Xuân Giang Hoa Nguyệt
Chương 56
Lý Mục ngẩn ra, sau đó thì nhíu mày:
– Ai nói cho nàng về mỹ nữ Ba quận gì gì đó?
Lạc Thần hậm hực đẩy hắn ra, đưa tay lên lau nước mắt, uất ức:
– Tôn Phóng Chi đó. Hôm nay tại bữa tiệc chúc thọ anh ta nói ngay trước mặt nhiều người lắm, lẽ nào anh ta lại bịa đặt?
Nàng cười nhạt, ngoảnh mặt đi không muốn nhìn cái gương mặt càng nhìn càng thấy ghét của hắn nữa.
Lý Mục bấy giờ mới hiểu ra. Hắn đoán là hôm nay Tôn Phóng Chi nốc nhiều rượu quá bị say rượu không quản được cái miệng, nhân lúc mình không ở đó thì nói năng lung tung huênh hoang ở trước mặt mọi người, gây ra hoạ cho mình. Thấy nàng còn rất giận, hắn nào dám tỏ thái độ gì nữa, vội xoay mặt nàng trở lại, giải thích đường hoàng:
– Nàng đừng có nghe anh ta nói năng linh tinh. Đúng là có thủ lĩnh địa phương đưa tới một vũ nữ, nhưng ta làm sao mà dám giữ cô ta lại được cơ chứ, ngay lúc đêm xuống thì đã cho người đưa cô ta đi luôn rồi.
Ngoài miệng thì giải thích, trong lòng vẫn không nhịn được mắng chửi ầm lên. Tên ngốc Tôn Phóng Chi này chẳng được nước gì cả, chỉ biết oang oang cái mồm nói nửa phần trước, còn nửa phần sau lại không nói nốt, lại hại hắn đến mức nông nỗi này, đến giường cũng không cho ngủ.
Lạc Thần nhìn hắn:
– Thật sự?
– Thật một trăm phần trăm. Nếu nàng không tin, ta sẽ cho người gọi hắn tới để nàng muốn hỏi gì thì hỏi.
Lạc Thần hừ một tiếng:
– Huynh nghĩ tôi ngốc à. Huynh kêu anh ta tới, anh ta dám nói huynh không phải thế không?
Lý Mục cười khổ. Suy nghĩ một chút, lại nói:
– A Di, nàng phải tin ta. Lý Mục ta không dám tự xưng là quân tử, nhưng đã cưới nàng về làm vợ rồi làm sao ta lại dây dưa với người phụ nữ khác được. Nếu nàng không tin, ta xin thề với nàng.
Tuy rằng cũng từng nghe nói những lời ngon tiếng ngọt, những lời thề non hẹn biển của đàn ông đừng có bao giờ tin, nhưng mà vào giờ khắc này, khi nàng thật sự nghe được lời thề kiên định của hắn, toàn thân tứ chi xương cốt, mỗi một lỗ chân lông đều giống như gió ấm thổi qua, dần dần mà thoải mái lên. Lửa giận quay cuồng ở trong lòng nửa ngày cuối cùng đã tiêu tan, nhưng mà trong lòng vẫn buồn bã ấm ức.
So sánh ra thì càng mất mát vô hạn. Ở trong mắt hắn, rốt cuộc mình là người vô vị nhạt nhẽo tới mức nào? Đồng thời càng nghi ngờ anh cưới mình là có mưu đồ khác. Nhưng câu hỏi này từng bật thốt lên một lần lại không có được câu trả lời, hiện giờ không biết vì sao lại rụt rè không dám hỏi nữa.
Nàng nhắm mắt lại nói:
– Thôi, huynh không cần ăn nói ngon ngọt trước mặt tôi. Tự huynh nhớ kỹ là được.
Lý Mục thấy nàng cuối cùng đã bỏ qua chuyện này thì thở phào nhẹ nhõm, lại nghe giọng điệu lạnh nhạt của nàng, nhìn nàng một cái, thấy nàng đã nhắm mắt, như là có chút mệt mỏi, ngập ngừng một chút lại dém chăn cho nàng, dịu dàng nói:
– Ta nhớ kỹ rồi. Nếu nàng mệt thì đi ngủ đi.
Lạc Thần ừm khẽ một tiếng, trở mình quay lưng về phía hắn.
Tính tình của nàng không khác gì mặt đứa trẻ trong tháng sáu, thay đổi xoành xoạch thất thường. Cũng may tới nhanh mà đi cũng nhanh, vừa rồi còn rất tức giận, một lát là lại muốn ngủ.
Lý Mục nhìn nàng một lát, thầm thở dài, tắt đèn rồi cũng nằm xuống.
Một đêm này hai người đều mang tâm sự, lại chỉ ôm trong lòng không nói ra.
Lạc Thần miên man suy nghĩ, ruột mềm trăm mối, ngủ đến bình minh mở mắt ra, phát hiện Lý Mục đã dậy rồi. Trên hộp đựng kiếm ở góc, thanh kiếm của hắn cũng không thấy. Hắn có thói quen dậy sớm luyện công, chắc lúc này đang đi luyện kiếm rồi.
Lạc Thần ngồi dậy, đầu tóc rối bời, bơ phờ ngồi trên giường, nhìn chăn đệm trên chiếc sập bên ngoài trướng đêm qua bị mình dọn ra còn chưa kịp thu dọn mà thất thần. Mẫu thân nói, người vợ phải dùng mọi cách để thu phục trái tim người chồng. Rốt cuộc là dùng cách nào? Lẽ nào Cao Lạc Thần nàng thật sự phải mất mặt đi hỏi A Cúc ư?
Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng bước chân, là A Đình sáng sớm đã tới.
Thì ra là cô bé thấy a huynh đi hậu viện luyện kiếm, bởi vì mới bắt đầu học thổi tiêu, đang rất hào hứng, hai ngày này tự thấy mình có tiến bộ cho nên sáng sớm đã cầm tiêu chạy tới muốn thổi cho a tẩu nghe.
Lạc Thần nghe tiếng nói chuyện của cô bé với thị nữ quét rác bên ngoài, đánh lên tinh thần, xuống giường, chải tóc gọn gàng, mặc xiêm y vào, mở cửa, gọi cô bé vào.
A Đình hồ hởi chạy vào, nói muốn thổi tiêu cho a tẩu nghe rồi nhờ nàng chỉ điểm cho.
Lạc Thần cười gật đầu, cuốn gọn chăn đệm ở sập kia lại cho gọn, rồi bảo cô bé ngồi lên đó.
A Đình ngồi khoanh chân, hắng hắng giọng, má phồng lên, bắt đầu thổi.
Trong việc đọc sách cô bé khá là thông minh, nhưng với thanh nhạc thì năng lực lĩnh ngộ hữu hạn, lại mới chỉ học có vài ngày, âm điệu thổi ra vẫn cực kỳ lạc điệu, làm cho mấy thị nữ ở bên ngoài nghe được lén che miệng bật cười, bản thân cô bé thì rất hài lòng, thổi xong còn hỏi thấy thế nào.
Lạc Thần sáng sớm đã có phiền não, lại bị một khúc tiêu lạc điệu ngàn dặm của A Đình làm cho cười vui vẻ, thấy cô bé đầy chờ mong nhìn mình thì nín cười, đầu tiên là cổ vũ, sau thì kiên nhẫn dạy một một lúc. A Đình gật đầu, lại tiếp tục thổi, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, quay đầu lại thì trông thấy a huynh cầm kiếm về phòng, biết là mình không tiện ở lại nữa, bén nhảy xuống sập cười hì hì đi luôn.
Buổi sáng thời tiết còn rất lạnh, Lý Mục chỉ mặc độc một chiếc áo mỏng, mồ hôi ướt đẫm. Thấy hắn đi vào tắm, Lạc Thần cũng mặc kệ hắn, gọi người hầu mình chải tóc rửa mặt.
Bên này hai vợ chồng làm việc riêng của họ, bên kia, A Đình đến chỗ Lư thị chải đầu cài trâm cho bà.
Lư thị cười nói:
– Sáng sớm đã nghe con thổi tiêu rồi, không để cho a tẩu ngủ hả con.
A Đình vô tư đáp:
– Không ảnh hưởng đâu ạ. Con vừa ở đó về đấy. A huynh đi luyện kiếm, a tẩu một mình trong phòng, vừa ngủ dậy, còn dạy con một lúc nữa đó.
Lư thị lắc đầu:
– Con đó, may mà a tẩu con tính tốt, không chê con lắm chuyện phiền phức.
A Đình bĩu môi:
– A tẩu còn lâu mới chê con nhé. Dù sao thì a huynh cũng sắp đi rồi, mẹ ơi, con muốn dọn đến ngủ cùng a tẩu cơ, có được không ạ?
Lư thị lắc đầu:
– Sao mà được con. Tướng ngủ của con xấu, ảnh hưởng đến a tẩu đấy.
– Mẹ, con sẽ ngủ ngoan không làm ảnh hưởng đâu.
A Đình năn nỉ, sực nhớ sáng nay nhìn thấy cái sập kia, hình như đêm qua có người ngủ trên đó, mắt sáng lên.
– Mẹ, sáng nay con thấy trong phòng a tẩu có một cái sập dài. Nếu không được thì con ngủ trên đó cũng được. Con muốn ở chung một phòng với a tẩu cơ. Mẹ cho con đi. A tẩu chắc chắn là đồng ý.
A Đình là người nghĩ sao nói vậy, thấy gì nói đó, nhưng mà những lời vô tâm rơi vào tai Lư thị lại biến thành một ý nghĩa khác sâu xa, ngẩn ra, hỏi:
– Trên sập có chăn đệm không con? Con không nhìn nhầm chứ?
– Sao con nhìn nhầm được ạ? – A Đình nói, – Nhìn là biết tối hôm qua có người ngủ ở đó. Chờ a huynh đi rồi thì con sẽ ngủ ở đấy.
Lư thị hơi nhíu mày, không nói chuyện nữa, đang mải suy nghĩ, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, biết là con trai với Lạc Thần đi đến, bèn nở nụ cười tươi, đợi hai người họ đi vào thì cùng nhau dùng bữa sáng, trò chuyện vài câu, khi hai người chuẩn bị rời đi thì Lư thị giữ con trai ở lại.
Lạc Thần liền về trước. Lý Mục hỏi mẫu thân:
– A mẫu bảo con ở lại là có việc gì ạ?
Lư thị bảo hắn đi đóng cửa lại, chờ hắn quay lại rồi mới nhíu mày nói:
– Sáng nay mẹ nghe A Đình nói trong phòng các con có một cái sập, đêm qua còn hình như có người ngủ trên đó. Rốt cuộc chuyện là sao? Có phải hai con giận gì nhau mà phân chia giường ngủ không?
Lý Mục giật thót mình, không khỏi thấy hối hận bản thân sáng sớm thức dậy chỉ lo đi luyện kiếm đến mức quên cả thu dọn giường kia, bị A Đình nhìn thấy để rồi thành chuyện.
Hắn vội vàng nói:
– Mẹ đừng lo lắng ạ. Con với A Di rất tốt. Đêm qua là lúc đầu thấy hơi lạnh nên mới thêm chăn. Nhưng về sau thấy nóng nên để chăn sang đó. Chỉ có thế thôi, không có chuyện gì đâu ạ.
Lư thị yên lặng một lát, nói:
– Không có gì thì tốt. Con phải đối xử tốt với A Di, đừng để con bé phải chịu ấm ức.
Lý Mục vâng dạ liên tục.
Lư thị thấy hỏi không được gì hết, biết hắn còn có việc khác bèn đuổi hắn đi, mình thì theo thường lệ đi đến chỗ máy quay sợi ngồi xuống quay sợi, nhưng khối u nghi vấn trong lòng do những lời nói lúc sáng sớm của A Đình không thể loại bỏ được. Bà tuy mắt không nhìn thấy nhưng giác quan còn nhanh nhạy hơn so với người bình thường. Con gái Cao thị vốn là gả cho gia đình cấp thấp nhà mình, huống chi lúc trước bà tuy không rõ nội tình nhưng thoáng biết là con trai đã dùng chút thủ đoạn mới cưới được vợ, mà từ sau khi Lạc Thần tới đây, trong cuộc sống hằng ngày Lư thị rất lưu ý đến biến động cảm xúc của nàng.
Trong thời gian sớm chiều ở chung này, Lư thị cảm giác được Lạc Thần hình như có tâm sự, trong lòng đã có nghi vấn rồi, sáng nay lại bị câu nói của A Đình làm cho thức tỉnh, nên mới giữ con trai lại hỏi chuyện.
Tuy là con trai trả lời không có chút sơ hở gì, nhưng Lư thị đã có nghi ngờ trong lòng, làm sao dễ dàng từ bỏ được. Bà do dự đang nghĩ có nên tiếp tục đi hỏi chuyện con dâu để thăm dò hay không, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, đúng lúc là Lạc Thần tới. Nàng nói Lý Mục có việc đi ra ngoài rồi, nàng không có việc gì nên đến đây quay sợi với bà.
Lư thị cười tươi bảo nàng vào ngồi bên cạnh mình, cho thị nữ vú giá lui ra ngoài hết, vừa thong thả kéo sợi vừa tâm sự trò chuyện với nàng.
Trò chuyện được một lát, bà mới hỏi:
– A Di à, Mục nhi đối xử với con có tốt không?
Lạc Thần đang cuộn sợi giúp bà, tay dừng lại.
– Tốt ạ.
– Hai con dạo gần đây có cãi nhau không? Mẹ cứ cảm thấy hình như con có tâm sự.
Lạc Thần tiếp tục cuốn sợi chỉ, nhưng rồi dần dần thất thần.
Nếu để mẹ chồng biết Lý Mục đến nay vẫn chưa chạm vào mình, mẹ chồng sẽ nghĩ thế nào?
Bà có cho rằng mình rất vô dụng không?
Lạc Thần thoáng hoảng hốt, lập tức lắc đầu, đột nhiên ý thức được bà không nhìn thấy, bèn cố giữ cho giọng điệu được bình thường, đáp:
– Mẹ ơi, con không có tâm sự ạ.
– Thế đêm hôm qua các con phân giường ngủ, có đúng không?
Bà vừa mở miệng lại hỏi một câu thẳng thắn như thế, Lạc Thần không khỏi hoảng sợ. Khi còn đang xoắn suýt nên thừa nhận hay là không nên đây, Lạc Thần thấy bà đã dừng quay sợi, quay mặt sang phía mình, mỉm cười nói:
– Nếu Mục nhi đối xử không tốt với con, khiến con bị ấm ức, con đừng để trong lòng. Bất luận chuyện gì con phải nói cho mẹ biết, mẹ sẽ làm chủ cho con.
Lạc Thần đờ đẫn nhìn Lư thị đầy vẻ hiền hoà với mình, lại nghĩ đến những buồn tủi uất ức trong lòng mà không thể tâm sự với ai, dần dần sống mũi cay xè.
Lư thị tức khắc cảm nhận được cảm xúc của nàng biến đổi, ôm lấy nàng vào lòng.
– Thế đúng là tối qua bọn con phân giường ngủ à?
