Xuân Ngốc

Chương 51



Sức khỏe bà ngoại không lạc quan lắm, nhưng cô con gái vốn nên ở bên cạnh bà lại khoan thai đến muộn, đương nhiên, Trương Nghiêu không cho A Nguyệt sắc mặt tốt.

A Nguyệt thoáng nhìn Từ Tái Xuân phía sau Trương Nghiêu, trong lòng âm thầm quan sát, hóa ra đây chính là con vợ ngốc kia, dung mạo cũng không tồi, đáng tiếc là một đứa ngốc.

Chắc đã phát hiện được sự quan sát của A Nguyệt, Từ Tái Xuân không hiểu sao cảm thấy hơi khó chịu, cô trốn sau lưng Trương Nghiêu.

Trương Nghiêu cũng nhận ra, che chở Từ Tái Xuân nói: “Bà tới rồi à?”

A Nguyệt lấy lại tinh thần, gật đầu, ánh mắt xuyên qua Từ Tái Xuân nhìn phòng bệnh phía sau, “Mẹ đâu, có nghiêm trọng không?”

“Bà nói xem…”

Trương Nghiêu cười lạnh một tiếng, nắm tay Từ Tái Xuân trực tiếp lướt qua A Nguyệt.

Gương mặt A Nguyệt cứng đờ, có lẽ hơi xấu hổ.

“Thiết Ngưu… con đừng như vậy, mấy hôm trước mẹ có một vài việc…”

“Chuyện của bà không liên quan tới tôi.” Trương Nghiêu siết chặt tay Từ Tái Xuân.

A Nguyệt cười ngượng ngùng, “Việc ấy, Thiết Ngưu, mẹ thực sự có chuyện mà…”

“Tôi nói rồi, không liên quan tới tôi. Dù sao, cho tới bây giờ cũng không có bà.”

A Nguyệt ngẩn người, một lát sau lại đuổi theo, “Tiền viện phí đó…”

Lần này, tiếng hừ lạnh Trương Nghiêu cũng tiết kiệm, bình thản giống như bà ta là một người xa lạ không liên quan.

“Yên tâm, tôi đóng rồi.”

Từ Tái Xuân từ bàn tay đỏ lên của mình đoán được tâm trạng Trương Nghiêu có chút không tốt, cô kéo góc áo Trương Nghiêu, “Anh, anh sao thế?”

“Không có gì.” Phát hiện tay Từ Tái Xuân đỏ lên, anh bèn nới lỏng, “Tại sao em không nói?”

Từ Tái Xuân chớp chớp mắt, “Dì kia là ai ạ?”

Trương Nghiêu hít sâu một hơi, ôm Từ Tái Xuân vào lòng, “Một người không quan trọng…”

“Người không quan trọng tại sao phải tức giận vậy?” Từ Tái Xuân thoáng không hiểu, chẳng phải dì Thái đã dạy cô, đừng để ý đến suy nghĩ và cách nói chuyện của người không quan trọng sao, vì từ đầu đến cuối bà ta đâu quan trọng đâu.

Từ Tái Xuân không hiểu, nhưng đối với Trương Nghiêu mà nói lại sáng tỏ thông suốt, “Đúng vậy, không quan trọng. Được rồi, anh đưa em về trước…”

“Anh thì sao…” Từ Tái Xuân kéo Trương Nghiêu không buông.

Trương Nghiêu hôn lên gương mặt bầu bĩnh của cô, cười cười, “Anh ở lại với bà ngoại…”

Đáng lẽ Từ Tái Xuân muốn ở lại, song cô cũng bị giày vò khá lâu rồi, nên Trương Nghiêu bảo Từ Tái Xuân trở về ngủ.

Dường như A Nguyệt muốn nói gì với Trương Nghiêu, nhưng Trương Nghiêu không có hứng thú nghe.

Sức khỏe bà ngoại càng ngày càng sa sút, giờ anh đã biết chuyện không thể vãn hồi, chỉ muốn những ngày cuối cùng của bà đều vui vẻ. Nhưng, hình như bà ngoại rất thích tình cảnh hòa thuận khi anh ở chung với A Nguyệt, vâng, mặc dù anh không thích, nhưng vì là ý nguyện của bà ngoại, nên anh có thể tạm thời nhẫn nại.

Bên này, bà ngoại nằm viện, bên kia tiền tài của A Nguyệt bị chặt đứt, bà ta hơi nóng nảy.

Thế giới này, muốn mặt mũi sẽ không có tiền, vì vậy A Nguyệt mặt dày mày dạn đòi tiền Trương Nghiêu.

Trương Nghiêu cũng không hỏi gì, trái lại cho luôn.

Điều này làm A Nguyệt có chút không dám tin, dễ dàng vậy à? Bà ta tưởng bà ta đã nắm được con trai mình, mặc kệ thế nào, Trương Nghiêu vĩnh viễn do bà ta sinh ra.

Nhưng bà ta không ngờ, Trương Nghiêu chỉ không muốn bà ngoại bận tâm, không muốn giở trò gì.

Lòng tham không đáy, A Nguyệt đòi hỏi hết lần này tới lần khác, Trương Nghiêu cảm thấy cũng không có gì. Dù sao đây chỉ là tạm thời.

Coi như là phí bồi thường năm đó bà ta sinh anh đi.

Song, chỉ duy nhất anh không nghĩ tới, đôi khi A Nguyệt sẽ nhắc tới Từ Tái Xuân. Bà ta lòng tham không đáy, thấy Từ Tái Xuân nghe lời Trương Nghiêu vậy, trong lòng bắt đầu có ý xấu.

Dù sao Từ Tái Xuân này là đứa ngốc, lại nghe lời thế, Từ lão hổ kia cũng già rồi chắc sống không được mấy năm, không bằng lừa hết tiền của nhà họ Từ, còn Từ Tái Xuân à… Dáng dấp tuy có mấy phần xinh xắn, nhưng rốt cuộc vẫn là một đứa ngốc, ai biết đời sau của đứa ngốc có ngốc luôn không…

A Nguyệt chẳng muốn có một đứa cháu ngu ngốc, suy nghĩ một chút, bà ta nói chuyện này với Trương Nghiêu.

“Thiết Ngưu, là mẹ… mẹ có lỗi với con, mới để con cưới một cô gái như thế…” A Nguyệt lôi kéo Trương Nghiêu len lén hỏi, “Đúng rồi, Thiết Ngưu, con và cô gái kia thế nào?”

Trương Nghiêu có chút không kiên nhẫn, hất tay A Nguyệt, “Lộn xộn cái gì?” Muốn tiền còn chưa đủ sao?

A Nguyệt thấy dáng vẻ này của Trương Nghiêu, tưởng anh hơi xấu hổ, vì vậy nói thêm: “Thiết Ngưu, mẹ chỉ muốn tốt cho con mà. Tuy hiện tại Từ gia rất có tiền, bất quá con thông minh tài giỏi vậy, thực sự không cần treo cổ trên cái cây kia. Mẹ thấy Từ Tái Xuân là một đứa ngốc, con của một đứa ngốc nói không chừng bị thiểu năng gì đó ấy chứ… Nghe lời đi, tuyệt đối đừng có con với nó…”

Trương Nghiêu sững sờ, lập tức xoay đầu nhìn A Nguyệt, chuyện của anh phải cần bà ta quan tâm à? Nhưng A Nguyệt thấy dáng vẻ này của Trương Nghiêu, tưởng anh đồng ý, trong lòng A Nguyệt vui vẻ, kéo tay Trương Nghiêu nói tiếp: “Đúng rồi, mẹ biết rất nhiều cô gái tốt, đều xuất thân từ đại học danh tiếng, dung mạo xinh đẹp, con…”

Trương Nghiêu thực sự nghe không nổi nữa, bà ta làm cái gì vậy? Làm mai cho anh, bảo anh ngoại tình sao?

Haha…

Trương Nghiêu đang chuẩn bị mở miệng, lại nghe phía sau phịch một tiếng, anh xoay đầu lại, trông thấy gương mặt đẫm nước mắt của Từ Tái Xuân.

Trương Nghiêu thấy dáng vẻ kia của Từ Tái Xuân, dưới chân còn rơi vãi canh nóng, chắc mới múc ra, cô vừa bị bắn trúng, shiz một tiếng rụt lại.

“Từ Tái Xuân!”

Trương Nghiêu nhanh chóng chạy tới chỗ Từ Tái Xuân, nắm tay cô xả dưới vòi nước. Trong quá trình đó, Từ Tái Xuân rơi nước mắt liên tục, cô rất muốn lau nước mắt, nhưng tay bị Trương Nghiêu nắm rất chặt, cô chẳng thể làm được gì.

Chỉ có khóc.

“Đừng khóc…”

Trương Nghiêu thổi thổi chỗ bỏng đỏ trên tay Từ Tái Xuân, “Còn đau không?”

Từ Tái Xuân nức nở hai tiếng, sau đó lắc đầu lại gật đầu.

“Chúng ta đi tìm bác sĩ, canh rơi xuống đất thôi bỏ đi, em còn làm cái gì…”

Từ Tái Xuân lại khóc, Trương Nghiêu nhìn cô vợ nhỏ khóc nức nở, trong lòng không hiểu sao cảm thấy rất buồn cười, đây là thú vui ức hiếp vợ sao?

Nhưng anh cười, cô vợ càng khóc lớn tiếng hơn, lần này Trương Nghiêu bó tay, chỉ véo mặt Từ Tái Xuân, khẽ nói: “Em mới nghe được gì hửm?”

Nói xong, Từ Tái Xuân lại òa lên.

Trương Nghiêu tìm thuốc mỡ bôi cho Từ Tái Xuân, Từ Tái Xuân vẫn còn khóc.

Trương Nghiêu thoáng bất đắc dĩ, “Đồ ngốc, em khóc cái gì?”

Từ Tái Xuân lau nước mắt, lại không ngờ thuốc dính vào mắt, nhất thời nước mắt rơi càng ác liệt hơn.

“Được rồi được rồi… Anh thổi thổi cho em nè, đừng khóc đừng khóc…”

Từ Tái Xuân nức nở.

Tiếp tục khóc như vậy, không biết mắt có sưng không đây? Trương Nghiêu vô cùng bất đắc dĩ, nghĩ nghĩ, “Ngoan, nói anh nghe, em nghe được gì nè…”

“Bà ta… bà ta bảo anh tìm người khác…”

Trương Nghiêu không khỏi thở dài, thấy dáng vẻ Từ Tái Xuân bị ức hiếp giả vờ đáng thương, anh bèn nhịn không được nhếch môi cười.

“Em không thích anh tìm người khác sao?”

Từ Tái Xuân lắc đầu mãnh liệt.

Trương Nghiêu vuốt cằm, bày dáng vẻ thâm thúy sâu xa, “Vậy sau này em phải ngoan ngoãn, anh sẽ không đi tìm người khác…”

“Thật ư?” Từ Tái Xuân nín khóc mỉm cười, dường như có chút không tin, lại hỏi một câu, “Thực sự không đi sao?”

“Xem biểu hiện của em đã… Ngoan ngoãn, anh sẽ không tìm người khác…”

Từ Tái Xuân lại nức nở hai tiếng, muốn đáng thương bao nhiêu thì đáng thương bấy nhiêu, Trương Nghiêu nhìn cái tay đỏ ửng của cô, bôi thuốc mỡ rồi, hẳn không có chuyện gì nhỉ.

Da cô mềm mại thế, tuyệt đối đừng phồng rộp nhé.

Nhìn cái tay đỏ ngầu, Trương Nghiêu hơi đau lòng, bất quá nghĩ đi nghĩ lại, đều tại người phụ nữ kia làm hại, đã nói chớ chọc vợ anh, mấy ngày nay bà ta gan to rồi, lại xen vào chuyện người khác.

A Nguyệt tìm Trương Nghiêu đòi tiền lần nữa, Trương Nghiêu không cho.

“Thiết Ngưu… con có ý gì?”

“Có ý gì? Ý trên mặt chữ. Bà có tay có chân, có thể tự nuôi sống mình tại sao còn muốn tôi nuôi tình nhân giúp bà?”

“Con…” Sắc mặt A Nguyệt trắng bệch, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, “Nhưng mẹ là mẹ con…”

“Mẹ tôi?” A Nguyệt còn chưa dứt lời, Trương Nghiêu đã muốn cười lạnh, “Bà từng làm mẹ tôi sao? Ngoại trừ sinh tôi ra, lúc nào bà từng nuôi tôi. Được, coi như bà sinh tôi ra, tiền tôi đưa bà cũng đủ đền bù ân tình kia rồi, giờ chúng ta không ai nợ ai…”

“Không ai nợ ai…” Thấy Trương Nghiêu muốn đi, A Nguyệt có chút nóng nảy, sao bà ta có thể để cái cây rụng tiền mình khổ tâm tìm bỏ đi như vậy được.

“Thiết Ngưu! Con không thể đi! Con không thể vô tình thế! Mẹ là mẹ con, sao con có thể bỏ mặc mẹ vậy…”

“Những lời này, rất nhiều năm về trước tôi cũng từng nói tương tự, giờ chỉ trả lại cho bà.” Hất tay A Nguyệt ra, giọng Trương Nghiêu trở nên lạnh lùng, “Còn nữa, Từ Tái Xuân là vợ tôi, không phải thiểu năng và phiền phức trong miệng bà, trên thế giới này, ngoại trừ tôi, ai cũng không thể nói cô ấy ngốc…”

“Con…”

A Nguyệt lập tức hiểu rõ, đứa con trai mình sinh ra này y như cha nó, đều là kẻ đê tiện. Rõ ràng có cô gái rất tốt không cần, nhất định phải là đứa thiểu năng.

A Nguyệt vẫn chưa từ bỏ ý định, “Thiết Ngưu, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, con biết đó, con nhỏ ngốc kia… nó sẽ không sinh được đứa con khỏe mạnh… nó… sẽ liên lụy con…”

“Liên lụy?” Trương Nghiêu không xoay đầu lại, “Bà vĩnh viễn không biết ai liên lụy ai.”

Sao Từ Tái Xuân có thể liên lụy anh chứ, từ đầu đến cuối, người không xứng với cô, liên lụy cô đều là anh.

Trương Nghiêu cảm thấy đã hết lòng hết dạ với A Nguyệt. Anh biết A Nguyệt nuôi tình nhân bên ngoài, lần nào lấy tiền cũng toàn cho hắn hút ma túy. Bà ta giống như con sâu hút máu, bám trên người anh, anh biết mà.

Anh cũng không phải kẻ ngốc, chỉ không muốn để bà ngoại đau lòng thôi. Vì bất kể nói thế nào bà ta cũng là mẹ ruột anh.

Nhưng, tay bà ta quá dài, dám duỗi tới bắt Từ Tái Xuân.

Trương Nghiêu nghĩ, khối u ác tính này nên sớm cắt bỏ, dù sao người phụ nữ kia cho tới bây giờ đều là kẻ được voi đòi tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện