Xuyên Hồi Cổ Đại Chủng Bao Tử
Chương 39: Làm hòa
.
Khi người ta yếu ớt sẽ dễ suy nghĩ miên man, giống như trong quá khứ khi Lục Viên ngã bệnh nhớ về cha mẹ y, lúc này, Lục Viên đang mê man, quờ quạng đến khi bắt được bàn tay của một ai đó mới an tâm.
Tô Hoài
Lục Viên nhận ra mình sở dĩ lại ỷ vào người này như vậy, đầu tiên vì hắn là thầy thuốc, thầy thuốc là người làm con người ta an tâm, thứ hai vì hắn là người đầu tiên y gặp gỡ khi tới nơi đây, cũng như vịt con khi gặp thứ đầu tiên sẽ cho đó là mẹ nó y đi theo Tô Hoài, quen được chiếu cố rồi. Còn thứ ba, hẳn là không có thứ ba bởi vì đúng lúc ấy Lục Viên tỉnh.
“Đứa bé” – ý thức vừa khôi phục, Lục Viên đã sờ ngay lên bụng, dù có là yêu quái thì cũng đã nằm trong đó không ít ngày tháng rồi, nuôi cẩu lâu còn có tình cảm huống chi là con người. Tim Lục Viên đập bình bịch, may quá, vẫn lồi.
Vừa thở phào, Lục Viên mới phát giác ra khó chịu, bụng âm ỉ đau, người cũng không có khí lực, quan trọng nhất là chân trái, đây mới là đau buốt, phỏng chừng là trật khớp rồi.
“Hoài” – Lục Viên nghiêng mặt gọi người, kết quả là vừa quay sang đã ngẩn ra, mặt lại đen, muốn rút tay lại.
“May là đứa bé không làm sao, ngươi làm ta sợ chết khiếp!”
Con mẹ nó, ai có thể nói cho y biết – tại sao người canh giữ bên giường y lại là gã khốn Nhan gia kia không!
Bốp ——
Đúng lúc đó Hoa Tử bưng bát thuốc đông y vào, nghe được câu Nhan thất nói thì lạnh lùng đập vào gáy gã cái “Bốp”
“Không dọa chết ngươi coi như ngươi xúi quẩy, cứ chờ đấy, ta ra tay đập chết người! Đã dám ngăn ta, lại còn bảo với đại phu phải bảo trụ đứa bé! Được lắm, cứ coi mình như người nhà ấy nhở?! Ngươi nghĩ ta muốn thả ngươi ra đấy hả? Người ngợm như cái xác ướp, thân tàn ma dại mà còn! Hừ —– nếu không phải đại phu người ta y thuật cao siêu, vừa xem bệnh vừa có thể ứng phó được với cái tên phiền phức ngươi, thiếu sao sao nhà ta mà có sơ sảy gì, chẳng cần thiếu gia ra tay, ta cũng trực tiếp lột da ngươi treo ngoài sân đuổi tà! Còn thân thì ta tùng xẻo đem đi bán, đầu năm nay thịt lợn được giá, coi như thay ngươi trả nợ!” – Hoa Tử giận xanh mặt, giật cổ tay Nhan thất ra, “Thiếu sao sao tỉnh rồi, ngươi còn không thả tay ra! Đừng có chiếm tiện nghi của người này, thiếu sao sao nhà ta lại lây bệnh truyền nhiễm!”
Nhan thất oan ức, bảo vệ cổ tay mình kêu đau: “Vết thương của ta còn chưa đỡ đâu, người ta có lương tâm ra giúp ngươi kéo người vào, giờ chân đau”
“Lương tâm? Lương tâm ngươi chẳng phải ném vào bụng chó rồi sao?” – Hoa Tử hừ một tiếng, “Đi đi đi, đừng đứng đây làm thiếu sao sao phiền lòng!”
“Đây là con của Nhan gia, ta không đi! Ta đường đường là Nhan gia thất công tử, chẳng lẽ ngay cả con mình mà ta cũng không thể bảo vệ sao?” – Nhan thất ở trong hầm rượu mấy ngày, sắc mặt ảm đạm thiếu sức sống, tóc tai thì rối bời, mặt còn lún phún râu, đã sớm không còn là vị công tử tuấn tú năm đó nữa rồi. Hiện giờ, lúc nào cũng chỉ lo lắng ăn nói khép nép, túng quẫn đứng dưới mái hiên nhà người khác, lại làm cho người ta cảm thấy buồn cười.
Vì thế, Hoa Tử chỉ lắc đầu, cười.
“Con? Con của cái đầu ngươi ấy! Đầu óc bị hư rồi hả! Đoạn tử tuyệt tông rồi còn muốn có con!” – Hoa Tử trực tiếp đốp một câu, thấy mắt Nhan thất dữ tợn thì biết chọc đúng rồi, hừ một tiếng: “Ngươi còn dám nói bậy một chữ nào nữa thì ngay cả nước vo gạo cũng không có mà ăn đâu! Mau quay về cái ổ cái ngươi ngay!”
Nhan thất nghẹn khuất, hận không thể chửi đổng một câu – chỉ bằng một hạ nhân như ngươi mà dám hô to gọi nhỏ với ta á nhưng mà hoàn cảnh hiện giờ không để gã được kiêu ngạo, mặt Than thất vặn vẹo đến lợi hại, thì thào: “Chân ta đau.”
“Chân đau! Đáng đời! Ta mà thấy ngươi không ngừng kêu chân đau nữa là ta cho cả người ngươi đau đấy”
Cả hai đứa cãi nhau ồn hết biết, Lục Viên nhìn chén thuốc trong tay Hoa Tử mà phát bực, nín nhịn nửa ngày, hít một hơi dài rống lên: “Ra ngoài!”
“Thiếu sao sao, đừng giận đừng giận mà, đại phu nói nếu tâm tình người không ổn định sẽ ảnh hưởng đến đứa bé. Trước uống bát thuốc này đi đã” – Hoa Tử bị dọa giật cả mình, vội vàng cười lành, sắc mặt biến hóa so với lật sách còn nhanh hơn.
“Đúng đúng, uống thuốc trước đã, đừng để bứa bé bị thương” – Nhan thất cũng chạy ra khuyên lơn, mắt như nhìn thấy bảo bối.
Đời người khổ nhất là gì? Chính là khi ngươi khó chịu, người muốn gặp thì không có ở bên mà người đang canh giữ bên ngươi lại là thằng khốn đầu xỏ mọi chuyện
Lục Viên bỗng thấy đầu bức bối đến khó tả, nhận bát thuốc tu ừng ực, đắng ngắt cả lưỡi, “Đều ra ngoài cả đi, ta nằm nghỉ một lát, đừng đứng đây cãi nhau, ta đau đầu”
Hoa Tử và Nhan thất, một người bảo bối, một là oa tử quý giá, vừa thấy Lục Viên nói đau đầu đều không dám chọc, cả hai đứa đều đồng loạt đến trước giường dặn dò một chút, cuối cùng Hoa Tử cùng Nhan thất dắt díu nhau ra ngoài, Lục Viên chớp mí, dặn một câu: “Hoa Tử, đừng quên phần của ta, đánh hắn cho ta!”
Đểu thì vẫn là đểu, thế mà lại dám nói hy sinh người lớn bảo trụ đứa bé! Mẹ nó Lạp Mễ Nhĩ à, ngươi đúng là có mắt không tròng mới đi coi trọng thằng khốn vô liêm sỉ kia!
Nghĩ vậy, Lục Viên lại cười, y thì tinh mắt sao? Người trên danh nghĩa là chồng của y kia, đã biết y mém sẩy mà có thấy mặt đâu!
Lục Viên khó chịu, rất khó chịu. Nhưng cơ thể mệt mỏi, nằm một lúc thì ngủ.
*
Thời điểm Tô Hoài trở về, trên người đầy mùi rượu, bếp còn để đèn sáng, trong có cơm chiều được lồng chụp đậy lại phần cho hắn, Tô Hoài không vào ăn mà chỉ đi qua buồng của hắn và Lục Viên, tiến vào khách phòng. Kết quả là một chân mới bước qua bậc cửa, đằng sau đã là tiếng gào tướng như có đám ma của Hoa Tử.
“Thiếu gia! Người đã về rồi, ta tìm người cả ngày nay! Thiếu sao sao bị dê húc ngã, ta đi tìm đại phu mà khẩn trương chết mất”
Phía sau Hoa Tử vẫn còn líu ríu gì đó, Tô Hoài không nghe hết đã quay người lại, vọt vào phòng Lục Viên.
“Tối nay ta có nấu cháo hao, thiếu sao sao ăn một chút, mới vừa ngủ.” – vào phòng, Hoa Tử còn đi theo nhắc nhở, Tô Hoài bước nhẹ hơn hẳn, lặng lẽ đến bên giường, Lục Viên ngủ không quá yên giấc, tay đặt lên bụng, mày dán lại.
Đưa tay bắt mạch, may mà không hệ trọng gì, chỉ là động thai một chút, cơ thể hư nhược thôi.
Đứa bé này, thật biết quậy phá Tô Hoài nhìn vòm bụng khẽ khàng phập phồng của Lục Viên, thở dài, cũng không biết là ám chỉ cái bụng kia, hay là người đang nằm trên giường. Vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, Tô Hoài bảo Hoa Tử mang một chiếc ghế lại đây, hắn ngồi bên giường chăm coi.
Mọi sự đều tương tác lẫn nhau, “Phiền toái” này coi như “hỏng” trong tay hắn, hắn thì cũng có khá hơn đâu, chẳng phải cũng thua trong tay y đó sao?
Bên người, Hoa Tử liên tục oán giận, nào là sáng nay xảy ra chuyện thế nào, rồi sao tìm mãi không thấy hắn, sợ hãi xiết bao, rồi gì mà chảy cả máu, gọi đại phu đến mà cái gã Nhan thất công tử cứ lẽo đẽo thêm rối, rồi dê kinh động ra sao, chạy mất hai con cằn nhằn liên tục, Tô Hoài để nó trút một lúc mới mở miệng đuổi nó ra.
Hoa Tử đi rồi, trong phòng liền lặng đến đặc quánh. Tô Hoài nhìn khuôn mặt Lục Viên, thấy khi ngủ y yên tĩnh hơn lúc thức nhiều lắm, nhưng chân vẫn không yên, lại đạp chăn. Tô Hoài dịch góc chăn lại cho y, lại vươn tay vuốt ve tóc y. So với khi mới nhặt về, Lục Viên đã béo ra không ít, trên mặt cũng phính thịt, lại trắng nõn, tưởng như chỉ cần bóp nhẹ cũng có thể ra nước.
Ngón tay du di trên mặt y, Tô Hoài thở dài — liệu có phải hắn đã quá nóng vội không?
Nhưng, nuôi mãi không thuần thì thôi, đằng sau lại nhắng nhằng đầy những chuyện cứ thế lũ lượt kéo nhau đến. Đầu tiên là một vị ca ca trong một gia đình hiển hách, giờ thì đến gã Nhan thất mò đến cửa. Vốn đang dựa hoàn toàn vào hắn, đột nhiên một ngày lại xuất hiện một đống chỗ dựa vững chắc, hắn có cảm giác gì chứ? Tất nhiên là bất an.
Mà còn chưa dừng ở đấy, đứa bé duy trì mối quan hệ trong bụng kia cũng không phải của hắn, chỉ cần thất thố một chút thôi hai người cũng sẽ tan rã ngay lập tức
Nuôi con cho người khác có ai mà thoải mái nổi, nhưng trừ bỏ đứa bé này hắn còn biết lấy cớ gì mà giữ người lại? Hiện giờ cha đẻ của đứa bé đang ở ngay trong nhà, quan hệ hắn với Lục Viên lại không nóng không lạnh như vậy, nếu trước kia nhờ vào oa tử kia mới dỗ được người ta vào Tô gia, giờ cũng lại vì đứa bé ấy mà lo lắng liệu người ta có bỏ đi với chồng không Tô Hoài tự nhận ra hắn tác nghiệt rồi
Trong lòng đè nén, thở dài một hơi, cũng vì đó mà đánh thức Lục Viên tỉnh.
Lục Viên ngẩn ra nhìn Tô Hoài, tay Tô Hoài cũng cứng ngắc trên mặt y, Lục Viên bất giác đỏ mặt.
Thắt lưng đau, chân đau, bụng đau, ngực cũng khó chịu, tim cũng đập chực nổ bành, đầu Lục Viên cũng đặc lại, một câu cũng không thốt thành lời. Tô Hoài cũng không nói, thành ra không khí xấu hổ tợn, Lục Viên khẩn trương, oán thầm – cái tên chết toi này, nói gì đi chứ
“À dê đâu?” – Lục Viên không muốn Tô Hoài đi, lại nghĩ không ra phải nói gì, mở mồm cũng nói chuyện chẳng ra đâu với đâu.
“Mất hai con rồi.” – Tô Hoài cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra Lục Viên đã dịu xuống rồi, không bới móc chuyện kia nữa.
Lục Viên nghe xong thì lập tức khẩn trương, quên tiệt xấu hổ, hô lên: “Mất rồi á! Đó là dê tốt, đắt lắm đấy mất những hai con á? Đực hay cái? Nếu mất con đực thì nguy to, phải giữ nó lại để phối giống, toàn bộ dê cái dựa vào nó đấy Hoài Chi, huynh thay ta đi xem đi, mất là hai con dê nào? Mau lên nếu mất dê đực phải nhanh chóng đi tìm”
“Muộn rồi, ngủ đi, ngày mai tính sau. Chạy mất rồi thì mua lại là được.” – Tô Hoài an ủi, nhẹ nhàng vỗ đầu Lục Viên. Đương nhiên hắn sẽ không nghe Lục Viên, giờ đang là lúc làm dịu quan hệ giữa hai người, chẳng lẽ hắn phải chạy đi tìm hai con dê hay sao?
“Mua á? Huynh có biết con dê kia đắt thế nào không hả? Nhân lúc mất chưa lâu thì mau đi tìm đi” – Lục Viên còn đang giả ngu, Tô Hoài thở dài, ngồi lại gần đỡ Lục Viên nằm xuống, thấy y lại muốn ngồi dậy thì vươn tay ôm luôn y nửa nằm nửa ngồi vào lòng.
“Tiểu Viên, lúc tối khi ta về, đi ngang qua phòng này, ta đã không dám vào, ta rất sợ, sợ khi đẩy cửa ra, ngươi đã đi rồi.” – Tô Hoài thì thầm, môi chạm lên vành tai Lục Viên.
Âm thanh ôn nhu mà trầm thấp sát bên vành tai, chui vào lỗ tai, Lục Viên mới khôi phục bình thường lại cứng ngắc cả, Tô Hoài ôm y rất ấm, rất thoải mái, y có thể nghe thấy nhịp tim hữu lực trong lồng ngực kia dường như có phần nhanh.
“Tuy ngươi bị ngã, cơ thể nguy hiểm, nhưng ta lại thấy may mắn, may mắn mà ngươi động thai”
“Ngươi có bệnh hả, dù sao cũng không phải con ngươi, chẳng phải sẩy tốt hơn sao?” – Lục Viên căng thẳng, căng thẳng đến mức nói cũng loạn. Mặt Tô Hoài tối sầm, giận quát một câu “Tiểu Viên!” – kết quả là vừa nói xong, gió lại nổi.
“Ý ta không phải như thế ý ta là hai nam nhân với nhau, ngươi đừng nói mấy câu buồn nôn vậy được không?” – Lục Viên vội nói kéo lại, đẩy lồng ngực Tô Hoài, y lại ngửi được trên người Tô Hoài đầy mùi rượu, Lục Viên nhíu mày.
Lại đi trăng hoa?
Bất giác lòng y lại có âm thanh tự hỏi như vậy, làm Lục Viên muốn điên lên.
“Tiểu Viên, ta muốn ngươi hiểu được một chuyện, đó là không ai lại tình nguyện nuôi con của người khác”
“Được rồi, ta biết rồi, chỉ cần thấy bụng ta là ngươi đã thấy ngột ngạt, giờ cái tên Nhan thất vô liêm sỉ kia cũng đến làm ngươi ngứa mắt. Cho nên muốn ta nói rõ với cha ngươi, chúng ta sớm tách ra ai đi đường người nấy, ta quay về thảo nguyên, ngươi tìm một ca nhi, đỡ phải ra ngoài tìm hoan”
“Ta nói, ngươi có để ta nói hết lời không?” – Tô Hoài có phần mất kiên nhẫn, ôm chặt Lục Viên không cho y giãy ra, ghé sát tai y muốn chặt đứt mấy cái phỏng đoán ngông cuồng của Lục Viên, – “Ta nói, không ai tình nguyện thay ngươi nuôi con của người khác, nhưng ta lại tình nguyện, vì sao? Bởi vì ta thương ngươi!”
“Đấy, ngươi cũng có cam tâm tình nguyện nuôi đứa bé này đâu? Nếu không phải trong lòng ngươi đầy khó chịu thì sao mỗi lần ngươi nhìn thấy ta với gã Trần Thế Mỹ kia là ngươi lại nhăn mặt? Đừng nói như thể ngươi ban cho ta nhiều ân đức lắm ta gánh không nổi, còn chẳng bằng bỏ đi”
“Lục Viên, rốt cuộc ngươi có nghe thấy trọng điểm ta nói ở đâu không hả?” – mặt Tô Hoài ngang với nhọ nồi: “Ta đang thổ lộ tình cảm với ngươi đấy”
Thổ lộ?
Lục Viên sửng sốt, hình như y bỏ qua câu nói nào đó rất quan trọng thì phải? Nãy y mới chỉ nghe đến câu “không ai tình nguyện nuôi con”, rồi sau đó căn bản không để ý Tô Hoài nói gì nữa
“Tiểu Viên,” – Tô Hoài lật vai Lục Viên để hai người đối diện, Lục Viên vẫn ngây ra, sau câu nói vừa rồi lòng bàn tay y đổ đầy mồ hôi.
Bày tỏ với y ư? Từ lúc sinh ra đến giờ, lời tỏ tình đầu tiên của Lục Viên y lại là đàn ông ư? Ấy, đừng thế chứ y còn chưa biết phải đối mặt thế nào đâu
Lục Viên há mỏ, còn chưa nói gì, Tô Hoài đã mở lời trước: “Ta chờ đã, ngươi vừa nói gì ta ra ngoài tìm hoan? Ta tìm hoan gì cơ?”
Lục Viên sửng sốt, rồi lập tức mặt đen xì, “Ngươi còn hỏi ta? Không ra ngoài tìm hoan thì đây là gì?” – Lục Viên hừ lạnh, tay vạch vạt áo Tô Hoài, sau đó xương quai xanh lộ ra, rồi một dấu tròn nhỏ màu hồng trên đó cũng lộ theo, Lục Viên cười khẩy, tay lại vạch tiếp, hơn nửa ngực Tô Hoài bị lộ ra ngoài, Lục Viên tròn mắt.
“Nhiều vậy sao!”
Được lắm, từng thớ từng thớ trên ngực, chi chít đầy những mẹ nó chứ, toàn là dấu hôn!
Lục Viên tức giận đến mức đầu cũng bốc khói, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Đại phu nói ta bị động thai, không nên kích động, hiện tại tâm trạng ta đang rất không tốt, tốt nhất là Tô Hoài ngươi lập tức biến ra ngoài cho ta!”
“Ngươi cho đây là gì?” – mặt Tô Hoài giật một cái, biểu tình sắp không chống đỡ được nữa rồi, bắt đầu cởi quần áo.
“Tô ngươi, ngươi làm gì vậy hả!” – Lục Viên trở mình xem thường, hứ, ngươi cũng bệnh thật đấy! Muốn trình diễn hôn ngân tại chỗ hả? Còn muốn cởi cả quần áo cho ta xem?
Hừ, ngực có, bụng cũng có, trên tay cũng
Lục Viên hết phần nộ rồi, mà chuẩn bị xù lông này, rồi lại thấy hình như có gì đó không đúng
“Tiểu Viên, người ta nổi mẩn sởi, ngươi có cần phải giận như thế không?” – Tô Hoài ngừng lại nhìn Lục Viên, thấy y sắp hóa đá đến nơi, lại bổ sung: “Lần trước do ăn Bề Bề không sạch, ta ăn liền dị ứng, chẳng phải ngươi cũng tiêu chảy đấy sao?”
Lục Viên đần ra.
Sau đó, mặt hồng thấu. Cuối cùng, chui vào góc giường cọ cọ, lấy chăn che kín mặt lại, “Ta mệt rồi, ngủ đi.” – nằm giả chết.
Mất mặt quá! Mất mặt chết đi được!
Thế mà lại đem bệnh sởi thành dấu hôn, còn nghi oan người ta, còn cãi nhau ầm ĩ, y như cô vợ nhỏ ăn dấm này còn chưa tính, quan trọng nhất là, quan trọng nhất là y còn
“Ngươi cho đây là gì?” – Tô Hoài không bỏ qua, – “Còn tìm hoan? Hôn ngân?”
Chưa có lúc nào Lục Viên lại hận y không chết quách đi như lúc này.
“Tiểu Viên?” – vẻ mặt Tô Hoài trở thành trêu tức, thầm thì bên tai y: “Ngươi chưa thấy hôn ngân đúng không?”
Chết tiệt —— Tô Hoài ngươi sao không chết luôn đi! Không nói mấy câu thì ngươi nghẹn chết à!
“Tiểu Viên?” – Lục Viên cảm giác Tô Hoài ghé lại gần, nghe giọng như nín cười lắm.
Mẹ nó!!!
Lục Viên bị chèn ép đến ấm ức, vung chăn ra, quay lại rống lên với Tô Hoài: “Đúng đấy, ta đây chưa từng thấy dấu hôn bao giờ đấy, chỉ biết nó là dấu hồng hồng thôi, ngay cả bệnh sởi cũng bị nhận nhầm! Ta cũng chưa hôn bao giờ đấy, không biết hôn phải dùng lưỡi, ta là thằng ngốc tình trường, được chưa!” – nhìn Tô Hoài mím môi cười, Lục Viên lại tức không đánh vào đâu được, “Cười đi, cứ cười đi! Sao ngươi không cười đến chết luôn đi!”
“Ha hả”
Cho hắn cười thì hắn cười thật à, Lục Viên tức giận muốn xì khói: “Cười đủ rồi thì ngủ!” – trừng mắt xong, Lục Viên đang muốn quay người thì bị Tô Hoài kéo lại.
“Ta cho ngươi biết, thế nào mới là dấu hôn” – Tô Hoài mỉm cười, sau đó bỗng nhiên cúi xuống, mút bên cổ Lục Viên.
“Ngươi” – Lục Viên hoảng sợ, chỉ cảm nhận thấy trên cổ ướt át một mảng, lập tức câm nín, đầu óc cũng “ong ong” quay cuồng.
Liếm cắn, gặm hôn, rồi lại hung hăng mút một ngụm, môi Tô Hoài trượt dài theo bên cổ xuống dưới, kéo đến tận ngực mới thôi. Lục Viên cúi đầu, chỉ thấy một chuỗi vệt hồng nhạt kéo tận bụng, khỏi cần nhìn cũng biết nhất định là kéo từ cổ xuống
Lục Viên nhìn mà mặt đỏ tía tai, mở mồm là mắng chửi, kết quả là bị Tô Hoài nói một câu mà tắc ở cổ.
Tô Hoài ngẩng đầu, cười hỏi: “Hôm nay, ngươi giận dỗi nhiều vậy là vì ghen “Dấu hôn” trên người ta sao?”
“Ta không”
“Nếu không ghen sao ngươi lại liên tục mắng ta là ra ngoài tìm hoan mua vui, rồi còn âm dương quái khí?”
“Ta chỉ bất mãn chuyện ngươi có thể ra ngoài tìm người còn về trêu chọc ta!”
“Ghét chuyện ta trêu chọc ngươi vậy sao?”
“Tất nhiên, ta là đại trượng phu”
“Vậy sao không chống cự?”
“Ngươi” – Lục Viên cứng họng, lại nghĩ – ngươi khiêu khích như vậy, ta mà không khuất phục dục vọng mới là tốt ấy! Sau một lúc, không can tâm nói: “Vô nghĩa, “Đại lão gia” của ta cũng không phải không dậy được”
Ngay từ khi bắt đầu, Lục Viên đã đỏ như trái cà chua chín, lời nói, động tác, ánh mắt, tất cả đều lọt vào mắt Tô Hoài, có dùng hai chữ “Đáng yêu” cũng không đủ để hình dung. Tô Hoài càng nhìn ý cười càng sâu, lại đưa tay chạm lên mặt Lục Viên, rồi tiến lại, nhẹ nhàng mà hôn lên cái mỏ ấy.
“Tiểu Viên, ta thích ngươi, không liên quan đến ham muốn cơ thể, cũng chẳng quan hệ gì với chuyện “Đại lão gia” của ngươi có dậy hay không.” – nói rồi, thừa lúc Lục Viên ngây người, Tô Hoài lại phủ lên môi y một lần nữa.
.
Khi người ta yếu ớt sẽ dễ suy nghĩ miên man, giống như trong quá khứ khi Lục Viên ngã bệnh nhớ về cha mẹ y, lúc này, Lục Viên đang mê man, quờ quạng đến khi bắt được bàn tay của một ai đó mới an tâm.
Tô Hoài
Lục Viên nhận ra mình sở dĩ lại ỷ vào người này như vậy, đầu tiên vì hắn là thầy thuốc, thầy thuốc là người làm con người ta an tâm, thứ hai vì hắn là người đầu tiên y gặp gỡ khi tới nơi đây, cũng như vịt con khi gặp thứ đầu tiên sẽ cho đó là mẹ nó y đi theo Tô Hoài, quen được chiếu cố rồi. Còn thứ ba, hẳn là không có thứ ba bởi vì đúng lúc ấy Lục Viên tỉnh.
“Đứa bé” – ý thức vừa khôi phục, Lục Viên đã sờ ngay lên bụng, dù có là yêu quái thì cũng đã nằm trong đó không ít ngày tháng rồi, nuôi cẩu lâu còn có tình cảm huống chi là con người. Tim Lục Viên đập bình bịch, may quá, vẫn lồi.
Vừa thở phào, Lục Viên mới phát giác ra khó chịu, bụng âm ỉ đau, người cũng không có khí lực, quan trọng nhất là chân trái, đây mới là đau buốt, phỏng chừng là trật khớp rồi.
“Hoài” – Lục Viên nghiêng mặt gọi người, kết quả là vừa quay sang đã ngẩn ra, mặt lại đen, muốn rút tay lại.
“May là đứa bé không làm sao, ngươi làm ta sợ chết khiếp!”
Con mẹ nó, ai có thể nói cho y biết – tại sao người canh giữ bên giường y lại là gã khốn Nhan gia kia không!
Bốp ——
Đúng lúc đó Hoa Tử bưng bát thuốc đông y vào, nghe được câu Nhan thất nói thì lạnh lùng đập vào gáy gã cái “Bốp”
“Không dọa chết ngươi coi như ngươi xúi quẩy, cứ chờ đấy, ta ra tay đập chết người! Đã dám ngăn ta, lại còn bảo với đại phu phải bảo trụ đứa bé! Được lắm, cứ coi mình như người nhà ấy nhở?! Ngươi nghĩ ta muốn thả ngươi ra đấy hả? Người ngợm như cái xác ướp, thân tàn ma dại mà còn! Hừ —– nếu không phải đại phu người ta y thuật cao siêu, vừa xem bệnh vừa có thể ứng phó được với cái tên phiền phức ngươi, thiếu sao sao nhà ta mà có sơ sảy gì, chẳng cần thiếu gia ra tay, ta cũng trực tiếp lột da ngươi treo ngoài sân đuổi tà! Còn thân thì ta tùng xẻo đem đi bán, đầu năm nay thịt lợn được giá, coi như thay ngươi trả nợ!” – Hoa Tử giận xanh mặt, giật cổ tay Nhan thất ra, “Thiếu sao sao tỉnh rồi, ngươi còn không thả tay ra! Đừng có chiếm tiện nghi của người này, thiếu sao sao nhà ta lại lây bệnh truyền nhiễm!”
Nhan thất oan ức, bảo vệ cổ tay mình kêu đau: “Vết thương của ta còn chưa đỡ đâu, người ta có lương tâm ra giúp ngươi kéo người vào, giờ chân đau”
“Lương tâm? Lương tâm ngươi chẳng phải ném vào bụng chó rồi sao?” – Hoa Tử hừ một tiếng, “Đi đi đi, đừng đứng đây làm thiếu sao sao phiền lòng!”
“Đây là con của Nhan gia, ta không đi! Ta đường đường là Nhan gia thất công tử, chẳng lẽ ngay cả con mình mà ta cũng không thể bảo vệ sao?” – Nhan thất ở trong hầm rượu mấy ngày, sắc mặt ảm đạm thiếu sức sống, tóc tai thì rối bời, mặt còn lún phún râu, đã sớm không còn là vị công tử tuấn tú năm đó nữa rồi. Hiện giờ, lúc nào cũng chỉ lo lắng ăn nói khép nép, túng quẫn đứng dưới mái hiên nhà người khác, lại làm cho người ta cảm thấy buồn cười.
Vì thế, Hoa Tử chỉ lắc đầu, cười.
“Con? Con của cái đầu ngươi ấy! Đầu óc bị hư rồi hả! Đoạn tử tuyệt tông rồi còn muốn có con!” – Hoa Tử trực tiếp đốp một câu, thấy mắt Nhan thất dữ tợn thì biết chọc đúng rồi, hừ một tiếng: “Ngươi còn dám nói bậy một chữ nào nữa thì ngay cả nước vo gạo cũng không có mà ăn đâu! Mau quay về cái ổ cái ngươi ngay!”
Nhan thất nghẹn khuất, hận không thể chửi đổng một câu – chỉ bằng một hạ nhân như ngươi mà dám hô to gọi nhỏ với ta á nhưng mà hoàn cảnh hiện giờ không để gã được kiêu ngạo, mặt Than thất vặn vẹo đến lợi hại, thì thào: “Chân ta đau.”
“Chân đau! Đáng đời! Ta mà thấy ngươi không ngừng kêu chân đau nữa là ta cho cả người ngươi đau đấy”
Cả hai đứa cãi nhau ồn hết biết, Lục Viên nhìn chén thuốc trong tay Hoa Tử mà phát bực, nín nhịn nửa ngày, hít một hơi dài rống lên: “Ra ngoài!”
“Thiếu sao sao, đừng giận đừng giận mà, đại phu nói nếu tâm tình người không ổn định sẽ ảnh hưởng đến đứa bé. Trước uống bát thuốc này đi đã” – Hoa Tử bị dọa giật cả mình, vội vàng cười lành, sắc mặt biến hóa so với lật sách còn nhanh hơn.
“Đúng đúng, uống thuốc trước đã, đừng để bứa bé bị thương” – Nhan thất cũng chạy ra khuyên lơn, mắt như nhìn thấy bảo bối.
Đời người khổ nhất là gì? Chính là khi ngươi khó chịu, người muốn gặp thì không có ở bên mà người đang canh giữ bên ngươi lại là thằng khốn đầu xỏ mọi chuyện
Lục Viên bỗng thấy đầu bức bối đến khó tả, nhận bát thuốc tu ừng ực, đắng ngắt cả lưỡi, “Đều ra ngoài cả đi, ta nằm nghỉ một lát, đừng đứng đây cãi nhau, ta đau đầu”
Hoa Tử và Nhan thất, một người bảo bối, một là oa tử quý giá, vừa thấy Lục Viên nói đau đầu đều không dám chọc, cả hai đứa đều đồng loạt đến trước giường dặn dò một chút, cuối cùng Hoa Tử cùng Nhan thất dắt díu nhau ra ngoài, Lục Viên chớp mí, dặn một câu: “Hoa Tử, đừng quên phần của ta, đánh hắn cho ta!”
Đểu thì vẫn là đểu, thế mà lại dám nói hy sinh người lớn bảo trụ đứa bé! Mẹ nó Lạp Mễ Nhĩ à, ngươi đúng là có mắt không tròng mới đi coi trọng thằng khốn vô liêm sỉ kia!
Nghĩ vậy, Lục Viên lại cười, y thì tinh mắt sao? Người trên danh nghĩa là chồng của y kia, đã biết y mém sẩy mà có thấy mặt đâu!
Lục Viên khó chịu, rất khó chịu. Nhưng cơ thể mệt mỏi, nằm một lúc thì ngủ.
*
Thời điểm Tô Hoài trở về, trên người đầy mùi rượu, bếp còn để đèn sáng, trong có cơm chiều được lồng chụp đậy lại phần cho hắn, Tô Hoài không vào ăn mà chỉ đi qua buồng của hắn và Lục Viên, tiến vào khách phòng. Kết quả là một chân mới bước qua bậc cửa, đằng sau đã là tiếng gào tướng như có đám ma của Hoa Tử.
“Thiếu gia! Người đã về rồi, ta tìm người cả ngày nay! Thiếu sao sao bị dê húc ngã, ta đi tìm đại phu mà khẩn trương chết mất”
Phía sau Hoa Tử vẫn còn líu ríu gì đó, Tô Hoài không nghe hết đã quay người lại, vọt vào phòng Lục Viên.
“Tối nay ta có nấu cháo hao, thiếu sao sao ăn một chút, mới vừa ngủ.” – vào phòng, Hoa Tử còn đi theo nhắc nhở, Tô Hoài bước nhẹ hơn hẳn, lặng lẽ đến bên giường, Lục Viên ngủ không quá yên giấc, tay đặt lên bụng, mày dán lại.
Đưa tay bắt mạch, may mà không hệ trọng gì, chỉ là động thai một chút, cơ thể hư nhược thôi.
Đứa bé này, thật biết quậy phá Tô Hoài nhìn vòm bụng khẽ khàng phập phồng của Lục Viên, thở dài, cũng không biết là ám chỉ cái bụng kia, hay là người đang nằm trên giường. Vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, Tô Hoài bảo Hoa Tử mang một chiếc ghế lại đây, hắn ngồi bên giường chăm coi.
Mọi sự đều tương tác lẫn nhau, “Phiền toái” này coi như “hỏng” trong tay hắn, hắn thì cũng có khá hơn đâu, chẳng phải cũng thua trong tay y đó sao?
Bên người, Hoa Tử liên tục oán giận, nào là sáng nay xảy ra chuyện thế nào, rồi sao tìm mãi không thấy hắn, sợ hãi xiết bao, rồi gì mà chảy cả máu, gọi đại phu đến mà cái gã Nhan thất công tử cứ lẽo đẽo thêm rối, rồi dê kinh động ra sao, chạy mất hai con cằn nhằn liên tục, Tô Hoài để nó trút một lúc mới mở miệng đuổi nó ra.
Hoa Tử đi rồi, trong phòng liền lặng đến đặc quánh. Tô Hoài nhìn khuôn mặt Lục Viên, thấy khi ngủ y yên tĩnh hơn lúc thức nhiều lắm, nhưng chân vẫn không yên, lại đạp chăn. Tô Hoài dịch góc chăn lại cho y, lại vươn tay vuốt ve tóc y. So với khi mới nhặt về, Lục Viên đã béo ra không ít, trên mặt cũng phính thịt, lại trắng nõn, tưởng như chỉ cần bóp nhẹ cũng có thể ra nước.
Ngón tay du di trên mặt y, Tô Hoài thở dài — liệu có phải hắn đã quá nóng vội không?
Nhưng, nuôi mãi không thuần thì thôi, đằng sau lại nhắng nhằng đầy những chuyện cứ thế lũ lượt kéo nhau đến. Đầu tiên là một vị ca ca trong một gia đình hiển hách, giờ thì đến gã Nhan thất mò đến cửa. Vốn đang dựa hoàn toàn vào hắn, đột nhiên một ngày lại xuất hiện một đống chỗ dựa vững chắc, hắn có cảm giác gì chứ? Tất nhiên là bất an.
Mà còn chưa dừng ở đấy, đứa bé duy trì mối quan hệ trong bụng kia cũng không phải của hắn, chỉ cần thất thố một chút thôi hai người cũng sẽ tan rã ngay lập tức
Nuôi con cho người khác có ai mà thoải mái nổi, nhưng trừ bỏ đứa bé này hắn còn biết lấy cớ gì mà giữ người lại? Hiện giờ cha đẻ của đứa bé đang ở ngay trong nhà, quan hệ hắn với Lục Viên lại không nóng không lạnh như vậy, nếu trước kia nhờ vào oa tử kia mới dỗ được người ta vào Tô gia, giờ cũng lại vì đứa bé ấy mà lo lắng liệu người ta có bỏ đi với chồng không Tô Hoài tự nhận ra hắn tác nghiệt rồi
Trong lòng đè nén, thở dài một hơi, cũng vì đó mà đánh thức Lục Viên tỉnh.
Lục Viên ngẩn ra nhìn Tô Hoài, tay Tô Hoài cũng cứng ngắc trên mặt y, Lục Viên bất giác đỏ mặt.
Thắt lưng đau, chân đau, bụng đau, ngực cũng khó chịu, tim cũng đập chực nổ bành, đầu Lục Viên cũng đặc lại, một câu cũng không thốt thành lời. Tô Hoài cũng không nói, thành ra không khí xấu hổ tợn, Lục Viên khẩn trương, oán thầm – cái tên chết toi này, nói gì đi chứ
“À dê đâu?” – Lục Viên không muốn Tô Hoài đi, lại nghĩ không ra phải nói gì, mở mồm cũng nói chuyện chẳng ra đâu với đâu.
“Mất hai con rồi.” – Tô Hoài cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra Lục Viên đã dịu xuống rồi, không bới móc chuyện kia nữa.
Lục Viên nghe xong thì lập tức khẩn trương, quên tiệt xấu hổ, hô lên: “Mất rồi á! Đó là dê tốt, đắt lắm đấy mất những hai con á? Đực hay cái? Nếu mất con đực thì nguy to, phải giữ nó lại để phối giống, toàn bộ dê cái dựa vào nó đấy Hoài Chi, huynh thay ta đi xem đi, mất là hai con dê nào? Mau lên nếu mất dê đực phải nhanh chóng đi tìm”
“Muộn rồi, ngủ đi, ngày mai tính sau. Chạy mất rồi thì mua lại là được.” – Tô Hoài an ủi, nhẹ nhàng vỗ đầu Lục Viên. Đương nhiên hắn sẽ không nghe Lục Viên, giờ đang là lúc làm dịu quan hệ giữa hai người, chẳng lẽ hắn phải chạy đi tìm hai con dê hay sao?
“Mua á? Huynh có biết con dê kia đắt thế nào không hả? Nhân lúc mất chưa lâu thì mau đi tìm đi” – Lục Viên còn đang giả ngu, Tô Hoài thở dài, ngồi lại gần đỡ Lục Viên nằm xuống, thấy y lại muốn ngồi dậy thì vươn tay ôm luôn y nửa nằm nửa ngồi vào lòng.
“Tiểu Viên, lúc tối khi ta về, đi ngang qua phòng này, ta đã không dám vào, ta rất sợ, sợ khi đẩy cửa ra, ngươi đã đi rồi.” – Tô Hoài thì thầm, môi chạm lên vành tai Lục Viên.
Âm thanh ôn nhu mà trầm thấp sát bên vành tai, chui vào lỗ tai, Lục Viên mới khôi phục bình thường lại cứng ngắc cả, Tô Hoài ôm y rất ấm, rất thoải mái, y có thể nghe thấy nhịp tim hữu lực trong lồng ngực kia dường như có phần nhanh.
“Tuy ngươi bị ngã, cơ thể nguy hiểm, nhưng ta lại thấy may mắn, may mắn mà ngươi động thai”
“Ngươi có bệnh hả, dù sao cũng không phải con ngươi, chẳng phải sẩy tốt hơn sao?” – Lục Viên căng thẳng, căng thẳng đến mức nói cũng loạn. Mặt Tô Hoài tối sầm, giận quát một câu “Tiểu Viên!” – kết quả là vừa nói xong, gió lại nổi.
“Ý ta không phải như thế ý ta là hai nam nhân với nhau, ngươi đừng nói mấy câu buồn nôn vậy được không?” – Lục Viên vội nói kéo lại, đẩy lồng ngực Tô Hoài, y lại ngửi được trên người Tô Hoài đầy mùi rượu, Lục Viên nhíu mày.
Lại đi trăng hoa?
Bất giác lòng y lại có âm thanh tự hỏi như vậy, làm Lục Viên muốn điên lên.
“Tiểu Viên, ta muốn ngươi hiểu được một chuyện, đó là không ai lại tình nguyện nuôi con của người khác”
“Được rồi, ta biết rồi, chỉ cần thấy bụng ta là ngươi đã thấy ngột ngạt, giờ cái tên Nhan thất vô liêm sỉ kia cũng đến làm ngươi ngứa mắt. Cho nên muốn ta nói rõ với cha ngươi, chúng ta sớm tách ra ai đi đường người nấy, ta quay về thảo nguyên, ngươi tìm một ca nhi, đỡ phải ra ngoài tìm hoan”
“Ta nói, ngươi có để ta nói hết lời không?” – Tô Hoài có phần mất kiên nhẫn, ôm chặt Lục Viên không cho y giãy ra, ghé sát tai y muốn chặt đứt mấy cái phỏng đoán ngông cuồng của Lục Viên, – “Ta nói, không ai tình nguyện thay ngươi nuôi con của người khác, nhưng ta lại tình nguyện, vì sao? Bởi vì ta thương ngươi!”
“Đấy, ngươi cũng có cam tâm tình nguyện nuôi đứa bé này đâu? Nếu không phải trong lòng ngươi đầy khó chịu thì sao mỗi lần ngươi nhìn thấy ta với gã Trần Thế Mỹ kia là ngươi lại nhăn mặt? Đừng nói như thể ngươi ban cho ta nhiều ân đức lắm ta gánh không nổi, còn chẳng bằng bỏ đi”
“Lục Viên, rốt cuộc ngươi có nghe thấy trọng điểm ta nói ở đâu không hả?” – mặt Tô Hoài ngang với nhọ nồi: “Ta đang thổ lộ tình cảm với ngươi đấy”
Thổ lộ?
Lục Viên sửng sốt, hình như y bỏ qua câu nói nào đó rất quan trọng thì phải? Nãy y mới chỉ nghe đến câu “không ai tình nguyện nuôi con”, rồi sau đó căn bản không để ý Tô Hoài nói gì nữa
“Tiểu Viên,” – Tô Hoài lật vai Lục Viên để hai người đối diện, Lục Viên vẫn ngây ra, sau câu nói vừa rồi lòng bàn tay y đổ đầy mồ hôi.
Bày tỏ với y ư? Từ lúc sinh ra đến giờ, lời tỏ tình đầu tiên của Lục Viên y lại là đàn ông ư? Ấy, đừng thế chứ y còn chưa biết phải đối mặt thế nào đâu
Lục Viên há mỏ, còn chưa nói gì, Tô Hoài đã mở lời trước: “Ta chờ đã, ngươi vừa nói gì ta ra ngoài tìm hoan? Ta tìm hoan gì cơ?”
Lục Viên sửng sốt, rồi lập tức mặt đen xì, “Ngươi còn hỏi ta? Không ra ngoài tìm hoan thì đây là gì?” – Lục Viên hừ lạnh, tay vạch vạt áo Tô Hoài, sau đó xương quai xanh lộ ra, rồi một dấu tròn nhỏ màu hồng trên đó cũng lộ theo, Lục Viên cười khẩy, tay lại vạch tiếp, hơn nửa ngực Tô Hoài bị lộ ra ngoài, Lục Viên tròn mắt.
“Nhiều vậy sao!”
Được lắm, từng thớ từng thớ trên ngực, chi chít đầy những mẹ nó chứ, toàn là dấu hôn!
Lục Viên tức giận đến mức đầu cũng bốc khói, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Đại phu nói ta bị động thai, không nên kích động, hiện tại tâm trạng ta đang rất không tốt, tốt nhất là Tô Hoài ngươi lập tức biến ra ngoài cho ta!”
“Ngươi cho đây là gì?” – mặt Tô Hoài giật một cái, biểu tình sắp không chống đỡ được nữa rồi, bắt đầu cởi quần áo.
“Tô ngươi, ngươi làm gì vậy hả!” – Lục Viên trở mình xem thường, hứ, ngươi cũng bệnh thật đấy! Muốn trình diễn hôn ngân tại chỗ hả? Còn muốn cởi cả quần áo cho ta xem?
Hừ, ngực có, bụng cũng có, trên tay cũng
Lục Viên hết phần nộ rồi, mà chuẩn bị xù lông này, rồi lại thấy hình như có gì đó không đúng
“Tiểu Viên, người ta nổi mẩn sởi, ngươi có cần phải giận như thế không?” – Tô Hoài ngừng lại nhìn Lục Viên, thấy y sắp hóa đá đến nơi, lại bổ sung: “Lần trước do ăn Bề Bề không sạch, ta ăn liền dị ứng, chẳng phải ngươi cũng tiêu chảy đấy sao?”
Lục Viên đần ra.
Sau đó, mặt hồng thấu. Cuối cùng, chui vào góc giường cọ cọ, lấy chăn che kín mặt lại, “Ta mệt rồi, ngủ đi.” – nằm giả chết.
Mất mặt quá! Mất mặt chết đi được!
Thế mà lại đem bệnh sởi thành dấu hôn, còn nghi oan người ta, còn cãi nhau ầm ĩ, y như cô vợ nhỏ ăn dấm này còn chưa tính, quan trọng nhất là, quan trọng nhất là y còn
“Ngươi cho đây là gì?” – Tô Hoài không bỏ qua, – “Còn tìm hoan? Hôn ngân?”
Chưa có lúc nào Lục Viên lại hận y không chết quách đi như lúc này.
“Tiểu Viên?” – vẻ mặt Tô Hoài trở thành trêu tức, thầm thì bên tai y: “Ngươi chưa thấy hôn ngân đúng không?”
Chết tiệt —— Tô Hoài ngươi sao không chết luôn đi! Không nói mấy câu thì ngươi nghẹn chết à!
“Tiểu Viên?” – Lục Viên cảm giác Tô Hoài ghé lại gần, nghe giọng như nín cười lắm.
Mẹ nó!!!
Lục Viên bị chèn ép đến ấm ức, vung chăn ra, quay lại rống lên với Tô Hoài: “Đúng đấy, ta đây chưa từng thấy dấu hôn bao giờ đấy, chỉ biết nó là dấu hồng hồng thôi, ngay cả bệnh sởi cũng bị nhận nhầm! Ta cũng chưa hôn bao giờ đấy, không biết hôn phải dùng lưỡi, ta là thằng ngốc tình trường, được chưa!” – nhìn Tô Hoài mím môi cười, Lục Viên lại tức không đánh vào đâu được, “Cười đi, cứ cười đi! Sao ngươi không cười đến chết luôn đi!”
“Ha hả”
Cho hắn cười thì hắn cười thật à, Lục Viên tức giận muốn xì khói: “Cười đủ rồi thì ngủ!” – trừng mắt xong, Lục Viên đang muốn quay người thì bị Tô Hoài kéo lại.
“Ta cho ngươi biết, thế nào mới là dấu hôn” – Tô Hoài mỉm cười, sau đó bỗng nhiên cúi xuống, mút bên cổ Lục Viên.
“Ngươi” – Lục Viên hoảng sợ, chỉ cảm nhận thấy trên cổ ướt át một mảng, lập tức câm nín, đầu óc cũng “ong ong” quay cuồng.
Liếm cắn, gặm hôn, rồi lại hung hăng mút một ngụm, môi Tô Hoài trượt dài theo bên cổ xuống dưới, kéo đến tận ngực mới thôi. Lục Viên cúi đầu, chỉ thấy một chuỗi vệt hồng nhạt kéo tận bụng, khỏi cần nhìn cũng biết nhất định là kéo từ cổ xuống
Lục Viên nhìn mà mặt đỏ tía tai, mở mồm là mắng chửi, kết quả là bị Tô Hoài nói một câu mà tắc ở cổ.
Tô Hoài ngẩng đầu, cười hỏi: “Hôm nay, ngươi giận dỗi nhiều vậy là vì ghen “Dấu hôn” trên người ta sao?”
“Ta không”
“Nếu không ghen sao ngươi lại liên tục mắng ta là ra ngoài tìm hoan mua vui, rồi còn âm dương quái khí?”
“Ta chỉ bất mãn chuyện ngươi có thể ra ngoài tìm người còn về trêu chọc ta!”
“Ghét chuyện ta trêu chọc ngươi vậy sao?”
“Tất nhiên, ta là đại trượng phu”
“Vậy sao không chống cự?”
“Ngươi” – Lục Viên cứng họng, lại nghĩ – ngươi khiêu khích như vậy, ta mà không khuất phục dục vọng mới là tốt ấy! Sau một lúc, không can tâm nói: “Vô nghĩa, “Đại lão gia” của ta cũng không phải không dậy được”
Ngay từ khi bắt đầu, Lục Viên đã đỏ như trái cà chua chín, lời nói, động tác, ánh mắt, tất cả đều lọt vào mắt Tô Hoài, có dùng hai chữ “Đáng yêu” cũng không đủ để hình dung. Tô Hoài càng nhìn ý cười càng sâu, lại đưa tay chạm lên mặt Lục Viên, rồi tiến lại, nhẹ nhàng mà hôn lên cái mỏ ấy.
“Tiểu Viên, ta thích ngươi, không liên quan đến ham muốn cơ thể, cũng chẳng quan hệ gì với chuyện “Đại lão gia” của ngươi có dậy hay không.” – nói rồi, thừa lúc Lục Viên ngây người, Tô Hoài lại phủ lên môi y một lần nữa.
.
Bình luận truyện