Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y
Chương 29
Mộc Thanh cùng Sở Khải Phong đứng bên ngoài phòng chờ. Khi nãy Chu Á Liên đột nhiên hét lớn, khiến cho Mộc Thanh kinh động. Khi y nhìn ra đã thấy nàng đang ôm mặt kêu đau đớn, y liền sai Ngọc nhi đi mời thái y đến.
Sở Khải Phong thấy y có vẻ lo lắng, hắn nắm lấy tay, trấn an:" Đừng lo lắng, muội ấy có thể do hoảng sợ quá độ, sẽ ổn thôi."
" A Phong, đệ lo mặt của nàng... " nếu nhẹ cũng bị phỏng mặt. Cũng dễ hiểu, nước đọng từ đĩa đựng đậu hũ tiếp xúc với dầu nóng bắn lên rất cao, nàng lại đứng gần như vậy, ngay cả y cũng bị vài vết nhỏ ở tay.
Sở Khải Phong xoa những vết đỏ lấm tấm trên tay y. Ngọc nhi đã nức nở từ nãy, nàng đột nhiên quỳ xuống:" Nô tỳ vô dụng, nô tỳ đáng chết, nếu không phải nô tỳ bất cẩn, sẽ không để xảy ra chuyện này... "
" Ngọc nhi, ngươi nói vậy là ám chỉ điều gì?" Hắn hỏi.
Ngọc nhi nén nước mắt, nhìn hắn thưa:" Nô tỳ đã nhớ ra, cung nữ va vào nô tỳ chính là cung nữ theo hầu Hoàng hậu, nàng ta nhất định là cố ý, nàng ta... "
" Ngọc nhi, đừng nói bừa, em chỉ là một cung nữ nhỏ bé, để Hoàng hậu nghe được, em sẽ gặp rắc rối. " Mộc Thanh ngắt lời nàng.
Nàng cúi đầu không dám nói tiếp.
Vào lúc không ai để ý nhất, Vương Ngải Lị đã cùng Thái hậu tiến vào Mai An cung, vô cùng đúng lúc.
" Mẫu hậu, sao người lại đến đây?" Sở Khải Phong có điểm bất ngờ. Mỗi ngày Thái hậu vào giờ này đều là tụng kinh cầu phúc, hôm nay đột nhiên lại đến đây.
" Ta đến xem Liên nhi. " Thái hậu thấy bọn họ có mặt ở đây nhưng lại không thấy Chu Á Liên, bà liền hỏi:" Liên nhi đâu?"
" Muội ấy... ở bên trong." hắn nói một câu ngắt đoạn, tay chỉ vào phòng.
Nét mặt Thái hậu lộ lên vẻ khó hiểu. Ngay lúc này cửa phòng được mở, vị thái sư lớn tuổi bước ra, chậm rãi nói:" Khởi bẩm bệ hạ, Tiểu thư vì hoảng sợ quá mà dẫn đến ngất đi, ngoài việc bị bỏng dầu, sức khoẻ của nàng đều rất tốt."
" Được rồi, ở đây đã hết việc của ngươi, ngươi có thể lui."
" Thần cáo lui."
Sau khi thái y rời khỏi, Thái hậu liền nhíu mày nhìn Sở Khải Phong, hỏi:" Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Phong nhi, con mau nói rõ cho mẫu hậu."
" Mẫu hậu, người đừng nóng vội, chỉ là một chút sơ xuất, người cũng đã nghe thái y nói, Á Liên muội ấy không sao. Nhi thần đã sai người đến phủ thái sư, báo cho Chu thái sư, để người đưa muội ấy về phủ nghỉ ngơi."
Thái hậu không hài lòng với câu trả lời của hắn, tự mình đi vào phòng thăm Chu Á Liên, Vương Ngải Lị cũng đi theo.
Chu Á Liên nằm yên tĩnh trên giường, trên gương mặt nàng còn rõ nhưng vết bỏng nho nhỏ, làm xấu đi không ít nét đẹp ngây thơ vốn có của nàng.
Thái hậu có điểm sửng sốt, Vương Ngải Lị thì ngược lại, nàng rất bình thản nhìn ngắm gương mặt kia, từ bên môi khẽ nhếch lên một cái.
Thái hậu bước ra ngoài, giọng có phần nghiêm nghị:" Là ai làm?"
" Mẫu hậu, thật sự chỉ là do sơ xuất."
" Liên nhi từ nhỏ được chiều chuộng, vốn chưa từng đụng đến việc bếp núc. Lần này nó vì con, vì ta mới bị như vậy. Lẽ nào con không hề quan tâm đến nó một chút nào sao?" bà thật sự nổi giận. Lần này thật sự ủy khuất cho Chu Á Liên, chỉ vài ngày nữa là đến sinh thần của nàng, vậy mà.
Sở Khải Phong im lặng không đáp. Bà nhìn đến tay hắn từ đầu đến cuối đều nắm chặt tay Mộc Thanh, lửa giận che mất sự khôn ngoan, bà nói:" Việc này xảy ra ở Mai An cung, chủ tử Mai An cung bất cẩn, phải chịu trách nhiệm. Bổn cung ra lệnh, cấm túc Mộc quý quân một tháng, ở trong phòng đóng cửa hối lỗi, ai cũng không được đến gần."
Sở Khải Phong sửng sốt:" Mẫu hậu, chuyện không có gì to tát, người có phải sử phạt quá nặng rồi không?? Chuyện này cũng không thể trách Thanh nhi."
" Bây giờ con muốn vì một nam nhân mà cãi lại lệnh ta!!."
" Thái hậu nương nương bớt giận, không liên quan đến chủ tử, đều do nô tỳ bất cẩn. Khấn mong người đừng trách phạt chủ tử." Ngọc nhi lại khóc lóc quỳ xuống cầu xin.
Thái hậu nhìn nàng " hừ " một tiếng. Vương Ngải Lị đứng bên cạnh nói với nàng:" Tiểu cung nữ như ngươi cũng quá lớn mật rồi, ngươi cho là bản thân đang cùng ai đối chuyện. Nếu đem bản thân ngươi ra gánh tội, chỉ sợ rằng ngày mai sẽ không còn thấy mặt trời."
Ngọc nhi im bật tiếng khóc. Mộc Thanh vốn im lặng từ nãy lại đột nhiên lên tiếng:" Nếu Ngọc nhi của tần có chịu tội, thì cung nữ Tú Liễn bên cạnh người chắc cũng không thể tránh khỏi liên lụy, Hoàng hậu nương nương."
Vương Ngải Lị nhíu mày nhìn y:" Ngươi đây là ám chỉ điều gì.?"
" Đĩa thức ăn kia vốn là của cung nữ bên cạnh nương nương, nếu như phải chịu trách nhiệm, vậy nàng ta chính là gián tiếp khiến Chu Á Liên phải gặp nạn rồi."
" Cho dù có là do cung nữ của bổn cung đưa cho nàng đĩa thức ăn đó, cũng không thể nói Tú Liễn là cố ý. Mộc quý quân có phải cố tình bao che cho nô tỳ của ngươi.?"
" Vậy hoàng hậu, người có chứng cứ gì buộc tội Ngọc nhi cố tình hãm hại Chu Á Liên."
" Ngươi, Mộc Thanh ngươi đừng có được sủng ái của Bệ hạ thì cái gì cũng có thể nói..."
" Đủ rồi " thái hậu lớn giọng " Tranh cãi vô ích, Uyển Dung, chúng ta hồi cung."
" Thưa vâng."
Thái hậu rời đi, Vương Ngải Lị cũng không còn hứng ở lại, cho nên nàng cũng trở về Ninh Thư cung.
Mộc Thanh đỡ Ngọc nhi đứng dậy. Sở Khải Phong nhìn y:" Đệ đừng lo lắng, mẫu hậu chỉ là nhất thời tức giận, qua một hai ngày sẽ không sao. Ta sẽ sai người kêu thái y đưa cho Á Liên dược có thể làm mờ vết bỏng, rồi đưa muội ấy về phủ Thái sư tịnh dưỡng."
" Ta không sao, huynh đừng lo. Chỉ là lần này, có lẽ lại khiến Thái hậu ghét ta thêm một chút." Mộc Thanh cười khổ, thật khó khăn mới có thể được Thái hậu thừa nhận y là phi tử của hắn. Đột nhiên lại xảy ra chuyện này.
" Mẫu hậu người tuy nóng giận có chút bồng bột, nhưng đợi người bình tĩnh lại sẽ không sao. Khi đó Á Liên muội ấy khoẻ lại, sẽ lại ở bên mẫu hậu nói những lời dễ nghe, người sẽ quên chuyện ngày hôm nay thôi."
" Nhưng mà Thái hậu thật sự rất coi trọng nàng ấy, hình như còn hơn cả Tịnh Hương." y nhớ lại lúc Tịnh Hương gặp chuyện, cũng là lần đầu y thấy Thái hậu nổi giận.
" Điều đó cũng dễ hiểu, Mẫu hậu tốt với Tịnh Hương vì nàng ấy là nhi nữ con ân nhân, hơn nữa nàng ấy từng hoài long thai, có điều đã không giữ được. Còn đối với Á Liên, mẫu hậu đem muội ấy thành nhi nữ mà yêu thương."
" Huynh từng gần được làm phụ hoàng?"
Sở Khải Phong phát hiện bản thân lỡ lời, vội nói:" Khi đó ta cũng vì Mẫu hậu thúc dục, chuyện thị tẩm phi tần không thể tránh khỏi. Hơn nữa Tịnh Hương tính cách nhu mì, không tranh giành sủng ái, nên ta có phần quan tâm nàng hơn."
" A,thì ra nàng rất nhu mì, dịu dàng."
Sở Khải Phong đổ mồ hôi hột khi lại lỡ miệng lần hai:" Ta không có ý đó. Trong mắt ta đệ là dịu dàng nhất."
Thế nhưng Mộc Thanh không để ý hắn, quay lưng đi về hướng tư phòng, hắn vội vàng chạy theo.
- ---------- Ninh Thư Cung ---------
" Thật không nghĩ đến, Mộc Thanh, tiện nhân đó lại vì một cung nữ bé nhỏ mà cung bổn cung tranh luận." Vương Ngải Lị gương mặt bình thản nhìn cảnh, cùng với lời nói cay nghiệt từ miệng phát ra thật không đồng dạng.
" Nương nương, người thật tinh trí, có thể khiến cho Thái hậu đối với y tức giận như vậy." Tú Liễn vẻ mặt tán thưởng, tay nhẹ nhàng xoa bóp vai cho nàng lấy lòng.
" Hừm, bổn cung cũng không dám tin, Thái hậu thật sự nộ khí đến vậy."
" Nhưng mà, nương nương, người sao có thể biết, Chu Á Liên chắc chắn sẽ đụng vào đĩa đậu hũ đó.?"
" Ngươi có điều chưa biết, mấy ngày trước ta có cùng Thái hậu thưởng qua món đậu chiên tam hoa, Thái hậu tỏ vẻ khá ưa thích, nàng ta liền nói sẽ vì người vào bếp nấu món đó. Dựa vào sự ngây thơ, dễ dãi của nàng ta, chắc chắn sẽ muốn tự mình làm."
" A, thì ra vì vậy người đã sai nô tỳ đến đó chờ. "
" Ta chỉ nghĩ lần này thành công thì ai, không nghĩ còn ngoài cả mong đợi. Tuy là bệ hạ vẫn đứng về phía tiện nhân kia, nhưng Thái hậu đã nổi giận, coi như cũng hả dạ." Vương Ngải Lị mỉm cười thoả mãn.
" Nương nương suy nghĩ thật thấu đáo, nô tỳ rất ngưỡng mộ."
" Được rồi,những lời này không nên nói nhiều. Ngươi đó, phải biết giữ miệng."
" Nô tỳ tuân lệnh."
- ---------- Phủ Thái Sư ----------
Chu Á Liên đã hồi phủ được hai ngày, khi vừa mới thức giấc nàng đã cảm thấy có điểm kì lạ. Sau khi một mực giành lấy gương đồng từ tay tỳ nữ, nàng lập tức hét lớn, kích động ném gương xuống khi thấy khuôn mặt mình trong gương.
Da của nàng vốn khó lành vết, nay lại bị phỏng. Những vết phỏng trên da trở thành bọng nước nhỏ, trông vô cùng khó coi.
Thái y đã chuyển dược đến để nàng đắp lên, nhưng mỗi lần đắp đều rất khó khăn. Chu Á Liên sẽ nổi giận với tỳ nữ, hất đổ đồ, tức tối mắng chửi họ.
" Tiểu thư, nô tỳ đã chuẩn bị nước ấm, người hãy đến, nô tỳ hầu hạ người rửa mặt."
Chu Á Liên đang ngồi trước gương, không vui vẻ " hừ " một tiếng, nhưng vẫn đứng dậy, ra bàn ngồi để tỳ nữ nhẹ nhàng rửa mặt hộ, phía sau nàng cũng có tỳ nữ đang gấp gọn mền.
" A, ngươi nhẹ một chút." nàng xuýt xoa khi tỳ nữ lỡ động vào bọng nước trên mặt.
" Tiểu thư thứ lỗi, nô tỳ sẽ cẩn thận hơn."
Tỳ nữ kia gấp mền xong, liền cần lọ thuốc đến:" Tiểu thư, để nô tỳ đắp dược giúp người."
Chu Á Liên nhắm mắt mặc nàng thoa dược. Bọng nước cũng đã xẹp dần, xem ra dược này quả nhiên là có hiệu quả.
" A Mộng tỷ tỷ, mặt của tiểu thư hình như đã đỡ hơn nhiều." Tỳ nữ Tiểu An đang ôm đồ, nhìn A Mộng thoa dược cho tiểu thư, thoáng nhìn qua, nói.
" Đúng vậy, dược của Thái y gửi đến đúng là rất tốt." A Mộng đáp.
Bỗng nhiên Tiểu An bĩu môi, nói:" Nhưng mà vị Quý quân kia cũng thật sự... Có phải là cố tình không?"
Câu nói của nàng khiến cả A Mộng và Chu Á Liên sửng sốt.
" Tiểu An, không được nói xằng bậy."
" Ngươi nói vậy là có ý gì?" Chu Á Liên mở mắt, nhíu mày nhìn nàng, hỏi.
Tiểu An cắn môi bất an nhìn A Mộng, dè dặt đáp:" Quý quân, y chắc là phải biết nước gặp dầu nóng sẽ là hậu quả gì, y lại để người tự làm...Nô tỳ nghĩ... "
" Đừng nói nữa " A Mộng hơi lớn tiếng với nàng, rồi lại quay qua nói với Á Liên:" Tiểu thư, Tiểu An tuổi còn nhỏ, lời nói ra chưa hiểu biết, người đừng để tâm."
" Hai người ra ngoài đi."
A Mộng lén nhìn nàng một cái, rồi cầm tay Tiểu An kéo ra ngoài, không quên đóng cửa.
Chu Á Liên ở trong phòng suy rồi lại nghĩ, nàng nói nhỏ:" Y chắc chắn là ghen tỵ ta. Y sợ ta tiến cung rồi sẽ tranh giành Phong ca ca với y."
Nàng tức giận giậm chân thật mạnh:" Như vậy ta càng muốn có Phong ca ca, ta muốn có Phong ca ca, ta phải trở thành phi tử của huynh ấy."
Đi xa khỏi phòng của Chu Á Liên, A Mộng đột nhiên đứng khựng lại. Tiểu An thấy kì quái, hỏi nàng:" A Mộng tỷ tỷ, có chuyện gì sao?"
A Mộng không lên tiếng, chỉ đột nhiên tát nàng một cái. Tiểu An sửng sốt, mắt mở to khoám tin nhìn nàng:" Tỷ, tại sao lại...?!"
" Để nhắc ngươi xem lại bản thân, điều gì nên và không nên nói. Ngươi có biết vị Quý quân kia đối với Hoàng thượng quan trọng như thế nào. Ngươi nói với tiểu thư những lời đó, khiến nàng có ý nghĩ xấu về Quý quân, khác nào đắc tội với Hoàng thượng. Tiểu thư tính tình còn trẻ con, làm sao có thể suy nghĩ thấu đáo. Đã là tỳ nữ của tiểu thư, phải nghĩ điều tốt cho người. Từ nay về sau cấm ngươi nói điều như vậy."
Tiểu An rưng rưng mắt nhìn nàng, A Mộng không có ý xấu, chỉ muốn chỉnh lại nàng.Nàng đưa cho Tiểu An khăn ẩm:" Đắp lên đi. Vừa rồi tỷ có mạnh tay, nhưng đó cũng chỉ vì muội, vì tiểu thư."
Tiểu An nén lại tiếng thút thít, đắp khăn ẩm lên má:" Tiểu An biết lỗi."
A Mộng thở dài:" Đi thôi, chuẩn bị bữa ăn cho tiểu thư."
Gần đây Sở Khải Phong không được vui. Nguyên nhân thì dễ hiểu, hắn đã chọc giận ai kia. Từ đó đến nay đã được lẻ bảy ngày, Sở Khải Phong đều sống trong cảnh được nhìn mà không được ăn, nghẹn đến hai mắt nhìn y cũng trở nên xanh.
" Hoàng thượng, Thái hậu có lời chuyển đến."
Sở Khải Phong đang ngẩn người, nghĩ tìm cách dụ dỗ Mộc Thanh. Nghe tiếng Dư Minh, hắn chuyển mắt nhìn ông:" Có chuyện gì?"
" Thái hậu muốn người đến Thọ Ninh cung một chuyến."
Hắn không suy nghĩ nhiều, lập tức đi. Gần đây hắn và mẫu hậu không cùng trò truyện, một phần vì việc triều chính, một phần cũng vì chuyện ngày hôm đó.
" Mẫu hậu, người tìm nhi thần, có phải vì chuyện của Á Liên?" Sở Khải Phong vừa đến đã vào thẳng chủ đề, hắn biết, Thái hậu chắc hẳn muốn khuyên hắn đến tìm Chu Á Liên.
" Nếu như con đã hiểu, thì ta cũng không cần nói thêm nhiều. Ngày mai là sinh thần của Liên nhi, vì chuyện lần trước, ta không triệu nó vào cung. Nhưng ta muốn đích thân đến thăm nó, nhiều ngày không nghe tiếng của Liên nhi, ta có chút nhớ. "
" Người đích thân đi, còn muốn nhi thần cùng đi, có phải còn có dụng ý gì chăng?"
Động tác của Thái hậu hơi khựng lại, suy nghĩ một hồi, bà nói:" Liên nhi dung mạo thanh tú, tình cách rất tốt."
" Mẫu hậu, trước kia lúc người muốn nhi thần nạp hậu cũng giành những lời này để khen Ngải Lị."
" Aiz, Ta cũng chỉ nghĩ cho con, nghĩ cho Đại Sở. Ta mong con có thể cân nhắc, Liên nhi quả thật không tệ."
" Nhi thần từ nhỏ chỉ xem muội ấy là muội muội."
" Được rồi, không nói nữa, ta đã kêu Uyển Dung chuẩn bị quà sinh thần cho Liên nhi, nàng trở lại chúng ta liền đi."
Gương mặt Chu Á Liên đã không còn bọng nước, vết bỏng cũng mờ dần, nên tâm trạng nàng cũng tốt lên.
Bữa phụ hôm nay trù phòng đưa lên một chén canh gạt sen thơm ngon. Chu Á Liên đang vui vẻ uống, đột nhiên Tiểu An chạy đến cửa phòng.
" Tiểu An ngươi làm gì vậy, bị ma rượt sao?" nàng có chút mất hứng đặt chén canh xuống.
" Tiểu thư, có.. có Hoàng Thượng và Thái hậu đến."
" Thật sao?" Chu Á Liên vui mừng ra mặt, vội vàng kêu A Mộng giúp lại búi lại tóc và chọn y phục.
~~~ Đại sảnh ~~~
" Thái hậu và Hoàng thượng đột ngột ghé đến, thứ cho kão thần không kịp nghênh đón." Chu Ân ngồi ghế của khách, nhường lại ghế chính cho Thái hậu ngồi.
" Thái sư không cần câu nệ, ta đến đây để nhìn Liên nhi."
" Tiểu nữ vẫn còn ở trong tư phòng, lão thần sai người kêu nó ra cho người gặp."
" Không cần." Thái hậu ngăn lại.
" Hoàng thượng, con đến phòng Liên nhi đưa nó ra đi."
" Thái hậu, Hoàng thượng thân phận cao quý, sao có thể để người đích thân làm việc đó. Lão thần sẽ gọi gia nhân."
" Không sao." Thái hậu cười cười:" Hai huynh muội họ từ nhỏ đã thân, không có gì phải câu nệ."
Sở Khải Phong không nói gì, theo lời Thái hậu, đi tìm Chu Á Liên.
" Tiểu thư, Hoàng thượng đang đi về phía này." Tiểu An liên tục nhắc nàng.
"Huynh ấy đích thân tìm ta sao?" Chu Á Liên vội đuổi hai tỳ nữ ra ngoài, bản thân ở lại trong phòng, đóng cửa.
Sở Khải Phong đứng trước cửa phòng, gõ cửa:" Á Liên, muội có bên trong không, Mẫu hậu có việc muốn gặp muội."
Nàng đứng lên, tay muốn mở cửa, nhưng lại dừng lại, nghĩ tới nghĩ lui,nàng quyết định xé mở vai áo, để lộ bờ vai trắng mịn, mở cửa.
" Phong ca ca."
Sở Khải Phong nhìn thấy bộ dạng của nàng, lập tức muốn quay đi, ai ngờ lại bị nàng nhào vào lòng, ôm chặt lấy:" Phong ca ca, muội thích huynh."
Tu bi khong tinh yeu 乁 ˘ o ˘ ㄏ
Sở Khải Phong thấy y có vẻ lo lắng, hắn nắm lấy tay, trấn an:" Đừng lo lắng, muội ấy có thể do hoảng sợ quá độ, sẽ ổn thôi."
" A Phong, đệ lo mặt của nàng... " nếu nhẹ cũng bị phỏng mặt. Cũng dễ hiểu, nước đọng từ đĩa đựng đậu hũ tiếp xúc với dầu nóng bắn lên rất cao, nàng lại đứng gần như vậy, ngay cả y cũng bị vài vết nhỏ ở tay.
Sở Khải Phong xoa những vết đỏ lấm tấm trên tay y. Ngọc nhi đã nức nở từ nãy, nàng đột nhiên quỳ xuống:" Nô tỳ vô dụng, nô tỳ đáng chết, nếu không phải nô tỳ bất cẩn, sẽ không để xảy ra chuyện này... "
" Ngọc nhi, ngươi nói vậy là ám chỉ điều gì?" Hắn hỏi.
Ngọc nhi nén nước mắt, nhìn hắn thưa:" Nô tỳ đã nhớ ra, cung nữ va vào nô tỳ chính là cung nữ theo hầu Hoàng hậu, nàng ta nhất định là cố ý, nàng ta... "
" Ngọc nhi, đừng nói bừa, em chỉ là một cung nữ nhỏ bé, để Hoàng hậu nghe được, em sẽ gặp rắc rối. " Mộc Thanh ngắt lời nàng.
Nàng cúi đầu không dám nói tiếp.
Vào lúc không ai để ý nhất, Vương Ngải Lị đã cùng Thái hậu tiến vào Mai An cung, vô cùng đúng lúc.
" Mẫu hậu, sao người lại đến đây?" Sở Khải Phong có điểm bất ngờ. Mỗi ngày Thái hậu vào giờ này đều là tụng kinh cầu phúc, hôm nay đột nhiên lại đến đây.
" Ta đến xem Liên nhi. " Thái hậu thấy bọn họ có mặt ở đây nhưng lại không thấy Chu Á Liên, bà liền hỏi:" Liên nhi đâu?"
" Muội ấy... ở bên trong." hắn nói một câu ngắt đoạn, tay chỉ vào phòng.
Nét mặt Thái hậu lộ lên vẻ khó hiểu. Ngay lúc này cửa phòng được mở, vị thái sư lớn tuổi bước ra, chậm rãi nói:" Khởi bẩm bệ hạ, Tiểu thư vì hoảng sợ quá mà dẫn đến ngất đi, ngoài việc bị bỏng dầu, sức khoẻ của nàng đều rất tốt."
" Được rồi, ở đây đã hết việc của ngươi, ngươi có thể lui."
" Thần cáo lui."
Sau khi thái y rời khỏi, Thái hậu liền nhíu mày nhìn Sở Khải Phong, hỏi:" Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Phong nhi, con mau nói rõ cho mẫu hậu."
" Mẫu hậu, người đừng nóng vội, chỉ là một chút sơ xuất, người cũng đã nghe thái y nói, Á Liên muội ấy không sao. Nhi thần đã sai người đến phủ thái sư, báo cho Chu thái sư, để người đưa muội ấy về phủ nghỉ ngơi."
Thái hậu không hài lòng với câu trả lời của hắn, tự mình đi vào phòng thăm Chu Á Liên, Vương Ngải Lị cũng đi theo.
Chu Á Liên nằm yên tĩnh trên giường, trên gương mặt nàng còn rõ nhưng vết bỏng nho nhỏ, làm xấu đi không ít nét đẹp ngây thơ vốn có của nàng.
Thái hậu có điểm sửng sốt, Vương Ngải Lị thì ngược lại, nàng rất bình thản nhìn ngắm gương mặt kia, từ bên môi khẽ nhếch lên một cái.
Thái hậu bước ra ngoài, giọng có phần nghiêm nghị:" Là ai làm?"
" Mẫu hậu, thật sự chỉ là do sơ xuất."
" Liên nhi từ nhỏ được chiều chuộng, vốn chưa từng đụng đến việc bếp núc. Lần này nó vì con, vì ta mới bị như vậy. Lẽ nào con không hề quan tâm đến nó một chút nào sao?" bà thật sự nổi giận. Lần này thật sự ủy khuất cho Chu Á Liên, chỉ vài ngày nữa là đến sinh thần của nàng, vậy mà.
Sở Khải Phong im lặng không đáp. Bà nhìn đến tay hắn từ đầu đến cuối đều nắm chặt tay Mộc Thanh, lửa giận che mất sự khôn ngoan, bà nói:" Việc này xảy ra ở Mai An cung, chủ tử Mai An cung bất cẩn, phải chịu trách nhiệm. Bổn cung ra lệnh, cấm túc Mộc quý quân một tháng, ở trong phòng đóng cửa hối lỗi, ai cũng không được đến gần."
Sở Khải Phong sửng sốt:" Mẫu hậu, chuyện không có gì to tát, người có phải sử phạt quá nặng rồi không?? Chuyện này cũng không thể trách Thanh nhi."
" Bây giờ con muốn vì một nam nhân mà cãi lại lệnh ta!!."
" Thái hậu nương nương bớt giận, không liên quan đến chủ tử, đều do nô tỳ bất cẩn. Khấn mong người đừng trách phạt chủ tử." Ngọc nhi lại khóc lóc quỳ xuống cầu xin.
