Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa

Chương 78



Trên bàn bày một ít trái cây cùng một đống lớn tài liệu và bài tập còn lại trong tuần này.
    
Thời Mộ nhìn đến đau não, cầm lấy một cuốn sách lật xem, sau đó quay đầu nói: "Không cần chép cho tôi, tôi có thể tự làm được."
    
Phó Vân Thâm đưa thuốc cho cô:" Bài tập phải hoàn thành trước thứ hai . Hai tuần nữa là đến kỳ thi cuối cùng. Cậu phải ôn tập sớm đi."
  
... Chỉ có 5 ngày làm bài tập


Thời Mộ trầm mặc, nhướng mi: " Vân Thâm ca, cậu giúp tôi làm bài tập đi."
    
Phó Vân Thâm chế nhạo: "Dựa vào cái gì ?"
   
 Thời Mộ: "Dựa vào dáng dấp tôi đẹp mắt"
    
Cậu nhéo má cô, "Không biết xấu hổ."
   
 Mở TV lên, Phó Vân Thâm chuyển sang kênh tin tức, điều này có nghĩa là hắn sẽ không chuyển kênh nếu cô không làm bài tập, cô thở dài, cầm bút lên rất không tình nguyện làm bài tập. Tuy vậy đối với Thời Mộ đề ở trường cũng không có gì khó khăn vì vậy cô làm liền một lúc hết ba bài .
   
 Cô uể oải ngáp một cái, đột nhiên cảm thấy mông căng cứng, có người bóp.
    
Thời Mộ nhíu mày, ánh mắt không khỏi rơi vào trên người Phó Vân Thâm, cậu đang kiểm tra lại sách trên diễn đàn , Thời Mộ cũng nhìn thoáng qua tựa sách "Xuyên qua trước khi đại lão hắc hóa ", cái tên thật sự rất thiểu năng nhưng nội dung rất hàm súc, cô khá thích.
   
 Hai tay xấu xa kia lại bóp, lại còn tiến vào cúc huyệt của cô.
    
Thời Mộ rên lên một tiếng , lại nhìn về phía Bối Linh bên cạnh, cô bé đang ngơ ngác xem tin tức, thỉnh thoảng lại cười ngốc nghếch.
    
Nhìn xuống, Thời Mộ nhận thấy tay cô ấy không ngừng mò mẫm trên người mình.
  
  Sau vài giây im lặng, Thời Mộ thấp giọng hỏi: "Bối Linh, sao em cứ sờ mông anh vậy? Em đã sờ thì thôi đi, làm gì còn đ.â.ṁ cúc hoa của tôi?"


Lời vừa nói ra, ba người ở phòng khách liền nhìn sang.
   


 Bối Linh nghiêng đầu, ánh mắt trống rỗng: " Em không sờ mông anh mà ."
    
Thời Mộ chỉ chỉ bàn tay.
    
Lần này không phải là mông, mà là đùi, cái tay nắn bóp từ eo lưng trở xuống .


    Bối Linh mở to mắt, kêu lên một tiếng, vội rụt tay lại.
   
 Khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng lo lắng, đáy mắt phủ một tầng hơi nước mỏng.
    


Chu Thực đang trốn Thời Mộ và Phó Vân Thâm lập tức nhảy ra ngoài, kinh ngạc nói: "Tôi đang nghĩ xem ai lại đi sờ mông của tôi, hóa ra là em ! Linh Linh, em thật d.â.m!"
    
Bối Linh điên cuồng lắc đầu, "Em không có em, em không có sờ..."
    
Hạ Hàng Nhất tình cờ đi ngang qua ghế sô pha, Bối Linh ánh mắt liếc qua, một tay véo mông Hạ Hàng Nhất với tốc độ cực nhanh.
   
 "..."
    


Bầu không khí rơi vào xấu hổ .


Con ngươi Bối Linh chớp động, cô ấy dùng tay kia đánh bàn tay này, khóc lóc nói: "Em... em không muốn đụng vào mông của anh."
    
Vẻ mặt gần như sắp khóc.
    
Hạ Hàng Nhất nhíu mày, cúi người nhẹ nhàng hỏi: "Em ăn hay đụng bậy vào cái gì rồi ?"
    


Bối Linh lắc đầu, khóe mắt long lanh nước mắt, “Em không biết, em không thể tự chủ được.” Bối Linh rưng rưng nước mắt nhìn Hạ Hàng Nhất, “Hằng Nhất, anh có thể để em chạm vào lần nữa không? Chỉ một lần thôi . "
    
    Ánh mắt đặc biệt ủy khuất.
  


  "..." Thật đáng yêu, Hạ Hàng Nhất suýt chút nữa không tự chủ được mà đáp ứng, cũng may cậu ta khác với Phó Vân Thâm là một người đứng đắn , lắc đầu từ chối.
   


 Thời Mộ trầm tư một hồi, ngập ngừng nói: "Chẳng lẽ em chạm vào đồ hộp trên bệ cửa sổ của anh sao?"
   
 Bối Linh thút tha thút thít, "Em uống một ngụm thôi."
   
 Thời Mộ và Hạ Hàng Nhất hít vào một hơi lạnh, ngàn phòng vạn phòng vậy mà cô ấy có thể uống một ngụm sao?
  
  Hạ Hàng Nhất nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bối Linh, qua Âm Dương Nhãn, hắn nhìn thấy một vết đen nhỏ dính trên ngón tay cô, đây là tàn tích của con ma dâm, tinh vi đến mức khó phát hiện. Một chút tàn dư của linh hồn cũng ảnh hưởng đến Bối Linh, hắn cũng thật cảm khái cái con quỷ này quá sắc, chết cũng không quên mượn thân thể người khác phát tình.
   
 Cậu ta lấy ra một tờ giấy bùa, cẩn thận gỡ bỏ linh hồn còn sót lại, xoa xoa mái tóc bông xù của cô thở dài một hơi, ôn nhu nói: "Không sao, đừng đụng bừa bãi những thứ này, cũng đừng tự tiện ăn. May mà Thời Mộ đã ăn hết rồi. Nếu em thực sự ăn vào bụng, nó sẽ không đơn giản như chạm vào mông của người khác đâu "
   
 Bối Linh hơi hơi gật đầu, sau đó nhìn Thời Mộ, "Thời Mộ học trưởng , anh ăn thịt tên biến thái quấy rối em rồi phải không ?"
    
Thời Mộ ánh mắt liếc qua , ừ một tiếng .
   
 Bối Linh cắn môi, nghiêm túc: "Nếu như anh thích quỷ sắc , sau này em sẽ dụ dỗ thêm vài cái, để cho Hạ Hàng Nhất bắt để cho anh ăn."
   
 Hạ Hàng Nhất nhịn không được muốn bật cười, "Ngày đó hình như có ai đó nói là sợ nhất chuyện này."
    


Bối Linh tự hào nói: "Bắt cho anh Thời Mộ , em không sợ."
   
 Cậu ta mím môi, không kìm được lòng bàn tay hơi ngứa, nhẹ nhàng ấn đầu nhỏ của cô.
    
Chủ nhật, Thời Mộ đến bệnh viện kiểm tra, sau khi thân thể đã hấp thu một hồn ma, tay chân gần như khỏi hẳn , khiến các bác sĩ trong bệnh viện cực kì ngạc nhiên vì tốc độ hồi phục của cô.
   
 Sau khi kiểm tra và xác nhận không có vấn đề gì, Thời Mộ và Phó Vân Thâm cùng nhau đi học và trở về ký túc xá sắp xếp đồ đạc. Lúc trước lão Hoàng từng gọi cho Thời Mộ, nói cô đã đoạt giải nhất cuộc thi, ban tổ chức thưởng thêm 10.000 tệ cho tinh thần thi đấu hết mình khiến Thời Mộ rất vui.


Sau khi chia một phần cho Bối Linh, Thời Mộ nhận được tổng cộng là năm mươi lăm nghìn, một số tiền khá lớn đối với cô.
   
 Chu Thực thật sự là một tên Thuận Phong Nhĩ*.  Thời điểm cô vừa nhận được tiền, Chu Thực đã lao vào ký túc xá hét vào tai cô: "Mời khách ."


(* Thuận Phong Nhĩ : Là một vị thần trong Thần thoại Trung Hoa có khả năng nghe những âm thanh trong gió. Ở đây có nghĩa là bắt tin tức rất nhanh).
  
 Giọng của cậu ta rất lớn khiến tai Thời Mộ ong ong.
   
 Cô vội vàng quay lại, "Mời , mời , mời  nhưng trước hết cách xa tôi ra một chút."
    
Chu Thực đắc ý vì đã thành công, mỉm cười hạnh phúc : "Tôi tìm thấy một nhà hàng kiểu Trung Quốc với KTV, chúng ta sẽ đến đó để ăn mừng sau kỳ thi vào tuần sau."
   
 Thời Mộ liên tục gật đầu, bóp bóp khuôn mặt bầu bĩnh của Chu Thực: "Cháu trai lớn, tôi nghe lời cậu ."
   
 Nụ cười tỏa nắng của Chu Thực lại càng xán lạn hơn.
    
Nháy mắt đã đến kỳ thi cuối cùng, bất kể là học trường nào, không khí trước và sau khi thi đều rất áp lực. Kì thi nhanh chóng kết thúc, kết quả lập tức được công bố.
    
Chỉ là lần này có chút bất ngờ.
    
Thời Mộ, học sinh chuyển trường với nhiều tai tiếng trong truyền thuyết, đứng thứ nhất.
    
Kết quả thi của cô khiến toàn trường sửng sốt, hai trong ba môn chính max điểm, chỉ thiếu năm điểm môn tiếng Trung, tổng điểm các môn là 700, hơn vị trí thứ hai 30 điểm. Không sai cái tên xui xẻo đứng vị trí thứ hai chính là Phó Vân Thâm, thứ ba và thứ tư là học sinh đứng đầu lớp một, tiếp theo đứng thứ năm là Hạ Hàng Nhất.  Điểm thi của Hạ Hàng Nhất cũng không tệ lắm nhưng là bị môn Tiếng anh cản trở.
   
 Cả ba đều là thành viên phòng 415, đều là những cái gai trong lớp 15 và 14 khiến tất cả mọi người phải lau mắt mà nhìn.


    Tất nhiên, cũng có một ngoại lệ là Chu Thực, đứng thứ nhất từ dưới đếm lên . Hai thứ hạng đầu tiên đều bị phòng 415 chiếm lại còn là học sinh lớp 15 khiến học sinh lớp 15 cực kì tự hào.
   
 Lớp 15 luôn là một lớp bị trào phúng vì điểm số ở Anh Nam. Sau sự đột phá này của Thời Mộ , một số người đã đăng bảng điểm lên trang chủ diễn đàn trường , còn có cả ảnh HD 1080p của Thời Mộ.
   
 [Ai nói Anh Nam không có học thần , ai dám tranh đoạt vị trí của Mộ Ca?]
    
Lớp 15 không biết yếu thế là gì, trước tiên ca ngợi Thời Mộ bằng một ngàn từ ngữ lộng lẫy, phân tích Thời Mộ ba trăm sáu mươi độ không góc chết , cuối cùng đi đến kết luận rằng học sinh các trường cao đẳng và đại học khác đều là những kẻ ngu ngốc, không thể so sánh với Mộ ca của họ.
   
 Trên thực tế, Thời Mộ quả thật rất ăn ảnh, sau một học kỳ tập luyện chăm chỉ và uống gói dinh dưỡng Quỷ Hồn hàng tuần, chiều cao của cô đã tăng từ 163 lúc ban đầu lên 175 , cô còn có bàn tay dài và bàn chân dài, da trắng, môi đỏ, lông mi dày, dáng vẻ ưa nhìn đôi mắt hoa đào móc câu khắp nơi, dây áo vest lấp ló dưới lớp áo nỉ mỏng vô cùng gợi cảm.
   
 [Jincheng Fairy: 700 điểm, phải không?]
  
  [Tôi cũng nghĩ Jincheng Fairy: Tôi là học sinh đến từ Yingnan, vì vậy tôi không phải là p. ]


    [Meo meo: Sau khi nhìn vào khuôn mặt, tôi nghĩ tôi có thể, sau khi xem kết quả, tôi nghĩ tôi không thể.]
 
   [Aw: Chờ đã, khuôn mặt này hơi quen!]
   
 [Yijian Hanshuang: Fuck, giống Thời Lê, bị sốc, không đâu, phải không?]
   
 [Bạn có nhìn thấy quan tài của tôi không: 700 điểm khá tuyệt vời, gần vượt qua Phó Vân Thụy.]
   
 [dxhauobn: Năm nay Phó Vân Thụy và Thời Lê có vẻ bằng điểm nhau nhỉ?]
   
 [Người dùng 7454: Chỉ có tôi chú ý tới cái tên này cùng tên nữ lưu manh giống nhau à. ]
    
[Người dùng 2333: Thôi đi, cũng đừng vũ nhục người ta, nữ sinh kia buồn nôn chết đi được , lớp chúng ta ban thảo còn bị đuổi.]
   
 "..."


"..."
   
 Trò chuyện một chút, chủ đề lại lệch ra đến Phó Vân Thụy cùng Thời Mộ, những cái chuyện xưa xửa xừa xưa lại bị đào lên. Cuối cùng còn có người ghép ảnh nữ lưu manh Thời Mộ cùng học bá Thời Mộ so sánh, hung hăng đem nhục nhã chế giễu một phen, hiển nhiên trong mắt họ , nữ lưu manh Thời Mộ là vật để bọn hắn vui đùa. Chủ đề càng ngày càng lệch lạc, người đăng bài cảm thấy vô nghĩa vì thế bài đăng đã bỏ đi không xuất hiện nữa.
  
  Diễn đàn trường Anh Nam lại tiếp tục sôi nổi sau khi công bố kết quả thi, một bài đăng về chủ đề [415 cậu tại sao lại đặc biệt] đã được đăng tải, không cần phải nghĩ cũng biết là đang chế giễu Chu Thực .
   
 Màn đêm buông xuống , mấy người phòng 415 quây quần với nhau, Chu Thực lấy tư thế bình tĩnh, không chút hoảng sợ đang làm bài kiểm tra áp chót, đang nhìn vào tờ giấy toán max điểm của Thời Mộ, trong lòng không khỏi cảm thán . Cậu ta thở dài, cùng một người, cùng một phòng, cùng một bữa ăn ở căng tin, tại sao khoảng cách lại lớn như vậy?
    
Chu Thực không khỏi thắc mắc, "Mộ ca, cậu không có xuyên qua đây đúng không? Cậu quá tuyệt vời đi , tương lai cậu có định đến Stanford không?"
   
 Tay Thời Mộ chợt cứng ngắc, không nói gì.
   
 Chu Thực không hề biết mình đã tiết lộ ra chân tướng sự thật , tiếp tục thở dài: "Quá tuyệt, thật sự quá tuyệt, ăn mười miếng óc lợn cũng không đạt được kết quả như thế này."
    
Cậu ta chiếm được luôn cả vị trí của Phó Vân Thâm, thiếu niên vẻ mặt bình tĩnh đi tới, đá vào cái ghế đẩu của thiếu niên , Chu Thực sớm đã hình thành thói quen, bình tĩnh vỗ mông ngồi xuống.
    


Hạ Hàng Nhất đang thu dọn giường, cúi đầu nhìn anh: "Bài thi tiếng anh,  cậu bị 0 điểm, dù mù cũng không đạt được mức điểm thế chứ ? Cậu đã làm bài thi như thế nào a ?"
    
Chu Thực bắt chéo hai chân ,thở dài: "Đừng nhắc tới, lúc kiểm tra Anh ngữ tôi buồn ngủ quá nên ngủ quên mất nghĩ chỉ chợp mắt một tí, ai ngờ ngủ quên mất , lúc tỉnh dậy liền nộp lupon bài thi không có làm tí gì, cũng không sao, dù không ngủ quên thì tôi cũng mù tiếng anh , 0 điểm thì 0 điểm đi. Thành tích không quan trọng, quan trọng là tư tưởng và phẩm cách. "
    
Phó Vân Thâm cười nhưng trong không cười: "Chuyện này nói cùng ba cậu đi ."
    
Chu Thực nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống.
   
 Ông vốn là xuất thân từ nhà nghèo, không có tiền ăn học, ông đi làm từ năm 15 tuổi, rất khó để có được ngày hôm nay, nhưng dù giàu có nhưng trong lòng ông luôn có một nút thắt, luôn muốn Chu gia có một cái là Trạng Nguyên làm rạng rỡ tổ tiên nên đã áp đặt hy vọng này lên Chu Thực. Chu Thực biết mình có bao nhiêu cân lượng, cũng không chăm học , hai cha con không lần ít cãi nhau bởi vì điều ấy.
    
Bây giờ cậu ta bị điểm 0 môn tiếng anh , các môn khác cũng đều trượt , có khi ông già nhận được bảng điểm của cậu ta có lẽ sẽ chết vì tức giận.
    
Chu Thực thở dài, cả người đều ỉu xìu.
    
Thời Mộ thấy cậu ta không vui, liền vỗ vỗ vai cậu ta xoa dịu: "Cháu trai đừng không vui."
    
Chu Thực trợn mắt há hốc mồm: "Tôi không có không vui, tôi dù sao cũng luôn là số một."
   


Thời Mộ: "Có thể kiểm tra thứ nhất đếm ngược cũng là rất bản lĩnh, nếu là tôi, muốn thi thứ nhất đếm ngược cũng đều không làm được."
    
Hạ Hàng Nhất thì thào nói: "Đừng chọc tức cậu ấy."
  
  Thời Mộ: "Tôi nói thật, trời sinh thành tích tốt cũng rất khổ não, rất muốn thể nghiệm một chút cảm giác thành tích đếm ngược ."
   
 Chu Thực rũ cằm xuống, không thể kiềm chế được nữa, khóc thét lên, nắm chặt tay và không kìm được đập bàn, "Ba tôi sẽ g.i.ế.t tôi--!"


    "Quên đi, quên đi, chúng ta không phải đã nói rồi sao? Thi xong, tôi sẽ mời cơm. Chu Thực, đưa tôi địa chỉ, tôi sẽ hẹn trước."
  


  Đang là kỳ nghỉ hè, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người cùng nhau tổ chức tiệc tối, hơn nữa Chu Thực chắc chắn sẽ không chọn một nhà hàng nhỏ, đặt trước thì tốt hơn.
   
 Chu Thực không vui, cầm điện thoại lên, nhắn địa điểm nhà hàng cho Thời Mộ.
    
Cô ghi lại , vỗ vỗ đầu Chu Thực, quay đầu đặt thời gian.
   
 Mấy ngày sau kỳ thi cũng không có việc gì , một ngày trước kỳ nghỉ, mỗi lớp đều tổ chức một hoạt động nhỏ đơn giản, lớp 15 cũng không ngoại lệ.
    
Sau kỳ nghỉ hè này, họ sẽ được lên lớp 12 , các bạn lớp 15 đều có chút tiếc nuối, một năm bên nhau dĩ nhiên sẽ có tình cảm nhưng là đến khai giảng kì tới họ sẽ không biết mình bị phân vào lớp nào. Vì vậy tại lúc họp lớp mọi người đều mua quà tặng cho nhau.
  
  Phó Vân Thâm luôn không có cảm giác với loại hoạt động này, nằm ở trên bàn , không biết là đang ngủ hay là cố ý trốn đi.
    
Thời Mộ có rất nhiều phong thư và hộp quà chất đống trên bàn, liếc mắt nhìn Phó Vân Thâm , mím môi nheo lại ánh mắt.
    
Trên bục giảng, Lưu lão sư bước tới phát biểu cuối cùng: "Học sinh lớp chúng ta năm nay học rất tốt, sẽ sớm được lên lớp 12, còn một năm nữa sẽ thi vào đại học. Tôi biết tất cả mọi người gia đình giàu có, nhưng tôi vẫn là hi vọng các em có thể dựa vào cố gắng của mình có một tương lai tươi sáng hơn. Cuối cùng, hi vọng các em lúc rời trường chú ý an toàn, vui chơi nhưng cũng không được chậm trễ học tập, Ngoài ra, lát nữa nhớ đến sân chơi chụp ảnh lớp nhé. "
  
  Giọng nói nhỏ xuống, thầy Lưu rời khỏi lớp, nhưng không một người nào trong lớp 15 nhúc nhích.
    
Ngón tay Phó Vân Thâm ngoắc ngoắc , sau đó từ trên bàn chậm rãi đứng dậy, uể oải ngáp một cái, cầm cặp sách đứng dậy, chuẩn bị rời đi thì bị lớp trưởng ngăn lại.
    
"Phó Vân Thâm."
   
 Phó Vân Thâm dừng lại, lạnh lùng nhìn hắn.
    
Lớp trưởng rụt cổ, lấy hết can đảm đối mặt với cậu , cúi người từ bên dưới lấy ra một hộp quà rất lớn đưa cho cậu : "Đây là tôi , tôi đại diện cho các bạn trong lớp tặng quà cho cậu , xin hãy giữ nó. "
   
 Phó Vân Thâm rũ mắt xuống, nhưng không có trả lời.
    
Thời Mộ liếc nhìn thiếu niên, cười cười nhận lấy, "Tôi nhận thay cho cậu ấy."
    
Lớp trưởng thở ra một hơi liền tiếp tục đưa một lá thư : "Đây cũng là do tôi viết thay mặt cho các bạn cùng lớp. Mọi người đều đã ký tên vào nó. Tôi hy vọng cậu có thể đọc nó."


Sau khi hai ngón tay của Phó Vân Thâm kẹp bức thư, cả lớp trầm mặc đứng dậy, thu xếp đồng phục rồi rời khỏi lớp.
    
Phòng học đột nhiên trống rỗng, Thời Mộ đẩy cậu nhóc, "Cậu không nhìn ra sao?"
    
Cậu chậm rãi mở bức thư, hai trang đầy ắp chữ.
   
 [Bạn cùng lớp Phó Vân Thâm:
    
Những lời này là những gì tôi thay mặt cho tất cả các thành viên của Lớp 15 muốn nói với cậu .
    
Trước hết, xin lỗi.
    
Chúng tôi xin lỗi vì chúng tôi đã bỏ bê cậu và xin lỗi vì sự vu khống của chúng tôi ở sau lưng cậu.
    
Khi lần đầu tiên đến lớp 15, chúng tôi đều đã nghe tin đồn về cậu. Quả thật thực tế, cậu thực sự khó chịu, rất lạnh lùng, rất im lặng và rất hung dữ. Chúng tôi không cách nào nhiệt tình với cậu được càng không dám lớn tiếng nói chuyện trước mặt cậu . Mãi đến sau này chúng tôi mới nhận ra rằng những hành động này tồi tệ như thế nào.
  
  Phó Vân Thâm, cậu có rất nhiều ưu điểm, cậu rất thông minh, cậu luôn nằm trong top xuất sắc nhất trong các kỳ thi, chúng tôi luôn cảm thấy lớp 15 không xứng đáng với trí thông minh của cậu. Cậu cũng rất nhiệt tình, cảm ơn cậu đã giúp chúng tôi giành chiến thắng lớp một. Cậu cũng rất tốt bụng. Tôi đã nhiều lần lén nhìn thấy cậu giúp chúng tôi thu dọn ghế ngồi và băng ghế , giúp đỡ bác quét dọn bị ngã ở tầng dưới. Nếu như không có nhận lầm, hình như bác ấy là mẹ của học trưởng đã khuất mấy năm trước.
    
Nếu như may mắn, tôi hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau vào lớp 12 sắp tới;
    
Nếu như không được chung lớp cũng không sao, chúng ta vẫn luôn là bạn. Chúc cậu luôn bình an, hạnh phúc và có một tương lai tươi sáng.
    
Tất cả thành viên lớp 15 đã kí.]
   
 Trang giấy mỏng trên tay vẫn còn lưu mùi thơm của mực, ngón tay cậu dùng sức, hầu kết có chút nhấp nhô.
    
Thời Mộ ngẩng đầu nhìn, thấy trong mắt của thiếu niên có một nét xúc động hiếm thấy.
   
 Thời Mộ kéo ống tay áo Phó Vân Thâm: "Cậu có chụp ảnh lớp không?"
    
Phó Vân Thâm hoàn hồn, cẩn thận gấp lá thư bỏ vào trong túi, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: "Theo cậu."
  
  Thời Mộ không khỏi cười thầm: "Tôi đi, cậu đi cùng tôi chứ?"
    
Phó Vân Thâm ừ một tiếng.
    
Đợi đến khi họ xuống đến nơi, các bạn trong lớp đã đợi sẵn, bên cạnh đó một số lớp khác cũng đang chụp ảnh.
    
Phó Vân Thâm cùng Thời Mộ đều rất cao vì vậy đứng ở hàng sau.
  
  Người quay phim chỉnh lại ống kính vẫy vẫy tay với Thời Mộ: "Hai người đứng lại gần chút đi ."
   
Ánh mắt Phó Vân Thâm trầm xuống, không đợi Thời Mộ định thần lại, liền đặt tay trên vai cô kéo chặt thân mật.
    
“Bây giờ ổn rồi.” Người quay phim vẻ mặt hài lòng, chỉ nghe thấy một tiếng lách cách, bức ảnh lớp được chụp xong.
    
Trong ảnh, hàng chục học sinh đứng trong ánh nắng, nở nụ cười trẻ trung rạng rỡ, trong góc ảnh, chàng trai khoác vai Thời Mộ hơi nhếch môi, mặt mày sạch sẽ cực kì đẹp trai.
    
Sau khi chụp ảnh xong, Thời Mộ và Phó Vân Thâm ôm túi lớn túi nhỏ trở về ký túc xá , nhìn chiếc hộp lớn trong tay, Thời Mộ tò mò nhìn, "Cậu không mở ra nhìn xem là cái gì hả? Tôi vừa rồi ôm một hồi, cũng nặng lắm."
   
 Phó Vân Thâm tìm một cái kéo, mở hộp ra, nhìn thấy bên trong, Phó Vân Thâm sắc mặt tái xanh.
   
 Thời Mộ ngẩn ra, "Bồn, bồn ngâm chân?"
    
Còn là loại làm bằng gỗ và có thể massage chân!
  
  Lớp 15 thật là tinh tế, Thâm ca chắc chắn sẽ thích!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện