Xuân Nhật Yến - Triều Lộ Hà Khô

Chương 1



1

Ngày ta cập kê, tuyết rơi rất dày. Lúc Bổng Tuyết vẽ lông mày cho ta, nhẹ giọng dỗ dành ta: “Tiểu thư, tuyết rơi dày báo điềm lành đó.”

Ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mảnh đất rộng trắng xóa dưới đống tuyết đang rơi. Có lẽ năm sau cũng đúng thật là một năm tốt.

Bổng Tuyết hầu hạ ta từ nhỏ, nên lời nói cũng gần gũi hơn người khác một chút, nàng khuyên ta, qua ngày hôm nay liền trưởng thành rồi, tiểu thư cũng không cần vì một người không trở về mà vướng víu tay chân, đương nhiên cũng nên nhìn về phía trước.

Lông mày vẽ xong, ta nhìn mình trong gương đồng, xốc lại tinh thần, ta trang điểm lại mà không nói một lời, không nói được cũng không nói không được. Bổng Tuyết thấy vậy cũng biết ý tứ của ta, chỉ có thể âm thầm thở một hơi thật dài.

Hôn sự của ta và Tạ Yến Qua vẫn còn, bên ngoài loáng thoáng đồn thổi rằng, nhà Khương thái phó trọng tình trọng nghĩa, cho dù Tạ Yến Qua chôn xương nơi sa trường, cũng không đành lòng người đi trà nguội lập tức giải trừ hôn ước. Chỉ có người trong nhà thân cận mới biết được, đây là sự cứng đầu hiếm hoi của trưởng nữ Khương Tú, Khương thái phó vẫn luôn nổi danh tính tình tốt lại tức giận đến mức làm hỏng mấy bộ trà cụ. Ta nói với đôi lông mày hạ thấp, hắn nói sẽ trở về trước khi cập kê, con sẽ đợi hắn tới lúc đó, hắn nhất định sẽ trở về. Như vậy mới tính là đạt được thỏa hiệp.

*Người đi trà nguội (人走茶凉): Thành ngữ Trung Quốc. Ban đầu tách trà mới đem ra vẫn còn nóng hổi, nhưng để lâu thì trà sẽ nguội, mất đi hương vị ban đầu. Ẩn dụ về tình người lạnh nhạt.

Sau khi hát lễ xong, ta mỉm cười nghe lời chúc tụng “Trường thọ vô biên, mãi hưởng phúc lành”, mặc lễ phục dài nặng cùng mũ cài trâm phức tạp nhất rồi hành lễ nhị bái, quý nhân trong kinh đến dự lễ đều không khỏi gật đầu tán thưởng, nói cô nương Khương gia dáng vẻ đoan trang, dung nhan xinh đẹp, được nuôi dạy cực tốt, không hổ là người nổi bật nhất trong đám quý nữ lần này.

Chỉ là có thể nghe thấy loáng thoáng nói, đáng tiếc đáng tiếc. Đáng tiếc gì chứ? Đáng tiếc cho vị hôn phu của ta ch.ết trên chiến trường, kết cục là hài cốt cũng không tìm được sao?

Tạ Yến Qua của ta, lễ cập kê của ta sắp hoàn thành rồi, sao ngươi vẫn chưa trở về? Phải làm sao đây? Ta đợi từ lúc mặt trời mọc cho đến khi mặt trời lặn, gió tuyết thổi càng lúc càng lớn, ta vô thức nắm chặt sợi chỉ vàng trên tay áo, chưa bao giờ cảm thấy mờ mịt như vậy. Thế giới của ta đã bị bao phủ bởi gió tuyết.

Ta đoan trang quỳ xuống, Ngọc phu nhân ở Tây Vương phủ gỡ trâm cài trên đầu cho ta, đặt lên tay thị nữ bên cạnh những cây trâm tinh xảo. Một khi chải đầu lại, ta liền không còn là nữ hài vị thành niên nữa. Một khi cài trâm lên, ta liền hoàn thành lễ cập kê.

Ngọc phu nhân là cô mẫu của ta, khi bà ấy chải tóc cho ta cũng nhẹ nhàng nói chuyện với ta.

“A Tú, trên đời có nhiều nam nhi tốt như vậy, nhi tử Tạ gia tất nhiên là tốt, nhưng con còn trẻ tuổi xinh đẹp, qua ngày hôm nay mối hôn sự này cũng nên dừng lại thôi.”

Ta im lặng nghe bà ấy nói. Trên đời này có nhiều nam nhi tốt như vậy, nhưng Tạ Yến Qua lại chỉ có một người. Ta bị nhốt trong khuê các hơn mười năm, từng dáng vẻ cử chỉ, cầm kỳ thi họa, quy củ đức dung ngôn công, tiêu chuẩn hệt như trong sách là phụ mẫu khó khăn lắm mới mài giũa được cho ta, ta chưa bao giờ biết tùy tiện là gì, là Tạ Yến Qua đã cho ta biết. Mười mấy năm qua, chuyện khác thường nhất của ta chính là bởi vì chuyện từ hôn mà giằng co không dứt với phụ thân.

*Đức dung ngôn công (德容言功): Thành ngữ Trung Quốc. Là phẩm chất đạo đức đòi hỏi phụ nữ phải có trong lễ giáo phong kiến.

Ai nấy đều nói hắn ch.ết rồi, rõ ràng hài cốt cũng không tìm được, các người dựa vào cái gì mà nói người của ta đã ch.ết?

Tạ Yến Qua, ngươi nói dối, ngươi lừa ta, ngươi đã không đến.

Người chủ trì lễ bắt đầu hát, Ngọc phu nhân đưa tay muốn lấy trâm cài trên bàn. Khách quý xung quanh tràn ngập không khí vui mừng vì sắp chứng kiến lễ thành, phụ mẫu ngồi bên trên cũng dần nở nụ cười.

Cửa lớn của chính đường hành lễ vang lên một tiếng “ầm” bị mở ra, người thanh niên từ xa trở về khoác trên mình sương tuyết, tất cả đều kinh hãi. Ta giật mình quay đầu lại, ngay cả đầu ngón tay cũng run lên.

Bộ áo giáp vỡ nát của Tạ Yến Qua trộn lẫn với m.áu và tuyết, bên trong phảng phất có sự mệt mỏi do gió cát mài mòn. Đằng sau hắn là gió tuyết đầy trời, gió lớn thổi vào những bông tuyết xoay quanh chân hắn. Đôi mắt nhiễm gió tuyết giống như sao mờ trong đêm đông, hiện giờ lại lộ ra một chút ánh nước. Hắn đứng đó, bên môi là nụ cười phóng túng ngày xưa, suồng sã như gió.

“Nghe nói hôm nay tiểu thư Khương gia cập kê, đặc biệt đến tặng lễ.”

Hắn đi về phía ta, mỗi một bước dường như cũng đang đi lên đỉnh trái tim ta. Xung quanh dần trở nên ồn ào, bọn họ lúc này mới phản ứng lại tin tức Tạ tiểu tướng quân còn sống trở về từ trên chiến trường, có thể xem như là giọng khách át giọng chủ. Nhưng ta đều không nghe thấy gì nữa.

*Giọng khách át giọng chủ (喧宾夺主): Ví với cái phụ lấn át cái chính.

Tạ Yến Qua dừng lại trước mặt ta, đôi mắt của ta hơi cay, thật tốt, ngươi vẫn ở đây. Lúc hắn đi vắng ta có rất nhiều điều muốn nói, viết thành thư lại không biết gửi ở đâu, bây giờ người ở trước mặt mới phát hiện không còn lời nào để nói, chỉ bình tĩnh nói một câu: “A. Ngươi trở về rồi.”

Tạ Yến Qua hành lễ với Ngọc phu nhân, rất tự nhiên tiếp nhận trâm cài tóc trong tay bà ấy, khẽ “Ừm” một tiếng, giúp ta cài trâm cực kì nhẹ nhàng, đẩy vào búi tóc từng chút từng chút một, đến đây, lễ thành.

Hắn lại ngồi xổm xuống, lấy ra một cái túi nhỏ từ trong ngực, trên người hắn bẩn nát kinh khủng, chỉ có cái túi nhỏ dệt tơ này còn sạch sẽ tinh tươm, ta cầm nó trong tay, rất ấm áp.

“Khương Tú. Mãi mãi vui vẻ, trăm năm hạnh phúc.”

Ta nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, cảm thấy mình sắp rơi nước mắt.

Phụ thân ngồi ở bên trên sớm đã bừng tỉnh từ trong kinh hãi, không nhịn được mà đứng dậy, cũng không quản được chuyện hắn cài trâm cho ta không hợp lễ kia.

Tạ Yến Qua cười nói với ông ấy:

“Thái phó, Tạ may mắn chạy thoát khỏi chiến trường, ngoại hình bẩn thỉu ngàn dặm hồi kinh, mong ngài lượng thứ. Lát nữa còn phải vào cung diện thánh, nên sẽ không ở đây lâu.”

Phụ thân rốt cuộc cũng là làm quan nhiều năm.

“Trở về là tốt rồi, là tốt rồi. Nếu gấp thì ngươi cứ đi diện thánh.”

Tạ Yến Qua chuyển chủ đề: “Còn có một chuyện muốn nói. Tạ ở chiến trường suýt nữa mất mạng, may mắn được một nữ tử cứu. Ơn cứu mạng không gì có thể báo đáp, chỉ có cưới nàng là tốt nhất. Hôn ước với lệnh ái, suy cho cùng là mỗ trèo cao, mối hôn sự này, hãy coi như chưa từng có.”

Mối hôn sự này, hãy coi như chưa từng có.

Hắn cúi đầu vái một cái.

Ta mạnh mẽ ngẩng đầu.

Cái gì cũng không nghe rõ, người bên cạnh náo động hẳn lên, từ “Tạ tiểu tướng quân từ chiến trường trở về” đến “Khương Tú bị từ hôn” trước sau còn chưa hết một nén nhang. Ta không nhìn thấy phụ thân giận dữ lôi đình, không nghe thấy ồn ào xung quanh, ta chỉ cảm thấy trong lòng hỗn độn, ta luôn biết hắn không thích ta, từ nhỏ ta đã theo tiêu chuẩn quý nữ lớn lên, là dáng vẻ quy củ mà người càn rỡ như hắn ghét nhất. Trong lòng ta vẫn luôn hi vọng mình sẽ gặp may mắn.

Ta chưa từng nghĩ đến chuyện này sẽ phát triển như vậy.

Hắn ung dung đối diện với sự tức giận của phụ thân xin lỗi, nhưng có thể thấy được trong lòng đã hạ quyết tâm. Khi ta vì tính mạng của hắn mà trằn trọc khó ngủ, hắn đang cùng người khác tình đầu ý hợp hoa tiền nguyệt hạ, khi ta vì sự cố chấp của bản thân mà chống lại cả gia tộc, hắn lại đang che mưa che gió cho người khác.

*Hoa tiền nguyệt hạ (花前月下): Trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu.

Ta cảm giác m.áu của mình đông lại từng chút một, thân thể mặc hoa phục đeo trâm cài phức tạp phảng phất được phủ lên gió tuyết. Ta dường như muốn kéo khóe miệng cong lên một nụ cười đẹp nhất, lại không nhúc nhích được, Ngọc phu nhân ôm ta vào trong ngực bảo vệ, không đành lòng để ta tiếp tục nhìn, tiếp tục nghe, hài tử tốt đừng nhìn.

Ta biết sau khi hắn nói từ hôn với phụ thân sẽ không nhìn lại ta thêm một lần nào nữa, ta lạnh đến run rẩy, không rõ có phải là cánh cửa đã mở rộng để gió tuyết thổi vào vạt váy của ta hay không.

Hắn nói cáo từ với phụ thân, phụ thân đập chén xuống mặt đất vỡ tan, bảo hắn cút. Hắn đi ngang qua ta, áo choàng đen và vạt váy nhiều màu rực rỡ của ta chạm nhau trong thoáng chốc, tuyết trắng nhẹ nhàng lăn, hắn không dừng lại, một khắc cũng không.

Hắn đã đi ngang qua ta, một lần nữa trở về trong gió tuyết của hắn.

Ngày ta cập kê, tuyết rơi dày đặc, ta đã đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được hắn. Hắn ở trước mặt quý nhân toàn Thượng Kinh, từ hôn với ta.

Lễ vật tạ lỗi của Tạ gia nhanh chóng được khiêng đến phủ, thành ý rất đầy đủ, những đồ vật trân quý trong đó không thua gì sính lễ thông thường của các vương tôn quý tộc. Ta không muốn nhìn vào chúng dù chỉ một lần.

Là thứ muội Khương Trân trong lúc tán gẫu vô tình nói cho ta biết, lúc đó ta đang vẽ tranh, trải dài tấm lụa ra, màu mực tô lên một dáng vẻ ngày xuân.

“Hạt châu bên trong không đẹp nhưng cũng to như long nhãn, gấm vóc thì chói mắt như áng mây trên bầu trời.” Nàng nhịn không được mà tặc lưỡi khen ngợi, “Không biết là bảo bối đã tồn tại bao nhiêu năm. Người qua đường không biết còn tưởng là tặng sính lễ quý giá gì.”

Tay ta tự dưng run lên, từng giọt mực lớn rơi xuống, loang ra một mảng hỗn độn. Một bức tranh đẹp đã bị làm hỏng như vậy.

Khương Trân tuổi còn nhỏ, nhưng cũng tự biết mình lỡ lời, biết là đã gợi lên chuyện thương tâm của ta, rất là phiền muộn.

Ta khó chịu ho khan hai tiếng, nhàn nhạt nói một câu không sao.

Tuyết bên ngoài cửa sổ, chỉ còn bay lất phất.

Trận đại chiến nửa năm trước, Tạ tiểu tướng quân xung phong đi đầu, một mình mang theo quân tinh nhuệ dẫn đầu xâm nhập vào nội địa của địch, đốt đi quân thảo trong điểm doanh địa, thậm chí đơn thương độc mã lấy thủ cấp tướng địch, nội ứng ngoại hợp đá.nh thắng trận đại chiến này. Lúc bấy giờ khi tin hắn tử trận được truyền ra, mọi người còn đáng tiếc cho một thế hệ danh tướng mới lộ ra tài năng liền ngã xuống, hiện tại hắn bình an trở về, vinh quang chỉ có cao chứ không thấp.

Ta nghe nói, hắn hiện giờ rất được đãi ngộ, tuổi còn trẻ đã có chức vị không thấp, xuất thân từ thế tập Võ Xương Hầu phủ, thật sự là muốn phong cũng không thể phong. Thánh thượng liền tập trung vào nữ tử mồ côi mà Tạ Yến Qua mang về, ngự bút một chút, nàng đã là một huyện chúa có đất phong. Ngày sau thành hôn, cũng miễn cưỡng xem như môn đăng hộ đối.

*Thế tập: Cha truyền con nối.

Ta dọn dẹp lại bức tranh, tiếng ho lại phát ra từ cổ họng.

Chân mày Khương Trân lộ ra vẻ quan tâm, “Trưởng tỷ ho nhiều quá, đã uống thuốc chưa? Sao vẫn còn tâm trạng để vẽ cơ chứ?”

Ta xua tay ra hiệu không sao, thuốc uống rồi, lại không chữa được trái tim. Ta cuộn lại bức tranh đã hỏng, bức tranh này ta lục tục vẽ được mấy tháng, từ khi vào thu đã bắt đầu vẽ, rất lâu trước đây Tạ Yến Qua nói muốn bức tranh này, bây giờ hỏng cũng tốt, vốn dĩ cũng là thứ không thể tặng được nữa.

Hỏng cũng tốt, ta đưa tay ném vào trong sọt giấy vụn.

2

Lúc xe ngựa tiến về phía trước gặp phải chút trở ngại, Bổng Tuyết ra ngoài hỏi thăm một lúc, quay lại nói là đoạn đường phía trước có chút náo loạn.

Ta lại không nhịn được ho một lúc, Bổng Tuyết cũng không nhịn được mà oán trách ta: “Tiểu thư muốn giấy Trừng Tâm Đường thì chỉ cần sai người hầu chạy việc vặt là được rồi, tội gì phải đích thân đi một chuyến?”

Ta mỉm cười, lắc đầu.

Bổng Tuyết lại luyên thuyên nói: “Phía trước là một cô nương dính vào mấy công tử Lý gia. Lý đại thiếu gia khăng khăng nói cô nương kia trộm khối ngọc bội của hắn, nhân cơ hội bước tới sờ soạng, vừa đụng mặt đã bị cô nương kia phun một bãi nước bọt lên mặt. Sau đó mấy gã người hầu đều đi lên gây áp lực cho cô nương kia.”

Ta biết mấy công tử ca Lý gia kia, gia tộc lụi bại hết đời này tới đời khác, nhưng lại cảm thấy mang trong mình chút máu hoàng gia, không có tài năng công danh, ăn chơi, đàng điếm, đánh bạc thứ nào cũng biết. Cô nương bình thường gặp phải bọn họ chẳng khác gì dân nữ bị ác bá lăng nhục trong thoại bản, không có kết cục tốt.

Ta cầm thẻ bài Khương phủ đưa cho Bổng Tuyết.

Bổng Tuyết hiểu ý.

Nàng xuống xe ngựa, giọng nói không lớn nhưng âm sắc lại trong trẻo, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

“Xe ngựa nhà ta đi ngang qua, không ngờ gặp phải chuyện này. Tiểu thư nhà ta hỏi, không biết đã xảy ra chuyện gì đáng để ầm ĩ, có cần phải gọi quan doãn kinh thành đến kiểm tra hay không?”

Lời nói này trung lập, chỉ khiến chuyện này càng trở nên náo loạn hơn, nhưng có thể làm cho bọn họ rụt rè.

Bổng Tuyết lớn lên ở Khương phủ từ nhỏ, nói chuyện cũng khí phái. Ta cũng yên tâm, an tọa trong xe ngựa vuốt thẳng mấy nếp gấp trên vạt váy, hơi có chút không tập trung.

Mơ hồ nghe thấy âm thanh bên ngoài dừng lại, chắc là nhìn thấy thẻ bài Khương phủ treo trên xe ngựa, né tránh một hồi. Ta mới nhẹ nhõm, lại nghe thấy giọng nói lãng đãng của gã họ Lý xuyên qua rèm xe ngựa màu xanh lam.

Trong giọng điệu của hắn không giấu được được sự ngả ngớn: “Chẳng qua chỉ là một ít hiểu lầm, hiện tại đã giải quyết xong rồi. Vì chuyện này mà làm cản trở Khương tiểu thư, Lý mỗ thật sự hổ thẹn. Hay là tiểu thư đi ra đây, Lý mỗ sẽ đích thân xin lỗi tiểu thư.”

Giọng nói càng lúc càng gần, nghe như đang đi về hướng này. Khi âm cuối cùng hạ xuống, công tử Lý gia càn rỡ kia có lẽ đã bước lên xe ngựa, âm thanh khiến người ta buồn nôn kia chỉ cách ta một tấm rèm xe. Bổng Tuyết sợ tới mức hô to một tiếng, đáng tiếc là ta ra cửa vội vàng không mang theo thị vệ, bằng không một tên công tử bột sa cơ thất thế sao có thể đến gần ta?

Đuôi lông mày ta nhíu xuống tức giận, nhưng không tránh khỏi sinh ra một tia kinh hoảng, theo bản năng ngả người về sau, ngọc bội va chạm vào nhau, ta lại cảm thấy có chút bi ai, vô ích nhìn bàn tay bẩn thỉu của Lý Hưng sắp mở rèm xe màu xanh lam của ta ra.

Nhưng chỉ một khắc sau, lại nghe thấy hắn kêu lên một tiếng đau đớn, ngay sau đó là âm thanh thân thể lăn lộn rơi xuống đất.

Ta nghe thấy giọng của một người cực kỳ tức giận mắng: “Khốn khiếp, ngươi thật to gan, ai cũng dám đụng vào?”

Ta vén rèm xe lên, vừa vặn nhìn thấy tay Lý Hưng bị một cây trâm ngọc đóng đinh trên mặt đất, bởi vì bị đá một cước mà nôn ra m.áu không ngừng. Ta lại nhìn về phía người nọ, trên mặt hắn vẫn vương một tia tức giận chưa tan đi.

Ta nhìn lên mắt của người nọ. Đôi mắt hẹp dài, lúc này khóe mắt có hơi đỏ lên vì tức giận, vài sợi tóc rũ xuống từ thái dương. Là Tạ Yến Qua.

Tạ Yến Qua lẳng lặng nhìn ta, đáy mắt ẩn chứa hoảng loạn và quan tâm.

Tay ta nắm chặt rèm xe. Ta hèn nhát, trong lòng phảng phất niềm vui. Tạ Yến Qua à Tạ Yến Qua, lửa giận ngập trời, sự hoảng loạn và quan tâm của ngươi kia, có phải là vì ta hay không?

Ta tưởng rằng gặp lại hắn dù sao vẫn là có oán có hận, ai biết rằng ta vậy mà lại tràn ngập cay đắng hèn mọn.

Ta mỉm cười với hắn, nhưng hắn tránh ánh mắt của ta.

Một cô nương nhào tới, là cô nương bị Lý Hưng cùng mấy gã người hầu của hắn dây dưa. Vẻ bề ngoài thật sự nhếch nhác, không thể nói là quá thanh tú, chỉ là nhiều hơn một phần kiều man, tóc đeo chuông, tiếng đinh đang luôn phát ra sau mỗi cử chỉ. Mặc y phục có ống tay áo chật, có chút giống với trang phục của người Hồ, nhưng bây giờ hở ra vài chỗ, trên cổ tay bạch ngọc đeo mấy chiếc vòng bảo thạch xếp lên nhau, cả người sống động linh hoạt không thể tả.

*Kiều man (娇蛮): Ngôn ngữ mạng, chỉ những cô gái có tính cách đối lập, đang lạnh lùng ngang ngược có thể vì điều kiện nào đó mà mềm yếu đáng yêu.

Nếu thật sự phải nói điểm đặc biệt, chính là rất khác với các cô nương ở Thượng Kinh, bao gồm cả ta.

Nàng dán vào Tạ Yến Qua nói chuyện, ngữ khí ngang tàng nhưng không giấu được vẻ kinh hãi, đôi mắt vừa ngang ngược vừa nũng nịu: “Tạ Yến Qua! Sao bây giờ ngươi mới đến?”

Tạ Yến Qua cởi áo khoác trên người, khoác cho nàng, còn cẩn thận thắt dây lưng. Tiểu bá vương Tạ gia xưa nay luôn làm xằng làm bậy, tuỳ ý cũng mặc cho nàng oán giận, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

“Lỗi của ta.”

Lúc này ta mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, vị cô nương kiều man này thì ra chính là Thanh Linh cô nương mà Tạ Yến Qua mang về.

Thì ra là nàng.

Lúc này ta mới hiểu được, sự tức giận, hoảng loạn và tất cả cảm xúc của hắn, đều không có liên quan gì đến ta.

Ta nâng tay che miệng ho nhẹ vài tiếng, ta rất sợ lúc ho khan không cẩn thận mà ho ra nước mắt, nếu thật vậy thì đúng là mất hết mặt mũi.

Tạ Yến Qua lập tức nhìn sang, cảm xúc trong mắt chuyển biến mấy lần, cuối cùng vẫn là không nói gì cả.

Bổng Tuyết đã lên xe, thay ta vuốt lưng, khuôn mặt ủ dột, có lẽ là đang tự giận bản thân, trách mình nhiều chuyện làm cho tiểu thư nổi lên lòng tốt, ai ngờ lại dính vào hai tên ôn thần này.

Tạ Yến Qua ra hiệu cho Thanh Linh tạ ơn ta.

Ta lắc lắc đầu nói, “Ta vốn dĩ cũng chẳng giúp được gì.”

Nếu sớm biết nàng là Thanh Linh, ta đã không ra tay. Tạ Yến Qua luôn bảo vệ người của hắn rất tốt, rốt cục thì một người ngoài cuộc như ta chỉ tăng thêm tiếng cười.

Ta nói lời cáo từ. Bổng Tuyết hạ rèm xe cho ta, ta ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, vạt váy ở bên cạnh không lộn xộn, ta nhìn ra ngoài lớp rèm còn chưa đóng hẳn, thật là một cặp xứng đôi.

Khoảnh khắc rèm xe buông xuống, ta mỉm cười và nói: “Chúc quân an hảo.”

Ta nhớ tới mẫu thân khi chải tóc cho ta đã nói: “Nhi lang tốt trên đời này nhiều như vậy, A Tú nhà ta có ai mà không xứng chứ?”

Xe ngựa lăn bánh về phía trước, Bổng Tuyết nắm tay ta nói: “Tiểu thư, hãy khóc một lần đi, khóc ra sẽ tốt hơn.” Kết quả là mọi người xung quanh đều vì ta mà rơi lệ, nhưng ta lại không rơi lấy một giọt.

Ta cắn răng run lên cầm cập, rõ ràng là thời điểm đầu xuân, vì sao lại lạnh đến như vậy?

Ta cố gắng hết sức thẳng lưng, nhưng cuối cùng khó chịu mà cong xuống, ho dữ dội, nước mắt đang treo rơi xuống từng giọt.

Thức vi, thức vi hồ bất quy?

Vi quân chi cố, hồ vi hồ trung lộ?*

Bổng Tuyết vừa khóc vừa nói: “Tiểu thư tội gì phải khổ như vậy, tiểu thư không làm gì sai cả!”

Ta nhớ thiếu niên Tạ Yến Qua mười bảy tuổi ăn mặc đẹp đẽ cưỡi trên lưng tuấn mã, liếc xéo đôi mắt tùy tiện hỏi ta: “Đại tiểu thư Khương gia, lúc nào cũng tuân thủ quy củ, bước chân đều chính xác như thước đo. Ngươi tội gì phải khổ như vậy?”

Ta tội gì phải khổ như vậy?

Ta dùng tay áo rộng che đi nước mắt.

Khương Tú, là ngươi tự mình chịu khổ.

*Trích trong “Thức Vi 1” của Khổng Tử. Đại khái là uổng công chờ đợi nhưng lại công cốc.

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện