Xuẩn Xuẩn Dũ Động
Chương 6: Thân mật khăng khít
Đóa Lai cuối cùng cũng thực hiện được ước nguyện hôn môi Bàng Suất, giống y như cậu suy đoán, khuôn miệng của Bàng Suất nhìn rất đẹp, cậu nhỏ bên dưới trở nên hơi cương, trong dạ dày còn hơi rượu nồng đậm. Điểu thiếu sót duy nhất chính là Bàng Suất bất động không nhúc nhích, một chút phản ứng cũng chẳng có. Đóa Lai liếm mút nửa ngày mới thỏa mãn cùng Bàng Suất tách rời.
Đêm còn dài đằng đẵng, Đóa Lai còn một đống thời gian để thưởng thức hắn cơ mà lo gì. Nhưng mà điều quan trọng là…làm sao để cởi được bộ đồ ướt sũng trên người Bàng Suất ra. Bàng Suất tuy là về nhà bằng ô tô, nhưng mà đồ trên người vẫn ướt, đặc biệt là phần mép quần dưới chân và đôi giày da kia.
Lúc Đóa Lai thay Bàng Suất cởi áo quần, cậu cố gắng thực hiện các thao tác hết sức nhẹ nhàng, sợ đánh thức người kia. Đầu tiên, Đóa Lai cởi quần áo lót của hắn, cùng lúc đó, ánh mắt lại hướng Bàng Suất ngắm nghía thêm một lần nữa, tay phải của cậu chạm nhẹ hình xăm trên bả vai của Bàng Suất, vuốt ve vài cái, không thể không thừa nhận, thân hình của Bàng Suất thật sự rất đẹp, khiến cậu quyến luyến không rời. Sau đó, Đóa Lai tháo thắt lưng của hắn, lại dời xuống chân của hắn, cởi đôi giày da sủng nước ra, Đóa Lai hai tay cầm ống quần của Bàng Suất, dùng sức kéo xuống.
Đóa Lai rất muốn phơi quần áo của Bàng Suất ngoài sân thượng, nhưng mà cậu lại sợ sáng sớm hôm sau tỉnh giấc Bàng Suất lại phát hiện điều bất thường, không còn cách nào khác bèn tiện tay ném xuống đất. Về phần cái quần cọc trên người Bàng Suất, Đóa Lai hết nhẫn đến nhịn không dám xuống tay với nó, cậu phẫy chân ném đôi dép lê đang mang qua một bên rồi chậm rãi tiến lại gần Bàng Suất, kích động đưa tay nhéo nhéo gương mặt của Bàng Suất, lúc thu tay lại, Đóa Lai khẽ cười khanh khách.
Tim của Đóa Lai không còn đập nhanh như vừa rồi nữa, trở nên thật bình tĩnh khoái trá, cậu ngồi xếp bằng ở một bên ngắm Bàng Suất. Rất lâu sau đó, cho đến khi Bàng Suất đột nhiên trở mình một cái, tay phải tùy ý khoát lên cái gối bên cạnh.
Bàng Suất đột nhiên thay đổi tư thế như vậy làm cho Đóa Lai có một linh cảm mới, đầu tiên cậu lấy chăn đắp lên người Bàng Suất, sau đó chính mình chui vào, chậm rãi nép trong lồng ngực của Bàng Suất. Đóa Lai gối đầu trên cánh tay của Bàng Suất, hạnh phúc xoay người mặt đối mặt với hắn, rốt cuộc cũng không chịu đựng được nữa, Đóa Lai lại dựa vào hắn trườn lên, cảm nhận đôi môi mang theo hơi rượu.
Bàng Suất tựa như cảm nhận được gì, cơ thể hơi giật giật, đột nhiên mở mắt.
Đóa Lai bị hai con mắt đột nhiên mở ra dọa đến run run, đúng lúc cậu hoang mang lo sợ tột cùng, Bàng Suất thế mà lại nhắm hai mắt lại, tay kia rất nhanh đã khoát trên lưng của cậu, sau đó dùng sức đem Đóa Lai ôm trọn trong lồng ngực, nhỏ giọng nói:
“Hoa chó con, sao em lại đến đây?”
Trong lòng Đóa Lai ngoài hoảng sợ còn rất bực bội, ai là Hoa chó con vậy?
“Nhớ anh phải không?” Bàng Suất lại nói chuyện.
Đóa Lai theo bản năng nuốt nước miếng, bất chấp trả lời: “Ừm, rất nhớ!”
Cánh tay Bàng Suất lại càng thêm lực, hận không thể đem Đóa Lai nhập vào trong người, hắn đặt cằm trên đỉnh đầu của Đóa Lai, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà anh không nhớ em.”
Đóa Lai không nghĩ Bàng Suất lại nói như vậy, trong nhất thời không biết nên trả lời như thế nào mới đúng, im lặng một lúc, sau đó Đóa Lai đột nhiên nhớ đến bức ảnh chụp trong điện thoại của Bàng Suất, vì muốn xác định dự đoán của mình, Đóa Lai thử nói: “Vậy tại sao anh còn để ảnh của em trong điện thoại?”
Đóa Lai lo lắng chờ đợi, đợi cả nửa ngày cũng không nhận được câu trả lời.
Bàng Suất đang ngủ say, giống như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra, dưới tác dụng của cồn giống như tự mình tìm Chu Công* nói chuyện phiếm vậy. Đóa Lai tuy rằng không biết được điều muốn biết, nhưng cậu vẫn thở dài nhẹ nhõm.
(Chu Công là nhà chính trị, nhà quân sự, nhà tư tưởng kiệt xuất thời Tây Chu, ông được tôn là người đặt nền móng của Nho học. Khổng Tử là thánh nhân cổ đại rất được tôn kính, trong Luận ngữ cũng có đoạn viêt “ Thậm hề ngô suy dã! Cửu hỹ ngộ bất phụ mộng kiến Chu Công!” (Đáng thương thay! Đạo của ta suy rồi! Đã lâu ta không còn mơ thấy Chu Công nữa!) Nguồn: Thiệu Vĩ Hoa)
Một đêm như vậy, Đóa Lai ngủ ở trong lòng Bàng Suất, không thay đổi tư thế, mãi cho đến khi trời sáng. Sáng sớm hôm sau, Đóa Lai cảm thấy đùi như bị vật gì đâm vào, sau khi làm rõ là cái đó đó (JJ đó =))) , Đóa Lai mở to mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, Đóa Lai nhẹ nhàng nâng cánh tay của Bàng Suất đang khoác trên lưng mình, nhanh chân nhanh tay đi xuống giường.
Đóa Lai không thể tiếp tục ở lại chỗ này được, cậu phải rời đi trước khi Bàng Suất tỉnh giấc, bằng không chắc chắn chuyện này sẽ rất ồn ào. Trước khi đi, Đóa Lai cố ý dùng điện thoại Bàng Suất gọi đến điện thoại của mình, sau đó xóa lịch sử cuộc gọi đi, đặt điện thoại lại chỗ cũ, Đóa Lai giúp Bàng Suất chỉnh lại chăn cho ngay ngắn, lại nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn một cái, lúc này mới luyến tiếc ra khỏi phòng của Bàng Suất.
Bây giờ đã 6 rưỡi sáng, Đóa Lai vừa mới mở cửa phòng mình, vừa lúc ấy lại đụng phải Lương Sinh mới rời giường.
Lương Sinh phơi trym ăn miếng bánh ngô uống miếng trà, lúc nhìn thấy Đóa Lai mặc áo ba lỗ quần cộc từ bên ngoài bước vào, cậu trừng lớn hai mắt đầy kinh ngạc: “Đóa Lai, mới sáng sớm mà cậu đi đâu vậy?”
Đóa Lai vội vàng đóng cửa phòng, cười nói: “Không có đâu.”
“Không hợp lí, nhất định là có chuyện gì rồi!!!” Lương Sinh buông chén trà, nhìn Đóa Lai từ trên xuống dưới: “Cậu đang mặc đồ ngủ, nói đi, cậu đã làm cái gì rồi?!!”
Lương Sinh tự nhận cậu là người có ánh mắt nham hiểm, liếc mắt một cái là có thể biết tỏng Đóa Lai có vấn đề.
Đóa Lai xấu hổ gãi đầu: “Tớ nói cho cậu nghe, nhưng mà cậu cũng đừng có chửi tớ nha”
“Yên tâm, tớ cam đoan sẽ không chửi cậu!” Lương Sinh vỗ ngực nói.
Đóa Lai ho khan hai tiếng, vui vẻ nói: “Đêm hôm qua tớ qua phòng bên cạnh ngủ ké.”
Lương Sinh hoàn toàn bị sốc, sửng sốt hơn nửa ngày mới lắp ba lắp bắp: “Cậu…cậu thông đồng với cái tên họ Bàng kia à??”
Đóa Lai lắc lắc đầu: “Sao có thể như vậy được.” Đóa Lai đi lướt qua Lương Sinh rồi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách: “Tối hôm qua hắn uống rất nhiều rượu, lúc về nhà quên đóng cửa, vì thế tớ liền…” Đóa Lai nhìn Lương Sinh, cố tình trừng mắt.
“** má” Lương Sinh giơ ngón cái: “Cậu cứ thế lén lút đi vào trong? Thật đúng là bạo dạn!”
Đóa Lai xấu hổ nói: “Lúc ấy tớ sợ muốn chết.”
Lương Sinh không để tâm tới những lời này, đi thẳng vào trọng tâm: “Kể tớ nghe xem, cậu với hắn đã làm cái gì rồi?”
“Cũng không có gì hết á, hắn uống say bí tỉ, tớ giúp hắn cởi áo quần, sau đó ôm hắn ngủ một đêm.” Đóa Lai vuốt vuốt mũi: “Sáng sớm nay tớ sợ hắn tỉnh dậy nên liền vội vàng chạy về đây này.”
Lương Sinh nghe kể lửa giận trong lòng cháy phừng phực, từ từ đứng lên: “Tớ nói cậu đó Đóa Lai, cậu có biết cái này là gì không? Là cơ hội ngàn năm có một đó, cậu cứ như vậy mà bỏ qua à??!!! Làm tí có chết ai đâu chứ?”
Đóa Lai dở khóc dở cười nói: “Đối với tớ mà nói, như vậy là đã đủ lắm rồi, làm sao còn dám mong muốn cái khác, hơn nữa,…” Đóa Lai đứng dậy nói: “Làm vậy chắc tớ sẽ bị sét đánh mất”. Nói xong Đóa Lai vừa cười vừa đi vào phòng bếp.
Lương Sinh tức giận mang theo ý tớ nhất định phải dạy hư cậu tiến vào: “Nếu đổi lại là tớ, tớ nhất định sẽ làm full combo.”
Đóa Lai đổ nước vào nồi rồi bắc lên bếp nấu, sau đó quay mặt nhìn Lương Sinh hát: “Đáng tiếc không phải cậu, tiếp đãi hắn đến cùng” (Này là bé Đóa đang chế lại lời bài “Đáng tiếc không phải em”) Hát xong, Đóa Lai cất tiếng cười to.
Lương Sinh trở mặt khinh bỉ: “Đệt, xem như tớ chưa nói gì đi.” Lương Sinh nhìn nồi nước, hỏi: “Cậu nấu nước này là định nấu cho hắn cái gì đấy?”
“Đúng là người hiểu tớ chỉ có mình cậu.” Đóa Lai nháy mắt với Lương Sinh rồi nói: “Nước này để nấu mì, tí nữa cậu giúp tớ đem qua nha.”
“Ớ lại là sao lại là tớ đem qua? Không phải cậu đã ngủ nguyên một đêm với hắn rồi à, còn ngại gì mà không tự mình đưa nữa?”
Đóa Lai cười ngây ngô nói: “Hiện tại chưa phải là thời điểm thích hợp.”
“Vậy cậu không sợ hắn nhận sai ngươi, sẽ thích nhầm tớ sao?”
Đóa Lai đảo mắt, cười nói: “Không sợ, không sợ tí nào cả!”
“Đệt, cậu đang cố ý thử tớ đó à?” Lương Sinh cố tình oán giận nói.
“Cậu đừng có nói càn, tớ không có ý đó” Đóa Lai giang tay ôm Lương Sinh nói: “Không phải cậu nói hắn là thẳng nam sao? Mặc kệ là cậu hay là tớ, cả hai đều không có khả năng.”
Lương Sinh nhún nhún vai: “Xem như tớ chưa nói gì đi.” Lương Sinh ngáp một cái, gạt tay Đóa Lai qua đi ra ngoài: “Tớ nghĩ là tớ cũng muốn có một đêm như vậy lắm nha~”
Đóa Lai nhìn bóng dáng Lương Sinh rời đi rồi cười cười, đúng lúc cậu chuẩn bị tiếp tục nấu mì, Lương Sinh ở phòng khách căng cổ ré to: “Cậu liệu hồn mà quậy tanh bành phòng bếp của tớ đi, tớ sẽ kể cho hắn nghe hết mọi chuyện cho cậu xem!!!”
Đóa Lai cuống quýt nói: “Cậu yên tâm đi!”
Đóa Lai nhanh nhảu trả lời như vậy khiến Lương Sinh nổi hứng muốn đùa giỡn, lại hét to: “Cuối tháng tăng tiền thưởng cho tớ, nếu không tớ kể cho hắn nghe hết!”
Đóa Lai trở mặt khinh bỉ: “Cho dù cậu không ép buộc cuối tháng tớ vẫn sẽ thưởng thêm tiền cho cậu.”
Lương Sinh nhất thời cảm thấy thật mĩ mãn, đắc ý rung đùi trở về phòng của mình.
Đóa Lai ở trong bếp bận tới bận lui, sau khi nấu mì xong, cậu gọt hai quả táo, ước chừng xấp xỉ thời gian, Đóa Lai chạy về phòng của mình, núp sau cánh cửa sổ nhìn trộm phòng bên cạnh.
Bàng Suất đã thức dậy, hoàn toàn là bị khát đến tỉnh giấc, sau khi uống nước thì ngủ lại không được, trong đầu hắn đều là chuyện khánh thành trung tâm tắm rửa, còn tất cả những chuyện xảy ra sau đó, hắn ngay cả một chút xíu cũng chẳng nhớ được cái gì.
“Sinh cục cưng, Sinh cục cưng…” Đóa Lai chạy đến cửa phòng Lương Sinh gọi: “Sinh cục cưng, hắn dậy rồi, cậu giúp tớ đem đồ ăn qua với, nếu hắn hỏi cậu sao cậu biết hắn uống rượt thì cậu nói là…”
“Tớ hiểu tớ biết rồi, cậu cứ yên tâm đi, tớ có cách đối phó hoàn hảo rồi.” Lương Sinh cướp lời của Đóa Lai, đi thẳng đến phòng bếp, bưng bát mì nóng hổi cùng táo đi ra, vừa ra đến trước cửa, Lương Sinh cười nói: “Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Lương Sinh ra khỏi cửa, Đóa Lai vẫn núp ra sau cửa nhìn lén.
Bàng Suất nghe tiếng gõ cửa, hắn đi ra mở cửa, nhìn thấy người trước mặt đang cười tươi thì hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Anh tỉnh rượu rồi hả?”
Bàng Suất cau
mày hỏi: “Sao cậu biết tôi uống rượu?”
Bàng Suất cười, nâng tô mì cùng quả táo trên tay: “Tối hôm qua anh uống siêu nhiều, nôn mửa quá trời trước cửa phòng em, chính là em đã giúp anh mở cửa phòng chứ còn ai nữa, anh không nhớ à?”
Bàng Suất vừa nghe vừa cảm thấy bất an, lúng túng nói: “Ai da, tối hôm qua tôi uống nhiều thật, rất xin lỗi nha ông anh.”
“Không có gì đâu, đều là hàng xóm cả mà.” Lương Sinh cười nói “Em sợ anh uống rượu nhiều khiến dạ dày lên cơn đau nên chuẩn bị giúp anh tô mì, còn có quả táo này sau khi ăn trong thì tráng miệng.”
Bàng Suất vội vàng nói: “Thật sự phiền cậu rồi.”
“Đừng khách sáo, đều là hàng xóm cả mà.” Lương Sinh hai tay đưa đồ cho Bàng Suất.
Bàng Suất nhận lấy, sau đó liền hỏi: “Ông anh đây là ở một mình hay sao?”
Lương Sinh sửng sốt, vội vàng nói: “Đúng vậy, em ở một mình, ông nội của em ở vùng ngoại ô.”
Bàng Suất gật gật đầu: “Ra là vậy, rất cảm ơn cậu.”
Lương Sinh không dám tán gẫu nhiều, liền trở về vội vàng mở cửa phòng.
“Mẹ ơi, tớ sợ muốn chết đi được!” Lương Sinh vỗ vỗ ngực nói: “Hắn hỏi tớ có phải tớ ở một mình hay không, cậu nói xem có phải hắn nghi ngờ gì rồi không?” Lương Sinh nhìn Đóa Lai nói.
Đóa Lai cười nói: “Cho dù hắn có nghi ngờ đi chăng nữa, cậu cứ trả lời với hắn là cậu ở một mình.”
Lương Sinh sửng sốt, lo lắng nói: “Ớ như vậy tớ nói đúng rồi à?”
“Ừ, nói vậy là tốt quá rồi.” Đóa Lai nhếch miệng cười nói.
“Vậy là được rồi, tớ còn tưởng mình nói sai rồi chứ.” Lương Sinh chạy đến bàn cầm ly nước lên uống mấy ngụm liền: “Hôm nay tớ qua tiệm, cậu có qua không?”
Đóa Lai suy nghĩ rồi lại nói: “Sinh cục cưng, tớ nhớ hình như cậu có một sim điện thoại không dùng đến, chỉ dùng để làm chứng minh nhân dân thôi đúng không?”
“Ai nói dùng để làm chứng minh thế?” Lương Sinh cười nói: “Sim điện thoại đó không tên không họ.”
Đóa Lai hết sức phấn khởi nói: “Vậy bán cho tớ đi nha~?”
Lương Sinh trầm mặc, hừ một tiếng: “Cậu đang chỉnh tớ à? Hai đứa mình thân thiết như vậy, không phải chỉ là cái sim điện thoại thôi sao, cứ cầm dùng đi, bên trong còn có 50 tệ tiền nhắn gọi nữa đó.”
Đóa Lai vui đùa nói: “Vậy đa tạ Lương Sinh cục cưng cưa cưa.”
“Đệt.” Lương Sinh trừng mắt liếc Đóa Lai một cái, sau đó vào trong phòng đem sim điện thoại ra.
Đóa Lai nhận lấy sim điện thoại, trước tiên là trở về phòng, sau đó mở số điện thoại của Bàng Suất mà cậu đã lưu lại, lập tức đổi sim, gửi tin nhắn cho Bàng Suất.
“Ngủ dậy chưa?”
Tin nhắn vừa được gửi đi, Đóa Lai liền vội vàng núp sau một bên cửa sổ nhìn phòng cách vách.
Bàng Suất nghe tiếng chuông điện thoại reng lên ở trên đầu giường, cầm lên thì thấy một dãy số lạ, hắn trả lời:
“Dậy rồi, ai đó?”
Đóa Lai hé miệng cười khúc khích, nhắn lại: “Nhớ anh.”
Sau khi Bàng Suất nhận được tin nhắn hắn không hiểu mô tê gì cả, nghĩ là bọn Chúc Khải với Côn Khải bày trò giỡn hắn, không chút khách khí nhắn lại: “Cút đi lũ bò.”
Đóa Lai đọc tin nhắn vừa gửi đến, nhịn cười nhắn: “Em thích anh.”
Bàng Suất chuẩn bị đặt điện thoại xuống để đi rửa mặt, kết quả điện thoại lại reng, nhìn thấy nội dung tin nhắn vừa gửi, không nói hai lời liền gọi điện qua.
Di động của Đóa Lai để chế độ rung, lúc nhìn thấy thông báo cuộc gọi đến, tim của Đóa Lai đập càng nhanh hơn, nhưng cậu vẫn nhấn điện thoại nghe máy.
Đóa Lai vừa mới áp tai lên điện thoại đã nghe được tiếng Bàng Suất mắng: “Ai đó, sáng sớm đã nổi điên, thiếu đòn đúng không?”
Đóa Lai đến thở cũng không dám thở mạnh, vẫn không nhúc nhích nghe.
Bàng Suất bực bội nhìn điện thoại: “Nói chuyện đi chứ, cậu là ai?”
Đóa Lai vội vàng ngắt điện thoại, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm một.
Bàng Suất nghe tiếng tút tút, mở miệng mắng: “Đệt”. Nói xong, Bàng Suất ném điện thoại qua một bên, đi vào WC.
Đóa Lai ở trong phòng kích động một hồi lâu, nhớ tới lời Bàng Suất nói vừa rồi, cảm giác nào đó đang ẩn núp ở trong thân thể lại bắt đầu rục rịch, cậu cầm lấy di động nhắn nhắn cho Bàng Suất một tin: “Em thích anh.” Lúc gửi xong, Đóa Lai vội vàng tắt điện thoại, đổi về sim điện thoại của mình.
Bàng Suất rửa mặt đi ra, ngồi trong phòng khách lấy tô mì một hơi húp hết, lại cầm theo quả táo đi ra cửa. Khi khóa cửa, Bàng Suất nhìn phòng bên cạnh, lại nhìn nhìn quả táo đã cắn một nửa, khóe miệng không khỏi cong lên, dường như hắn đã đoán được điều gì.
Đóa Lai nghe tiếng Bàng Suất khóa cửa xuống lầu, cậu vội vàng thay giày, đi ra ra khỏi nhà.
Tối hôm qua, Bàng Suất uống rất nhiều rượu, cho nên hắn không lái xe về nhà được, hắn chỉ có thể đi bộ đến ngã tư đường bắt xe. Trên đường đi, Bàng Suất gọi điện thoại cho Chúc Khải, giọng Chúc Khải trong điện thoại giống như mới vừa tỉnh, vừa ngáp vừa nói: “Suất ca, ngài có thể sáng sớm đừng đánh thức người ta dậy được không?”
Bàng Suất cười nói: “Tao hỏi mày này Chúc Khải, tối hôm qua mày thay ảnh nền điện thoại của tao à?”
Chúc Khải ở đầu dây bên kia sửng sốt: “** má, bố mày đéo rảnh đến mức tự tiện xem điện thoại người khác.” Chúc Khải cầm điện thoại lắc lắc cổ, trêu ghẹo nói: “Suất ca, hình nền điện thoại của mày là gì vậy? Chia sẻ cho bạn thân cái coi?!”
Bàng Suất cau mày hỏi: “Không phải mày đổi, chẳng nhẽ là quỷ đổi à?”
“Quỷ đổi hay không tao biết đéo” Chúc Khải cười nói: “Còn không mau khai ra, ảnh gì đó? Không phải là ảnh chụp cô bé nhà nào đó chứ?”
“Mày quản tao à?” Bàng Suất cười cười nói: “Đúng rồi, kể mày nghe cái này, hàng xóm của tao là gay*”
(Trong bản gốc, tác giả dùng từ “thủy tinh” (玻璃), mình không hiểu rõ tại sao lại dùng từ này nên lên Baidu tìm hiểu, nhưng vẫn chỉ là những định nghĩa về thủy tinh thông thường. Tuy nhiên, trong đó có một thông tin là: các phần tử trong thủy tinh sắp xếp bất quy tắc, có hướng đồng tính. Cho nên theo suy đoán của mình, “thủy tinh” ở đây theo ý của tác giả là “người đồng tính”, mình không chắc chắn về dự đoán này nhưng đặt trong ngữ cảnh, mình cảm thấy nó mang ý đúng nên mình để là “gay”. Nếu mọi người biết chính xác nghĩa của từ này trong ngữ cảnh này là gì thì cmt bên dưới để mình sửa nha, cảm ơn mọi người ❤)
“Á đù đùa à?” Chúc Khải đang nằm trên giường lập tức ngồi bật dậy: “Hàng xóm nhà mày là gay? Sao mày biết tên đó là gay?”
“Tao đau dạ dày, cậu ấy nấu cháo cho tao ăn, tao uống rượu, cậu ấy đem mì qua cho tao…” Bàng Suất nhịn không được cười nói: “Ngẫm lại thì không sao cả, cậu ấy rất thú vị.”
Chúc Khải ở đầu dây bên này vỗ đùi: “** má, thích mày rồi à?”
Bàng Suất gật đầu: “Có thể lắm.”
“Nhìn mày kìa, tao thấy mày thật muốn hưởng thụ cảm giác này?” Chúc Khải trêu chọc nói.
“Cút đi.” Bàng Suất cười mắng.
Chúc Khải ở đầy dây bên kia cười nói: “Tao nghe bọn Côn Tử kể mày với Trang Hào đối xử với một gay rất tốt, chuyện này có thật không?”
Bàng Suất cười cười: “Mày quản tao được à, cúp máy đây.” Bàng Suất cúp điện thoại, ở đường cái chờ bắt taxi, hắn đợi hơn mười phút, nếu không phải là không có xe thì cũng là trên xe đã có người, không còn cách nào khác, Bàng Suất quyết định đi phương tiện giao thông công cộng.
Lúc Bàng Suất đến trạm xe, Đóa Lai vẫn luôn đi phía sau Bàng Suất, những lời Bàng Suất nói chuyện qua điện thoại cậu đều nghe rõ, những lời này, phủ định hoàn toàn những suy đoán của cậu, hắn là thẳng, hắn thích nữ.
Một chiếc xe buýt chậm rãi chạy đến, cửa xe mở ra trong nháy mắt, Đóa Lai ở phía sau Bàng Suất vội bước theo hắn lên xe. Mới sáng sớm, người trên xe buýt rất đông, Đóa Lai và Bàng Suất nhanh chóng bị đẩy xuống giữa xe, Bàng Suất đứng ở trước, Đóa Lai đứng sau, lưng dính với ngực, thân mật khăng khít.
Xe chạy, theo nhịp độ lắc lư của xe, Đóa Lai cùng Bàng Suất càng dính sát nhau hơn.
Đêm còn dài đằng đẵng, Đóa Lai còn một đống thời gian để thưởng thức hắn cơ mà lo gì. Nhưng mà điều quan trọng là…làm sao để cởi được bộ đồ ướt sũng trên người Bàng Suất ra. Bàng Suất tuy là về nhà bằng ô tô, nhưng mà đồ trên người vẫn ướt, đặc biệt là phần mép quần dưới chân và đôi giày da kia.
Lúc Đóa Lai thay Bàng Suất cởi áo quần, cậu cố gắng thực hiện các thao tác hết sức nhẹ nhàng, sợ đánh thức người kia. Đầu tiên, Đóa Lai cởi quần áo lót của hắn, cùng lúc đó, ánh mắt lại hướng Bàng Suất ngắm nghía thêm một lần nữa, tay phải của cậu chạm nhẹ hình xăm trên bả vai của Bàng Suất, vuốt ve vài cái, không thể không thừa nhận, thân hình của Bàng Suất thật sự rất đẹp, khiến cậu quyến luyến không rời. Sau đó, Đóa Lai tháo thắt lưng của hắn, lại dời xuống chân của hắn, cởi đôi giày da sủng nước ra, Đóa Lai hai tay cầm ống quần của Bàng Suất, dùng sức kéo xuống.
Đóa Lai rất muốn phơi quần áo của Bàng Suất ngoài sân thượng, nhưng mà cậu lại sợ sáng sớm hôm sau tỉnh giấc Bàng Suất lại phát hiện điều bất thường, không còn cách nào khác bèn tiện tay ném xuống đất. Về phần cái quần cọc trên người Bàng Suất, Đóa Lai hết nhẫn đến nhịn không dám xuống tay với nó, cậu phẫy chân ném đôi dép lê đang mang qua một bên rồi chậm rãi tiến lại gần Bàng Suất, kích động đưa tay nhéo nhéo gương mặt của Bàng Suất, lúc thu tay lại, Đóa Lai khẽ cười khanh khách.
Tim của Đóa Lai không còn đập nhanh như vừa rồi nữa, trở nên thật bình tĩnh khoái trá, cậu ngồi xếp bằng ở một bên ngắm Bàng Suất. Rất lâu sau đó, cho đến khi Bàng Suất đột nhiên trở mình một cái, tay phải tùy ý khoát lên cái gối bên cạnh.
Bàng Suất đột nhiên thay đổi tư thế như vậy làm cho Đóa Lai có một linh cảm mới, đầu tiên cậu lấy chăn đắp lên người Bàng Suất, sau đó chính mình chui vào, chậm rãi nép trong lồng ngực của Bàng Suất. Đóa Lai gối đầu trên cánh tay của Bàng Suất, hạnh phúc xoay người mặt đối mặt với hắn, rốt cuộc cũng không chịu đựng được nữa, Đóa Lai lại dựa vào hắn trườn lên, cảm nhận đôi môi mang theo hơi rượu.
Bàng Suất tựa như cảm nhận được gì, cơ thể hơi giật giật, đột nhiên mở mắt.
Đóa Lai bị hai con mắt đột nhiên mở ra dọa đến run run, đúng lúc cậu hoang mang lo sợ tột cùng, Bàng Suất thế mà lại nhắm hai mắt lại, tay kia rất nhanh đã khoát trên lưng của cậu, sau đó dùng sức đem Đóa Lai ôm trọn trong lồng ngực, nhỏ giọng nói:
“Hoa chó con, sao em lại đến đây?”
Trong lòng Đóa Lai ngoài hoảng sợ còn rất bực bội, ai là Hoa chó con vậy?
“Nhớ anh phải không?” Bàng Suất lại nói chuyện.
Đóa Lai theo bản năng nuốt nước miếng, bất chấp trả lời: “Ừm, rất nhớ!”
Cánh tay Bàng Suất lại càng thêm lực, hận không thể đem Đóa Lai nhập vào trong người, hắn đặt cằm trên đỉnh đầu của Đóa Lai, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà anh không nhớ em.”
Đóa Lai không nghĩ Bàng Suất lại nói như vậy, trong nhất thời không biết nên trả lời như thế nào mới đúng, im lặng một lúc, sau đó Đóa Lai đột nhiên nhớ đến bức ảnh chụp trong điện thoại của Bàng Suất, vì muốn xác định dự đoán của mình, Đóa Lai thử nói: “Vậy tại sao anh còn để ảnh của em trong điện thoại?”
Đóa Lai lo lắng chờ đợi, đợi cả nửa ngày cũng không nhận được câu trả lời.
Bàng Suất đang ngủ say, giống như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra, dưới tác dụng của cồn giống như tự mình tìm Chu Công* nói chuyện phiếm vậy. Đóa Lai tuy rằng không biết được điều muốn biết, nhưng cậu vẫn thở dài nhẹ nhõm.
(Chu Công là nhà chính trị, nhà quân sự, nhà tư tưởng kiệt xuất thời Tây Chu, ông được tôn là người đặt nền móng của Nho học. Khổng Tử là thánh nhân cổ đại rất được tôn kính, trong Luận ngữ cũng có đoạn viêt “ Thậm hề ngô suy dã! Cửu hỹ ngộ bất phụ mộng kiến Chu Công!” (Đáng thương thay! Đạo của ta suy rồi! Đã lâu ta không còn mơ thấy Chu Công nữa!) Nguồn: Thiệu Vĩ Hoa)
Một đêm như vậy, Đóa Lai ngủ ở trong lòng Bàng Suất, không thay đổi tư thế, mãi cho đến khi trời sáng. Sáng sớm hôm sau, Đóa Lai cảm thấy đùi như bị vật gì đâm vào, sau khi làm rõ là cái đó đó (JJ đó =))) , Đóa Lai mở to mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, Đóa Lai nhẹ nhàng nâng cánh tay của Bàng Suất đang khoác trên lưng mình, nhanh chân nhanh tay đi xuống giường.
Đóa Lai không thể tiếp tục ở lại chỗ này được, cậu phải rời đi trước khi Bàng Suất tỉnh giấc, bằng không chắc chắn chuyện này sẽ rất ồn ào. Trước khi đi, Đóa Lai cố ý dùng điện thoại Bàng Suất gọi đến điện thoại của mình, sau đó xóa lịch sử cuộc gọi đi, đặt điện thoại lại chỗ cũ, Đóa Lai giúp Bàng Suất chỉnh lại chăn cho ngay ngắn, lại nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn một cái, lúc này mới luyến tiếc ra khỏi phòng của Bàng Suất.
Bây giờ đã 6 rưỡi sáng, Đóa Lai vừa mới mở cửa phòng mình, vừa lúc ấy lại đụng phải Lương Sinh mới rời giường.
Lương Sinh phơi trym ăn miếng bánh ngô uống miếng trà, lúc nhìn thấy Đóa Lai mặc áo ba lỗ quần cộc từ bên ngoài bước vào, cậu trừng lớn hai mắt đầy kinh ngạc: “Đóa Lai, mới sáng sớm mà cậu đi đâu vậy?”
Đóa Lai vội vàng đóng cửa phòng, cười nói: “Không có đâu.”
“Không hợp lí, nhất định là có chuyện gì rồi!!!” Lương Sinh buông chén trà, nhìn Đóa Lai từ trên xuống dưới: “Cậu đang mặc đồ ngủ, nói đi, cậu đã làm cái gì rồi?!!”
Lương Sinh tự nhận cậu là người có ánh mắt nham hiểm, liếc mắt một cái là có thể biết tỏng Đóa Lai có vấn đề.
Đóa Lai xấu hổ gãi đầu: “Tớ nói cho cậu nghe, nhưng mà cậu cũng đừng có chửi tớ nha”
“Yên tâm, tớ cam đoan sẽ không chửi cậu!” Lương Sinh vỗ ngực nói.
Đóa Lai ho khan hai tiếng, vui vẻ nói: “Đêm hôm qua tớ qua phòng bên cạnh ngủ ké.”
Lương Sinh hoàn toàn bị sốc, sửng sốt hơn nửa ngày mới lắp ba lắp bắp: “Cậu…cậu thông đồng với cái tên họ Bàng kia à??”
Đóa Lai lắc lắc đầu: “Sao có thể như vậy được.” Đóa Lai đi lướt qua Lương Sinh rồi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách: “Tối hôm qua hắn uống rất nhiều rượu, lúc về nhà quên đóng cửa, vì thế tớ liền…” Đóa Lai nhìn Lương Sinh, cố tình trừng mắt.
“** má” Lương Sinh giơ ngón cái: “Cậu cứ thế lén lút đi vào trong? Thật đúng là bạo dạn!”
Đóa Lai xấu hổ nói: “Lúc ấy tớ sợ muốn chết.”
Lương Sinh không để tâm tới những lời này, đi thẳng vào trọng tâm: “Kể tớ nghe xem, cậu với hắn đã làm cái gì rồi?”
“Cũng không có gì hết á, hắn uống say bí tỉ, tớ giúp hắn cởi áo quần, sau đó ôm hắn ngủ một đêm.” Đóa Lai vuốt vuốt mũi: “Sáng sớm nay tớ sợ hắn tỉnh dậy nên liền vội vàng chạy về đây này.”
Lương Sinh nghe kể lửa giận trong lòng cháy phừng phực, từ từ đứng lên: “Tớ nói cậu đó Đóa Lai, cậu có biết cái này là gì không? Là cơ hội ngàn năm có một đó, cậu cứ như vậy mà bỏ qua à??!!! Làm tí có chết ai đâu chứ?”
Đóa Lai dở khóc dở cười nói: “Đối với tớ mà nói, như vậy là đã đủ lắm rồi, làm sao còn dám mong muốn cái khác, hơn nữa,…” Đóa Lai đứng dậy nói: “Làm vậy chắc tớ sẽ bị sét đánh mất”. Nói xong Đóa Lai vừa cười vừa đi vào phòng bếp.
Lương Sinh tức giận mang theo ý tớ nhất định phải dạy hư cậu tiến vào: “Nếu đổi lại là tớ, tớ nhất định sẽ làm full combo.”
Đóa Lai đổ nước vào nồi rồi bắc lên bếp nấu, sau đó quay mặt nhìn Lương Sinh hát: “Đáng tiếc không phải cậu, tiếp đãi hắn đến cùng” (Này là bé Đóa đang chế lại lời bài “Đáng tiếc không phải em”) Hát xong, Đóa Lai cất tiếng cười to.
Lương Sinh trở mặt khinh bỉ: “Đệt, xem như tớ chưa nói gì đi.” Lương Sinh nhìn nồi nước, hỏi: “Cậu nấu nước này là định nấu cho hắn cái gì đấy?”
“Đúng là người hiểu tớ chỉ có mình cậu.” Đóa Lai nháy mắt với Lương Sinh rồi nói: “Nước này để nấu mì, tí nữa cậu giúp tớ đem qua nha.”
“Ớ lại là sao lại là tớ đem qua? Không phải cậu đã ngủ nguyên một đêm với hắn rồi à, còn ngại gì mà không tự mình đưa nữa?”
Đóa Lai cười ngây ngô nói: “Hiện tại chưa phải là thời điểm thích hợp.”
“Vậy cậu không sợ hắn nhận sai ngươi, sẽ thích nhầm tớ sao?”
Đóa Lai đảo mắt, cười nói: “Không sợ, không sợ tí nào cả!”
“Đệt, cậu đang cố ý thử tớ đó à?” Lương Sinh cố tình oán giận nói.
“Cậu đừng có nói càn, tớ không có ý đó” Đóa Lai giang tay ôm Lương Sinh nói: “Không phải cậu nói hắn là thẳng nam sao? Mặc kệ là cậu hay là tớ, cả hai đều không có khả năng.”
Lương Sinh nhún nhún vai: “Xem như tớ chưa nói gì đi.” Lương Sinh ngáp một cái, gạt tay Đóa Lai qua đi ra ngoài: “Tớ nghĩ là tớ cũng muốn có một đêm như vậy lắm nha~”
Đóa Lai nhìn bóng dáng Lương Sinh rời đi rồi cười cười, đúng lúc cậu chuẩn bị tiếp tục nấu mì, Lương Sinh ở phòng khách căng cổ ré to: “Cậu liệu hồn mà quậy tanh bành phòng bếp của tớ đi, tớ sẽ kể cho hắn nghe hết mọi chuyện cho cậu xem!!!”
Đóa Lai cuống quýt nói: “Cậu yên tâm đi!”
Đóa Lai nhanh nhảu trả lời như vậy khiến Lương Sinh nổi hứng muốn đùa giỡn, lại hét to: “Cuối tháng tăng tiền thưởng cho tớ, nếu không tớ kể cho hắn nghe hết!”
Đóa Lai trở mặt khinh bỉ: “Cho dù cậu không ép buộc cuối tháng tớ vẫn sẽ thưởng thêm tiền cho cậu.”
Lương Sinh nhất thời cảm thấy thật mĩ mãn, đắc ý rung đùi trở về phòng của mình.
Đóa Lai ở trong bếp bận tới bận lui, sau khi nấu mì xong, cậu gọt hai quả táo, ước chừng xấp xỉ thời gian, Đóa Lai chạy về phòng của mình, núp sau cánh cửa sổ nhìn trộm phòng bên cạnh.
Bàng Suất đã thức dậy, hoàn toàn là bị khát đến tỉnh giấc, sau khi uống nước thì ngủ lại không được, trong đầu hắn đều là chuyện khánh thành trung tâm tắm rửa, còn tất cả những chuyện xảy ra sau đó, hắn ngay cả một chút xíu cũng chẳng nhớ được cái gì.
“Sinh cục cưng, Sinh cục cưng…” Đóa Lai chạy đến cửa phòng Lương Sinh gọi: “Sinh cục cưng, hắn dậy rồi, cậu giúp tớ đem đồ ăn qua với, nếu hắn hỏi cậu sao cậu biết hắn uống rượt thì cậu nói là…”
“Tớ hiểu tớ biết rồi, cậu cứ yên tâm đi, tớ có cách đối phó hoàn hảo rồi.” Lương Sinh cướp lời của Đóa Lai, đi thẳng đến phòng bếp, bưng bát mì nóng hổi cùng táo đi ra, vừa ra đến trước cửa, Lương Sinh cười nói: “Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Lương Sinh ra khỏi cửa, Đóa Lai vẫn núp ra sau cửa nhìn lén.
Bàng Suất nghe tiếng gõ cửa, hắn đi ra mở cửa, nhìn thấy người trước mặt đang cười tươi thì hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Anh tỉnh rượu rồi hả?”
Bàng Suất cau
mày hỏi: “Sao cậu biết tôi uống rượu?”
Bàng Suất cười, nâng tô mì cùng quả táo trên tay: “Tối hôm qua anh uống siêu nhiều, nôn mửa quá trời trước cửa phòng em, chính là em đã giúp anh mở cửa phòng chứ còn ai nữa, anh không nhớ à?”
Bàng Suất vừa nghe vừa cảm thấy bất an, lúng túng nói: “Ai da, tối hôm qua tôi uống nhiều thật, rất xin lỗi nha ông anh.”
“Không có gì đâu, đều là hàng xóm cả mà.” Lương Sinh cười nói “Em sợ anh uống rượu nhiều khiến dạ dày lên cơn đau nên chuẩn bị giúp anh tô mì, còn có quả táo này sau khi ăn trong thì tráng miệng.”
Bàng Suất vội vàng nói: “Thật sự phiền cậu rồi.”
“Đừng khách sáo, đều là hàng xóm cả mà.” Lương Sinh hai tay đưa đồ cho Bàng Suất.
Bàng Suất nhận lấy, sau đó liền hỏi: “Ông anh đây là ở một mình hay sao?”
Lương Sinh sửng sốt, vội vàng nói: “Đúng vậy, em ở một mình, ông nội của em ở vùng ngoại ô.”
Bàng Suất gật gật đầu: “Ra là vậy, rất cảm ơn cậu.”
Lương Sinh không dám tán gẫu nhiều, liền trở về vội vàng mở cửa phòng.
“Mẹ ơi, tớ sợ muốn chết đi được!” Lương Sinh vỗ vỗ ngực nói: “Hắn hỏi tớ có phải tớ ở một mình hay không, cậu nói xem có phải hắn nghi ngờ gì rồi không?” Lương Sinh nhìn Đóa Lai nói.
Đóa Lai cười nói: “Cho dù hắn có nghi ngờ đi chăng nữa, cậu cứ trả lời với hắn là cậu ở một mình.”
Lương Sinh sửng sốt, lo lắng nói: “Ớ như vậy tớ nói đúng rồi à?”
“Ừ, nói vậy là tốt quá rồi.” Đóa Lai nhếch miệng cười nói.
“Vậy là được rồi, tớ còn tưởng mình nói sai rồi chứ.” Lương Sinh chạy đến bàn cầm ly nước lên uống mấy ngụm liền: “Hôm nay tớ qua tiệm, cậu có qua không?”
Đóa Lai suy nghĩ rồi lại nói: “Sinh cục cưng, tớ nhớ hình như cậu có một sim điện thoại không dùng đến, chỉ dùng để làm chứng minh nhân dân thôi đúng không?”
“Ai nói dùng để làm chứng minh thế?” Lương Sinh cười nói: “Sim điện thoại đó không tên không họ.”
Đóa Lai hết sức phấn khởi nói: “Vậy bán cho tớ đi nha~?”
Lương Sinh trầm mặc, hừ một tiếng: “Cậu đang chỉnh tớ à? Hai đứa mình thân thiết như vậy, không phải chỉ là cái sim điện thoại thôi sao, cứ cầm dùng đi, bên trong còn có 50 tệ tiền nhắn gọi nữa đó.”
Đóa Lai vui đùa nói: “Vậy đa tạ Lương Sinh cục cưng cưa cưa.”
“Đệt.” Lương Sinh trừng mắt liếc Đóa Lai một cái, sau đó vào trong phòng đem sim điện thoại ra.
Đóa Lai nhận lấy sim điện thoại, trước tiên là trở về phòng, sau đó mở số điện thoại của Bàng Suất mà cậu đã lưu lại, lập tức đổi sim, gửi tin nhắn cho Bàng Suất.
“Ngủ dậy chưa?”
Tin nhắn vừa được gửi đi, Đóa Lai liền vội vàng núp sau một bên cửa sổ nhìn phòng cách vách.
Bàng Suất nghe tiếng chuông điện thoại reng lên ở trên đầu giường, cầm lên thì thấy một dãy số lạ, hắn trả lời:
“Dậy rồi, ai đó?”
Đóa Lai hé miệng cười khúc khích, nhắn lại: “Nhớ anh.”
Sau khi Bàng Suất nhận được tin nhắn hắn không hiểu mô tê gì cả, nghĩ là bọn Chúc Khải với Côn Khải bày trò giỡn hắn, không chút khách khí nhắn lại: “Cút đi lũ bò.”
Đóa Lai đọc tin nhắn vừa gửi đến, nhịn cười nhắn: “Em thích anh.”
Bàng Suất chuẩn bị đặt điện thoại xuống để đi rửa mặt, kết quả điện thoại lại reng, nhìn thấy nội dung tin nhắn vừa gửi, không nói hai lời liền gọi điện qua.
Di động của Đóa Lai để chế độ rung, lúc nhìn thấy thông báo cuộc gọi đến, tim của Đóa Lai đập càng nhanh hơn, nhưng cậu vẫn nhấn điện thoại nghe máy.
Đóa Lai vừa mới áp tai lên điện thoại đã nghe được tiếng Bàng Suất mắng: “Ai đó, sáng sớm đã nổi điên, thiếu đòn đúng không?”
Đóa Lai đến thở cũng không dám thở mạnh, vẫn không nhúc nhích nghe.
Bàng Suất bực bội nhìn điện thoại: “Nói chuyện đi chứ, cậu là ai?”
Đóa Lai vội vàng ngắt điện thoại, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm một.
Bàng Suất nghe tiếng tút tút, mở miệng mắng: “Đệt”. Nói xong, Bàng Suất ném điện thoại qua một bên, đi vào WC.
Đóa Lai ở trong phòng kích động một hồi lâu, nhớ tới lời Bàng Suất nói vừa rồi, cảm giác nào đó đang ẩn núp ở trong thân thể lại bắt đầu rục rịch, cậu cầm lấy di động nhắn nhắn cho Bàng Suất một tin: “Em thích anh.” Lúc gửi xong, Đóa Lai vội vàng tắt điện thoại, đổi về sim điện thoại của mình.
Bàng Suất rửa mặt đi ra, ngồi trong phòng khách lấy tô mì một hơi húp hết, lại cầm theo quả táo đi ra cửa. Khi khóa cửa, Bàng Suất nhìn phòng bên cạnh, lại nhìn nhìn quả táo đã cắn một nửa, khóe miệng không khỏi cong lên, dường như hắn đã đoán được điều gì.
Đóa Lai nghe tiếng Bàng Suất khóa cửa xuống lầu, cậu vội vàng thay giày, đi ra ra khỏi nhà.
Tối hôm qua, Bàng Suất uống rất nhiều rượu, cho nên hắn không lái xe về nhà được, hắn chỉ có thể đi bộ đến ngã tư đường bắt xe. Trên đường đi, Bàng Suất gọi điện thoại cho Chúc Khải, giọng Chúc Khải trong điện thoại giống như mới vừa tỉnh, vừa ngáp vừa nói: “Suất ca, ngài có thể sáng sớm đừng đánh thức người ta dậy được không?”
Bàng Suất cười nói: “Tao hỏi mày này Chúc Khải, tối hôm qua mày thay ảnh nền điện thoại của tao à?”
Chúc Khải ở đầu dây bên kia sửng sốt: “** má, bố mày đéo rảnh đến mức tự tiện xem điện thoại người khác.” Chúc Khải cầm điện thoại lắc lắc cổ, trêu ghẹo nói: “Suất ca, hình nền điện thoại của mày là gì vậy? Chia sẻ cho bạn thân cái coi?!”
Bàng Suất cau mày hỏi: “Không phải mày đổi, chẳng nhẽ là quỷ đổi à?”
“Quỷ đổi hay không tao biết đéo” Chúc Khải cười nói: “Còn không mau khai ra, ảnh gì đó? Không phải là ảnh chụp cô bé nhà nào đó chứ?”
“Mày quản tao à?” Bàng Suất cười cười nói: “Đúng rồi, kể mày nghe cái này, hàng xóm của tao là gay*”
(Trong bản gốc, tác giả dùng từ “thủy tinh” (玻璃), mình không hiểu rõ tại sao lại dùng từ này nên lên Baidu tìm hiểu, nhưng vẫn chỉ là những định nghĩa về thủy tinh thông thường. Tuy nhiên, trong đó có một thông tin là: các phần tử trong thủy tinh sắp xếp bất quy tắc, có hướng đồng tính. Cho nên theo suy đoán của mình, “thủy tinh” ở đây theo ý của tác giả là “người đồng tính”, mình không chắc chắn về dự đoán này nhưng đặt trong ngữ cảnh, mình cảm thấy nó mang ý đúng nên mình để là “gay”. Nếu mọi người biết chính xác nghĩa của từ này trong ngữ cảnh này là gì thì cmt bên dưới để mình sửa nha, cảm ơn mọi người ❤)
“Á đù đùa à?” Chúc Khải đang nằm trên giường lập tức ngồi bật dậy: “Hàng xóm nhà mày là gay? Sao mày biết tên đó là gay?”
“Tao đau dạ dày, cậu ấy nấu cháo cho tao ăn, tao uống rượu, cậu ấy đem mì qua cho tao…” Bàng Suất nhịn không được cười nói: “Ngẫm lại thì không sao cả, cậu ấy rất thú vị.”
Chúc Khải ở đầu dây bên này vỗ đùi: “** má, thích mày rồi à?”
Bàng Suất gật đầu: “Có thể lắm.”
“Nhìn mày kìa, tao thấy mày thật muốn hưởng thụ cảm giác này?” Chúc Khải trêu chọc nói.
“Cút đi.” Bàng Suất cười mắng.
Chúc Khải ở đầy dây bên kia cười nói: “Tao nghe bọn Côn Tử kể mày với Trang Hào đối xử với một gay rất tốt, chuyện này có thật không?”
Bàng Suất cười cười: “Mày quản tao được à, cúp máy đây.” Bàng Suất cúp điện thoại, ở đường cái chờ bắt taxi, hắn đợi hơn mười phút, nếu không phải là không có xe thì cũng là trên xe đã có người, không còn cách nào khác, Bàng Suất quyết định đi phương tiện giao thông công cộng.
Lúc Bàng Suất đến trạm xe, Đóa Lai vẫn luôn đi phía sau Bàng Suất, những lời Bàng Suất nói chuyện qua điện thoại cậu đều nghe rõ, những lời này, phủ định hoàn toàn những suy đoán của cậu, hắn là thẳng, hắn thích nữ.
Một chiếc xe buýt chậm rãi chạy đến, cửa xe mở ra trong nháy mắt, Đóa Lai ở phía sau Bàng Suất vội bước theo hắn lên xe. Mới sáng sớm, người trên xe buýt rất đông, Đóa Lai và Bàng Suất nhanh chóng bị đẩy xuống giữa xe, Bàng Suất đứng ở trước, Đóa Lai đứng sau, lưng dính với ngực, thân mật khăng khít.
Xe chạy, theo nhịp độ lắc lư của xe, Đóa Lai cùng Bàng Suất càng dính sát nhau hơn.
Bình luận truyện