Xuân Giang Hoa Nguyệt
Chương 81
Hứa Tiết vội vàng vào hoàng cung đi đến đông các tẩm cung. Đi vào, thấy quan viên trên tứ phẩm triều đình toàn bộ đều đến đủ cả. Không chỉ quan viên mà hoàng hậu cũng ngồi ở đó. Hưng Bình đế mặc long bào, được mấy cung nhân nâng đỡ dựa nghiêng vào đệm mềm ngồi ở trên giường, bất động.
Đại thần quỳ dưới đất, mấy người Cao Kiệu, Tân An Vương, Lục Quang quỳ ở đằng trước nhất.
Hứa Tiết bước nhanh tới chỗ hàng đầu, cũng quỳ xuống, cung kính hành đại lễ, còn cáo tội vì mình đã đến muộn. Khấu đầu xong rồi, cáo tội xong rồi, ánh mắt liếc nhanh về phía hoàng hậu, dùng ánh mắt để hỏi bà ta. Thấy bà ta khẽ lắc đầu, hiển nhiên là cũng không biết. Lại nhìn thấy Tiêu Vĩnh Gia mặc triều phục trưởng công chúa, đang quỳ bên cạnh hoàng đế thì càng trở nên khó hiểu.
Tiêu Vĩnh Gia tuy địa vị tôn quý, nhưng nhiều năm qua hiếm thấy bà can thiệp triều chính. Trường hợp như hôm nay, chẳng những Hoàng hậu bị mời ra mà bà cũng có mặt ở đây. Bà với Cao Kiệu rốt cuộc muốn làm gì.
Bởi vì trong lòng có quỷ mà Hứa Tiết chợt cảm thấy bất an khó hiểu. Nhưng lại nhìn hoàng đế, thấy ông ta nằm liệt trên giường, ngoại trừ hai mắt vẫn mở thì giống như người chết.
Dù là ông ta có hận mình đến đâu thì có thể nói được gì, làm được gì nào?
Nghĩ như thế liền bình tĩnh lại, chuyển sang Cao Kiệu.
– Cao tướng, tình trạng bệ hạ như thế này nên phải tĩnh dưỡng thì đúng hơn, nhưng ngài lại đưa bệ hạ ra đây, lại triệu triều thần đến, nói là bệ hạ có ý chỉ muốn tuyên. Bệ hạ không thể nói, không thể viết, làm sao nghĩ chỉ được, ngài làm vậy là có ý gì?
Cao Kiệu không trả lời, chỉ nhìn trưởng công chúa.
Tiêu Vĩnh Gia thẳng người ánh mắt nhìn một vòng quần thần.
– Ta là trưởng tỷ của bệ hạ, thủ túc liền tâm. Bệ hạ có suy nghĩ gì, ta đều có thể cảm nhận được. Ta đã chăm sóc bệ hạ nhiều ngày, biết trong lòng bệ hạ có chuyện muốn nói rõ với các đại thần, cho nên hôm nay mới mời các vị đến trước mặt bệ hạ
Bà nhìn vào Hứa Tiết.
– Hứa Tư đồ nói rất đúng. Bệ hạ không nói được, không viết được, nhưng mà bệ hạ đầu óc còn rất tỉnh táo, hai mắt có thể động đậy được. Khi ta đặt câu hỏi, mời bệ hạ chớp mắt đáp lại. Nếu có câu nào hợp ý bệ hạ, bệ hạ chớp mắt một lần để khẳng định. Nếu không hợp ý, thì chớp mắt hai lần để phủ quyết.
– Chư vị đại thần có nghe rõ không?
Các đại thần kinh ngạc, nhìn hoàng thế, rồi châu đầu xì xào với nhau.
Trong đông các tức thì âm thanh huyên náo nổi lên.
Hứa Tiết có thể nào cũng không nghĩ được mọi thứ mình suy xét hết rồi nhưng mà cẩn thận mấy cũng có sơ sót, lại nhảy ra một đường rẽ như thế.
Tim ông ta đập thình thịch, lập tức đứng dậy cao giọng:
– Trưởng công chúa! Ngài nói vậy là không đúng rồi. Câu nói thủ tục liền tâm, nghĩ gì cảm nhận được đều là hoang đường, hơn nữa còn là lời nói một phía của ngài. Bệ hạ bị bệnh nghiêm trọng như thế, chúng ta làm sao mà biết được lúc này bệ hạ có tỉnh táo hay không? Làm sao biết được có phải một tay ngài thao túng hay không, nhằm đạt được mục đích mà không thể cho ai biết được không?
– Huống chi, ngài có tư cách gì mà khoa tay múa chân ra lệnh cho triều thần bọn ta?
Cao Kiệu giận giữ, bật đứng lên đang muốn lên tiếng, Tiêu Vĩnh Gia lại xua tay với ông.
– Tất nhiên là ta không có tư cách ra lệnh cho Hứa Tư đồ. Nhưng nếu như được bệ hạ cho phép, nói ở đây mấy câu, Hứa Tiết ông có quản rộng đến đâu cũng không quản được Tiêu Vĩnh Gia ta.
Bà quay sang hoàng đế, ghé lại gần một chút, nói:
– A đệ, đệ có nghe được a tỷ đang nói chuyện với đệ không?
Bên trong Đông các lập tức lặng ngắt như tờ.
Người nào cũng nín thở, ánh mắt đổ dồn vào Hoàng đế.
Hoàng đế vốn là hai mắt nhìn trời, nhưng khi Tiêu Vĩnh gia hỏi một câu liền cố sức chuyển động tròng mắt chậm chạp nhìn về phía bà.
Quần thần nhìn thấy rất rõ ràng, hoàng đế có chớp mắt một cái.
– A đệ, những lời vừa rồi a tỷ nói, đệ có nghe được không? Tỷ hỏi đệ mấy câu, nếu như đệ tán thành thì chớp mắt một lần, nếu không tán thành thì chớp mắt hai lần, được không?
Rất chậm chạp, hoàng đế lại chớp mắt một lần.
Các đại thần lập tức kích động, nghển cổ dài ra, mở to hai mắt nhìn chằm chằm, chỉ sợ mình sẽ bỏ lỡ một cái chớp mắt.
Hứa Tiết mặt tái đi trông thấy.
Tiêu Vĩnh Gia liếc nhìn hoàng hậu ngồi đối diện đang dần dần lộ vẻ khẩn trương bất an, sau đó hỏi:
– Bệ hạ, lần này đệ đột nhiên phát bệnh có phải bị người ta hãm hại không?
Hoàng đế chớp mắt một cái.
Quần thần thấy được rõ ràng, kinh sợ lên, tiếng nghị luận lại nổi lên.
– Là người nào làm hại bệ hạ?
Tức thì có người cao giọng, những tiếng phụ hoạ hùa theo.
