Chương 57: 57: Tôi Sẽ Cứu Nhóc
“Anh hai, chuyện hôm nay đừng nói cho anh cả, anh ấy sẽ lo.” Liên Tiêu Thù cúi đầu, bất an vò vò góc áo.
Liên Kỳ Quang cúi đầu từ trên cao nhìn xuống Liên Tiêu Thù, khóe miệng hơi mím, trầm mặc không nói.
“Anh hai…”
“Tôi sẽ cứu nhóc.” Liên Kỳ Quang không chút biến sắc mở miệng.
Cấp bậc dị năng hệ mộc của cậu hiện giờ chỉ có thể tạm thời ức chế tốc độ ăn mòn trái tim cùng cơ quan suy kiệt, không thể diệt trừ tận gốc rễ.
Trong không gian của cậu có một con suối có tác dụng chữa thương cùng tinh lọc, chính là theo không gian phong bế thì nó cũng biến mất.
Cậu không biết nó còn xuất hiện hay không, nhưng vô luận thế nào cậu cũng không đặt hết hi vọng vào nó.
Cậu sẽ cố gắng đề cao dị năng, chỉ cần dị năng một lần nữa đạt tới cấp năm mươi, hơn nữa cộng thêm tinh hạch trong không gian, cậu có chín phần nắm chắc có thể chữa khỏi cho con heo này.
“Ưm!” Liên Tiêu Thù ngẩng gương mặt nhỏ nhắn, lộ ra một nụ cười thật tươi: “Em tin tưởng anh hai!”
Lãnh tĩnh nhìn bộ dáng cười ngây ngốc của Liên Tiêu Thù, Liên Kỳ Quang trầm mặc mở miệng: “Chuyện nhìn thấy trong phòng bệnh, giữ bí mật.”
“Dạ.” Dùng sức gật gật đầu: “Em sẽ không nói.”
“Khô Mộc! Trời sắp tối rồi, nên trở về học viện.” Mễ Tiểu Bảo đứng bên kia vẫy vẫy tay, lớn tiếng gọi.
Liên Kỳ Quang liếc nhìn Mễ Tiểu Bảo, lại nhìn Liên Tiêu Thù, chậm rãi vươn tay.
Một hạt giống bị niết vỡ, chồi non chậm rãi vươn ra, dùng tốc mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng lớn lên.
“Này là hoa gì? Thật đẹp.” Liên Tiêu Thù mở to mắt nhìn đóa hoa trên tay Liên Kỳ Quang.
Liên Kỳ Quang thu tay lại, đặt đóa hoa đã thu nhỏ vào túi tiền Liên Tiêu Thù.
Tiếp đó lại lấy ra một hạt giống giống hạt đậu nành niết vỡ, tùy tay ném cho Chử Hề đứng cách đó xa xa.
“A?” Chử Hề luống cuống tay chân chụp được, có chút không biết làm sao.
“Xem chừng con heo này.” Nhạt nhạt phun ra những lời này, tiếp đó xoay người rời đi.
“Dạ… dạ!” Hiểu ra ‘heo’ mà Liên Kỳ Quang nói là ai, Chử Hề khẩn trương đứng thẳng người, mất tự nhiên làm một cái chào theo nghi thức quân đội: “Em sẽ bảo vệ Tiêu Tiêu thật tốt.”
…
Đi theo hai người Mễ Tiểu Bảo cùng Phong Thanh Dương trở về học viện, dọc theo đường đi, Liên Kỳ Quang vẫn duy trì trầm mặc, Mễ Tiểu Bảo cùng Phong Thanh Dương nghĩ cậu vẫn để ý tới chuyện Liên Tiêu Thù, vì thế cũng không ầm ĩ, một đường im lặng đi bên cạnh.
Về tới ký túc xá, Liên Kỳ Quang trầm mặc đáp lại lời chúc ngủ ngon của Mễ Tiểu Bảo, lãnh tĩnh bước vào phòng mình.
Theo cánh cửa đóng lại, gương mặt lãnh tĩnh thoáng chốc trắng bệch, thân mình lay động, đưa tay vịn tường, chống đỡ cơ thể vô lực của mình.
Máu tươi theo khóe miệng từng giọt từng giọt nhiễu xuống đất, sợi tóc hỗn loạn che đi phân nửa gương mặt, cũng che đi biểu tình, làm người ta không nhìn thấy thống khổ của cậu lúc này.
Trầm mặc từng chút từng chút lan tràn trong bóng đêm, cũng không biết trải qua bao lâu, Liên Kỳ Quang chậm rãi ngẩng đầu, mặt không biến sắc đưa tay lau đi vệt đỏ bên khóe môi, xoay người leo lên giường, mệt mỏi nằm xuống.
Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, thổi đi lọn tóc mái, lộ ra con ngươi tĩnh lặng mờ mịt.
Gương mặt than có chút tái nhợt, nhưng không vì thân thể đau đớn mà tỏ ra khó nhịn.
Cơn đau cùng sự suy yếu của cơ thể làm nơi sâu trong đáy mắt xẹt qua tia mỏi mệt, ánh mắt Liên Kỳ Quang chậm rãi khép lại, tiến vào giấc ngủ.
Đêm nay, Liên Kỳ Quang lại nằm mơ.
Tường thành sụp đổ, trăm vạn tang thi hư thối tanh tưởi hệt như đại dương đen ngòm dũng mãnh tràn vào thành.
Cậu đứng trên đó, lạnh nhạt nhìn đám tang thi lẫn trong đám người săn đuổi những con mồi đang chạy trốn cùng gào thét, hệt như địa ngục trần gian, nhưng trong ánh mắt cậu vẫn là một mảnh trong trẻo lạnh lùng.
Đột nhiên, ánh mắt Liên Kỳ Quang dừng lại trên người một thanh niên.
Người nọ mặc một bộ quần áo thô ráp, dơ bẩn, rách mướp, dính đầy máu tươi đã khô đen, lộ ra thân mình gầy yếu.
Lúc này thanh niên đang đứng trước một căn phòng đã sụp đổ, mặt không chút biến đổi nhìn một nam nhân bị đè nửa thân mình.
Xung quanh là nhân loại đang chạy trốn tán loạn, tang thi đuổi giết, lúc này ánh mắt thanh niên dường như đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại nam nhân trước mặt.
“Cứu… cứu tôi…” Nam nhân vươn một bàn tay, gian nan hướng về phía thanh niên, trong mắt là sợ hãi cùng tuyệt vọng cùng cực.
Nhìn bàn tay nam nhân vươn tới, thanh niên vẫn không chút biến sắc đứng đó, sâu trong ánh mắt tĩnh lặng kia là một tia mệt mỏi nhàn nhạt.
“Cứu tôi, cứu… tôi.” Nam nhân gào lớn, hệt như một con cá bị vớt lên bờ, hấp hối giãy dụa.
Thanh niên động, chậm rãi xoay người, rời khỏi nam nhân.
Một con tang thi nhào tời, sau đó là hai, là ba con…
Tiếng kêu la thảm thiết của nam nhân dần dần yếu đi, cuối cùng chỉ còn lại tiếng nhấm nuốt làm người ta ghê tởm.
Thanh niên mờ mịt xuyên vào đám người, chết lặng nhìn những gương mặt hoảng sợ, tuyệt vọng, hoặc hư thối xung quanh.
Thanh niên đi tới dướng tường thành, một con tang thi phát hiện, nó chậm rãi đứng lên, rời khỏi con mồi đã bị nó cắn xé chỉ còn huyết nhục mơ hồ, nhe răng, miệng nhiễu nhão máu tanh, rống một tiếng, bổ nhào tới thanh niên.
Chết lặng nhìn tang thi nhào tới, thanh niên chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong nháy mắt đó, Liên Kỳ Quang tựa hồ thấy được trong mắt thanh niên một mạt thoải mái cùng nhẹ nhõm.
Nhưng ngay thời điểm tang thi sắp đẩy thanh niên ngã nhào xuống đất thì tường thành đột nhiên sập xuống, vùi lấp cả hai ở bên dưới.
…
Liên Kỳ Quang bừng tỉnh, đau đớn đã tản đi, chỉ còn lại mệt mỏi cùng rã rời.
Vào lớp, Liên Kỳ Quang nhàn nhã tựa vào ghế, nhắm mắt, điều tức dị năng hệ mộc trong cơ thể, nhưng trong đầu cứ không ngừng nghĩ tới cảnh trong mơ đêm qua, hay nên nói, nó không thể gọi là mơ, mà là, trí nhớ.
Đó không phải lần đầu tiên, từ trước đến nay cậu không phải một người cứ lưu luyến mềm lòng, cũng tuyệt đối không vô duyên vô cớ hồi tưởng lại những chuyện mình không muốn, sau đó lún sâu vào.
Có lẽ, sắp có chuyện gì đó xảy ra.
“Khô Mộc! Khô Mộc! !” Mễ Tiểu Bảo hoang mang chạy vào, lảo đảo ngã lên bàn Liên Kỳ Quang.
Liên Kỳ Quang mở mắt, mặt không đổi nhìn Mễ Tiểu Bảo mồ hôi nhễ nhại.
“Khô Mộc! Đã xảy ra chuyện rồi!” Mễ Tiểu Bảo đứng vững, kinh hoảng nói: “Cậu còn nhớ nhà tưởng niệm Ám Quang chúng ta mới đi tham quan không?”
“…”
“Nó mới bị trộm.”
“…” Liên Kỳ Quang căng thẳng, dự cảm bất hảo lan tràn trong ngực: “Mất cái gì?”
“Chính là, chính là bức họa kia, cái bức họa thiệt là lớn á.
Nghe nói đó chỉ là đồ dỏm, trên đó là ảnh chụp của Ám Quang đại nhân cùng một người nữa.”
Quả nhiên!
Ánh mắt Liên Kỳ Quang tối sầm.
“Bị trộm ngay đêm qua, chẳng những không kinh động người máy tuần tra mà cả hệ thống giám sát cũng không quay được gì, cứ như đột nhiên biến mất vậy.”
Cái gì cũng không quay được? Dị năng ẩn thân? Loại dị năng này tuy không quá phổ biến nhưng không phải không có, khi ấy trong lúc vô tình từng nghe tiểu thái tử thuận miệng nói một câu, trong căn cứ hình như có hai người kích phát dị năng này, nhưng vì không có sức chiến đấu nên không trọng dụng.
Dù sao ở thời tận thế, tang thi căn cứ theo âm thanh cùng mùi để vồ người chứ không phải thị giác, có ẩn thân cũng không trốn được.
“Chuyện này ngay cả người khu một cũng kinh động, bọn họ phái rất nhiều người tới đây điều tra.
Hiện giờ cả nhà tưởng nhiệm bị bao vây chặt chẽ, bất luận là ai cũng không thể xuất nhập.
Mễ Tiểu Bảo vẫn không ngừng líu ríu bên tai, Liên Kỳ Quang không để ý người bên cạnh nói gì, hiện giờ trong đầu toàn bộ là bức tranh kia.
Bức tranh bị trộm.
Tuy bức tranh đó là chính phẩm, nhưng nếu trộm nó về thì cũng chẳng có tác dụng gì, rốt cuộc là ai? Sao lại không tiếc nháo lớn chuyện như vậy chỉ vì trộm một bức tranh.
Rốt cuộc là ai?
Có tính toán gì?.
Bình luận truyện