Xuyên Không: Bất Tử
Chương 61: Hoang Lĩnh biến mất
Vô Minh nhìn một lần mặt trăng sáng tỏa treo cao trên bầu trời, thời gian đã đến.
Hắn nhìn Lâm Thiên thu hồi nụ cười quỷ dị đó nói: "Nhóc ở lại đây, quan sát và học hỏi." Dứt lời hắn bắt đầu chậm rãi leo xuống cây.
Nếu có thể nhảy xuống thì sẽ ngầu hơn, nhưng như thế sẽ gây tiếng động khá lớn, hắn không muốn điều đó nên chỉ có thể chậm rãi thôi.
Vô Minh nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất và yên lặng tiếp cận đám binh lính.
Nhìn quy mô cấm trại đó thì khoảng hai ngàn tên hoặc hơn vì thế sáp lá cà là một thứ khá phiền phức.
Hắn sẽ lựa chọn phương án nhẹ nhàng gần gũi hơn, giết từng tên một.
Đó là kế hoạch, nhưng theo những gì hắn nhớ thì những kế hoạch của hắn thường bị vứt xuống biển khá là nhanh.
Vì thế lần này hắn phải làm nhẹ nhàng, im lặng và gọn gàng nhất có thể.
Một lúc sau.
Vô Minh đang núp sau một cái cây và nhìn sáu tên lính đang tuần tra phía ngoài chỗ cắm trại.
Muốn giết bọn chúng bằng tay không mà vẫn giữ yên lặng thì hơi khó khăn một chút.
Vì thế hắn sẽ bỏ qua lũ này và đi vào sâu bên trong.
Vì nhóm binh lính này có khá ít người vì thế chỉ có vài cái trại được làm bằng vải dựng lên.
Còn những kẻ khác thì chỉ có thể dựa vào những cái cây ngủ.
Vô Minh yên lặng tiếp cận lại gần một cái trại vải và nhẹ nhàng vén lên đi vào.
Bên trong có khoảng sáu người, có vẻ là những binh lính có chức vụ mới được ngủ trong trại như thế.
Hắn cầm lên một thanh đao từ bên cạnh của một trong số bọn chúng, hắn từ từ rút thanh đao ra khỏi vỏ và nhìn nạn nhân đầu tiên của mình.
Hắn cấp tốc dùng tay bịch miệng tên đó lại và ngay lập tức đâm một nhát từ cổ họng hướng lên đầu.
Tên lính đó chưa kịp mở mắt đã tắt thở chết tươi.
Vô Minh dùng phương pháp tương tự với năm kẻ còn lại, mọi thứ vẫn suông sẻ như hắn dự định.
Hắn thở dài một hơi nghĩ: "Nếu với tiến độ này thì tới sáng chưa chắc xong, hàizz đúng là số khổ mà, đã khổ mà còn thích làm chuyện bao đồng, thế này thì biết chừng nào mới tới đích đây."
Hắn rời khỏi lều trại này và hướng về phía lều trại kế bên, hắn đi vào nhanh chóng nhìn một lược, lều này chỉ có năm tên, hắn không suy nghĩ nhiều mà bắt tay vào làm việc.
Hắn vẫn như thế, bịch miệng và giết từng người một.
Nhưng lần này thì có vẻ như không thuận lợi cho lắm.
Khi Vô Minh giết xong tên thứ ba thì hắn nhìn tới đối tượng tiếp theo, nhưng lần này thứ hắn thấy không phải là một người đang ngủ, mà là một đôi mắt to tròn đang nhìn hắn.
"ĐỊCH NHÂ..." không đợi tên đó hét xong hắn ngay lập tức phi thanh đao xuyên qua đầu tên đó, nhưng đã quá muộn.
Với mức âm lượng của tên đó thì cả khu rừng này điều có thể nghe thấy, chứ đừng nói chi là lũ binh lính này, và hắn cũng đã bắt đầu nghe thấy tiếng hò hét của bọn chúng.
Vô Minh che mặt chán nản nói: "Oàii lại nữa hả!? Có chuyện quái gì xảy ra với vận khí của mình vậy?!! Lần nào lên kế hoạch cũng sụp đổ như vậy thì biết sống sao?!!."
Hắn buồn rầu chụp đầu tên còn lại vừa mới tỉnh dậy tiện tay quăng ra khỏi lều trại.
Vô Minh thở dài lẩm bẩm: "Thôi vậy, thế này có khi lại nhanh hơn." Vừa dứt lời hắn tụ lực bay xuyên qua mái lều và rơi thẳng vào đám lính đã tập hợp bao vây lều trại.
...
Hoang Lĩnh.
Ngự Thiên Đế đang dẫn đầu mười vạn tinh binh tinh nhuệ nhất của mình và ở phía đối diện là vô số yêu thú được đứng đầu bởi Bạch Vương.
Ngự Thiên Đế lành lùng lên tiếng: "Bạch Minh Vương giao tên thuộc hạ đó ra đây."
Bạch Vương nghe hắn nói thế cười ha hả rồi từ trong người móc ra một tàn hồn nói: "Ý ngươi là tên này?"
Ngự Thiên Đế ánh mắt co rút lại, tên Hi Yêu đó đã bị diệt khẩu, nhưng không sao vẫn còn tàn hồn.
Ngự Thiên Đế lành lùng nói: "Giao tàn hồn đó ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng."
Bạch Vương cười lớn tiếng nói: "Ngươi phải cầu xin ta chứ, như thế mới có thành ý, biết đâu ta mềm lòng đưa hắn cho ngươi thì sao?!."
Ngự Thiên Đế từ trong giới chỉ lấy ra một trận bàn với màu trắng đen và thanh hoàng kiếm của mình nói: "Trẫm sẽ không nhắc lại lần nữa, giao tàn hồn đó ra."
Bạch Vương hừ lạnh bóp nát tàn hồn trong tay mình nói: "Đừng có kiêu ngạo, bây giờ ngươi đang ở Hoang Lĩnh, ngươi nghĩ mình đang ở Trung Châu muốn làm gì thì làm sao?!!."
Ngự Thiên Đế nhìn tàn hồn đó vỡ thành từng mảnh và biến mất như một làn khói trong không khí, Ánh mắt hắn dần dần bị sát khí bao trùm.
Tên duy nhất biết giải dược đã biến mất khỏi thế gian này, giờ đây hắn không còn kiên kỵ gì nữa cả.
Ngự Thiên Đế hững hờ điểm một điểm vào trận bàn, song ngư một trắng một đen chậm rãi bơi ra khỏi trận bàn.
Bạch Vương khó hiểu nói: "Lưỡng Nghi nhị khí?"
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy trận bàn nào dùng Lưỡng Nghi nhị khí mà lại trực tiếp như thế.
Cảm giác bất an dần dần rõ ràng hơn, hắn không do dự lấy ra bản mệnh pháp bảo của mình.
Song ngư khi ra khỏi trận bàn dần dần lớn lên rồi đột nhiên trực tiếp biến mất.
Bạch Vương nhìn nhị khí biến mất cười lớn nói: "Ngươi đang làm gì thế?! Giận quá thành ngu ngốc rồi à." Vừa dứt lời nụ cười hắn đột nhiên im bặt lại.
Chỉ thấy bầu trời đang dần dần bị một màu trắng và đen bao phủ toàn bộ.
Ngự Thiên Đế nâng trận bàn lên dùng sức bóp nát, ánh mắt sát khí nói:
"Lưỡng Nghi Đạo • Nghịch Thiên"
Bạch Vương đột nhiên cảm nhận được cảm giác uy hiếp ngày càng lớn dần, hắn không do dự xoay chuyển hắc rìu trong tay mình hộ vệ trước người.
Đồng thời lấy một tấm phù ra chịu thịt đau quăng ra sau lưng.
Vô số yêu thú cũng cảm nhận được áp lực vì thế bọn chúng quay người chạy tứ tán.
Nhưng có vẻ như đã chậm.
Hai thuộc tính nguyên thủy nhất thay vì cộng sinh giờ đây bắt đầu xung đột với nhau.
Trên bầu trời được phân chia hai màu đen trắng kia bắt đầu va chạm vào nhau và ở trung tâm điểm va chạm đó một khoảng không đang ngày một lớn dần.
Khi hai màu ánh sáng và bóng tối chui hoàn toàn vào khoảng không đó, nó bắt tụ lại một khoảng khắc và nở ra như một vụ nổ siêu tân tinh.
Tất cả điều đó chỉ xảy ra chưa đến mười giây.
Nếu nhìn từ một góc độ cao hơn, có thể dễ dàng nhìn thấy Hoang Lĩnh đang bị bao trùm bởi một quả bóng màu đen.
Một lúc sau.
Ngự Thiên Đế cầm hoàng kiếm vẫn đứng bình yên phía trước đội quân của mình.
Nhưng xung quanh đã không còn gì nữa cả, không còn đất đai cây cối gì cả, thứ còn lại chỉ một vùng nước trũng đang bị nước biển xâm chiếm.
Hoang Lĩnh đã biến mất.
Ngự Thiên Đế lạnh lùng nhìn về phía Bạch Vương biến mất thì thầm: "Hừ coi như ngươi mạng lớn."
Rồi quay đầu dẫn binh khởi hoàng trở về.
...
Sự kiện: Ngày Kỷ Lịch, Năm Ngự Hoàng, Ngự Thiên Đế dẫn 10 vạn tinh binh xuôi quân vào Hoang Lĩnh, Sau bảy ngày Hoang Lĩnh biến mất khỏi Nguyên Minh lục địa.
...
Vô Minh chụp đầu một tên lính nhảy lên cao và xem tên đó như một tảng đá tiện tay quăng mạnh về đám kia.
Hắn đạp vào ngực của một tên khác khi đáp xuống và nhanh chóng xoay người đá vào đầu tên bên cạnh khiến đầu tên đó ngay lập tức rời cổ và bay xa.
Hắn dựa vào sức mạnh và thể lực đồ sát từng tên một mà không có đối thủ.
Binh lính và cao thủ võ lâm đúng là rất khác biệt, dễ giết hơn rất nhiều.
...
Chú Thích: Lưỡng Nghi Nghịch Đạo.
Ban đầu Lưỡng Nghi Nghịch Đạo được hoàng hậu Mộng Nguyệt Ly đặt tên là Lưỡng Nghi Hộ Trận, với mục đích chủ yếu là lợi dụng yếu tố tương sinh của âm dương để tạo ra một hộ trận mạnh mẽ với khả năng tự chữa trị và tự gia cố chính mình.
Nhưng khi đang hoàn thiện nó nàng đã phát hiện một yếu tố khác của Lưỡng Nghi.
Vì thế nàng đã tìm đến thỉnh giáo Khổng Minh Tử của đạo giáo để xác định suy nghĩ của chính mình.
Khi thỉnh giáo xong, nàng đã tự hỏi nếu Thái Cực sinh Lưỡng Nghi và Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, vậy thì sẽ thế nào nếu Lưỡng Nghi thay vì tương sinh thì sẽ tương khắc thì sẽ thế nào?.
Lần theo suy nghĩ đó, nàng đã nhờ sự giúp đỡ từ Mộng Thiên Cổ để thu thập Lưỡng Nghi nhị khí và tạo ra một trận bàn để niệm phong và làm nghịch khái niệm của bọn chúng mà vẫn giữ sự ổn định.
Nhưng khi hoàn thành nàng nhận ra rằng vì là chỉ niêm phong nên khi sử dụng thì nhị khí sẽ thoát ra và không thể trở lại trận bàn.
Vì thế Lưỡng Nghi Nghịch Đạo cho dù mạnh mẽ nhưng không thể dễ dàng sử dụng như một trận pháp, nên nàng đã cất nó vào giới chỉ và rơi vào quên lãng.
...
Vô Cực sinh Thái Cực
Thái Cực sinh Lưỡng Nghi
Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng
Tứ Tượng sinh Bát Quái
Bát Quái sinh Vạn vật ( vô lượng)
...
P/s:
Lưỡng Nghi hay Âm Dương là hai khái niệm đầu tiên tạo nên vạn vật của Đạo gia, vì thế đừng có hiểu nhầm bọn chúng đơn giản như là [ nước với lửa ].
Hắn nhìn Lâm Thiên thu hồi nụ cười quỷ dị đó nói: "Nhóc ở lại đây, quan sát và học hỏi." Dứt lời hắn bắt đầu chậm rãi leo xuống cây.
Nếu có thể nhảy xuống thì sẽ ngầu hơn, nhưng như thế sẽ gây tiếng động khá lớn, hắn không muốn điều đó nên chỉ có thể chậm rãi thôi.
Vô Minh nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất và yên lặng tiếp cận đám binh lính.
Nhìn quy mô cấm trại đó thì khoảng hai ngàn tên hoặc hơn vì thế sáp lá cà là một thứ khá phiền phức.
Hắn sẽ lựa chọn phương án nhẹ nhàng gần gũi hơn, giết từng tên một.
Đó là kế hoạch, nhưng theo những gì hắn nhớ thì những kế hoạch của hắn thường bị vứt xuống biển khá là nhanh.
Vì thế lần này hắn phải làm nhẹ nhàng, im lặng và gọn gàng nhất có thể.
Một lúc sau.
Vô Minh đang núp sau một cái cây và nhìn sáu tên lính đang tuần tra phía ngoài chỗ cắm trại.
Muốn giết bọn chúng bằng tay không mà vẫn giữ yên lặng thì hơi khó khăn một chút.
Vì thế hắn sẽ bỏ qua lũ này và đi vào sâu bên trong.
Vì nhóm binh lính này có khá ít người vì thế chỉ có vài cái trại được làm bằng vải dựng lên.
Còn những kẻ khác thì chỉ có thể dựa vào những cái cây ngủ.
Vô Minh yên lặng tiếp cận lại gần một cái trại vải và nhẹ nhàng vén lên đi vào.
Bên trong có khoảng sáu người, có vẻ là những binh lính có chức vụ mới được ngủ trong trại như thế.
Hắn cầm lên một thanh đao từ bên cạnh của một trong số bọn chúng, hắn từ từ rút thanh đao ra khỏi vỏ và nhìn nạn nhân đầu tiên của mình.
Hắn cấp tốc dùng tay bịch miệng tên đó lại và ngay lập tức đâm một nhát từ cổ họng hướng lên đầu.
Tên lính đó chưa kịp mở mắt đã tắt thở chết tươi.
Vô Minh dùng phương pháp tương tự với năm kẻ còn lại, mọi thứ vẫn suông sẻ như hắn dự định.
Hắn thở dài một hơi nghĩ: "Nếu với tiến độ này thì tới sáng chưa chắc xong, hàizz đúng là số khổ mà, đã khổ mà còn thích làm chuyện bao đồng, thế này thì biết chừng nào mới tới đích đây."
Hắn rời khỏi lều trại này và hướng về phía lều trại kế bên, hắn đi vào nhanh chóng nhìn một lược, lều này chỉ có năm tên, hắn không suy nghĩ nhiều mà bắt tay vào làm việc.
Hắn vẫn như thế, bịch miệng và giết từng người một.
Nhưng lần này thì có vẻ như không thuận lợi cho lắm.
Khi Vô Minh giết xong tên thứ ba thì hắn nhìn tới đối tượng tiếp theo, nhưng lần này thứ hắn thấy không phải là một người đang ngủ, mà là một đôi mắt to tròn đang nhìn hắn.
"ĐỊCH NHÂ..." không đợi tên đó hét xong hắn ngay lập tức phi thanh đao xuyên qua đầu tên đó, nhưng đã quá muộn.
Với mức âm lượng của tên đó thì cả khu rừng này điều có thể nghe thấy, chứ đừng nói chi là lũ binh lính này, và hắn cũng đã bắt đầu nghe thấy tiếng hò hét của bọn chúng.
Vô Minh che mặt chán nản nói: "Oàii lại nữa hả!? Có chuyện quái gì xảy ra với vận khí của mình vậy?!! Lần nào lên kế hoạch cũng sụp đổ như vậy thì biết sống sao?!!."
Hắn buồn rầu chụp đầu tên còn lại vừa mới tỉnh dậy tiện tay quăng ra khỏi lều trại.
Vô Minh thở dài lẩm bẩm: "Thôi vậy, thế này có khi lại nhanh hơn." Vừa dứt lời hắn tụ lực bay xuyên qua mái lều và rơi thẳng vào đám lính đã tập hợp bao vây lều trại.
...
Hoang Lĩnh.
Ngự Thiên Đế đang dẫn đầu mười vạn tinh binh tinh nhuệ nhất của mình và ở phía đối diện là vô số yêu thú được đứng đầu bởi Bạch Vương.
Ngự Thiên Đế lành lùng lên tiếng: "Bạch Minh Vương giao tên thuộc hạ đó ra đây."
Bạch Vương nghe hắn nói thế cười ha hả rồi từ trong người móc ra một tàn hồn nói: "Ý ngươi là tên này?"
Ngự Thiên Đế ánh mắt co rút lại, tên Hi Yêu đó đã bị diệt khẩu, nhưng không sao vẫn còn tàn hồn.
Ngự Thiên Đế lành lùng nói: "Giao tàn hồn đó ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng."
Bạch Vương cười lớn tiếng nói: "Ngươi phải cầu xin ta chứ, như thế mới có thành ý, biết đâu ta mềm lòng đưa hắn cho ngươi thì sao?!."
Ngự Thiên Đế từ trong giới chỉ lấy ra một trận bàn với màu trắng đen và thanh hoàng kiếm của mình nói: "Trẫm sẽ không nhắc lại lần nữa, giao tàn hồn đó ra."
Bạch Vương hừ lạnh bóp nát tàn hồn trong tay mình nói: "Đừng có kiêu ngạo, bây giờ ngươi đang ở Hoang Lĩnh, ngươi nghĩ mình đang ở Trung Châu muốn làm gì thì làm sao?!!."
Ngự Thiên Đế nhìn tàn hồn đó vỡ thành từng mảnh và biến mất như một làn khói trong không khí, Ánh mắt hắn dần dần bị sát khí bao trùm.
Tên duy nhất biết giải dược đã biến mất khỏi thế gian này, giờ đây hắn không còn kiên kỵ gì nữa cả.
Ngự Thiên Đế hững hờ điểm một điểm vào trận bàn, song ngư một trắng một đen chậm rãi bơi ra khỏi trận bàn.
Bạch Vương khó hiểu nói: "Lưỡng Nghi nhị khí?"
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy trận bàn nào dùng Lưỡng Nghi nhị khí mà lại trực tiếp như thế.
Cảm giác bất an dần dần rõ ràng hơn, hắn không do dự lấy ra bản mệnh pháp bảo của mình.
Song ngư khi ra khỏi trận bàn dần dần lớn lên rồi đột nhiên trực tiếp biến mất.
Bạch Vương nhìn nhị khí biến mất cười lớn nói: "Ngươi đang làm gì thế?! Giận quá thành ngu ngốc rồi à." Vừa dứt lời nụ cười hắn đột nhiên im bặt lại.
Chỉ thấy bầu trời đang dần dần bị một màu trắng và đen bao phủ toàn bộ.
Ngự Thiên Đế nâng trận bàn lên dùng sức bóp nát, ánh mắt sát khí nói:
"Lưỡng Nghi Đạo • Nghịch Thiên"
Bạch Vương đột nhiên cảm nhận được cảm giác uy hiếp ngày càng lớn dần, hắn không do dự xoay chuyển hắc rìu trong tay mình hộ vệ trước người.
Đồng thời lấy một tấm phù ra chịu thịt đau quăng ra sau lưng.
Vô số yêu thú cũng cảm nhận được áp lực vì thế bọn chúng quay người chạy tứ tán.
Nhưng có vẻ như đã chậm.
Hai thuộc tính nguyên thủy nhất thay vì cộng sinh giờ đây bắt đầu xung đột với nhau.
Trên bầu trời được phân chia hai màu đen trắng kia bắt đầu va chạm vào nhau và ở trung tâm điểm va chạm đó một khoảng không đang ngày một lớn dần.
Khi hai màu ánh sáng và bóng tối chui hoàn toàn vào khoảng không đó, nó bắt tụ lại một khoảng khắc và nở ra như một vụ nổ siêu tân tinh.
Tất cả điều đó chỉ xảy ra chưa đến mười giây.
Nếu nhìn từ một góc độ cao hơn, có thể dễ dàng nhìn thấy Hoang Lĩnh đang bị bao trùm bởi một quả bóng màu đen.
Một lúc sau.
Ngự Thiên Đế cầm hoàng kiếm vẫn đứng bình yên phía trước đội quân của mình.
Nhưng xung quanh đã không còn gì nữa cả, không còn đất đai cây cối gì cả, thứ còn lại chỉ một vùng nước trũng đang bị nước biển xâm chiếm.
Hoang Lĩnh đã biến mất.
Ngự Thiên Đế lạnh lùng nhìn về phía Bạch Vương biến mất thì thầm: "Hừ coi như ngươi mạng lớn."
Rồi quay đầu dẫn binh khởi hoàng trở về.
...
Sự kiện: Ngày Kỷ Lịch, Năm Ngự Hoàng, Ngự Thiên Đế dẫn 10 vạn tinh binh xuôi quân vào Hoang Lĩnh, Sau bảy ngày Hoang Lĩnh biến mất khỏi Nguyên Minh lục địa.
...
Vô Minh chụp đầu một tên lính nhảy lên cao và xem tên đó như một tảng đá tiện tay quăng mạnh về đám kia.
Hắn đạp vào ngực của một tên khác khi đáp xuống và nhanh chóng xoay người đá vào đầu tên bên cạnh khiến đầu tên đó ngay lập tức rời cổ và bay xa.
Hắn dựa vào sức mạnh và thể lực đồ sát từng tên một mà không có đối thủ.
Binh lính và cao thủ võ lâm đúng là rất khác biệt, dễ giết hơn rất nhiều.
...
Chú Thích: Lưỡng Nghi Nghịch Đạo.
Ban đầu Lưỡng Nghi Nghịch Đạo được hoàng hậu Mộng Nguyệt Ly đặt tên là Lưỡng Nghi Hộ Trận, với mục đích chủ yếu là lợi dụng yếu tố tương sinh của âm dương để tạo ra một hộ trận mạnh mẽ với khả năng tự chữa trị và tự gia cố chính mình.
Nhưng khi đang hoàn thiện nó nàng đã phát hiện một yếu tố khác của Lưỡng Nghi.
Vì thế nàng đã tìm đến thỉnh giáo Khổng Minh Tử của đạo giáo để xác định suy nghĩ của chính mình.
Khi thỉnh giáo xong, nàng đã tự hỏi nếu Thái Cực sinh Lưỡng Nghi và Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, vậy thì sẽ thế nào nếu Lưỡng Nghi thay vì tương sinh thì sẽ tương khắc thì sẽ thế nào?.
Lần theo suy nghĩ đó, nàng đã nhờ sự giúp đỡ từ Mộng Thiên Cổ để thu thập Lưỡng Nghi nhị khí và tạo ra một trận bàn để niệm phong và làm nghịch khái niệm của bọn chúng mà vẫn giữ sự ổn định.
Nhưng khi hoàn thành nàng nhận ra rằng vì là chỉ niêm phong nên khi sử dụng thì nhị khí sẽ thoát ra và không thể trở lại trận bàn.
Vì thế Lưỡng Nghi Nghịch Đạo cho dù mạnh mẽ nhưng không thể dễ dàng sử dụng như một trận pháp, nên nàng đã cất nó vào giới chỉ và rơi vào quên lãng.
...
Vô Cực sinh Thái Cực
Thái Cực sinh Lưỡng Nghi
Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng
Tứ Tượng sinh Bát Quái
Bát Quái sinh Vạn vật ( vô lượng)
...
P/s:
Lưỡng Nghi hay Âm Dương là hai khái niệm đầu tiên tạo nên vạn vật của Đạo gia, vì thế đừng có hiểu nhầm bọn chúng đơn giản như là [ nước với lửa ].
Bình luận truyện