Xuân Mang Lưu Luyến

Chương 84: Ngoại truyện 4: Trong mộng kiếp trước



"Gia, nên đem Trầm cô nương an táng thôi." Tần Minh Trí nhỏ giọng nói. Hắn cảm thấy bản thân thật tàn nhẫn, đây là muốn Cầu Thế Trinh chặt đứt một tianhớ nhung cuối cùng.

"Từ nay trở đi bắt đầu an bày đi." Cầu Thế Trinh không có biến sắc, gật gật đầu đồng ý, lại nói: "Thanh Lạc là thê của ta, nên xưng phu nhân ."

"Vâng, Gia."

Xưng phu nhân liền xưng phu nhân, chỉ cần ngài không ôm người chết cùng ngủ đồng ý hạ táng là có thể, Tần Minh Trí buông cả trái tim, trừ bỏ quan tài phải đợi Cầu Thế Trinh định, những vật phẩm khác hắn bắt đầu an bày mua bố trí.

"Đáp ứng dễ dàng như vậy?" Tạ Hoán hỏi, thần sắc có chút bất an.

Tần Minh Trí cũng cảm thấy bất an, Cầu Thế Trinh sau khi tỉnh lại, nếu có biểu hiện đau khổ gào thét, còn làm cho người ta an tâm chút, giờ hắn lại bình bình đạm đạm giống như Thẩm Thanh Lạc chưa chết, lòng hắn giống như bị con mèo cào một cái, có cảm giác không thể an bình.

Mọi người trong Cầu gia đều đang lo lắng, Tiêu gia bên kia cũng không an ổn. Tiêu Nhữ Xương biết Thẩm Thanh Lạc đã chết, bất quá hắn căn bản chẳng quan tâm suy nghĩ cái gì, Cầu Thế Trinh ngày đó đem toàn bộ đồ cưới Tiêu gia nén ra ngoài cửa lớn, chẳng khác gì lớn tiếng tuyên cáođem muội muội hắn đuổivề nhà. Đối với việc muội muội hắn bị hưu, Tiêu Nhữ Xương thấy rất hối hận không, hối hận không nên nhờ Cung Phóng thỉnh thánh chỉ tứ hôn.

Hắn nghĩ, Tiêu Nguyệt Mị thế nào cũng phải gả vào Cầu gia, gả vào cửa rồi, dù sao cũng phải an phận thủ thường, tranh thủ Cầu Thế Trinh hồi tâm chuyển ý, đâu biết muội muội lại không ở yên trong nhà, cùng Ngụy Long làm chuyện bất chính, lại còn đi chọc giận Cầu Thế Trinh.

Hiện tại mọi người trong thành đều biết chuyện xấu của muội muội, muội ấy lại còn không ngừng mắng chửi, thậm chí khi nghe tin Thẩm Thanh Lạc đã chết, còn ở trong phủ đốt pháo ăn mừng.

"Gia! Gia. . . . . ."

"Có chuyện gì nói chậm một chút." Tiêu Nhữ Xương nhíu mày, không vuiquay lại nhìn Cẩm Nhi đang hốt hoảng chạy vào.

"Gia, tiểu thư. . . . . . Tiểu thư tự vẫn. . . . . . Đã chết. . . . . ."

Tiêu Nhữ Xương một trận choáng váng hoa mắt, thấy trước mắt chỉ toàn làm màu đen, không thể hít thở, trong lúc mơ hồi còn nghe được tiếng Tiêu Nguyệt Mị giòn tan gọi ca, hắn muốn đưa tay ra chạm vào giọng nói ấy, nhưng khi mở mắt ra, lại không nghe được nữa.

Hắn không tin, làm sao có thể? Nguyệt Mị rất mạnh mẽ , hoạt bát, không chịu khuất phục, làm sao có thể là tự vẫn mà chết?

"Gia, có cần phải báo quan không?" Tiêu Nghĩa hỏi.

"Báo!" Tiêu Nhữ Xương nắm lại nắm tay, hai ngày này hắn vẫn cố tạo áp lực với Ngụy mẫu, muốn Ngụy gia cưới muội muội vào phủ, Ngụy mẫu vẫn không chịu đáp ứng, khẳng định là nàng phái người ẩn vào phủ hại chết Nguyệt Mị, rồi tạo bằng chứng Nguyệt Mị treo cổ tự vẫn, hắn muốn thay Tiêu Nguyệt Mị báo thù.

"Khởi bẩm đại nhân, theo kinh nghiệm của tiểu nhân, người chết là tự vẫn chết không thể nghi ngờ." Ngỗ Tác sau khi khám nghiệm tử thi bẩm báo.

"Làm sao có thể? Đại nhân, muội muội ta tính tình cương liệt (cứng rắn-mạnh mẽ), không thể nào tự sát được."

"Đại nhân thỉnh xem, người chết mí mắt xuất huyết, môi bầm tím, vệt dây trên cổchỉnh tề, không hề có dấu vết của việc kháng cự, chống trả nào." Ngỗ Tác bất mãn nói.

"Đại nhân. . . . . ." Tiêu Nhữ Xương tưởng căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, Dương Tích Minh vẫy vẫy tay, cho người tra xét phòng của Tiêu Nguyệt Mị.

Hắn muốn tra xét xem có phải bị người mưu sát không Tiêu Nhữ Xương nói cũng không sai, Dương Tích Minh đi thong thả, bỗng nhiên cầm lên một tờ giấy được đặt dưới ấm trà trên bàn.

"Tiêu Nhữ Xương, đây là do muội muội ngươi viết à?"

"Là muội muội thảo dân viết ." Tiêu Nhữ Xương có chút ngây ngốc nói. Trên tờ giấy kiađúng là bút tích Tiêu Nguyệt Mị, mà trên tờ giấy đó viết rõ ràng —— ca, muội hận huynh!

"Đại nhân." Khám nghiệm tử thi lần nữa Ngỗ Tác đột nhiên kêu to: "Đại nhân thỉnh xem."

Tiêu Nguyệt Mịtrên tay có cầm vật gì đó, mơ hồcó màu tím nhạt lộra.

Ngỗ Tác đem nắm tay tách ra, sắc mặt Tiêu Nhữ Xương liền thay đổi.

"Đại nhân, cái này rõ ràng là vạt áo nam tử."

"Kiểm tra lại xem, nạn nhân có phải bị giết."

Ngô Tác kiểm tra kĩ lại lần nữa, lưỡi của Tiêu Nguyệt Mị đã bị gãy xương, chắc chắn do người khác làm(bị giết).

"Đại nhân, vệt dây trên cổ chỉnh tề như thế, theo như cái này thì, lúc nạn nhân bị giết, có khẳ năng là do nạn nhân không đề phòng, mà hung thủ, cùng nạn nhận có quan hệ cực thân mật. Vạt áo trong tay nạn nhân cầm, chủ nhân vạt áo đó, chính là của kẻ giết người."

Ngoại bào màu tím nhạt, trong phòng hiện tại có một người, mặc trên người đó là ngoại bào đạm tử(màu sắc thanh nhã…), hơn nữa, chất liệu cùng khối vạt áo này giống nhau, đó là lụa Yên Hà do Tiêu gia làm ra.

Dương Tích Minh đưa ánh mắt nhìn đến trên người Tiêu Nhữ Xương: "Tiêu Nhữ Xương, ngươi còn lời gì để nói?"

Tiêu Nhữ Xương ngơ ngácnhìn miếng vải, hắn đã hiểu, người giết muội muội hắn, là Cầu Thế Trinh, miếng vải này, chắc chắn là lấy từ xiên y của hắn để lại ở Cầu phủ.

Vài năm trước, Cầu Thế Trinh thường xuyên ở tại nhà hắn, mà hắn cũng thường xuyên ở lại Cầu phủ, trong phủ hai người đều có xiêm y của đối phương, sau này trở mặt, Cầu Thế Trinh đã cho người đem toàn bộ đồ dùng của hắn gom lại, không thể ngờ sau nhiều năm như vậy, lại bị Cầu Thế Trinh phái thượng công dụng.(lợi dụng thành công….)

Hắn phải giải thích lai lịch miếng vải này như thế nào, giải thích nghĩa của tờ giấy kia làm sao?, dù chỉ có bốn chữ "Ca muội hận huynh"cũng không nói rõ lên cái gì, dù sau khi nhìn được miếng vải áo này, hắn liền biết, tờ giấy này là Cầu Thế Trinh phỏng theo bút tích Tiêu Nguyệt Mịviết . Hắn với Cầu Thế Trinh làm bạn, cũng cùng Tiêu Nguyệt Mị lớn lên, chữ viết Tiêu Nguyệt Mị, Cầu Thế Trinh rất quen thuộc .

Chứng cớ vô cùng xác thực, động cơ cũng rõ ràng, chắc chắn Tiêu Nhữ Xương ngại Tiêu Nguyệt Mị đồi phong bại tục bị hưu đuổi về nhà, đã đánh mất mặt mũi Tiêu gia.

Dương Tích Minh một câu định tội, xế chiều hôm đó liền kết án ép Tiêu Nhữ Xương nhận tội.

Buổi tối hôm đó, Tiêu Nhữ Xương ánh mắt luốn hướng về cửa ngóng trông —— hắn đang chờ Cầu Thế Trinh đến.

"Thế Trinh, đệ hận ta như vậy sao?"

Cầu Thế Trinh, dựa vào cửa tù, lẳng lặng, giống như một người xa lạ nhìn Tiêu Nhữ Xương, sau một hồi mở miệng, trong giọng nói hàm chứa mỏi mệt cùng lười nhác cẩu thả: "Ngươi cho rằng ta không nên hận ngươi?"

"Ta cho rằng, chúng ta từ nhỏ làm bạn trưởng thành." Tiêu Nhữ Xương nói nhỏ, bỗng nhiên âm điệu cất cao, oán hận nói: "Đều nói nữ nhân như xiêm y, huynh đệ là tay chân, Thẩm Thanh Lạc thế nào có thể vượt qua giao tình của chúng ta?"

"Tiêu Nhữ Xương, ngươi không phải là huynh đệ của ta, Thanh Lạc cũng không phải là xiêm y của ta, nàng là mệnh của ta." Cầu Thế Trinh ngửa đầu cười to, cười đến khóe mắt chảy ra nước mắt.

Sau một hồi, Cầu Thế Trinh nói: "Tiêu Nhữ Xương, ta đến, là muốn nói cho ngươi, ngươi đừng nghĩ ngươi chết thế là hết, biết bên ngoài đang có tin đồn gì không? Đứa nhỏ trong bụng muội muội ngươi là của ngươi, dù ngươi có chếtcũng không thể rửa hết đượcxú danh (tiếng xấu)."

"Ngươi! Sẽ không, Ngụy Long sẽ rửa oan cho ta . . . . . ." Tiêu Nhữ Xương hối hận vừa mới tiến nhà tù hắn nên đập đầu vào vách tường, chết sớm đi một chút sẽ không phải nghe những lời này, hắn coi trọng nhấtlà thanh danh, nhưng lại rơi vào hoàn cảnh không thể chịu được như thế.

"Ngụy Long sẽ làm sáng tỏ cho ngươi sao? Ngươi nằm mơ đi! Hắn sao phải làm vậy, hắn cũng không ngu đi công khai với mọi người hắn gian díu cùng muội muội ngươimột người phụ nữ đã có chồng, cũng sẽ không bao giờ rước muội muội người về phủ, chứ đừng nói đến chuyện cầu hôn." Cầu Thế Trinh lạnh lùng nói, nhìn Tiêu Nhữ Xương như bị rút đi gân cốt bất động tại chỗ, cười nhạtxoay người rời khỏi nhà lao.

Thẩm thanh Lạc mất đã được mười ba ngày, một ngày trước, Cầu Thế Trinh nói ngày mai bắt đầu làm tang sự, nhưng đến giờ Thìn, Cầu Thế Trinh vẫn chưa bước ra khỏi cửa phòng, Tần Minh Trí đang định đi gõ cửa, thủ vệCầu Sơn chạy vội tiến vào.

"Tần quản gia. . . . . ."

"Chuyện gì?"

"Tiệm quan tài. . . . . . người của tiệm quan tài, nói là quan tài Gia yêu cầu đã được đưa tới."

Rất tốt, có thể chuẩn bị công việc phát tang rồi."Cho người mang tới. . . . . ." Tần Minh Trí nói được một nửa thì không thể thốt lên lời nữa, hai mắt mở tròn xoe, bởi vì quan tài được đưa tới—— đó là một cái quan tài đặc biệt làm theo yêu cầu, rất lớn, lớn để đủ có thể nằm hai người.

"Gia. . . . . ." Sau lưng Tần Minh Trí truyền ra tiếng kêu thảm thiết của đám người Tạ Hoán, bóng người chớp động, có vài người vọt đến phòng của Cầu Thế Trinh.

Cửa phòng đẩy không ra, bên trong đã bị chốt then, mấy bàn chân đồng thời đá ra, bịch một tiếng nổ, hai miếng cửa phòng rơi xuống đất.

Đã muộn! Không cần sờ, cũng không cần gọi, bọn họ biết, đã muộn.

Trên đất một mảnh máu lớn như vậy, nhìn thấy mà ghê người.

"Chúng ta thật hồ đồ, Gia. . . . . ." Vài người xông lên trước, nhìn người trên giường ôm Thẩm Thanh Lạc yên ổntừ từ nhắm hai mắt, hối hận khóc rống.

Hồ đồ! Tiêu Nguyệt Mị đã chết, Tiêu Nhữ Xương ngày hôm qua bị bắt vào đại lao, bọn họ hẳn là đoán được .

"Đừng khóc, làm đàn tràng* cho ta, để ta có thể cùng Thanh Lạc ở cùng nhau là tốt rồi." Hồn phách Cầu Thế Trinh dần bay ra ngoài, hắn sốt ruộtkêu la, nhưng là cấp dưới lại nghe không được. (đàn tràng: đàn dựng lên để làm lễ- ý nói làm cùng đám tang, cùng bàn thờ)

Làm sao bây giờ? Hắn tự tuyệt chính là muốn cùng Thanh Lạc vĩnh viễn ở cùng nhau, nhưng hắn đã chuyển các nơi, lại vẫn tìm không thấy hồn phách Thẩm Thanh Lạc.

Người giống Cầu Thế Trinh tự tuyệt chết đi như vậy, ma quỷ kêu oan, hồn phách không chịu quy về, quỷ sai cũng không quản đến. Cầu Thế Trinh ngày qua ngày du đãng, hắn nhìn đến đám người Tần Minh Trí đem hắn cùng Thẩm Thanh Lạc hợp táng, sau khi sửa sang lại đám di vật, cũng phát hiện hắn lưu lại đem tiền trang phân cho bọn họ, di chúc còn có dấu quan phủ làm chứng.

Hắn nhìn đến Tiêu Nhữ Xương bị vấn trảm, thù của hắn đã được báo.

Ngày đó hắn đến nhà lao gặp Tiêu Nhữ Xương lần cuối cùng, hắn kỳ thực muốn hỏi một vấn đề, thời điểm Thẩm Thanh Lạc ở Tiêu gia, Tiêu Nhữ Xương đến cùng có hay không chạm qua nàng, nhưng về sau hắn lại không muốn hỏi, trong nháy mắt đó hắn cảm thấy, bản thân hỏi cái vấn đề này đúng là vũ nhục Thẩm Thanh Lạc, sau khi nàng mất còn chưa tin nàng.

Cầu Thế Trinh suốt ngày du đãng, Quỷ Hồn không cần ăn uống nghỉ ngơi, hắn thổi qua rất nhiều địa phương, tìm kiếmQuỷ HồnThẩm Thanh Lạc, cũng có khả năng là Thẩm Thanh Lạc chuyển thế đầu thai rồi.

Cũng không biết vòng vo bao nhiêu địa phương trải qua bao lâu, có một ngày, Cầu Thế Trinh bay tới một phủ đệ đang tổ chức tiệc linh đình, hắn cảm thấy tòa phủ đệ này có chút nhìn quen mắt, khách nhân bên trong cũng có chút quen mắt, chú rể tay cầm lụa đỏ chuẩn bị bái đường càng thêm quen mắt.

Cầu Thế Trinh nhíu mày xem, khi người làm lễ xướng lên: chú rể tân nương đưa vào động phòng, hắn phập phềnh, đi theo người mới vào động phòng.

Hắn nghe được chú rể nói"Thanh Lạc, rốt cục thì nàng cũng là mẹ của nhi tử ta rồi. Ta đã đợi bao lâu, rốt cục cũng đến ngày này, về sau chúng ta không cần tách ra nữa. . . . . ."

Cầu Thế Trinh trong lòng chấn động: chú rể là bản thân hắn. Tân nương là Thẩm Thanh Lạc mà hắn đang đau khổ truy tìm.

Cũng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm ứng được nội tâm Thẩm Thanh Lạc —— chàng trôngrất nhiều ngày, ta cũng đã trải qua hai kiếp! Trải qua nhiều sóng gió như vậy, hôm nay người cùng chàng bái đường, cuối cùng là ta, từ nay về sau, ta có phu có tử, không còn là một người ở trên cõi đời này chịu đựng đau khổ rồi.

Hai kiếp! Vì sao hắn tìm khắp nơi không thấy, hóa ra Thẩm Thanh Lạc Trùng sinh hồi lại một đời rồi. Nhìn một cái bản thân khác cùng Thẩm Thanh Lạc ân ái ngọt ngào, Cầu Thế Trinh bình thường trở lại.

Hắn phiêu hồi diêm vương điện, bất quá hắn không có nhận an bày đầu thai chuyển thế, hắn lựa chọn hồn bay phách tán.

Để lại một bản thân này (ý nói một CTT khác), che chởThẩm Thanh Lạc như vậy là đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện