Xuân Sơn Nặng Mấy Vạn
Chương 12
Trời tối, Phượng Linh Quân từ trong cơn mê tỉnh lại.
Hắn mơ thấy mình trở về Vọng Xuân sơn, khi ấy đang là mùa trăm hoa đua nở, ánh mặt trời chói lóa chiếu rực cả cánh rừng dài, Sở Kiền đứng bên bờ thác nước, hơi nước mờ mịt dưới khúc xạ ánh sáng mà phát ra bảy sắc cầu vồng.
Sở Kiền cầm nhành hoa sơn trà, đỏ mặt mỉm cười với hắn, nhẹ giọng gọi một tiếng “Linh Quân ca ca......”
Phượng Linh Quân cả kinh trong lòng, ý thức hắn thanh tỉnh nhưng người lại không cách nào nhúc nhích.
Hắn bị buộc phải ngủ say, hồn phách với thân thể phảng phất như bị tách rời, dần dần không còn biết đâu là ảo tưởng đâu là mộng cảnh, đang lúc mơ màng, hắn đi vào căn nhà tranh của Sở Kiền, chiếc đèn dầu lay lắt giữa đêm tối.
Sở Kiền đứng trước ngọn đèn, một nửa gương mặt biến mất do ánh sáng chiếu không rọi tới, ánh mắt thê lương, “Chúng ta đã kết tóc, huynh không thể quên đệ.”
Ta sẽ không quên đệ, đệ trở lại đi, nhanh trở lại đi......
Phượng Linh Quân hoảng loạn vươn tay chỉ bắt được ngọn nến lay động trong gió. Hắn cơ hồ chưa bao giờ khóc, một đêm này nước mắt lại thấm ướt gối đầu.
Chờ dược hết tác dụng, Phượng Linh Quân rốt cuộc thanh tỉnh, trời đã hửng nắng, hắn nằm trên giường ngốc lăng một hồi, một cảm giác sợ hãi chưa từng có bao trùm lấy toàn bộ cơ thể, hắn không dám hồi tưởng lại chạng vạng hôm qua đã xảy ra chuyện gì, hoài nghi hết thảy đều là mộng cảnh.
Phượng Linh Quân thoát khỏi trói buộc, bắt lấy thứ bên cạnh lại phát hiện trống không. Hắn lúc này mới chợt giật mình, vội vàng nhảy xuống giường, cũng không để ý đến bản thân chưa rửa mặt thay y phục, chỉ mặc đúng một bộ trung y, đầu bù tóc rối chạy ra ngoài.
Giờ mão canh ba, Phượng Linh Quân cưỡi ngựa ra khỏi thành.
Thành Vị Thủy le que vài bóng người, gió lạnh không ngừng cắt lên mặt hắn nhưng hắn lại không cảm giác được gì. Cánh rừng già ở thành tây, ven con đường đi người của Võ Lâm đã sớm mai phục, không biết mọi thứ đã kết thúc hay chưa, hắn thậm chí ngay cả một bóng người sống cũng không nhìn thấy.
—— Sở Kiền đâu?
Phượng Linh Quân rét run, dường như có một cánh tay vô hình nào đó siết chặt lấy cổ hắn, khiến hắn không thở nổi.
Từ lúc quen biết đến nay, hắn luôn coi Sở Kiền như một người ‘cần được bảo vệ’, không rành thế sự, lại cực kì lệ thuộc vào hắn. Hắn đối với Sở Kiền là vui mừng, là trìu mến, là áy náy, là trách nhiệm, hắn muốn đem ảnh hưởng của mình lên Sở Kiền hạ xuống mức thấp nhất, hi vọng y có thể hạnh phúc sống hết nửa đời sau.
Nhưng quay đầu lại nhìn xem, hắn cái gì cũng không làm được, hắn cứ mãi tổn thương Sở Kiền, ngược lại còn để y bảo vệ hắn, thay hắn hy sinh.
Mu bàn tay Phượng Linh Quân nổi đầy gân xinh, ngón tay không ngừng phát run, lúc xuống ngựa suýt chút nữa đã té xuống đất. Hắn không thèm buộc dây ngựa đã vội vã chạy vào rừng.
Cánh rừng rất rộng, tứ phía đều là những ngọn cây cao uốn lượn tạo thành mê cung không lối thoát. Phượng Linh Quân hướng chỗ sâu nhất mà chạy vào, chung quanh vẫn còn vương đầy dấu vết chiến đấu, lửa thiêu, tro bụi, vết máu, thi thể người bên ma giáo và võ lâm...... Hắn ngơ ngác nhìn một vòng, máu cả người như bị rút đi.
—— Sở Kiền ở đâu? Sẽ không ở đây, đúng không?
“Kiền nhi!” Phượng Linh Quân gọi lớn, trả lời hắn chỉ có tiếng quạ kêu thê lương.
Phượng Linh Quân thất hồn lạc phách, hắn tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy người còn sống, hắn như thấy được vị cứu tinh, lắp ba lắp bắp chạy tới hỏi thăm. Đối phương đang ở dưới tàng cây xử lý vết thương, nghe hỏi cũng không trả lời vấn đề của hắn, chỉ nói tối hôm qua võ lâm giành chiến thắng, nhưng cục diện hết sức hỗn loạn, trận quyết chiến của ‘Phượng đại hiệp’ và Tần Thanh không diễn ra ở đây, kết quả thế nào, gã không biết.
Nói xong gã nhìn Phượng Linh Quân một cái, nhận ra hắn chính là ‘Phượng đại hiệp’ trong miệng mình, nhất thời bị kinh sợ.
Phượng Linh Quân nóng nảy, hắn không có tâm tư nói chuyện tỉ mỉ với người nọ, vội vàng chạy sâu vào rừng.
......
Khoảnh khắc tìm được Sở Kiền, Phượng Linh Quân đã tưởng mình chết rồi.
Hắn vốn tinh thần không yên, ở trong ‘mê cung’ vòng tới vòng lui không ít lần, rất nhanh đã bị lạc.
Hắn cưỡng bách mình tỉnh táo lại, may mắn nhìn thấy một thân cây được kí hiệu, cẩn thận lục soát gần đó, cuối cùng phát hiện sau lưng cây đại thụ là một vạt áo quen thuộc.
“Kiền nhi!” Phượng Linh Quân lo sợ kêu một tiếng, chần chừ chốc lát mới dám đi qua, hắn sợ người đó không phải Sở Kiền, lại càng sợ Sở Kiền đó đã...... đã không thể trả lời hắn.
Sẽ không.
Phượng Linh Quân nhịn xuống lo sợ trong lòng chạy qua, mái tóc dài của hắn đã không còn như lúc đầu mà lấm lem bụi bẩn, áo quần cũng dính đầy đất, nhưng so với Sở Kiền tốt hơn nhiều ——
—— Người phía sau cây quả thật là Sở Kiền.
Cả người y đầy máu dựa lưng vào cây khô, thanh kiếm bạc nằm dưới tay, y cúi đầu, sắc mặt tái nhợt như người chết, bộ dạng không rõ còn sống hay đã chết.
“......”
Phượng Linh Quân đã thấy qua rất nhiều người chết, người hắn giết cũng không ít, nhưng chưa bao giờ cảm thấy sợ như lúc này.
Phượng Linh Quân mím môi, lấy dũng khí cúi người xuống dò xét hơi thở của Sở Kiền ——
Hoàn hảo.
Vẫn còn hơi thở.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, cả người thoát lực ngã quỵ xuống đất, đầu gối đập xuống phần đá cứng truyền tới cảm giác đau nhức làm hắn tỉnh táo lại.
“Kiền nhi, tỉnh tỉnh.” Phượng Linh Quân vỗ mặt Sở Kiền, lại không thấy đối phương có phản ứng.
Hắn không biết Sở Kiền tổn thương đến mức nào, cẩn thận kiểm tra cả người y một lượt, ngoài ý muốn phát hiện trên người Sở Kiền không có ngoại thương, máu trên người dường như cũng không thuộc về y.
Tuy rằng nội thương vô cùng nghiêm trọng nhưng chỉ cần người còn sống, bất luận nặng đến mức độ nào Phượng Linh Quân cũng cảm thấy đây là tin tốt. Hắn thận trọng ôm Sở Kiền vào lòng đưa ra ngoài.
Trên đường trở về, Sở Kiền tỉnh một lần.
Phượng Linh Quân cưỡi ngựa, Sở Kiền nằm trong ngực hắn, lắc lư trên lưng ngựa mà ngẩng đầu.
Phượng Linh Quân vẫn luôn chú ý đến y, thấy thế lập tức ngừng lại, “Kiền nhi?”
“......” Sở Kiền ho khan mấy tiếng, thanh âm hữu khí vô lực, “Linh, Linh Quân ca ca......”
“Đệ đừng nói chuyện, chúng ta về khách điếm trước.”
“Không, đệ......”
“Đừng nói, tiết kiệm khí lực, ngoan.”
Phượng Linh Quân cái gì cũng không hỏi liền đem y ôm chặt vào lòng.
Sở Kiền trái lại giống như đứa nhỏ nóng lòng được khen ngợi, trở nên thật ngây thơ, bởi vì quay đầu lại có chút phí sức nên y nhẹ nhàng lùi về sau, gác đầu lên vai Phượng Linh Quân, nhỏ giọng nói: “Linh Quân ca ca, đệ...... đệ thắng......”
Phượng Linh Quân không đáp lời, Sở Kiền vội nắm lấy ống tay áo của hắn, “Đệ giúp huynh giết tên đó, đệ có phải rất lợi hại không? Có phải lợi hại lắm không......”
Phượng Linh Quân đau xót.
Sở Kiền lại nói: “Đệ sẽ không bao giờ … cản trở huynh, huynh không được phép vứt bỏ đệ......”
“Sẽ không.” Phượng Linh Quân khàn giọng trả lời, “Đệ phải nhanh chóng khỏe lại, lo mà dưỡng thương, chúng ta sau này vĩnh viễn cũng không tách rời.”
“Được...... Không cho gạt đệ.”
Sở Kiền hài lòng, thanh âm nhẹ dần, giống như sức lực chống đỡ cuối cùng của y đã bị rút hết, đầu gục xuống.
Phượng Linh Quân sợ hãi, tức khắc nắm lấy bả vai Sở Kiền, “Kiền nhi?...... Kiền nhi!”
Sở Kiền phảng phất như đã rơi vào giấc ngủ ngàn thu, không nghe được thanh âm của hắn, không cách nào đáp lại hắn.
Phượng Linh Quân đỏ mắt, thúc ngựa nhanh chóng chạy về thành.
Hắn trước kia khi làm việc luôn xử lý gọn gàng, tuyệt đối sẽ không hoảng loạn, sẽ không để bất kì chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra. Nhưng hiện tại hắn như đổi thành người khác, nháy mắt mất đi hồn phách. Nếu như không phải vô tình bắt gặp Triệu minh chủ trước cửa khách điếm, hắn quả thật không biết nên làm gì, chỉ biết ôm lấy Sở Kiền không dám buông tay.
Triệu minh chủ đang đi tìm Phượng Linh Quân, đêm qua trộm long tráo phụng ông cũng không biết. Sáng nay quét dọn tàn cuộc chỉ thấy được thi thể của Tần Thanh không thấy Phượng Linh Quân, ông còn tưởng hắn đã rời đi.
Triệu minh chủ vốn đang vui mừng, lúc thấy được bộ dạng như phát điên của Phượng Linh Quân liền sửng sốt, “Này...... Làm sao vậy?”
Phượng Linh Quân mở miệng, không nói nên lời.
Triệu minh chủ nhìn người trong ngực hắn, thấy đối phương mặc y phục quen thuộc, tựa hồ đã hiểu, vội vàng giúp Sở Kiền bắt mạch.
“Thượng thế quá nặng.” Triệu minh chủ nói, “Thứ lỗi tại hạ không thể giúp, thỉnh thiếu hiệp đi tìm thần y.”
Thần y gì đó, bất quá chỉ là một lão lang trung đi theo võ lâm đến thành Vị Thủy tham gia náo nhiệt, không có tấm lòng nhân từ, càng không có khả năng cải tử hoàn sinh.
Phượng Linh Quân cơ hồ muốn quỳ xuống đất cầu xin, vị thần y kia chỉ biết lắc đầu, nói kinh mạch trong người Sở Kiền đã nhiễm độc khí, thương đến tận lục phủ ngũ tạng, không cứu được, xin nén bi thương.
Nén bi thương?
Phượng Linh Quân vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi ảo mộng tối qua, trời vừa sáng, thời điểm hắn không hề hay biết thì mọi chuyện đã kết thúc, bao gồm cả tính mạng ái nhân của hắn —— hắn làm thế nào để nén bi thương? Hắn căn bản không thể tin nổi đây là thật.
“Không thể nào, không thể nào.”
Phượng Linh Quân ôm Sở Kiền trở về khách điếm, đem người đặt lên giường vận công độ chân khí cho y.
Có hữu dụng không? Miễn cưỡng kéo dài sinh mạng.
Nhưng mặc dù hắn đã tiêu hao hết một nửa công lực Sở Kiền vẫn như cũ không hề tỉnh lại.
Phượng Linh Quân tập võ hơn hai mươi năm, từ nhỏ đã được dạy phải hành hiệp trượng nghĩa, giúp người gặp nạn, nhưng hắn thậm chí ngay cả người mình yêu thương nhất cũng không cứu được, hắn còn có thể cứu người nào?
Phượng Linh Quân nghĩ, hắn tuy không phải thánh nhân người không có khuyết điểm nào nhưng hắn chưa từng làm việc ác, nhũng năm gần đây hành tẩu giang hồ còn giúp không ít người, có thể giúp liền giúp, có thể cứu liền cứu, việc thiện làm không ít, về công về tư đều có thể tự vỗ ngực nói một câu không thẹn với lương tâm —— nhưng tại sao ông trời lại đối xử với hắn như thế?
Phượng Linh Quân ngơ ngác ôm Sở Kiền, trong lòng chợt sinh ra một cỗ oán hận cùng thê lương trước đây chưa từng có. Hắn cầu thần cầu trời, những gì có thể cầu đều đã cầu qua nhưng vẫn không có tác dụng, Sở Kiền vẫn không tỉnh lại, khuôn mặt tái nhợt của hắn đong đầy những cảm xúc khác nhau, tức giận có, áy náy có, cặp mắt đẫm lệ......
Phượng Linh Quân thất thần, có thể một canh giờ, hoặc hai canh giờ, Sở Kiền trong ngực hắn không nhúc nhích, an tĩnh đến mức giống như đã thật sự ra đi.
“......”
Con ngươi Phượng Linh Quân chợt động, tầm mắt đảo qua thanh kiếm nằm bên mép giường.
Kiếm......
Sầu Quang...... Là kiếm sư phụ tặng cho hắn.
Phượng Linh Quân kích động, hắn vội vàng xuống giường, dùng chăn bọc lấy Sở Kiền ôm ngang lên ——
“Chúng ta trở về sư môn, Kiền nhi, chúng ta đi tìm sư phụ, sư phụ nhất định có thể cứu đệ.”
” —— Ta đưa đệ lên núi.”
Hắn mơ thấy mình trở về Vọng Xuân sơn, khi ấy đang là mùa trăm hoa đua nở, ánh mặt trời chói lóa chiếu rực cả cánh rừng dài, Sở Kiền đứng bên bờ thác nước, hơi nước mờ mịt dưới khúc xạ ánh sáng mà phát ra bảy sắc cầu vồng.
Sở Kiền cầm nhành hoa sơn trà, đỏ mặt mỉm cười với hắn, nhẹ giọng gọi một tiếng “Linh Quân ca ca......”
Phượng Linh Quân cả kinh trong lòng, ý thức hắn thanh tỉnh nhưng người lại không cách nào nhúc nhích.
Hắn bị buộc phải ngủ say, hồn phách với thân thể phảng phất như bị tách rời, dần dần không còn biết đâu là ảo tưởng đâu là mộng cảnh, đang lúc mơ màng, hắn đi vào căn nhà tranh của Sở Kiền, chiếc đèn dầu lay lắt giữa đêm tối.
Sở Kiền đứng trước ngọn đèn, một nửa gương mặt biến mất do ánh sáng chiếu không rọi tới, ánh mắt thê lương, “Chúng ta đã kết tóc, huynh không thể quên đệ.”
Ta sẽ không quên đệ, đệ trở lại đi, nhanh trở lại đi......
Phượng Linh Quân hoảng loạn vươn tay chỉ bắt được ngọn nến lay động trong gió. Hắn cơ hồ chưa bao giờ khóc, một đêm này nước mắt lại thấm ướt gối đầu.
Chờ dược hết tác dụng, Phượng Linh Quân rốt cuộc thanh tỉnh, trời đã hửng nắng, hắn nằm trên giường ngốc lăng một hồi, một cảm giác sợ hãi chưa từng có bao trùm lấy toàn bộ cơ thể, hắn không dám hồi tưởng lại chạng vạng hôm qua đã xảy ra chuyện gì, hoài nghi hết thảy đều là mộng cảnh.
Phượng Linh Quân thoát khỏi trói buộc, bắt lấy thứ bên cạnh lại phát hiện trống không. Hắn lúc này mới chợt giật mình, vội vàng nhảy xuống giường, cũng không để ý đến bản thân chưa rửa mặt thay y phục, chỉ mặc đúng một bộ trung y, đầu bù tóc rối chạy ra ngoài.
Giờ mão canh ba, Phượng Linh Quân cưỡi ngựa ra khỏi thành.
Thành Vị Thủy le que vài bóng người, gió lạnh không ngừng cắt lên mặt hắn nhưng hắn lại không cảm giác được gì. Cánh rừng già ở thành tây, ven con đường đi người của Võ Lâm đã sớm mai phục, không biết mọi thứ đã kết thúc hay chưa, hắn thậm chí ngay cả một bóng người sống cũng không nhìn thấy.
—— Sở Kiền đâu?
Phượng Linh Quân rét run, dường như có một cánh tay vô hình nào đó siết chặt lấy cổ hắn, khiến hắn không thở nổi.
Từ lúc quen biết đến nay, hắn luôn coi Sở Kiền như một người ‘cần được bảo vệ’, không rành thế sự, lại cực kì lệ thuộc vào hắn. Hắn đối với Sở Kiền là vui mừng, là trìu mến, là áy náy, là trách nhiệm, hắn muốn đem ảnh hưởng của mình lên Sở Kiền hạ xuống mức thấp nhất, hi vọng y có thể hạnh phúc sống hết nửa đời sau.
Nhưng quay đầu lại nhìn xem, hắn cái gì cũng không làm được, hắn cứ mãi tổn thương Sở Kiền, ngược lại còn để y bảo vệ hắn, thay hắn hy sinh.
Mu bàn tay Phượng Linh Quân nổi đầy gân xinh, ngón tay không ngừng phát run, lúc xuống ngựa suýt chút nữa đã té xuống đất. Hắn không thèm buộc dây ngựa đã vội vã chạy vào rừng.
Cánh rừng rất rộng, tứ phía đều là những ngọn cây cao uốn lượn tạo thành mê cung không lối thoát. Phượng Linh Quân hướng chỗ sâu nhất mà chạy vào, chung quanh vẫn còn vương đầy dấu vết chiến đấu, lửa thiêu, tro bụi, vết máu, thi thể người bên ma giáo và võ lâm...... Hắn ngơ ngác nhìn một vòng, máu cả người như bị rút đi.
—— Sở Kiền ở đâu? Sẽ không ở đây, đúng không?
“Kiền nhi!” Phượng Linh Quân gọi lớn, trả lời hắn chỉ có tiếng quạ kêu thê lương.
Phượng Linh Quân thất hồn lạc phách, hắn tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy người còn sống, hắn như thấy được vị cứu tinh, lắp ba lắp bắp chạy tới hỏi thăm. Đối phương đang ở dưới tàng cây xử lý vết thương, nghe hỏi cũng không trả lời vấn đề của hắn, chỉ nói tối hôm qua võ lâm giành chiến thắng, nhưng cục diện hết sức hỗn loạn, trận quyết chiến của ‘Phượng đại hiệp’ và Tần Thanh không diễn ra ở đây, kết quả thế nào, gã không biết.
Nói xong gã nhìn Phượng Linh Quân một cái, nhận ra hắn chính là ‘Phượng đại hiệp’ trong miệng mình, nhất thời bị kinh sợ.
Phượng Linh Quân nóng nảy, hắn không có tâm tư nói chuyện tỉ mỉ với người nọ, vội vàng chạy sâu vào rừng.
......
Khoảnh khắc tìm được Sở Kiền, Phượng Linh Quân đã tưởng mình chết rồi.
Hắn vốn tinh thần không yên, ở trong ‘mê cung’ vòng tới vòng lui không ít lần, rất nhanh đã bị lạc.
Hắn cưỡng bách mình tỉnh táo lại, may mắn nhìn thấy một thân cây được kí hiệu, cẩn thận lục soát gần đó, cuối cùng phát hiện sau lưng cây đại thụ là một vạt áo quen thuộc.
“Kiền nhi!” Phượng Linh Quân lo sợ kêu một tiếng, chần chừ chốc lát mới dám đi qua, hắn sợ người đó không phải Sở Kiền, lại càng sợ Sở Kiền đó đã...... đã không thể trả lời hắn.
Sẽ không.
Phượng Linh Quân nhịn xuống lo sợ trong lòng chạy qua, mái tóc dài của hắn đã không còn như lúc đầu mà lấm lem bụi bẩn, áo quần cũng dính đầy đất, nhưng so với Sở Kiền tốt hơn nhiều ——
—— Người phía sau cây quả thật là Sở Kiền.
Cả người y đầy máu dựa lưng vào cây khô, thanh kiếm bạc nằm dưới tay, y cúi đầu, sắc mặt tái nhợt như người chết, bộ dạng không rõ còn sống hay đã chết.
“......”
Phượng Linh Quân đã thấy qua rất nhiều người chết, người hắn giết cũng không ít, nhưng chưa bao giờ cảm thấy sợ như lúc này.
Phượng Linh Quân mím môi, lấy dũng khí cúi người xuống dò xét hơi thở của Sở Kiền ——
Hoàn hảo.
Vẫn còn hơi thở.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, cả người thoát lực ngã quỵ xuống đất, đầu gối đập xuống phần đá cứng truyền tới cảm giác đau nhức làm hắn tỉnh táo lại.
“Kiền nhi, tỉnh tỉnh.” Phượng Linh Quân vỗ mặt Sở Kiền, lại không thấy đối phương có phản ứng.
Hắn không biết Sở Kiền tổn thương đến mức nào, cẩn thận kiểm tra cả người y một lượt, ngoài ý muốn phát hiện trên người Sở Kiền không có ngoại thương, máu trên người dường như cũng không thuộc về y.
Tuy rằng nội thương vô cùng nghiêm trọng nhưng chỉ cần người còn sống, bất luận nặng đến mức độ nào Phượng Linh Quân cũng cảm thấy đây là tin tốt. Hắn thận trọng ôm Sở Kiền vào lòng đưa ra ngoài.
Trên đường trở về, Sở Kiền tỉnh một lần.
Phượng Linh Quân cưỡi ngựa, Sở Kiền nằm trong ngực hắn, lắc lư trên lưng ngựa mà ngẩng đầu.
Phượng Linh Quân vẫn luôn chú ý đến y, thấy thế lập tức ngừng lại, “Kiền nhi?”
“......” Sở Kiền ho khan mấy tiếng, thanh âm hữu khí vô lực, “Linh, Linh Quân ca ca......”
“Đệ đừng nói chuyện, chúng ta về khách điếm trước.”
“Không, đệ......”
“Đừng nói, tiết kiệm khí lực, ngoan.”
Phượng Linh Quân cái gì cũng không hỏi liền đem y ôm chặt vào lòng.
Sở Kiền trái lại giống như đứa nhỏ nóng lòng được khen ngợi, trở nên thật ngây thơ, bởi vì quay đầu lại có chút phí sức nên y nhẹ nhàng lùi về sau, gác đầu lên vai Phượng Linh Quân, nhỏ giọng nói: “Linh Quân ca ca, đệ...... đệ thắng......”
Phượng Linh Quân không đáp lời, Sở Kiền vội nắm lấy ống tay áo của hắn, “Đệ giúp huynh giết tên đó, đệ có phải rất lợi hại không? Có phải lợi hại lắm không......”
Phượng Linh Quân đau xót.
Sở Kiền lại nói: “Đệ sẽ không bao giờ … cản trở huynh, huynh không được phép vứt bỏ đệ......”
“Sẽ không.” Phượng Linh Quân khàn giọng trả lời, “Đệ phải nhanh chóng khỏe lại, lo mà dưỡng thương, chúng ta sau này vĩnh viễn cũng không tách rời.”
“Được...... Không cho gạt đệ.”
Sở Kiền hài lòng, thanh âm nhẹ dần, giống như sức lực chống đỡ cuối cùng của y đã bị rút hết, đầu gục xuống.
Phượng Linh Quân sợ hãi, tức khắc nắm lấy bả vai Sở Kiền, “Kiền nhi?...... Kiền nhi!”
Sở Kiền phảng phất như đã rơi vào giấc ngủ ngàn thu, không nghe được thanh âm của hắn, không cách nào đáp lại hắn.
Phượng Linh Quân đỏ mắt, thúc ngựa nhanh chóng chạy về thành.
Hắn trước kia khi làm việc luôn xử lý gọn gàng, tuyệt đối sẽ không hoảng loạn, sẽ không để bất kì chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra. Nhưng hiện tại hắn như đổi thành người khác, nháy mắt mất đi hồn phách. Nếu như không phải vô tình bắt gặp Triệu minh chủ trước cửa khách điếm, hắn quả thật không biết nên làm gì, chỉ biết ôm lấy Sở Kiền không dám buông tay.
Triệu minh chủ đang đi tìm Phượng Linh Quân, đêm qua trộm long tráo phụng ông cũng không biết. Sáng nay quét dọn tàn cuộc chỉ thấy được thi thể của Tần Thanh không thấy Phượng Linh Quân, ông còn tưởng hắn đã rời đi.
Triệu minh chủ vốn đang vui mừng, lúc thấy được bộ dạng như phát điên của Phượng Linh Quân liền sửng sốt, “Này...... Làm sao vậy?”
Phượng Linh Quân mở miệng, không nói nên lời.
Triệu minh chủ nhìn người trong ngực hắn, thấy đối phương mặc y phục quen thuộc, tựa hồ đã hiểu, vội vàng giúp Sở Kiền bắt mạch.
“Thượng thế quá nặng.” Triệu minh chủ nói, “Thứ lỗi tại hạ không thể giúp, thỉnh thiếu hiệp đi tìm thần y.”
Thần y gì đó, bất quá chỉ là một lão lang trung đi theo võ lâm đến thành Vị Thủy tham gia náo nhiệt, không có tấm lòng nhân từ, càng không có khả năng cải tử hoàn sinh.
Phượng Linh Quân cơ hồ muốn quỳ xuống đất cầu xin, vị thần y kia chỉ biết lắc đầu, nói kinh mạch trong người Sở Kiền đã nhiễm độc khí, thương đến tận lục phủ ngũ tạng, không cứu được, xin nén bi thương.
Nén bi thương?
Phượng Linh Quân vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi ảo mộng tối qua, trời vừa sáng, thời điểm hắn không hề hay biết thì mọi chuyện đã kết thúc, bao gồm cả tính mạng ái nhân của hắn —— hắn làm thế nào để nén bi thương? Hắn căn bản không thể tin nổi đây là thật.
“Không thể nào, không thể nào.”
Phượng Linh Quân ôm Sở Kiền trở về khách điếm, đem người đặt lên giường vận công độ chân khí cho y.
Có hữu dụng không? Miễn cưỡng kéo dài sinh mạng.
Nhưng mặc dù hắn đã tiêu hao hết một nửa công lực Sở Kiền vẫn như cũ không hề tỉnh lại.
Phượng Linh Quân tập võ hơn hai mươi năm, từ nhỏ đã được dạy phải hành hiệp trượng nghĩa, giúp người gặp nạn, nhưng hắn thậm chí ngay cả người mình yêu thương nhất cũng không cứu được, hắn còn có thể cứu người nào?
Phượng Linh Quân nghĩ, hắn tuy không phải thánh nhân người không có khuyết điểm nào nhưng hắn chưa từng làm việc ác, nhũng năm gần đây hành tẩu giang hồ còn giúp không ít người, có thể giúp liền giúp, có thể cứu liền cứu, việc thiện làm không ít, về công về tư đều có thể tự vỗ ngực nói một câu không thẹn với lương tâm —— nhưng tại sao ông trời lại đối xử với hắn như thế?
Phượng Linh Quân ngơ ngác ôm Sở Kiền, trong lòng chợt sinh ra một cỗ oán hận cùng thê lương trước đây chưa từng có. Hắn cầu thần cầu trời, những gì có thể cầu đều đã cầu qua nhưng vẫn không có tác dụng, Sở Kiền vẫn không tỉnh lại, khuôn mặt tái nhợt của hắn đong đầy những cảm xúc khác nhau, tức giận có, áy náy có, cặp mắt đẫm lệ......
Phượng Linh Quân thất thần, có thể một canh giờ, hoặc hai canh giờ, Sở Kiền trong ngực hắn không nhúc nhích, an tĩnh đến mức giống như đã thật sự ra đi.
“......”
Con ngươi Phượng Linh Quân chợt động, tầm mắt đảo qua thanh kiếm nằm bên mép giường.
Kiếm......
Sầu Quang...... Là kiếm sư phụ tặng cho hắn.
Phượng Linh Quân kích động, hắn vội vàng xuống giường, dùng chăn bọc lấy Sở Kiền ôm ngang lên ——
“Chúng ta trở về sư môn, Kiền nhi, chúng ta đi tìm sư phụ, sư phụ nhất định có thể cứu đệ.”
” —— Ta đưa đệ lên núi.”
Bình luận truyện