Xuẩn Xuẩn Dũ Động
Chương 11: Sức hấp dẫn của họ Bàng
Bàng Suất chung quy vẫn có cảm giác đã từng gặp qua Đóa Lai ở đâu đó, lần đầu tiên nhìn Đóa Lai, trong lòng hắn đã nổi lên loại cảm nhận mạnh mẽ này, thế nên hắn không ngừng nhớ lại xem Đóa Lai đã để lại ấn tượng gì trong đầu hắn, nhưng mà kết quả thì chẳng nhớ được gì.
Đóa Lai quả quyết không thừa nhận, cậu vốn có mục đích sẽ tiếp cận hắn, cho nên cứ lén tiến hành là ok nhất rồi.
“Chắc là chưa ạ” Đóa Lai cười ngây ngô, sau đó còn đặc biệt nói nhỏ: “Không chừng là gặp trong mơ đó~”
“Cậu nói cái gì cơ?” Tiếng ồn của phòng massage rất to, lỗ tai của Bàng Suất quả thật nghe không rõ.
“Không có gì” Đóa Lai lại nhìn Bàng Suất, miệng vẽ ra một nụ cười ngốc nghếch, bộ dạng như vậy khiến cho Chúc Khải không khỏi bật cười: “Tôi phát hiện tên nhóc nhà cậu rất thích cười ha!”
Đóa Lai hôm nay đúng là cười nhiều thật, hoàn toàn cũng vì Bàng Suất thôi, đây là lần đầu tiên cậu cùng Bàng Suất nói chuyện, đương nhiên là rất hứng khởi rồi.
Trong lúc massage, Đóa Lai cùng Lương Sinh vẫn trong trạng thái lâu lâu sẽ trao đổi tình trạng, mà Bàng Suất và Lương Sinh là hàng xóm, cho nên hắn chiếu cố cậu rất chu đáo. Ngược lại, Đóa Lai với Chúc Khải cậu nói một câu tôi nói một câu. Ấn tượng của Chúc Khải trong Đóa Lai cũng rất tốt, là người có thể nói chuyện nhảm cùng, cũng là người rất hài hước, Đóa Lai cười toe toét luôn. Mặc dù vậy, ánh mắt của Đóa Lai vẫn không ngừng dời khỏi người Bàng Suất, lén lút ngắm trộm.
Thời gian quả thật trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, thấm thoắt đã rạng sáng, Đóa Lai lén trao đổi ánh mắt với Lương Sinh, sau đó Lương Sinh rời khỏi tiệm. Đóa Lai thay quần áo xong xuôi rồi bước vào đại sảnh của tiệm. Chúc Khải mặc áo tắm dài (cái áo khoác màu trắng dài ơi là dài mà mọi người hay thấy trong khách sạn á) đi theo ra, lúc tới cửa, Chúc Khải cười nói: “Hơn nửa đêm rồi cậu còn về nhà à? Hay là tôi thuê cho cậu cái phòng trên lầu rồi cậu ngủ ở đây luôn? Vừa hay sáng mai cậu cũng đi làm.”
Đóa Lai vui vẻ nói: “Em phải về nhà chuẩn bị.”
Chúc Khải gãi gãi đầu: “Ừm vậy đi đi, ngày mai 10 giờ sáng đến đây tìm Bàng Suất nhận việc, chưa hẳn mai tôi ở đây”
“Em biết rồi, cảm ơn anh”
Chúc Khải cười, nói: “Đm, đều là anh em cả, khách sáo làm gì”
(Tui mới thấy ông không đơn giản xem Đóa Lai của tui là anh em đó J)
“Em đi trước nha” Đóa Lai nhìn Chúc Khải rồi rời khỏi tiệm. Ra cửa, Đóa Lai chờ ở lối vào, ngồi xổm cạnh con sư tử đá đợi Lương Sinh ra.
Không lâu sau, Đóa Lai thấy Lương Sinh lén chậm chạp chạy đến, Đóa Lai vội vàng nghênh đón, anh em hai mặt nhìn nhau, Lương Sinh vội vàng nói: “Đóa Lai, hôm nay chúng ta đến lại hợp lí vl!”
Đóa Lai không ngừng gật đầu, sau đó hai người sóng vai đi ra đường chính, lúc bắt xe, Lương Sinh hỏi Đóa Lai: “Cậu tính đến tiệm massage làm việc thật à?”
Đóa Lai cười nói: “Ừm, cơ hội ngàn năm có một như vậy sao tớ có thể bỏ qua chứ?”
Lương Sinh kinh ngạc nói: “Vậy còn tiệm hoa cảnh thì sao?”
“Vừa rồi tớ cũng đã nghĩ kỹ rồi” Đóa Lai quay đầu nhìn Lương Sinh: “Chuyện lớn nhỏ trong tiệm tớ giao cho cậu đó” Đóa Lai ôm vai Lương Sinh, tiếp tục nói: “Tiền kiếm được chia 3-7, tớ 3 phần, cậu 7 phần, được không?”
Lương Sinh thành thật trừng to mắt: “Cậu nói thật hả?”
Đóa Lai cười híp mắt: “Hai đứa mình quen nhau lâu vậy, có lúc nào tớ lừa cậu chưa?”
Lương Sinh và Đóa Lai lớn lên cùng nhau, hoàn cảnh gia đình cũng không khác nhau là mấy, ngay cả Đóa Lai chỉ có mình tiệm hoa cỏ để trang trải, nhờ Lương Sinh giúp đỡ mới buôn may bán đắt như vậy. Như Đóa Lai nói, từ nhỏ đến lớn, cả hai bộc trực thẳng thắn giúp đỡ lẫn nhau, cũng không dấu giếm nhau, là gay cũng vẻ vang thành thật. (Ý là hai bạn này cũng thật thà comeout với nhau í)
“Còn ông nội thì sao? Ông sẽ không sao chứ?” Lương Sinh lại hỏi.
Đóa Lai cười nói: “Cậu không cần lo lắng cho lão Đóa đâu, ông rất thích gặp cậu, mấy ngày trước tớ tới thăm ông, ông còn khen cậu nữa đó!”
Lương Sinh bày ra bộ dáng không ổn lắm: “Nhưng mà ông hay chọc tớ lắm…”
“Vậy thì cậu có đồng ý hay không đây?” Đóa Lai cười nói.
“Đương nhiên là đồng ý rồi!” Lương Sinh vỗ vỗ ngực nói: “Cứ vui vẻ quyết định như vậy đi!”
Đóa Lai cười đếp híp mắt, vừa hay lúc đó có một chiếc taxi từ sau đi tới, Đóa Lai vội vàng kéo Lương Sinh ra giữa đường, chặn xe rồi chui vào. Hình thức bắt xe ở cái thành phố nhỏ này quả thật có chút đặc biệt, nhất là ở mấy đoạn đường thế này, nếu bạn không lao ra giữa đường bắt xe thì đêm nay bạn đừng nghĩ đến chuyện về đến nhà!
Hai mươi phút sau, Lương Sinh và Đóa Lai về tới nhà, rửa mặt xong thì liền vào phòng. Chuyện đầu tiên Đóa Lai làm khi vào nhà là đi về phía cửa sổ, nhìn qua phòng Bàng Suất cười ngốc. Chắc là đêm nay hắn không về đâu nhỉ?
Đóa Lai lại nhìn một lát, lúc này mới leo lên giường.
Đóa Lai ngủ vô cùng sâu, dường như đã thấy được một giấc mơ rất đẹp. Sáng hôm sau, mới tờ mờ sáng cậu đã tỉnh, bắt đầu lục tung cả nhà chuẩn bị đồ đạc, lúc Lương Sinh còn đang mơ mơ màng màng đị vệ sinh, Đóa Lai đã thần thái tươi tỉnh chuẩn bị xuất phát.
“Sớm vậy đã đi rồi à?” Lương Sinh dụi mắt hỏi.
Đóa Lai xoay người mang giày: “Ngày đầu tiên đi làm sao có thể đến muộn được chứ?”
“Thôi đi, chả nhẽ tớ không hiểu cậu” Lương Sinh dựa vào tường, cười nói: “Cậu là muốn gặp cái tên Bàng Suất đó, mới không gặp một tí ti thôi người đã ngứa ngáy khó chịu rồi, có đúng không nè?”
Đóa Lai mang giày rồi đứng lên, sờ sờ cả người một lần: “Cực kì khó chịu luônnn”
Lương Sinh không nhịn được cười, nói: “Cậu nói xem, hai đứa mình quen lâu vậy, sao giờ tớ mới biết cậu vô liêm sỉ vậy nhỉ?”
“Đó là vì cậu chưa tìm được người thích hợp thôi!” Đóa Lai cười, mở cửa: “Tớ đi nha”
Lương Sinh đi đến cửa, lúc này mới để ý túi quần của Đóa Lai nhô lên một cục, nghi ngờ nói: “Trong túi quần cậu nhét gì vậy?”
Đóa Lai cúi đầu nhìn, cười nói: “Máy ảnh”
“Đm, cậu tới tiệm massage làm việc, mang theo máy ảnh làm gì?”
“Đương nhiên là dùng mới đem chứ” Đóa Lai nhẹ nhàng vỗ túi quần một cái: “Tớ phải đi rồi, nếu đến muộn sẽ không hay đâu.”
Nói xong, Đóa Lai nhanh như gió, bay ra ngoài.
Lương Sinh nhìn hàng lang hét: “Đi từ từ thôi, đừng làm rơi chìa khóa nhà đó nha!”
Trên đường đến tiệm massage, Đóa Lai định sẽ mua cho Bàng Suất đồ ăn sáng nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút thì quyết định không mua nữa. Ngày đầu đi làm đã nịnh bợ, dễ dàng khiến người khác nhận ra đại sự, cẩn thận một chút vẫn là tốt nhất. Vì vậy, Đóa Lai đến tiệm trước 15 phút.
“Cậu tìm ai?” Ở trên ghế sô pha trong đại sảnh có mấy nhân viên phục vụ đang ngồi, tay cầm điểm tâm ăn. Nhìn thấy Đóa Lai bước vào, một trong số đó đứng lên hỏi.
Đóa Lai vội vàng nói: “Em tìm Bàng Suất”
“Cậu tìm anh Bàng à?” Nhân viên phục vụ lại hỏi.
“Vâng, anh ấy nói em mười giờ đến gặp”
Nhân viên phục vụ nghĩ một chút, rồi quay đầu hỏi nhân viên phục vụ khác: “Anh Bàng đi chưa?”
“Chắc là chưa”
Đóa Lai vừa nghe đã biết đây chắc chắn là cơ hội mà cậu không thể bỏ qua, vội vàng nói: “Em phải đi tìm anh ấy, có chuyện gấp lắm ạ!”
Nhân viên phục vụ suy nghĩ rồi nói: “Vậy cậu đi đi, anh Bàng đang ở trong phòng trên tầng 3 đó”
“Cảm ơn ạ” Nói xong, Đóa Lai từ từ chạy đến thang máy. Lúc lên tầng 3, trên hành lang chẳng có bóng người, nhìn thấy nhiều phòng như vậy, Đóa Lai có chút mờ mịt.
“Nè, cậu tìm ai?” Đột nhiên trên quầy bar của tầng 3 ló ra một cái đầu, là của một cô gái rất xinh đẹp.
Đóa Lai không ngừng vội vàng nói: “Em tìm Bàng Suất, anh ấy ở phòng mấy vậy ạ?”
“306”. Cô gái nói 3 con số rồi lại lùi về quầy bar bên trong.
Đóa Lai dựa vào con số cô gái đó nói tìm đến phòng của Bàng Suất, nhẹ tay gõ hai cái lên cửa. Không lâu sau, trong phòng phát ra tiếng động, sau đó cửa mở, Bàng Suất mắt nhắm mắt mở nhìn Đóa Lai, nhẹ giọng nói: “Đến đây”
Đóa Lai vội vàng gật đầu, ánh mắt vô tình nhìn xuống dưới người Bàng Suất.
Trên người Bàng Suất chỉ mặc duy nhất một chiếc quần đùi, nhưng cũng không thể che được cậu nhỏ. Tuy đây chỉ là chuyện bình thường, nhưng Đóa Lai vẫn như cũ, kích động đến đỏ mặt tía tai.
Chuyện này trong mắt Bàng Suất chả sao cả, đều là đàn ông với nhau, ai lại sợ bị nhìn thấy của quý? (Anh không sợ nhưng mà người ta chết vì thích đó anh ơi =))))
“Vào đi” Bàng Suất xoay người vào phòng.
Đóa Lai hít một hơi dài, sau đó cũng đi vào.
Bàng Suất sau khi vào phòng cũng không có rời giường, mà còn đắp chăn ngủ tiếp.
Đóa Lai vào phòng liền đứng qua một bên, Bàng Suất không nói lời nào cậu cũng không dám lên tiếng. Không lâu sau, Bàng Suất híp mắt nhìn Đóa Lai: “Hôm qua tôi ngủ hơi muộn, có hơi mơ màng”
“Không có việc gì đâu ạ, anh cứ ngủ đi, em ra sảnh ngồi đợi anh cũng được”. Đóa Lai cười nói.
Bàng Suất há mồm ngáp, sau đó liền ngồi dậy: “Không ngủ nữa. Hôm nay còn nhiều việc lắm” Nói xong, Bàng Suất cầm điện thoại trên bàn, sau đó lại cầm điếu thuốc đưa lên miệng: “Ăn sáng không?”
Đóa Lai vội vàng nói: “Không ạ”
Bàng Suất nhìn Đóa Lai, cười cười nói qua điện thoại: “Tiểu Trần, cậu đem cơm đến phòng tôi đi, hai phần nhé!”
Cúp máy, Bàng Suất tựa lưng vào giường, miệng nhả khói: “Cơm nước xong theo tôi ra ngoài một chuyến”
“Được”
Bàng Suất đưa tay rẩy tàn thuốc, đứng trước mặt Đóa Lai cởi quần đùi rồi đi vào phòng vệ sinh.
Đóa Lai tuyệt đối không nghĩ rằng Bàng Suất vậy mà không hề đề phòng, điều này càng khiến tim Đóa Lai đập nhanh hơn, thân thể cũng có phản ứng. Nghe tiếng nước từ phòng vệ sinh truyền đến, Đóa Lai lặng lẽ đi đến bên giường, mắt khẽ nhìn nhà vệ sinh, sau đó lại nhìn chiếc quần đùi Bàng Suất vừa cởi ra.
Đóa Lai nhẫn nại đè xuống nhịp tim đang đập liên hồi, vươn tay, ngay tại thời điểm tay vừa chạm đến quần đùi, cửa phòng vệ sinh đột nhiên mở: “Lai thần tài, lấy giúp tôi dao cạo râu”
“A…” Đóa Lai bị dọa đến nỗi hồn bay phách lạc, lên tiếng trả lời rồi vội vàng cầm lấy dao cạo râu đi tới cửa nhà vệ sinh.
Cửa phòng vệ sinh mở, Bàng Suất sạch sẽ đang đứng trước gương, một tay vuốt cằm, một tay chĩa ra trước mặt Đóa Lai.
Đóa Lai vội vàng đưa dao cạo râu cho hắn, ngay lúc Bàng Suất vừa nhận lấy, cậu cố tình chạm vào tay hắn.
Nháy mắt đã chạm vào, cảm giác đương nhiên tốt quá chừng.
Bàng Suất nhận dao cạo râu cũng không có đóng cửa, mà là đứng trước gương quẹt kem lên miệng rồi cạo râu. Nếu Bàng Suất đã không đóng cửa thì Đóa Lai cũng chẳng ngu gì mà xoay người rời đi, dựa cửa vừa ngắm vừa nói: “Anh, công việc của em là làm gì đó ạ?”
Nghe vậy, Bàng Suất nhìn Đóa Lai trong gương: “Trừ những việc dùng sức, việc gì cậu cũng làm, hơn nữa tôi chưa nói hết giờ làm, cậu không thể về nhà” Bàng Suất bỏ dao cạo râu xuống, xoa cằm rồi nhìn vào gương vài lần, sau đó xoay người đứng dưới vòi sen tiếp tục tắm rửa.
Vừa vặn ở phía cửa truyền tới tiếng gõ.
“Em đi mở cửa” Đóa Lai vừa nói xong liền đóng cửa phòng vệ sinh, cậu nghĩ rằng, cảnh tượng như vậy chỉ có thể cho một mình cậu ngắm thôi, còn người khác sao? ĐỪNG CÓ MƠ!
Đóa Lai đi đến mở cửa phòng, người ngoài cửa cười nói: “Ông chủ bảo tôi đưa tới”
Đóa Lai gật đầu nhận lấy, sau đó đóng cửa phòng. Chuẩn bị điểm tâm xong xuôi, Đóa Lai đến phòng vệ sinh, đẩy cửa ra ló đầu vào nói: “Anh, điểm tâm vừa tới, nhanh tắm rửa đi” Nói xong, Đóa Lai nhân cơ hội ngắm nhìn cơ thể của Bàng Suất
“Biết rồi, OK”
Đóa Lai đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống bàn. Không lâu sau, tiếng nước trong phòng vệ sinh ngừng chảy, Bàng Suất mở cửa đi ra, vừa lau đầu vừa hỏi: “Món gì vậy?”
Đóa Lai nói: “Mì sợi, còn có thêm bốn ổ bánh mì nữa”
Nghe vậy, Bàng Suất nhìn bữa sáng trên bàn, nói: “Đây đều là đồ ăn của công nhân, ăn quen không?”
Đóa Lai vội vàng gật đầu: “Không có gì là không quen hết”
Bàng Suất cười cười, sau đó đứng trước mặt Đóa Lai mặc quần đùi. Bàng Suất có thói quen sau khi tắm rửa xong sẽ hút thuốc, giống như rễ cây ăn sâu vào trong đất, không thể nhổ ra được.
Bàng Suất ngồi đối diện Đóa Lai hút thuốc, nói: “Ăn nhanh rồi theo tôi ra ngoài một chuyến”
“Ừm” Đóa Lai trả lời xong rồi bưng bát lên ăn, từng sợi từng sợi mì một. Cứ như thế, ánh mắt Đóa Lai vẫn như cũ không rời khỏi người Bàng Suất. Cậu cúi đầu, ánh mắt xuyên qua chiếc bàn nhỏ nhìn xuống dưới thân Bàng Suất. Sau khi tắm rửa xong, hắn cũng không thèm lau khô nước trên người, từng đường nét trên cơ thể của Bàng Suất cứ thế lộ ra trước mắt cậu không sót thứ gì.
Đóa Lai càng ngắm càng kích động, mà càng kích động lại càng có cảm giác, trong chốc lát liền cương cứng hoàn toàn. Cùng lúc đó, Đóa Lai đột nhiên cảm giác có cái gì nóng nóng chảy trong mũi ra, từng giọt từng giọt nhỏ xuống bát mì.
Bàng Suất đang hút thuốc nhìn thấy Đóa Lai thì không khỏi trợn to mắt: “Đm, sao cậu lại chảy máu mũi?”
Đóa Lai quả quyết không thừa nhận, cậu vốn có mục đích sẽ tiếp cận hắn, cho nên cứ lén tiến hành là ok nhất rồi.
“Chắc là chưa ạ” Đóa Lai cười ngây ngô, sau đó còn đặc biệt nói nhỏ: “Không chừng là gặp trong mơ đó~”
“Cậu nói cái gì cơ?” Tiếng ồn của phòng massage rất to, lỗ tai của Bàng Suất quả thật nghe không rõ.
“Không có gì” Đóa Lai lại nhìn Bàng Suất, miệng vẽ ra một nụ cười ngốc nghếch, bộ dạng như vậy khiến cho Chúc Khải không khỏi bật cười: “Tôi phát hiện tên nhóc nhà cậu rất thích cười ha!”
Đóa Lai hôm nay đúng là cười nhiều thật, hoàn toàn cũng vì Bàng Suất thôi, đây là lần đầu tiên cậu cùng Bàng Suất nói chuyện, đương nhiên là rất hứng khởi rồi.
Trong lúc massage, Đóa Lai cùng Lương Sinh vẫn trong trạng thái lâu lâu sẽ trao đổi tình trạng, mà Bàng Suất và Lương Sinh là hàng xóm, cho nên hắn chiếu cố cậu rất chu đáo. Ngược lại, Đóa Lai với Chúc Khải cậu nói một câu tôi nói một câu. Ấn tượng của Chúc Khải trong Đóa Lai cũng rất tốt, là người có thể nói chuyện nhảm cùng, cũng là người rất hài hước, Đóa Lai cười toe toét luôn. Mặc dù vậy, ánh mắt của Đóa Lai vẫn không ngừng dời khỏi người Bàng Suất, lén lút ngắm trộm.
Thời gian quả thật trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, thấm thoắt đã rạng sáng, Đóa Lai lén trao đổi ánh mắt với Lương Sinh, sau đó Lương Sinh rời khỏi tiệm. Đóa Lai thay quần áo xong xuôi rồi bước vào đại sảnh của tiệm. Chúc Khải mặc áo tắm dài (cái áo khoác màu trắng dài ơi là dài mà mọi người hay thấy trong khách sạn á) đi theo ra, lúc tới cửa, Chúc Khải cười nói: “Hơn nửa đêm rồi cậu còn về nhà à? Hay là tôi thuê cho cậu cái phòng trên lầu rồi cậu ngủ ở đây luôn? Vừa hay sáng mai cậu cũng đi làm.”
Đóa Lai vui vẻ nói: “Em phải về nhà chuẩn bị.”
Chúc Khải gãi gãi đầu: “Ừm vậy đi đi, ngày mai 10 giờ sáng đến đây tìm Bàng Suất nhận việc, chưa hẳn mai tôi ở đây”
“Em biết rồi, cảm ơn anh”
Chúc Khải cười, nói: “Đm, đều là anh em cả, khách sáo làm gì”
(Tui mới thấy ông không đơn giản xem Đóa Lai của tui là anh em đó J)
“Em đi trước nha” Đóa Lai nhìn Chúc Khải rồi rời khỏi tiệm. Ra cửa, Đóa Lai chờ ở lối vào, ngồi xổm cạnh con sư tử đá đợi Lương Sinh ra.
Không lâu sau, Đóa Lai thấy Lương Sinh lén chậm chạp chạy đến, Đóa Lai vội vàng nghênh đón, anh em hai mặt nhìn nhau, Lương Sinh vội vàng nói: “Đóa Lai, hôm nay chúng ta đến lại hợp lí vl!”
Đóa Lai không ngừng gật đầu, sau đó hai người sóng vai đi ra đường chính, lúc bắt xe, Lương Sinh hỏi Đóa Lai: “Cậu tính đến tiệm massage làm việc thật à?”
Đóa Lai cười nói: “Ừm, cơ hội ngàn năm có một như vậy sao tớ có thể bỏ qua chứ?”
Lương Sinh kinh ngạc nói: “Vậy còn tiệm hoa cảnh thì sao?”
“Vừa rồi tớ cũng đã nghĩ kỹ rồi” Đóa Lai quay đầu nhìn Lương Sinh: “Chuyện lớn nhỏ trong tiệm tớ giao cho cậu đó” Đóa Lai ôm vai Lương Sinh, tiếp tục nói: “Tiền kiếm được chia 3-7, tớ 3 phần, cậu 7 phần, được không?”
Lương Sinh thành thật trừng to mắt: “Cậu nói thật hả?”
Đóa Lai cười híp mắt: “Hai đứa mình quen nhau lâu vậy, có lúc nào tớ lừa cậu chưa?”
Lương Sinh và Đóa Lai lớn lên cùng nhau, hoàn cảnh gia đình cũng không khác nhau là mấy, ngay cả Đóa Lai chỉ có mình tiệm hoa cỏ để trang trải, nhờ Lương Sinh giúp đỡ mới buôn may bán đắt như vậy. Như Đóa Lai nói, từ nhỏ đến lớn, cả hai bộc trực thẳng thắn giúp đỡ lẫn nhau, cũng không dấu giếm nhau, là gay cũng vẻ vang thành thật. (Ý là hai bạn này cũng thật thà comeout với nhau í)
“Còn ông nội thì sao? Ông sẽ không sao chứ?” Lương Sinh lại hỏi.
Đóa Lai cười nói: “Cậu không cần lo lắng cho lão Đóa đâu, ông rất thích gặp cậu, mấy ngày trước tớ tới thăm ông, ông còn khen cậu nữa đó!”
Lương Sinh bày ra bộ dáng không ổn lắm: “Nhưng mà ông hay chọc tớ lắm…”
“Vậy thì cậu có đồng ý hay không đây?” Đóa Lai cười nói.
“Đương nhiên là đồng ý rồi!” Lương Sinh vỗ vỗ ngực nói: “Cứ vui vẻ quyết định như vậy đi!”
Đóa Lai cười đếp híp mắt, vừa hay lúc đó có một chiếc taxi từ sau đi tới, Đóa Lai vội vàng kéo Lương Sinh ra giữa đường, chặn xe rồi chui vào. Hình thức bắt xe ở cái thành phố nhỏ này quả thật có chút đặc biệt, nhất là ở mấy đoạn đường thế này, nếu bạn không lao ra giữa đường bắt xe thì đêm nay bạn đừng nghĩ đến chuyện về đến nhà!
Hai mươi phút sau, Lương Sinh và Đóa Lai về tới nhà, rửa mặt xong thì liền vào phòng. Chuyện đầu tiên Đóa Lai làm khi vào nhà là đi về phía cửa sổ, nhìn qua phòng Bàng Suất cười ngốc. Chắc là đêm nay hắn không về đâu nhỉ?
Đóa Lai lại nhìn một lát, lúc này mới leo lên giường.
Đóa Lai ngủ vô cùng sâu, dường như đã thấy được một giấc mơ rất đẹp. Sáng hôm sau, mới tờ mờ sáng cậu đã tỉnh, bắt đầu lục tung cả nhà chuẩn bị đồ đạc, lúc Lương Sinh còn đang mơ mơ màng màng đị vệ sinh, Đóa Lai đã thần thái tươi tỉnh chuẩn bị xuất phát.
“Sớm vậy đã đi rồi à?” Lương Sinh dụi mắt hỏi.
Đóa Lai xoay người mang giày: “Ngày đầu tiên đi làm sao có thể đến muộn được chứ?”
“Thôi đi, chả nhẽ tớ không hiểu cậu” Lương Sinh dựa vào tường, cười nói: “Cậu là muốn gặp cái tên Bàng Suất đó, mới không gặp một tí ti thôi người đã ngứa ngáy khó chịu rồi, có đúng không nè?”
Đóa Lai mang giày rồi đứng lên, sờ sờ cả người một lần: “Cực kì khó chịu luônnn”
Lương Sinh không nhịn được cười, nói: “Cậu nói xem, hai đứa mình quen lâu vậy, sao giờ tớ mới biết cậu vô liêm sỉ vậy nhỉ?”
“Đó là vì cậu chưa tìm được người thích hợp thôi!” Đóa Lai cười, mở cửa: “Tớ đi nha”
Lương Sinh đi đến cửa, lúc này mới để ý túi quần của Đóa Lai nhô lên một cục, nghi ngờ nói: “Trong túi quần cậu nhét gì vậy?”
Đóa Lai cúi đầu nhìn, cười nói: “Máy ảnh”
“Đm, cậu tới tiệm massage làm việc, mang theo máy ảnh làm gì?”
“Đương nhiên là dùng mới đem chứ” Đóa Lai nhẹ nhàng vỗ túi quần một cái: “Tớ phải đi rồi, nếu đến muộn sẽ không hay đâu.”
Nói xong, Đóa Lai nhanh như gió, bay ra ngoài.
Lương Sinh nhìn hàng lang hét: “Đi từ từ thôi, đừng làm rơi chìa khóa nhà đó nha!”
Trên đường đến tiệm massage, Đóa Lai định sẽ mua cho Bàng Suất đồ ăn sáng nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút thì quyết định không mua nữa. Ngày đầu đi làm đã nịnh bợ, dễ dàng khiến người khác nhận ra đại sự, cẩn thận một chút vẫn là tốt nhất. Vì vậy, Đóa Lai đến tiệm trước 15 phút.
“Cậu tìm ai?” Ở trên ghế sô pha trong đại sảnh có mấy nhân viên phục vụ đang ngồi, tay cầm điểm tâm ăn. Nhìn thấy Đóa Lai bước vào, một trong số đó đứng lên hỏi.
Đóa Lai vội vàng nói: “Em tìm Bàng Suất”
“Cậu tìm anh Bàng à?” Nhân viên phục vụ lại hỏi.
“Vâng, anh ấy nói em mười giờ đến gặp”
Nhân viên phục vụ nghĩ một chút, rồi quay đầu hỏi nhân viên phục vụ khác: “Anh Bàng đi chưa?”
“Chắc là chưa”
Đóa Lai vừa nghe đã biết đây chắc chắn là cơ hội mà cậu không thể bỏ qua, vội vàng nói: “Em phải đi tìm anh ấy, có chuyện gấp lắm ạ!”
Nhân viên phục vụ suy nghĩ rồi nói: “Vậy cậu đi đi, anh Bàng đang ở trong phòng trên tầng 3 đó”
“Cảm ơn ạ” Nói xong, Đóa Lai từ từ chạy đến thang máy. Lúc lên tầng 3, trên hành lang chẳng có bóng người, nhìn thấy nhiều phòng như vậy, Đóa Lai có chút mờ mịt.
“Nè, cậu tìm ai?” Đột nhiên trên quầy bar của tầng 3 ló ra một cái đầu, là của một cô gái rất xinh đẹp.
Đóa Lai không ngừng vội vàng nói: “Em tìm Bàng Suất, anh ấy ở phòng mấy vậy ạ?”
“306”. Cô gái nói 3 con số rồi lại lùi về quầy bar bên trong.
Đóa Lai dựa vào con số cô gái đó nói tìm đến phòng của Bàng Suất, nhẹ tay gõ hai cái lên cửa. Không lâu sau, trong phòng phát ra tiếng động, sau đó cửa mở, Bàng Suất mắt nhắm mắt mở nhìn Đóa Lai, nhẹ giọng nói: “Đến đây”
Đóa Lai vội vàng gật đầu, ánh mắt vô tình nhìn xuống dưới người Bàng Suất.
Trên người Bàng Suất chỉ mặc duy nhất một chiếc quần đùi, nhưng cũng không thể che được cậu nhỏ. Tuy đây chỉ là chuyện bình thường, nhưng Đóa Lai vẫn như cũ, kích động đến đỏ mặt tía tai.
Chuyện này trong mắt Bàng Suất chả sao cả, đều là đàn ông với nhau, ai lại sợ bị nhìn thấy của quý? (Anh không sợ nhưng mà người ta chết vì thích đó anh ơi =))))
“Vào đi” Bàng Suất xoay người vào phòng.
Đóa Lai hít một hơi dài, sau đó cũng đi vào.
Bàng Suất sau khi vào phòng cũng không có rời giường, mà còn đắp chăn ngủ tiếp.
Đóa Lai vào phòng liền đứng qua một bên, Bàng Suất không nói lời nào cậu cũng không dám lên tiếng. Không lâu sau, Bàng Suất híp mắt nhìn Đóa Lai: “Hôm qua tôi ngủ hơi muộn, có hơi mơ màng”
“Không có việc gì đâu ạ, anh cứ ngủ đi, em ra sảnh ngồi đợi anh cũng được”. Đóa Lai cười nói.
Bàng Suất há mồm ngáp, sau đó liền ngồi dậy: “Không ngủ nữa. Hôm nay còn nhiều việc lắm” Nói xong, Bàng Suất cầm điện thoại trên bàn, sau đó lại cầm điếu thuốc đưa lên miệng: “Ăn sáng không?”
Đóa Lai vội vàng nói: “Không ạ”
Bàng Suất nhìn Đóa Lai, cười cười nói qua điện thoại: “Tiểu Trần, cậu đem cơm đến phòng tôi đi, hai phần nhé!”
Cúp máy, Bàng Suất tựa lưng vào giường, miệng nhả khói: “Cơm nước xong theo tôi ra ngoài một chuyến”
“Được”
Bàng Suất đưa tay rẩy tàn thuốc, đứng trước mặt Đóa Lai cởi quần đùi rồi đi vào phòng vệ sinh.
Đóa Lai tuyệt đối không nghĩ rằng Bàng Suất vậy mà không hề đề phòng, điều này càng khiến tim Đóa Lai đập nhanh hơn, thân thể cũng có phản ứng. Nghe tiếng nước từ phòng vệ sinh truyền đến, Đóa Lai lặng lẽ đi đến bên giường, mắt khẽ nhìn nhà vệ sinh, sau đó lại nhìn chiếc quần đùi Bàng Suất vừa cởi ra.
Đóa Lai nhẫn nại đè xuống nhịp tim đang đập liên hồi, vươn tay, ngay tại thời điểm tay vừa chạm đến quần đùi, cửa phòng vệ sinh đột nhiên mở: “Lai thần tài, lấy giúp tôi dao cạo râu”
“A…” Đóa Lai bị dọa đến nỗi hồn bay phách lạc, lên tiếng trả lời rồi vội vàng cầm lấy dao cạo râu đi tới cửa nhà vệ sinh.
Cửa phòng vệ sinh mở, Bàng Suất sạch sẽ đang đứng trước gương, một tay vuốt cằm, một tay chĩa ra trước mặt Đóa Lai.
Đóa Lai vội vàng đưa dao cạo râu cho hắn, ngay lúc Bàng Suất vừa nhận lấy, cậu cố tình chạm vào tay hắn.
Nháy mắt đã chạm vào, cảm giác đương nhiên tốt quá chừng.
Bàng Suất nhận dao cạo râu cũng không có đóng cửa, mà là đứng trước gương quẹt kem lên miệng rồi cạo râu. Nếu Bàng Suất đã không đóng cửa thì Đóa Lai cũng chẳng ngu gì mà xoay người rời đi, dựa cửa vừa ngắm vừa nói: “Anh, công việc của em là làm gì đó ạ?”
Nghe vậy, Bàng Suất nhìn Đóa Lai trong gương: “Trừ những việc dùng sức, việc gì cậu cũng làm, hơn nữa tôi chưa nói hết giờ làm, cậu không thể về nhà” Bàng Suất bỏ dao cạo râu xuống, xoa cằm rồi nhìn vào gương vài lần, sau đó xoay người đứng dưới vòi sen tiếp tục tắm rửa.
Vừa vặn ở phía cửa truyền tới tiếng gõ.
“Em đi mở cửa” Đóa Lai vừa nói xong liền đóng cửa phòng vệ sinh, cậu nghĩ rằng, cảnh tượng như vậy chỉ có thể cho một mình cậu ngắm thôi, còn người khác sao? ĐỪNG CÓ MƠ!
Đóa Lai đi đến mở cửa phòng, người ngoài cửa cười nói: “Ông chủ bảo tôi đưa tới”
Đóa Lai gật đầu nhận lấy, sau đó đóng cửa phòng. Chuẩn bị điểm tâm xong xuôi, Đóa Lai đến phòng vệ sinh, đẩy cửa ra ló đầu vào nói: “Anh, điểm tâm vừa tới, nhanh tắm rửa đi” Nói xong, Đóa Lai nhân cơ hội ngắm nhìn cơ thể của Bàng Suất
“Biết rồi, OK”
Đóa Lai đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống bàn. Không lâu sau, tiếng nước trong phòng vệ sinh ngừng chảy, Bàng Suất mở cửa đi ra, vừa lau đầu vừa hỏi: “Món gì vậy?”
Đóa Lai nói: “Mì sợi, còn có thêm bốn ổ bánh mì nữa”
Nghe vậy, Bàng Suất nhìn bữa sáng trên bàn, nói: “Đây đều là đồ ăn của công nhân, ăn quen không?”
Đóa Lai vội vàng gật đầu: “Không có gì là không quen hết”
Bàng Suất cười cười, sau đó đứng trước mặt Đóa Lai mặc quần đùi. Bàng Suất có thói quen sau khi tắm rửa xong sẽ hút thuốc, giống như rễ cây ăn sâu vào trong đất, không thể nhổ ra được.
Bàng Suất ngồi đối diện Đóa Lai hút thuốc, nói: “Ăn nhanh rồi theo tôi ra ngoài một chuyến”
“Ừm” Đóa Lai trả lời xong rồi bưng bát lên ăn, từng sợi từng sợi mì một. Cứ như thế, ánh mắt Đóa Lai vẫn như cũ không rời khỏi người Bàng Suất. Cậu cúi đầu, ánh mắt xuyên qua chiếc bàn nhỏ nhìn xuống dưới thân Bàng Suất. Sau khi tắm rửa xong, hắn cũng không thèm lau khô nước trên người, từng đường nét trên cơ thể của Bàng Suất cứ thế lộ ra trước mắt cậu không sót thứ gì.
Đóa Lai càng ngắm càng kích động, mà càng kích động lại càng có cảm giác, trong chốc lát liền cương cứng hoàn toàn. Cùng lúc đó, Đóa Lai đột nhiên cảm giác có cái gì nóng nóng chảy trong mũi ra, từng giọt từng giọt nhỏ xuống bát mì.
Bàng Suất đang hút thuốc nhìn thấy Đóa Lai thì không khỏi trợn to mắt: “Đm, sao cậu lại chảy máu mũi?”
Bình luận truyện