Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy
Quyển 1 - Chương 78: Chân vẫn có thể cứu
Abby chính là gãy cái chân, nhưng mà hiện tại tất cả mọi người đều là dáng vẻ hắn bị bệnh nan y có lẽ không còn sống được bao nhiêu ngày lành. Xem ra, ngay cả Kathy luôn luôn không hợp với Abby, gặp mặt nhất định phải đấu đá hai câu cũng yên lặng ngồi xổm ở bên cạnh Abby đang nằm trên đất, cô ấy mím môi, hốc mắt đều đỏ lên, một đôi tay cũng run run muốn chạm vào một chút lại không dám động.
Đối với Liễu Thư nghi vấn mày Allen nhăn lại càng chặt, khẽ thở dài nói: “Bình thường thú nhân cũng không sẽ để cho mình chịu thương tổn quá lớn, cho dù là da thịt bị thương nhiều chút cũng dễ dàng cho năng lực khôi phục của chúng ta, sẽ không có việc gì. Nhưng mà giống như xương cốt bị gãy này lại khiến cho chúng ta không biết làm thế nào, phần lớn gặp phải loại tình huống này đành cam chịu cắn đứt chân bị gãy, tránh cho miệng vết thương chuyển biến xấu. Dù không nỡ cũng phải xử lý tốt miệng vết thương, đợi cho thương tổn lành lại là được, mặc dù chân bị phế đi nhưng ít nhất còn sống, coi như là được an ủi, nhưng mà đã không có thân thể hoàn hảo, vũ lực của thú nhân cũng sẽ suy giảm mạnh.”
Allen nói ra đáp án làm cho Liễu Thư bất ngờ, dù thế nào cô cũng thật sự không ngờ ở đây xử lý chuyện rủi ro xương gãy thì chỉ qua loa như vậy, hoặc là không phải là bọn hắn không coi trọng, mà là căn bản không biết còn có chuyện xương gãy thì nối xương. Lại nghĩ sâu về chuyện này, nếu như có thú nhân ngoài ý muốn bị thương gãy xương sườn gãy chân, mà ở đây lại dưới tình huống không biết cách thức xử lý miệng vết thương, chẳng phải là đều phải giống theo như lời Allen nói là cắn đứt chân gãy hoặc là để vết thương này tự lành, nhưng cho dù là lành lặn rồi cũng là tàn phế cả đời.
Thú nhân là chủng tộc tôn trọng lực lượng, nếu như thiếu cánh tay gãy chân, thân thể không còn toàn vẹn đối với thú nhân mà nói là thương tổn lớn nhất, giá trị vũ lực suy giảm mạnh, ra ngoài săn bắn cũng sẽ gia tăng nguy hiểm càng nhiều, nói tóm lại thú nhân có chỗ thiếu hụt gần như phế đi một nửa.
Liễu Thư nghĩ đến cái này thì quay đầu nhìn Abby, quả nhiên ngay từ đầu cô không chú ý, hiện tại nhìn thì mới phát hiện, thú nhân nửa nằm trong ngày thường tinh thần phấn khởi thì lúc này bên trong đôi mắt toàn bộ bị ảm đạm nồng đậm che lấp, không khó để nhìn ra lúc này thú nhân này có bao nhiêu thống khổ khó chịu.
“Tránh ra.” Cho dù là bị thương thì tiếng của thú nhân vẫn trung khí mười phần.
Vừa nhìn, thì ra là Kathy muốn chạm vào chạm vào Abby, nhưng mà lại bị thú nhân phất tay ngăn, mà cô cũng chênh vênh té ngồi trên mặt đất. Liễu Thư bất mãn, Abby này cho dù thực sự phế đi cũng không nên lấy giống cái mà giận cá chém thớt. Cô đang muốn nói hai câu thì chẳng qua lời muốn nói lập tức đã bị cô nuốt vào.
Chỉ thấy trong ngày thường tính tình rất hấp tấp, vừa gặp Kathy thì thú nhân bắt đầu xù lông mà lúc nửa nằm ở trong lòng anh trai Ngải Đạt. Hắn là bị thương gãy chân trái, chỉ dùng tấm da thú tùy ý bao bọc lấy, máu đều nhiễm đỏ lên da thú, có thể tưởng tượng dưới da thú là máu thịt mơ hồ thế nào, vết thương này rất nặng. Nhưng mà thú nhân chính là người kháng đánh chịu đánh, Abby nhìn chằm chằm chân gãy của mình dáng vẻ nhân sinh vô vọng, giọng điệu đặc biệt bi thương lẩm bẩm nói: “Tôi đã tàn phế rồi, cô phải tìm một thú nhân rất tốt càng cường đại, như vậy mới có thể chăm sóc tốt cho cô.”
Được rồi, đây là đang diễn thâm tình đây, Liễu Thư có chút cạn lời.
“Hừ, cũng chỉ một chân mà thôi, anh không có móng vuốt sao.” Kathy trả lời thực sự cường ngạnh, cũng nói ra thái độ của mình rất rõ ràng.
Đám người chung quanh hiển nhiên là bị cảm động, đồng tử thú nhân đỏ ngầu, giống cái bắt đầu trực tiếp nức nở. Lúc này đột nhiên có người mắt sắc nhìn thấy tộc trưởng và Vu y đi tới, nhất thời cao giọng nói: “Tộc trưởng và Vu y Phân Đạt đến đây, mau để cho Vu y kiểm tra cho Abby.”
Tộc trưởng và Vu y Phân Đạt nghe được tin tức thì vội vàng đi tới, trước thì nhìn xem thương thế của Abby rồi đều yên lặng khẽ thở dài. Tộc trưởng là đau lòng, nói như thế nào thì Abby cũng là một thú nhân tốt, là lực lượng kiên cố trong bộ lạc, thiếu một người cũng là tổn thất của bộ lạc. Huống chi, tộc trưởng cũng quan tâm đối với các tộc nhân, thấy Abby như vậy cũng có thể tưởng tượng cuộc sống mai này, chỉ mong hắn không cần suy sụp hơn nữa.
Vu y Phân Đạt vội đi lên xử lý miệng vết thương, bà vừa nghe có người bị thương đúng là mang theo đủ đồ, tay chân băng bó xử lý tốt miệng vết thương rất nhanh, nhưng cũng chỉ như vậy, cái khác cũng không làm bao nhiêu, xong rồi thì biểu tình tiếc hận hỏi: “Chân này giữ sao?” Đây là hỏi Abby muốn chặt đứt chân hay không.
Abby cười khổ một chút, cho dù đã biết kết quả, nhưng mà sau khi thật sự nghe thế hắn vẫn cảm thấy trước mắt tối sầm, không phải lần đầu tiên nhìn thấy thú nhân lựa chọn giữ chân, mà khi có một ngày người này biến thành chính mình, kỳ thực đắng cay chua chát đều không cần nói nữa.
“Giữ đi.” Abby nghe được bản thân mình nói, thương thành như vậy chặt đứt cũng rất tốt, vết thương sẽ lành nhanh hơn. Dù sao mùa đông miệng vết thương khép lại không phải rất dễ dàng, nhưng mà chân đứt đoạn thì thật sự đã không còn, hắn không hạ được cái quyết tâm này.
“Allen đi tìm hai khúc gỗ dài như vậy tới đây.” Liễu Thư chọt chọt Allen bên cạnh, hai tay ra dấu một chút thứ mình cần.
“Tìm khúc gỗ làm cái gì?” Allen khó hiểu hỏi.
“Ai nha đừng hỏi nhiều như vậy, muốn chữa khỏi chân cho Abby thì đi nhanh, tôi đi tìm tộc trưởng và Vu y.” Cô nói xong thì chuẩn bị bước chân đi qua chỗ tộc trưởng.
Thú nhân là rất nghe lời giống cái nói, nhất là giống cái mình thích, trong lòng vừa nghi hoặc lời của Liễu Thư có thể chữa khỏi chân Abby, lại vừa nghĩ đến bình thường cô hay nghĩ ra làm ra thứ tốt, thì Allen vui sướng một trận. Hắn có trực giác chỉ sợ là chân Abby không phế được, nghĩ đến đây, hắn không nói hai lời liền sải chân đi tìm khúc gỗ Liễu Thư cần.
“Tộc trưởng Vu y đợi chút.” Nhìn Vu y Phân Đạt xử lý đơn giản miệng vết thương cho Abby, để cho Ngả Đạt cõng về sơn động, Liễu Thư vội vàng mở miệng kêu lại.
“Tiểu Thư, Abby hắn...” Kathy đỏ hốc mắt, lã chã chực khóc sớm đã không còn bộ dạng ngự tỷ khoa trương ngày xưa, lại phá lệ làm cho người ta đau lòng, trong này tất nhiên là vì Abby.
“Tiểu Thư, con đây là?” Vu y rất có cảm tình đối với giống cái được Allen cứu trở về, nhất là cô đã cống hiến làm ra cho bộ lạc, chắc hẳn toàn bộ các tộc nhân Dực Hổ tộc đều ôm thiện ý cảm kích này.
“Chân Abby có thể cứu chữa, hắn có thể khỏe mạnh, toàn vẹn không thiếu sót.” Liễu Thư nói như vậy.
Đối với Liễu Thư nghi vấn mày Allen nhăn lại càng chặt, khẽ thở dài nói: “Bình thường thú nhân cũng không sẽ để cho mình chịu thương tổn quá lớn, cho dù là da thịt bị thương nhiều chút cũng dễ dàng cho năng lực khôi phục của chúng ta, sẽ không có việc gì. Nhưng mà giống như xương cốt bị gãy này lại khiến cho chúng ta không biết làm thế nào, phần lớn gặp phải loại tình huống này đành cam chịu cắn đứt chân bị gãy, tránh cho miệng vết thương chuyển biến xấu. Dù không nỡ cũng phải xử lý tốt miệng vết thương, đợi cho thương tổn lành lại là được, mặc dù chân bị phế đi nhưng ít nhất còn sống, coi như là được an ủi, nhưng mà đã không có thân thể hoàn hảo, vũ lực của thú nhân cũng sẽ suy giảm mạnh.”
Allen nói ra đáp án làm cho Liễu Thư bất ngờ, dù thế nào cô cũng thật sự không ngờ ở đây xử lý chuyện rủi ro xương gãy thì chỉ qua loa như vậy, hoặc là không phải là bọn hắn không coi trọng, mà là căn bản không biết còn có chuyện xương gãy thì nối xương. Lại nghĩ sâu về chuyện này, nếu như có thú nhân ngoài ý muốn bị thương gãy xương sườn gãy chân, mà ở đây lại dưới tình huống không biết cách thức xử lý miệng vết thương, chẳng phải là đều phải giống theo như lời Allen nói là cắn đứt chân gãy hoặc là để vết thương này tự lành, nhưng cho dù là lành lặn rồi cũng là tàn phế cả đời.
Thú nhân là chủng tộc tôn trọng lực lượng, nếu như thiếu cánh tay gãy chân, thân thể không còn toàn vẹn đối với thú nhân mà nói là thương tổn lớn nhất, giá trị vũ lực suy giảm mạnh, ra ngoài săn bắn cũng sẽ gia tăng nguy hiểm càng nhiều, nói tóm lại thú nhân có chỗ thiếu hụt gần như phế đi một nửa.
Liễu Thư nghĩ đến cái này thì quay đầu nhìn Abby, quả nhiên ngay từ đầu cô không chú ý, hiện tại nhìn thì mới phát hiện, thú nhân nửa nằm trong ngày thường tinh thần phấn khởi thì lúc này bên trong đôi mắt toàn bộ bị ảm đạm nồng đậm che lấp, không khó để nhìn ra lúc này thú nhân này có bao nhiêu thống khổ khó chịu.
“Tránh ra.” Cho dù là bị thương thì tiếng của thú nhân vẫn trung khí mười phần.
Vừa nhìn, thì ra là Kathy muốn chạm vào chạm vào Abby, nhưng mà lại bị thú nhân phất tay ngăn, mà cô cũng chênh vênh té ngồi trên mặt đất. Liễu Thư bất mãn, Abby này cho dù thực sự phế đi cũng không nên lấy giống cái mà giận cá chém thớt. Cô đang muốn nói hai câu thì chẳng qua lời muốn nói lập tức đã bị cô nuốt vào.
Chỉ thấy trong ngày thường tính tình rất hấp tấp, vừa gặp Kathy thì thú nhân bắt đầu xù lông mà lúc nửa nằm ở trong lòng anh trai Ngải Đạt. Hắn là bị thương gãy chân trái, chỉ dùng tấm da thú tùy ý bao bọc lấy, máu đều nhiễm đỏ lên da thú, có thể tưởng tượng dưới da thú là máu thịt mơ hồ thế nào, vết thương này rất nặng. Nhưng mà thú nhân chính là người kháng đánh chịu đánh, Abby nhìn chằm chằm chân gãy của mình dáng vẻ nhân sinh vô vọng, giọng điệu đặc biệt bi thương lẩm bẩm nói: “Tôi đã tàn phế rồi, cô phải tìm một thú nhân rất tốt càng cường đại, như vậy mới có thể chăm sóc tốt cho cô.”
Được rồi, đây là đang diễn thâm tình đây, Liễu Thư có chút cạn lời.
“Hừ, cũng chỉ một chân mà thôi, anh không có móng vuốt sao.” Kathy trả lời thực sự cường ngạnh, cũng nói ra thái độ của mình rất rõ ràng.
Đám người chung quanh hiển nhiên là bị cảm động, đồng tử thú nhân đỏ ngầu, giống cái bắt đầu trực tiếp nức nở. Lúc này đột nhiên có người mắt sắc nhìn thấy tộc trưởng và Vu y đi tới, nhất thời cao giọng nói: “Tộc trưởng và Vu y Phân Đạt đến đây, mau để cho Vu y kiểm tra cho Abby.”
Tộc trưởng và Vu y Phân Đạt nghe được tin tức thì vội vàng đi tới, trước thì nhìn xem thương thế của Abby rồi đều yên lặng khẽ thở dài. Tộc trưởng là đau lòng, nói như thế nào thì Abby cũng là một thú nhân tốt, là lực lượng kiên cố trong bộ lạc, thiếu một người cũng là tổn thất của bộ lạc. Huống chi, tộc trưởng cũng quan tâm đối với các tộc nhân, thấy Abby như vậy cũng có thể tưởng tượng cuộc sống mai này, chỉ mong hắn không cần suy sụp hơn nữa.
Vu y Phân Đạt vội đi lên xử lý miệng vết thương, bà vừa nghe có người bị thương đúng là mang theo đủ đồ, tay chân băng bó xử lý tốt miệng vết thương rất nhanh, nhưng cũng chỉ như vậy, cái khác cũng không làm bao nhiêu, xong rồi thì biểu tình tiếc hận hỏi: “Chân này giữ sao?” Đây là hỏi Abby muốn chặt đứt chân hay không.
Abby cười khổ một chút, cho dù đã biết kết quả, nhưng mà sau khi thật sự nghe thế hắn vẫn cảm thấy trước mắt tối sầm, không phải lần đầu tiên nhìn thấy thú nhân lựa chọn giữ chân, mà khi có một ngày người này biến thành chính mình, kỳ thực đắng cay chua chát đều không cần nói nữa.
“Giữ đi.” Abby nghe được bản thân mình nói, thương thành như vậy chặt đứt cũng rất tốt, vết thương sẽ lành nhanh hơn. Dù sao mùa đông miệng vết thương khép lại không phải rất dễ dàng, nhưng mà chân đứt đoạn thì thật sự đã không còn, hắn không hạ được cái quyết tâm này.
“Allen đi tìm hai khúc gỗ dài như vậy tới đây.” Liễu Thư chọt chọt Allen bên cạnh, hai tay ra dấu một chút thứ mình cần.
“Tìm khúc gỗ làm cái gì?” Allen khó hiểu hỏi.
“Ai nha đừng hỏi nhiều như vậy, muốn chữa khỏi chân cho Abby thì đi nhanh, tôi đi tìm tộc trưởng và Vu y.” Cô nói xong thì chuẩn bị bước chân đi qua chỗ tộc trưởng.
Thú nhân là rất nghe lời giống cái nói, nhất là giống cái mình thích, trong lòng vừa nghi hoặc lời của Liễu Thư có thể chữa khỏi chân Abby, lại vừa nghĩ đến bình thường cô hay nghĩ ra làm ra thứ tốt, thì Allen vui sướng một trận. Hắn có trực giác chỉ sợ là chân Abby không phế được, nghĩ đến đây, hắn không nói hai lời liền sải chân đi tìm khúc gỗ Liễu Thư cần.
“Tộc trưởng Vu y đợi chút.” Nhìn Vu y Phân Đạt xử lý đơn giản miệng vết thương cho Abby, để cho Ngả Đạt cõng về sơn động, Liễu Thư vội vàng mở miệng kêu lại.
“Tiểu Thư, Abby hắn...” Kathy đỏ hốc mắt, lã chã chực khóc sớm đã không còn bộ dạng ngự tỷ khoa trương ngày xưa, lại phá lệ làm cho người ta đau lòng, trong này tất nhiên là vì Abby.
“Tiểu Thư, con đây là?” Vu y rất có cảm tình đối với giống cái được Allen cứu trở về, nhất là cô đã cống hiến làm ra cho bộ lạc, chắc hẳn toàn bộ các tộc nhân Dực Hổ tộc đều ôm thiện ý cảm kích này.
“Chân Abby có thể cứu chữa, hắn có thể khỏe mạnh, toàn vẹn không thiếu sót.” Liễu Thư nói như vậy.
Bình luận truyện