Tiêu Vĩnh Gia rất bình tĩnh, giơ tay, ra hiệu cho quần thần yên lặng, lại tiếp tục hỏi:
– Bệ hạ, trước kia tỷ từng nghe đệ có nhắc đến thái tử tâm tính tàn nhẫn, khó làm minh quân, ý đệ muốn phế truất thái tử, sửa lập trữ quân. Tỷ nói có đúng không?
Hoàng hậu mặt trắng bệnh đột ngột đứng phắt dậy, gằn giọng nói:
– Tiêu Vĩnh Gia, ngươi đừng có mà ăn nói lung tung, khiến cho thiên hạ đại loạn, ngươi sẽ bị xử tội có biết không. Bệ hạ đã bệnh thành như thế này, còn đâu ra tinh thần mà nghe ngươi ép hỏi? Dĩ nhiên là ngươi nói cái gì thì bệ hạ đáp thế đó, có thể làm gì khác được không.
Tiêu Vĩnh Gia không để ý tới chị ta, chỉ nhìn hoàng đế:
– Bệ hạ, Hoàng hậu nói đệ hiện giờ thần trí không rõ, đệ tán thành không?
Hoàng đế cố sức chuyển tròng mắt về hướng hoàng hậu, nhìn chị ta rất lâu, b ắn ra hai ánh mắt oán hận, chớp một cái, lại chớp cái thứ hai.
Quần thần ồ lên.
Vừa rồi chỉ là nghi ngờ, nhưng lúc này thì toàn bộ nghi ngờ đều đã không còn nữa.
Tiêu Vĩnh Gia nhìn Hứa hoàng hậu:
– Hoàng hậu, bệ hạ cực kỳ bất mãn đối với bà, chúng thần nhìn thấy tận mắt. Nếu bà còn dám xen vào nữa, ta sẽ thay bệ hạ đuổi bà ra khỏi đây ngay.
Hoàng Hậu cứng đờ đứng tại chỗ, ánh mắt hoảng loạn nhìn sang Hứa Tiết.
Hứa Tiết mặt mày âm trầm, đứng bất động, cũng không mở miệng.
Trong Đông các lại lần nữa yên tĩnh xuống.
Tiêu Vĩnh Gia lặp lại câu hỏi vừa rồi một lần nữa.
Chỉ thấy hoàng đế nặng nề chớp mắt một cái, sau đó mở mắt ra.
Quần thần đều nín thở, lặng lẽ nhìn Cao Kiệu, lại nhìn Hứa Tiết. Bầu không khí trở nên khẩn trương vô cùng.
Tiêu Vĩnh Gia nhìn Tân An vương Tiêu Đạo Thừa đang quỳ dưới đất, cúi đầu bất động, chợt thu ánh mắt về, lại lần nữa nhìn hoàng đế.
– Bệ hạ, tân trữ quân được chọn định là Tân An vương Tiêu Đạo Thừa, bệ hạ tán thành không?
Bà vừa thốt xong, chung quanh liền rơi vào yên tĩnh chết chóc.
Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về Tiêu Đạo Thừa đang quỳ rạp xuống đất, trán chạm đất, lại nhìn về phía Cao Kiệu.
Không hề nghi ngờ, ý của trưởng công chúa cũng chính là ý của Cao Kiệu.
Ông thế mà lại nhảy qua bất kể từ huyết thống hoàng gia là Thái tử hay là có Đông Dương Vương quan hệ với Cao gia mà muốn lập Tân An vương, thật sự khiến người ta không thể tưởng được.
Mọi người sôi sục ánh mắt kinh ngạc.
Tiêu Vĩnh Gia nhìn a đệ của mình, thấy ông ta không hề nhìn mình mà là nhìn trên đỉnh, cũng không biết nhìn cái gì, rất lâu, không hề có phản ứng.
Trước khi triệu tập quần thần tới đây, bà cũng đã dùng phương thức này giao lưu với hoàng đế rồi. A đệ của bà cũng hiểu ý tứ bà với Cao Kiệu muốn lập Tân An vương làm hoàng trữ.
Thái Tử tuy rằng tuổi nhỏ vô tội, nhưng Hứa hoàng hậu cùng người của Hứa thị đã làm ra việc đó với ông ta, khiến cho ông ta sống không bằng chết, thân tình hoàng gia còn lại có bao nhiêu đây? Ông ta làm sao mà chịu cho phép Thái tử kế vị, cho phép Hứa thị đạt được mong muốn?
Lúc ấy, ông ta đã nhận lời.
Bởi vì sự việc can hệ trọng đại, Tiêu Vĩnh Gia hỏi ba lần, ông ta toàn chớp mắt một lần, bày tỏ tán thành. Nhưng không biết vì sao, giờ phút này lại không có phản ứng.
Trong lòng Tiêu Vĩnh Gia bỗng thấy bất an khó hiểu. Bà lấy lại bình tĩnh, dùng giọng nói rõ ràng hỏi lại lần nữa.
Dưới ánh mắt chăm chú của quần thần, hoàng đế cuối cùng chớp mắt một cái. Ngay khi Tiêu Vĩnh Gia còn chưa kịp thả lỏng, ngay sau đó bà nhìn thấy hoàng đế lại chớp mắt lần nữa.
Liên tiếp chớp mắt hai lần.
Tiếp theo, ánh mắt ông ta rơi vào Cao Kiệu, nhìn ông, ánh mắt không nhúc nhích.
Tiêu Vĩnh Gia kinh sợ, theo bản năng nhìn trượng phu.
Cao Kiệu nét mặt nghiêm trọng, khẽ nhíu mày, cũng nhìn hoàng đế.
Quần thần vô cùng kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên là vô cùng khó hiểu đối với biến cố phát sinh đột ngột này.
– Bệ hạ! A đệ!
Tiêu Vĩnh Gia tim đập nhanh hơn.
Xem ánh mắt hoàng đế, hẳn là ý thức rõ ràng.
Bà cũng không kịp nghĩ vì sao em trai mình lại đột nhiên đổi ý, đang muốn hỏi lại một lần nữa thì Tiêu Đạo Thừa vẫn luôn quỳ bất động chợt dập đầu, cao giọng nói:
– Bệ hạ, Đông Dương Vương vừa có tài năng lại vừa có tiếng tốt, có thể lập làm trữ quân. Bệ hạ có tán thành không ạ?
Hai mắt của hoàng đế vừa rồi vẫn luôn nhìn vào Cao Kiệu, Tiêu Đạo Thừa vừa thốt xong, ông ta liền chớp mắt một cái.
Chớp xong lần này, như là đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực, đầu nghiêng sang một bên, lại vẫn nhìn Cao Kiệu, đôi mắt không động đậy.
Tiêu Đạo Thừa từ trên đất bò lên, xoay người đối diện với đại thần, giọng cao lên:
– Chư vị đều thấy đó, tân trữ quân đã được chọn, bệ hạ đã chọn Đông Dương Vương!
Quần thần quả thật thấy rất rõ ràng, nghị luận không ngừng.
Tiêu Đạo Thừa đi tới trước mặt Cao Kiệu.
– Cao tướng công, tiểu vương vô đức vô tài, sao đảm đương đổi vị trí trữ quân? Đông Dương Vương vốn phù hợp hơn, còn là người mà bệ hạ hướng đến, nên lập. Từ nay về sau, tiểu vương cẩn tuân tâm nguyện của bệ hạ, đi theo tướng công phụ tá trữ quân, mưu phúc tạo lợi cho muôn vàn bá tính của Đại Ngu!
Đại thần, những người đó vốn đi theo Cao thị thấy sự tình phát triển theo đúng mong muốn của mình thì hưng phấn, người nào cũng lên tiếng phụ hoạ.
Còn lại người của Hứa Tiết ai nấy nhìn nhau, nôn nóng nhìn sang Hứa Tiết.
– Chỉ toàn nói bừa của một bên. Thái Tử danh chính ngôn thuận vốn chính là trữ quân! Sao có thể coi là trò đùa, nói phế là phế!
Hoàng hậu đột nhiên nhìn sang Hứa Tiết.
– Hứa Tư đồ. Đám nghịch thần tặc tử này thao túng bệ hạ, gây bất lợi cho bổn cung cùng Thái Tử, ngươi còn không hộ giá? Người đâu, bắt tất cả đám nghịch thần tặc tử này lại cho ta!
Bà ta nhìn quanh, rống to.
Cao Kiệu ánh mắt chuyển dời từ hoàng đế sang Tiêu Vĩnh Gia.
Hai người bốn mắt chạm nhau.
Ông nhìn thấy ở trong mắt thê tử một sự phẫn nộ ẩn nhẫn và sự áy náy.
Ông biết, bà đã đoán được suy nghĩ của hoàng đế. Như vừa rồi, khi mà đối diện với ánh mắt của hoàng đế, ông cũng hiểu ra ngay. Nhưng mà lúc này, ông đã không có lựa chọn nào khác.
Thái Tử nhất định là không thể kế vị.
Tiêu Đạo Thừa mà ông vốn hướng đến lại ở ngay trước mặt mọi người từ chối chức vị trữ quân hơn nữa còn cực lực đề cử Đông Dương vương, thái độ kiên quyết đến mức làm cho Cao Kiệu thật sự quá bất ngờ.
Ông đành phải tán thành sự lựa chọn của hoàng đế.
Nếu không thừa nhận địa vị trữ quân của Đông Dương vương do hoàng đế tuyển định, thì đây sẽ biến thành cái cớ để Hứa thị biến tướng tạo thế kháng mệnh.
Suy nghĩ thật kỹ, Cao Kiệu lập tức đưa ra quyết định, nhìn Trần Đoàn.
Trần Đoàn hiểu ý, lập tức dẫn dắt Vũ Lâm vệ xông vào, đằng đằng sát khí, bao vây Đông các.
Cao Kiệu nhìn quần thần đang biến sắc mặt đầy lo sợ, nói:
– Ý chỉ của bệ hạ, các vị đã rõ như ban ngày. Phế thái tử, sửa lập Đông Dương Vương làm trữ quân, là ý của bệ hạ. Cao Kiệu ta phụng chỉ tuân mệnh!
Ông nhìn sang Hứa Tiết.
– Hứa Tư đồ, ngài có tuân theo thượng mệnh không?
Giờ khắc này Hứa Tiết vô cùng hối hận.
Kế hoạch tiến tiển quá thuận lợi, ông ta nhất thời sơ ý, khinh địch mà gây ra đến nông nỗi này. Có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Cao Kiệu vốn đã bị mình bức cho không có lực đánh trả lại có một đòn phản kích đánh cho mình trở tay không kịp như thế này.
Hoàng đế ở trong mắt ông ta đã chẳng khác gì người chết lại có màn trả thù lớn với ông ta như thế.
Từ sau khi ông ta tiến vào, không tới một lát đã để ý đến trong Đông các không hề có vệ binh, mà trong bốn góc, nơi gần cửa sổ, đâu đâu cũng có bóng dáng Vũ Lâm Vệ.
Mà khi ông ta tới, tuy cũng mang theo một vài tuỳ tùng nhưng đều ở lại bên ngoài Đông các.
Một hiệp này, ông ta đã chiếm hết tiên cơ, ngay khi dưới tình thế sắp lên đến đỉnh cao thì ông ta lại thua.
Thua quá thảm.
Nhưng vẫn chưa phải thua hoàn toàn.
Trong tay ông ta vẫn còn ván cược có thể lật ngược tình thế.
Vừa rồi lúc Tiêu Vĩnh Gia cùng với hoàng đế thực hiện màn hỏi đáp, không hề nói thẳng tên ông ta ra, ông ta đã biết, bá phủ cùng binh mã của Hứa thị mà ông ta gây dựng ở Kinh Châu mấy chục năm vào một khắc cuối cùng này đã cứu được mạng của ông ta.
Cao Kiệu kiêng kị binh lực của Hứa thị. Tuy rằng cản trở thái tử đăng cơ, nhưng lại vẫn không dám hoàn toàn xé rách mặt với ông ta ở trước mặt mọi người.
Hứa Tiết ánh mắt âm trầm cũng nhìn thẳng vào Cao Kiệu, đối mắt nhau rất lâu, cuối cùng cắn răng, chậm rãi xoay người về hướng hoàng đế, quỳ xuống dập đầu:
– Thần Hứa Tiết, cẩn tuân ý chỉ của bệ hạ, ủng hộ Đông Dương Vương làm trữ quân.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Hoàng Hậu hai mắt trắng dã, hai chân mềm nhũn, rầm một tiếng, ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
……
Trong hoàng cung Đài Thành phát sinh biến cố rất lớn, vẫn chưa ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của dân chúng trong thành Kiến Khang. Ngay khi tin tức dần dần lan truyền ra ngoài cung, chẳng qua là thêm vài câu để mọi người tán gẫu sau bữa cơm tối mà thôi.
Hoàng thành còn như thế, ở Nghĩa Thành cách xa ngàn dặm, nơi đó càng là không ai có thể tưởng tượng.
Ngày hôm nay cũng giống như mọi ngày, trên giáo trường bên ngoài thành, tiếng hô của binh lính thao luyện chấn động màng nhĩ.
Trên bãi đất trống ở giáo trường, Cao Hoàn và một nhóm tân binh vừa nhập ngũ đã đứng bất động gần hai tiếng đồng hồ dưới cái nắng như thiêu như đốt.
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, dưới chân là đất đỏ nóng đến bốc hơi.
