Xuyên Hồi Cổ Đại Chủng Bao Tử
Chương 60: Thảo nguyên
Sau hơn năm trở lại quê nhà, ai nấy trong Phú gia đều mừng mừng tủi tủi, muốn sum vầy bên Lục Viên mấy ngày, Tô Hoài cũng đã đáp ứng với Tán Bố sẽ ở lại cùng. Vào ban ngày, Tô Hoài theo đám trai tráng Phú gia đi săn bắn, làm những công việc thường nhật trên Thảo nguyên, Lục Viên thì ôn chuyện với A sao và ca nhi trong nhà, chơi đùa với đám trẻ con, tuy chỉ biết gật gù vì chả hiểu mọi người nói gì, song vậy lại được cho là y tận hiếu.
Hôm đó, Lục Viên bị Nạp Cách Nhĩ lôi đi kiểm tra thành quả học tập thêu thùa may vá mà hắn đã dạy y tại Trung nguyên, lão A sao đang ngồi trong nhà bạt quấy nồi sữa lớn đang sôi ùng ục, trà bánh và cơm mỡ bò cũng được gói gém cẩn thận trong bọc khăn, đáy nồi là đống lửa nhỏ âm ỉ cháy ấm nồng gian trướng, hương trà thơm nhàn nhạt bao trùm khiến cả không gian và thời gian chảy trôi trong cái ấm áp và dịu dàng. Phú gia có một con Tuyết Ngao[1], bộ lông trắng muốt, mặt mày hung hãn, vậy mà thằng bé con lớn nhất trong nhà mới 10 tuổi lại chẳng mảy may sợ hãi, cứ quấn chặt lấy nó mà lăn lộn trên thảm, ngay cả một tiểu oa nhi mới biết bò cũng bò bò theo nấn ná sờ cọ, bị Tuyết Ngao dùng mũi đẩy tới đẩy lui.
Lục Viên thực sự không chịu nổi cái tính lảm nhảm của Nạp Cách Nhĩ, y chạy thẳng tới trước mặt lão A sao hỏi cách chế biến sữa. A sao đã có tuổi, nói rất chậm, ông lão để Lục Viên trông nồi hộ, sau đó tiện lấy túi trà đổ vào trong nồi sữa, nói: “Nồi sữa này nấu thêm một chút nữa, chờ đến khi sữa cùng trà hòa tan vào nhau là có thể uống.”
Hiện giờ Lục Viên đã có thể nghe hiểu được vài từ đơn giản, y vội vàng gật đầu, mũi cũng ngửi lấy ngửi để, mùi thơm ngọt ngào khiến khóe miệng y nhếch lúc nào không hay.
“Ô? Đây là gì vậy?” – bập bẹ mấy câu tiếng Mông đơn giản, Lục Viên chỉ chiếc sọt đặt bên cạnh, bề mặt của nó là một tầng bánh có nhiều lỗ thủng, trông nhanh nhác miếng pho mát.
“Váng sữa đó.” – lão A sao vời tay, Nạp Cách Nhĩ thấy thế liền chạy lại giải thích cách làm cho y: “Tầng da này là do sữa tươi được đun sôi rồi để nguội, có thể làm nhiều tầng, đặt ở nơi thoáng mát cho khô, sang mùa đông là có váng sữa để ăn. Chốc nữa A sao lấy váng sữa làm thành váng sữa kim sa, đây là món tủ của A sao đó, đảm bảm ăn một lần là muốn ăn lần nữa!”
Nạp Cách Nhĩ thao thao quảng cáo, lão A sao cũng cười theo, đám tiểu oa nhi nghe thấy liền lạch bạch chạy lại, mắt tròn mắt dẹp nhìn vào nồi rồi vỗ tay hoan hô: “Váng sữa kim sa, váng sữa kim sa” – lão A sao từ ái vuốt mấy cái đầu tổ chim của chúng, thấy sữa đã nấu xong, lão A sao đứng dậy đến bên nồi chuẩn bị làm bữa trưa.
Nạp Cách Nhĩ cầm một chén nhân đậu, lão A sao múc một phần nhỏ váng sữa, dùng chiếc xẻng con dí chặt nó xuống, rồi lấy một miếng váng sữa khác quấn nhân đậu vào trong. Nạp Cách Nhĩ đập một quả trứng gà, quấy đều, sau đó nhúng những miếng váng sữa nhân đậu đã được xắt thành những hình thoi nhỏ qua bát trứng rồi thả vào nồi dầu đang sồi sùng sục
Bấy giờ, lão A sao dùng đũa đảo đều, nồi dầu reo từng tiếng lèo xèo, bong bóng mỡ nổ tanh tách, tiểu oa nhi hưng phấn nhảy nhót reo hò, rất nhanh, những miếng váng sữa hình thoi nhỏ đã biến thành màu vàng kim.
Một bên Nạp Cách Nhĩ dọn mâm, bên kia lão A sao vớt đồ ra đĩa.
“Váng sữa kim sa, váng sữa kim sa!” – đám tiểu oa nhi lại bắt đầu hoan hô, lén lút thò cái bàn tay bé xíu muốn nhón một miếng nhưng bị lão A sao mắng yêu một câu tiếng Mông, kéo tay chúng ra, gian trướng ngập tràn mùi sữa, đến cả Tuyết ngao cũng thèm thuồng “Ô ô” mấy tiếng.
“A sao vừa làm món ngon gì ha? Mùi thơm nức bay xa tít tắm làm chúng ta cũng thèm nhỏ dãi rồi đây này!” – chiếc mành được vén lên, người đang khom lưng đi vào là Tán Bố, Nạp Cách Nhĩ phủi tay, chạy lại giúp Tán Bố cởi áo khoác.
“A sao, xem con mang thứ gì về nè!” – chiếc mành lại được vén lên, lão nhị cũng cúi người bước vào, chỉ ra bên ngoài. Lục Viên thò đầu ra nhìn thì thấy một con hoẵng nằm thẳng cẳng bên cửa.
“Thịt hoẵng ngon lắm, hôm nay nướng ăn đi!” – lão nhị cười, quay đầu nhìn Lục Viên, bỗng nhiên nhún vai, cười khẩy một tiếng tỏ vẻ miệt thị: “Lạp Mễ Nhĩ, hôm nay chúng ta đi săn thú, bét nhất cũng săn được một con lợn rừng mang về. Ngươi có biết nam nhân nhà ngươi săn được con gì không?”
Phú gia là một đại gia tộc trên thảo nguyên, từ trước đến nay vẫn coi trọng huyết thống, hôn nhân đều là thông hôn giữa những người Mông Cổ, giờ Lục Viên lại dẫn một nam nhân Trung Nguyên về, đa phần không được mọi người trong gia tộc vừa mắt. Nhưng vì Tán Bố – người sắp nhậm chức tộc trưởng đời kế rất thương yêu Lục Viên đã tán thành, lão A sao cũng rất hiền lành không phản đối, nên chưa ai dám nói gì nhiều.
Thực tế, hôm mới gặp gỡ, lão A sao đã tặng Tô Hoài chiếc khăn ha-đa[2], cũng là để cảnh báo cho những người khác chớ nên sinh sự.
Chẳng qua, lão nhị tính tình nóng nảy bộc trực lẫn chút tâm cao khí ngạo, thấy Tô Hoài là người Trung Nguyên, lại không vạm vỡ như người Mông Cổ thì không sao vừa mắt nổi, mấy bữa nay lúc nào cũng tìm cách bắt bẻ, dù là lúc làm việc hay khi thảnh thơi, lần nào cũng phải chế nhạo Tô Hoài mấy câu mới hả dạ.
“Săn gì mà chả được, chẳng phải lạc thú của việc săn bắn là ở quá trình sao, có thu hoạch là tốt rồi.” – Lục Viên cũng cười, y không muốn Tô Hoài đã hảo tâm trở về quê hương cùng y mà còn phải chịu đựng sự khinh miệt, cười chê từ người khác, y đứng dậy giúp Tô Hoài cởi áo lông cừu, lại bưng một bát sữa cho hắn uống.
“Fư, vậy chí ít cũng săn gì đó ăn được đi, nam nhân nhà ngươi thì sao, uổng cả công sức của lão đại mà chỉ săn được hồ ly mang về!” – lão nhị quyết không buông tha, miệt thị nói.
Trong việc săn bắn của người Mông Cổ, loài thú bắt gặp nhiều nhất là thỏ rừng và hồ ly, mục dân thích thỏ rừng, ghét hồ ly, có lẽ cũng vì thấy hồ ly là loài giảo hoạt, mang lại điềm xấu. Nghe lão nhị nói xong, lão A sao cũng nhíu mày.
“Khí hậu trên Thảo nguyên khác với Trung nguyên, đêm đông rất lạnh, Tiểu Viên đã quen thuộc tiết ấm áp ôn hòa của Trung Nguyên nên hai ngày nay có phần bị nhiễm lạnh. Ta thấy lông bạch hồ ly không tồi, Tán Bố đại ca cũng nói có thể lột để làm áo choàng.” – Tô Hoài lại chẳng mảy may để ý, chỉ bình thản quay đầu nói với Tán Bố. Ban đầu lão nhị hãy còn tỏ vẻ khinh miệt, đến khi Tán Bố thuật lại lời Tô Hoài bằng miếng Mông, bấy giờ tất cả mọi người mới nhìn Lục Viên, ai nấy đều cười trìu mến, lão A sao cũng gật gù với Tô Hoài, nói: “Lạp Mễ Nhĩ tìm được một người có tâm.”
Sắc mặt lão nhị không sáng sủa lắm, hừ giận, xoay người ra ngoài xử lý thịt hoẵng.
Ngày cũng cứ thế bình yên thế lướt qua, tuy cuộc sống trên Thảo nguyên rất khoái nhạc và thoái mái, song cũng tới ngày phải chia ly. Lục Viên thì khá dễ thích nghi, trong khi Tô Hoài lại không quen thức ăn nơi đây, những món ăn thô sơ với thịt và sữa làm một người đã quen ăn món Trung Nguyên được chế biến cầu kỳ tỉ mỉ như Tô Hoài không sao quen được, tuy vậy nhưng hắn vẫn cố gắng thích ứng với cuộc sống trong Phú gia. Lục Viên biết, y cũng không muốn Tô Hoài phải miễn cưỡng thêm nữa, mà Lục Viên cũng nhận ra nếu còn nấn ná ở lại chỉ càng khiến y không nỡ đi mà thôi. Vì thế, vào một ngày trời quang mây tạnh, Lục Viên tìm Tán Bố đề xuất việc trở về Trung nguyên.
“Lạp Mễ Nhĩ, mới tới đã muốn về rồi sao? Ngươi còn chưa gặp hết người trong Phú gia, hơn nữa A sao cũng không nỡ để ngươi đi nhanh thế đâu! Ở lại thêm mấy bữa nữa đi, ngươi không biết chứ Nạp Cách Nhĩ có thai rồi, có ngươi ở lại đại ca cũng yên tâm hơn!”
“Nạp Cách Nhĩ có thai!” – vừa hay tin Lục Viên đã vứt sạch chuyện trở về ra sau mà chạy như bay đến chỗ Nạp Cách Nhĩ giúp hắn kiểm tra.
Cũng vì thế mà ngày trở về lại dãn ra thêm một chút. Đợi tới khi Lục Viên sực nhớ ra mà nhắc lại chuyện này, Tán Bố không những than thở dạo đây sức khỏe Nạp Cách Nhĩ không tốt mà còn chêm cả lý do mấy ngày sắp tới thương đội sẽ xuất phát tới Trung nguyên, muốn Lục Viên cố nán lại dăm bữa nữa để gã tự mình tiễn y trở về. Và thế là chuyện quay về Trung Nguyên tưởng như ngay trước mắt rồi mà thoắt cái đã xa không thấy bến.
“Này, ta thấy mọi người tính cho huynh ở rể luôn rồi ấy, mấy hôm nay đám nam nhân Phú gia đi đâu cũng dẫn huynh theo, chắc chắn là đang có ý đồ bồi dưỡng huynh thành một người Thảo nguyên đây!” – đêm đó, Lục Viên vừa xách một chậu than cháy rực vào, vừa ngoái lại cười với Tô Hoài ngồi trên giường.
“Hôm nay lại bị bỏ lơ chuyện quay về Trung nguyên hả?” – Tô Hoài nhăn mặt nhíu mày, tay cầm chiếc áo lông bạch hồ ly đã được may cẩn thận, vẫy vẫy tay với y.
Lục Viên thấy có muội than dính trên người, quay lại lắc đầu: “Ta có cảm giác tất cả mọi người không có ý thả ta á.” – đoạn trên vai chợt ấm, là Tô Hoài đem áo tới choàng cho y.
“Lúc đó huynh sợ ta bị cảm lạnh thật hay nói vậy để đối phó với Nhị ca?” – Lục Viên sờ lông hồ ly mềm mại, nheo mắt hỏi Tô Hoài.
“Nếu ta là ngươi, ta sẽ không hỏi, bản thân thoải mái là được.” – Tô Hoài kéo vai y, áp mặt vào bên cổ y: “Ta thấy, không phải người nhà ngươi không muốn thả ngươi, mà là lo lắng vì ngươi đi theo ta.”
“Vậy đừng về nữa, ở lại đây gửi rể đi!” – Lục Viên cười, xoay nửa người hếch cằm với Tô Hoài. Vóc dáng y vốn đã cao, chỉ thấp hơn Tô Hoài có nửa đầu, hai người đứng cạnh nhau trông như hai người đàn ông bình thường. Lục Viên bật cười, tay rờ rờ cằm Tô Hoài, mấy hôm nay Tô Hoài qua lại cùng đám hán tử trên Thảo nguyên khiến chiếc cằm nhẵn nhụi của hắn đã lún phún râu, đâm tay y.
“Cạo râu đi rồi trông huynh không khác một nội nhân(vợ) đâu nhé, vừa biết nấu ăn lại biết may áo”
Tô Hoài ngó lơ lời trêu chọc của Lục Viên, cười sâu thâm hiểm. Hắn dán sạt lại người y, bàn tay đặt nơi hông Lục Viên cũng bắt đầu hành động, từ cột sống xuôi xuống hai cánh mông tròn, véo nhẹ cái. Chưa hết, hắn còn vươn đầu ngón tay rờ tới bên đùi trong y mà vuốt lên vuốt xuống.
“Ê này đừng có mà sợ soạn lung tung!” – Lục Viên hít mạnh, mặt không nén được giận.
“Ngươi nhắc lại xem nào, ai là nội nhân?” – bàn tay Tô Hoài vẫn không thành thật sờ mó, Lục Viên ngoáy ngó như con chi chi, xấu hổ chết thôi.
“Ứ chết tiệt, cút” – miệng mải xơi xơi mắng, tay thì đẩy Tô Hoài, rồi đột nhiên y nhận ra gì đó, cau mày: “Xương ngươi chọc vào người ta, tránh xa chút đi!”
“Ngươi không thể nói dễ nghe hơn sao? Tỷ như Hoài Chi à, huynh gầy quá, nhỉ?” – Tô Hoài nhíu mày, nghiêm phạt Lục Viên bằng cách nhéo một cái nữa bên hông y.
“Ô” – y bị nhéo đến nhũn cả chân, hằm hằm trừng hắn: “Hôm qua còn nói gì dễ nghe lắm mà, hôm nay không cho chạm vào ta nữa!”
Nếu đem cuộc sống trên Thảo nguyên và Trung nguyên ra so sánh thì rõ ràng ở Thảo nguyên nhàn nhã hơn nhiều, thế nên cái gã vô lại nào đó mới rảnh rỗi quá mức mà lảm nhảm gì nhỉ? Hâm nóng tư tưởng! Cơ bản cái vấn đề Tô Hoài muốn hâm nóng ấy chính là việc không tiết chế mà dày vò y, chỉ khổ Lục Viên nhà ta, sáng sáng nhìn Tô Hoài thần thanh khí sáng xuất môn, còn y chỉ biết ôm mông nửa ngày giời mới lết được đến chỗ ăn sáng
Thậm chí, có đôi khi y cảm giác như gã vô lại ấy vẫn canh cánh chuyện y tránh thai nên mới muốn tìm cách trả thú trá hình như vậy! Tuyệt đối luôn ấy!
“Tiểu Viên, đã bao giờ ta nuốt lời chuyện đã đáp ứng ngươi chưa?” – Tô Hoài cười bất đắc dĩ, xoa đầu y: “Mặc quần áo vào!”
“Mặc quần áo?” – Lục Viên sửng sốt, nhất thời chưa rõ Tô Hoài muốn làm gì.
“Sáng nay săn thú ta phát hiện ra một nơi rất đẹp, mặc quần áo vào, ta dẫn ngươi đi chơi!”
¤_____________
1. Tuyết Ngao: Là giống chó Ngao Tây Tạng của người TQ. Màu đen gọi là Hắc ngao, trắng gọi là Tuyết ngao (Ngao tuyết). Người Tạng cho rằng Tuyết ngao là giống cao quý cát tường, thông minh lại ít dã tính, dễ thuần. Kho tàng sách của phật giáo cho rằng màu trắng là màu tượng trưng cho thần linh, tài phú, cát tường, thuần khiết, cao quý, trung thành, cho nên Tuyết Ngao được họ coi là thần khuyển mang lại vận may.
2. Khăn ha-đa: Là chiếc khăn được dệt bằng tơ lụa của người Tây Tạng, màu trắng, được dùng để tặng nhau trong những buổi gặp gỡ biểu thị sự tôn kính, thành tâm của người với người, cũng được dùng trong những buổi tế lễ.
Hôm đó, Lục Viên bị Nạp Cách Nhĩ lôi đi kiểm tra thành quả học tập thêu thùa may vá mà hắn đã dạy y tại Trung nguyên, lão A sao đang ngồi trong nhà bạt quấy nồi sữa lớn đang sôi ùng ục, trà bánh và cơm mỡ bò cũng được gói gém cẩn thận trong bọc khăn, đáy nồi là đống lửa nhỏ âm ỉ cháy ấm nồng gian trướng, hương trà thơm nhàn nhạt bao trùm khiến cả không gian và thời gian chảy trôi trong cái ấm áp và dịu dàng. Phú gia có một con Tuyết Ngao[1], bộ lông trắng muốt, mặt mày hung hãn, vậy mà thằng bé con lớn nhất trong nhà mới 10 tuổi lại chẳng mảy may sợ hãi, cứ quấn chặt lấy nó mà lăn lộn trên thảm, ngay cả một tiểu oa nhi mới biết bò cũng bò bò theo nấn ná sờ cọ, bị Tuyết Ngao dùng mũi đẩy tới đẩy lui.
Lục Viên thực sự không chịu nổi cái tính lảm nhảm của Nạp Cách Nhĩ, y chạy thẳng tới trước mặt lão A sao hỏi cách chế biến sữa. A sao đã có tuổi, nói rất chậm, ông lão để Lục Viên trông nồi hộ, sau đó tiện lấy túi trà đổ vào trong nồi sữa, nói: “Nồi sữa này nấu thêm một chút nữa, chờ đến khi sữa cùng trà hòa tan vào nhau là có thể uống.”
Hiện giờ Lục Viên đã có thể nghe hiểu được vài từ đơn giản, y vội vàng gật đầu, mũi cũng ngửi lấy ngửi để, mùi thơm ngọt ngào khiến khóe miệng y nhếch lúc nào không hay.
“Ô? Đây là gì vậy?” – bập bẹ mấy câu tiếng Mông đơn giản, Lục Viên chỉ chiếc sọt đặt bên cạnh, bề mặt của nó là một tầng bánh có nhiều lỗ thủng, trông nhanh nhác miếng pho mát.
“Váng sữa đó.” – lão A sao vời tay, Nạp Cách Nhĩ thấy thế liền chạy lại giải thích cách làm cho y: “Tầng da này là do sữa tươi được đun sôi rồi để nguội, có thể làm nhiều tầng, đặt ở nơi thoáng mát cho khô, sang mùa đông là có váng sữa để ăn. Chốc nữa A sao lấy váng sữa làm thành váng sữa kim sa, đây là món tủ của A sao đó, đảm bảm ăn một lần là muốn ăn lần nữa!”
Nạp Cách Nhĩ thao thao quảng cáo, lão A sao cũng cười theo, đám tiểu oa nhi nghe thấy liền lạch bạch chạy lại, mắt tròn mắt dẹp nhìn vào nồi rồi vỗ tay hoan hô: “Váng sữa kim sa, váng sữa kim sa” – lão A sao từ ái vuốt mấy cái đầu tổ chim của chúng, thấy sữa đã nấu xong, lão A sao đứng dậy đến bên nồi chuẩn bị làm bữa trưa.
Nạp Cách Nhĩ cầm một chén nhân đậu, lão A sao múc một phần nhỏ váng sữa, dùng chiếc xẻng con dí chặt nó xuống, rồi lấy một miếng váng sữa khác quấn nhân đậu vào trong. Nạp Cách Nhĩ đập một quả trứng gà, quấy đều, sau đó nhúng những miếng váng sữa nhân đậu đã được xắt thành những hình thoi nhỏ qua bát trứng rồi thả vào nồi dầu đang sồi sùng sục
Bấy giờ, lão A sao dùng đũa đảo đều, nồi dầu reo từng tiếng lèo xèo, bong bóng mỡ nổ tanh tách, tiểu oa nhi hưng phấn nhảy nhót reo hò, rất nhanh, những miếng váng sữa hình thoi nhỏ đã biến thành màu vàng kim.
