Xuân Mang Lưu Luyến
Chương 42: Giường thêu mưa gió
"Đại gia, đây là?" Xuân mẹ hai tay đan xen vào nhau, vẻ mặt cố gắng tỏ ra bình thản, nhưng sắc mặt lại trắng bạch tiết lộ nội tâm bà đang bất an. Cầu Thế Trinh khí thế bức người, không hề giống như đang đi dạo ở Hạnh Hoa viện nơi kỹ viện hạ đẳng này, liếc mắt nhìn qua cũng đoán được đến đây là có mục đích khác.
"Đem chuyện Ngô Cẩm Lam vì sao lại bị bán vào trong này, cùng với mọi chuyện đã xảy ra ở nơi này, một chuyện cũng không được bớt, mau nói đi." Cầu Thế Trinh lạnh lùng nói, trong giọng nói lạnh lẽo giống như muốn đem máu toàn thân Xuân mẹ đông cứng.
"Lão thân không biết đại gia đang nói cái gì, chỗ này của ta không có người mà ngài nói." Xuân mẹ cố gắng trấn định nói.
"Không có người này?" Cầu Thế Trinh nhìn xuân mẹ chằm chằm, ánh mắt giống như loại băng lạnh ngàn năm rất lạnh lùng, làm Xuân mẹ sợ tới mức hàm răng run lên, sau đó thân thể cũng dần phát run, Cầu Thế Trinh lúc này lại đưa tay ra, năm ngón tay mở khóa trên cổ của xuân mẹ.
Xuân mẹ lập tức cảm thấy đau đớn từ cổ họng truyền tới, không cách nào hô hấp, đợi đến lúc mắt của bà gần như mờ đi, Cầu Thế Trinh mới buông lỏng bà ra.
"Có người này không?"
"Có. . . . . . Có. . . . . . Ta nói. . . . . ."
. . . . . .
"Hãy đem những gì ngươi biết viết tất cả ra."
Tiêu Nhữ Xương bán người, tất nhiên sẽ không đích thân đi làm, những lời khai của xuân mẹ, cũng không thể tìm ra điểm bất lợi đối với Tiêu Nhữ Xương, nhưng, cũng không hẳn là không có ích, Cầu Thế Trinh thu khẩu cung lại rồi trở về phủ.
Ngô Cẩm Lam đã nhờ xuân mẹ phái người đi tìm Tiểu Đồng chuộc nàng, như thế xem ra, Tiểu Đồng có bạc để chuộc nàng , nghĩ đến lúc Thẩm Thanh Lạc nói không thấy đồ trang sức của Ngô Cẩm Lam đâu, Cầu Thế Trinh hiểu, những thứ đồ trang sức này Tiểu Đồng đã giấu đi rồi.
"Đem Tiểu Đồng trói lại, đưa đến nha môn." Cầu Thế Trinh sau khi trở về phủ liền lớn tiếng hạ lệnh, trong miệng nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tần Minh Trí nháy một cái. Tần Minh Trí liền hiểu, Tiểu Đồng kêu gào muốn gặp Cầu Thế Trinh thì hắn giả vờ khoan dung nhân ái, dẫn người đến trước mặt Cầu Thế Trinh.
"Gia, nô tỳ không biết phạm phải gì lỗi, cầu xin gia bỏ qua cho nô tỳ." Tiểu Đồng quỳ sụp xuống đất cụp mắt gạt lệ cầu xin tha thứ.
Cầu Thế Trinh không nói một lời, giơ giơ lời khai của xuân mẹ trong tay lên, lộ mấy chữ cho Tiểu Đồng nhìn.
"Gia, Lam tỷ lưu lạc Yên Hoa, cùng Tiểu Đồng không liên quan a!" Tiểu Đồng con ngươi đảo một cái khóc nói.
"Không liên hệ gì tới ngươi?" Cầu Thế Trinh phẩy phẩy trong tay giấy, từng chữ từng chữ nói: "Đem đồ trang sức của nàng ta giấu đi mà không chuộc nàng ta ra, chuyện này cũng không liên quan đến ngươi?"
"Đâu. . . . . . Đâu. . . . . ." Tiểu Đồng muốn nói đồ trang sức ở đâu ra, nhưng một chữ cũng không nói ra được, Cầu Thế Trinh khẽ nghiêng người nhìn chằm chằm nàng, hắn đứng cách xa nàng hơn năm bước chân, nhưng nàng không khỏi cảm thấy giống như đang đứng ở đỉnh núi có một loại hít thở không thông.
Đây là muốn đoạt về đồ trang sức trị giá sáu trăm lượng bạc đó sao? Tiểu Đồng không ngừng gạt lệ, mắt lại lén nhìn Cầu Thế Trinh, suy nghĩ xem có nên nộp số tiền đã bán trang sức đó hay không.
"Gia. . . . . ." Tiểu Đồng không bỏ được số bạc đó, có gắng đánh lạc hướng sang chuyện khác, đem chuyện Ngô Cẩm Lam hãm hại Thẩm Thanh Lạc tất cả đều nói ra, bao gồm Nhan Tử khải được Tiêu Nhữ Xương bày mưu đặt kế muốn hạ thuốc xạ hương, Ngô Cẩm Lam mượn cơ hội này giá họa cho Thẩm Thanh Lạc.
Không nghĩ tới còn có nội tình như vậy, lần này Tiêu Nhữ Xương muốn phủi sạch không dễ dàng rồi, Cầu Thế Trinh mừng rỡ, hướng Tần Minh Trí nháy mắt ra dấu, Tần Minh Trí được lệnh, vội vàng tiến lên thay Tiểu Đồng cầu cạnh, Cầu Thế Trinh đang giả vờ trầm ngâm, hồi lâu nói: "Tạm thời không đưa đến nha môn, trước hãy nhốt lại."
Kế tiếp nên làm thế nào? Đến đại lao thăm Nhan Tử Khải khuyên hắn cắn lại Tiêu Nhữ Xương một miếng? Cầu Thế Trinh dựa người vào ghế, đôi tay ở trên tay vịn chuyển động, yên lặng đoán tâm tư trong lòng của Nhan Tử Khải.
Muốn Nhan Tử Khải ra cắn Tiêu Nhữ Xương, trực tiếp đi tìm hắn thì quá bị động, không bằng. . . . . . Cầu Thế Trinh đứng dậy, trong lòng đã có kế hoạch.
**
Vợ của Nhan tử Khải những ngày này tâm thần bất định, nàng cảm giác thấy ở đầu hẻm cách nhà nàng không xa có hai người nhìn như không có ý tốt luôn nhìn về phía nhà nàng, Nhan Tử khải đang ở trong lao, phụ mẫu của hắn đều đã mất, trong nhà chỉ còn một vị phụ nhân*( đàn bà) là nàng.
Làm thế nào đây? Nhan thị ( vợ của Nhan tử Khải) sợ tới mức đóng cửa chính lại, đến một bước cũng không dám ra khỏi phòng.
Lúc hoàng hôn, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Nhan thị chẳng dám thở mạnh, run rẩy đi tới bên cạnh cửa, ghé mắt vào khe hở trên cánh cửa nhìn ra ngoài.
Đứng ngoài cửa chính là hai người đã đứng ở đầu hẻm kia, Nhan thị chân mềm nhũn, cơ hồ không đứng vững được.
"Ta đã sớm nói rồi, tới đây thì cứ vào đi, giải quyết xong rồi đem chuyện của nữ nhân kia về báo cáo lại cho công tử, ngươi lại cứ nói muốn quan sát quan sát, lần này thì tốt rồi, cửa không vào được người cũng không thấy, bây giờ phải làm như thế nào đây?" Một người lầm bầm nói.
Tên còn lại hai chân chà chà trên mặt đất, tức giận nói: "Người nào làm người đó chịu, chúng ta đi về trước báo cáo lại với công tử, công tử nếu có trách tội, ta tự mình chịu trách nhiệm."
Người đầu tiên lại thở dài nói: "Thật ra thì ta cũng không muốn giết người, Nhan đại phu chỉ làm hại người thay công tử có một lần, công tử lại sợ hắn nói ra, cũng đã đem người làm hại bị phán tử hình rồi, vẫn còn chưa từ bỏ, còn sợ vợ của Nhan đại phu nói ra, lại muốn chúng ta đem thê tử của hắn diệt khẩu luôn, thật là không nói nổi."
Tên còn lại cũng than thở theo, nói: "Cũng không chỉ có một việc này của Nhan đại phu, công tử làm chuyện thất đức còn ít sao? Vì để cho Cầu Thế Trinh cưới tiểu thư, đem di nương của hắn bán vào trong nhà chứa, nghe nói, người chết lúc đó rất thảm a. . . . . ."
Hai người ngoài cửa đi xa, Nhan thị chân mềm mũn trượt xuống đất, một lúc sau nàng mới từ dưới đất bò dậy, lại dán mắt vào khe cửa nhìn ra phía ngoài, sau đó mở cửa, ngó dáo dác quan sát xung quanh, xác nhận không có ai sau đó nàng mở cửa đi ra ngoài, đi rất nhanh.
Nhan thị cho rằng hai người kia đã đi rồi, nhưng sau khi nàng ra ngoài hai người đó vẫn đi theo nàng, nàng bị hai người theo dõi từ đầu đến cuối mà vẫn không hay biết, lúc thấy nàng vào nha phủ mới rời đi.
"Gia, Thuận Tử cùng Căn tử đã trở lại, bọn họ nói vợ của Nhan Tử Khải đã vào địa lao phủ nha rồi." Tần Minh Trí bẩm báo.
Cầu Thế Trinh gật đầu, phân phó nói: "Nó sẽ như ngọn lửa cháy âm ỷ, chọn hai người lanh lợi giả vờ trong lúc lơ đãng nói thầm cho Tiểu Đồng nghe, nói là Gia ta rất muốn tiêu diệt Tiêu Nhữ Xương, chỉ khổ nỗi không còn kế sách, nếu có người có thể đưa Tiêu Nhữ Xương vào chỗ chết, Gia sẽ có trọng thưởng."
Giờ Dậu, Tiểu Đồng ở trong nhà chứa củi kêu la muốn gặp Cầu Thế Trinh, có chuyện bẩm báo.
". . . . . . Gia, Tiểu Đồng biết sai rồi, cầu xin gia tha cho Tiểu Đồng, chuyện Tiểu Đồng lúc trước còn giấu giếm, cũng sẽ nói cho Gia tất cả."
Cầu Thế Trinh hiểu Tiểu Đồng nói như vậy là muốn ngân phiếu của hắn, vừa muốn cười to lại muốn mắng to, lại tự trách không dứt, mình lại có thể mua một người như vậy vào phủ, Ngô Cẩm Lam nếu không chết, ở chung một chỗ cùng với người này, chắc chắn sẽ đem đến cho Cầu phủ của hắn bão gió không ngừng.
"Gia." Tiểu Đồng tâm thần thấp thỏm nhìn Cầu Thế Trinh.
"Ngươi có thể biết sai liền sửa, thừa nhận tất cả, không tệ." Cầu Thế Trinh gật đầu giả vờ khen ngợi, lại nói: "Những điều ngươi vừa mới nói, nếu như ở trên công đường, có dám lặp lại những lời này lần nữa hay không?"
"Dám." Tiểu Đồng vỗ ngực. Anh mắt lại nhìn chằm chằm Cầu Thế Trinh, chờ được ban thưởng.
Cầu Thế Trinh khóe miệng co giật, im lặng một lúc mới nói: "Đem những gì ngươi vừa mới nói, nói lại với Tần quản gia lần nữa, ký tên điểm chỉ vào đó."
"Dạ, Gia."
" Đây là sáu trăm lượng lúc trước ngươi cầm, sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ cho người đưa ngươi xuất phủ, khi đó sẽ đưa thêm cho ngươi một ngàn lượng bạc làm kế sinh nhai."
A! Tiểu Đồng mừng đến nỗi hai mắt sáng ngời, nhận lại ngân phiếu, mồm miệng lưu loát mà đem lời mới vừa nói, nói lại một lần nữa. Tần Minh Trí ghi chép lại, Cầu Thế Trinh ngồi ở một bên lẳng lặng nghe.
Tiểu Đồng sau khi đi, Tần Minh Trí thổi thổi cho mực khô, thở dài nói: "Tiểu nha đầu này nói không có nửa điểm sơ hở, nếu không phải biết được nội tình, nô tài đã cho rằng những điều nàng nói là sự thật rồi."
Không khỏi gật đầu: "Nàng ta nghĩ ra các chi tiết rất hợp tình hợp lý, vả lại mồm miệng lanh lợi, trí nhớ rất tốt, ngươi có chú ý tới, nàng ta nói lại lần thứ hai, cùng lần đầu tiên giống nhau như đúc, một chữ cũng không sai không."
Cái này Tần Minh Trí cũng không có chú ý, không khỏi than vãn: "Nha đầu này nếu không phải tâm thuật bất chính*( có tính toán trong lòng, có ý đồ xấu), ngược lại Khả Tạo Chi Tài (là một người có tài)."
"Là một nhân tài, đáng tiếc, lòng trục lợi quá nặng, ân nghĩa thị phi một chút cũng không để ý, chuyện phản chủ mà coi như một trò đùa." Cầu Thế Trinh trầm mặt, không nói thêm gì nữa.
Tần Minh Trí hiểu Cầu Thế Trinh không có nói tiếp, một người như vậy lại mua vào phủ, nàng hôm nay có thể bậy bạ dính líu đến Tiêu Nhữ Xương, ngày khác vì có thể kiểm được lợi, cũng có thể xoay đầu lại cắn loạn Cầu Thế Trinh.
"An bài người âm thầm trông chứng nàng, phân phó cho Cầu Dân giữ cửa, nhất định không thể để cho nàng xuất phủ." Cầu Thế Trinh dặn dò Tần Minh Trí, Tiểu Đồng lập được công, không thể nhốt vào phòng chứa củi nữa. Mới vừa rồi hắn đã lên tiếng nói chuyện không liên quan Tiểu Đồng rồi, dưới mắt lại rất nhức đầu phải làm cách nào để trông giữ một người như vậy?.
"Dạ, Gia." Tần Minh Trí đáp ứng.
Tần Minh Trí mới vừa lui ra, người gác cổng báo lại, Nhan thị muốn gặp Cầu Thế Trinh.
Cầu Thế Trinh cũng đã đoán trước được chuyện này, dù sao vợ chồng Nhan Tử Khải muốn sống, cũng chỉ có thể tìm tới hắn mà thôi.
Vợ của Nhan Tử khải mang theo đơn tố cáo của Nhan Tử khải tới, trong đơn tố cáo nói rõ Tiêu Nhữ Xương từng yêu cầu hắn kê thêm thuốc xạ hương muốn hại Cẩm di nương sanh non, đồng thời lại chỉ ra Cẩm di nương là do Tiêu Nhữ Xương bán vào Hạnh Hoa viện, ở Hạnh Hoa viện bệnh nặng sau khi ra ngoài thì bệnh chết .
Cũng không có thêm chứng cớ khác, xem ra Tiêu Nhữ Xương làm việc rất cẩn thận. Cầu Thế Trinh cau mày, có lời khai của Tiểu Đồng cộng thêm lời khai của Nhan Tử Khải, đã có thể chứng minh Tiêu Nhữ Xương đã từng yêu cầu Nhan Tử Khải hạ xạ hương muốn hại Ngô Cẩm Lam sảy thai, cũng đem Ngô Cẩm Lam bán vào kỹ viện.
Nhưng, bởi vì khẩu cung của Tiểu Đồng trước sau hai lần bất đồng, không đủ để định cho Tiêu Nhữ Xương tội gì, cũng không đủ để giải oan cho Nhan Tử Khải, muốn giải oan cho Nhan Tử khải mấu chốt là ở nguyên nhân dẫn đến cái chết của Ngô Cẩm Lam, đáng tiếc, thi thể đã bị thiêu rồi, Ngô Cẩm Lam ở Hạnh Hoa viện lại chưa từng mời đại phu, để cho Xuân mẹ thay đổi lời nói cũng không thể thay đổi tất cả, Dương Tích Minh vì duy trì uy nghiêm, sẽ không lật đổ vụ án mình xử.
"Thực không dám dấu diếm." Cầu Thế Trinh lắc đầu, nói: "Bản cáo trạng này, không đủ để giải oan cho phu quân của cô."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Nhan thị hốc mắt đỏ lên.
"Nhan đại phu không cứu ra được, nhưng ta có thể đưa cô rời xa khỏi thành, giúp cô ở Nam Phương mua một mảnh đất, an hưởng cả đời."
Nhan thị là do Nhan Tử Khải mua được ở trên chợ, cha mẹ đã mất, Nhan Tử Khải cũng có một ngôi nhà, nhưng mấy ngày trước Nhan thị đã đi thế chấp để lấy bạc chạy cửa sau cho Nhan Tử khải, trên thực tế nhà đã nghèo như thế, Nhan thị do dự chốc lát liền đáp ứng.
Ra lệnh cho Tần Minh Trí sắp xếp người đưa Nhan thị về nhà, hôm sau đem người đưa ra khỏi Phượng thành, Cầu Thế Trinh đứng dậy hướng Tiêu gia đi tới.
Cầu Thế Trinh sợ Bệ Mộng Dao ở trong Tiêu gia một khắc liền thêm một phần nguy hiểm, thu hoạch được chứng cớ Tiêu Nhữ Xương đã từng mệnh cho Nhan Tử khải hạ xạ hương hại Cẩm di nương sảy thai này, hắn muốn đi gạt Tiêu Nhữ Xương một lần nữa, muốn đưa Bệ Mộng Dao sớm thoát khỏi miệng sói.
Tuy là đã qua hơn năm năm, nhưng người gác cổng của Tiêu gia cũng không coi Cầu Thế Trinh là người ngoài, không có thông báo liền cho Cầu Thế Trinh tiến vào.
Cầu Thế Trinh tiến vào Tiêu phủ rất quen thuộc, sau khi vào cổng hắn trực tiếp hướng Trúc Lư nơi ở của Tiêu Nhữ Xương đi tới.
"Ca, huynh đừng rửa nữa, được không?" Xa xa liền nghe được tiếng Tiêu Nguyệt Mị kêu gào. Cầu Thế Trinh khẽ cau mày, không ngờ được đã trễ thế này, Tiêu Nguyệt Mị vẫn còn ở trong phòng của Tiêu Nhữ Xương. (chấp tên cuồng yêu em gái ấy làm gì)
Tinh Vũ cùng Mạc Ngữ đang đứng ở ngoài cửa, hai người đều nơm nớp lo sợ, mặt như màu đất, Tinh Vũ đã bị ướt nửa quần, Mạc Ngữ búi tóc tán loạn. Tiêu Nhữ Xương thích sạch sẽ, hai người này hầu hạ Tiêu Nhữ Xương, mỗi thời mỗi khắc cũng phải giữ vững trang dung nghiêm chỉnh, biến thành hình dáng này cũng không dám trở về phòng rửa mặt xử lý, xem ra Tiêu Nhữ Xương lần này giận đến không nhẹ.
Đã qua một ngày một đêm, cũng không biết Bệ Mộng Dao như thế nào, Cầu Thế Trinh lo lắng vừa áy náy, nếu Bệ Mộng Dao xảy ra chuyện gì, hắn cùng Thẩm Thanh Lạc cả đời khó có thể an lòng.
"Thế Trinh, chàng đã đến rồi." Cầu Thế Trinh vừa bước vào cửa phòng, Tiêu Nguyệt Mị liền nhào tới, Cầu Thế Trinh than thể lóe lên, khiến Tiêu Nguyệt Mị chụp hụt.
Cầu Thế Trinh không có nhìn nàng, hắn nhìn chằm chằm Tiêu Nhữ Xương, không hiểu hỏi: "Tiêu Nhữ Xương, ngươi đang làm cái gì vậy?"
"Rửa tay." Tiêu Nhữ Xương đến mí mắt cũng không nâng lên, cũng không triển lộ chiêu bài mỉm cười khiêm tốn hàng ngày của hắn, tay trái cầm khăn tay không ngừng chà xát mạnh lên tay phải. Trên đất một bày hàng chậu gỗ chứa nước trong suốt, tay Tiêu Nhữ Xương vẫn để ở trong chậu gỗ, tiếp tục chà xát sau đó lại chuyển từ chậu này sang chậu khác.
Tay phải của hắn đã bị có lẽ đã bị cọ xát rất lâu, bàn tay trắng trẻo đỏ lên bị trầy xước rất nhiều, để ý kỹ trong chậu nước, còn thấy những tia máu đỏ li ti.
Cầu Thế Trinh biết hắn có tính sạch sẽ, chỉ là không biết lúc này hắn vì sao lại có hành động điên khùng này.
"Thế Trinh, chàng khuyên nhủ huynh ta đi, huynh ấy tắm từ hôm qua đến bây giờ, cái tay kia cứ kỳ đi kỳ lại,. . . . . ." Tiêu Nguyệt Mị khóc.
Tắm từ hôm qua đến bây giờ? Cầu Thế Trinh trái tim máy động, con mắt sắc nghiêm túc.
"Trở về phòng." Mặt Tiêu Nhữ Xương trắng nõn trong chớp mắt phình to, hướng Tiêu Nguyệt Mị quát.
Tiêu Nguyệt Mị chưa bao giờ bị quát lớn tiếng như thế, che mặt chạy ra ngoài.
Gian phòng trong lúc nhất thời yên tĩnh trở lại, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của hai người, một hồi lâu, Cầu Thế Trinh cười lạnh nói: "Tiêu Nhữ Xương, ta thật sự không nghĩ tới, nữ nhân nào ngươi cũng muốn."
"Ta đâu có biết đó là một tiện tì nha hoàn." Tiêu Nhữ Xương cố nén lửa giận la ầm lên, nhưng nói xong rồi lại hận không thể quất vào miệng mình một cái, đây không phải là đang nói mình vốn cho rằng đó là Thẩm Thanh lạc sao, người đã không lấy được, còn tự bộc rắp tâm xấu xí, hắn đã lỡ lời rồi.
Quả nhiên Cầu Thế Trinh mặt càng đen hơn, lạnh như băng nói: "Ngươi không biết đó là một nha hoàn ti tiện, vậy ngươi cho rằng đó là người nào? Thanh Lạc sao?"
Tiêu Nhữ Xương xấu hổ giận giữ, cắn răng nói: "Ta đã nguyện lập hôn tư muốn lấy nàng làm chính thất, tự nhiên sẽ cùng với nàng có cá nước thân mật (xxoo)."
"Tiêu Nhữ Xương, Thanh Lạc là nữ nhân của ta." Cầu Thế Trinh nện một quyền ở trên bàn.
Đó là nữ nhân của ta, những lời này cất giấu đã lâu, Tiêu Nhữ Xương hiểu, Cầu Thế Trinh đang nói..., đó là nữ nhân của huynh đệ ngươi.
"Thế Trinh, chúng ta hòa giải, có được hay không?" Tiêu Nhữ Xương đứng lên, nhìn Cầu Thế Trinh, vô cùng thương cảm mà nói.
Tiêu Nhữ Xương đem lòng bàn tay trái hướng lên đưa đến trước mặt Cầu Thế Trinh, ngón tay của hắn mượt mà thon dài, tinh khiết tinh xảo, ngón trỏ lại có một vết sẹo, viết sẹo kéo dài từ đốt thứ hai đến đốt thứ 3, đây là do lúc bảy tuổi một hắn gọt mộc kiếm cho Cầu Thế Trinh không may để lại, lúc nhỏ Cầu Thế Trinh đối với luyện kiếm vô cùng cuồng nhiệt, Cầu phụ không đồng ý, không cho hắn mua kiếm, Cầu Thế Trinh đến oán trách với Tiêu Nhữ ( cha của Tiêu Nhữ Xương), mấy ngày sau Tiêu Nhữ Xương đưa cho hắn một thanh mộc kiếm, đó là do chính hắn gọt. Tiêu phụ nói, hắn gọt kiếm không cẩn thận đem ngón tay của mình gọt luôn.
Cầu Thế Trinh cười khổ, nói: "Tiêu Nhữ Xương, ta chưa bao giờ nghĩ đến muốn cùng ngươi đấu đến ngươi chết ta sống. Tất cả những việc ta làm, trừ muốn ép ngươi đồng ý từ hôn, cũng là vì để khiến cho người khác thấy ta đã phụ Nguyệt Mị, cũng để cho chuyện từ hôn không ảnh hưởng đến Nguyệt Mị."
"Ngươi không thể tha thứ cho Nguyệt Mị sao?" Tiêu Nhữ Xương suy yếu hỏi.
Cầu Thế Trinh lắc đầu: "Không thể nào, hôn sự này, ta nhất định phỉa lui."
"Bởi vì, ngươi đã có được thân thể Thẩm Thanh Lạc?"
Cầu Thế Trinh trầm mặc, hắn cùng Thẩm Thanh Lạc như vậy, mặc dù không bị cho là đến, nhưng cũng không tính là không đến được.
Quần đỏ ngoài cửa có một góc thổi qua, Tiêu Nhữ Xương thầm than, muội muội vẫn đứng ở ngoài cửa nghe lén từ đầu đến giờ.
"Không thể giải hòa sao? Ngươi không thể cưới Nguyệt Mị sao?" Tiêu Nhữ Xương ấm giọng hỏi, trong mắt tràn đầy chờ đợi.
Hắn gọi cái này là giải hòa, chính là muốn mình nhượng bộ, làm sao có thể? Cầu Thế Trinh âm thầm chê cười, chẳng thèm nói nhảm.
"Ta hiện tại muốn tìm ngươi, muốn dùng lời khai trong tay cùng ngươi trao đổi. . . . . ." Cầu Thế Trinh đơn giản nói lời khai của Tiểu Đồng, "Cộng thêm khẩu cung của Nhan Tử Khải, có lẽ chưa đủ để cho ngươi bị tử tội, nhưng là. . . . . ."
Nhưng là, sẽ có tiếng xấu, Tiêu Nhữ Xương biến sắc.
"Ngươi muốn trao đổi cái gì?"
"Ngươi hủy bỏ hôn ước với Thanh Lạc."
Tiêu Nhữ Xương nở nụ cười, khoái trá mà nói: "Không thể nào. Thế Trinh, cái này, so với chuyện ngươi muốn hủy hôn sự cùng Nguyệt Mị càng không thể."
Cầu Thế Trinh dĩ nhiên hiểu, mục đích hắn đến đây, cũng không phải là chuyện này, Tiêu Nhữ Xương cho rằng bệ Mộng Dao là tiện tì nha hoàn, có lẽ sẽ có thể mang nàng đi dễ dàng hơn một chút.
"Chân tướng không đủ để để cho ngươi bị tử tội, nhưng, ta có thể khiến cho nha hoàn của Cẩm di nương đổi khẩu cung, mấy phần thật mấy phần giả vu cáo ngươi có liên quan, để cho ngươi không thể biện minh." Cầu Thế Trinh đã tính trước nói.
Tiêu Nhữ Xương sửng sốt, một lát sau dằng dặc nói: " Nha hoàn của nhà ngươi tố cáo ta, cùng nha hoàn nhà ngươi tố cáo ngươi, ngươi nói, ngươi có thể khiến cho Tri Phủ Đại Nhân tin tưởng?"
"Ngươi. . . . . ." Cầu Thế Trinh giận dữ: "Ngươi muốn để cho tiện tì nha hoàn đó cắn lại ta?"
"Đúng vậy." Tiêu Nhữ Xương cười đến rực rỡ, "Năm vạn lượng bạc đổi lấy một ngón tay chứng nhận, mua bán này có lời."
Cầu Thế Trinh hầm hầm đi ra cửa, ra khỏi cửa phòng lại đụng phải một người, đó là Tiêu Nguyệt Mị trên tay đang bưng khay.
"Thế Trinh, ở lại ăn điểm." Tiêu Nguyệt Mị chặn Cầu Thế Trinh lại.
Cầu Thế Trinh tránh trái tránh phải mấy cái, nhưng không tránh qua được Tiêu Nguyệt Mị.
Tiêu Nguyệt Mị trên người mùi hương nồng đậm, Cầu Thế Trinh ngửi thấy vô cùng không thoải mái, bất giác liền nhớ tới Thẩm Thanh Lạc, mùi vị trên người Thẩm Thanh Lạc là mát mẻ tinh khiết, Cầu Thế Trinh hơi thất thần, bất giác giật mình tỉnh lại, vật dưới khố của hắn đang có dấu hiệu ngẩng đầu lên.
"Thế Trinh, trở lại ăn điểm tâm, chúng ta từ từ thương lượng." Tiêu Nhữ Xương ở sau lưng cười nói.
Mục đích không đạt được, Cầu Thế Trinh cũng không muốn đi, nắm chặt tay lại mặt không tình nguyện xoay người đi trở lại.
Trong khay có cây kê cất ( cây kê được ủ lên men), cổ vịt hấp, phấn nga chưởng* (chịu), cũng hoa quả ướt trong hoa sen. . . . . .
Tiêu Nhữ Xương nửa than nửa trêu nói: "Nguyệt Mị, chuẩn bị toàn món Thế Trinh thích ăn, mặc kệ khẩu vị của ca rồi hả?"
"Ca. . . . . ." Tiêu Nguyệt Mị kéo dài thanh âm làm nũng, nửa người lại ỷ vào trên người Cầu Thế Trinh, dịu dàng nói: "Thế Trinh, chàng nếm thử một chút."
Cầu Thế Trinh như bị rắn độc quấn vào người, bàn tay hung hăng đẩy, Tiêu Nguyệt Mị chưa chuẩn bị, ngửa về phía sau, đậu va mạnh xuống mặt đất.
Tiêu Nhữ Xương xông về phía trước trước đỡ Tiêu Nguyệt Mị, phát hiện muội muội mềm nhũn ngất đi không thể cử động được nữa, tức giận nói: "Thế Trinh, ngươi ra tay sao không nhẹ một chút?"
Cầu Thế Trinh không muốn nhiều, trầm giọng nói: "Ngươi muốn thương lượng cái gì? Không nói ta đi đây."
Tiêu Nhữ Xương kiểm tra hơi thở, có khí, xem ra chỉ đầu bị chấn động nên nhất thời ngất đi, thở ra một hơi, trước đứng lên cùng Cầu Thế Trinh bàn giao dịch.
"Ta đem tiện tì nha hoàn có thể làm chứng kia trả lại cho ngươi, ngươi đem lời khai của nha hoàn Cẩm Di nương cho ta, chúng ta đều không có bằng chứng, như thế nào?"
Cầu Thế Trinh trong nội tâm mừng thầm, mục đích của hắn chính là muốn cùng Tiêu Nhữ Xương trao đổi mang Bệ Mộng Dao đi, chỉ là Tiêu Nhữ Xương tính tình đa nghi ánh mắt nhạy cảm, không gấp được, cho nên mới làm bộ mặt mua bán chịu thiệt, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
"Thế Trinh, cần gì phải khiến hai bên tổn hại đây? Tiền trang của ngươi, mới vừa vượt qua được phong ba, nếu bị một lần nữa, cũng không khó có thể giải quyết." Tiêu Nhữ Xương thong thả ung dung nhẹ nhàng nói, Cầu Thế Trinh làm như bị đánh động, chân nâng lên lại để xuống, cũng không lập tức bắt chuyện, ngừng nghỉ chốc lát hỏi: "Ngươi không sợ ta đã nắm chắc chuyện này sao?"
Tiêu Nhữ Xương cười nhạt: "Không sợ, ngươi có thể nắm chắc chuyện này, nhưng, chỉ cần ngươi ngày mai không làm khó dễ, ta đã biết chuyện này, tự nhiên có biện pháp giải quyết chuyện này."
Cầu Thế Trinh im lặng, nhưng cũng không có cất bước nữa, Tiêu Nhữ Xương biết chuyện đã thành, vỗ tay lớn tiếng nói: "Tinh Vũ, hãy cho người, đem nữ nhân trong phòng củi kia mang lên trên xe ngựa, đưa đến Cầu phủ."
Người trong xe ngựa mặt vừa đỏ vừa sưng như cái đầu heo lớn, lại hôn mê, mặc dù không nhìn ra có phải là Bệ Mộng Dao hay không, nhưng triệu chứng cùng Tần Minh Trí đã nói rất giống, Cầu Thế Trinh đem tờ lời khai trong tay áo đưa cho Tiêu Nhữ Xương, tung người nhảy lên xe ngựa.
Xe ngựa mới chạy ra cửa chính của Tiêu phủ, Cầu Thế Trinh bụng nóng lên, khố đang mềm như côn trùng trong nháy mắt phóng lên cao.
Hư! Cầu Thế Trinh thầm kêu, chăcs chắn Tiêu gia huynh muội đó đã giở trò, xem ra tên đánh xe của Tiêu gia này không thể tin tưởng được rồi?
"Dừng xe." Cầu Thế Trinh hét lớn, lúc xe ngựa chưa hoàn toàn dừng hẳn thì ra khỏi buồng xe, đưa tay đem người đánh xe đẩy xuống xe ngựa."Trở về nói với Tiêu Nhữ Xương, ngày mai ta sẽ cho người trả lại xe ngựa."
Ngay vào lúc này, sau lưng vang lên tiếng la của Tiêu Nghĩa : "Cầu gia xin chờ một chút, Gia nhà ta có lời."
Cầu Thế Trinh làm sao có thể chờ, hắn lúc này đã cảm thấy, vật dưới khố càng lúc càng căng đau vì vậy chuyện gì cũng không thể so sánh được, giống như mình bị trúng xuân dược cực mạnh, Cầu Thế Trinh chợt kéo cương ngựa, quăng một cái roi ngựa, con ngựa kia nâng lên bốn vó, chạy thật nhanh.
Sau lưng tiếng la xa dần, đèn lồng màu đỏ có chữ viết Cầu phủ thật to càng ngày càng gần, Cầu Thế Trinh thở phào nhẹ nhõm, Tần Minh Trí ở cửa cổng chờ đợi, Cầu Thế Trinh ở trên xe ngựa, lớn tiếng nói: "Đem tiểu thư khiêng xuống , gọi đại phu tới chẩn mạch cho tiểu thư."
Bệ Mộng Dao được mang xuống, Cầu Thế Trinh thay đổi phương hướng của xe ngựa, hắn giờ phút này trong đầu chỉ có một ý niệm, muốn đi tìm Thẩm Thanh Lạc, muốn hung hăng đoạt lấy. Xe ngựa mới vừa đi về phía trước mấy bước, xe ngựa trong giây lát lại quay đầu, ném dây cương nhảy xuống xe ngựa hướng trong phủ chạy gấp, Cầu Dân đang giữ cửa chỉ nghe thấy câu ‘đưa xe ngựa vào phủ’, ngẩng đầu đã không thấy bóng dáng Cầu Thế Trinh đâu.
Cầu Thế Trinh đầu óc đã bị lửa đốt đến hồ đồ, nhưng một tia thanh minh hơi yếu nhắc nhở hắn, lúc này tuyệt đối không thể đi tìm Thẩm Thanh Lạc. Tiêu Nhữ Xương hạ thuốc mình, có lẽ mục đích không chỉ là muốn cho mình cùng Tiêu Nguyệt Mị thành chuyện tốt, mà cũng có thể là muốn nhân cơ hội này tìm ra Thẩm Thanh Lạc. Vả lại, lúc này trong trạng thái như vậy đi tìm Thẩm Thanh Lạc, tự nhiên không nhịn được, Thanh Lạc lại là lần đầu tiên, sẽ làm nàng bị thương .
Một thùng lại một thùng nước từ đỉnh đầu giội xuống, ngọn lửa trên người không những không dập tắt được, mà nó còn thiêu đốt càng dữ dội hơn, Cầu Thế Trinh chạy vào trong nhà, cưởi y phục ẩm ướt trên người, nhào lên trên giường, bàn tay túm lấy vật kia không ngừng xoa nắn .
Vật nhỏ kia thực sự rất cứng rất căng, đau, thật sự rất đau, chậm rãi xoa nắn nhưng cũng không cách nào hạ nhiệt nó được, Cầu Thế Trinh rốt cuộc không nhịn được, đứng dậy kéo ra cửa ngầm hướng phòng ngủ Thẩm Thanh Lạc đi tới, hắn muốn ôm quần áo của Thẩm Thanh Lạc, ngủi mùi của nàng để thủ dâm.
Ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua ô vuông cửa sổ chiếu vào trong phòng, Cầu Thế Trinh giữa lúc mơ mơ màng màng vui mừng đến nỗi muốn được kêu to lên, Thẩm Thanh Lạc đã trở về, đang nằm ở trên giường.
Nàng cuộn cong người lại, nằm nghiêng mặt hướng ra ngoài, bóng tóc đen mềm mại xõa xuống gối đầu ở dưới ánh sáng lung linh huyển ảo, như sợi dây tờ tằm từng sợi từng sợi chui vào trong lòng của hắn, khiến hắn cả người ngứa ngáy, theo mái tóc đen nhìn xuống phía dưới là eo thon, như hình cây cung chắp lên tới mông, còn có đôi chân thẳng tuột trắng nón nà nữa.
Chăn đệm bằng gấm vóc màu lam nhạt phủ lên than của nàng, khẽ nâng chăn lên, vóc người giống như một cơn sóng lớn đường cong nổi bật lên tinh xảo hết sức mê người.
"Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh thì thầm, hắn đã không rảnh suy nghĩ mình rõ ràng đã không sai bảo người nào đi đón nàng trở về phủ, Thẩm Thanh Lạc vì sao còn có thể ở trong phòng. Cố nén dục vọng đột nhiên xuất hiện trong cơ thể, Cầu Thế Trinh đưa tay ở eo thon tinh xảo của Thanh Lạc qua sờ tới sờ lui. Tuy là cách lớp quần áo, nhưng xúc cảm như đang sờ xa tanh trắng nõn khiến cho hắn khống chế được càng thêm gian nan, bụng càng giống như đốm lửa, gặp được Thẩm Thanh Lạc càng bừng chãy dữ dội hơi, như núi lửa bộc phát muốn đem cả người hắn thiêu hủy.
Cảm giác xông tới đỉnh khiến Cầu Thế Trinh cũng khống chế không nổi nữa, hắn lật Thẩm Thanh Lạc lại, cứng rắn nắm chân của nàng, tách ra hai chân ra.
Trong mơ màng Thẩm Thanh Lạc làm như gật mình tỉnh dậy, nhanh chóng dung hai tay che kín cặp mắt, vặn vẹo uốn éo thân thể, làm như rất xấu hổ.
"Thanh Lạc. . . . . . Ta nhịn không được nữa rồi, cho ta đi. . . . . ." Cầu Thế Trinh nhỏ giọng cầu khẩn, bị tình dục xâm nhiễm khiến giọng nói của trầm thấp khàn khàn, bàn tay ma sát địa phương nhạy cảm trên người nàng, muốn biến nàng trở thành người của mình.
"Đem chuyện Ngô Cẩm Lam vì sao lại bị bán vào trong này, cùng với mọi chuyện đã xảy ra ở nơi này, một chuyện cũng không được bớt, mau nói đi." Cầu Thế Trinh lạnh lùng nói, trong giọng nói lạnh lẽo giống như muốn đem máu toàn thân Xuân mẹ đông cứng.
"Lão thân không biết đại gia đang nói cái gì, chỗ này của ta không có người mà ngài nói." Xuân mẹ cố gắng trấn định nói.
"Không có người này?" Cầu Thế Trinh nhìn xuân mẹ chằm chằm, ánh mắt giống như loại băng lạnh ngàn năm rất lạnh lùng, làm Xuân mẹ sợ tới mức hàm răng run lên, sau đó thân thể cũng dần phát run, Cầu Thế Trinh lúc này lại đưa tay ra, năm ngón tay mở khóa trên cổ của xuân mẹ.
Xuân mẹ lập tức cảm thấy đau đớn từ cổ họng truyền tới, không cách nào hô hấp, đợi đến lúc mắt của bà gần như mờ đi, Cầu Thế Trinh mới buông lỏng bà ra.
"Có người này không?"
"Có. . . . . . Có. . . . . . Ta nói. . . . . ."
. . . . . .
"Hãy đem những gì ngươi biết viết tất cả ra."
Tiêu Nhữ Xương bán người, tất nhiên sẽ không đích thân đi làm, những lời khai của xuân mẹ, cũng không thể tìm ra điểm bất lợi đối với Tiêu Nhữ Xương, nhưng, cũng không hẳn là không có ích, Cầu Thế Trinh thu khẩu cung lại rồi trở về phủ.
Ngô Cẩm Lam đã nhờ xuân mẹ phái người đi tìm Tiểu Đồng chuộc nàng, như thế xem ra, Tiểu Đồng có bạc để chuộc nàng , nghĩ đến lúc Thẩm Thanh Lạc nói không thấy đồ trang sức của Ngô Cẩm Lam đâu, Cầu Thế Trinh hiểu, những thứ đồ trang sức này Tiểu Đồng đã giấu đi rồi.
"Đem Tiểu Đồng trói lại, đưa đến nha môn." Cầu Thế Trinh sau khi trở về phủ liền lớn tiếng hạ lệnh, trong miệng nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tần Minh Trí nháy một cái. Tần Minh Trí liền hiểu, Tiểu Đồng kêu gào muốn gặp Cầu Thế Trinh thì hắn giả vờ khoan dung nhân ái, dẫn người đến trước mặt Cầu Thế Trinh.
"Gia, nô tỳ không biết phạm phải gì lỗi, cầu xin gia bỏ qua cho nô tỳ." Tiểu Đồng quỳ sụp xuống đất cụp mắt gạt lệ cầu xin tha thứ.
Cầu Thế Trinh không nói một lời, giơ giơ lời khai của xuân mẹ trong tay lên, lộ mấy chữ cho Tiểu Đồng nhìn.
"Gia, Lam tỷ lưu lạc Yên Hoa, cùng Tiểu Đồng không liên quan a!" Tiểu Đồng con ngươi đảo một cái khóc nói.
"Không liên hệ gì tới ngươi?" Cầu Thế Trinh phẩy phẩy trong tay giấy, từng chữ từng chữ nói: "Đem đồ trang sức của nàng ta giấu đi mà không chuộc nàng ta ra, chuyện này cũng không liên quan đến ngươi?"
"Đâu. . . . . . Đâu. . . . . ." Tiểu Đồng muốn nói đồ trang sức ở đâu ra, nhưng một chữ cũng không nói ra được, Cầu Thế Trinh khẽ nghiêng người nhìn chằm chằm nàng, hắn đứng cách xa nàng hơn năm bước chân, nhưng nàng không khỏi cảm thấy giống như đang đứng ở đỉnh núi có một loại hít thở không thông.
Đây là muốn đoạt về đồ trang sức trị giá sáu trăm lượng bạc đó sao? Tiểu Đồng không ngừng gạt lệ, mắt lại lén nhìn Cầu Thế Trinh, suy nghĩ xem có nên nộp số tiền đã bán trang sức đó hay không.
"Gia. . . . . ." Tiểu Đồng không bỏ được số bạc đó, có gắng đánh lạc hướng sang chuyện khác, đem chuyện Ngô Cẩm Lam hãm hại Thẩm Thanh Lạc tất cả đều nói ra, bao gồm Nhan Tử khải được Tiêu Nhữ Xương bày mưu đặt kế muốn hạ thuốc xạ hương, Ngô Cẩm Lam mượn cơ hội này giá họa cho Thẩm Thanh Lạc.
Không nghĩ tới còn có nội tình như vậy, lần này Tiêu Nhữ Xương muốn phủi sạch không dễ dàng rồi, Cầu Thế Trinh mừng rỡ, hướng Tần Minh Trí nháy mắt ra dấu, Tần Minh Trí được lệnh, vội vàng tiến lên thay Tiểu Đồng cầu cạnh, Cầu Thế Trinh đang giả vờ trầm ngâm, hồi lâu nói: "Tạm thời không đưa đến nha môn, trước hãy nhốt lại."
Kế tiếp nên làm thế nào? Đến đại lao thăm Nhan Tử Khải khuyên hắn cắn lại Tiêu Nhữ Xương một miếng? Cầu Thế Trinh dựa người vào ghế, đôi tay ở trên tay vịn chuyển động, yên lặng đoán tâm tư trong lòng của Nhan Tử Khải.
Muốn Nhan Tử Khải ra cắn Tiêu Nhữ Xương, trực tiếp đi tìm hắn thì quá bị động, không bằng. . . . . . Cầu Thế Trinh đứng dậy, trong lòng đã có kế hoạch.
**
Vợ của Nhan tử Khải những ngày này tâm thần bất định, nàng cảm giác thấy ở đầu hẻm cách nhà nàng không xa có hai người nhìn như không có ý tốt luôn nhìn về phía nhà nàng, Nhan Tử khải đang ở trong lao, phụ mẫu của hắn đều đã mất, trong nhà chỉ còn một vị phụ nhân*( đàn bà) là nàng.
Làm thế nào đây? Nhan thị ( vợ của Nhan tử Khải) sợ tới mức đóng cửa chính lại, đến một bước cũng không dám ra khỏi phòng.
Lúc hoàng hôn, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Nhan thị chẳng dám thở mạnh, run rẩy đi tới bên cạnh cửa, ghé mắt vào khe hở trên cánh cửa nhìn ra ngoài.
Đứng ngoài cửa chính là hai người đã đứng ở đầu hẻm kia, Nhan thị chân mềm nhũn, cơ hồ không đứng vững được.
"Ta đã sớm nói rồi, tới đây thì cứ vào đi, giải quyết xong rồi đem chuyện của nữ nhân kia về báo cáo lại cho công tử, ngươi lại cứ nói muốn quan sát quan sát, lần này thì tốt rồi, cửa không vào được người cũng không thấy, bây giờ phải làm như thế nào đây?" Một người lầm bầm nói.
Tên còn lại hai chân chà chà trên mặt đất, tức giận nói: "Người nào làm người đó chịu, chúng ta đi về trước báo cáo lại với công tử, công tử nếu có trách tội, ta tự mình chịu trách nhiệm."
Người đầu tiên lại thở dài nói: "Thật ra thì ta cũng không muốn giết người, Nhan đại phu chỉ làm hại người thay công tử có một lần, công tử lại sợ hắn nói ra, cũng đã đem người làm hại bị phán tử hình rồi, vẫn còn chưa từ bỏ, còn sợ vợ của Nhan đại phu nói ra, lại muốn chúng ta đem thê tử của hắn diệt khẩu luôn, thật là không nói nổi."
Tên còn lại cũng than thở theo, nói: "Cũng không chỉ có một việc này của Nhan đại phu, công tử làm chuyện thất đức còn ít sao? Vì để cho Cầu Thế Trinh cưới tiểu thư, đem di nương của hắn bán vào trong nhà chứa, nghe nói, người chết lúc đó rất thảm a. . . . . ."
Hai người ngoài cửa đi xa, Nhan thị chân mềm mũn trượt xuống đất, một lúc sau nàng mới từ dưới đất bò dậy, lại dán mắt vào khe cửa nhìn ra phía ngoài, sau đó mở cửa, ngó dáo dác quan sát xung quanh, xác nhận không có ai sau đó nàng mở cửa đi ra ngoài, đi rất nhanh.
Nhan thị cho rằng hai người kia đã đi rồi, nhưng sau khi nàng ra ngoài hai người đó vẫn đi theo nàng, nàng bị hai người theo dõi từ đầu đến cuối mà vẫn không hay biết, lúc thấy nàng vào nha phủ mới rời đi.
"Gia, Thuận Tử cùng Căn tử đã trở lại, bọn họ nói vợ của Nhan Tử Khải đã vào địa lao phủ nha rồi." Tần Minh Trí bẩm báo.
Cầu Thế Trinh gật đầu, phân phó nói: "Nó sẽ như ngọn lửa cháy âm ỷ, chọn hai người lanh lợi giả vờ trong lúc lơ đãng nói thầm cho Tiểu Đồng nghe, nói là Gia ta rất muốn tiêu diệt Tiêu Nhữ Xương, chỉ khổ nỗi không còn kế sách, nếu có người có thể đưa Tiêu Nhữ Xương vào chỗ chết, Gia sẽ có trọng thưởng."
Giờ Dậu, Tiểu Đồng ở trong nhà chứa củi kêu la muốn gặp Cầu Thế Trinh, có chuyện bẩm báo.
". . . . . . Gia, Tiểu Đồng biết sai rồi, cầu xin gia tha cho Tiểu Đồng, chuyện Tiểu Đồng lúc trước còn giấu giếm, cũng sẽ nói cho Gia tất cả."
Cầu Thế Trinh hiểu Tiểu Đồng nói như vậy là muốn ngân phiếu của hắn, vừa muốn cười to lại muốn mắng to, lại tự trách không dứt, mình lại có thể mua một người như vậy vào phủ, Ngô Cẩm Lam nếu không chết, ở chung một chỗ cùng với người này, chắc chắn sẽ đem đến cho Cầu phủ của hắn bão gió không ngừng.
"Gia." Tiểu Đồng tâm thần thấp thỏm nhìn Cầu Thế Trinh.
"Ngươi có thể biết sai liền sửa, thừa nhận tất cả, không tệ." Cầu Thế Trinh gật đầu giả vờ khen ngợi, lại nói: "Những điều ngươi vừa mới nói, nếu như ở trên công đường, có dám lặp lại những lời này lần nữa hay không?"
"Dám." Tiểu Đồng vỗ ngực. Anh mắt lại nhìn chằm chằm Cầu Thế Trinh, chờ được ban thưởng.
Cầu Thế Trinh khóe miệng co giật, im lặng một lúc mới nói: "Đem những gì ngươi vừa mới nói, nói lại với Tần quản gia lần nữa, ký tên điểm chỉ vào đó."
"Dạ, Gia."
" Đây là sáu trăm lượng lúc trước ngươi cầm, sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ cho người đưa ngươi xuất phủ, khi đó sẽ đưa thêm cho ngươi một ngàn lượng bạc làm kế sinh nhai."
A! Tiểu Đồng mừng đến nỗi hai mắt sáng ngời, nhận lại ngân phiếu, mồm miệng lưu loát mà đem lời mới vừa nói, nói lại một lần nữa. Tần Minh Trí ghi chép lại, Cầu Thế Trinh ngồi ở một bên lẳng lặng nghe.
Tiểu Đồng sau khi đi, Tần Minh Trí thổi thổi cho mực khô, thở dài nói: "Tiểu nha đầu này nói không có nửa điểm sơ hở, nếu không phải biết được nội tình, nô tài đã cho rằng những điều nàng nói là sự thật rồi."
Không khỏi gật đầu: "Nàng ta nghĩ ra các chi tiết rất hợp tình hợp lý, vả lại mồm miệng lanh lợi, trí nhớ rất tốt, ngươi có chú ý tới, nàng ta nói lại lần thứ hai, cùng lần đầu tiên giống nhau như đúc, một chữ cũng không sai không."
Cái này Tần Minh Trí cũng không có chú ý, không khỏi than vãn: "Nha đầu này nếu không phải tâm thuật bất chính*( có tính toán trong lòng, có ý đồ xấu), ngược lại Khả Tạo Chi Tài (là một người có tài)."
"Là một nhân tài, đáng tiếc, lòng trục lợi quá nặng, ân nghĩa thị phi một chút cũng không để ý, chuyện phản chủ mà coi như một trò đùa." Cầu Thế Trinh trầm mặt, không nói thêm gì nữa.
Tần Minh Trí hiểu Cầu Thế Trinh không có nói tiếp, một người như vậy lại mua vào phủ, nàng hôm nay có thể bậy bạ dính líu đến Tiêu Nhữ Xương, ngày khác vì có thể kiểm được lợi, cũng có thể xoay đầu lại cắn loạn Cầu Thế Trinh.
"An bài người âm thầm trông chứng nàng, phân phó cho Cầu Dân giữ cửa, nhất định không thể để cho nàng xuất phủ." Cầu Thế Trinh dặn dò Tần Minh Trí, Tiểu Đồng lập được công, không thể nhốt vào phòng chứa củi nữa. Mới vừa rồi hắn đã lên tiếng nói chuyện không liên quan Tiểu Đồng rồi, dưới mắt lại rất nhức đầu phải làm cách nào để trông giữ một người như vậy?.
"Dạ, Gia." Tần Minh Trí đáp ứng.
Tần Minh Trí mới vừa lui ra, người gác cổng báo lại, Nhan thị muốn gặp Cầu Thế Trinh.
Cầu Thế Trinh cũng đã đoán trước được chuyện này, dù sao vợ chồng Nhan Tử Khải muốn sống, cũng chỉ có thể tìm tới hắn mà thôi.
Vợ của Nhan Tử khải mang theo đơn tố cáo của Nhan Tử khải tới, trong đơn tố cáo nói rõ Tiêu Nhữ Xương từng yêu cầu hắn kê thêm thuốc xạ hương muốn hại Cẩm di nương sanh non, đồng thời lại chỉ ra Cẩm di nương là do Tiêu Nhữ Xương bán vào Hạnh Hoa viện, ở Hạnh Hoa viện bệnh nặng sau khi ra ngoài thì bệnh chết .
Cũng không có thêm chứng cớ khác, xem ra Tiêu Nhữ Xương làm việc rất cẩn thận. Cầu Thế Trinh cau mày, có lời khai của Tiểu Đồng cộng thêm lời khai của Nhan Tử Khải, đã có thể chứng minh Tiêu Nhữ Xương đã từng yêu cầu Nhan Tử Khải hạ xạ hương muốn hại Ngô Cẩm Lam sảy thai, cũng đem Ngô Cẩm Lam bán vào kỹ viện.
Nhưng, bởi vì khẩu cung của Tiểu Đồng trước sau hai lần bất đồng, không đủ để định cho Tiêu Nhữ Xương tội gì, cũng không đủ để giải oan cho Nhan Tử Khải, muốn giải oan cho Nhan Tử khải mấu chốt là ở nguyên nhân dẫn đến cái chết của Ngô Cẩm Lam, đáng tiếc, thi thể đã bị thiêu rồi, Ngô Cẩm Lam ở Hạnh Hoa viện lại chưa từng mời đại phu, để cho Xuân mẹ thay đổi lời nói cũng không thể thay đổi tất cả, Dương Tích Minh vì duy trì uy nghiêm, sẽ không lật đổ vụ án mình xử.
"Thực không dám dấu diếm." Cầu Thế Trinh lắc đầu, nói: "Bản cáo trạng này, không đủ để giải oan cho phu quân của cô."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Nhan thị hốc mắt đỏ lên.
"Nhan đại phu không cứu ra được, nhưng ta có thể đưa cô rời xa khỏi thành, giúp cô ở Nam Phương mua một mảnh đất, an hưởng cả đời."
Nhan thị là do Nhan Tử Khải mua được ở trên chợ, cha mẹ đã mất, Nhan Tử Khải cũng có một ngôi nhà, nhưng mấy ngày trước Nhan thị đã đi thế chấp để lấy bạc chạy cửa sau cho Nhan Tử khải, trên thực tế nhà đã nghèo như thế, Nhan thị do dự chốc lát liền đáp ứng.
Ra lệnh cho Tần Minh Trí sắp xếp người đưa Nhan thị về nhà, hôm sau đem người đưa ra khỏi Phượng thành, Cầu Thế Trinh đứng dậy hướng Tiêu gia đi tới.
Cầu Thế Trinh sợ Bệ Mộng Dao ở trong Tiêu gia một khắc liền thêm một phần nguy hiểm, thu hoạch được chứng cớ Tiêu Nhữ Xương đã từng mệnh cho Nhan Tử khải hạ xạ hương hại Cẩm di nương sảy thai này, hắn muốn đi gạt Tiêu Nhữ Xương một lần nữa, muốn đưa Bệ Mộng Dao sớm thoát khỏi miệng sói.
Tuy là đã qua hơn năm năm, nhưng người gác cổng của Tiêu gia cũng không coi Cầu Thế Trinh là người ngoài, không có thông báo liền cho Cầu Thế Trinh tiến vào.
Cầu Thế Trinh tiến vào Tiêu phủ rất quen thuộc, sau khi vào cổng hắn trực tiếp hướng Trúc Lư nơi ở của Tiêu Nhữ Xương đi tới.
"Ca, huynh đừng rửa nữa, được không?" Xa xa liền nghe được tiếng Tiêu Nguyệt Mị kêu gào. Cầu Thế Trinh khẽ cau mày, không ngờ được đã trễ thế này, Tiêu Nguyệt Mị vẫn còn ở trong phòng của Tiêu Nhữ Xương. (chấp tên cuồng yêu em gái ấy làm gì)
Tinh Vũ cùng Mạc Ngữ đang đứng ở ngoài cửa, hai người đều nơm nớp lo sợ, mặt như màu đất, Tinh Vũ đã bị ướt nửa quần, Mạc Ngữ búi tóc tán loạn. Tiêu Nhữ Xương thích sạch sẽ, hai người này hầu hạ Tiêu Nhữ Xương, mỗi thời mỗi khắc cũng phải giữ vững trang dung nghiêm chỉnh, biến thành hình dáng này cũng không dám trở về phòng rửa mặt xử lý, xem ra Tiêu Nhữ Xương lần này giận đến không nhẹ.
Đã qua một ngày một đêm, cũng không biết Bệ Mộng Dao như thế nào, Cầu Thế Trinh lo lắng vừa áy náy, nếu Bệ Mộng Dao xảy ra chuyện gì, hắn cùng Thẩm Thanh Lạc cả đời khó có thể an lòng.
"Thế Trinh, chàng đã đến rồi." Cầu Thế Trinh vừa bước vào cửa phòng, Tiêu Nguyệt Mị liền nhào tới, Cầu Thế Trinh than thể lóe lên, khiến Tiêu Nguyệt Mị chụp hụt.
Cầu Thế Trinh không có nhìn nàng, hắn nhìn chằm chằm Tiêu Nhữ Xương, không hiểu hỏi: "Tiêu Nhữ Xương, ngươi đang làm cái gì vậy?"
"Rửa tay." Tiêu Nhữ Xương đến mí mắt cũng không nâng lên, cũng không triển lộ chiêu bài mỉm cười khiêm tốn hàng ngày của hắn, tay trái cầm khăn tay không ngừng chà xát mạnh lên tay phải. Trên đất một bày hàng chậu gỗ chứa nước trong suốt, tay Tiêu Nhữ Xương vẫn để ở trong chậu gỗ, tiếp tục chà xát sau đó lại chuyển từ chậu này sang chậu khác.
Tay phải của hắn đã bị có lẽ đã bị cọ xát rất lâu, bàn tay trắng trẻo đỏ lên bị trầy xước rất nhiều, để ý kỹ trong chậu nước, còn thấy những tia máu đỏ li ti.
Cầu Thế Trinh biết hắn có tính sạch sẽ, chỉ là không biết lúc này hắn vì sao lại có hành động điên khùng này.
"Thế Trinh, chàng khuyên nhủ huynh ta đi, huynh ấy tắm từ hôm qua đến bây giờ, cái tay kia cứ kỳ đi kỳ lại,. . . . . ." Tiêu Nguyệt Mị khóc.
Tắm từ hôm qua đến bây giờ? Cầu Thế Trinh trái tim máy động, con mắt sắc nghiêm túc.
"Trở về phòng." Mặt Tiêu Nhữ Xương trắng nõn trong chớp mắt phình to, hướng Tiêu Nguyệt Mị quát.
Tiêu Nguyệt Mị chưa bao giờ bị quát lớn tiếng như thế, che mặt chạy ra ngoài.
Gian phòng trong lúc nhất thời yên tĩnh trở lại, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của hai người, một hồi lâu, Cầu Thế Trinh cười lạnh nói: "Tiêu Nhữ Xương, ta thật sự không nghĩ tới, nữ nhân nào ngươi cũng muốn."
"Ta đâu có biết đó là một tiện tì nha hoàn." Tiêu Nhữ Xương cố nén lửa giận la ầm lên, nhưng nói xong rồi lại hận không thể quất vào miệng mình một cái, đây không phải là đang nói mình vốn cho rằng đó là Thẩm Thanh lạc sao, người đã không lấy được, còn tự bộc rắp tâm xấu xí, hắn đã lỡ lời rồi.
Quả nhiên Cầu Thế Trinh mặt càng đen hơn, lạnh như băng nói: "Ngươi không biết đó là một nha hoàn ti tiện, vậy ngươi cho rằng đó là người nào? Thanh Lạc sao?"
Tiêu Nhữ Xương xấu hổ giận giữ, cắn răng nói: "Ta đã nguyện lập hôn tư muốn lấy nàng làm chính thất, tự nhiên sẽ cùng với nàng có cá nước thân mật (xxoo)."
"Tiêu Nhữ Xương, Thanh Lạc là nữ nhân của ta." Cầu Thế Trinh nện một quyền ở trên bàn.
Đó là nữ nhân của ta, những lời này cất giấu đã lâu, Tiêu Nhữ Xương hiểu, Cầu Thế Trinh đang nói..., đó là nữ nhân của huynh đệ ngươi.
"Thế Trinh, chúng ta hòa giải, có được hay không?" Tiêu Nhữ Xương đứng lên, nhìn Cầu Thế Trinh, vô cùng thương cảm mà nói.
Tiêu Nhữ Xương đem lòng bàn tay trái hướng lên đưa đến trước mặt Cầu Thế Trinh, ngón tay của hắn mượt mà thon dài, tinh khiết tinh xảo, ngón trỏ lại có một vết sẹo, viết sẹo kéo dài từ đốt thứ hai đến đốt thứ 3, đây là do lúc bảy tuổi một hắn gọt mộc kiếm cho Cầu Thế Trinh không may để lại, lúc nhỏ Cầu Thế Trinh đối với luyện kiếm vô cùng cuồng nhiệt, Cầu phụ không đồng ý, không cho hắn mua kiếm, Cầu Thế Trinh đến oán trách với Tiêu Nhữ ( cha của Tiêu Nhữ Xương), mấy ngày sau Tiêu Nhữ Xương đưa cho hắn một thanh mộc kiếm, đó là do chính hắn gọt. Tiêu phụ nói, hắn gọt kiếm không cẩn thận đem ngón tay của mình gọt luôn.
Cầu Thế Trinh cười khổ, nói: "Tiêu Nhữ Xương, ta chưa bao giờ nghĩ đến muốn cùng ngươi đấu đến ngươi chết ta sống. Tất cả những việc ta làm, trừ muốn ép ngươi đồng ý từ hôn, cũng là vì để khiến cho người khác thấy ta đã phụ Nguyệt Mị, cũng để cho chuyện từ hôn không ảnh hưởng đến Nguyệt Mị."
"Ngươi không thể tha thứ cho Nguyệt Mị sao?" Tiêu Nhữ Xương suy yếu hỏi.
Cầu Thế Trinh lắc đầu: "Không thể nào, hôn sự này, ta nhất định phỉa lui."
"Bởi vì, ngươi đã có được thân thể Thẩm Thanh Lạc?"
Cầu Thế Trinh trầm mặc, hắn cùng Thẩm Thanh Lạc như vậy, mặc dù không bị cho là đến, nhưng cũng không tính là không đến được.
Quần đỏ ngoài cửa có một góc thổi qua, Tiêu Nhữ Xương thầm than, muội muội vẫn đứng ở ngoài cửa nghe lén từ đầu đến giờ.
"Không thể giải hòa sao? Ngươi không thể cưới Nguyệt Mị sao?" Tiêu Nhữ Xương ấm giọng hỏi, trong mắt tràn đầy chờ đợi.
Hắn gọi cái này là giải hòa, chính là muốn mình nhượng bộ, làm sao có thể? Cầu Thế Trinh âm thầm chê cười, chẳng thèm nói nhảm.
"Ta hiện tại muốn tìm ngươi, muốn dùng lời khai trong tay cùng ngươi trao đổi. . . . . ." Cầu Thế Trinh đơn giản nói lời khai của Tiểu Đồng, "Cộng thêm khẩu cung của Nhan Tử Khải, có lẽ chưa đủ để cho ngươi bị tử tội, nhưng là. . . . . ."
Nhưng là, sẽ có tiếng xấu, Tiêu Nhữ Xương biến sắc.
"Ngươi muốn trao đổi cái gì?"
"Ngươi hủy bỏ hôn ước với Thanh Lạc."
Tiêu Nhữ Xương nở nụ cười, khoái trá mà nói: "Không thể nào. Thế Trinh, cái này, so với chuyện ngươi muốn hủy hôn sự cùng Nguyệt Mị càng không thể."
Cầu Thế Trinh dĩ nhiên hiểu, mục đích hắn đến đây, cũng không phải là chuyện này, Tiêu Nhữ Xương cho rằng bệ Mộng Dao là tiện tì nha hoàn, có lẽ sẽ có thể mang nàng đi dễ dàng hơn một chút.
"Chân tướng không đủ để để cho ngươi bị tử tội, nhưng, ta có thể khiến cho nha hoàn của Cẩm di nương đổi khẩu cung, mấy phần thật mấy phần giả vu cáo ngươi có liên quan, để cho ngươi không thể biện minh." Cầu Thế Trinh đã tính trước nói.
Tiêu Nhữ Xương sửng sốt, một lát sau dằng dặc nói: " Nha hoàn của nhà ngươi tố cáo ta, cùng nha hoàn nhà ngươi tố cáo ngươi, ngươi nói, ngươi có thể khiến cho Tri Phủ Đại Nhân tin tưởng?"
"Ngươi. . . . . ." Cầu Thế Trinh giận dữ: "Ngươi muốn để cho tiện tì nha hoàn đó cắn lại ta?"
"Đúng vậy." Tiêu Nhữ Xương cười đến rực rỡ, "Năm vạn lượng bạc đổi lấy một ngón tay chứng nhận, mua bán này có lời."
Cầu Thế Trinh hầm hầm đi ra cửa, ra khỏi cửa phòng lại đụng phải một người, đó là Tiêu Nguyệt Mị trên tay đang bưng khay.
"Thế Trinh, ở lại ăn điểm." Tiêu Nguyệt Mị chặn Cầu Thế Trinh lại.
Cầu Thế Trinh tránh trái tránh phải mấy cái, nhưng không tránh qua được Tiêu Nguyệt Mị.
Tiêu Nguyệt Mị trên người mùi hương nồng đậm, Cầu Thế Trinh ngửi thấy vô cùng không thoải mái, bất giác liền nhớ tới Thẩm Thanh Lạc, mùi vị trên người Thẩm Thanh Lạc là mát mẻ tinh khiết, Cầu Thế Trinh hơi thất thần, bất giác giật mình tỉnh lại, vật dưới khố của hắn đang có dấu hiệu ngẩng đầu lên.
"Thế Trinh, trở lại ăn điểm tâm, chúng ta từ từ thương lượng." Tiêu Nhữ Xương ở sau lưng cười nói.
Mục đích không đạt được, Cầu Thế Trinh cũng không muốn đi, nắm chặt tay lại mặt không tình nguyện xoay người đi trở lại.
Trong khay có cây kê cất ( cây kê được ủ lên men), cổ vịt hấp, phấn nga chưởng* (chịu), cũng hoa quả ướt trong hoa sen. . . . . .
Tiêu Nhữ Xương nửa than nửa trêu nói: "Nguyệt Mị, chuẩn bị toàn món Thế Trinh thích ăn, mặc kệ khẩu vị của ca rồi hả?"
"Ca. . . . . ." Tiêu Nguyệt Mị kéo dài thanh âm làm nũng, nửa người lại ỷ vào trên người Cầu Thế Trinh, dịu dàng nói: "Thế Trinh, chàng nếm thử một chút."
Cầu Thế Trinh như bị rắn độc quấn vào người, bàn tay hung hăng đẩy, Tiêu Nguyệt Mị chưa chuẩn bị, ngửa về phía sau, đậu va mạnh xuống mặt đất.
Tiêu Nhữ Xương xông về phía trước trước đỡ Tiêu Nguyệt Mị, phát hiện muội muội mềm nhũn ngất đi không thể cử động được nữa, tức giận nói: "Thế Trinh, ngươi ra tay sao không nhẹ một chút?"
Cầu Thế Trinh không muốn nhiều, trầm giọng nói: "Ngươi muốn thương lượng cái gì? Không nói ta đi đây."
Tiêu Nhữ Xương kiểm tra hơi thở, có khí, xem ra chỉ đầu bị chấn động nên nhất thời ngất đi, thở ra một hơi, trước đứng lên cùng Cầu Thế Trinh bàn giao dịch.
"Ta đem tiện tì nha hoàn có thể làm chứng kia trả lại cho ngươi, ngươi đem lời khai của nha hoàn Cẩm Di nương cho ta, chúng ta đều không có bằng chứng, như thế nào?"
Cầu Thế Trinh trong nội tâm mừng thầm, mục đích của hắn chính là muốn cùng Tiêu Nhữ Xương trao đổi mang Bệ Mộng Dao đi, chỉ là Tiêu Nhữ Xương tính tình đa nghi ánh mắt nhạy cảm, không gấp được, cho nên mới làm bộ mặt mua bán chịu thiệt, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
"Thế Trinh, cần gì phải khiến hai bên tổn hại đây? Tiền trang của ngươi, mới vừa vượt qua được phong ba, nếu bị một lần nữa, cũng không khó có thể giải quyết." Tiêu Nhữ Xương thong thả ung dung nhẹ nhàng nói, Cầu Thế Trinh làm như bị đánh động, chân nâng lên lại để xuống, cũng không lập tức bắt chuyện, ngừng nghỉ chốc lát hỏi: "Ngươi không sợ ta đã nắm chắc chuyện này sao?"
Tiêu Nhữ Xương cười nhạt: "Không sợ, ngươi có thể nắm chắc chuyện này, nhưng, chỉ cần ngươi ngày mai không làm khó dễ, ta đã biết chuyện này, tự nhiên có biện pháp giải quyết chuyện này."
Cầu Thế Trinh im lặng, nhưng cũng không có cất bước nữa, Tiêu Nhữ Xương biết chuyện đã thành, vỗ tay lớn tiếng nói: "Tinh Vũ, hãy cho người, đem nữ nhân trong phòng củi kia mang lên trên xe ngựa, đưa đến Cầu phủ."
Người trong xe ngựa mặt vừa đỏ vừa sưng như cái đầu heo lớn, lại hôn mê, mặc dù không nhìn ra có phải là Bệ Mộng Dao hay không, nhưng triệu chứng cùng Tần Minh Trí đã nói rất giống, Cầu Thế Trinh đem tờ lời khai trong tay áo đưa cho Tiêu Nhữ Xương, tung người nhảy lên xe ngựa.
Xe ngựa mới chạy ra cửa chính của Tiêu phủ, Cầu Thế Trinh bụng nóng lên, khố đang mềm như côn trùng trong nháy mắt phóng lên cao.
Hư! Cầu Thế Trinh thầm kêu, chăcs chắn Tiêu gia huynh muội đó đã giở trò, xem ra tên đánh xe của Tiêu gia này không thể tin tưởng được rồi?
"Dừng xe." Cầu Thế Trinh hét lớn, lúc xe ngựa chưa hoàn toàn dừng hẳn thì ra khỏi buồng xe, đưa tay đem người đánh xe đẩy xuống xe ngựa."Trở về nói với Tiêu Nhữ Xương, ngày mai ta sẽ cho người trả lại xe ngựa."
Ngay vào lúc này, sau lưng vang lên tiếng la của Tiêu Nghĩa : "Cầu gia xin chờ một chút, Gia nhà ta có lời."
Cầu Thế Trinh làm sao có thể chờ, hắn lúc này đã cảm thấy, vật dưới khố càng lúc càng căng đau vì vậy chuyện gì cũng không thể so sánh được, giống như mình bị trúng xuân dược cực mạnh, Cầu Thế Trinh chợt kéo cương ngựa, quăng một cái roi ngựa, con ngựa kia nâng lên bốn vó, chạy thật nhanh.
Sau lưng tiếng la xa dần, đèn lồng màu đỏ có chữ viết Cầu phủ thật to càng ngày càng gần, Cầu Thế Trinh thở phào nhẹ nhõm, Tần Minh Trí ở cửa cổng chờ đợi, Cầu Thế Trinh ở trên xe ngựa, lớn tiếng nói: "Đem tiểu thư khiêng xuống , gọi đại phu tới chẩn mạch cho tiểu thư."
Bệ Mộng Dao được mang xuống, Cầu Thế Trinh thay đổi phương hướng của xe ngựa, hắn giờ phút này trong đầu chỉ có một ý niệm, muốn đi tìm Thẩm Thanh Lạc, muốn hung hăng đoạt lấy. Xe ngựa mới vừa đi về phía trước mấy bước, xe ngựa trong giây lát lại quay đầu, ném dây cương nhảy xuống xe ngựa hướng trong phủ chạy gấp, Cầu Dân đang giữ cửa chỉ nghe thấy câu ‘đưa xe ngựa vào phủ’, ngẩng đầu đã không thấy bóng dáng Cầu Thế Trinh đâu.
Cầu Thế Trinh đầu óc đã bị lửa đốt đến hồ đồ, nhưng một tia thanh minh hơi yếu nhắc nhở hắn, lúc này tuyệt đối không thể đi tìm Thẩm Thanh Lạc. Tiêu Nhữ Xương hạ thuốc mình, có lẽ mục đích không chỉ là muốn cho mình cùng Tiêu Nguyệt Mị thành chuyện tốt, mà cũng có thể là muốn nhân cơ hội này tìm ra Thẩm Thanh Lạc. Vả lại, lúc này trong trạng thái như vậy đi tìm Thẩm Thanh Lạc, tự nhiên không nhịn được, Thanh Lạc lại là lần đầu tiên, sẽ làm nàng bị thương .
Một thùng lại một thùng nước từ đỉnh đầu giội xuống, ngọn lửa trên người không những không dập tắt được, mà nó còn thiêu đốt càng dữ dội hơn, Cầu Thế Trinh chạy vào trong nhà, cưởi y phục ẩm ướt trên người, nhào lên trên giường, bàn tay túm lấy vật kia không ngừng xoa nắn .
Vật nhỏ kia thực sự rất cứng rất căng, đau, thật sự rất đau, chậm rãi xoa nắn nhưng cũng không cách nào hạ nhiệt nó được, Cầu Thế Trinh rốt cuộc không nhịn được, đứng dậy kéo ra cửa ngầm hướng phòng ngủ Thẩm Thanh Lạc đi tới, hắn muốn ôm quần áo của Thẩm Thanh Lạc, ngủi mùi của nàng để thủ dâm.
Ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua ô vuông cửa sổ chiếu vào trong phòng, Cầu Thế Trinh giữa lúc mơ mơ màng màng vui mừng đến nỗi muốn được kêu to lên, Thẩm Thanh Lạc đã trở về, đang nằm ở trên giường.
Nàng cuộn cong người lại, nằm nghiêng mặt hướng ra ngoài, bóng tóc đen mềm mại xõa xuống gối đầu ở dưới ánh sáng lung linh huyển ảo, như sợi dây tờ tằm từng sợi từng sợi chui vào trong lòng của hắn, khiến hắn cả người ngứa ngáy, theo mái tóc đen nhìn xuống phía dưới là eo thon, như hình cây cung chắp lên tới mông, còn có đôi chân thẳng tuột trắng nón nà nữa.
Chăn đệm bằng gấm vóc màu lam nhạt phủ lên than của nàng, khẽ nâng chăn lên, vóc người giống như một cơn sóng lớn đường cong nổi bật lên tinh xảo hết sức mê người.
"Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh thì thầm, hắn đã không rảnh suy nghĩ mình rõ ràng đã không sai bảo người nào đi đón nàng trở về phủ, Thẩm Thanh Lạc vì sao còn có thể ở trong phòng. Cố nén dục vọng đột nhiên xuất hiện trong cơ thể, Cầu Thế Trinh đưa tay ở eo thon tinh xảo của Thanh Lạc qua sờ tới sờ lui. Tuy là cách lớp quần áo, nhưng xúc cảm như đang sờ xa tanh trắng nõn khiến cho hắn khống chế được càng thêm gian nan, bụng càng giống như đốm lửa, gặp được Thẩm Thanh Lạc càng bừng chãy dữ dội hơi, như núi lửa bộc phát muốn đem cả người hắn thiêu hủy.
Cảm giác xông tới đỉnh khiến Cầu Thế Trinh cũng khống chế không nổi nữa, hắn lật Thẩm Thanh Lạc lại, cứng rắn nắm chân của nàng, tách ra hai chân ra.
Trong mơ màng Thẩm Thanh Lạc làm như gật mình tỉnh dậy, nhanh chóng dung hai tay che kín cặp mắt, vặn vẹo uốn éo thân thể, làm như rất xấu hổ.
"Thanh Lạc. . . . . . Ta nhịn không được nữa rồi, cho ta đi. . . . . ." Cầu Thế Trinh nhỏ giọng cầu khẩn, bị tình dục xâm nhiễm khiến giọng nói của trầm thấp khàn khàn, bàn tay ma sát địa phương nhạy cảm trên người nàng, muốn biến nàng trở thành người của mình.
Bình luận truyện