Lạc Thần làm sao dám thực sự đề cập đến những gì đã xảy ra tối qua trước mặt bà, lắc đầu ủ rũ nói:
– Không ạ…
Lư thị thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghĩ nghĩ phát giác vẫn không đúng.
– Thế vì sao con lại buồn bã không vui? Hay là Mục nhi chưa đủ quan tâm săn sóc cho con?
Lạc Thần tiếp tục lắc đầu.
Lư thị lại đoán.
Lạc Thần vẫn luôn lắc đầu.
Lư thị sốt hết cả ruột gan.
– A Di, con đừng giấu mẹ nữa, nếu có ấm ức thì hãy nói cho mẹ đi.
– Mẹ ơi, con thật sự không làm sao ạ…
Bao nhiêu ấm ức oan ức của Lạc Thần đều biến thành tiếng khóc thầm, chỉ biết chôn mặt vào trong lòng bà, không nhúc nhích.
Lư thị dỗ dành thế nào cũng không cạy được miệng của nàng, lòng nóng như lửa đốt, lại không thể làm gì được, thế là đành phải thôi.
Một lát sau, A Đình lại tới tìm Lạc Thần, muốn học tiêu từ chỗ Lạc Thần, Lư thị bảo Lạc Thần trở về. Khi nàng đi rồi, bà cho người gọi A Cúc đến, hỏi chuyện hai vợ chồng con trai và con dâu.
Bà thở dài thườn thượt:
– Tôi nhận ra được A Di có nỗi buồn. Nhưng mà dù tôi có hỏi thế nào nó cũng không chịu nói gì. Tôi nghĩ, bà là người thân nhất của A Di cho nên mới gọi bà đến, muốn hỏi bà xem bà có biết chuyện gì không.
A Cúc vội vàng ra cửa nhìn ngó chung quanh, thấy không có ai mới đóng cửa lại, đi đến trước mặt Lư thị, thì thầm:
– May mà lão phu nhân hỏi đến, vậy thì tôi nói. Nếu tôi đoán không sai thì đến nay Lý lang quân vẫn chưa viên phòng với tiểu nương tử nhà tôi. Tiểu nương tử lòng mang ấm ức, nhưng mà cô ấy da mặt mỏng, lại là con gái mới lớn nhà người ta, chuyện như này làm sao dám mở miệng. Dù là tôi có hỏi thì cô ấy cũng không nói đâu. Là do tôi tự đoán thôi. Biết đâu cũng có lẽ là không phải.
Lư thị thất kinh.
Vốn dĩ bà chỉ lo lắng là ban đầu con trai bởi vì cưỡng ép đòi cưới con gái Cao thị, tuy là cưới được người về nhà rồi, nhưng hai người hằng ngày ở chung, nói không chừng sẽ có va chạm, hai đứa đều trẻ tuổi, đóng cửa làm gì mình cũng không thể biết được. Mới vừa rồi Lạc Thần ở trước đây, rõ ràng là bà cảm nhận được con bé có nỗi buồn, mình nghĩ đông đoán tây mà chẳng đoán được gì. Nhưng mà thật không bao giờ ngờ được, năm cũ đã qua, chớp mắt sắp đến cuối tháng giêng, thế mà con trai vẫn con chưa viên phòng cùng vợ của nó.
Thảo nào dáng vẻ của Lạc Thần lúc nãy đều như muốn khóc, nhưng mà ở trước mặt mình lại không chịu thổ lộ nửa chữ.
Lửa giận trong lòng bà ngay lập tức xông ra. Nhưng vì có mặt A Cúc ở đây nên đ è xuống, chỉ nói:
– Là chuyện đó à? Được rồi, lát Mục nhi về tôi sẽ hỏi rõ mọi chuyện.
Trước khi A Cúc trở lại Kinh Khẩu từng biết trưởng công chúa đã chấp nhận người con rể Lý Mục này rồi, lại được dặn dò, hơn nữa cũng biết Lý Mục đã âm thầm giúp trưởng công chúa giải quyết sự việc lỡ tay gi3t chết Chu thị, trong lòng rất cảm kích Lý Mục, tâm thái tự nhiên thay đổi. Khi nhìn thấy cuộc sống chung của Lạc Thần cùng Lý Mục vẫn không có gì khác lúc trước, chính là đến nay vẫn chưa viên phòng. Rõ ràng là thái độ của tiểu nương tử nhà mình đã hoàn toàn khác với lúc vừa được gả đến Kinh Khẩu, vì sao Lý Mục lại không nhìn ra, chẳng biết hắn nghĩ gì mà ngày ngày sáng sớm đã ra khỏi phòng tự quản đi luyện kiếm, làm bà vô cùng sốt ruột và lo lắng.
Có thể coi như có cơ hội đem chuyện nói với Lý mẫu, thở phào nhẹ nhõm rồi cung kính rời đi.
….
Buổi tối khi Lý Mục về đến nhà, vừa vào cổng đã thấy A Đình đứng bên bức tường bình phong nhìn xung quanh, nhìn thấy hắn liền chạy đến, nói rằng mẫu thân kêu hắn đi gặp bà ngay.
Lý Mục không biết chuyện gì, nhưng thấy mẫu thân tựa hồ đang sốt ruột chờ đợi, hắn cũng không dám lơ là đi bắc phòng ngay lập tức.
Đi vào, nhìn thấy mẫu thân mặt lạnh lùng ngồi ngay ngắn trên giường, tay thì cầm cây thước gỗ, bầu không khí rất không bình thường, hắn ngẩn người ra, sau đó hỏi:
– A Mẫu, mẹ gọi con có chuyện gì ạ?
– Đóng cửa lại. – Lư thị lạnh lùng nói.
Lý Mục đóng cửa lại theo lời mẹ, trở lại trước mặt mẫu thân, đang ngập ngừng muốn lên tiếng hỏi, lại nghe bà quát:
– Quỳ xuống!
Lý Mục không thể làm gì khác đành phải quỳ xuống, hỏi:
– A mẫu, con đã có lỗi gì mà khiến cho mẹ phải tức giận ạ? Mẹ cứ nói đi rồi con sửa đổi.
Lư thị tức giận nghiêm giọng:
– Con thành thật nói cho mẹ hay, từ lúc con thành hôn đến nay có phải chưa viên phòng với A Di có đúng không?
Lý Mục sửng sốt:
– A mẫu, mẹ nghe người nào nói…
Lư thị vừa nghe thế đã biết điều này là sự thật, lập tức nổi trận lôi đình…
– Con không cần biết là mẹ nghe ai nói!
Lư thị nhấc thước lên gõ mạnh vào thân giường, gằn giọng:
– Nếu không phải mẹ biết rồi đi hỏi, có phải con tính cưới người ta tới nhà rồi đặt ở trong nhà, bảo nó làm bạn với bà già mù loà này cả đời là xong có đúng không?
Lý Mục ngập ngừng không biết phải nói gì.
– Lúc trước con cưới nó, mẹ đã thấy không đúng rồi. Xuất thân của nó như thế, so với nhà chúng ta chênh lệch một trời một vực, làm sao mà cam tâm tình nguyện gả cho gia đình nghèo như mình. Mẹ vẫn luôn rất lo lắng. May mà tính tình A Di rất tốt, lại ngoan ngoãn, lại hiểu chuyện. Con cưới được nó là tổ tông tích đức, là phúc đời trước của con. Thế mà còn lại đối xử với nó như thế hả? Chẳng trách thời gian này mẹ cứ cảm thấy con bé có tâm sự. Mẹ còn đang không biết là chuyện gì, hoá ra tất cả là từ con đã bạc đãi nó đến nông nỗi này. Mẹ không hiểu, con đã không thích nó, sao lúc trước con lại muốn cưới nó về?
Lý Mục nhất thời không biết nói gì phải giải thích thế nào, chỉ đành im lặng nhận sai, nói mình không tốt, xin mẫu thân bớt giận.
Cơn giận của Lư thị càng bốc lớn hơn, nhớ tới hình ảnh buồn bã khổ sở sáng nay của Lạc Thần ở trước mặt mình, cầm thước lên, ra lệnh cho hắn quay lưng lại, đánh mạnh vào sau lưng hắn, không chút nương tay nào.
Vừa đánh vừa quát:
– Con cố tình làm mẹ tức chết đúng không. Khổ thân cho A Di sáng nay ở trước mặt mẹ cứ uất ức như thế. Con cưới được người vợ tốt như thế mà không đối xử tốt với nó. Mẹ đánh chết con cho xong, đỡ phải làm hỏng cả đời nó!
…
A Đình vừa rồi chờ được a huynh về truyền lời xong, thấy hắn đi gặp mẫu thân rồi liền chạy vút đến trước mặt Lạc Thần, nói a huynh vừa về thì mẫu thân đã gọi hắn qua đó rồi.
Lạc Thần từ sáng nay ở chỗ Lư thị trở về trong lòng đã rất bất an, cứ cảm thấy sắp có chuyện gì xảy ra. Giờ đây nghe A Đình nói vậy, cảm giác bất an này càng thêm mãnh liệt, sao còn ngồi yên được nữa, vội vàng lén lút đi đến phòng Lư thị.
Còn chưa đi đến cửa đã thoáng nghe được tiếng quát của Lư thị ở bên trong vọng ra. Nàng hoảng sợ, nín thở, rón rén như mèo đến bên cửa sổ, từ khe cửa còn chưa đóng kín mà nhìn vào trong, trông thấy Lý Mục quỳ dưới đất, đang bị Lư thị cầm thước đánh.
Cây thước kia rộng như bàn tay mình, lại cứng nữa, cứ thế mà đánh vun vút vào cánh tay cùng với lưng của hắn, tiếng da thịt bị cây thước đánh bôm bốp vào người không ngừng nghỉ.
Lạc Thần mắt tròn xoe mồm há hốc, sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Nàng chưa từng gặp Lư thị tức giận như thế bao giờ cả. Khi thấy bà càng lúc càng tức giận, vừa quở trách vừa vung cây thước đánh càng tàn nhẫn hơn, Lý Mục quỳ nơi đó không dám nhúc nhích mặc cho mẫu thân đánh mình, miệng thì luôn nhận sai mong bà nguôi giận, trái tim nàng đập thình thịch nghĩ, mình có nên đi vào ngăn cản không, nhưng rồi lại do dự.
Đang không biết làm sao, bỗng nhiên Lý Mục như cảm nhận được nàng đến, đột ngột quay phắt đầu lại, ánh mát quét về hướng nàng.
Cũng không biết có phải là nàng nhìn mà hoa mắt không, nàng cảm giác được ánh mắt của hắn rất u tối, rất đáng sợ.
Lạc Thần thấy phía sau lưng lạnh buốt, nào còn dám đi vào nữa, cuống quýt quay đầu chạy vụt về phòng, vừa đi vào phòng cả người đã thấy hoảng loạn lo lắng và bối rối.
Tuy nói tự nhủ là chuyện không liên quan đến nàng, nàng không có sai, nhưng vẫn không khống chế được muốn tìm một chỗ để trốn đi.
Xảy ra loại chuyện này, nàng thật sự không dám đối mặt với hắn. Còn đang hoang mang bối rối, chợt nghe bên ngoài có tiếng thị nữ gọi “Lý lang quân”, bèn thò đầu ra ngoài, ấy thế mà Lý Mục đã trở lại rồi, còn đang đi về hướng này, đầu óc nóng lên, cuống quýt đóng cửa lại, lại chộp lấy then cài dưới đất lên, mình thì nấp ở sau cánh cửa, ngay cả thở cũng không dám thở.
– Phu nhân có ở trong phòng không?
Lạc Thần nghe tiếng hắn hỏi thị nữ, giọng hắn rất bình tĩnh.
– Có ạ.
Thị nữ đáp.
Cánh cửa bị người ở bên ngoài đẩy một chút.
Lạc Thần vẫn không nhúc nhích.
Lại có hai tiếng gõ cộc cộc ngoài cửa.
– Chắc là phu nhân ngủ rồi ạ.
Một thị nữ lại nói.
Bên ngoài yên tĩnh xuống.
Vào lúc Lạc Thần thoáng thở phào một hơi, lại nhìn thấy một thanh kiếm thò qua từ khe cửa, mũi kiếm đặt trên then cài cửa, đẩy hai cái, then cửa liền mở ra.
Cánh cửa bị đẩy mở ra, Lý Mục vừa bước vào, thuận tay cài cửa lại.
Lạc Thần hoảng hốt muốn trốn đến trên giường giả bộ đã ngủ cũng không còn kịp nữa rồi, thấy hai ánh mắt của hắn nhìn về phía mình thì vừa lui về phía sau vừa ra sức xua tay, lắp bắp:
– Thật sự không phải muội nói đâu á. Sáng nay mẹ có hỏi muội nhưng muội không nói gì hết. Huynh đừng có đánh muội mà…
Lý Mục không nói năng gì, âm u, so với bình thường như hai người khác nhau.
Hắn nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt từ khuôn mặt nàng chậm rãi rơi xuống cổ nàng, rồi xuống ngực, xuống bụng, xuống dưới nữa…
Lạc Thần sởn cả tóc gáy, hoảng loạn chạy về phía cửa, muốn rút then cài cửa, Lý Mục từ phía sau đã đuổi tới, túm lấy hai tay của nàng bế bổng nàng lên, xoay người bước nhanh vào bên trong, ném lên trên giường.
Lạc Thần mắt mở tròn xoe, nhìn hắn cởi y phục, lộ ra cơ thể có dấu vết sưng đỏ do vừa rồi bị thước đánh vào, tiếp đó là màn được kéo xuống, cả người đi lên giường.
Hắn duỗi tay bắt lấy nàng, kéo đi qua.
Nàng liền biến thành con cá nhỏ bị đè trên thớt.
Lạc Thần hoảng sợ, biết bên ngoài cửa có người nên nào dám kêu ra thành tiếng, chỉ lo nhắm mắt lại, hai tay đánh hắn loạn xạ, chân đạp lung tung.
Khi đang giằng co, bỗng nhiên trên môi ấm áp, thế mà hắn lại cúi xuống hôn đi lên.
Ngay trong khoảnh khắc bốn cánh môi dán vào nhau, cả người Lạc Thần như bị điểm huyệt, nháy mắt mất sức lực, đã quên cả giãy giụa.
Lạc Thần hai mắt nhắm nghiền, hàng mi dài run rẩy.
Ngay lúc nàng đang nín thở sắp ngất đi, hắn rốt cuộc cũng buông nàng ra, nhưng môi hắn lại men theo mặt nàng, chậm rãi đi tới bên tai nàng.
– A Di ơi, nếu thấy đau thì bảo ta nhé.
Nàng nghe hắn nói một câu như thế bên tai mình, giọng nói của hắn trầm thấp, cực kỳ khàn, thoáng lại lộ ra giọng điệu dỗ dành âu yếm.
Xoạt một cái, máu trong cơ thể Lạc Thần dồn dập, tim đập nhanh đến mức sắp nổ tung trong lồ ng ngực.
Nàng nhắm tịt mắt lại, rúc mình ở dưới cơ thể hắn, vẫn không nhúc nhích, giống như đã ngủ.
……
Trời dần tối sầm xuống.
Quá nửa đêm, ngọn đèn trong nhà đã thắp gần như cả đêm vẫn chưa hề tắt.
Hết chương 56
– Ai nói cho nàng về mỹ nữ Ba quận gì gì đó?
Lạc Thần hậm hực đẩy hắn ra, đưa tay lên lau nước mắt, uất ức:
– Tôn Phóng Chi đó. Hôm nay tại bữa tiệc chúc thọ anh ta nói ngay trước mặt nhiều người lắm, lẽ nào anh ta lại bịa đặt?
Nàng cười nhạt, ngoảnh mặt đi không muốn nhìn cái gương mặt càng nhìn càng thấy ghét của hắn nữa.
Lý Mục bấy giờ mới hiểu ra. Hắn đoán là hôm nay Tôn Phóng Chi nốc nhiều rượu quá bị say rượu không quản được cái miệng, nhân lúc mình không ở đó thì nói năng lung tung huênh hoang ở trước mặt mọi người, gây ra hoạ cho mình. Thấy nàng còn rất giận, hắn nào dám tỏ thái độ gì nữa, vội xoay mặt nàng trở lại, giải thích đường hoàng:
– Nàng đừng có nghe anh ta nói năng linh tinh. Đúng là có thủ lĩnh địa phương đưa tới một vũ nữ, nhưng ta làm sao mà dám giữ cô ta lại được cơ chứ, ngay lúc đêm xuống thì đã cho người đưa cô ta đi luôn rồi.
Ngoài miệng thì giải thích, trong lòng vẫn không nhịn được mắng chửi ầm lên. Tên ngốc Tôn Phóng Chi này chẳng được nước gì cả, chỉ biết oang oang cái mồm nói nửa phần trước, còn nửa phần sau lại không nói nốt, lại hại hắn đến mức nông nỗi này, đến giường cũng không cho ngủ.
Lạc Thần nhìn hắn:
– Thật sự?
– Thật một trăm phần trăm. Nếu nàng không tin, ta sẽ cho người gọi hắn tới để nàng muốn hỏi gì thì hỏi.
Lạc Thần hừ một tiếng:
– Huynh nghĩ tôi ngốc à. Huynh kêu anh ta tới, anh ta dám nói huynh không phải thế không?
Lý Mục cười khổ. Suy nghĩ một chút, lại nói:
– A Di, nàng phải tin ta. Lý Mục ta không dám tự xưng là quân tử, nhưng đã cưới nàng về làm vợ rồi làm sao ta lại dây dưa với người phụ nữ khác được. Nếu nàng không tin, ta xin thề với nàng.
Tuy rằng cũng từng nghe nói những lời ngon tiếng ngọt, những lời thề non hẹn biển của đàn ông đừng có bao giờ tin, nhưng mà vào giờ khắc này, khi nàng thật sự nghe được lời thề kiên định của hắn, toàn thân tứ chi xương cốt, mỗi một lỗ chân lông đều giống như gió ấm thổi qua, dần dần mà thoải mái lên. Lửa giận quay cuồng ở trong lòng nửa ngày cuối cùng đã tiêu tan, nhưng mà trong lòng vẫn buồn bã ấm ức.
So sánh ra thì càng mất mát vô hạn. Ở trong mắt hắn, rốt cuộc mình là người vô vị nhạt nhẽo tới mức nào? Đồng thời càng nghi ngờ anh cưới mình là có mưu đồ khác. Nhưng câu hỏi này từng bật thốt lên một lần lại không có được câu trả lời, hiện giờ không biết vì sao lại rụt rè không dám hỏi nữa.
Nàng nhắm mắt lại nói:
– Thôi, huynh không cần ăn nói ngon ngọt trước mặt tôi. Tự huynh nhớ kỹ là được.
Lý Mục thấy nàng cuối cùng đã bỏ qua chuyện này thì thở phào nhẹ nhõm, lại nghe giọng điệu lạnh nhạt của nàng, nhìn nàng một cái, thấy nàng đã nhắm mắt, như là có chút mệt mỏi, ngập ngừng một chút lại dém chăn cho nàng, dịu dàng nói:
– Ta nhớ kỹ rồi. Nếu nàng mệt thì đi ngủ đi.
Lạc Thần ừm khẽ một tiếng, trở mình quay lưng về phía hắn.
Tính tình của nàng không khác gì mặt đứa trẻ trong tháng sáu, thay đổi xoành xoạch thất thường. Cũng may tới nhanh mà đi cũng nhanh, vừa rồi còn rất tức giận, một lát là lại muốn ngủ.
Lý Mục nhìn nàng một lát, thầm thở dài, tắt đèn rồi cũng nằm xuống.
Một đêm này hai người đều mang tâm sự, lại chỉ ôm trong lòng không nói ra.
Lạc Thần miên man suy nghĩ, ruột mềm trăm mối, ngủ đến bình minh mở mắt ra, phát hiện Lý Mục đã dậy rồi. Trên hộp đựng kiếm ở góc, thanh kiếm của hắn cũng không thấy. Hắn có thói quen dậy sớm luyện công, chắc lúc này đang đi luyện kiếm rồi.
Lạc Thần ngồi dậy, đầu tóc rối bời, bơ phờ ngồi trên giường, nhìn chăn đệm trên chiếc sập bên ngoài trướng đêm qua bị mình dọn ra còn chưa kịp thu dọn mà thất thần. Mẫu thân nói, người vợ phải dùng mọi cách để thu phục trái tim người chồng. Rốt cuộc là dùng cách nào? Lẽ nào Cao Lạc Thần nàng thật sự phải mất mặt đi hỏi A Cúc ư?
Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng bước chân, là A Đình sáng sớm đã tới.
Thì ra là cô bé thấy a huynh đi hậu viện luyện kiếm, bởi vì mới bắt đầu học thổi tiêu, đang rất hào hứng, hai ngày này tự thấy mình có tiến bộ cho nên sáng sớm đã cầm tiêu chạy tới muốn thổi cho a tẩu nghe.
Lạc Thần nghe tiếng nói chuyện của cô bé với thị nữ quét rác bên ngoài, đánh lên tinh thần, xuống giường, chải tóc gọn gàng, mặc xiêm y vào, mở cửa, gọi cô bé vào.
A Đình hồ hởi chạy vào, nói muốn thổi tiêu cho a tẩu nghe rồi nhờ nàng chỉ điểm cho.
Lạc Thần cười gật đầu, cuốn gọn chăn đệm ở sập kia lại cho gọn, rồi bảo cô bé ngồi lên đó.
A Đình ngồi khoanh chân, hắng hắng giọng, má phồng lên, bắt đầu thổi.
Trong việc đọc sách cô bé khá là thông minh, nhưng với thanh nhạc thì năng lực lĩnh ngộ hữu hạn, lại mới chỉ học có vài ngày, âm điệu thổi ra vẫn cực kỳ lạc điệu, làm cho mấy thị nữ ở bên ngoài nghe được lén che miệng bật cười, bản thân cô bé thì rất hài lòng, thổi xong còn hỏi thấy thế nào.
Lạc Thần sáng sớm đã có phiền não, lại bị một khúc tiêu lạc điệu ngàn dặm của A Đình làm cho cười vui vẻ, thấy cô bé đầy chờ mong nhìn mình thì nín cười, đầu tiên là cổ vũ, sau thì kiên nhẫn dạy một một lúc. A Đình gật đầu, lại tiếp tục thổi, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, quay đầu lại thì trông thấy a huynh cầm kiếm về phòng, biết là mình không tiện ở lại nữa, bén nhảy xuống sập cười hì hì đi luôn.
Buổi sáng thời tiết còn rất lạnh, Lý Mục chỉ mặc độc một chiếc áo mỏng, mồ hôi ướt đẫm. Thấy hắn đi vào tắm, Lạc Thần cũng mặc kệ hắn, gọi người hầu mình chải tóc rửa mặt.
Bên này hai vợ chồng làm việc riêng của họ, bên kia, A Đình đến chỗ Lư thị chải đầu cài trâm cho bà.
Lư thị cười nói:
– Sáng sớm đã nghe con thổi tiêu rồi, không để cho a tẩu ngủ hả con.
A Đình vô tư đáp:
– Không ảnh hưởng đâu ạ. Con vừa ở đó về đấy. A huynh đi luyện kiếm, a tẩu một mình trong phòng, vừa ngủ dậy, còn dạy con một lúc nữa đó.
Lư thị lắc đầu:
– Con đó, may mà a tẩu con tính tốt, không chê con lắm chuyện phiền phức.
A Đình bĩu môi:
– A tẩu còn lâu mới chê con nhé. Dù sao thì a huynh cũng sắp đi rồi, mẹ ơi, con muốn dọn đến ngủ cùng a tẩu cơ, có được không ạ?
Lư thị lắc đầu:
– Sao mà được con. Tướng ngủ của con xấu, ảnh hưởng đến a tẩu đấy.
– Mẹ, con sẽ ngủ ngoan không làm ảnh hưởng đâu.
A Đình năn nỉ, sực nhớ sáng nay nhìn thấy cái sập kia, hình như đêm qua có người ngủ trên đó, mắt sáng lên.
– Mẹ, sáng nay con thấy trong phòng a tẩu có một cái sập dài. Nếu không được thì con ngủ trên đó cũng được. Con muốn ở chung một phòng với a tẩu cơ. Mẹ cho con đi. A tẩu chắc chắn là đồng ý.
A Đình là người nghĩ sao nói vậy, thấy gì nói đó, nhưng mà những lời vô tâm rơi vào tai Lư thị lại biến thành một ý nghĩa khác sâu xa, ngẩn ra, hỏi:
– Trên sập có chăn đệm không con? Con không nhìn nhầm chứ?
– Sao con nhìn nhầm được ạ? – A Đình nói, – Nhìn là biết tối hôm qua có người ngủ ở đó. Chờ a huynh đi rồi thì con sẽ ngủ ở đấy.
Lư thị hơi nhíu mày, không nói chuyện nữa, đang mải suy nghĩ, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, biết là con trai với Lạc Thần đi đến, bèn nở nụ cười tươi, đợi hai người họ đi vào thì cùng nhau dùng bữa sáng, trò chuyện vài câu, khi hai người chuẩn bị rời đi thì Lư thị giữ con trai ở lại.
Lạc Thần liền về trước. Lý Mục hỏi mẫu thân:
– A mẫu bảo con ở lại là có việc gì ạ?
Lư thị bảo hắn đi đóng cửa lại, chờ hắn quay lại rồi mới nhíu mày nói:
– Sáng nay mẹ nghe A Đình nói trong phòng các con có một cái sập, đêm qua còn hình như có người ngủ trên đó. Rốt cuộc chuyện là sao? Có phải hai con giận gì nhau mà phân chia giường ngủ không?
Lý Mục giật thót mình, không khỏi thấy hối hận bản thân sáng sớm thức dậy chỉ lo đi luyện kiếm đến mức quên cả thu dọn giường kia, bị A Đình nhìn thấy để rồi thành chuyện.
Hắn vội vàng nói:
– Mẹ đừng lo lắng ạ. Con với A Di rất tốt. Đêm qua là lúc đầu thấy hơi lạnh nên mới thêm chăn. Nhưng về sau thấy nóng nên để chăn sang đó. Chỉ có thế thôi, không có chuyện gì đâu ạ.
Lư thị yên lặng một lát, nói:
– Không có gì thì tốt. Con phải đối xử tốt với A Di, đừng để con bé phải chịu ấm ức.
Lý Mục vâng dạ liên tục.
Lư thị thấy hỏi không được gì hết, biết hắn còn có việc khác bèn đuổi hắn đi, mình thì theo thường lệ đi đến chỗ máy quay sợi ngồi xuống quay sợi, nhưng khối u nghi vấn trong lòng do những lời nói lúc sáng sớm của A Đình không thể loại bỏ được. Bà tuy mắt không nhìn thấy nhưng giác quan còn nhanh nhạy hơn so với người bình thường. Con gái Cao thị vốn là gả cho gia đình cấp thấp nhà mình, huống chi lúc trước bà tuy không rõ nội tình nhưng thoáng biết là con trai đã dùng chút thủ đoạn mới cưới được vợ, mà từ sau khi Lạc Thần tới đây, trong cuộc sống hằng ngày Lư thị rất lưu ý đến biến động cảm xúc của nàng.
Trong thời gian sớm chiều ở chung này, Lư thị cảm giác được Lạc Thần hình như có tâm sự, trong lòng đã có nghi vấn rồi, sáng nay lại bị câu nói của A Đình làm cho thức tỉnh, nên mới giữ con trai lại hỏi chuyện.
Tuy là con trai trả lời không có chút sơ hở gì, nhưng Lư thị đã có nghi ngờ trong lòng, làm sao dễ dàng từ bỏ được. Bà do dự đang nghĩ có nên tiếp tục đi hỏi chuyện con dâu để thăm dò hay không, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, đúng lúc là Lạc Thần tới. Nàng nói Lý Mục có việc đi ra ngoài rồi, nàng không có việc gì nên đến đây quay sợi với bà.
Lư thị cười tươi bảo nàng vào ngồi bên cạnh mình, cho thị nữ vú giá lui ra ngoài hết, vừa thong thả kéo sợi vừa tâm sự trò chuyện với nàng.
Trò chuyện được một lát, bà mới hỏi:
– A Di à, Mục nhi đối xử với con có tốt không?
Lạc Thần đang cuộn sợi giúp bà, tay dừng lại.
– Tốt ạ.
– Hai con dạo gần đây có cãi nhau không? Mẹ cứ cảm thấy hình như con có tâm sự.
Lạc Thần tiếp tục cuốn sợi chỉ, nhưng rồi dần dần thất thần.
Nếu để mẹ chồng biết Lý Mục đến nay vẫn chưa chạm vào mình, mẹ chồng sẽ nghĩ thế nào?
Bà có cho rằng mình rất vô dụng không?
Lạc Thần thoáng hoảng hốt, lập tức lắc đầu, đột nhiên ý thức được bà không nhìn thấy, bèn cố giữ cho giọng điệu được bình thường, đáp:
– Mẹ ơi, con không có tâm sự ạ.
– Thế đêm hôm qua các con phân giường ngủ, có đúng không?
Bà vừa mở miệng lại hỏi một câu thẳng thắn như thế, Lạc Thần không khỏi hoảng sợ. Khi còn đang xoắn suýt nên thừa nhận hay là không nên đây, Lạc Thần thấy bà đã dừng quay sợi, quay mặt sang phía mình, mỉm cười nói:
– Nếu Mục nhi đối xử không tốt với con, khiến con bị ấm ức, con đừng để trong lòng. Bất luận chuyện gì con phải nói cho mẹ biết, mẹ sẽ làm chủ cho con.
Lạc Thần đờ đẫn nhìn Lư thị đầy vẻ hiền hoà với mình, lại nghĩ đến những buồn tủi uất ức trong lòng mà không thể tâm sự với ai, dần dần sống mũi cay xè.
Lư thị tức khắc cảm nhận được cảm xúc của nàng biến đổi, ôm lấy nàng vào lòng.
– Thế đúng là tối qua bọn con phân giường ngủ à?
Lạc Thần làm sao dám thực sự đề cập đến những gì đã xảy ra tối qua trước mặt bà, lắc đầu ủ rũ nói:
– Không ạ…
Lư thị thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghĩ nghĩ phát giác vẫn không đúng.
– Thế vì sao con lại buồn bã không vui? Hay là Mục nhi chưa đủ quan tâm săn sóc cho con?
Lạc Thần tiếp tục lắc đầu.
Lư thị lại đoán.
Lạc Thần vẫn luôn lắc đầu.
Lư thị sốt hết cả ruột gan.
– A Di, con đừng giấu mẹ nữa, nếu có ấm ức thì hãy nói cho mẹ đi.
– Mẹ ơi, con thật sự không làm sao ạ…
Bao nhiêu ấm ức oan ức của Lạc Thần đều biến thành tiếng khóc thầm, chỉ biết chôn mặt vào trong lòng bà, không nhúc nhích.
Lư thị dỗ dành thế nào cũng không cạy được miệng của nàng, lòng nóng như lửa đốt, lại không thể làm gì được, thế là đành phải thôi.
Một lát sau, A Đình lại tới tìm Lạc Thần, muốn học tiêu từ chỗ Lạc Thần, Lư thị bảo Lạc Thần trở về. Khi nàng đi rồi, bà cho người gọi A Cúc đến, hỏi chuyện hai vợ chồng con trai và con dâu.
Bà thở dài thườn thượt:
– Tôi nhận ra được A Di có nỗi buồn. Nhưng mà dù tôi có hỏi thế nào nó cũng không chịu nói gì. Tôi nghĩ, bà là người thân nhất của A Di cho nên mới gọi bà đến, muốn hỏi bà xem bà có biết chuyện gì không.
A Cúc vội vàng ra cửa nhìn ngó chung quanh, thấy không có ai mới đóng cửa lại, đi đến trước mặt Lư thị, thì thầm:
– May mà lão phu nhân hỏi đến, vậy thì tôi nói. Nếu tôi đoán không sai thì đến nay Lý lang quân vẫn chưa viên phòng với tiểu nương tử nhà tôi. Tiểu nương tử lòng mang ấm ức, nhưng mà cô ấy da mặt mỏng, lại là con gái mới lớn nhà người ta, chuyện như này làm sao dám mở miệng. Dù là tôi có hỏi thì cô ấy cũng không nói đâu. Là do tôi tự đoán thôi. Biết đâu cũng có lẽ là không phải.
Lư thị thất kinh.
Vốn dĩ bà chỉ lo lắng là ban đầu con trai bởi vì cưỡng ép đòi cưới con gái Cao thị, tuy là cưới được người về nhà rồi, nhưng hai người hằng ngày ở chung, nói không chừng sẽ có va chạm, hai đứa đều trẻ tuổi, đóng cửa làm gì mình cũng không thể biết được. Mới vừa rồi Lạc Thần ở trước đây, rõ ràng là bà cảm nhận được con bé có nỗi buồn, mình nghĩ đông đoán tây mà chẳng đoán được gì. Nhưng mà thật không bao giờ ngờ được, năm cũ đã qua, chớp mắt sắp đến cuối tháng giêng, thế mà con trai vẫn con chưa viên phòng cùng vợ của nó.
Thảo nào dáng vẻ của Lạc Thần lúc nãy đều như muốn khóc, nhưng mà ở trước mặt mình lại không chịu thổ lộ nửa chữ.
Lửa giận trong lòng bà ngay lập tức xông ra. Nhưng vì có mặt A Cúc ở đây nên đ è xuống, chỉ nói:
– Là chuyện đó à? Được rồi, lát Mục nhi về tôi sẽ hỏi rõ mọi chuyện.
Trước khi A Cúc trở lại Kinh Khẩu từng biết trưởng công chúa đã chấp nhận người con rể Lý Mục này rồi, lại được dặn dò, hơn nữa cũng biết Lý Mục đã âm thầm giúp trưởng công chúa giải quyết sự việc lỡ tay gi3t chết Chu thị, trong lòng rất cảm kích Lý Mục, tâm thái tự nhiên thay đổi. Khi nhìn thấy cuộc sống chung của Lạc Thần cùng Lý Mục vẫn không có gì khác lúc trước, chính là đến nay vẫn chưa viên phòng. Rõ ràng là thái độ của tiểu nương tử nhà mình đã hoàn toàn khác với lúc vừa được gả đến Kinh Khẩu, vì sao Lý Mục lại không nhìn ra, chẳng biết hắn nghĩ gì mà ngày ngày sáng sớm đã ra khỏi phòng tự quản đi luyện kiếm, làm bà vô cùng sốt ruột và lo lắng.
Có thể coi như có cơ hội đem chuyện nói với Lý mẫu, thở phào nhẹ nhõm rồi cung kính rời đi.
….
Buổi tối khi Lý Mục về đến nhà, vừa vào cổng đã thấy A Đình đứng bên bức tường bình phong nhìn xung quanh, nhìn thấy hắn liền chạy đến, nói rằng mẫu thân kêu hắn đi gặp bà ngay.
Lý Mục không biết chuyện gì, nhưng thấy mẫu thân tựa hồ đang sốt ruột chờ đợi, hắn cũng không dám lơ là đi bắc phòng ngay lập tức.
Đi vào, nhìn thấy mẫu thân mặt lạnh lùng ngồi ngay ngắn trên giường, tay thì cầm cây thước gỗ, bầu không khí rất không bình thường, hắn ngẩn người ra, sau đó hỏi:
– A Mẫu, mẹ gọi con có chuyện gì ạ?
– Đóng cửa lại. – Lư thị lạnh lùng nói.
Lý Mục đóng cửa lại theo lời mẹ, trở lại trước mặt mẫu thân, đang ngập ngừng muốn lên tiếng hỏi, lại nghe bà quát:
– Quỳ xuống!
Lý Mục không thể làm gì khác đành phải quỳ xuống, hỏi:
– A mẫu, con đã có lỗi gì mà khiến cho mẹ phải tức giận ạ? Mẹ cứ nói đi rồi con sửa đổi.
Lư thị tức giận nghiêm giọng:
– Con thành thật nói cho mẹ hay, từ lúc con thành hôn đến nay có phải chưa viên phòng với A Di có đúng không?
Lý Mục sửng sốt:
– A mẫu, mẹ nghe người nào nói…
Lư thị vừa nghe thế đã biết điều này là sự thật, lập tức nổi trận lôi đình…
– Con không cần biết là mẹ nghe ai nói!
Lư thị nhấc thước lên gõ mạnh vào thân giường, gằn giọng:
– Nếu không phải mẹ biết rồi đi hỏi, có phải con tính cưới người ta tới nhà rồi đặt ở trong nhà, bảo nó làm bạn với bà già mù loà này cả đời là xong có đúng không?
Lý Mục ngập ngừng không biết phải nói gì.
– Lúc trước con cưới nó, mẹ đã thấy không đúng rồi. Xuất thân của nó như thế, so với nhà chúng ta chênh lệch một trời một vực, làm sao mà cam tâm tình nguyện gả cho gia đình nghèo như mình. Mẹ vẫn luôn rất lo lắng. May mà tính tình A Di rất tốt, lại ngoan ngoãn, lại hiểu chuyện. Con cưới được nó là tổ tông tích đức, là phúc đời trước của con. Thế mà còn lại đối xử với nó như thế hả? Chẳng trách thời gian này mẹ cứ cảm thấy con bé có tâm sự. Mẹ còn đang không biết là chuyện gì, hoá ra tất cả là từ con đã bạc đãi nó đến nông nỗi này. Mẹ không hiểu, con đã không thích nó, sao lúc trước con lại muốn cưới nó về?
Lý Mục nhất thời không biết nói gì phải giải thích thế nào, chỉ đành im lặng nhận sai, nói mình không tốt, xin mẫu thân bớt giận.
Cơn giận của Lư thị càng bốc lớn hơn, nhớ tới hình ảnh buồn bã khổ sở sáng nay của Lạc Thần ở trước mặt mình, cầm thước lên, ra lệnh cho hắn quay lưng lại, đánh mạnh vào sau lưng hắn, không chút nương tay nào.
Vừa đánh vừa quát:
– Con cố tình làm mẹ tức chết đúng không. Khổ thân cho A Di sáng nay ở trước mặt mẹ cứ uất ức như thế. Con cưới được người vợ tốt như thế mà không đối xử tốt với nó. Mẹ đánh chết con cho xong, đỡ phải làm hỏng cả đời nó!
…
A Đình vừa rồi chờ được a huynh về truyền lời xong, thấy hắn đi gặp mẫu thân rồi liền chạy vút đến trước mặt Lạc Thần, nói a huynh vừa về thì mẫu thân đã gọi hắn qua đó rồi.
Lạc Thần từ sáng nay ở chỗ Lư thị trở về trong lòng đã rất bất an, cứ cảm thấy sắp có chuyện gì xảy ra. Giờ đây nghe A Đình nói vậy, cảm giác bất an này càng thêm mãnh liệt, sao còn ngồi yên được nữa, vội vàng lén lút đi đến phòng Lư thị.
Còn chưa đi đến cửa đã thoáng nghe được tiếng quát của Lư thị ở bên trong vọng ra. Nàng hoảng sợ, nín thở, rón rén như mèo đến bên cửa sổ, từ khe cửa còn chưa đóng kín mà nhìn vào trong, trông thấy Lý Mục quỳ dưới đất, đang bị Lư thị cầm thước đánh.
Cây thước kia rộng như bàn tay mình, lại cứng nữa, cứ thế mà đánh vun vút vào cánh tay cùng với lưng của hắn, tiếng da thịt bị cây thước đánh bôm bốp vào người không ngừng nghỉ.
Lạc Thần mắt tròn xoe mồm há hốc, sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Nàng chưa từng gặp Lư thị tức giận như thế bao giờ cả. Khi thấy bà càng lúc càng tức giận, vừa quở trách vừa vung cây thước đánh càng tàn nhẫn hơn, Lý Mục quỳ nơi đó không dám nhúc nhích mặc cho mẫu thân đánh mình, miệng thì luôn nhận sai mong bà nguôi giận, trái tim nàng đập thình thịch nghĩ, mình có nên đi vào ngăn cản không, nhưng rồi lại do dự.
Đang không biết làm sao, bỗng nhiên Lý Mục như cảm nhận được nàng đến, đột ngột quay phắt đầu lại, ánh mát quét về hướng nàng.
Cũng không biết có phải là nàng nhìn mà hoa mắt không, nàng cảm giác được ánh mắt của hắn rất u tối, rất đáng sợ.
Lạc Thần thấy phía sau lưng lạnh buốt, nào còn dám đi vào nữa, cuống quýt quay đầu chạy vụt về phòng, vừa đi vào phòng cả người đã thấy hoảng loạn lo lắng và bối rối.
Tuy nói tự nhủ là chuyện không liên quan đến nàng, nàng không có sai, nhưng vẫn không khống chế được muốn tìm một chỗ để trốn đi.
Xảy ra loại chuyện này, nàng thật sự không dám đối mặt với hắn. Còn đang hoang mang bối rối, chợt nghe bên ngoài có tiếng thị nữ gọi “Lý lang quân”, bèn thò đầu ra ngoài, ấy thế mà Lý Mục đã trở lại rồi, còn đang đi về hướng này, đầu óc nóng lên, cuống quýt đóng cửa lại, lại chộp lấy then cài dưới đất lên, mình thì nấp ở sau cánh cửa, ngay cả thở cũng không dám thở.
– Phu nhân có ở trong phòng không?
Lạc Thần nghe tiếng hắn hỏi thị nữ, giọng hắn rất bình tĩnh.
– Có ạ.
Thị nữ đáp.
Cánh cửa bị người ở bên ngoài đẩy một chút.
Lạc Thần vẫn không nhúc nhích.
Lại có hai tiếng gõ cộc cộc ngoài cửa.
– Chắc là phu nhân ngủ rồi ạ.
Một thị nữ lại nói.
Bên ngoài yên tĩnh xuống.
Vào lúc Lạc Thần thoáng thở phào một hơi, lại nhìn thấy một thanh kiếm thò qua từ khe cửa, mũi kiếm đặt trên then cài cửa, đẩy hai cái, then cửa liền mở ra.
Cánh cửa bị đẩy mở ra, Lý Mục vừa bước vào, thuận tay cài cửa lại.
Lạc Thần hoảng hốt muốn trốn đến trên giường giả bộ đã ngủ cũng không còn kịp nữa rồi, thấy hai ánh mắt của hắn nhìn về phía mình thì vừa lui về phía sau vừa ra sức xua tay, lắp bắp:
– Thật sự không phải muội nói đâu á. Sáng nay mẹ có hỏi muội nhưng muội không nói gì hết. Huynh đừng có đánh muội mà…
Lý Mục không nói năng gì, âm u, so với bình thường như hai người khác nhau.
Hắn nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt từ khuôn mặt nàng chậm rãi rơi xuống cổ nàng, rồi xuống ngực, xuống bụng, xuống dưới nữa…
Lạc Thần sởn cả tóc gáy, hoảng loạn chạy về phía cửa, muốn rút then cài cửa, Lý Mục từ phía sau đã đuổi tới, túm lấy hai tay của nàng bế bổng nàng lên, xoay người bước nhanh vào bên trong, ném lên trên giường.
Lạc Thần mắt mở tròn xoe, nhìn hắn cởi y phục, lộ ra cơ thể có dấu vết sưng đỏ do vừa rồi bị thước đánh vào, tiếp đó là màn được kéo xuống, cả người đi lên giường.
Hắn duỗi tay bắt lấy nàng, kéo đi qua.
Nàng liền biến thành con cá nhỏ bị đè trên thớt.
Lạc Thần hoảng sợ, biết bên ngoài cửa có người nên nào dám kêu ra thành tiếng, chỉ lo nhắm mắt lại, hai tay đánh hắn loạn xạ, chân đạp lung tung.
Khi đang giằng co, bỗng nhiên trên môi ấm áp, thế mà hắn lại cúi xuống hôn đi lên.
Ngay trong khoảnh khắc bốn cánh môi dán vào nhau, cả người Lạc Thần như bị điểm huyệt, nháy mắt mất sức lực, đã quên cả giãy giụa.
Lạc Thần hai mắt nhắm nghiền, hàng mi dài run rẩy.
Ngay lúc nàng đang nín thở sắp ngất đi, hắn rốt cuộc cũng buông nàng ra, nhưng môi hắn lại men theo mặt nàng, chậm rãi đi tới bên tai nàng.
– A Di ơi, nếu thấy đau thì bảo ta nhé.
Nàng nghe hắn nói một câu như thế bên tai mình, giọng nói của hắn trầm thấp, cực kỳ khàn, thoáng lại lộ ra giọng điệu dỗ dành âu yếm.
Xoạt một cái, máu trong cơ thể Lạc Thần dồn dập, tim đập nhanh đến mức sắp nổ tung trong lồ ng ngực.
Nàng nhắm tịt mắt lại, rúc mình ở dưới cơ thể hắn, vẫn không nhúc nhích, giống như đã ngủ.
……
Trời dần tối sầm xuống.
Quá nửa đêm, ngọn đèn trong nhà đã thắp gần như cả đêm vẫn chưa hề tắt.
Hết chương 56
Bình luận truyện