Một bên Nạp Cách Nhĩ dọn mâm, bên kia lão A sao vớt đồ ra đĩa.
“Váng sữa kim sa, váng sữa kim sa!” – đám tiểu oa nhi lại bắt đầu hoan hô, lén lút thò cái bàn tay bé xíu muốn nhón một miếng nhưng bị lão A sao mắng yêu một câu tiếng Mông, kéo tay chúng ra, gian trướng ngập tràn mùi sữa, đến cả Tuyết ngao cũng thèm thuồng “Ô ô” mấy tiếng.
“A sao vừa làm món ngon gì ha? Mùi thơm nức bay xa tít tắm làm chúng ta cũng thèm nhỏ dãi rồi đây này!” – chiếc mành được vén lên, người đang khom lưng đi vào là Tán Bố, Nạp Cách Nhĩ phủi tay, chạy lại giúp Tán Bố cởi áo khoác.
“A sao, xem con mang thứ gì về nè!” – chiếc mành lại được vén lên, lão nhị cũng cúi người bước vào, chỉ ra bên ngoài. Lục Viên thò đầu ra nhìn thì thấy một con hoẵng nằm thẳng cẳng bên cửa.
“Thịt hoẵng ngon lắm, hôm nay nướng ăn đi!” – lão nhị cười, quay đầu nhìn Lục Viên, bỗng nhiên nhún vai, cười khẩy một tiếng tỏ vẻ miệt thị: “Lạp Mễ Nhĩ, hôm nay chúng ta đi săn thú, bét nhất cũng săn được một con lợn rừng mang về. Ngươi có biết nam nhân nhà ngươi săn được con gì không?”
Phú gia là một đại gia tộc trên thảo nguyên, từ trước đến nay vẫn coi trọng huyết thống, hôn nhân đều là thông hôn giữa những người Mông Cổ, giờ Lục Viên lại dẫn một nam nhân Trung Nguyên về, đa phần không được mọi người trong gia tộc vừa mắt. Nhưng vì Tán Bố – người sắp nhậm chức tộc trưởng đời kế rất thương yêu Lục Viên đã tán thành, lão A sao cũng rất hiền lành không phản đối, nên chưa ai dám nói gì nhiều.
Thực tế, hôm mới gặp gỡ, lão A sao đã tặng Tô Hoài chiếc khăn ha-đa[2], cũng là để cảnh báo cho những người khác chớ nên sinh sự.
Chẳng qua, lão nhị tính tình nóng nảy bộc trực lẫn chút tâm cao khí ngạo, thấy Tô Hoài là người Trung Nguyên, lại không vạm vỡ như người Mông Cổ thì không sao vừa mắt nổi, mấy bữa nay lúc nào cũng tìm cách bắt bẻ, dù là lúc làm việc hay khi thảnh thơi, lần nào cũng phải chế nhạo Tô Hoài mấy câu mới hả dạ.
“Săn gì mà chả được, chẳng phải lạc thú của việc săn bắn là ở quá trình sao, có thu hoạch là tốt rồi.” – Lục Viên cũng cười, y không muốn Tô Hoài đã hảo tâm trở về quê hương cùng y mà còn phải chịu đựng sự khinh miệt, cười chê từ người khác, y đứng dậy giúp Tô Hoài cởi áo lông cừu, lại bưng một bát sữa cho hắn uống.
“Fư, vậy chí ít cũng săn gì đó ăn được đi, nam nhân nhà ngươi thì sao, uổng cả công sức của lão đại mà chỉ săn được hồ ly mang về!” – lão nhị quyết không buông tha, miệt thị nói.
Trong việc săn bắn của người Mông Cổ, loài thú bắt gặp nhiều nhất là thỏ rừng và hồ ly, mục dân thích thỏ rừng, ghét hồ ly, có lẽ cũng vì thấy hồ ly là loài giảo hoạt, mang lại điềm xấu. Nghe lão nhị nói xong, lão A sao cũng nhíu mày.
“Khí hậu trên Thảo nguyên khác với Trung nguyên, đêm đông rất lạnh, Tiểu Viên đã quen thuộc tiết ấm áp ôn hòa của Trung Nguyên nên hai ngày nay có phần bị nhiễm lạnh. Ta thấy lông bạch hồ ly không tồi, Tán Bố đại ca cũng nói có thể lột để làm áo choàng.” – Tô Hoài lại chẳng mảy may để ý, chỉ bình thản quay đầu nói với Tán Bố. Ban đầu lão nhị hãy còn tỏ vẻ khinh miệt, đến khi Tán Bố thuật lại lời Tô Hoài bằng miếng Mông, bấy giờ tất cả mọi người mới nhìn Lục Viên, ai nấy đều cười trìu mến, lão A sao cũng gật gù với Tô Hoài, nói: “Lạp Mễ Nhĩ tìm được một người có tâm.”
Sắc mặt lão nhị không sáng sủa lắm, hừ giận, xoay người ra ngoài xử lý thịt hoẵng.
Ngày cũng cứ thế bình yên thế lướt qua, tuy cuộc sống trên Thảo nguyên rất khoái nhạc và thoái mái, song cũng tới ngày phải chia ly. Lục Viên thì khá dễ thích nghi, trong khi Tô Hoài lại không quen thức ăn nơi đây, những món ăn thô sơ với thịt và sữa làm một người đã quen ăn món Trung Nguyên được chế biến cầu kỳ tỉ mỉ như Tô Hoài không sao quen được, tuy vậy nhưng hắn vẫn cố gắng thích ứng với cuộc sống trong Phú gia. Lục Viên biết, y cũng không muốn Tô Hoài phải miễn cưỡng thêm nữa, mà Lục Viên cũng nhận ra nếu còn nấn ná ở lại chỉ càng khiến y không nỡ đi mà thôi. Vì thế, vào một ngày trời quang mây tạnh, Lục Viên tìm Tán Bố đề xuất việc trở về Trung nguyên.
“Lạp Mễ Nhĩ, mới tới đã muốn về rồi sao? Ngươi còn chưa gặp hết người trong Phú gia, hơn nữa A sao cũng không nỡ để ngươi đi nhanh thế đâu! Ở lại thêm mấy bữa nữa đi, ngươi không biết chứ Nạp Cách Nhĩ có thai rồi, có ngươi ở lại đại ca cũng yên tâm hơn!”
“Nạp Cách Nhĩ có thai!” – vừa hay tin Lục Viên đã vứt sạch chuyện trở về ra sau mà chạy như bay đến chỗ Nạp Cách Nhĩ giúp hắn kiểm tra.
Cũng vì thế mà ngày trở về lại dãn ra thêm một chút. Đợi tới khi Lục Viên sực nhớ ra mà nhắc lại chuyện này, Tán Bố không những than thở dạo đây sức khỏe Nạp Cách Nhĩ không tốt mà còn chêm cả lý do mấy ngày sắp tới thương đội sẽ xuất phát tới Trung nguyên, muốn Lục Viên cố nán lại dăm bữa nữa để gã tự mình tiễn y trở về. Và thế là chuyện quay về Trung Nguyên tưởng như ngay trước mắt rồi mà thoắt cái đã xa không thấy bến.
“Này, ta thấy mọi người tính cho huynh ở rể luôn rồi ấy, mấy hôm nay đám nam nhân Phú gia đi đâu cũng dẫn huynh theo, chắc chắn là đang có ý đồ bồi dưỡng huynh thành một người Thảo nguyên đây!” – đêm đó, Lục Viên vừa xách một chậu than cháy rực vào, vừa ngoái lại cười với Tô Hoài ngồi trên giường.
“Hôm nay lại bị bỏ lơ chuyện quay về Trung nguyên hả?” – Tô Hoài nhăn mặt nhíu mày, tay cầm chiếc áo lông bạch hồ ly đã được may cẩn thận, vẫy vẫy tay với y.
Lục Viên thấy có muội than dính trên người, quay lại lắc đầu: “Ta có cảm giác tất cả mọi người không có ý thả ta á.” – đoạn trên vai chợt ấm, là Tô Hoài đem áo tới choàng cho y.
“Lúc đó huynh sợ ta bị cảm lạnh thật hay nói vậy để đối phó với Nhị ca?” – Lục Viên sờ lông hồ ly mềm mại, nheo mắt hỏi Tô Hoài.
“Nếu ta là ngươi, ta sẽ không hỏi, bản thân thoải mái là được.” – Tô Hoài kéo vai y, áp mặt vào bên cổ y: “Ta thấy, không phải người nhà ngươi không muốn thả ngươi, mà là lo lắng vì ngươi đi theo ta.”
“Vậy đừng về nữa, ở lại đây gửi rể đi!” – Lục Viên cười, xoay nửa người hếch cằm với Tô Hoài. Vóc dáng y vốn đã cao, chỉ thấp hơn Tô Hoài có nửa đầu, hai người đứng cạnh nhau trông như hai người đàn ông bình thường. Lục Viên bật cười, tay rờ rờ cằm Tô Hoài, mấy hôm nay Tô Hoài qua lại cùng đám hán tử trên Thảo nguyên khiến chiếc cằm nhẵn nhụi của hắn đã lún phún râu, đâm tay y.
“Cạo râu đi rồi trông huynh không khác một nội nhân(vợ) đâu nhé, vừa biết nấu ăn lại biết may áo”
Tô Hoài ngó lơ lời trêu chọc của Lục Viên, cười sâu thâm hiểm. Hắn dán sạt lại người y, bàn tay đặt nơi hông Lục Viên cũng bắt đầu hành động, từ cột sống xuôi xuống hai cánh mông tròn, véo nhẹ cái. Chưa hết, hắn còn vươn đầu ngón tay rờ tới bên đùi trong y mà vuốt lên vuốt xuống.
“Ê này đừng có mà sợ soạn lung tung!” – Lục Viên hít mạnh, mặt không nén được giận.
“Ngươi nhắc lại xem nào, ai là nội nhân?” – bàn tay Tô Hoài vẫn không thành thật sờ mó, Lục Viên ngoáy ngó như con chi chi, xấu hổ chết thôi.
“Ứ chết tiệt, cút” – miệng mải xơi xơi mắng, tay thì đẩy Tô Hoài, rồi đột nhiên y nhận ra gì đó, cau mày: “Xương ngươi chọc vào người ta, tránh xa chút đi!”
“Ngươi không thể nói dễ nghe hơn sao? Tỷ như Hoài Chi à, huynh gầy quá, nhỉ?” – Tô Hoài nhíu mày, nghiêm phạt Lục Viên bằng cách nhéo một cái nữa bên hông y.
“Ô” – y bị nhéo đến nhũn cả chân, hằm hằm trừng hắn: “Hôm qua còn nói gì dễ nghe lắm mà, hôm nay không cho chạm vào ta nữa!”
Nếu đem cuộc sống trên Thảo nguyên và Trung nguyên ra so sánh thì rõ ràng ở Thảo nguyên nhàn nhã hơn nhiều, thế nên cái gã vô lại nào đó mới rảnh rỗi quá mức mà lảm nhảm gì nhỉ? Hâm nóng tư tưởng! Cơ bản cái vấn đề Tô Hoài muốn hâm nóng ấy chính là việc không tiết chế mà dày vò y, chỉ khổ Lục Viên nhà ta, sáng sáng nhìn Tô Hoài thần thanh khí sáng xuất môn, còn y chỉ biết ôm mông nửa ngày giời mới lết được đến chỗ ăn sáng
Thậm chí, có đôi khi y cảm giác như gã vô lại ấy vẫn canh cánh chuyện y tránh thai nên mới muốn tìm cách trả thú trá hình như vậy! Tuyệt đối luôn ấy!
“Tiểu Viên, đã bao giờ ta nuốt lời chuyện đã đáp ứng ngươi chưa?” – Tô Hoài cười bất đắc dĩ, xoa đầu y: “Mặc quần áo vào!”
“Mặc quần áo?” – Lục Viên sửng sốt, nhất thời chưa rõ Tô Hoài muốn làm gì.
“Sáng nay săn thú ta phát hiện ra một nơi rất đẹp, mặc quần áo vào, ta dẫn ngươi đi chơi!”
¤_____________
1. Tuyết Ngao: Là giống chó Ngao Tây Tạng của người TQ. Màu đen gọi là Hắc ngao, trắng gọi là Tuyết ngao (Ngao tuyết). Người Tạng cho rằng Tuyết ngao là giống cao quý cát tường, thông minh lại ít dã tính, dễ thuần. Kho tàng sách của phật giáo cho rằng màu trắng là màu tượng trưng cho thần linh, tài phú, cát tường, thuần khiết, cao quý, trung thành, cho nên Tuyết Ngao được họ coi là thần khuyển mang lại vận may.
2. Khăn ha-đa: Là chiếc khăn được dệt bằng tơ lụa của người Tây Tạng, màu trắng, được dùng để tặng nhau trong những buổi gặp gỡ biểu thị sự tôn kính, thành tâm của người với người, cũng được dùng trong những buổi tế lễ.
Bình luận truyện