Giống như đặt mình trong nồi hấp, bắt đầu từ một canh giờ trước, bên cạnh cậu đã lần lượt bắt đầu có người ngất đi, có người gục xuống.
Cao Hoàn cảm thấy hai mắt tối sầm lại, hai chân run rẩy, lòng bàn chân giống như có lửa đốt, rất nhiều lần khi sắp không chịu nổi sự tấn công của sóng nhiệt rất muốn ngã xuống như mấy lần trước nhưng lại cố gắng dựa vào ý chí cứng cỏi mà kiên trì tới giờ phút này.
Nhất định phải đứng đủ hai giờ thì cậu mới có đủ tư cách tiến vào Lệ Võ.
Vị Tôn Phóng Chi kia nói rằng, bởi vì cậu biết được nhiều loại Hồ ngữ, rất hữu dụng cho sau này tác chiến, coi như là nhân tài hiếm có, cho nên phá cách cho phép cậu gia nhập. Nhưng mà điều kiện tiên quyết là cậu cần phải đứng dưới ánh mặt trời thiêu đốt hai canh giờ. Nếu chút chuyện cỏn con này mà không làm được, thế thì chẳng cần bàn cãi gì nữa.
Đây là lần thứ sáu cậu thử rồi.
Sau năm lần ngã xuống, may mắn thay, thời gian cậu có thể kiên trì dường như ngày càng dài hơn.
Một cảm giác chóng mặt từ từ ập đến, cơ thể lắc lư.
Cậu lập tức cắn đầu lưỡi.
Cơn đau nhói cuối cùng cũng khiến cậu lấy lại được chút sức lực.
Cậu biết có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, cắn chặt răng, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, vẫn không nhúc nhích.
Cuối cùng, vào thời điểm cậu cảm thấy mình thực sự sắp không thể kiên trì được nữa mà ngã xuống, Tôn Phóng Chi đã thổi thanh tiếu đi ra khỏi bóng cây râm mát, đưa bàn tay to tướng như cái quạt hương hồ cười hì hì vỗ lên vai cậu.
– Khá lắm khá lắm, qua rồi!
Cao Hoàn bị anh ta vỗ một cái thân mình nghiêng đi, đổ gục xuống đất.
Chạng vạng, cậu phấn khởi hào hứng đi theo tỷ phu trở về thành.
Trời cao cuối cùng đã mở mắt, cậu đã đạt được tư cách gia nhập vào Lệ Võ Chiến, cũng không uổng công cậu đã lén trốn khỏi đại huynh một mình ngồi xổm bên mương máng đất hoang hai ngày hai đêm, ăn cỏ dại, uống nước mưa, cuối cùng cũng được tỷ phu tìm được về.
Từ nay về sau, có thể đi theo tỷ phu, kiến công lập nghiệp, biến giấc mộng nam nhi thành hiện thực, thật sự là hạnh phúc vô ngần.
– A tỷ ơi, đệ về rồi.
Trở lại phủ thứ sử, cậu chạy một mạch đi vào, gọi to ồn ào.
Lạc Thần đang rất lo lắng cho cậu. Sợ cậu lại giống như mấy lần trước phơi nắng đến hôn mê bất tỉnh, cuối cùng bị người ta khiêng về nhà.
Nàng muốn trách Lý Mục vô tình, nhưng cũng biết thực ra hắn đã quá châm chước cho Cao Hoàn rồi. Lúc này nghe được giọng của em trai, trong lòng vui vẻ vội vàng ra đón, hỏi tình huống của cậu. Biết cậu đã thuận lợi thông qua, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên kia A Cúc cũng cho người mang nước tới, kêu Cao Hoàn ngồi xuống, mình thì lau mặt lau người cho cậu, lại rửa chân cho cậu, xong hết rồi lại dùng kim châm bọng nước mới ở lòng bàn chân cho cậu sau đó buôi thuốc mỡ vào.
Cao Hoàn la đau liên hồi. A Cúc chỉ cười, lại phàn nàn cậu giờ mới biết đau, ban đầu sao không biết đau. Quỳnh Thụ cùng mấy thị nữ cũng ở bên mỗi người một câu.
Bầu không khí trong viện thoải mái và vui vẻ.
Lạc Thần hỏi Lý Mục, biết hắn cũng vừa về bèn qua đó tìm.
Quả nhiên thấy hắn đang ở bên miệng giếng kia, đã cởi áo trên, đưa lưng về phía mình, đang múc nước.
Thời tiết nóng, biết nàng ưa sạch sẽ, mỗi ngày khi từ bên ngoài trở về chuyện thứ nhất hắn làm chính là đi tắm trước.
Lạc Thần nhẹ nhàng đi đến phía sau lưng hắn, cầm lấy gáo, múc một gáo nước thình lình dội vào lưng hắn.
Rào một tiếng, dòng nước mát lạnh từ tấm lưng rộng và gầy màu đồng của hắn bắn xuống, làm ướt góc váy của Lạc Thần, ngay cả đôi guốc gỗ của mình cũng bị ướt theo. Nhưng nàng không quan tâm đ ến, đứng sau lưng hắn bật cười khúc khích, cảm thấy vui vẻ vì trò đùa dai của mình lại lần nữa thành công.
Thực ra nàng biết vừa rồi hắn đã phát hiện ra nàng đến, nhưng hắn chỉ giả vờ như không để ý chờ nàng đổ gáo nước lên lưng mình mà thôi. Giống như mấy ngày trước, hắn ngầm chơi trò trẻ con này với nàng, nhưng càng khiến nàng cảm thấy vui vẻ.
Hắn quay đầu lại, cười với nàng, chỉ chỉ vào một hòn đá khô bên cạnh.
Lạc Thần liền lê guốc gỗ qua đó, cởi ra, sau đó trèo lên, chân không đứng trên đó.
Lý Mục xách một xô nước tới, đặt ở bên nàng, đứng ở trước nàng.
Lạc Thần đứng trên cao, còn cao hơn so với hắn.
Nàng cầm lấy gáo, múc nước, tưới vào đầu hắn.
Nước ào ào chảy xuống, nàng xắn cao tay áo giúp hắn tắm rửa.
A Cúc với mấy thị nữ đều biết. Cho nên vào những lúc như này sẽ không có ai đến nơi này quấy rầy hai người.
Thời điểm mặt trời ngả về phía tây, Lạc Thần cuối cùng đã giúp Lý Mục tắm xong.
Nàng ngồi ở trên tảng đá, làn gió đêm phất qua tóc mai cũng bị ướt của nàng. Lý Mục ngồi xổm xuống bên chân nàng, đi guốc cho nàng, cẩn thận buộc chặt quai guốc, sau đó ôm nàng xuống, nắm tay nàng hai người cùng trở về viện tử.
Cao Hoàn đã đi rồi.
Có tiếng bước chân. A Cúc vội vàng tiến vào, trình lên một bức thư.
Nói rằng vừa rồi một người từ Kiến Khang tới mang tin tức đến và cả phong thư này nữa.
Hết chương 81
Đại thần quỳ dưới đất, mấy người Cao Kiệu, Tân An Vương, Lục Quang quỳ ở đằng trước nhất.
Hứa Tiết bước nhanh tới chỗ hàng đầu, cũng quỳ xuống, cung kính hành đại lễ, còn cáo tội vì mình đã đến muộn. Khấu đầu xong rồi, cáo tội xong rồi, ánh mắt liếc nhanh về phía hoàng hậu, dùng ánh mắt để hỏi bà ta. Thấy bà ta khẽ lắc đầu, hiển nhiên là cũng không biết. Lại nhìn thấy Tiêu Vĩnh Gia mặc triều phục trưởng công chúa, đang quỳ bên cạnh hoàng đế thì càng trở nên khó hiểu.
Tiêu Vĩnh Gia tuy địa vị tôn quý, nhưng nhiều năm qua hiếm thấy bà can thiệp triều chính. Trường hợp như hôm nay, chẳng những Hoàng hậu bị mời ra mà bà cũng có mặt ở đây. Bà với Cao Kiệu rốt cuộc muốn làm gì.
Bởi vì trong lòng có quỷ mà Hứa Tiết chợt cảm thấy bất an khó hiểu. Nhưng lại nhìn hoàng đế, thấy ông ta nằm liệt trên giường, ngoại trừ hai mắt vẫn mở thì giống như người chết.
Dù là ông ta có hận mình đến đâu thì có thể nói được gì, làm được gì nào?
Nghĩ như thế liền bình tĩnh lại, chuyển sang Cao Kiệu.
– Cao tướng, tình trạng bệ hạ như thế này nên phải tĩnh dưỡng thì đúng hơn, nhưng ngài lại đưa bệ hạ ra đây, lại triệu triều thần đến, nói là bệ hạ có ý chỉ muốn tuyên. Bệ hạ không thể nói, không thể viết, làm sao nghĩ chỉ được, ngài làm vậy là có ý gì?
Cao Kiệu không trả lời, chỉ nhìn trưởng công chúa.
Tiêu Vĩnh Gia thẳng người ánh mắt nhìn một vòng quần thần.
– Ta là trưởng tỷ của bệ hạ, thủ túc liền tâm. Bệ hạ có suy nghĩ gì, ta đều có thể cảm nhận được. Ta đã chăm sóc bệ hạ nhiều ngày, biết trong lòng bệ hạ có chuyện muốn nói rõ với các đại thần, cho nên hôm nay mới mời các vị đến trước mặt bệ hạ
Bà nhìn vào Hứa Tiết.
– Hứa Tư đồ nói rất đúng. Bệ hạ không nói được, không viết được, nhưng mà bệ hạ đầu óc còn rất tỉnh táo, hai mắt có thể động đậy được. Khi ta đặt câu hỏi, mời bệ hạ chớp mắt đáp lại. Nếu có câu nào hợp ý bệ hạ, bệ hạ chớp mắt một lần để khẳng định. Nếu không hợp ý, thì chớp mắt hai lần để phủ quyết.
– Chư vị đại thần có nghe rõ không?
Các đại thần kinh ngạc, nhìn hoàng thế, rồi châu đầu xì xào với nhau.
Trong đông các tức thì âm thanh huyên náo nổi lên.
Hứa Tiết có thể nào cũng không nghĩ được mọi thứ mình suy xét hết rồi nhưng mà cẩn thận mấy cũng có sơ sót, lại nhảy ra một đường rẽ như thế.
Tim ông ta đập thình thịch, lập tức đứng dậy cao giọng:
– Trưởng công chúa! Ngài nói vậy là không đúng rồi. Câu nói thủ tục liền tâm, nghĩ gì cảm nhận được đều là hoang đường, hơn nữa còn là lời nói một phía của ngài. Bệ hạ bị bệnh nghiêm trọng như thế, chúng ta làm sao mà biết được lúc này bệ hạ có tỉnh táo hay không? Làm sao biết được có phải một tay ngài thao túng hay không, nhằm đạt được mục đích mà không thể cho ai biết được không?
– Huống chi, ngài có tư cách gì mà khoa tay múa chân ra lệnh cho triều thần bọn ta?
Cao Kiệu giận giữ, bật đứng lên đang muốn lên tiếng, Tiêu Vĩnh Gia lại xua tay với ông.
– Tất nhiên là ta không có tư cách ra lệnh cho Hứa Tư đồ. Nhưng nếu như được bệ hạ cho phép, nói ở đây mấy câu, Hứa Tiết ông có quản rộng đến đâu cũng không quản được Tiêu Vĩnh Gia ta.
Bà quay sang hoàng đế, ghé lại gần một chút, nói:
– A đệ, đệ có nghe được a tỷ đang nói chuyện với đệ không?
Bên trong Đông các lập tức lặng ngắt như tờ.
Người nào cũng nín thở, ánh mắt đổ dồn vào Hoàng đế.
Hoàng đế vốn là hai mắt nhìn trời, nhưng khi Tiêu Vĩnh gia hỏi một câu liền cố sức chuyển động tròng mắt chậm chạp nhìn về phía bà.
Quần thần nhìn thấy rất rõ ràng, hoàng đế có chớp mắt một cái.
– A đệ, những lời vừa rồi a tỷ nói, đệ có nghe được không? Tỷ hỏi đệ mấy câu, nếu như đệ tán thành thì chớp mắt một lần, nếu không tán thành thì chớp mắt hai lần, được không?
Rất chậm chạp, hoàng đế lại chớp mắt một lần.
Các đại thần lập tức kích động, nghển cổ dài ra, mở to hai mắt nhìn chằm chằm, chỉ sợ mình sẽ bỏ lỡ một cái chớp mắt.
Hứa Tiết mặt tái đi trông thấy.
Tiêu Vĩnh Gia liếc nhìn hoàng hậu ngồi đối diện đang dần dần lộ vẻ khẩn trương bất an, sau đó hỏi:
– Bệ hạ, lần này đệ đột nhiên phát bệnh có phải bị người ta hãm hại không?
Hoàng đế chớp mắt một cái.
Quần thần thấy được rõ ràng, kinh sợ lên, tiếng nghị luận lại nổi lên.
– Là người nào làm hại bệ hạ?
Tức thì có người cao giọng, những tiếng phụ hoạ hùa theo.
Tiêu Vĩnh Gia rất bình tĩnh, giơ tay, ra hiệu cho quần thần yên lặng, lại tiếp tục hỏi:
– Bệ hạ, trước kia tỷ từng nghe đệ có nhắc đến thái tử tâm tính tàn nhẫn, khó làm minh quân, ý đệ muốn phế truất thái tử, sửa lập trữ quân. Tỷ nói có đúng không?
Hoàng hậu mặt trắng bệnh đột ngột đứng phắt dậy, gằn giọng nói:
– Tiêu Vĩnh Gia, ngươi đừng có mà ăn nói lung tung, khiến cho thiên hạ đại loạn, ngươi sẽ bị xử tội có biết không. Bệ hạ đã bệnh thành như thế này, còn đâu ra tinh thần mà nghe ngươi ép hỏi? Dĩ nhiên là ngươi nói cái gì thì bệ hạ đáp thế đó, có thể làm gì khác được không.
Tiêu Vĩnh Gia không để ý tới chị ta, chỉ nhìn hoàng đế:
– Bệ hạ, Hoàng hậu nói đệ hiện giờ thần trí không rõ, đệ tán thành không?
Hoàng đế cố sức chuyển tròng mắt về hướng hoàng hậu, nhìn chị ta rất lâu, b ắn ra hai ánh mắt oán hận, chớp một cái, lại chớp cái thứ hai.
Quần thần ồ lên.
Vừa rồi chỉ là nghi ngờ, nhưng lúc này thì toàn bộ nghi ngờ đều đã không còn nữa.
Tiêu Vĩnh Gia nhìn Hứa hoàng hậu:
– Hoàng hậu, bệ hạ cực kỳ bất mãn đối với bà, chúng thần nhìn thấy tận mắt. Nếu bà còn dám xen vào nữa, ta sẽ thay bệ hạ đuổi bà ra khỏi đây ngay.
Hoàng Hậu cứng đờ đứng tại chỗ, ánh mắt hoảng loạn nhìn sang Hứa Tiết.
Hứa Tiết mặt mày âm trầm, đứng bất động, cũng không mở miệng.
Trong Đông các lại lần nữa yên tĩnh xuống.
Tiêu Vĩnh Gia lặp lại câu hỏi vừa rồi một lần nữa.
Chỉ thấy hoàng đế nặng nề chớp mắt một cái, sau đó mở mắt ra.
Quần thần đều nín thở, lặng lẽ nhìn Cao Kiệu, lại nhìn Hứa Tiết. Bầu không khí trở nên khẩn trương vô cùng.
Tiêu Vĩnh Gia nhìn Tân An vương Tiêu Đạo Thừa đang quỳ dưới đất, cúi đầu bất động, chợt thu ánh mắt về, lại lần nữa nhìn hoàng đế.
– Bệ hạ, tân trữ quân được chọn định là Tân An vương Tiêu Đạo Thừa, bệ hạ tán thành không?
Bà vừa thốt xong, chung quanh liền rơi vào yên tĩnh chết chóc.
Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về Tiêu Đạo Thừa đang quỳ rạp xuống đất, trán chạm đất, lại nhìn về phía Cao Kiệu.
Không hề nghi ngờ, ý của trưởng công chúa cũng chính là ý của Cao Kiệu.
Ông thế mà lại nhảy qua bất kể từ huyết thống hoàng gia là Thái tử hay là có Đông Dương Vương quan hệ với Cao gia mà muốn lập Tân An vương, thật sự khiến người ta không thể tưởng được.
Mọi người sôi sục ánh mắt kinh ngạc.
Tiêu Vĩnh Gia nhìn a đệ của mình, thấy ông ta không hề nhìn mình mà là nhìn trên đỉnh, cũng không biết nhìn cái gì, rất lâu, không hề có phản ứng.
Trước khi triệu tập quần thần tới đây, bà cũng đã dùng phương thức này giao lưu với hoàng đế rồi. A đệ của bà cũng hiểu ý tứ bà với Cao Kiệu muốn lập Tân An vương làm hoàng trữ.
Thái Tử tuy rằng tuổi nhỏ vô tội, nhưng Hứa hoàng hậu cùng người của Hứa thị đã làm ra việc đó với ông ta, khiến cho ông ta sống không bằng chết, thân tình hoàng gia còn lại có bao nhiêu đây? Ông ta làm sao mà chịu cho phép Thái tử kế vị, cho phép Hứa thị đạt được mong muốn?
Lúc ấy, ông ta đã nhận lời.
Bởi vì sự việc can hệ trọng đại, Tiêu Vĩnh Gia hỏi ba lần, ông ta toàn chớp mắt một lần, bày tỏ tán thành. Nhưng không biết vì sao, giờ phút này lại không có phản ứng.
Trong lòng Tiêu Vĩnh Gia bỗng thấy bất an khó hiểu. Bà lấy lại bình tĩnh, dùng giọng nói rõ ràng hỏi lại lần nữa.
Dưới ánh mắt chăm chú của quần thần, hoàng đế cuối cùng chớp mắt một cái. Ngay khi Tiêu Vĩnh Gia còn chưa kịp thả lỏng, ngay sau đó bà nhìn thấy hoàng đế lại chớp mắt lần nữa.
Liên tiếp chớp mắt hai lần.
Tiếp theo, ánh mắt ông ta rơi vào Cao Kiệu, nhìn ông, ánh mắt không nhúc nhích.
Tiêu Vĩnh Gia kinh sợ, theo bản năng nhìn trượng phu.
Cao Kiệu nét mặt nghiêm trọng, khẽ nhíu mày, cũng nhìn hoàng đế.
Quần thần vô cùng kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên là vô cùng khó hiểu đối với biến cố phát sinh đột ngột này.
– Bệ hạ! A đệ!
Tiêu Vĩnh Gia tim đập nhanh hơn.
Xem ánh mắt hoàng đế, hẳn là ý thức rõ ràng.
Bà cũng không kịp nghĩ vì sao em trai mình lại đột nhiên đổi ý, đang muốn hỏi lại một lần nữa thì Tiêu Đạo Thừa vẫn luôn quỳ bất động chợt dập đầu, cao giọng nói:
– Bệ hạ, Đông Dương Vương vừa có tài năng lại vừa có tiếng tốt, có thể lập làm trữ quân. Bệ hạ có tán thành không ạ?
Hai mắt của hoàng đế vừa rồi vẫn luôn nhìn vào Cao Kiệu, Tiêu Đạo Thừa vừa thốt xong, ông ta liền chớp mắt một cái.
Chớp xong lần này, như là đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực, đầu nghiêng sang một bên, lại vẫn nhìn Cao Kiệu, đôi mắt không động đậy.
Tiêu Đạo Thừa từ trên đất bò lên, xoay người đối diện với đại thần, giọng cao lên:
– Chư vị đều thấy đó, tân trữ quân đã được chọn, bệ hạ đã chọn Đông Dương Vương!
Quần thần quả thật thấy rất rõ ràng, nghị luận không ngừng.
Tiêu Đạo Thừa đi tới trước mặt Cao Kiệu.
– Cao tướng công, tiểu vương vô đức vô tài, sao đảm đương đổi vị trí trữ quân? Đông Dương Vương vốn phù hợp hơn, còn là người mà bệ hạ hướng đến, nên lập. Từ nay về sau, tiểu vương cẩn tuân tâm nguyện của bệ hạ, đi theo tướng công phụ tá trữ quân, mưu phúc tạo lợi cho muôn vàn bá tính của Đại Ngu!
Đại thần, những người đó vốn đi theo Cao thị thấy sự tình phát triển theo đúng mong muốn của mình thì hưng phấn, người nào cũng lên tiếng phụ hoạ.
Còn lại người của Hứa Tiết ai nấy nhìn nhau, nôn nóng nhìn sang Hứa Tiết.
– Chỉ toàn nói bừa của một bên. Thái Tử danh chính ngôn thuận vốn chính là trữ quân! Sao có thể coi là trò đùa, nói phế là phế!
Hoàng hậu đột nhiên nhìn sang Hứa Tiết.
– Hứa Tư đồ. Đám nghịch thần tặc tử này thao túng bệ hạ, gây bất lợi cho bổn cung cùng Thái Tử, ngươi còn không hộ giá? Người đâu, bắt tất cả đám nghịch thần tặc tử này lại cho ta!
Bà ta nhìn quanh, rống to.
Cao Kiệu ánh mắt chuyển dời từ hoàng đế sang Tiêu Vĩnh Gia.
Hai người bốn mắt chạm nhau.
Ông nhìn thấy ở trong mắt thê tử một sự phẫn nộ ẩn nhẫn và sự áy náy.
Ông biết, bà đã đoán được suy nghĩ của hoàng đế. Như vừa rồi, khi mà đối diện với ánh mắt của hoàng đế, ông cũng hiểu ra ngay. Nhưng mà lúc này, ông đã không có lựa chọn nào khác.
Thái Tử nhất định là không thể kế vị.
Tiêu Đạo Thừa mà ông vốn hướng đến lại ở ngay trước mặt mọi người từ chối chức vị trữ quân hơn nữa còn cực lực đề cử Đông Dương vương, thái độ kiên quyết đến mức làm cho Cao Kiệu thật sự quá bất ngờ.
Ông đành phải tán thành sự lựa chọn của hoàng đế.
Nếu không thừa nhận địa vị trữ quân của Đông Dương vương do hoàng đế tuyển định, thì đây sẽ biến thành cái cớ để Hứa thị biến tướng tạo thế kháng mệnh.
Suy nghĩ thật kỹ, Cao Kiệu lập tức đưa ra quyết định, nhìn Trần Đoàn.
Trần Đoàn hiểu ý, lập tức dẫn dắt Vũ Lâm vệ xông vào, đằng đằng sát khí, bao vây Đông các.
Cao Kiệu nhìn quần thần đang biến sắc mặt đầy lo sợ, nói:
– Ý chỉ của bệ hạ, các vị đã rõ như ban ngày. Phế thái tử, sửa lập Đông Dương Vương làm trữ quân, là ý của bệ hạ. Cao Kiệu ta phụng chỉ tuân mệnh!
Ông nhìn sang Hứa Tiết.
– Hứa Tư đồ, ngài có tuân theo thượng mệnh không?
Giờ khắc này Hứa Tiết vô cùng hối hận.
Kế hoạch tiến tiển quá thuận lợi, ông ta nhất thời sơ ý, khinh địch mà gây ra đến nông nỗi này. Có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Cao Kiệu vốn đã bị mình bức cho không có lực đánh trả lại có một đòn phản kích đánh cho mình trở tay không kịp như thế này.
Hoàng đế ở trong mắt ông ta đã chẳng khác gì người chết lại có màn trả thù lớn với ông ta như thế.
Từ sau khi ông ta tiến vào, không tới một lát đã để ý đến trong Đông các không hề có vệ binh, mà trong bốn góc, nơi gần cửa sổ, đâu đâu cũng có bóng dáng Vũ Lâm Vệ.
Mà khi ông ta tới, tuy cũng mang theo một vài tuỳ tùng nhưng đều ở lại bên ngoài Đông các.
Một hiệp này, ông ta đã chiếm hết tiên cơ, ngay khi dưới tình thế sắp lên đến đỉnh cao thì ông ta lại thua.
Thua quá thảm.
Nhưng vẫn chưa phải thua hoàn toàn.
Trong tay ông ta vẫn còn ván cược có thể lật ngược tình thế.
Vừa rồi lúc Tiêu Vĩnh Gia cùng với hoàng đế thực hiện màn hỏi đáp, không hề nói thẳng tên ông ta ra, ông ta đã biết, bá phủ cùng binh mã của Hứa thị mà ông ta gây dựng ở Kinh Châu mấy chục năm vào một khắc cuối cùng này đã cứu được mạng của ông ta.
Cao Kiệu kiêng kị binh lực của Hứa thị. Tuy rằng cản trở thái tử đăng cơ, nhưng lại vẫn không dám hoàn toàn xé rách mặt với ông ta ở trước mặt mọi người.
Hứa Tiết ánh mắt âm trầm cũng nhìn thẳng vào Cao Kiệu, đối mắt nhau rất lâu, cuối cùng cắn răng, chậm rãi xoay người về hướng hoàng đế, quỳ xuống dập đầu:
– Thần Hứa Tiết, cẩn tuân ý chỉ của bệ hạ, ủng hộ Đông Dương Vương làm trữ quân.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Hoàng Hậu hai mắt trắng dã, hai chân mềm nhũn, rầm một tiếng, ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
……
Trong hoàng cung Đài Thành phát sinh biến cố rất lớn, vẫn chưa ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của dân chúng trong thành Kiến Khang. Ngay khi tin tức dần dần lan truyền ra ngoài cung, chẳng qua là thêm vài câu để mọi người tán gẫu sau bữa cơm tối mà thôi.
Hoàng thành còn như thế, ở Nghĩa Thành cách xa ngàn dặm, nơi đó càng là không ai có thể tưởng tượng.
Ngày hôm nay cũng giống như mọi ngày, trên giáo trường bên ngoài thành, tiếng hô của binh lính thao luyện chấn động màng nhĩ.
Trên bãi đất trống ở giáo trường, Cao Hoàn và một nhóm tân binh vừa nhập ngũ đã đứng bất động gần hai tiếng đồng hồ dưới cái nắng như thiêu như đốt.
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, dưới chân là đất đỏ nóng đến bốc hơi.
Giống như đặt mình trong nồi hấp, bắt đầu từ một canh giờ trước, bên cạnh cậu đã lần lượt bắt đầu có người ngất đi, có người gục xuống.
Cao Hoàn cảm thấy hai mắt tối sầm lại, hai chân run rẩy, lòng bàn chân giống như có lửa đốt, rất nhiều lần khi sắp không chịu nổi sự tấn công của sóng nhiệt rất muốn ngã xuống như mấy lần trước nhưng lại cố gắng dựa vào ý chí cứng cỏi mà kiên trì tới giờ phút này.
Nhất định phải đứng đủ hai giờ thì cậu mới có đủ tư cách tiến vào Lệ Võ.
Vị Tôn Phóng Chi kia nói rằng, bởi vì cậu biết được nhiều loại Hồ ngữ, rất hữu dụng cho sau này tác chiến, coi như là nhân tài hiếm có, cho nên phá cách cho phép cậu gia nhập. Nhưng mà điều kiện tiên quyết là cậu cần phải đứng dưới ánh mặt trời thiêu đốt hai canh giờ. Nếu chút chuyện cỏn con này mà không làm được, thế thì chẳng cần bàn cãi gì nữa.
Đây là lần thứ sáu cậu thử rồi.
Sau năm lần ngã xuống, may mắn thay, thời gian cậu có thể kiên trì dường như ngày càng dài hơn.
Một cảm giác chóng mặt từ từ ập đến, cơ thể lắc lư.
Cậu lập tức cắn đầu lưỡi.
Cơn đau nhói cuối cùng cũng khiến cậu lấy lại được chút sức lực.
Cậu biết có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, cắn chặt răng, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, vẫn không nhúc nhích.
Cuối cùng, vào thời điểm cậu cảm thấy mình thực sự sắp không thể kiên trì được nữa mà ngã xuống, Tôn Phóng Chi đã thổi thanh tiếu đi ra khỏi bóng cây râm mát, đưa bàn tay to tướng như cái quạt hương hồ cười hì hì vỗ lên vai cậu.
– Khá lắm khá lắm, qua rồi!
Cao Hoàn bị anh ta vỗ một cái thân mình nghiêng đi, đổ gục xuống đất.
Chạng vạng, cậu phấn khởi hào hứng đi theo tỷ phu trở về thành.
Trời cao cuối cùng đã mở mắt, cậu đã đạt được tư cách gia nhập vào Lệ Võ Chiến, cũng không uổng công cậu đã lén trốn khỏi đại huynh một mình ngồi xổm bên mương máng đất hoang hai ngày hai đêm, ăn cỏ dại, uống nước mưa, cuối cùng cũng được tỷ phu tìm được về.
Từ nay về sau, có thể đi theo tỷ phu, kiến công lập nghiệp, biến giấc mộng nam nhi thành hiện thực, thật sự là hạnh phúc vô ngần.
– A tỷ ơi, đệ về rồi.
Trở lại phủ thứ sử, cậu chạy một mạch đi vào, gọi to ồn ào.
Lạc Thần đang rất lo lắng cho cậu. Sợ cậu lại giống như mấy lần trước phơi nắng đến hôn mê bất tỉnh, cuối cùng bị người ta khiêng về nhà.
Nàng muốn trách Lý Mục vô tình, nhưng cũng biết thực ra hắn đã quá châm chước cho Cao Hoàn rồi. Lúc này nghe được giọng của em trai, trong lòng vui vẻ vội vàng ra đón, hỏi tình huống của cậu. Biết cậu đã thuận lợi thông qua, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên kia A Cúc cũng cho người mang nước tới, kêu Cao Hoàn ngồi xuống, mình thì lau mặt lau người cho cậu, lại rửa chân cho cậu, xong hết rồi lại dùng kim châm bọng nước mới ở lòng bàn chân cho cậu sau đó buôi thuốc mỡ vào.
Cao Hoàn la đau liên hồi. A Cúc chỉ cười, lại phàn nàn cậu giờ mới biết đau, ban đầu sao không biết đau. Quỳnh Thụ cùng mấy thị nữ cũng ở bên mỗi người một câu.
Bầu không khí trong viện thoải mái và vui vẻ.
Lạc Thần hỏi Lý Mục, biết hắn cũng vừa về bèn qua đó tìm.
Quả nhiên thấy hắn đang ở bên miệng giếng kia, đã cởi áo trên, đưa lưng về phía mình, đang múc nước.
Thời tiết nóng, biết nàng ưa sạch sẽ, mỗi ngày khi từ bên ngoài trở về chuyện thứ nhất hắn làm chính là đi tắm trước.
Lạc Thần nhẹ nhàng đi đến phía sau lưng hắn, cầm lấy gáo, múc một gáo nước thình lình dội vào lưng hắn.
Rào một tiếng, dòng nước mát lạnh từ tấm lưng rộng và gầy màu đồng của hắn bắn xuống, làm ướt góc váy của Lạc Thần, ngay cả đôi guốc gỗ của mình cũng bị ướt theo. Nhưng nàng không quan tâm đ ến, đứng sau lưng hắn bật cười khúc khích, cảm thấy vui vẻ vì trò đùa dai của mình lại lần nữa thành công.
Thực ra nàng biết vừa rồi hắn đã phát hiện ra nàng đến, nhưng hắn chỉ giả vờ như không để ý chờ nàng đổ gáo nước lên lưng mình mà thôi. Giống như mấy ngày trước, hắn ngầm chơi trò trẻ con này với nàng, nhưng càng khiến nàng cảm thấy vui vẻ.
Hắn quay đầu lại, cười với nàng, chỉ chỉ vào một hòn đá khô bên cạnh.
Lạc Thần liền lê guốc gỗ qua đó, cởi ra, sau đó trèo lên, chân không đứng trên đó.
Lý Mục xách một xô nước tới, đặt ở bên nàng, đứng ở trước nàng.
Lạc Thần đứng trên cao, còn cao hơn so với hắn.
Nàng cầm lấy gáo, múc nước, tưới vào đầu hắn.
Nước ào ào chảy xuống, nàng xắn cao tay áo giúp hắn tắm rửa.
A Cúc với mấy thị nữ đều biết. Cho nên vào những lúc như này sẽ không có ai đến nơi này quấy rầy hai người.
Thời điểm mặt trời ngả về phía tây, Lạc Thần cuối cùng đã giúp Lý Mục tắm xong.
Nàng ngồi ở trên tảng đá, làn gió đêm phất qua tóc mai cũng bị ướt của nàng. Lý Mục ngồi xổm xuống bên chân nàng, đi guốc cho nàng, cẩn thận buộc chặt quai guốc, sau đó ôm nàng xuống, nắm tay nàng hai người cùng trở về viện tử.
Cao Hoàn đã đi rồi.
Có tiếng bước chân. A Cúc vội vàng tiến vào, trình lên một bức thư.
Nói rằng vừa rồi một người từ Kiến Khang tới mang tin tức đến và cả phong thư này nữa.
Hết chương 81
Bình luận truyện