Xuyên Đến Cuộc Sống Khổ Bức Của Giáo Chủ Ma Giáo

Chương 30



Ân Tử Mạch đỏ mặt đứng ở trước mặt Cố Thừa, lúc đó, ánh nến địa cung rất sáng, hiện tại ánh nến đã trở nên mờ nhạt, gương mặt hắn phảng phất nhiễm một tầng hồng hồng.

Cố Thừa nhìn Ân Tử Mạch như vậy, lồng ngực đột nhiên nảy lên rung động khó lòng giải thích, đặc biệt là cặp mắt to lập loè của Ân Tử Mạch kia, làm tâm hắn mềm mại rối tinh rối mù.

Hắn giơ tay cầm tay Ân Tử Mạch, nắm lại dẫn hắn đi về phía trước, nói: “Đi về, nghĩ kỹ rồi muốn nói như thế nào lại đến nói cho ta.”

Ân Tử Mạch bị hắn nắm tay ngơ ngác mà đi theo hắn.

Giả vờ khẳng định là dấu không được nữa, ban đầu lo lắng Cố Thừa sẽ chán ghét hắn cho nên vẫn luôn trộm đánh giá hắn, nhưng hiện tại hắn cảm thấy Cố Thừa tựa hồ cũng không có hận hắn đến nỗi một chưởng chụp chết a?

Mọi người tới cửa địa cung, nhìn cửa đồng lớn kia, đều trầm mặc.

Cửa này ít nhất vài trăm cân, thoạt nhìn cực kì chắc, không có chìa khóa cũng chỉ có thể đẩy ra. Nhưng cửa đồng chắc như vậy, dùng sức đẩy ra là khiêu chiến sức lực của mọi người.

Cố Thừa đi qua, cẩn thận nghiên cứu một phen cửa đồng, cuối cùng xác định chỉ có thể dựa vào nội lực đánh nát mới có thể đi ra ngoài.

“Các ngươi lùi lại phía sau, ta thử xem có thể mở ra hay không.” Cố Thừa nói mọi người lùi lại phía sau một đoạn ngắn, sau đó hai chưởng đánh ra.

Cửa đồng nứt ra một mảng.

Cố Thừa lại lần nữa hai chưởng đánh ra, ầm vang một tiếng, cửa đồng sụp.

Ân Tử Mạch: “!!!”

Mọi người: “!!!”

Nội lực thâm hậu như vậy, Ân Tử Mạch quả thực muốn quỳ xuống bái sư.

Cố Thừa mang theo mọi người đến Cố gia.

“Chư vị trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi một chút, chúng ta tìm xem có thể phối ra dược để trì hoãn cổ độc phát tác hay không.” Cố Thừa bảo Cố bá mang theo mọi người đi đến đại sảnh nghỉ ngơi, sau đó xoay người nhìn về phía Ân Tử Mạch.

Ân Tử Mạch chậm rãi bước chân tới chỗ hắn, bình tĩnh mà nói: “Ta có thể giúp đỡ cái gì không?”

Cố Thừa nhìn hắn trong chốc lát, nói: “Ngươi ngốc ở chỗ này là được. Ta cùng Tiểu Lai nghiên cứu một chút.”

Phong Lai sau khi trở về liền chui vào phòng mân mê bao y dược của hắn, một lát sau lao tới nói: “Ta nghĩ tới một biện pháp! Cực Dương cổ là chí dương chi vật, chúng ta dùng chí âm chi vật để phối chế phương thuốc, nói không chừng có thể trì hoãn.”

“Nha, lâu rồi không gặp, tiểu sư đệ vẫn thông minh như vậy.” Cố Thừa còn chưa nói một lời, cửa lại truyền đến một lời nói mang theo ý cười.

Phong Lai sắc mặt đột biến!

Đám người Cố Thừa hướng cửa nhìn qua, chỉ thấy ở cửa đứng một vị thanh niên mặc xiêm y màu trắng, dáng người cao dài khuôn mặt tuấn lãng, bên hông còn treo một cây sáo màu xanh ngọc.

Ân Tử Mạch không biết người này, hướng Phong Lai, hỏi: “Tiểu Lai, hắn là ai a?”

Phong Lai: “Không quen biết!”

Ân Tử Mạch: “……” Như vậy vừa rồi thanh niên kia kêu ai là tiểu sư đệ?

Thanh niên nhấc chân qua ngạch cửa đi vào, trên mặt mang theo ý cười, nói: “Nửa năm không thấy, tiểu sư đệ đã quên sư huynh? Ngẫm lại thật sự khổ sở.”

Phong Lai: “……”

Hắn quay đầu, mặt vô biểu tình mà nhìn về phía thanh niên, nói: “Kỳ Lãng, ta mới là sư huynh ngươi.”

Kỳ Lãng cười một tiếng, nói: “Chính là, ai vừa rồi nói không quen biết ta?"

Phong Lai: “……”

Ân Tử Mạch không hiểu, nhìn Phong Lai lại nhìn vị tên là Kỳ Lãng, sau đó hướng Tả Yến bên kia dịch lại hai bước, thấp giọng hỏi nói: “Hắn cùng Tiểu Lai là huynh đệ?”

Tả Yến cũng thấp giọng nói: “Tiểu Lai không thừa nhận, cụ thể ta cũng không rõ lắm, bất quá Kỳ Lãng này mỗi lần vừa xuất hiện, là có thể làm Tiểu Lai tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh cao độ. Công tử, chúng ta ở một bên xem là được, dù sao mỗi một lần Tiểu Lai đều không thắng được.”

Ân Tử Mạch: “……”

Cho nên vì cái gì Phong Lai không thắng, bọn họ lại chỉ đứng khoanh tay nhìn? Chẳng lẽ không nên vén tay áo lên giúp sao? Nói tình huynh đệ tốt ở đâu?

Kỳ Lãng đi tới, đi đến trước mặt Phong Lai, hơi cong lưng nhìn về phía hắn, trong mắt mang theo ý cười ôn nhu, nói: “Tiểu sư đệ, đã lâu không thấy, ta chính là đặc biệt nhớ ngươi, nhớ ngươi đến hỏng rồi.”

Phong Lai giận dữ, quát: “Kỳ Lãng, ta cảnh cáo ngươi, ngươi con mẹ nó nếu lại nói hươu nói vượn, ta liền thanh lý môn hộ!”

“Ta lại không phải ở môn hộ nội, ngươi có thể sao.” Kỳ Lãng cười nói, “Nhưng thật ra ngươi không quay về nhìn sư phụ, sư phụ lần sau thấy ngươi, muốn đánh mộg ngươi.”

Phong Lai: “!!!”

Hắn giơ lên hai chưởng hướng Kỳ Lãng đánh tới!

Kỳ Lãng lắc mình tránh thoát, Phong Lai một chưởng phong đánh vào bình hoa trong phòng, nghe loảng xoảng một tiếng, bình hoa nát rơi đầy đất.

Kỳ Lãng cười nói: “Tiểu sư đệ, làm hỏng đồ phải đền nga.”

Phong Lai lửa giận càng tăng, móc ra một ám khí hướng hắn ném tới.

Kỳ Lãng né tránh, hướng phía trước phóng qua, giơ tay chế trụ Phong Lai, đem hắn kéo vào trong lồng ngực.

Phong Lai trở tay một chưởng đánh trúng ngực hắn, Kỳ Lãng kêu một tiếng, nhưng vẫn không buông tay.

“Ngươi con mẹ nó lại không buông tay thử xem!” Phong Lai cả giận nói.

Kỳ Lãng cười tủm tỉm nhìn hắn, cho dù bị Phong Lai đánh một chưởng, trên mặt vẫn như cũ mang theo ý cười, nói: “Ta xem mạch cho ngươi, ngươi kích động làm gì.”

Ân Tử Mạch ở một bên xem trợn mắt há hốc mồm.

Xem mạch phải ôm như vậy sao?!

Hắn mờ mịt mà nhìn Cố Thừa, Cố Thừa đi tới sờ sờ hắn đầu, đứng ở bên cạnh hắn.

Kỳ Lãng ban đầu vẫn là ý cười, nhưng ngay sau đó sắc mặt thay đổi, trên mặt không hề có ý đùa giỡn, ngược lại nghiêm túc mà chế trụ Phong Lai cẩn thận bắt mạch.

Phong Lai hừ một tiếng, nói: “Khám cái gì, ta trúng cổ độc, không có giải dược,”

Kỳ Lãng sắc mặt ngưng trọng nhìn hắn, nói: “Ai hạ vào ngươi Cực Dương cổ?”

Phong Lai: “Ngươi vừa rồi không phải nghe được sao, ta trúng Cực Dương cổ, giả vờ làm cái gì a.”

Kỳ Lãng: “Ta tưởng bọn họ trúng Cực Dương cổ, ngươi tìm giải dược tới. Là ai hạ? Ta đi làm thịt hắn.”

Ân Tử Mạch: “……” Lại một phần tử bạo lực tới!

Phong Lai: “Người đã chết, cho nên giải dược cũng không có, ngươi buông ta ra, ta còn phải đi nghiên cứu một chút dùng cái gì có thể trì hoãn cổ độc phát tác.”

“Để hắn chết là cho hắn chiếm tiện nghi rồi.” Lần này Kỳ Lãng buông lỏng tay ra, sờ sờ cằm, mặt có chút suy nghĩ mà nói: “Tiểu sư đệ, nếu ngươi kêu ta một tiếng sư huynh, ta có thể nói cho ngươi phối giải dược như thế nào.”

Phong Lai dứt khoát lưu loát mà rống lên một tiếng: “Cút đi!”

Ân Tử Mạch trong lòng vui vẻ, xem ra Kỳ Lãng này biết phối giải dược! Như vậy mọi người đều được cứu rồi!

Nhưng nhìn biểu tình của Phong Lai, hình như cực kỳ không thích Kỳ Lãng, nếu phải hướng Kỳ Lãng xin giúp đỡ, không biết có thể chọc đến Phong Lai hay không.

“Tiểu sư đệ lớn thật nhanh, khi còn nhỏ luôn đi mông ta, kêu sư huynh, ai, trưởng thành thì sư huynh cũng không nhận, thật là không đáng yêu.” Kỳ Lãng lắc đầu cảm khái.

Phong Lai hận không thể một chưởng đem hắn vò nát!

Nhưng việc này quan hệ đến sinh tử của Ân Tử Mạch, Phong Lai chỉ có thể cắn răng nghĩ chờ lấy được giải dược sau lại đem hắn vò nát.

“Có bản lĩnh ngươi đem giải dược phối ra, bằng không cũng đừng nói nhiều lời.” Phong Lai lạnh giọng nói.

“Tiểu sư đệ thân ái, phép khích tướng đối ta vô dụng.” Kỳ Lãng nhếch khóe miệng cười nói.

Mắt thấy Phong Lai lửa giận lại bạo phát, Ân Tử Mạch vội đi qua giữ chặt hắn, nói: “Tiểu Lai, ngươi bình tĩnh một chút, sư…… Kỳ đại hiệp nói không chừng thật sự có biện pháp.”

Hắn ban đầu muốn nói sư huynh ngươi, nhưng nhìn đến biểu tình của Phong Lai vội sửa lại xưng hô.

Kỳ Lãng cười vài tiếng, nói: “Đa tạ giáo chủ ban cho, danh hiệu Kỳ đại hiệp, Kỳ mỗ thật sự cảm thấy hổ thẹn.”

“Biết hổ thẹn, liền nói nhanh, đừng nhiều lời, nói phối giả dược như thế nào!” Phong Lai không kiên nhẫn nói.

Kỳ Lãng lại không đáp ứng hắn, nhìn về phía Ân Tử Mạch, nghi hoặc nói: “Giáo chủ ngươi như thế nào lại……”

Phong Lai bay nhanh qua bịt kín miệng hắn, hung hăng trừng hắn!

Kỳ Lãng hơi sửng sốt, nhưng sau đó vui sướng, thuận thế cầm tay Phong Lai đặt ở bên miệng hôn một cái.

Phong Lai: “!!!”

Hắn nhanh chóng rút tay đặt ở trên quần áo dùng sức lau, vẫn cảm thấy cực kì bẩn, hận không thể dùng bồ kết tắm ba ngày sau đó lại đi tiêu độc.

Ân Tử Mạch thật sự rất bình tĩnh, đối với loại chuyện bị mọi người nhận ra hắn quen rồi, dù sao với tình trạng này, Cố Thừa khẳng định đã biết thân phận thật của hắn, cố tình dấu diếm cũng không làm gì được.

Phong Lai hung tợn trừng mắt Kỳ Lãng, nói: “Hỏi lại ngươi một lần, muốn nói ra cách phối giải dược hay không?!”

“Kêu sư huynh.” Kỳ Lãng kiên trì nói.

“Nằm mơ!"

“Bằng không hôn một cái cũng được. ” Kỳ Lãng cười tủm tỉm mà nói.

Phong Lai lại một chưởng đánh về phía hắn, Kỳ Lãng lại nói: “Nửa năm không thấy, vừa thấy mặt ngươi liền cho ta hai chưởng, không biết ngươi, ngươi liền đánh ta.”

“Lăn cho đại gia!” Phong Lai mắng.

Hai người bọn họ ở bên này tranh chấp, những người khác đều không tiện nhúng tay, Cố Thừa đi tới lôi Ân Tử Mạch, nói: “Chúng ta ngồi xuống uống một ngụm trà đã.”

Ba người ngồi ở trong đại sảnh nhìn Phong Lai hận không thể có thể sử dụng ánh mắt chém Kỳ Lãng.

Phong Lai cũng là bất đắc dĩ, hắn cùng Kỳ Lãng từ nhỏ cùng lớn lên, hiểu rõ nhất tính cách Kỳ Lãng, người này với chuyện khác đều đặc biệt tùy ý, nhưng duy với độc dược, hắn đặc biệt chấp nhất, quả thực phạm vào chứng cố chấp.

“Dù sao khi còn nhỏ cũng không phải quá thân.” Kỳ Lãng khoa tay múa chân một chút, nói, “Ngươi lúc sáu bảy tuổi, giống như một tiểu cục bột đáng yêu, bảo ngươi hôn một cái ngươi liền hôn một cái.”

Phong Lai mặt giận đến đỏ bừng, quả thực hận không thể đem người chém ra bã, nghiến răng nghiến lợi trừng hắn.

Kỳ Lãng vẫn luôn mang ý cười ôn nhu mà nhìn hắn.

Phong Lai đột nhiên nhíu mày, trên mặt xuất hiện biểu tình thống khổ, ôm bụng chậm rãi cong người ngồi xổm trên mặt đất, miệng rên rỉ thống khổ.

Kỳ Lãng biến sắc, bế hắn lên đem hắn đặt ở trên ghế, thấy trên trán hắn chảy ra mồ hôi, giơ tay lau mồ hôi cho hắn, đem hắn bắt mạch phát hiện mạch tượng hỗn loạn, hơn nữa còn suy yếu.

Kỳ Lãng từ trong lồng ngực móc ra một cái bình sứ màu, lấy ra một viên thuốc viên uy hắn ăn.

Phong Lai suy yếu mà nói: “Vô dụng, Cực Dương cổ phát tác, thuốc của ngươi một chút tác dụng đều không có.”

Kỳ Lãng: “……"

Hắn biết Phong Lai căn bản không phải vì Cực Dương cổ phát tác, bằng không Ân Tử Mạch bọn họ vì cái gì lại tốt. Phong Lai chính là tùy tiện đem chính mình làm thành như vậy để cho hắn lấy ra giải dược.

“Tiểu sư đệ, ngươi kêu ta một tiếng sư huynh là được. Chỉ cần ngươi kêu ta là sư huynh, ta cái gì cũng đáp ứng ngươi.” Kỳ Lãng ngồi xổm xuống, cầm tay Phong Lai, nhìn hắn ôn nhu nói.

Phong Lai cắn răng không nói lời nào.

Một lúc lâu sau, Kỳ Lãng thở dài, buông tay hắn ra, từ trong lòng ngực lấy ra một cái cái hộp nhỏ, nói: " Thật không có biện pháp với ngươi, ngươi biết ta không nhìn được ngươi khó chịu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện