phu và cùng với huynh ấy vào sinh ra tử vô số lần, múc nước từ từ dội lên cơ thể huynh ấy. Tia nước màu bạc trút xuống người tỷ phu, nước bắn tung tóe tứ phía, dưới ánh trăng phản chiếu có một dòng nước nhỏ giọt.

Cao Hoàn lại nhìn thấy một cánh tay khác của a tỷ đặt ở trên người tỷ phu, đang lau chùi cơ thể huynh ấy. Bàn tay tỷ ấy di chuyển trên cơ thể tỷ phu, hai người rất gần nhau, bộ ngực rộng rãi của tỷ phu dường như được gắn chặt vào bộ ngực xinh đẹp của a tỷ được phác họa ra trong đêm, hai cái bóng như là hòa vào làm một.

Cao Hoàn mười chín tuổi, cậu biết mình không nên nhìn nữa, nhưng một màn này đối với cậu lại tràn ngập sức mạnh thần bí kinh người, cậu không cách nào khống chế được.  

Cậu ngạc nhiên mở to mắt, nhìn không chớp mắt vào hình ảnh thân mật riêng tư tựa như hình cắt ở dưới ánh trăng bên bờ sông ngay bãi lau sậy kia, cả người đều ngây dại.

Ấn tượng duy nhất mà tỷ phu trước đây để lại cho cậu đó là lấy uy định bá, bách chiến bách thắng. Nghĩ đến tỷ phu, hình ảnh duy nhất hiện lên trong đầu Cao Hoàn chính là bóng dáng kim qua thiết mã, nhất kỵ tuyệt trần nghiền nát bẽ gãy quân địch ở trong trận địa.

Cậu chưa bao giờ nghĩ tới, càng chưa từng nhìn thấy, tỷ phu ở trước mặt a tỷ sẽ lại có một mặt như vậy.

Cao Hoàn bị cảnh tượng thân mật bộc lộ sự dịu dàng vô hạn giữa một nam một nữ làm cho chấn động sâu sắc, sắc mặt đỏ bừng, trí tưởng tượng bay bổng, toàn thân dần dần nóng lên.

Hai người họ dường như đang thì thầm gì đó.

Dần dần, a tỷ dừng động tác, đột nhiên nhào vào ngực tỷ phu, hai tay ôm lấy cổ huynh ấy. Tiếp theo, tỷ phu liền bế bổng a tỷ lên.

Bóng dáng của cả hai biến mất dưới đám cỏ sậy.

Màn đêm mờ mịt, không nhìn thấy gì nữa.

Tim Cao Huân đập loạn, không dám ở lại nữa, vội vàng quay người đi xuống gò đất, ra lệnh cho vài binh lính vừa rồi đi theo mình trở về doanh trại trước, bản thân thì lấy lại bình tĩnh, bấy giờ mới trở về, tiếp tục chờ đợi.

Cậu nằm ngửa ở bên bờ sông, hai tay gối sau đầu, nhìn sao trời trên đỉnh đầu, miệng ngậm một mảnh sậy tươi non vừa mới bẻ xuống, nhai chậm chạp, để vị cỏ thoang thoảng và ngọt ngào lan tỏa từ từ trong miệng.

Cậu cứ như vậy chờ đợi bên bờ sông, bên tai có thể nghe thấy tiếng gió xào xạc vô tận của gió chiều thổi qua đám lau sậy ven sông.

Một lúc lâu sau, màn đêm dần dần buông xuống, cậu nửa nhắm mắt lại vẫn bất động, như sắp chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy tiếng ô truy hí lên khe khẽ từ đầu bên kia.

Cậu mở choàng mắt ra, ngồi dậy, quay đầu về hướng kia.

Từ xa, cậu thấy bóng dáng của tỷ phu và a tỷ xuất hiện ở dưới ánh trăng.

Tỷ phu bế a tỷ lên đặt lên trên lưng ngựa, kế đó, tỷ phu khom người xuống, như là đang đi giày lại cho a tỷ. Đi giày xong rồi, huynh ấy ngửa mặt lên mỉm cười với a tỷ đang ngồi trên lưng ngựa, sườn mặt cong cong, dịu dàng vô cùng. Sau đó huynh ấy cũng xoay người lên ngựa, ngồi vào phía sau tỷ ấy, hai tay vòng qua ôm tỷ ấy vào trong ngực.

Mỗi một động tác đều tràn ngập tình yêu dịu dàng vô hạn.

Cao Hoàn nhìn mà ngây dại cả người. Đột nhiên tỷ phu quay mặt qua thoáng nhìn về hướng cậu.

Cao Hoàn giật thót người, lập tức bò vào trong bụi cỏ nín thở, cho đến khi hai người chung yên ngựa cưỡi ô truy đi qua con sông cách đó không xa, bóng dáng hoàn toàn biến mất trong màn đêm, bấy giờ cậu mới bò dậy, nhìn về phương hướng đằng trước, thở phào một hơi.

Cao Hoàn lén lút trở về doanh địa. Đêm hôm nay khi nằm xuống, nhớ tới hỉnh ảnh đôi thần tiên tỷ phu và a tỷ bên bờ Lạc Thủy, tim cậu đập dồn dập tai cũng đỏ bừng, không khỏi cũng thấy khao khát. Lần đầu tiên trong cuộc đời cậu có một giấc mơ lộn xộn, sáng sớm hôm sau thức dậy, tinh thần uể oải, thấy trời vừa tờ mờ sáng quân đội chưa nhổ trại nên cũng không dậy ngay mà biếng nhác nằm thêm một lúc. Đang thất thần mất tập trung cậu chợt nghe có binh lính đến bên ngoài truyền lời, nói là Đại Tư Mã triệu tướng lãnh để bàn việc.

Cao Hoàn không dám chậm trễ, vội vàng rời giường vệ sinh cá nhân rồi đi qua, thấy tỷ phu đứng trên bãi đất trống, như là đã tới từ sớm rồi.

Mọi người mau chóng tề tụ.

Cao Hoàn âm thầm để ý, hai mắt tỷ phu sáng ngời, tinh thần nhìn rất tốt, không hề có vẻ mỏi mệt, trong lòng không khỏi bội phục.

Lý Mục tuyên bố một sự kiện, nói mình có việc cần phải đi Trường An gấp, phái các tướng lĩnh và dẫn quân đến các trạm kiểm soát quan trọng khác nhau, hiệp trợ nhân thủ trước đó và chờ đợi mệnh lệnh.

Các tướng lĩnh đáp vang dội, sau đó từng người giải tán.

Không còn việc chính sự gì nữa, Cao Hoàn đang muốn hỏi thì ánh mắt của Lý Mục đã hướng về câu, kêu cậu ở lại.

Chung quanh chỉ còn lại cậu và tỷ phu.

Cao Hoàn nhìn Lý Mục, hắn cũng đang nhìn cậu, không nói gì, sắc mặt nghiêm trang, điều này làm cậu không khỏi nhớ tới việc đêm qua, nghĩ rằng đã bị hắn biết được nên không thích, vì thế hoảng hốt, không đợi hắn mở miệng chất vấn đã đỏ mặt lên, nhìn trái nhìn phải thấy vệ binh đứng xa xa, bên cạnh không có ai, liền tiến lên ấp a ấp úng nói:

– Tỷ phu ơi…đêm qua lúc đệ tới tìm huynh với a tỷ, về sau huynh với a tỷ…làm cái kia…Đệ đã cho mọi người về hết rồi, một mình đệ ở lại canh giữ, không cho người nào tới gần…

Lý Mục hơi hơi mỉm cười, giọng điệu bình thường:

– Đệ làm tốt lắm.

Cao Hoàn lại ngu người ra, ngơ ngác nhìn Lý Mục.

Lý Mục thu lại nụ cười, chuyển đề tài nói:

– Tối qua huynh nghe a tỷ của đệ nói trưởng công chúa mấy năm nay rơi vào tay Mộ Dung Thế. Vô cùng có khả năng là mẫu thân đang ở Yến quận. Nhưng mà ở đâu thì lại thể biết được. Mộ Dung Thế là kẻ để đạt được mục đích không từ thủ đoạn, hiện giờ gã đã thất bại, huynh sợ gã sẽ gây bất lợi cho trưởng công chúa…

Cao Hoàn bừng tỉnh, lập tức vứt hết chuyện đêm qua ra sau đầu, trên mặt lộ vẻ giận giữ, nói:

– Cô ả Mộ Dung gia kia cực kỳ xảo trá. Đã tra hỏi nhiều lần rồi mà sống chết cũng không chịu nói tung tích của bá mẫu. Bá phụ của đệ hiện giờ cũng không biết đang ở đâu, khi đó đệ muốn đi điều tra rồi nhưng lại bị a tỷ ngăn không cho đi.

Lý Mục nói:

– A tỷ của đệ là quá yêu thương đệ, không muốn đệ gặp nguy hiểm thôi.

– Chỉ cần tỷ phu gật đầu, dù chỗ Mộ Dung Thế là đầm rồng hang hổ đệ cũng không sợ.

Lý Mục nói:

– Huynh giữ đệ lại chính là vì việc này. Đệ dũng cảm gan dạ, biết tùy cơ ứng biến, mấy năm rèn luyện cũng đã dần dần trưởng thành, lại tinh thông ngôn ngữ Tiên Bi, cho nên là người tốt nhất được chọn đi. Huynh có người quen thuộc với phương hướng và đường đi của Yến quận, đệ lập tức dẫn theo mấy người cải trang lẻn đi Yến quận thăm dò tin tức.

Hai mắt Cao Hoàn sáng rực lên, dõng dạc nói:

– Cao Hoàn cẩn tuân mệnh lệnh của Đại Tư mã. Đệ nhất định không phụ gửi gắm của huynh ạ.

Lý Mục gật đầu:

– Đệ đi chuẩn bị đi, cùng người dẫn đường vạch ra một lộ trình và khởi hành càng sớm càng tốt. Nhớ kỹ, hành sự phải cẩn thận vào. Yến quận là địa bàn của Mộ Dung Thế, với tâm cơ của gã, nếu như trưởng công chúa thật sự nằm trong tay gã, nhất định là giấu ở nơi cực kỳ bí mật. Có thể thám thính được tin tức là tốt nhất, nếu không thành, cũng không quá bắt buộc, tất cả lấy an toàn của đệ làm hàng đầu.

Cao Hoàn vâng dạ đáp ứng rồi cáo từ đi ra ngoài, đi được vài bước lại nghe Lý Mục ở phía sau nói:

– Lục Lang, đệ sắp nhược quán chưa nhỉ?

Cao Hoàn cho rằng tỷ phu vẫn không yên tâm với mình, vội đứng lại xoay người lại ưỡn ngực:

– Hai tháng nữa là đệ nhược quán rồi ạ. Nếu tỷ phu không tin thì cứ hỏi a tỷ đi ạ.

Lý Mục bật cười:

– Đúng là không còn nhỏ nữa. Nếu như đệ có người trong lòng thì đừng xấu hổ cứ nói ra với a tỷ của đệ, tỷ ấy sẽ làm chủ cho đệ. Tuy là thời gian chiến tranh, nhưng cũng không ảnh hưởng đến nhân sinh đại sự đâu.

Cao Hoàn mặt đỏ đến tận mang tai, vội xua tay:

– Thiên hạ còn chưa thái bình lấy gì thành gia đây ạ. Tỷ phu đừng trêu đệ nữa mà. Đệ đi đây ạ.

Cậu xoay người đi như chạy trốn.

Lý Mục nhìn bóng dáng cậu biến mất, sau đó xoay người đi vào căn lều lớn gần đó hắn đã ngủ qua đêm hôm qua.

Bây giờ vẫn còn sớm, còn cách nửa giờ nữa mới đến giờ Mẹo. Hơn nữa đêm qua sau khi trở về hắn khó kìm lòng nổi vào đêm khuya lại muốn nàng một lần nữa, cho nên lúc sáng sớm hắn thức dậy ra ngoài thì nàng vẫn còn ngủ rất say.

Lý Mục nhẹ nhàng đi vào, qua ánh sáng ban mai mông lung xuyên qua lều, đã thấy nàng như đã thức dậy, như là vừa mới chui ra khỏi ổ chăn, ngồi ở trên đống chăn, tóc dài xõa tung, một bàn tay đè ở trên bụng nhỏ, như đang thất thần, cũng không biết đang nghĩ gì đó. Nghe được tiếng bước chân của hắn đi vào thì quay đầu qua, khẽ nũng nịu gọi một tiếng lang quân, vươn hai cánh tay ra với hắn.

Lý Mục đi đến bên cạnh nàng, ôm thân thể mềm mại ấm áp của nàng vào lòng, không nhịn được cúi đầu ngậm lấy môi nàng một lúc lâu, khi buông ra thấy khuôn mặt nàng đỏ hồng, ngoan ngoãn dựa vào lồ ng ngực mình, lại híp mắt lại, khóe môi nhướng lên, vẫn dáng vẻ thất thần và vui vẻ như cũ, trong lòng không kìm nén được thò tay vào vạt áo của nàng vuốt v e nàng.

– Nàng đang nghĩ gì đó?

Lạc Thần khẽ “a” một tiếng, bấy giờ mới hồi phục tinh thần, mặt càng đỏ hơn, nói:

– Nói cho chàng nghe chàng không được cười thiếp đâu đó.

Lý Mục không buông nơi đầy đặn vừa một cái nắm tay ra, tỏ vẻ nghiêm mặt hứa:

– Ta sẽ không cười.

Bấy giờ Lạc Thần mới bò dậy quỳ bên đùi hắn, môi dán sát vào tai hắn vui vẻ nói:

– Vừa nãy thiếp có nằm mơ, mơ thấy một đứa bé mập mạp mặc cái yếm cưỡi trên lưng Bé Ngoan chạy về phía thiếp, đụng vào bụng thiếp, y như thật vậy đó, làm thiếp bừng tỉnh giấc. Chàng nói xem có vui không…

Lý Mục hơi khựng lại, cúi xuống nhìn kiều thê đang vui vẻ hớn hở, bấy giờ mới hiểu vì sao vừa rồi mình lại thấy nàng đặt tay lên bụng mà thất thần, nghĩ đến mấy năm nay để nàng ở lại một mình tại Kiến Khang, ở bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, đè nén cảm giác áy náy và xót xa đang dâng trào trong lòng xuống, nhéo nhéo lên má nàng, gật đầu cười:

– Vui lắm. Lần tới gặp Bé Ngoan, ta sẽ đối tốt với nó.

Lạc Thần lại không nghe theo, đẩy hắn:

– Chàng nói không cười, rõ ràng là chàng đang cười thiếp.

Lý Mục bị nàng đẩy ngã xuống chăn đệm, nhân tiện duỗi tay bắt lấy nàng, kéo nhẹ một cái, để nàng đổ vào trên ngực mình.

Hắn xoay người một cái đè nàng xuống dưới.

……

Hồi lâu sau, Lạc Thần chui đầu ra khỏi lòng hắn, mặt đỏ hồng, hỏi:

– Lang quân ơi, kế tiếp sẽ đi đâu ạ?

Lý Mục ổn định lại hơi thở, nhắm mắt nói:

– Chinh chiến đã lâu, tướng sĩ cũng sẽ mệt mỏi, nhân cơ hội này ta để cho họ nghỉ ngơi. Ta sẽ đưa nàng về Trường An trước.

Lạc Thần tỉnh táo ngay:

– Đại huynh của thiếp còn đang chờ gặp chàng đó.

Lý Mục đáp:

– Ta biết rồi.

Lạc Thần vặn vẹo thân thể, muốn hắn buông mình ra:

– Đừng ngủ nữa, mau lên đường đi thôi.

Lý Mục lại như biếng nhác, vẫn ôm nàng thật chặt, nói:

– Cũng không vội đâu. Việc ở đây ta đã bàn giao hết rồi. Nàng mệt rồi, ta ngủ với nàng một lúc.

Lạc Thần lắc đầu nói không mệt, đang muốn giục hắn tiếp thì nghe thấy bên ngoài trướng phía xa có tiếng ồn ào, tiếp theo, có tiếng binh lính bẩm báo:

– Đại Tư Mã! Phương hướng Lạc Dương có rất nhiều dân chúng chạy đến đây, chặn ở lối vào Kháng Long đạo, không cho tướng sĩ đi qua. Còn nói yêu cầu được gặp Đại Tư Mã!

Lý Mục mở mắt ra, cùng Lạc Thần nhìn nhau.

Lạc Thần lập tức bỏ cánh tay đang bám vào eo mình ra, đẩy hắn:

– Chàng không được ngủ nữa, mau đi xem chút đi.

Hết chương 151

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện