Chương 51
Chính là Trịnh Trường Lâm!
Lý Tịch Trì nhìn thấy hắn đi tới trước mặt Trịnh quản gia, hai người hình như vốn đã thỏa thuận trước sẽ gặp mặt tại đây, đứng trong bóng tối nhỏ giọng đàm chuyện.
Thấy cảnh tượng này, trái tim Lý Tịch Trì không khỏi giật lên thon thót.
Đều là chính mình sơ suất!
Trịnh quản gia không phải vẫn muốn Trịnh Trường Cát đạt được chút công danh hay sao? Nói như vậy, lão nhân gia tự nhiên sẽ yêu thích trưởng tử Trịnh Trường Lâm đã làm quan trong triều nhiều năm. Trịnh Trường Cát lần này bôn ba bên ngoài đuổi theo Trầm Doanh Thu, vậy mà khi trở về lại mang theo trên mình một cỗ thương tích. Là phụ thân làm sao lại không có chút oán niệm đối với kẻ đã hại hài tử của mình? Cũng chẳng cần phải nhắc tới việc Trầm Doanh Thu vốn là một nam nhân, Trịnh quản gia đối với hắn, lại càng không muốn để con trai mình dây dưa không dứt.
Để ông ta đưa Trầm Doanh Thu cùng Trịnh Trường Cát đến biệt quán quả thật là một sai lầm lớn!
Chỉ sợ rằng, ngay lúc này đây Trầm Doanh Thu đã rơi vào tay Trịnh Trường Lâm!
Nghĩ như vậy, Lý Tịch Trì không khỏi khẩn trương đứng lên.
Làm sao bây giờ? Nếu như Trịnh Trường Lâm dâng Trầm Doanh Thu cho hoàng đế, như vậy hết thảy cố gắng buổi tối hôm nay không phải đã trở thành một hồi náo nhiệt khôi hài sao? Yến Nhiễm sẽ thế nào đây? Hắn còn có thể đủ mạnh mẽ để chống chọi với đả kích này ư?
Suy nghĩ tỉnh táo trong phút chốc không tự chủ được trở thành những mảnh hỗn tạp. Nhưng lão thiên kia cũng không cho y thời gian tiến hành suy xét. Vũ khúc đã kết thúc, Hồ phi trên đài cao có chút mệt, thở hổn hển cúi đầu lui đến bên cạnh chỗ ngồi của hoàng thượng. Mà bốn bề xung quanh cư nhiên vẫn lại một khoảng lặng câm không dứt.
Chưa có kẻ nào dám lớn mật lên tiếng trầm trồ khen ngợi.
Trong ánh nến mỏng manh, hai bàn tay Yến Nhiễm gắt gao nắm chặt lại, đôi hốc mắt đỏ ngầu cố kìm nén những giọt lệ trong suốt đã muốn tuôn trào.
Lại nhân tiện từ phía sau, Trịnh Trường Lâm thong dong trở lại chỗ ngồi của mình, đứng lên hướng hoàng đế hành lễ, hơn nữa còn cất cao giọng: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần có một thứ muốn dâng tặng cho bệ hạ.”
“Nga?” Từ thời khắc nghe thấy Trịnh Trường Lâm lên tiếng, khóe miệng hoàng đế đã lộ rõ ý cười rõ rệt, y khẩn trương phán lệnh: “Mau dẫn tới cho trẫm xem một chút.”
Trịnh Trường Lâm tuân lệnh, lập tức xoay người hướng thị vệ bên ngoài phất tay ra hiệu một cái, ngọ môn âm u lập tức truyền đến những tiếng bước chân hỗn loạn.
“Yến Nhiễm…” Lý Tịch Trì biết tình thế không ổn, liền muốn sớm mở miệng nhắc nhở Yến Nhiễm một câu.
Nhưng y cuối cùng lại có chút chần chừ, những tiếng chân kia cứ dần chậm rãi tiến thẳng vào hoa viên vườn uyển. Ngay khi ánh đèn làm bại lộ sự tình, hai tròng mắt Yến Nhiễm thoáng cái liền trở nên trầm định.
“Trầm… Doanh Thu?”
Không sai, giờ phút này bị hai người thị vệ một trái một phải kéo vào đúng là kẻ mà đáng nhẽ đang phải né tránh trong biệt quán của Lý Tịch Trì – Trầm Doanh Thu.
“Yến Nhiễm… Là ta tính toán sai lầm.” Lý Tịch Trì thấp giọng giải thích bên tai Yến Nhiễm: “Là Trịnh quản gia giao hắn cho Trịnh Trường Lâm, ta cũng vừa mới phát hiện…”
Lời còn chưa dứt y đã ngay lập tức nhận thấy người bên cạnh lảo đảo. Y vội vàng đưa tay ra đỡ, lại nghe thấy Yến Nhiễm khô khốc thì thào: “Tại sao lại có thể như vậy? Chúng ta đây đến nơi này là vì cái gì…?”
Trong khi cả hai đang sững sờ thì Trầm Doanh Thu đã bị đưa lên trên đài cao. Hắn mặc dù vẫn còn thanh tỉnh nhưng lại mềm yếu mặc hai người thị vệ bài bố, hiển nhiên là đã bị bách phải uống vào loại dược nào đó khiến cả người vô lực.
Hoàng đế thấy Trầm Doanh Thu hai mắt liền toát lên thần thái rạng rỡ. Y còn không chờ được đến khi Trầm Doanh Thu bị dẫn đến bên người đã ra lệnh cho Hồ phi đang ngồi bên cạnh nói: “Ái phi mau ra khỏi chỗ của ngươi đi, Doanh Thu phải ngồi bên cạnh trẫm.”
Bình luận truyện