Chương 10: Thế giới này cũng còn có nam nhân thuần khiết?
Editor: Cửu Vỹ Hồ
Ngày hôm nay Ngàn Thảo đã ước hẹn thỏa đáng đi đến Già Lam dàn nhạc huấn luyện.
Nơi đó không hổ danh là nơi tài năng tụ hội, chỉ vài năm nay liền đã gia nhập hàng ngũ giới âm nhạc thương lưu, ai nấy đều là thực lực không thể xem thường, tuy nhiên cũng là một bộ dáng nhìn người mới ánh mắt luôn để trên đầu.
Đương nhiên điều này cũng có quan hệ đến chiều cao của Ngàn Thảo, tuy rằng nàng không thấp nhưng là tất nhiên không thể nào so với đám nam nhân trong đoàn, còn đám nữ nhân thì đều đi giày cao gót, so với Ngàn Thảo đi giày thể thao để thuận tiện đi lại thì tự nhiên đều là các chân dài tỷ tỷ, Ngàn Thảo nhìn vào đám đông nhưng cũng không nhận ra được ai.
Bất quá ngẫu nhiên nàng cũng sẽ làm cho mọi người chú ý, ví dụ như khi lộ mặt bước lên sân khấu. Nam thì sẽ chằm chằm nhìn nàng từ trên xuống dưới, nữ thì thầm mắng nàng là cái bình hoa, khiến cho khi Ngàn Thảo tay cầm gậy chỉ huy, thầm nghĩ ném chết bọn hắn.
"Thế nào?" Kết thúc ngày đầu tiên huấn luyện, Nguyễn Tây nhẹ nhàng bâng quơ hỏi Ngàn Thảo
Ngàn Thảo rất muốn yêu cầu Nguyễn Tây khi nói chuyện với mình có thể lịch sự nói nhiều thêm mấy chữ, nhưng đối phương bây giờ là ông chủ của mình, như vậy nàng đành phải ngậm đắng nuốt cay nén giận mà thôi. Cuối cùng Nguyễn Tây bị trầm mặc của Ngàn Thảo đánh bại, rốt cục miệng ngọc nhả thêm vài từ : "Hôm nay đi huấn luyện, cảm giác như thế nào?"
"Khụ khụ, dàn nhạc của lão bản thật lắm nhân tài, là cái điểm thuận lợi để sau này ngày càng phát triển a." Ngàn Thảo cố ý đem hai chữ 'thuận lợi' đặc biệt nhấn mạnh, cố ý tỏ vẻ một bộ dáng người mới chân chó ngoan ngoãn = =
Bẻ tay lái, Nguyễn Tây giống như không để ý nói : "Ta thấy biểu cảm của ngươi khi diễn tấu tựa hồ cũng không hưởng thụ cho lắm"
"...lão bản ngươi thật là chuyện gì cũng biết nha."
"..." Nguyễn Tây liếc nhìn Ngàn Thảo một cái,ánh mắt không quá sắc bén nhưng làm cho người ta có cảm giác phải nghiêm chỉnh lại. Ngàn Thảo vốn là sợ Nguyễn Tây mất mặt nên không có nói hết lời, thấy ánh mắt hắn như vậy bèn ăn ngay nói thật "Bọn họ thật sự là những người rất có tài năng, ta cũng đã từng nghe một ban nhạc khác biểu diễn. Nếu luận về tài năng thì Già Lam chắc chắn vượt xa cái ban nhạc nọ nhưng dường như Già Lam hợp xướng lại không có ăn ý cho lắm, diễn tấu cũng không có giàu cảm xúc như ban nhạc kia, bọn họ tựa như mỗi người đang chính mình độc tấu chứ không phải là một đội"
" Nghe qua giống như ngươi đang khen bọn họ"
"Không phải, ta là đang nói, bọn họ mỗi người cái tôi đều quá lớn, cũng chính vì tài năng nên mỗi người đối với bản nhạc đều có lý giải không giống nhau, như vậy khi hợp tấu lên ngược lại tạo nên loại tình cảm tư tưởng không thống nhất, ta nghĩ khi hợp tấu bọn họ hẳn là nên tôn trọng tình cảm nguyên bản mà tác giả đã gửi gắm"
"Ta thì lại nghĩ, cái khả năng tự cảm nhận âm nhạc của họ lại là một loại thiên phú." Nguyễn Tây vòng vo : "Nếu tôn trọng nguyên tác tình cảm của ca khúc thì như vậy dàn nhạc bất quá chỉ là cái máy ghi âm mà thôi, bọn họ truyền lại y nguyên cảm xúc của tác giả. Làm vậy không hề có một chút ý nghĩa."
"Nhưng là khúc nhạc mà cảm xúc của mỗi nhạc công không thống nhất nghe qua rất khó nghe" Ngàn Thảo nói
Nguyễn Tây đột nhiên phanh lại, Ngàn Thảo phát hiện xe đã đến trước cửa nhà mình, nàng vừa muốn nói tiếng cám ơn lại chợt nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng của Nguyễn Tây bên cạnh : " Ngươi cho là, ngươi khi chỉ huy không mang theo tình cảm cá nhân sao?"
Những lời này khiến cho Ngàn Thảo ngây ngẩn cả người, nàng căn bản chưa từng nghĩ đến cái vấn đề này, cũng không hề chú ý, bởi vì nàng đối với bản thân quá mức tự tin, chỉ biết thưởng thức và đánh giá âm nhạc của người khác.
"Các ngươi kỳ thực đều rất giống nhau"
Nguyễn Tây lưu lại một câu này liền lái xe rời đi, Ngàn Thảo vẫn còn ngốc lăng đứng dưới lầu.
Cái gì a? Hắn lại dám nói ta cùng mấy người kia ngạo mạn giống nhau? Làm gì có chỗ nào giống chứ, lão bản ngươi rốt cục là vì sao muốn kí hợp đồng với ta nha. Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Nguyễn Tây, Ngàn Thảo thu hồi tầm mắt, theo thói quen định ném đồ.
Bất quá nể mặt mũi đám đồ ăn khuya trên tay, Ngàn Thảo thật thương tiếc, cẩn trọng hạ tay xuống, đều là tiền mình mua, tội gì làm khổ mình a.
Ngàn Thảo lại nghĩ đến một cái vấn đề mà nàng đã suy nghĩ từ rất lâu. Đúng vậy, vì sao Nguyễn Tây lại muốn kí hợp đồng với nàng đâu?
Mà nghĩ lại hắn làm vậy có gì không đúng sao, mắt chó nhìn người thấp, tên đầu đất ngạo mạn lại tự phụ. Khoan đã... nghĩ đến đây thấy cũng có chỗ ... Mắt chó nhìn người thấp, ngu ngốc lại ngạo mạn, tự phụ? Ngàn Thảo đau đầu xoa xoa hai bên thái dương. Có ý nghĩ này liền đại biểu nàng đúng là có chút giống bọn họ?
Đêm đen là thời gian vô cùng đáng sợ, dễ ẩn nấp lại dễ phát sinh chuyện đại loại như giết người cướp của = = . Ngàn Thảo dè dặt cẩn trọng nhìn xung quanh bước lên nhà. Nàng không thể không cẩn thận, chớ quên, đây là cái thế giới không bình thường. Cũng có 2 bộ AV nàng xem là làm ở trên hành lang a, vài bộ khác thì đánh dã chiến trên bãi cỏ = = , Cho nên tiểu khu này hành lang vừa tối vừa dài lại thêm bốn phía là bãi cỏ thật là làm cho người ta không thể không đề phòng.
Vào đến nhà, Ngàn Thảo thở phào đem thức ăn khuya đặt trên bàn. Tân Xuyên bước ra từ phòng tắm, trên người còn dính đầy bọt nước. Hắn quấn một chuếc khăn lông sau đó đi đến bên cạnh Ngàn Thảo "Làm sao trễ như vậy mới trở về?"
"Ta tính toán đổi một công việc mới nên đi xem xét một chuyến"
Tân Xuyên ngẩn người "Tại sao lại đột nhiên muốn đổi công việc? Ngươi đã dự định làm cái gì sao?"
"Ân, ta đã có kế hoạch tốt lắm, ngươi thấy ta làm chỉ huy thế nào?" Ngàn Thảo tính toán trước thử thăm dò Tân Xuyên
"Chỉ huy? Ngươi là nói ... Ngươi muốn thăng chức làm chủ nhiệm sao?"
Đối mặt Tân Xuyên không hiểu vấn đề Ngàn Thảo là có chút bực bội, lại còn nói cái gì mà chủ nhiệm... Nàng còn không thèm cướp vị trí của sắc ma chủ nhiệm a, vì sao lúc nào cũng đem nàng liên hệ với trường học vậy, làm cái gì khác không được sao?
"Ta nói là chỉ huy" Ngàn Thảo hai tay làm bộ dáng nắm gậy, ra sức khoa tay múa chân giải thích cho Tân Xuyên "Là giống như thế này.... Chỉ huy dàn nhạc cổ điển đó."
Tân Xuyên nhìn động tác của Ngàn Thảo đột nhiên trầm mặc một lát, liền tỏ vẻ thương tiếc "Ngàn Thảo, ngươi là bị đuổi khỏi trường học sao? Không cần để bụng, ta còn có thể nuôi ngươi..."
Ngàn Thảo : "..."
Nói chuyện không biết mất bao nhiêu lâu, đồ ăn khuya mang về đều đã nguội, Ngàn Thảo rốt cục hướng Tân Xuyên giải thích xong bản thân là thế nào dùng tài năng mà nổi bật, làm thế nào mà mọi người đều cúi đầu tán thưởng, tương lai sau này rộng mở ra sao.... Tân Xuyên mỉm cười nghe Ngàn Thảo khoa trương một hồi, liền đem Ngàn Thảo hoa chân múa tay vui sướng trước mặt trở thành vô cùng ngây thơ hồn nhiên, bị người ta lừa đều không biết. Bởi vì trong nhận thức của hắn, Ngàn Thảo cho tới bây giờ đều là học toán học, có thể việc bị nói là thiên tài âm nhạc cũng chỉ là cái cớ, hắn rất rõ ràng sức hấp dẫn của Ngàn Thảo, cho rằng nam nhân kia chắc chắn là đã coi trọng nàng.
Ngàn Thảo không biết suy nghĩ trong lòng Tân Xuyên, còn tưởng rằng hắn mỉm cười là do đã nghe hiểu giải thích của mình, thật khâm phục bản thân, hắn là đã phải quỳ dưới váy của nàng nha, không khỏi đắc ý dào dạt "Không cần cảm thấy ngạc nhiên, tài năng của ta chính là bị che giấu lâu nay, bất quá hiện tại đã được khám phá, hội như đá quý tỏa sáng chói lọi" ....
Tân Xuyên đánh gãy lời tự kỉ của Ngàn Thảo, ôn nhu nói : "Ta thật muốn đến xem nơi ngươi làm việc nha, lần sau đi thì nhớ cho ta đi cùng"
Ngàn Thảo không chút do dự đáp ứng, đối với Tân Xuyên tươi cười cũng không nghĩ ngợi nhiều, lấy túi đồ ăn khuya hào phóng đưa cho Tân Xuyên : "Ta mua cho ngươi"
Ngàn Thảo từng nói chuyện với Tân Xuyên liền biết được khối thân thể này trước kia là rất giỏi nấu ăn, thế nhưng nàng đối với chúng lại hoàn toàn không biết gì cả, cho nên lúc sáng khi Tân Xuyên nhắc đến việc muốn ăn thức ăn nàng làm, Ngàn Thảo thập phần nghiêm túc nói "Không biết ta đã nói với ngươi hay chưa, nam nhân có thể xuống bếp thoạt nhìn thật vừa đẹp trai lại vừa đáng yêu... Đúng rồi, ta phải đi làm, buổi tối mua cho ngươi thức ăn ngon"
Đây chính là nguyên nhân tại sao Ngàn Thảo lại mua bữa ăn khuya về. Đương nhiên có một phần không nhỏ là vì nàng là cũng là cái tham ăn, nửa đêm vô thực không vui = =
Nhìn đến đám đồ ăn khuya này Tân Xuyên thật cao hứng, cũng thật vui vẻ nói : " Có vẻ bị nguội rồi. Vừa vặn ta có nấu cơm, để ta mang đi hâm nóng một thể rồi chúng ta cùng nhau ăn."
Ngàn Thảo kinh ngạc : "Ngươi có nấu cơm?"
"Ân. Ta vốn chờ ngươi về cùng ăn nhưng ai biết lại lâu như vậy". Tân Xuyên dừng lại một chút, đột nhiên nói tiếp ; "Thế nào? Hiện tại cảm thấy ta càng ngày càng soái đúng không?"
"Soái soái!" Ngàn Thảo cặp mắt sáng lên, lai giơ ngón tay cái về phía Tân Xuyên " Lão công, ngươi nhất định phải phát huy nha! Ta thật thích!"
Tân Xuyên sửng sốt, tâm hồn như treo lơ lửng thì thào tự hỏi : "Ngươi vừa rồi gọi ta là gì?"
"Lão công a..." Ngàn Thảo gãi đầu, trước kia ở thế giới của nàng, mọi người đều thích gọi 'lão công lão bà' nghe rất xứng đôi nha, mà Ngàn Thảo cũng là lâu dần mưa dầm thấm đất. Hiện tại nhìn đến phản ứng của Tân Xuyên , Ngàn Thảo đột nhiên lo lắng , chẳng lẽ ở cái thế giới hỗn loạn này nhưng lại quy củ như vậy, trước khi kết hôn thì tình nhân đều không có được kêu như vậy sao?
Vẫn còn trong suy nghĩ so sánh bất đồng giữa hai thế giới, Ngàn Thảo bỗng nhiên bị Tân Xuyên ôm lấy, hắn hôn hôn gương mặt nàng rồi lại ghé vào bên tai nỉ non : "Rất dễ nghe..."
Ngàn Thảo nháy mắt choáng váng, bị sắc đẹp của hắn mê hoặc. Không nghĩ tới ở cái thế giới không thuần khiết này cư nhiên còn tồn tại một cái nam nhân ôn nhu lại nghe lời, hiểu chuyện như vậy, quan trọng hắn lại còn là của chính mình. Cõi lòng Ngàn Thảo nhất thời được an ủi, cảm thấy ở thế giới này nàng cũng có cơ hội có được cuộc sống thật mỹ mãn sau này~
Buổi sáng Ngàn Thảo được Tân Xuyên gọi tỉnh, tóc đều bị hắn vò thành một đống. Vốn Tân Xuyên là muốn đem Ngàn Thảo hôn tỉnh nhưng nàng ngủ thật sự say, hôn thế nào cũng không có phản ứng, Tân Xuyên chỉ có cách bỏ qua lãng mạn mà chọn cái phương pháp khác.
Vốn Ngàn Thảo bình thường dậy rất sớm, bởi vì nàng trước khi đưa đơn từ chức lên trường thì vẫn phải theo lệ đi làm. Đều tại Tân Xuyên đêm qua bá vương ngạnh thượng cung... Cũng không tính là bá vương thật sự, bởi vì Ngàn Thảo rối rắm phát hiện bản thân cũng không có bài xích...
Tóm lại ngày hôm qua Ngàn Thảo mất rất nhiều tinh lực cho nên buổi sáng mệt không dậy nổi, sau khi bị Tân Xuyên đánh thức , nàng hùng hổ giải quyết hết một cái trứng gà, một cái bánh chân giò cộng thêm một ly sữa liền tràn ngập năng lượng đi làm, điều này làm cho Tân Xuyên ngồi đối diện nhìn chằm chằm đống bát đĩa trống trơn hồi lâu_____ Trước kia cũng không thấy Ngàn Thảo ăn nhiều như vậy a, hơn nữa lại còn ăn với tốc độ mau như vậy!
"Trường học là ngôi nhà thứ hai của ta, Ngàn Thảo yêu trường học, trường học cũng yêu Ngàn Thảo ~ ..." Ngàn Thảo vừa hát vừa vừa đi vào cổng trường, hiệu trưởng tìm nàng nói có việc, kêu nàng để cho lớp tự học rồi đi lên phòng họp, điều này làm nàng thầm sợ hãi , liệu có cái âm mưu mờ ám ở đây? Bèn đem dụng cụ phòng thân trong túi nắm chặt.
Bình luận truyện