Xuân Sơn Nặng Mấy Vạn
Chương 4
Sở Kiền hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Phượng Linh Quân chỉ chỉ vào người hắn, “Tìm một chỗ tắm.”
“Tìm chỗ nào chứ? Ở đây tắm thôi.” Sở Kiền vòng qua người hắn bước vào nhà, y đem trái cây trong ngực đặt lên bàn, quay đầu đối với hắn nói: “Ta có nấu nước nóng, ngươi không cần phải ra ngoài.”
Phượng Linh Quân ngẩn người, sao lại săn sóc thế này? Không những không ghi hận hắn mà còn vô cùng nhiệt tình. Hắn cười một cái, “Đặc biệt giúp ta nấu sao?”
“Trừ ngươi ra ở đây còn người khác à?” Sở Kiền hừ lạnh một tiếng, y chọn từ trong đống trái cây ra một quả đưa cho hắn. Phượng Linh Quân không rõ đây là loại trái dại nào liền cắn một cái ăn thử, chua chua ngọt ngọt.
Hắn quả thật đói bụng, bất quá việc quan trọng hiện tại là tắm rửa, hắn không có thói quen lôi thôi lếch thếch, nếu dáng vẻ nhếch nhác này để đồng môn sư muội của hắn nhìn thấy, khẳng định tan nát trái tim.
Nghĩ tới đây, Phượng Linh Quân không khỏi nhìn Sở Kiền nhiều thêm chút.
Sở Kiền thật sự rất đẹp, so với sư muội trong môn của hắn còn đẹp hơn. Ngày hôm qua sắc trời đã tối, ước chừng bị ánh trăng ảnh hưởng, Phượng Linh Quân cảm thấy Sở Kiền lúc này với tối hôm qua có điểm bất đồng, cụ thể lại không nói được chỗ nào khác, có lẽ là do ánh nắng mặt trời buổi sáng, đem đường nét khuôn mặt y phác họa rõ hơn, càng lúc càng đẹp.
Phượng Linh Quân chợt có chút thay lòng đổi dạ, từ thưởng thức nét đẹp của nữ nhân chuyển sang thưởng thức đường nét của nam nhân, có điều đó chỉ là suy nghĩ trong đầu nên mới dễ dàng thay đổi mà thôi.
“Ngươi làm gì nhìn ta chằm chằm vậy?’ Sở Kiền bị hắn nhìn đến rợn cả người, tức giận trợn mắt nhìn hắn một cái.
Phượng Linh Quân nói: “Xem ngươi xảy ra chuyện gì, sao bỗng nhiên lại đẹp mắt đến vậy?”
“......” Sở Kiền nghe vậy liền nghẹn, sắc mặt tựa như rơi vào chảo nhuộm, xoát cái từ trắng thành đỏ.
Y không khéo nói, chống đối với kẻ như Phượng Linh Quân vốn từ càng thêm nghèo nàn, nửa ngày mới mắng được một câu “mồm mép láu lỉnh”, muốn mắng thêm câu khác lại không biết câu nào, cả người co quắp đứng một chỗ, giống như tiểu tức phụ bị đùa giỡn, Phượng Linh Quân thấy thế không khỏi bật cười.
Phượng Linh Quân ho nhẹ một tiếng, giả vờ nghiêm túc, “Thôi, không cần tắm nước nóng, người ta hơi cứng, muốn ra ngoài giãn gân cốt, phụ cận có suối nước không? Dẫn ta đi được chứ?”
“Được.”
Sở Kiền nóng lòng muốn thoát khỏi cảnh quẫn bách, lập tức đẩy cửa ra, đi trước hắn dẫn đường.
Thời điểm này đã là cuối xuân, thời kì nở hoa ở Vọng Xuân sơn khá muộn, Phượng Linh Quân lúc rời sư môn đã thấy hoa dưới chân núi héo rũ, ở đây lại bung nở khoe sắc, đâu đâu cũng thấy hoa. Hắn theo sau lưng Sở Kiền, hai người dọc theo đường núi gập ghềnh tiến về phía trước, đi không bao lâu thì gặp cánh rừng sơn trà, xuyên qua cánh rừng, phía trước là một thác nước cao treo trên vách núi.
Bên dưới thác có một đầm nước, rất lớn, giống như một cái hồ nhỏ. Phượng Linh Quân đến gần chút, đứng bên hồ cởi quần áo, xuống nước thử độ nông sâu. Sở Kiền nói: “Không sâu, ta thường tắm ở đây.”
Phượng Linh Quân gật đầu, tò mò hỏi: “Ngươi ở đây bao lâu, vẫn luôn ở một mình sao? Phụ cận không có thôn trang nào sao?”
“Có.” Sở Kiền tìm một khối đá tùy ý ngồi xuống, “Phía tây có một thôn trang, sư phụ ta khi còn sống thỉnh thoảng thường dùng chim thú trong rừng vào thôn đổi đồ, đổi được không ít thứ lạ, nhưng ta không am hiểu cùng những người đó giao thiệp, hai năm nay chưa từng đi.”
“Sư phụ ngươi?”
“Ừ, là một lão đầu thích khoác lác, lão ở Vọng Xuân sơn ẩn cư cả đời, ta là cô nhi được lão nhặt về, ba năm trước đã mất.” Sở Kiền bình thản nói, đại khái khoảng thời gian thương tâm đã qua, hôm nay nhắc lại sớm đã không còn cảm giác gì.
Phượng Linh Quân nhất thời không nói gì, hắn chợt thấy Sở Kiền rất đáng thương, y sao có thể một thân một mình sống trong núi suốt thời gian qua? Đổi lại là hắn, sớm đã buồn bực chết rồi.
Phượng Linh Quân: “Ngươi chưa từng nghĩ sẽ xuống núi sao? Rời đi nơi này, đến địa phương náo nhiệt hơn nhìn qua.”
“......” Sở Kiền ngẩn ra, y không tự chủ cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Ta không biết có thể đi nơi nào, ta không quen biết ai cả. Không bằng...... Không bằng ở lại đây ngắm núi non, ở đây từng cọng cỏ ngọn cây ta đều quen thuộc.”
Lời tuy là thế nhưng tâm tình y vẫn không khỏi trùng xuống, lúc giương mắt nhìn về phía Phượng Linh Quân, trong mắt mơ hồ ẩn giấu vẻ mong chờ cùng khát vọng.
Tim Phượng Linh Quân nhảy một cái, chợt cảm thấy trọng trách trên vai lại nặng thêm —— hắn đối với Sở Kiền sinh ra ý thức trách nhiệm và áy náy, nhưng Sở Kiền cũng không phải cô nương, sẽ cần hắn phụ trách sao?
“Ngươi ——” Phượng Linh Quân hơi châm chước, đem những lời không thích hợp nuốt lại vào lòng, đổi đề tài nói, “Sao lại gọi là sư phụ, lão từng dạy võ cho ngươi sao?”
Nhìn Sở Kiền không giống người luyện võ.
Quả nhiên, Sở Kiền nói: “Đã dạy nhưng ta học không tốt, lão liền mất kiên nhẫn không chịu dạy nữa, sau lại bảo ta luyện thứ tâm pháp bỏ đi gì đó, ta luyện nhiều năm cũng không thấy kết quả, bất quá thói quen đã thành, mỗi ngày đều dạy sớm luyện một lần.”
Phượng Linh Quân hỏi: “Tâm pháp gì?”
Sở Kiền không biết là quá mức đơn thuần hay đối với hắn không có chút phòng bị nào, căn bản không giấu giếm, gọn gàng dứt khoát nói: “Lúc sư phụ ta còn sống, thường khoác lác mình là cao thủ đệ nhất thiên hạ, có một bộ thần công bí tịch độc nhất —— thứ đó nằm ở dưới giường của ta, đợt lát nữa về ta cho ngươi xem.”
“......”
Phượng Linh Quân nửa tin nửa ngờ, hắn không có nghe nói có vị tiền bối nào ẩn cư ở Vọng Xuân sơn, nhưng giang hồ từ trước đến nay đều thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*, hắn đi càng nhiều nơi càng hiểu rõ đạo lý này.
Sở Kiền lại hoàn toàn không đem chuyện này để trong lòng, y đã một mực nhận định sư phụ mình là lão khoác lác. Y thừa dịp Phượng Linh Quân đang tắm mà lấy quần áo hắn đi giặt, giặt xong thì treo lên một nhánh cây, để gió hong khô.
Phượng Linh Quân vừa mặc đồ vừa luôn miệng khen y, buồn nôn hề hề nói: “Kiền nhi quả là người tốt, sau này thú về nhà nhất định là một hiền thê từ phòng khách xuống đến nhà bếp.”
“......”
Sở Kiền sửng sốt, giận, “Ta không phải nữ nhân!”
Phượng Linh Quân đổi giọng, “Có ý tứ, có ý tứ.”
“Cái gì ý tứ? Nói năng bậy bạ, hồ ngôn loạn ngữ, không đứng đắn!” Sở Kiền căm giận mắng, hình như là giận thật rồi.
Phượng Linh Quân có chút nhìn không thấu, hắn với Vương Tử Chiếu đùa giỡn đã quen, chưa từng để chút chuyện nhỏ này vào lòng, cố tình da mặt Sở Kiền quá mỏng, tính khí lại không tốt, chẳng khác nào đại tiểu thư. Phượng Linh Quân cảm thấy thú vị, càng muốn trêu chọc y thêm nữa, vậy nên hắn liền bay lên thác nước, ở phía đông rừng bẻ một nhánh hoa sơn trà.
Khinh công của Phượng Linh Quân rất tốt, giữa một đám cao nhân nổi tiếng về khinh công tuy không đứng hàng đầu nhưng thủ pháp của hắn lại tao nhã, người ưa nhìn, tóc dài không buộc theo gió bay bay, chậm rãi xẹt qua nhánh cây sơn trà, lúc rơi xuống đất phảng phất dính đầy mùi hoa.
Sở Kiền thấy thế ngây người, cho đến khi Phượng Linh Quân quay trở về, cầm nhánh hoa sơn trà trắng noãn đưa tới trước mặt y.
“Tặng ngươi.”
“......”
“Nể mặt nó, đừng giận nữa.”
“Ai giận chứ?” Sở Kiền nhận lấy hoa, liếc mắt nhìn Phượng Linh Quân một cái.
“Nga, không giận sao?” Phượng Linh Quân nói, “Nếu ngươi còn không chịu tha thứ cho ta, ta chỉ còn cách đem tất cả hoa trên núi này hái về cho ngươi, toàn bộ tặng hết cho ngươi, được không?”
“Ai, ai cần chứ!”
Mặt Sở Kiền nháy mắt liền đỏ lên, y quay lưng lại giấu đi dáng vẻ quẫn bách của mình, ánh mắt vô tình đảo nhẹ lên con đường núi, ở bên phải đường có một ngã ba, ở đó có một hướng dẫn xuống chân cúi.
Sở Kiền quay mặt, ánh mắt ngơ ngác, “Ngươi cần phải về đúng không, về lại ‘ổ hồ ly’ của ngươi?”
Phượng Linh Quân bất ngờ, nói không gấp là nói dối, nhưng dưới ánh mắt tha thiết của Sở Kiền, hắn lại không nỡ tuyệt tình nói đi ngay.
Phượng Linh Quân: “Không vội, chẳng lẽ ngươi muốn đuổi ta sao?”
Sở Kiền hừ một tiếng không để ý tới hắn, xoay người đi về hướng nhà tranh.
~ Hết chương 4 ~
* Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (天外有天, 人外有人): Nghĩa là, trên trời còn có trời, trên người còn có người. Tương đương vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Phượng Linh Quân chỉ chỉ vào người hắn, “Tìm một chỗ tắm.”
“Tìm chỗ nào chứ? Ở đây tắm thôi.” Sở Kiền vòng qua người hắn bước vào nhà, y đem trái cây trong ngực đặt lên bàn, quay đầu đối với hắn nói: “Ta có nấu nước nóng, ngươi không cần phải ra ngoài.”
Phượng Linh Quân ngẩn người, sao lại săn sóc thế này? Không những không ghi hận hắn mà còn vô cùng nhiệt tình. Hắn cười một cái, “Đặc biệt giúp ta nấu sao?”
“Trừ ngươi ra ở đây còn người khác à?” Sở Kiền hừ lạnh một tiếng, y chọn từ trong đống trái cây ra một quả đưa cho hắn. Phượng Linh Quân không rõ đây là loại trái dại nào liền cắn một cái ăn thử, chua chua ngọt ngọt.
Hắn quả thật đói bụng, bất quá việc quan trọng hiện tại là tắm rửa, hắn không có thói quen lôi thôi lếch thếch, nếu dáng vẻ nhếch nhác này để đồng môn sư muội của hắn nhìn thấy, khẳng định tan nát trái tim.
Nghĩ tới đây, Phượng Linh Quân không khỏi nhìn Sở Kiền nhiều thêm chút.
Sở Kiền thật sự rất đẹp, so với sư muội trong môn của hắn còn đẹp hơn. Ngày hôm qua sắc trời đã tối, ước chừng bị ánh trăng ảnh hưởng, Phượng Linh Quân cảm thấy Sở Kiền lúc này với tối hôm qua có điểm bất đồng, cụ thể lại không nói được chỗ nào khác, có lẽ là do ánh nắng mặt trời buổi sáng, đem đường nét khuôn mặt y phác họa rõ hơn, càng lúc càng đẹp.
Phượng Linh Quân chợt có chút thay lòng đổi dạ, từ thưởng thức nét đẹp của nữ nhân chuyển sang thưởng thức đường nét của nam nhân, có điều đó chỉ là suy nghĩ trong đầu nên mới dễ dàng thay đổi mà thôi.
“Ngươi làm gì nhìn ta chằm chằm vậy?’ Sở Kiền bị hắn nhìn đến rợn cả người, tức giận trợn mắt nhìn hắn một cái.
Phượng Linh Quân nói: “Xem ngươi xảy ra chuyện gì, sao bỗng nhiên lại đẹp mắt đến vậy?”
“......” Sở Kiền nghe vậy liền nghẹn, sắc mặt tựa như rơi vào chảo nhuộm, xoát cái từ trắng thành đỏ.
Y không khéo nói, chống đối với kẻ như Phượng Linh Quân vốn từ càng thêm nghèo nàn, nửa ngày mới mắng được một câu “mồm mép láu lỉnh”, muốn mắng thêm câu khác lại không biết câu nào, cả người co quắp đứng một chỗ, giống như tiểu tức phụ bị đùa giỡn, Phượng Linh Quân thấy thế không khỏi bật cười.
Phượng Linh Quân ho nhẹ một tiếng, giả vờ nghiêm túc, “Thôi, không cần tắm nước nóng, người ta hơi cứng, muốn ra ngoài giãn gân cốt, phụ cận có suối nước không? Dẫn ta đi được chứ?”
“Được.”
Sở Kiền nóng lòng muốn thoát khỏi cảnh quẫn bách, lập tức đẩy cửa ra, đi trước hắn dẫn đường.
Thời điểm này đã là cuối xuân, thời kì nở hoa ở Vọng Xuân sơn khá muộn, Phượng Linh Quân lúc rời sư môn đã thấy hoa dưới chân núi héo rũ, ở đây lại bung nở khoe sắc, đâu đâu cũng thấy hoa. Hắn theo sau lưng Sở Kiền, hai người dọc theo đường núi gập ghềnh tiến về phía trước, đi không bao lâu thì gặp cánh rừng sơn trà, xuyên qua cánh rừng, phía trước là một thác nước cao treo trên vách núi.
Bên dưới thác có một đầm nước, rất lớn, giống như một cái hồ nhỏ. Phượng Linh Quân đến gần chút, đứng bên hồ cởi quần áo, xuống nước thử độ nông sâu. Sở Kiền nói: “Không sâu, ta thường tắm ở đây.”
Phượng Linh Quân gật đầu, tò mò hỏi: “Ngươi ở đây bao lâu, vẫn luôn ở một mình sao? Phụ cận không có thôn trang nào sao?”
“Có.” Sở Kiền tìm một khối đá tùy ý ngồi xuống, “Phía tây có một thôn trang, sư phụ ta khi còn sống thỉnh thoảng thường dùng chim thú trong rừng vào thôn đổi đồ, đổi được không ít thứ lạ, nhưng ta không am hiểu cùng những người đó giao thiệp, hai năm nay chưa từng đi.”
“Sư phụ ngươi?”
“Ừ, là một lão đầu thích khoác lác, lão ở Vọng Xuân sơn ẩn cư cả đời, ta là cô nhi được lão nhặt về, ba năm trước đã mất.” Sở Kiền bình thản nói, đại khái khoảng thời gian thương tâm đã qua, hôm nay nhắc lại sớm đã không còn cảm giác gì.
Phượng Linh Quân nhất thời không nói gì, hắn chợt thấy Sở Kiền rất đáng thương, y sao có thể một thân một mình sống trong núi suốt thời gian qua? Đổi lại là hắn, sớm đã buồn bực chết rồi.
Phượng Linh Quân: “Ngươi chưa từng nghĩ sẽ xuống núi sao? Rời đi nơi này, đến địa phương náo nhiệt hơn nhìn qua.”
“......” Sở Kiền ngẩn ra, y không tự chủ cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Ta không biết có thể đi nơi nào, ta không quen biết ai cả. Không bằng...... Không bằng ở lại đây ngắm núi non, ở đây từng cọng cỏ ngọn cây ta đều quen thuộc.”
Lời tuy là thế nhưng tâm tình y vẫn không khỏi trùng xuống, lúc giương mắt nhìn về phía Phượng Linh Quân, trong mắt mơ hồ ẩn giấu vẻ mong chờ cùng khát vọng.
Tim Phượng Linh Quân nhảy một cái, chợt cảm thấy trọng trách trên vai lại nặng thêm —— hắn đối với Sở Kiền sinh ra ý thức trách nhiệm và áy náy, nhưng Sở Kiền cũng không phải cô nương, sẽ cần hắn phụ trách sao?
“Ngươi ——” Phượng Linh Quân hơi châm chước, đem những lời không thích hợp nuốt lại vào lòng, đổi đề tài nói, “Sao lại gọi là sư phụ, lão từng dạy võ cho ngươi sao?”
Nhìn Sở Kiền không giống người luyện võ.
Quả nhiên, Sở Kiền nói: “Đã dạy nhưng ta học không tốt, lão liền mất kiên nhẫn không chịu dạy nữa, sau lại bảo ta luyện thứ tâm pháp bỏ đi gì đó, ta luyện nhiều năm cũng không thấy kết quả, bất quá thói quen đã thành, mỗi ngày đều dạy sớm luyện một lần.”
Phượng Linh Quân hỏi: “Tâm pháp gì?”
Sở Kiền không biết là quá mức đơn thuần hay đối với hắn không có chút phòng bị nào, căn bản không giấu giếm, gọn gàng dứt khoát nói: “Lúc sư phụ ta còn sống, thường khoác lác mình là cao thủ đệ nhất thiên hạ, có một bộ thần công bí tịch độc nhất —— thứ đó nằm ở dưới giường của ta, đợt lát nữa về ta cho ngươi xem.”
“......”
Phượng Linh Quân nửa tin nửa ngờ, hắn không có nghe nói có vị tiền bối nào ẩn cư ở Vọng Xuân sơn, nhưng giang hồ từ trước đến nay đều thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*, hắn đi càng nhiều nơi càng hiểu rõ đạo lý này.
Sở Kiền lại hoàn toàn không đem chuyện này để trong lòng, y đã một mực nhận định sư phụ mình là lão khoác lác. Y thừa dịp Phượng Linh Quân đang tắm mà lấy quần áo hắn đi giặt, giặt xong thì treo lên một nhánh cây, để gió hong khô.
Phượng Linh Quân vừa mặc đồ vừa luôn miệng khen y, buồn nôn hề hề nói: “Kiền nhi quả là người tốt, sau này thú về nhà nhất định là một hiền thê từ phòng khách xuống đến nhà bếp.”
“......”
Sở Kiền sửng sốt, giận, “Ta không phải nữ nhân!”
Phượng Linh Quân đổi giọng, “Có ý tứ, có ý tứ.”
“Cái gì ý tứ? Nói năng bậy bạ, hồ ngôn loạn ngữ, không đứng đắn!” Sở Kiền căm giận mắng, hình như là giận thật rồi.
Phượng Linh Quân có chút nhìn không thấu, hắn với Vương Tử Chiếu đùa giỡn đã quen, chưa từng để chút chuyện nhỏ này vào lòng, cố tình da mặt Sở Kiền quá mỏng, tính khí lại không tốt, chẳng khác nào đại tiểu thư. Phượng Linh Quân cảm thấy thú vị, càng muốn trêu chọc y thêm nữa, vậy nên hắn liền bay lên thác nước, ở phía đông rừng bẻ một nhánh hoa sơn trà.
Khinh công của Phượng Linh Quân rất tốt, giữa một đám cao nhân nổi tiếng về khinh công tuy không đứng hàng đầu nhưng thủ pháp của hắn lại tao nhã, người ưa nhìn, tóc dài không buộc theo gió bay bay, chậm rãi xẹt qua nhánh cây sơn trà, lúc rơi xuống đất phảng phất dính đầy mùi hoa.
Sở Kiền thấy thế ngây người, cho đến khi Phượng Linh Quân quay trở về, cầm nhánh hoa sơn trà trắng noãn đưa tới trước mặt y.
“Tặng ngươi.”
“......”
“Nể mặt nó, đừng giận nữa.”
“Ai giận chứ?” Sở Kiền nhận lấy hoa, liếc mắt nhìn Phượng Linh Quân một cái.
“Nga, không giận sao?” Phượng Linh Quân nói, “Nếu ngươi còn không chịu tha thứ cho ta, ta chỉ còn cách đem tất cả hoa trên núi này hái về cho ngươi, toàn bộ tặng hết cho ngươi, được không?”
“Ai, ai cần chứ!”
Mặt Sở Kiền nháy mắt liền đỏ lên, y quay lưng lại giấu đi dáng vẻ quẫn bách của mình, ánh mắt vô tình đảo nhẹ lên con đường núi, ở bên phải đường có một ngã ba, ở đó có một hướng dẫn xuống chân cúi.
Sở Kiền quay mặt, ánh mắt ngơ ngác, “Ngươi cần phải về đúng không, về lại ‘ổ hồ ly’ của ngươi?”
Phượng Linh Quân bất ngờ, nói không gấp là nói dối, nhưng dưới ánh mắt tha thiết của Sở Kiền, hắn lại không nỡ tuyệt tình nói đi ngay.
Phượng Linh Quân: “Không vội, chẳng lẽ ngươi muốn đuổi ta sao?”
Sở Kiền hừ một tiếng không để ý tới hắn, xoay người đi về hướng nhà tranh.
~ Hết chương 4 ~
* Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (天外有天, 人外有人): Nghĩa là, trên trời còn có trời, trên người còn có người. Tương đương vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Bình luận truyện