Thái hậu nhìn nàng " hừ " một tiếng. Vương Ngải Lị đứng bên cạnh nói với nàng:" Tiểu cung nữ như ngươi cũng quá lớn mật rồi, ngươi cho là bản thân đang cùng ai đối chuyện. Nếu đem bản thân ngươi ra gánh tội, chỉ sợ rằng ngày mai sẽ không còn thấy mặt trời."
Ngọc nhi im bật tiếng khóc. Mộc Thanh vốn im lặng từ nãy lại đột nhiên lên tiếng:" Nếu Ngọc nhi của tần có chịu tội, thì cung nữ Tú Liễn bên cạnh người chắc cũng không thể tránh khỏi liên lụy, Hoàng hậu nương nương."
Vương Ngải Lị nhíu mày nhìn y:" Ngươi đây là ám chỉ điều gì.?"
" Đĩa thức ăn kia vốn là của cung nữ bên cạnh nương nương, nếu như phải chịu trách nhiệm, vậy nàng ta chính là gián tiếp khiến Chu Á Liên phải gặp nạn rồi."
" Cho dù có là do cung nữ của bổn cung đưa cho nàng đĩa thức ăn đó, cũng không thể nói Tú Liễn là cố ý. Mộc quý quân có phải cố tình bao che cho nô tỳ của ngươi.?"
" Vậy hoàng hậu, người có chứng cứ gì buộc tội Ngọc nhi cố tình hãm hại Chu Á Liên."
" Ngươi, Mộc Thanh ngươi đừng có được sủng ái của Bệ hạ thì cái gì cũng có thể nói..."
" Đủ rồi " thái hậu lớn giọng " Tranh cãi vô ích, Uyển Dung, chúng ta hồi cung."
" Thưa vâng."
Thái hậu rời đi, Vương Ngải Lị cũng không còn hứng ở lại, cho nên nàng cũng trở về Ninh Thư cung.
Mộc Thanh đỡ Ngọc nhi đứng dậy. Sở Khải Phong nhìn y:" Đệ đừng lo lắng, mẫu hậu chỉ là nhất thời tức giận, qua một hai ngày sẽ không sao. Ta sẽ sai người kêu thái y đưa cho Á Liên dược có thể làm mờ vết bỏng, rồi đưa muội ấy về phủ Thái sư tịnh dưỡng."
" Ta không sao, huynh đừng lo. Chỉ là lần này, có lẽ lại khiến Thái hậu ghét ta thêm một chút." Mộc Thanh cười khổ, thật khó khăn mới có thể được Thái hậu thừa nhận y là phi tử của hắn. Đột nhiên lại xảy ra chuyện này.
" Mẫu hậu người tuy nóng giận có chút bồng bột, nhưng đợi người bình tĩnh lại sẽ không sao. Khi đó Á Liên muội ấy khoẻ lại, sẽ lại ở bên mẫu hậu nói những lời dễ nghe, người sẽ quên chuyện ngày hôm nay thôi."
" Nhưng mà Thái hậu thật sự rất coi trọng nàng ấy, hình như còn hơn cả Tịnh Hương." y nhớ lại lúc Tịnh Hương gặp chuyện, cũng là lần đầu y thấy Thái hậu nổi giận.
" Điều đó cũng dễ hiểu, Mẫu hậu tốt với Tịnh Hương vì nàng ấy là nhi nữ con ân nhân, hơn nữa nàng ấy từng hoài long thai, có điều đã không giữ được. Còn đối với Á Liên, mẫu hậu đem muội ấy thành nhi nữ mà yêu thương."
" Huynh từng gần được làm phụ hoàng?"
Sở Khải Phong phát hiện bản thân lỡ lời, vội nói:" Khi đó ta cũng vì Mẫu hậu thúc dục, chuyện thị tẩm phi tần không thể tránh khỏi. Hơn nữa Tịnh Hương tính cách nhu mì, không tranh giành sủng ái, nên ta có phần quan tâm nàng hơn."
" A,thì ra nàng rất nhu mì, dịu dàng."
Sở Khải Phong đổ mồ hôi hột khi lại lỡ miệng lần hai:" Ta không có ý đó. Trong mắt ta đệ là dịu dàng nhất."
Thế nhưng Mộc Thanh không để ý hắn, quay lưng đi về hướng tư phòng, hắn vội vàng chạy theo.
- ---------- Ninh Thư Cung ---------
" Thật không nghĩ đến, Mộc Thanh, tiện nhân đó lại vì một cung nữ bé nhỏ mà cung bổn cung tranh luận." Vương Ngải Lị gương mặt bình thản nhìn cảnh, cùng với lời nói cay nghiệt từ miệng phát ra thật không đồng dạng.
" Nương nương, người thật tinh trí, có thể khiến cho Thái hậu đối với y tức giận như vậy." Tú Liễn vẻ mặt tán thưởng, tay nhẹ nhàng xoa bóp vai cho nàng lấy lòng.
" Hừm, bổn cung cũng không dám tin, Thái hậu thật sự nộ khí đến vậy."
" Nhưng mà, nương nương, người sao có thể biết, Chu Á Liên chắc chắn sẽ đụng vào đĩa đậu hũ đó.?"
" Ngươi có điều chưa biết, mấy ngày trước ta có cùng Thái hậu thưởng qua món đậu chiên tam hoa, Thái hậu tỏ vẻ khá ưa thích, nàng ta liền nói sẽ vì người vào bếp nấu món đó. Dựa vào sự ngây thơ, dễ dãi của nàng ta, chắc chắn sẽ muốn tự mình làm."
" A, thì ra vì vậy người đã sai nô tỳ đến đó chờ. "
" Ta chỉ nghĩ lần này thành công thì ai, không nghĩ còn ngoài cả mong đợi. Tuy là bệ hạ vẫn đứng về phía tiện nhân kia, nhưng Thái hậu đã nổi giận, coi như cũng hả dạ." Vương Ngải Lị mỉm cười thoả mãn.
" Nương nương suy nghĩ thật thấu đáo, nô tỳ rất ngưỡng mộ."
" Được rồi,những lời này không nên nói nhiều. Ngươi đó, phải biết giữ miệng."
" Nô tỳ tuân lệnh."
- ---------- Phủ Thái Sư ----------
Chu Á Liên đã hồi phủ được hai ngày, khi vừa mới thức giấc nàng đã cảm thấy có điểm kì lạ. Sau khi một mực giành lấy gương đồng từ tay tỳ nữ, nàng lập tức hét lớn, kích động ném gương xuống khi thấy khuôn mặt mình trong gương.
Da của nàng vốn khó lành vết, nay lại bị phỏng. Những vết phỏng trên da trở thành bọng nước nhỏ, trông vô cùng khó coi.
Thái y đã chuyển dược đến để nàng đắp lên, nhưng mỗi lần đắp đều rất khó khăn. Chu Á Liên sẽ nổi giận với tỳ nữ, hất đổ đồ, tức tối mắng chửi họ.
" Tiểu thư, nô tỳ đã chuẩn bị nước ấm, người hãy đến, nô tỳ hầu hạ người rửa mặt."
Chu Á Liên đang ngồi trước gương, không vui vẻ " hừ " một tiếng, nhưng vẫn đứng dậy, ra bàn ngồi để tỳ nữ nhẹ nhàng rửa mặt hộ, phía sau nàng cũng có tỳ nữ đang gấp gọn mền.
" A, ngươi nhẹ một chút." nàng xuýt xoa khi tỳ nữ lỡ động vào bọng nước trên mặt.
" Tiểu thư thứ lỗi, nô tỳ sẽ cẩn thận hơn."
Tỳ nữ kia gấp mền xong, liền cần lọ thuốc đến:" Tiểu thư, để nô tỳ đắp dược giúp người."
Chu Á Liên nhắm mắt mặc nàng thoa dược. Bọng nước cũng đã xẹp dần, xem ra dược này quả nhiên là có hiệu quả.
" A Mộng tỷ tỷ, mặt của tiểu thư hình như đã đỡ hơn nhiều." Tỳ nữ Tiểu An đang ôm đồ, nhìn A Mộng thoa dược cho tiểu thư, thoáng nhìn qua, nói.
" Đúng vậy, dược của Thái y gửi đến đúng là rất tốt." A Mộng đáp.
Bỗng nhiên Tiểu An bĩu môi, nói:" Nhưng mà vị Quý quân kia cũng thật sự... Có phải là cố tình không?"
Câu nói của nàng khiến cả A Mộng và Chu Á Liên sửng sốt.
" Tiểu An, không được nói xằng bậy."
" Ngươi nói vậy là có ý gì?" Chu Á Liên mở mắt, nhíu mày nhìn nàng, hỏi.
Tiểu An cắn môi bất an nhìn A Mộng, dè dặt đáp:" Quý quân, y chắc là phải biết nước gặp dầu nóng sẽ là hậu quả gì, y lại để người tự làm...Nô tỳ nghĩ... "
" Đừng nói nữa " A Mộng hơi lớn tiếng với nàng, rồi lại quay qua nói với Á Liên:" Tiểu thư, Tiểu An tuổi còn nhỏ, lời nói ra chưa hiểu biết, người đừng để tâm."
" Hai người ra ngoài đi."
A Mộng lén nhìn nàng một cái, rồi cầm tay Tiểu An kéo ra ngoài, không quên đóng cửa.
Chu Á Liên ở trong phòng suy rồi lại nghĩ, nàng nói nhỏ:" Y chắc chắn là ghen tỵ ta. Y sợ ta tiến cung rồi sẽ tranh giành Phong ca ca với y."
Nàng tức giận giậm chân thật mạnh:" Như vậy ta càng muốn có Phong ca ca, ta muốn có Phong ca ca, ta phải trở thành phi tử của huynh ấy."
Đi xa khỏi phòng của Chu Á Liên, A Mộng đột nhiên đứng khựng lại. Tiểu An thấy kì quái, hỏi nàng:" A Mộng tỷ tỷ, có chuyện gì sao?"
A Mộng không lên tiếng, chỉ đột nhiên tát nàng một cái. Tiểu An sửng sốt, mắt mở to khoám tin nhìn nàng:" Tỷ, tại sao lại...?!"
" Để nhắc ngươi xem lại bản thân, điều gì nên và không nên nói. Ngươi có biết vị Quý quân kia đối với Hoàng thượng quan trọng như thế nào. Ngươi nói với tiểu thư những lời đó, khiến nàng có ý nghĩ xấu về Quý quân, khác nào đắc tội với Hoàng thượng. Tiểu thư tính tình còn trẻ con, làm sao có thể suy nghĩ thấu đáo. Đã là tỳ nữ của tiểu thư, phải nghĩ điều tốt cho người. Từ nay về sau cấm ngươi nói điều như vậy."
Tiểu An rưng rưng mắt nhìn nàng, A Mộng không có ý xấu, chỉ muốn chỉnh lại nàng.Nàng đưa cho Tiểu An khăn ẩm:" Đắp lên đi. Vừa rồi tỷ có mạnh tay, nhưng đó cũng chỉ vì muội, vì tiểu thư."
Tiểu An nén lại tiếng thút thít, đắp khăn ẩm lên má:" Tiểu An biết lỗi."
A Mộng thở dài:" Đi thôi, chuẩn bị bữa ăn cho tiểu thư."
Gần đây Sở Khải Phong không được vui. Nguyên nhân thì dễ hiểu, hắn đã chọc giận ai kia. Từ đó đến nay đã được lẻ bảy ngày, Sở Khải Phong đều sống trong cảnh được nhìn mà không được ăn, nghẹn đến hai mắt nhìn y cũng trở nên xanh.
" Hoàng thượng, Thái hậu có lời chuyển đến."
Sở Khải Phong đang ngẩn người, nghĩ tìm cách dụ dỗ Mộc Thanh. Nghe tiếng Dư Minh, hắn chuyển mắt nhìn ông:" Có chuyện gì?"
" Thái hậu muốn người đến Thọ Ninh cung một chuyến."
Hắn không suy nghĩ nhiều, lập tức đi. Gần đây hắn và mẫu hậu không cùng trò truyện, một phần vì việc triều chính, một phần cũng vì chuyện ngày hôm đó.
" Mẫu hậu, người tìm nhi thần, có phải vì chuyện của Á Liên?" Sở Khải Phong vừa đến đã vào thẳng chủ đề, hắn biết, Thái hậu chắc hẳn muốn khuyên hắn đến tìm Chu Á Liên.
" Nếu như con đã hiểu, thì ta cũng không cần nói thêm nhiều. Ngày mai là sinh thần của Liên nhi, vì chuyện lần trước, ta không triệu nó vào cung. Nhưng ta muốn đích thân đến thăm nó, nhiều ngày không nghe tiếng của Liên nhi, ta có chút nhớ. "
" Người đích thân đi, còn muốn nhi thần cùng đi, có phải còn có dụng ý gì chăng?"
Động tác của Thái hậu hơi khựng lại, suy nghĩ một hồi, bà nói:" Liên nhi dung mạo thanh tú, tình cách rất tốt."
" Mẫu hậu, trước kia lúc người muốn nhi thần nạp hậu cũng giành những lời này để khen Ngải Lị."
" Aiz, Ta cũng chỉ nghĩ cho con, nghĩ cho Đại Sở. Ta mong con có thể cân nhắc, Liên nhi quả thật không tệ."
" Nhi thần từ nhỏ chỉ xem muội ấy là muội muội."
" Được rồi, không nói nữa, ta đã kêu Uyển Dung chuẩn bị quà sinh thần cho Liên nhi, nàng trở lại chúng ta liền đi."
Gương mặt Chu Á Liên đã không còn bọng nước, vết bỏng cũng mờ dần, nên tâm trạng nàng cũng tốt lên.
Bữa phụ hôm nay trù phòng đưa lên một chén canh gạt sen thơm ngon. Chu Á Liên đang vui vẻ uống, đột nhiên Tiểu An chạy đến cửa phòng.
" Tiểu An ngươi làm gì vậy, bị ma rượt sao?" nàng có chút mất hứng đặt chén canh xuống.
" Tiểu thư, có.. có Hoàng Thượng và Thái hậu đến."
" Thật sao?" Chu Á Liên vui mừng ra mặt, vội vàng kêu A Mộng giúp lại búi lại tóc và chọn y phục.
~~~ Đại sảnh ~~~
" Thái hậu và Hoàng thượng đột ngột ghé đến, thứ cho kão thần không kịp nghênh đón." Chu Ân ngồi ghế của khách, nhường lại ghế chính cho Thái hậu ngồi.
" Thái sư không cần câu nệ, ta đến đây để nhìn Liên nhi."
" Tiểu nữ vẫn còn ở trong tư phòng, lão thần sai người kêu nó ra cho người gặp."
" Không cần." Thái hậu ngăn lại.
" Hoàng thượng, con đến phòng Liên nhi đưa nó ra đi."
" Thái hậu, Hoàng thượng thân phận cao quý, sao có thể để người đích thân làm việc đó. Lão thần sẽ gọi gia nhân."
" Không sao." Thái hậu cười cười:" Hai huynh muội họ từ nhỏ đã thân, không có gì phải câu nệ."
Sở Khải Phong không nói gì, theo lời Thái hậu, đi tìm Chu Á Liên.
" Tiểu thư, Hoàng thượng đang đi về phía này." Tiểu An liên tục nhắc nàng.
"Huynh ấy đích thân tìm ta sao?" Chu Á Liên vội đuổi hai tỳ nữ ra ngoài, bản thân ở lại trong phòng, đóng cửa.
Sở Khải Phong đứng trước cửa phòng, gõ cửa:" Á Liên, muội có bên trong không, Mẫu hậu có việc muốn gặp muội."
Nàng đứng lên, tay muốn mở cửa, nhưng lại dừng lại, nghĩ tới nghĩ lui,nàng quyết định xé mở vai áo, để lộ bờ vai trắng mịn, mở cửa.
" Phong ca ca."
Sở Khải Phong nhìn thấy bộ dạng của nàng, lập tức muốn quay đi, ai ngờ lại bị nàng nhào vào lòng, ôm chặt lấy:" Phong ca ca, muội thích huynh."
Tu bi khong tinh yeu 乁 ˘ o ˘ ㄏ
Bình luận truyện