Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan
Chương 38
Nghe ra trong ngữ điệu củaChính Hoàngcó quyết tâm bắt buộc, Chấn Nhân biết mình phải đưara quyết định trọng đại cho tương lai sau này của mình.
Thanh thanh giọng, Chấn Nhân dùng giọng nói cực kì rõ ràng, “Khởi bẩm Thánh Thượng, có thể đượcThánh Thượng và công chúa coi trọng, vi thần tất nhiên là cực kỳ vinh hạnh.”
Chính Hoàng lộ ra nụ cười vừa lòng, An Bình công chúa cũng cảm thấy ngượng ngùng mà hơi cúi đầu.
“Nhưng việc chung thân thì vi thần đã hứa với người khác, cả đời này quyết không phụ lòng người. Vì vậy, chỉ có thể thẹn với sự yêu mến của thánh thượng và công chúa.” Chấn Nhânnói hết lời.
“Lớn mật!” Chính Hoàng vỗ long ỷ phẫn nộ quát; thầm nghĩ ‘Tiêu Chấn Nhân ngươi được lắm, cho ngươi làm phò mã, ngươi lại dám không muốn! Dám giáp mặt cự tuyệt ái nữ của trẫm! Dù có là phụ thân ngươi – Tiêu vương cũng không có lá gan này!’
“Hài nhi thỉnh phụ hoàng bớt giận… Tiêu tướng quân mới từ chiến trường trở về, khó tránh khỏi thể xác và tinh thần mệt mỏi, hiện tại nói với Tiêu tướng quân việc này cũng là không ổn. Không bằng cứ để cho Tiêu tướng quân hồi phủ suy nghĩ lại, sau này có bàn bạc lại cũng không muộn. Phụ hoàng…” An Bình công chúa kéo kéoống tay áo Chính Hoàng, như là cầu xin lại như là làm nũng.
Nàng không tin trên đời này có nữ nhân nào có thể so sánh với nàng, vô luận là địa vị, dung mạo, thậm chí là tài hoa. Nàng nghĩ Tiêu Chấn Nhân chỉ là nhất thời hãm vào tình cảm này, không muốn lưng đeo danh phụ bạc; nhưng chỉ cần hắn trở về, cân nhắc kĩ lưỡng, đương nhiên sẽ rõ ràng cái gì mới là tốt nhất cho hắn.
Mặt khác, chính nàng cũng chưa bao giờ nghe nói Chấn Nhân có khuê trung mật hữu(người bạn gái thân thiết, ý chỉ người trong lòng), hơn nữa đến nay vẫn chưa có hôn giá; nói vậy đối phương có lẽ không phải nữ tử dân gian mà là người trong thanh lâu. Chỉ cần nàng thám thính được đối phương là ai, xuống tay với nữ phương(nhà gái), tin chắc đối phương chỉ cần nghe được nàng đường đường là công chúa, lại được gả cho Tiêu phủ, chỉ sợ không cần nàng xuống tay thì đối phương đã tự động biến mất.Đến lúc đó lại nói chuyện tứ hôn cũng không muộn.
Nhiều lần nghĩ đi nghĩ lại, An Bình công chúa đã quyết định, ở tiếp phong yến đêm nay, nàng nhất định phải làm cho Tiêu Chấn Nhân lưu lại ấn tượng sâu sắc với mình, cho hắn biết mình không phải ở nội cung là nữ tử không hiểu biết gì cả. Nàng nghĩ, Tiêu Chấn Nhân từng là song khoa Trạng Nguyên, đương nhiên cũng có yêu cầu rất cao đối với bạn lữ (bạn đời).
Thấy sắc mặtChính Hoàng dần dần bình tĩnh lại, An Bình công chúa cũng không đểTiêu Chấn Nhân có cơ hội cự tuyệt, nhân cơ hội nói với ngoại nhân (người ngoài, ý nói người hầu), “Người tới! Bãi yến(mở tiệc)!”
Chỉ một hồi nửa canh giờ trong tiếp phong yến đã làm cho những người tham gia yến hội đều biết An Bình công chúa giỏi ca múa, có thể thi thiện đối(đối thơ), năng văn năng võ (có tài văn cũng có tài võ).
Bằng lương tâm nói, An Bình công chúa vô luận dung mạo hay tài học, quả thật đúng là nữ tử có thể làm khuynh đảo nam tử cả thành, chưa cần nói tới huyết mạch cao quý, địa vị tối cao của nàng. Nhưng người ngồi trong yến hội này mà vẫn một lòng nghĩ đến sau khi trở về nên xử lý Quả Quả của hắn thế nào –Tiêu Chấn Nhânmà nói, chỉ có ba chữ — không hứng thú!
Khi Chính Hoàng rốt cuộc tuyên bố vãn yến(tiệc tối) chấm dứt, Chấn Nhân tận lực làm thế nào để không mất đi lễ nghi mà gấp rút rời khỏi hoàng cung. Nhưng Chấn Nhân không biết, khi hắn chân trước rời đi, sau lưng Chính Hoàng liền sai người tuyên Tiêu vương đêm khuya tiến cung yết kiến.
Bỏ qua chuyện thương nghị giữa Chính HoàngvàTiêu vươngkhông nói đến.
Lại nói Chấn Nhân hoàn toàn không biết chuyện gì, trở về tướng quân phủ.
Vừa vào đến phủ, hắn liền ngây ngẩn cả người. Quả Quả rốt cuộc là ở gian phòng nào? Tướng quân phủ này cũng là lần đầu tiên hắn vào, căn bản là còn chưa biết phòng mình ở đâu nữa.
Khi hắn đang định tìm bộc nhân hỏi thì lại bị cái tên ngồi ở khách thính, đang bắt chéo chân đổi qua đổi lại, vừa nhìn là đã biết đang cực kì nhàm chán – Ô Triển tóm lại, liên tiếp truy vấn hắn, Chính Hoànggấp rút truyền hắn tiến cung như vậy là có chuyện gì?
Chấn Nhânmuốn mặc kệ gã, nhưng lại bị cuốn lấy không còn cách nào, biết không nói cho cái tên Ô Triển có lòng hiếu kì hơn bất kì ai này, có lẽ sẽ bị gã quấn lấy đến tận sáng hôm sau luôn, không còn cách nào mà đi tìm phòng của Tráng Quả nữa.
“Lão cáo già kia muốn đưa phần thưởng là tiểu hồ ly cho ta, bị ta cự tuyệt rồi.” Chấn Nhân thản nhiên nói.
“Không thể nào! Ngươi cứ như vậy cự tuyệt luôn? Không bị trách phạt hai mươi đình trượng? Nhìn không ra a, Chính Hoàng còn rộng lượng đến mức đó.” Ô Triển kinh ngạc, sau lại vui sướng khi người gặp họa, “Vì sao không muốn chứ? Công chúa đó a, có là ai cũng khôngthể ngờ sẽ có được vinh quang này a! Thế mà ngươi lại cự tuyệt… Ai, tổn thất nha! Đúng rồi, là vị công chúa nào? Bao nhiêu tuổi rồi? Có xinh đẹp không? Ôn nhukhông?”
Liếc nhìnÔ Triểnmặt tràn đầy hứng thú, Chấn Nhânmở miệng nói, “Ngày khác ta sẽ thượng tấu lên Chính Hoàng, rằng hộ quốc tướng quân Ô Triển của chúng ta vì nước vì dân cúc cung tận tụy, không tiếc bỏ qua nữ nhi tình hoài, cho nên đến bây giờ vẫn còn chưa thành gia lập nghiệp. Nghe thấy An Bình công chúa mạo mỹ nhân hiền(dung mạo đẹp đẽ, người hiền lương), sớm ái mộ không thôi, nếu Thánh Thượng cho phép, không ngại để công chúa hạ giá (gả cho, mang ý tôn trọng nhà gái, coi nhà gái cao hơn mình một bậc)gã, cũng coi như tác thành cho một giai thoại. Ngươi thấy thế nào?”
“Ngươi bảo ta thú công chúa? Chấn Nhân — ngươi sao có thể như vậy! Người ta còn muốn tiếp tục ở bên cạnh ngươi, cống hiến sức lực cho ngươi, ngươi sao có thể đem thuộc hạ trung thực như vậy đẩy vào hố lửa? Người ta hảo thương tâm… Người ta muốn nói cho Quả Quả, nói ngươi chỉ vì công chúa mà khi dễ ta! Ô ô ô!” Ô Triển che mặt khóc lớn.
“Ngươi câm miệng cho ta! Không được nói với Tráng Quả chuyện này! Còn nữa, không được gọi y là Quả Quả! Ai cho ngươi gọi y như vậy? Chỉ có ta có thể kêu như vậy! Bây giờ ngươi mau cút về phủ hộ quốc tướng quân của ngươi đi! Đừng ở đâylàm phiền ta!”
Duỗi chân đá ghế dựa, xem ra là cái tên Ô Triển đến xem trò vui này không thể về ngay trong chốc lát được, hắn rốt cục nhịn không được quát, “Tráng Quả ở đâu?!”
Duỗi ngón tay thô to ra, Ô Triểngiữ nguyên sắc mặt, mơ hồ nói, ““Ở trong xe ngựa.”
“Cái gì?”Chấn Nhân xoay người đến chỗ xe ngựa ở hậu viện, bỏ lại một câu, “Nhớ phải chuẩn bị; kế hoạch phải tiến hành sớm một bước.”
“Đã biết…” Từ xa, Ô Triển hồi đáp.
Mở cửa xe ngựa ra, quả nhiênTráng Quảvẫn đang ngủ say trong đó. Nhìn y ngủ say đến thế, ngay cả khi phía trước có người đến cũng không có chút cảnh giác nào.
Chấn Nhân tiến vào thùng xe, thuận tay đóng cửa xe lại. Bất chấp tất cả, hắn áp cả người mình lên người Tráng Quả.
“Ta xem ngươi còn ngủđược nữa không!”
“Ô oa!” Tráng Quả bị ép tới hét thảm một tiếng, từ mộng đẹp tỉnh lại.
“Chấn Nhân, ngươi…” Tráng Quảcó ý muốn đẩy ngườiở trên người mình đang ra sức nhào nhào nắn nắn.
“Quả Quả — ngươi cũng không để ý đến ta! Ta đã trở về, ngươi cũng không đi ra nghênh đón ta, lại tự mình một người trốn ở chỗ này ngủ đến say sưa như thế! Ta cắn!”
“Oa! Đau quá!” Tráng Quả hoàn toàn không hiểu cái này cũng là một loại tán tỉnh, không chút tình sắc mà hô đau.
“Đau? Đau mới tốt! Như vậy ngươi mới có thể nhớ kỹ, giờ giờ khắc khắc lúc nào cũng phải nghĩ đến ta. Nghe chưa? Tự cởi y phục của mình ra, tự chọn chỗ cho ta cắn một miếng; nếu thế thì đêm nay thượng ngươi sẽ khiến cho ngươi thoải mái lên trời luôn. Nếu ngươi không nghe lời, hừ hừ! Ngươi cứ chờ đó đi!” Chấn Nhânvô lại nói với Tráng Quả.
“Chấn Nhân… Đừng như thế được không? Ta thật sự rất mệt, rất muốn ngủ… Đêm nay ngươi cho ta ngủ tròn giấc đượckhông?” Tráng Quả cầu xin tha thứ.
Bây giờ y thực sự không thích hợp để vận động kịch liệt gì gì đó. Một tháng trời buông thả cho dục vọng chiếm hữu, đã làm thắt lưng y vừa mỏi vừa đau, mà thê thảm nhất là… cái chỗ kia a.
“Không được!” Chấn Nhân bốc đồng một hơi liền cự tuyệt, lập tức lại dùng thanh âm mềm nhũn trầm thấp dụ dỗ, “Quả Quả tốt, Quả Quả ngoan, ngươi đáp ứng ta đi! Hôm nay ngươi đã ngủ cả ngày rồi, coi như tối nay theo bồi ta đi, đượckhông? Người ta thật cô đơn a… Quả Quả—” Nói xong, liền xuất tuyệt chiêu, ôm lấy Quả Quả cuồng thân(hôn điên cuồng).
Nhẹ nhàng cắn môi dưới Quả Quả, đồng thời còn đem đầu lưỡi của mình vói vào miệng y; cũng không vội vã đuổi theo thứ đinh hương kia mà khi nặng khi nhẹ liếm quanh vòm miệng, khi thì âu yếm một chút phần lợi.
Cảm giác tê tê ngứa ngứa từ miệng truyền đến làm Quả Quả vô cùng khó chịu. Y liều mạng nghĩ cách làm lưỡi Chấn Nhânrời khỏi miệng mình, không ngờ ngược lại còn bị hắn quấn lên. Một hồi điên cuồng liếm hút làm Quả Quả chân tay mềm nhũn, buông lỏng không chống cự nổi nữa.
Chấn Nhân lấy tinh thần tiến công truy sát hai nghìn quân Hung Nô chuyên chú công thành phá trận trên người Quả Quả, đến khi làm cho công kích của y không còn chút khí lực, tùy ý mình tham lam muốn làm gì thì làm.
************************
Ngày hôm sau, Chấn Nhân hỏi rõ bộc nhân, ôm Tráng Quả đang ngủ say ra khỏi xe ngựa, đưa đến phòng mình đã được thu xếp xong, cùng với Ô Triểnkhông biết đã nghỉ ngơi ở chỗ nào trong phủ, hai người cùng nhau vào triều yết kiến Chính Hoàng.
Lúc này, Tráng Quả ở trong phòng tướng quân, ngủ say trên giường của tướng quân.
Lúc này, Tiêu vươngvì nghe lời lão phu nhân nói xong, vì muốn xác định lời bà nói là thật hay giả, chạy tới tướng quân phủ của nhi tử mình – Tiêu Chấn Nhân.
Lúc này, Thiền Vu Hung Nô – Hô Hàn Tà đang đứng ngoài Kim Loan điện chờ đợi tuyên triệu.
Lúc này, An Bình công chúa tự mình di giá đến Tiêu phủ, chuẩn bị xem xét Tiêu phủ, thuận tiện thám thính xem Tiêu Chấn Nhân có tình nhân thật hay không.
Lúc này, Chấn Nhân đang ở trong Kim Loan điện nhận những lời chúc tụng của văn võ bá quan; đồng thời chính thức đề xuất với Chính Hoàng, tênnhững tướng lĩnh lục phẩm trở lên đã hi sinh trong trận chiến lần này, trong đó có huynh đệ của hắn — Tiêu Chấn Vũ vàTiêu Chấn Nam.
Thanh thanh giọng, Chấn Nhân dùng giọng nói cực kì rõ ràng, “Khởi bẩm Thánh Thượng, có thể đượcThánh Thượng và công chúa coi trọng, vi thần tất nhiên là cực kỳ vinh hạnh.”
Chính Hoàng lộ ra nụ cười vừa lòng, An Bình công chúa cũng cảm thấy ngượng ngùng mà hơi cúi đầu.
“Nhưng việc chung thân thì vi thần đã hứa với người khác, cả đời này quyết không phụ lòng người. Vì vậy, chỉ có thể thẹn với sự yêu mến của thánh thượng và công chúa.” Chấn Nhânnói hết lời.
“Lớn mật!” Chính Hoàng vỗ long ỷ phẫn nộ quát; thầm nghĩ ‘Tiêu Chấn Nhân ngươi được lắm, cho ngươi làm phò mã, ngươi lại dám không muốn! Dám giáp mặt cự tuyệt ái nữ của trẫm! Dù có là phụ thân ngươi – Tiêu vương cũng không có lá gan này!’
“Hài nhi thỉnh phụ hoàng bớt giận… Tiêu tướng quân mới từ chiến trường trở về, khó tránh khỏi thể xác và tinh thần mệt mỏi, hiện tại nói với Tiêu tướng quân việc này cũng là không ổn. Không bằng cứ để cho Tiêu tướng quân hồi phủ suy nghĩ lại, sau này có bàn bạc lại cũng không muộn. Phụ hoàng…” An Bình công chúa kéo kéoống tay áo Chính Hoàng, như là cầu xin lại như là làm nũng.
Nàng không tin trên đời này có nữ nhân nào có thể so sánh với nàng, vô luận là địa vị, dung mạo, thậm chí là tài hoa. Nàng nghĩ Tiêu Chấn Nhân chỉ là nhất thời hãm vào tình cảm này, không muốn lưng đeo danh phụ bạc; nhưng chỉ cần hắn trở về, cân nhắc kĩ lưỡng, đương nhiên sẽ rõ ràng cái gì mới là tốt nhất cho hắn.
Mặt khác, chính nàng cũng chưa bao giờ nghe nói Chấn Nhân có khuê trung mật hữu(người bạn gái thân thiết, ý chỉ người trong lòng), hơn nữa đến nay vẫn chưa có hôn giá; nói vậy đối phương có lẽ không phải nữ tử dân gian mà là người trong thanh lâu. Chỉ cần nàng thám thính được đối phương là ai, xuống tay với nữ phương(nhà gái), tin chắc đối phương chỉ cần nghe được nàng đường đường là công chúa, lại được gả cho Tiêu phủ, chỉ sợ không cần nàng xuống tay thì đối phương đã tự động biến mất.Đến lúc đó lại nói chuyện tứ hôn cũng không muộn.
Nhiều lần nghĩ đi nghĩ lại, An Bình công chúa đã quyết định, ở tiếp phong yến đêm nay, nàng nhất định phải làm cho Tiêu Chấn Nhân lưu lại ấn tượng sâu sắc với mình, cho hắn biết mình không phải ở nội cung là nữ tử không hiểu biết gì cả. Nàng nghĩ, Tiêu Chấn Nhân từng là song khoa Trạng Nguyên, đương nhiên cũng có yêu cầu rất cao đối với bạn lữ (bạn đời).
Thấy sắc mặtChính Hoàng dần dần bình tĩnh lại, An Bình công chúa cũng không đểTiêu Chấn Nhân có cơ hội cự tuyệt, nhân cơ hội nói với ngoại nhân (người ngoài, ý nói người hầu), “Người tới! Bãi yến(mở tiệc)!”
Chỉ một hồi nửa canh giờ trong tiếp phong yến đã làm cho những người tham gia yến hội đều biết An Bình công chúa giỏi ca múa, có thể thi thiện đối(đối thơ), năng văn năng võ (có tài văn cũng có tài võ).
Bằng lương tâm nói, An Bình công chúa vô luận dung mạo hay tài học, quả thật đúng là nữ tử có thể làm khuynh đảo nam tử cả thành, chưa cần nói tới huyết mạch cao quý, địa vị tối cao của nàng. Nhưng người ngồi trong yến hội này mà vẫn một lòng nghĩ đến sau khi trở về nên xử lý Quả Quả của hắn thế nào –Tiêu Chấn Nhânmà nói, chỉ có ba chữ — không hứng thú!
Khi Chính Hoàng rốt cuộc tuyên bố vãn yến(tiệc tối) chấm dứt, Chấn Nhân tận lực làm thế nào để không mất đi lễ nghi mà gấp rút rời khỏi hoàng cung. Nhưng Chấn Nhân không biết, khi hắn chân trước rời đi, sau lưng Chính Hoàng liền sai người tuyên Tiêu vương đêm khuya tiến cung yết kiến.
Bỏ qua chuyện thương nghị giữa Chính HoàngvàTiêu vươngkhông nói đến.
Lại nói Chấn Nhân hoàn toàn không biết chuyện gì, trở về tướng quân phủ.
Vừa vào đến phủ, hắn liền ngây ngẩn cả người. Quả Quả rốt cuộc là ở gian phòng nào? Tướng quân phủ này cũng là lần đầu tiên hắn vào, căn bản là còn chưa biết phòng mình ở đâu nữa.
Khi hắn đang định tìm bộc nhân hỏi thì lại bị cái tên ngồi ở khách thính, đang bắt chéo chân đổi qua đổi lại, vừa nhìn là đã biết đang cực kì nhàm chán – Ô Triển tóm lại, liên tiếp truy vấn hắn, Chính Hoànggấp rút truyền hắn tiến cung như vậy là có chuyện gì?
Chấn Nhânmuốn mặc kệ gã, nhưng lại bị cuốn lấy không còn cách nào, biết không nói cho cái tên Ô Triển có lòng hiếu kì hơn bất kì ai này, có lẽ sẽ bị gã quấn lấy đến tận sáng hôm sau luôn, không còn cách nào mà đi tìm phòng của Tráng Quả nữa.
“Lão cáo già kia muốn đưa phần thưởng là tiểu hồ ly cho ta, bị ta cự tuyệt rồi.” Chấn Nhân thản nhiên nói.
“Không thể nào! Ngươi cứ như vậy cự tuyệt luôn? Không bị trách phạt hai mươi đình trượng? Nhìn không ra a, Chính Hoàng còn rộng lượng đến mức đó.” Ô Triển kinh ngạc, sau lại vui sướng khi người gặp họa, “Vì sao không muốn chứ? Công chúa đó a, có là ai cũng khôngthể ngờ sẽ có được vinh quang này a! Thế mà ngươi lại cự tuyệt… Ai, tổn thất nha! Đúng rồi, là vị công chúa nào? Bao nhiêu tuổi rồi? Có xinh đẹp không? Ôn nhukhông?”
Liếc nhìnÔ Triểnmặt tràn đầy hứng thú, Chấn Nhânmở miệng nói, “Ngày khác ta sẽ thượng tấu lên Chính Hoàng, rằng hộ quốc tướng quân Ô Triển của chúng ta vì nước vì dân cúc cung tận tụy, không tiếc bỏ qua nữ nhi tình hoài, cho nên đến bây giờ vẫn còn chưa thành gia lập nghiệp. Nghe thấy An Bình công chúa mạo mỹ nhân hiền(dung mạo đẹp đẽ, người hiền lương), sớm ái mộ không thôi, nếu Thánh Thượng cho phép, không ngại để công chúa hạ giá (gả cho, mang ý tôn trọng nhà gái, coi nhà gái cao hơn mình một bậc)gã, cũng coi như tác thành cho một giai thoại. Ngươi thấy thế nào?”
“Ngươi bảo ta thú công chúa? Chấn Nhân — ngươi sao có thể như vậy! Người ta còn muốn tiếp tục ở bên cạnh ngươi, cống hiến sức lực cho ngươi, ngươi sao có thể đem thuộc hạ trung thực như vậy đẩy vào hố lửa? Người ta hảo thương tâm… Người ta muốn nói cho Quả Quả, nói ngươi chỉ vì công chúa mà khi dễ ta! Ô ô ô!” Ô Triển che mặt khóc lớn.
“Ngươi câm miệng cho ta! Không được nói với Tráng Quả chuyện này! Còn nữa, không được gọi y là Quả Quả! Ai cho ngươi gọi y như vậy? Chỉ có ta có thể kêu như vậy! Bây giờ ngươi mau cút về phủ hộ quốc tướng quân của ngươi đi! Đừng ở đâylàm phiền ta!”
Duỗi chân đá ghế dựa, xem ra là cái tên Ô Triển đến xem trò vui này không thể về ngay trong chốc lát được, hắn rốt cục nhịn không được quát, “Tráng Quả ở đâu?!”
Duỗi ngón tay thô to ra, Ô Triểngiữ nguyên sắc mặt, mơ hồ nói, ““Ở trong xe ngựa.”
“Cái gì?”Chấn Nhân xoay người đến chỗ xe ngựa ở hậu viện, bỏ lại một câu, “Nhớ phải chuẩn bị; kế hoạch phải tiến hành sớm một bước.”
“Đã biết…” Từ xa, Ô Triển hồi đáp.
Mở cửa xe ngựa ra, quả nhiênTráng Quảvẫn đang ngủ say trong đó. Nhìn y ngủ say đến thế, ngay cả khi phía trước có người đến cũng không có chút cảnh giác nào.
Chấn Nhân tiến vào thùng xe, thuận tay đóng cửa xe lại. Bất chấp tất cả, hắn áp cả người mình lên người Tráng Quả.
“Ta xem ngươi còn ngủđược nữa không!”
“Ô oa!” Tráng Quả bị ép tới hét thảm một tiếng, từ mộng đẹp tỉnh lại.
“Chấn Nhân, ngươi…” Tráng Quảcó ý muốn đẩy ngườiở trên người mình đang ra sức nhào nhào nắn nắn.
“Quả Quả — ngươi cũng không để ý đến ta! Ta đã trở về, ngươi cũng không đi ra nghênh đón ta, lại tự mình một người trốn ở chỗ này ngủ đến say sưa như thế! Ta cắn!”
“Oa! Đau quá!” Tráng Quả hoàn toàn không hiểu cái này cũng là một loại tán tỉnh, không chút tình sắc mà hô đau.
“Đau? Đau mới tốt! Như vậy ngươi mới có thể nhớ kỹ, giờ giờ khắc khắc lúc nào cũng phải nghĩ đến ta. Nghe chưa? Tự cởi y phục của mình ra, tự chọn chỗ cho ta cắn một miếng; nếu thế thì đêm nay thượng ngươi sẽ khiến cho ngươi thoải mái lên trời luôn. Nếu ngươi không nghe lời, hừ hừ! Ngươi cứ chờ đó đi!” Chấn Nhânvô lại nói với Tráng Quả.
“Chấn Nhân… Đừng như thế được không? Ta thật sự rất mệt, rất muốn ngủ… Đêm nay ngươi cho ta ngủ tròn giấc đượckhông?” Tráng Quả cầu xin tha thứ.
Bây giờ y thực sự không thích hợp để vận động kịch liệt gì gì đó. Một tháng trời buông thả cho dục vọng chiếm hữu, đã làm thắt lưng y vừa mỏi vừa đau, mà thê thảm nhất là… cái chỗ kia a.
“Không được!” Chấn Nhân bốc đồng một hơi liền cự tuyệt, lập tức lại dùng thanh âm mềm nhũn trầm thấp dụ dỗ, “Quả Quả tốt, Quả Quả ngoan, ngươi đáp ứng ta đi! Hôm nay ngươi đã ngủ cả ngày rồi, coi như tối nay theo bồi ta đi, đượckhông? Người ta thật cô đơn a… Quả Quả—” Nói xong, liền xuất tuyệt chiêu, ôm lấy Quả Quả cuồng thân(hôn điên cuồng).
Nhẹ nhàng cắn môi dưới Quả Quả, đồng thời còn đem đầu lưỡi của mình vói vào miệng y; cũng không vội vã đuổi theo thứ đinh hương kia mà khi nặng khi nhẹ liếm quanh vòm miệng, khi thì âu yếm một chút phần lợi.
Cảm giác tê tê ngứa ngứa từ miệng truyền đến làm Quả Quả vô cùng khó chịu. Y liều mạng nghĩ cách làm lưỡi Chấn Nhânrời khỏi miệng mình, không ngờ ngược lại còn bị hắn quấn lên. Một hồi điên cuồng liếm hút làm Quả Quả chân tay mềm nhũn, buông lỏng không chống cự nổi nữa.
Chấn Nhân lấy tinh thần tiến công truy sát hai nghìn quân Hung Nô chuyên chú công thành phá trận trên người Quả Quả, đến khi làm cho công kích của y không còn chút khí lực, tùy ý mình tham lam muốn làm gì thì làm.
************************
Ngày hôm sau, Chấn Nhân hỏi rõ bộc nhân, ôm Tráng Quả đang ngủ say ra khỏi xe ngựa, đưa đến phòng mình đã được thu xếp xong, cùng với Ô Triểnkhông biết đã nghỉ ngơi ở chỗ nào trong phủ, hai người cùng nhau vào triều yết kiến Chính Hoàng.
Lúc này, Tráng Quả ở trong phòng tướng quân, ngủ say trên giường của tướng quân.
Lúc này, Tiêu vươngvì nghe lời lão phu nhân nói xong, vì muốn xác định lời bà nói là thật hay giả, chạy tới tướng quân phủ của nhi tử mình – Tiêu Chấn Nhân.
Lúc này, Thiền Vu Hung Nô – Hô Hàn Tà đang đứng ngoài Kim Loan điện chờ đợi tuyên triệu.
Lúc này, An Bình công chúa tự mình di giá đến Tiêu phủ, chuẩn bị xem xét Tiêu phủ, thuận tiện thám thính xem Tiêu Chấn Nhân có tình nhân thật hay không.
Lúc này, Chấn Nhân đang ở trong Kim Loan điện nhận những lời chúc tụng của văn võ bá quan; đồng thời chính thức đề xuất với Chính Hoàng, tênnhững tướng lĩnh lục phẩm trở lên đã hi sinh trong trận chiến lần này, trong đó có huynh đệ của hắn — Tiêu Chấn Vũ vàTiêu Chấn Nam.
Bình luận truyện