Xuân Lai Hồ Thủy Lục Như Lam

Chương 67



Lý Tịch Trì thấy phong thái, khí chất ấy, nghiễm nhiên đã không còn thuộc về trần thế, đột ngột nghĩ lại lúc trước hắn còn ở trong phủ, một bộ dáng ngạo nghễ, ngay thẳng mà bất giác dâng lên một trận chua chát, xót xa.

“Trong thiên hạ đâu cũng là đất của vua. Ngươi… Cũng chỉ có một biện pháp này để rời khỏi vòng kiểm soát của y mà thôi.”

Nghe y nói như vậy cước bộ Trầm Doanh Thu rõ ràng dừng lại một chút, nhưng hắn thủy chung không quay đầu, vững vàng tiến về phía trước. Những bông tuyết trắng bay tán loạn dần che giấu tấm lưng gầy, thanh âm hư vô truyền vào tai Lý Tịch Trì.

“Ái hận chỉ như một trò chơi, thương tổn người rồi chính mình cũng đau. Muốn uống một chén Vong Tiên Hương mà thôi, hà tất chi phải tìm kiếm nơi đâu xa.”

Lòng Lý Tịch Trì ngẩn ngơ, hình như có chút hiểu được. Quay đầu tìm kiếm trong màn tuyết rơi mịt mờ nhưng không còn thấy được bóng dáng mỏng manh ấy.

Suốt cả ngày, tuyết rơi càng lúc càng nhiều, tích lại trong đình viện, so với trận tuyết rơi một năm trước còn dày hơn vài phần. Sau khi Trầm Doanh Thu rời đi, Lý Tịch Trì vẫn nghiền ngẫm câu nói cuối cùng của hắn.

Y vốn không phải kẻ tầm thường, rất nhanh liền minh bạch hai câu đầu chính là nói đến việc mình từng thương tổn Yến Nhiễm để rồi hôm nay bị tình cảm dành cho Yến Nhiễm đả thương lại.

Song hai câu nói cuối cùng là có ý tứ gì đây?

Lý Tịch Trì tinh tế suy tư mãi đến khi tuyết ngừng rơi rồi vẫn còn ngồi trước cửa sổ, hai hàng chân mày nhíu chặt.

Uống một chén Vong Tiên Hương, uống một chén…. Là muốn y uống rượu sao? Nhưng mượn rượu giải sầu thì liệu có ích lợi gì đây?

Rượu trong bình ủ trên bàn đã lạnh. Đúng lúc đó Tiểu Thu đẩy cửa tiến vào bỏ thêm than trong bình ủ, hắn liếc mắt một cái đã nhận thấy rượu trong bình không hề mảy may suy suyển, buồn bã mà lớn gan hỏi: “Vương gia, ngài không thích rượu Tiên Nhân Chưởng nữa sao?”

Rượu Tiên Nhân Chưởng? Lý Tịch Trì sửng sốt, trong lòng âm thầm giật mình.

“Ngươi lấy được rượu này từ nơi nào?” Y truy vấn: “Rượu Tiên Nhân Chưởng không phải dễ dàng mua được. Ngươi mua rượu này ở đâu?”

Tiểu Thu bị y dọa cho giật mình vội trả lời: “Chính là, chính là mấy ngày trước khi Vương gia xuất môn xử lí công việc trở về, phía đông thành mở một tửu quán chuyên môn bán loại rượu này. Ngày đó có một thiếu niên tuấn mỹ mặc trang phục Bách Nguyệt đưa đến một vò rượu. Tổng quản tìm người nếm thử sau đó sai ta mang một vò lại đây.”

Nghe xong những lời này, Lý Tịch Trì vội hỏi: “Tửu lâu đó có tên gì?”

Tiểu Thu nghĩ ngợi trong chốc lát: “Nơi đó hình như có tên là Vọng Tiên Lâu.”

Lý Tịch Trì cả kinh, toàn thân như bị một cơn sóng lớn đánh mạnh vào, trái tim cũng cuồng điên đập mạnh.

Y vội vàng xốc bầu rượu lên, ngửa cổ dốc một ngụm lớn vào miệng, ngay sau đó cả người đột nhiên trở nên hưng phấn. Trong miệng lẩm bẩm điều gì không rõ, ngoại bào cũng không kịp mặc thêm, vội vã lao ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện