Xuân Yến
Chương 6-9
Ra sân bay đón anh. Sớm một tiếng đồng hồ. Bèn ngồi lì trong sảnh chờ.
Mùa xuân. Cô ngửi thấy hơi ấm nhảy nhót báo hiệu không khí đang dần thức tỉnh. Khi đứng giữa đám đông, cảm giác thân thể và trái tim căng tràn no nê, giống như cây xanh dào dạt nhựa sống sắp đến kì đơm hoa nảy lá. Nguồn sinh lực phấn chấn và bừng bừng này khiến diện mạo thế giới bắt đầu có những chuyển mình tinh tế. Cô hai mươi tám tuổi, đang mấp mé bước vào một cuộc hôn nhân giống mọi người. Nhưng cô đã yêu mất rồi. Cô yêu người đàn ông ấy, không còn nghi ngờ gì nữa.
Quen biết Thanh Trì không phải là kết quả của rắp tâm hay ủ mưu. Nó tự động tìm đến, không ai hay biết nhưng không thể cự tuyệt. Cô đã mong mỏi khoảnh khắc này rất lâu, rất gian nan. Anh mở toang cánh cửa cấm đóng kín của sinh mệnh cô, đánh thức sự nhạy bén và cảm ứng với tình yêu ẩn giấu đã lâu trong trái tim cô, khiến cô nhận ra tình trạng ngủ đông của mình không phải do thiếu hụt khả năng, mà là do người giữ phép giải lời nguyền vẫn chưa xuất hiện. Nội tâm mỗi người đều có một cánh cửa như vậy cần được mở ra. Suy đến cùng trông vào duyên phận. Có những cánh cửa trước sau đều đóng im ỉm. Có những con người trước sau đều không tìm đến. Còn nếu đã đến, mở được cửa, con người ta có thể làm lại cuộc đời. Ngẫu nhiên như vậy, vô thường tùy duyên như vậy., khiến người ta vừa khao khát lại vừa bị động như vậy.
Thế nên. Cô cảm thấy vị trí hiện tại của mình hoàn toàn không phải là dấu mốc trên con đường sa sút. Ngược lại, cô đang tiến gần tới phần thơ trẻ trong tâm hồn, tiến gần tới ước mong và sự thuần phác của nó. Cô cảm thấy cõi đời này không còn quy tắc và trật tự gì để mang đến nhiều lợi ích hay tổn thất hơn nữa. Cố gắng hết sức để dừng lại được lâu trên sợi thép chăng ngang trời, đây là cách đối mặt duy nhất. Chỉ hiềm có một số người cố ý nhìn mà như không thấy, một số người không chịu vẽ đường mách nước, một số người cười cười bỏ qua, lại một số người vô tâm không hề hay biết. Có lẽ đây là một lần duy nhất trong đời cô có thể thoát khỏi sự nâng đỡ của sợi dây thép. Đây là một lần cơ hội.
Gặp Thanh Trì, phải chìm trong bể ái của anh. Cho dù chỉ là thắp đuốc chơi đêm, vui vầy ngắn ngủi.
Mùa xuân. Cô ngửi thấy hơi ấm nhảy nhót báo hiệu không khí đang dần thức tỉnh. Khi đứng giữa đám đông, cảm giác thân thể và trái tim căng tràn no nê, giống như cây xanh dào dạt nhựa sống sắp đến kì đơm hoa nảy lá. Nguồn sinh lực phấn chấn và bừng bừng này khiến diện mạo thế giới bắt đầu có những chuyển mình tinh tế. Cô hai mươi tám tuổi, đang mấp mé bước vào một cuộc hôn nhân giống mọi người. Nhưng cô đã yêu mất rồi. Cô yêu người đàn ông ấy, không còn nghi ngờ gì nữa.
Quen biết Thanh Trì không phải là kết quả của rắp tâm hay ủ mưu. Nó tự động tìm đến, không ai hay biết nhưng không thể cự tuyệt. Cô đã mong mỏi khoảnh khắc này rất lâu, rất gian nan. Anh mở toang cánh cửa cấm đóng kín của sinh mệnh cô, đánh thức sự nhạy bén và cảm ứng với tình yêu ẩn giấu đã lâu trong trái tim cô, khiến cô nhận ra tình trạng ngủ đông của mình không phải do thiếu hụt khả năng, mà là do người giữ phép giải lời nguyền vẫn chưa xuất hiện. Nội tâm mỗi người đều có một cánh cửa như vậy cần được mở ra. Suy đến cùng trông vào duyên phận. Có những cánh cửa trước sau đều đóng im ỉm. Có những con người trước sau đều không tìm đến. Còn nếu đã đến, mở được cửa, con người ta có thể làm lại cuộc đời. Ngẫu nhiên như vậy, vô thường tùy duyên như vậy., khiến người ta vừa khao khát lại vừa bị động như vậy.
Thế nên. Cô cảm thấy vị trí hiện tại của mình hoàn toàn không phải là dấu mốc trên con đường sa sút. Ngược lại, cô đang tiến gần tới phần thơ trẻ trong tâm hồn, tiến gần tới ước mong và sự thuần phác của nó. Cô cảm thấy cõi đời này không còn quy tắc và trật tự gì để mang đến nhiều lợi ích hay tổn thất hơn nữa. Cố gắng hết sức để dừng lại được lâu trên sợi thép chăng ngang trời, đây là cách đối mặt duy nhất. Chỉ hiềm có một số người cố ý nhìn mà như không thấy, một số người không chịu vẽ đường mách nước, một số người cười cười bỏ qua, lại một số người vô tâm không hề hay biết. Có lẽ đây là một lần duy nhất trong đời cô có thể thoát khỏi sự nâng đỡ của sợi dây thép. Đây là một lần cơ hội.
Gặp Thanh Trì, phải chìm trong bể ái của anh. Cho dù chỉ là thắp đuốc chơi đêm, vui vầy ngắn ngủi.
Bình luận truyện