Chương 111: - Đệ nhất phu nhân: Vắt sữa bò
Edit: girl_sms
Beta: mấy chế đọc thấy có lỗi nhớ nói
Bóp sữa tuyệt đối được xem như một việc làm thần thánh và vĩ đại.
Trong nội tâm của Tiêu Mạc Ngôn, việc bóp sữa nha, đầu tiên là phải ôn nhu, thứ nhì là phải nắm giữ tiết tấu, thứ ba là phải nắm giữ tư tưởng, do phu nhân thực hiện, thật là lựa chọn tốt nhất. Nhưng khi Hạ Linh Doanh thật sự hành động thì Tiêu Mạc Ngôn vẫn bị đau đến tê liệt
"Phu, phu nhân, em chậm một chút được không a?"
"Không được."
Hạ Linh Doanh tuyệt tình lắc đầu, rất nghiêm túc nói
"Tiêu lớn vậy mà còn ngại đau sao? Người bóp sữa chuyên nghiệp so với em còn dùng sức nhiều hơn, không dùng sức căn bản bóp không đều được."
Tiêu Mạc Ngôn đau đến hấp khí, nàng không nghĩ tới phu nhân nhẫn tâm như vậy
"Hí...iiiiii -- đau chết! Em nhẹ một chút, tôi cũng không phải bò sữa mà!"
Tiêu tổng bùng cháy rồi, nàng thò tay ra sức chống cự, Hạ Linh Doanh một tay bắt lấy tay của nàng, nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng
"Tiêu, vì Mỹ Nhân, liền nhịn một chút, nhỏ như vậy mà bắt con uống sữa không no, Tiêu nhẫn tâm sao?"
"Em làm sao sẽ biết nhóc đó uống không no? Tôi thấy vậy được rồi."
Tiêu Mạc Ngôn sợ nhất là đau, Hạ Linh Doanh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng
"Chính Tiêu sinh đấy, Tiêu cảm thấy dáng người của con như vậy mà chỉ có từng này sữa sẽ đủ sao?"
...
Hít một hơi thật sâu, Tiêu Mạc Ngôn hai tay kéo lấy ga giường, vẫn phải buông tha chống cự, nàng nhắm mắt lại, trong nội tâm thầm hận. Nàng kiếp trước gây nghiệt rồi, khiến cho nàng đời này sinh ra một con heo đỏ thẫm, trong bụng đã tra tấn nàng, lúc sinh ra vẫn tiếp tục tra tấn, hiện tại vừa ra sinh lại còn tra tấn dữ dằn hơn, chẳng lẽ bát tự hai mẹ con không hợp nhau sao? !
******
Việc Hạ phu nhân lo lắng vẫn xảy ra.
Chút ít sữa của Tiêu tổng rõ ràng không đủ cho Mỹ Nhân ăn, Mỹ Nhân ăn không đủ no, quệt mồm bắt đầu khóc, khóc đến kinh thiên động địa, hơn cả quỷ sầu, A Đan ôm Mỹ Nhân ở trong phòng đi đi lại lại
"A a a, Mỹ Nhân đừng khóc. Ôi chao, Tiêu tổng, giọng của đứa nhỏ với người giống như đúc a, khiến cho đầu tôi nhảy dựng lên a."
Tiêu Mạc Ngôn bị dùng cách thực vắt sữa bò làm cho sợ hãi, hiện tại nàng sợ nhất là hài tử không no.
Hạ Linh Doanh ưu sầu, nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Tiêu Mạc Ngôn cùng bộ dạng liên tục co lại vào chăn của nàng ta thì vừa buồn cười lại vừa đau lòng, nàng tiến lên muốn sờ vào mặt người này nhưng Tiêu Mạc Ngôn lại giống như bị điện giật tránh xa ra, khẩn trương lo lắng nhìn nàng
"Em muốn làm gì?"
"..."
Hạ Linh Doanh kinh ngạc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn không chớp mắt nhìn nàng, một bộ như cừu non sắp bị làm thịt đang chuẩn bị đòn phản kích cuối cùng. Nhìn đôi phu thê này, A Đan nở nụ cười
"Tiêu tổng, thật sự cũng có thể cho bé bú sữa bột mà."
Hạ Linh Doanh nhẹ gật đầu, ôn nhu nói
"Vậy liền bú sữa bột a, Mỹ Nhân cũng có thể bú mà."
"Không nên không nên."
Ngược lại là ngoài ý muốn, Tiêu Mạc Ngôn không vui nói
"A Đan, cô đi ra ngoài, đưa tiểu hỗn đản kia lại đây tôi cho hút mấy cái, con của tôi còn nhỏ sao có thể cho ăn sữa bột a."
Hạ Linh Doanh cùng A Đan thầm vui mừng, thiếu chút nữa cho Tiêu tổng một bằng khen để ca ngợi tình thương vô biên của người làm mẹ a.
Tiêu Mạc Ngôn nhìn thấy bộ dạng của Mỹ Nhân liền bĩu môi
"Vốn còn nhỏ mà đã xấu như vậy rồi, về sau càng lớn chắc càng tệ hơn a. Tôi có thể nói tốt lắm rồi a, baby lớn lớn lên mà xấu, hai người làm chứng dùm tôi, tôi tuyệt đối giữ gìn đủ tháng mới sinh nàng ta ra a, tuyệt đối không c giở thủ đoạn. Ai nha, không được, một hồi nữa tôi cũng phải làm kiểm tra toàn bộ dung mạo để làm báo cáo xác thực, về sau Mỹ Nhân vạn nhất cảm thấy nàng quá xấu so với hai mommy thì sẽ lấy ra, nếu không lại nói mẹ Tiêu xinh đẹp là giả, thực chất là phẩu thuật thẩm mỹ, lúc đó tôi có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch a, không được, phải tranh thủ thời gian làm ngay mới ổn."
A Đan há miệng sửng sốt cả buổi, nhìn Hạ Linh Doanh bên cạnh cũng có chút ngây người
"Phu nhân, người ta đều nói sau khi sinh xong sản phụ sẽ mắc chứng buồn bực sao? Tôi thấy thế nào mà Tiêu tổng lại có chút phấn khởi hậu sản a? Hơn nữa mặt của Mỹ Nhân mà xấu sao?"
Hạ Linh Doanh: ...
"Ai nha, Tiêu tổng, nghiêm chỉnh mà nói, hôm qua tôi gọi cho mẹ hỏi cái này về việc cho em bé bú sữa rồi."
A Đan cầm không ngừng nói tiếp
"Mẹ tôi nói a, nếu bóp sữa mà chưa đủ thì có thể cho người khác hấp khẽ để kích thích ra sữa a."
A Đan nhìn Hạ Linh Doanh chép miệng
"Phu nhân, hấp khẽ đi."
Tiêu Mạc Ngôn đã núp sẵn ở trong chăn, vẻ mặt cười xấu xa chờ đợi được sủng hạnh, còn Hạ Linh Doanh thì đỏ mặt như cà chua, nửa ngày mới phản ứng lại A Đan, nhàn nhạt nói
"A Đan."
"Có mặt!"
A Đan ôm Mỹ Nhân đứng nghiêm như chào cờ, nguyên bản Mỹ Nhân đang khóc hăng hái cũng bị sợ đến run rẩy, ngưng khóc ngay.
Hạ Linh Doanh nhìn nàng một cái
"Cô cũng nhiều chuyện quá rồi."
"..."
A Đan đem Mỹ Nhân giao cho Hạ Linh Doanh rồi xám xịt mặt ra ngoài, đến cuối cùng vẫn không quên trở tay khóa cửa lại.
Tiêu Mạc Ngôn nằm ở trong chăn híp mắt, nàng đột nhiên cảm thấy A Đan là một nhân tài, đôi khi a có thể đi guốc trong bụng mình a.
Hạ Linh Doanh ôm Mỹ Nhân hướng về phía Tiêu Mạc Ngôn, không biết làm sao, tuy rằng hai người đã là lão phu lão thê rồi, nhưng bầu không khí này vẫn có chút lúng túng a.
"Tiêu, trước hết để cho Mỹ Nhân bú một chút đã."
Tiêu Mạc Ngôn gật đầu, chập choạng cởi bỏ nút thắt lộ ra bầu ngực, nguyên bản Tiêu tổng vốn đã rất đầy đặn, nay có thêm hài tử nên càng quyến rũ hơn, Hạ Linh Doanh mặt nóng lên, cúi đầu.
"Làm gì vậy? Phu nhân, đem Mỹ Nhân ôm tới a."
Tiêu Mạc Ngôn thúc giục, nàng cảm thấy phu nhân của mình thật sự rất đáng yêu, mấy tuổi rồi mà da mặt còn mỏng như vậy. Hạ Linh Doanh gật đầu, đem Mỹ Nhân đưa vào trong ngực Tiêu Mạc Ngôn.
Mỹ Nhân rất giống sói con, nguyên bản còn rộng miệng muốn gào thét nhưng thoáng cái được đưa vào ngực của Tiêu Mạc Ngôn, ngửi thấy mùi sữa đã nhanh chóng há miệng một cái hút lấy hút để, đừng nhìn nàng ta còn nhỏ không có răng, nhưng do bản tính hung hăng giống ai đó nên chỉ trong chốc lát đã khiến Tiêu Mạc Ngôn đau đến nhíu mày.
Hạ Linh Doanh có chút không đành lòng, thò tay muốn lấy Mỹ Nhân ra, nhưng Mỹ Nhân vừa ăn chút xíu như thế nào cũng không chịu thả ra, chết sống cắn lấy Tiêu Mạc Ngôn không tha, Hạ Linh Doanh có chút sốt ruột, sói con nhiệt tình mười phần, Hạ Linh Doanh có chút sốt ruột, dỗ dành liên tục cả buổi mới đem Mỹ Nhân giật ra được.
"Nàng... Là sói đói đầu thai sao?"
Hạ Linh Doanh có chút kinh ngạc, Tiêu Mạc Ngôn bĩu môi, nàng cũng không dám nói cho Phu nhân biết Từ nãi đã từng nói qua, nàng khi còn bé cũng như vậy, ngã theo chiều gió, thấy ăn đánh chết cũng không buông miệng.
"Đúng vậy a, đứa nhỏ này cũng không biết giống người nào."
Tiêu tổng ưu thương nhìn Hạ Linh Doanh, ánh mắt toát lên vẻ hoài nghi, Hạ Linh Doanh lắc đầu
"Khi còn bé, em cũng không như vậy, không thích bú sữa, luôn bị ép buộc mới ăn. Còn Tiêu, khi còn bé bú sữa mẹ như thế nào đây?"
Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn giơ tay lên thề
"Thề với trời, tôi tuyệt đối là bảo bảo điềm đạm nho nhã, y chang bé ngoan vậy."
Nếu như Mỹ Nhân không hấp được thì...
Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn liếc, mặt có chút hồng, Tiêu Mạc Ngôn ho một tiếng, đột nhiên cảm thấy vô cùng tà ác.
"Phu nhân."
"Ân, sao vậy?"
"Nếu bé nhỏ không làm được, vậy người lớn tới thử xem?"
Hạ Linh Doanh giận dữ nhìn Tiêu Mạc Ngôn liếc, lúc này Tiêu tổng sóng mắt lưu động, sáng rọi rạng rỡ, mang theo một tia thẹn thùng cùng mị hoặc. Nàng cảm giác ở phần bụng có một cỗ dòng nước ấm tuôn ra, liếm liếm môi, nhắm mắt lại. Đã xong, cái hoóc-môn kích dục lại bắt đầu bài tiết ra ngoài rồi.
Mang theo một chút do dự, Hạ Linh Doanh cũng bắt đầu hành động, Tiêu Mạc Ngôn nhìn nàng, tim đập lợi hại.
Khuôn mặt Hạ Linh Doanh càng ngày càng gần bầu ngực của Tiêu Mạc Ngôn, tâm tình của Tiêu tổng cũng bị xao động rồi, thời gian như lập tức ngưng lại, lúc Hạ Linh Doanh áp mặt vào ngực Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn đã có thể ngửi thấy được mùi thơm trên người Hạ Hạ, nàng muốn nhắm mắt lại cảm thụ một chút, thình lình lúc đấy, bị xem là vô hình ở một bên, Mỹ Nhân một cước tung chân đá ngay vào mặt Hạ Linh Doanh, ngay sau đó là một tiếng khóc tê tâm liệt phế. Hai người lớn đang làm chuyện xấu bị sợ đến run lên, như bị giật điện tách ra ngay.
"Oa -- "
Hạ Linh Doanh:...
Tiêu Mạc Ngôn: ? ? ? ! ! !
******
Năm thứ nhất gian nan, Tiêu tổng cùng Hạ phu nhân không biết như thế nào đã vượt qua.
Tiêu Mỹ Nhân giống như một tiểu yêu đến đòi nợ, vô cùng xấu tính, tham ăn lại hay ăn vạ.
Khái quát lại cũng rất đơn giản, ăn không ngon, khóc, ngủ không ngon, khóc, không ai ôm, cũng khóc luôn.
Tiêu tổng cảm thấy mình bị suy nhược tinh thần rồi, mà Hạ Linh Doanh cũng vì lao lực quá độ mà không còn hơi sức.
Thật vất vả mới hết một tuổi, tiệc thôi nôi được Tiêu gia tổ chức linh đình, Tiêu tổng như cũ kêu mấy người bạn thân thiết tới đây.
Đối với hài tử, nàng rất quan tâm bảo hộ, Mỹ Nhân lúc được nửa tuổi, A Đan mang theo bé đi ra ngoài phơi nắng thì bị một nhà báo chụp được đăng lên tạp chí, cùng ngày, Tiêu tổng nổi trận lôi đình, chỉ một cái nháy mắt, tòa soạn kia đã bị thủ tiêu, ảnh chụp cũng bị gở xuống hết. Hạ Linh Doanh trấn an Tiêu Mạc Ngôn cả một tuần Tiêu tổng nhà ta mới hạ hỏa, Hạ Linh Doanh biết rõ Tiêu Tiêu rất thương con, nhưng lại mạnh miệng, lúc nào cũng nói Mỹ Nhân quá xấu, làm mất mặt mình.
Một tuổi Mỹ Nhân đã không phụ sự mong đợi của mọi người, bé thoát ly khỏi biệt danh heo hồng mập mạp, lúc này có thể nhìn ra hình dáng cơ bản.
Mỹ Nhân có ngũ quan rất giống Hạ Linh Doanh, thanh tú lại mang theo một chút bướng bỉnh, mà linh hồn của khuôn mặt là hai con ngươi lại y hệt Tiêu Mạc Ngôn, sâu sắc mà vụt sáng.
Bé từ nhỏ đã ăn sữa của Tiêu tổng nên cũng không phụ sự mong đợi của mọi người hóa thành một cục thịt mỡ nhỏ, thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ. Hạ Linh Doanh đối với nàng từ đầu đến cuối như một, mỗi ngày đều ôm vào trong ngực hiếm khi buông ra, còn Tiêu tổng chính là điển hình cho câu "Đẹp gái, ta liền ưa thích, không đẹp, ta không thèm nhìn".
Mỹ Nhân lớn lên rất dễ thương, thanh tú, Tiêu tổng vui vẻ ra mặt, lúc nào cũng cười tươi như hoa.
Tiệc thôi nôi, tất cả mọi người chờ có chút sốt ruột, dù sao em bé đã ra đời lâu như vậy, Tiêu Mạc Ngôn bảo hộ vô cùng tốt, cả đến bạn bè thân thiết cũng chưa thấy qua baby. Nhất là Tiểu Thảo, rất nhớ Mỹ Nhân dù chỉ mới gặp lần đầu lúc mới sinh ở bệnh viện, nàng liên tiếp đòi xem em bé.
Hạ Linh Doanh đi xuống, mấy người nhìn thấy thoáng cái xông lên, Phong tổng ngày thường bình tĩnh cũng có chút nóng nảy
"Hạ Hạ, Tiêu tổng cố làm ra vẻ huyền bí làm gì đây? Em bé đâu, ôm ra đi."
Hạ Linh Doanh cười cười
"Tiêu bảo hôm nay nhiều người, sợ nhóc con làm ầm ĩ, trước tiên phải cho uống sữa đã."
"Ai ôi!!! Thật sự có mẫu tính."
Dạ Ngưng trêu ghẹo nói, Tiếu Vũ Hàm chọt chọt vào trán của nàng
"Em thì biết cái gì, đừng nhìn Tiêu tổng bình thường cà lơ phất phơ nhưng nàng ta tuyệt đối là một người mẹ tốt."
"Sao chị biết?"
Tiểu Thảo tò mò nhìn Tiếu Vũ Hàm, Phong Uyển Nhu cười như không cười, thay Vũ Hàm trả lời
"Mọi người đã bao giờ thấy ảnh của Mỹ Nhân chưa? Giống ai a?"
Một câu, đem tầm mắt mọi người đều chuyển dời lên người Hạ Linh Doanh, khuôn mặt Hạ Linh Doanh có chút hồng, tuy nói đây là một sự thật không cần tranh cãi, nhưng cứ như vậy thừa nhận, cũng có chút mắc cỡ a...
"Các vị tỷ tỷ, Mỹ Nhân của chúng ta đã ra sân, mời mọi người vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh!"
A Đan bắt đầu màn ra mắt hoành tráng, mà phía sau nàng ~ Tiêu tổng lại đang phẫn nộ, tay trái cầm bình sữa, tay phải nắm một bịch tã, dưới cánh tay kẹp Mỹ Nhân, khuôn mặt chật vật vô cùng
"A Đan, cô đắc chí cái gì? Phu nhân, phu nhân đâu! Tên oắt con này lại bắt nạt tôi!"
Tình cảnh này khiến cho một đám người nguyên bản đang tràn ngập chờ mong muốn xem tình thương mẫu tử lập tức bị hình tượng hiện tại của Tiêu Mạc Ngôn cuốn theo gió mất tiêu..
Bình luận truyện