Xuân Lai Hồ Thủy Lục Như Lam

Chương 65



Ngày này vốn là một ngày lễ lớn ở Đại Diễm, ước chừng khoảng giờ ngọ, từ đại môn Liên Vương phủ có một đoàn xe lặng lẽ chạy ra. Đội xe từ Tây Môn của Đại Diễm xuất phát, hướng về Hồ địa xa xôi.

Có rất ít người biết vì sao họ lại đến cái vùng đại mạc hẻo lánh đó, chỉ có thể nhìn thấy liên Vương gia Lý Tịch Trì đích thân đưa tiễn đội mã xa này ra khỏi cửa thành.

Cùng năm đó, Đại Diễm Vương Lý Tịch Trì ra lệnh ân xá, bố cáo toàn thiên hạ, cho hàng vạn người dân Hồ địa sống kiếp nô lệ được trở về cố hương. Cùng lên đường còn có quan quách của Hồ phi. Nàng được mai táng tại Hồ địa, trên bia mộ còn khắc thụy hào sủng phi do đế vương ban tặng.

Lý Tịch Trì không còn lĩnh mệnh xuất chinh. Không chỉ có y, tướng lãnh cùng thống soái xuất sắc cũng dần dần ít khi ra trận. Diễm triều giống như từ một con quái vật khát máu tanh, ham thích chiến đấu sa trường đột ngột thay đổi thành con người trưởng thành, trầm tĩnh, thanh ổn cùng nội liễm. Bước đầu bắt tay phát triển nông nghiệp và thương nghiệp.

Trong khoảng thời gian nhàn nhã, Liên Vương gia thỉnh thoảng sẽ đi gặp một vài bằng hữu, tỷ như Trầm Doanh Thu.

Mặc dù hoàng đế vì hắn dưỡng thương mà đặc biệt ban tặng một tòa phủ đệ. Song Trầm Doanh Thu lại chưa từng có ý định ở lại bên trong. Thương thế tốt hơn một chút, hắn liền một mình đi tới một ngọn núi ngoại thành, mua một gian nhà tranh đơn sơ để cư trú. Trái tim hắn dường như đã hóa tro tàn, lười biếng tiếp đãi tất cả các khách nhân đến thăm. Duy chỉ có hai người, Trịnh Trường Cát cùng Lý Tịch Trì còn có thể miễn cưỡng thấy mặt hắn một lần.

Từ ngày tỉnh lại trong biệt viện, thân thể Trịnh Trường Cát nhanh chóng hồi phục. Hắn nghe nói hết thảy sự tình phát sinh, trong lòng vừa kinh ngạc lại vừa đau đớn. Đợi được lúc có thể rời giường, không cần suy nghĩ, đã vội vàng chạy đến tìm Trầm Doanh Thu.

Hai người nói chuyện thâu một đêm, sáng sớm ngày hôm sau Trịnh Trường Cát liền rời khỏi gian nhà tranh, không bao giờ xuất hiện trở lại nữa. Có lời đồn hắn đã đi đại mạc, nhưng thám tử Lý Tịch Trì cài ở đại mạc không hề truyền đến bất cứ tin tức gì của hắn.

Thám tử vốn do y an bài tại Hồ địa, chuyên môn dùng để quan sát động tĩnh của Yến Nhiễm. Dù sao bản thân cũng từng là một kẻ xâm lược, Lý Tịch Trì tạm thời cảm thấy không thích hợp tự mình đến đại mạc. Dù sao qua sự hồi báo của thuộc hạ, y vẫn biết được ít nhiều tin tức về hắn.

Sau khi trải qua một tháng trời bôn ba, đội xe hộ tống thuận lợi đưa Yến Nhiễm về vùng đất Bách Nguyệt tộc sinh sống. Nơi ấy đích thực là một vùng hoang phế cần kiến thiết lại. Yến Nhiễm mang tất cả số vàng bạc, tiền của mà Lý Tịch Trì đã âm thầm đặt trên xe hắn để tu sửa kiến trúc, mua gia súc, gây dựng lại toàn bộ Bách Nguyệt tộc. Nhưng lại chủ động từ bỏ thân phận vương tử Bách Nguyệt, chỉ cùng Hạ Khô ẩn cư tại một lều vải nhỏ sâu trong sa mạc.

Cuộc sống nơi đây vốn thiếu thốn, buồn tẻ, ngày xuân thường xuyên nổi lên những trận bão cát quật phá những rặng dương liễu vốn nhu hòa. Nhưng đối với Yến Nhiễm, dường như sinh hoạt cũng đã trở nên vui thú hơn nhiều.

Trong hàm tín thám tử hồi báo từ hai tháng đầu trở lại sa mạc, Yến Nhiễm cùng Hạ Khô mỗi ngày sớm tối đều đến đến ốc đảo cách lều vài trăm trượng để gánh nước. Bọn họ nuôi mười con dê, con nào con nấy bộ dáng gầy gầy, nuôi mãi không béo. Mặt khác còn có một vùng đất rộng trồng Tiên Nhân Chưởng dùng để nhưỡng rượu.

Uống rượu chăn dê, đó là tất cả cuộc sống của Yến Nhiễm.

Mỗi lần buông mật hàm, trước mắt Lý Tịch Trì luôn hiện ra cảnh tượng như vậy.

Đúng, tất cả là tưởng tượng. Lý Tịch Trì, dù cõi lòng điên cuồng gào thét, nhưng vẫn chỉ có thể đứng từ xa dõi theo hắn từng ngày. Cả đời này, y biết, chính mình vĩnh viễn cũng không thể đặt cái người tên Đạm Thai Yên Nhiễm kia ra khỏi tầm mắt.

Dẫu rằng y hằng tưởng mình còn có thể nhẫn nại mấy năm nhưng lão thiên gia so với y còn nóng nảy hơn. Lúc ấy mới chỉ qua thời gian tám tháng, thám tử hồi báo một chuyện khiến cho y đứng ngồi không yên.

Từ khi bắt đầu vào thu, Yến Nhiễm đột nhiên giảm bớt số lần xuất ngoại hoạt động. Không chỉ có sớm tối không đi gánh nước, ngay cả đàn dê cũng mướn người chăn dắt, Tiên Nhân Chưởng thì gần như giao hết cho Hạ Khô, mà đại phu Bách Nguyệt cũng bắt đầu ra vào lều vải hắn ở. Dựa vào đó dễ dàng nhận thấy có vẻ như hắn đã mắc bệnh tật gì rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện