Chương 5: Chương 5
Ba ngày tự túc trong phòng củi, ngoài luyện võ ra cô cũng không thể làm gì thêm.
Những ngày này Mộc Xuân thường hay lén mang đồ ăn và thuốc đến cho cô.
Nhờ vậy mà vết thương mới mau phục hồi nhanh chóng.
" Tất cả là tại bà già kia hết, xém chút nữa thì hủy nhan của mình rồi."
Noãn Vy cắn một quả táo phẫn nộ.
Nhưng mà bà ta cũng có một phần giúp mình rèn luyện cơ thể này.
Với cơ thể yếu đuối vừa thấy nguy hiểm đã run rẩy sao có thể làm chuyện gì lớn lao được.
Cô cần phải mạnh mẽ lên.
Quay qua nhìn thấy rổ đồ ăn không chất dinh dưỡng cô liền xụi mặt xuống.
" Đồ ăn không chất dinh dưỡng thật sự rất áp lực mà!"
Mùa đông năm nay, bông tuyết rơi nhiều hơn mọi năm.
Chàng trai với mái tóc bạch kim đứng giữa khu rừng, ánh mắt hướng về nơi xa xăm.
Xạc xào, tiếng lá cây lay động vào nhau.
Một nam nhân mặt y phục mày đen xuất hiện.
Nhìn thấy chàng trai đang đứng trước mặt liền cúi đầu hành lễ.
" Thuộc hạ bái kiến tam hoàng tử!"
Nam nhân đang cúi người kia là cận vệ trung thành của tam hoàng tử, Lý Ngạo Hư. Năm tám tuổi, cha hắn tử trận trong trận chiến phía Đông.
Còn mẹ hắn vì quá đau buồn, ít lâu sau sinh bệnh mà qua đời.
Hắn không còn chỗ nương tựa nên đã chạy vào hoàng cung xin được làm cận vệ cho tam hoàng tử.
Chàng trai từ từ quay lại nhìn nam nhân đang cúi đầu, phất tay một cái.
" Miễn lễ."
Tam hoàng tử hiệu là Mộ Hiên Long, tên thật là Trần Long Ngâm của thời Trần.
Tuy là hoàng tử của một nước nhưng vì là con của thiếp nên chẳng được vua cha thương yêu.
Khi hắn lên năm tuổi thì mẹ hắn bị người khác hãm hại, nghi có gian tình với người hầu.
Vua cha nhất thời tức giận không xem xét rõ nội tình đã cho người nhốt bà vào lãnh cung vĩnh viễn.
Ba năm sau đó, lãnh cung đột nhiên xảy ra một vụ hỏa hoạn lớn đã tiêu rụi cả một lãnh cung.
Mẹ hắn cũng không thể tránh khỏi việc sinh tử.
Long Ngâm vì muốn giải oan cho mẹ, hắn đã giả vờ trở thành một kẻ điên điên tỉnh tỉnh trong cung.
Ngày đó, hoàng hậu thấy một kẻ điên ở trong hoàng cung nhất định sẽ đem lại xui xẻo cho long thể hoàng thượng nên đã lệnh cho người đem tam hoàng tử ra ngoại thành cùng với vài tên nô tì để chăm sóc cho hắn.
Ngày đó, khi bước ra khỏi hoàng cung hắn đã thề rằng sẽ có một ngày hắn bắt tất cả những người hãm hại mẹ hắn phải nhận lấy hậu quả thích đáng.
" Việc ta kêu ngươi đi làm đã thu thập được tin tức gì không."
" Bẩm hoàng tử, thần ngày đêm đều theo dõi Đỗ gia nhưng ông ta không có ở nhà suốt còn vợ hắn thì ít khi ra ngoài và...những việc vặt trong Đỗ gia."
Long Ngâm đi đến cây cổ thụ nhẹ nhàng phủi đi những lớp tuyết bám trên thân cây, trong lòng có những suy nghĩ vô cùng phức tạp.
Ngạo Hư đứng sau đều nhìn thấy những hành động của hoàng tử.
Trong lòng hắn lại cảm thấy tự trách vô cùng.
Việc hoàng tử giao cho mà hắn cũng không thể hoàn thành, vậy vị trí cận vệ này có còn xứng đáng nữa không.
Ngạo Hư muốn nói đều gì đó với hoàng tử, môi vừa nhấp nháy thì dừng lại.
Có lẽ hắn nên im lặng thì hơn.
" Ngạo Hư này, ngươi nghĩ sao về mùa đông năm nay?"
Ngạo Hư trợn mắt nhìn hoàng tử khó hiểu.
" Thần thường ngày không quan đến chuyện này, xin người hãy chỉ điểm."
Long Ngâm chỉ tay về phía núi tuyết.
" Ngươi nhìn xem căn nhà của ta phía trước.
Nhớ những năm trước nó vẫn còn thấy cửa nhưng giờ là một lớp tuyết dày."
" Cơ hội của chúng ta đã đến rồi."
Tiếng gió tuyết ù ù bên tay Ngạo Hư, ánh mắt hắn không ngừng dõi theo hoàng tử.
Trong cơn gió, mái tóc bạch kim của hoàng tử bay phất phới.
Hắn từ ý thức đến vô thức nhận ra tam hoàng tử ngày xưa đang đứng trước mặt mình đã trưởng thành rồi.
Ngạo Hư bất giác cười tủm tỉm, chấp tay hành lễ.
" Thần xin nghe theo chỉ dẫn của tam hoàng tử."
" Tốt lắm."
Trong Đỗ gia, Đỗ phu nhân ngày nào cũng đi qua đi lại trong phòng buồn phiền.
Bà ta đã phát ngáy với việc Noãn Vy vẫn còn ve vãn trong Đỗ gia.
Bà không thể tự tiện tống khứ cô ra khỏi nhà được.
Lão gia chắc chắn sẽ không chấp nhận, ánh mắt của lũ dân thường nhìn bà, chỉ nghĩ tới đó thôi bao nhiêu hình tượng hiền lành, tốt bụng, giúp người của bà sẽ trở thành công cóc.
Việc này còn ảnh hưởng đến sự nghiệp của chồng bà.
Thời này, con người đều lấy chữ " thiện" làm đầu, bà mà dính vào chữ "ác" họ sẽ liền xa lánh bà như đuổi tà ma.
Cũng chính vì đều đó mà bà ít khi ra ngoài, cũng tránh để bọn người hầu mách lẻo với người khác.
Đấy, những việc này đã khiến cho cái đầu của bà muốn nổ tung.
Vừa phải giữ chồng vừa tìm cách xử lý hồ ly.
Đỗ phu nhân đi mệt rồi thì ngồi xuống ghế liền có người rót trà cho bà.
Nhấc lấy ly trà lên làm một ngụm nhỏ, đôi lông mi bà nhướng lên.
Dường như bà có điều gì đó muốn nói.
Bỏ ly trà trên tay xuống, cho người gọi Thiên Hương vào gặp bà.
Khi Thiên Hương đến nơi, bà đã ngồi sẵn trên ghế hai tay để chồng lên nhau.
Thiên Hương thấy vậy liền cúi đầu hành lễ.
Bà ta bảo cô ngẩn đầu lên nghe bà hỏi.
Thiên Hương làm sao dám cãi lại, cô ngẩn đầu lên nhìn Đỗ phu nhân, trong lòng cô đang cảm thấy rất hồi hộp.
Không biết lát nữa phu nhân muốn nói chuyện gì với cô.
Nếu muốn hỏi tội thì cả ngày hôm nay cô chẳng làm gì sai cả.
Vậy chỉ còn một điều thôi.
Đó là Noãn Vy.
Cái con nhỏ hắc ám đó lúc nào cũng làm ảnh hưởng đến cuộc sống yên bình của cô.
Sao lúc đấy nó không chịu chết đi cho cô nhờ.
Đồ sao chổi!
" Ta nghe nói mẹ ngươi bị phong hàn nằm ở nhà chờ ngươi đem tiền về mua thuốc.
Ta cũng không có ý gì chỉ là ở đây có một ít tiền."
Bà ta lấy trong tay áo ra một túi tiền màu đỏ, đưa cho nô tì bên cạnh đem đến cho Thiên Hương.
" Nếu ngươi là đứa con hiếu thảo hãy cầm lấy số bạc này về chữa bệnh cho mẹ ngươi."
Thiên Hương nào chẳng biết trên đời này làm gì có miếng bánh miễn phí.
Nhưng nếu không nhận thì mạng cô cũng khó mà giữ.
Cô cầm lấy túi tiền của bà ta, cúi đầu cảm ơn miễn cưỡng.
" Phu nhân người thật tốt với nô tì.
Nếu phu nhân muốn gì cứ căn dặn nô tì, dù cho lê núi đao, xuống biển lửa nô tì cũng không ngại khó."
Bà ta gật đầu tỏ vẻ hài lòng khen cho một nô tì biết hiểu chuyện.
" Ta không cần ngươi làm những việc đó.
Trong đầu ta lúc nào cũng có một u phiền chỉ có ngươi mới được ta."
Thiên Hương nuốt nước bọt, nắm chặt tay mình.
Cô khẽ đáp lại:
" Xin phu nhân hãy nói."
" Là Noãn Vy.
Ta muốn cô ta biến khỏi Đỗ gia nhưng không ảnh hưởng gì đến Đỗ gia.
Ngươi hiểu chứ?"
" Phu nhân có thể cho nô tì một ngày để giải quyết chuyện này?"
Đỗ phu nhân liền gật đầu đồng ý.
Thiên Hương trở về phòng thì nhăn nhó mặt mày.
Biết ngay sẽ vướng vào chuyện của cô ta mà.
Muốn đuổi cô ta đi trong êm đềm? Chẳng lẽ cô chạy đến chỗ cô ta quỳ gối khóc thút thít, cầu xin cô ta rời khỏi Đỗ gia.
Mà việc đó chỉ dành cho những kẻ có vấn đề mới làm theo.
Còn Noãn Vy của hiện tại thì khác.
Từ sau ngày hôm đó, cô ta đã không còn giống với dáng vẻ của cô ta lúc đầu lại thêm việc mất trí nhớ.
Thiên Hương dò đầu bức tóc than thở.
" Công việc khó khăn thì chạy đến tìm mình, Đỗ phu nhân đúng là tâm cơ quá rồi."
Cuộc sống nở hoa sao cô không đi, cuộc đời bế tế thì cô chứ chui đầu vào.
Kì này cô chết thật rồi!
Cầm lấy túi tiền lúc nảy, cô gạt đi những suy nghĩ về Noãn Vy.
Mặc kệ, trước mắt cô phải trở về nhà thăm mẹ của mình.
Bà cần phải uống thêm mấy than thuốc nữa mới có thể hết bệnh.
Thiên Hương buông bỏ mọi thứ bộn bề hiện tại, cô rời khỏi Đỗ gia đi một mạch trở về nhà.
" Hơi, bị nhốt trong phòng củi làm mình chán đến muốn chết rồi.
Mà ra ngoài thì cũng chán, ngày nào cũng có mấy thứ khung cảnh này nhìn đi nhìn lại phát chán.
Phải chi mình có thể đi ra bên ngoài thì hay biết mấy."
Noãn vy ngồi than thở dưới gốc cây, đúng lúc Mộc Xuân đi ngang qua.
Nhìn thấy cô ngồi một mình ở đó, cô ta liền hiếu kì đi đến.
Mộc Xuân tùy hứng gõ vào đầu cô một cái.
" Này, đang suy nghĩ gì mà tập trung vậy."
Cô ngẩn đầu lên nhìn Mộc Xuân một cái thì thờ ơ cúi xuống.
Chỉ là cô cảm thấy chán muốn được đi đâu đó chơi thôi.
Không thấy cô trả lời, cô ta rất nhanh hiểu ra nội tình bên trong.
Lúc còn nhỏ cô ta cũng từng có một khoảng thời gian ngồi một mình như vậy.
Lúc đó Mộc Xuân cứ nghĩ mình giống như một con chim bị nhốt trong lồng sắt, mãi mãi làm vật cảnh cho người khác.
Còn bầu trời tự do kia cô ta sẽ không bao giờ khám khắp được.
Mộc Xuân ngồi xuống bên cạnh Noãn Vy.
" Cô có biết mùa đông lạnh lẽo này người dân sẽ tổ chức lễ hội gì không."
Noãn Vy lắc đầu.
Cô có phải là người ở đây đâu làm sao biết được những việc này.
Mùa đông chỗ nào cũng ngập tràn tuyết có lễ hội gì vui mà chơi chứ.
" Khụ khụ, nói ra ra cô nhất định sẽ muốn đến đó cho xem."
Ánh mắt Mộc Xuân đầy sự khiêu khích khiến cô cũng nóng lòng muốn biết thời đại này sẽ có lễ hội gì.
Thấy Noãn Vy cứ nhìn cô với ánh mắt trông mong, Mộc Xuân nhanh chóng động lòng.
Mà thật ra là cô đã có ý định đó từ trước.
Cô đứng thoắt dậy kéo theo Noãn Vy đứng cùng.
" Nếu cô muốn biết thì ta sẽ dẫn cô đến nơi đó nhưng có một điều kiện."
" Là điều kiện gì?"
Chỉ cần đi chơi thì điều kiện gì cô cũng bằng lòng.
Dù sao, cô cũng chỉ có hai bàn tay trắng thôi.
" Cô không được nói chuyện này cho bất cứ ai trong Đỗ gia biết nếu không cô cũng biết hậu quả rồi đó."
Mộc Xuân cố ý đe dọa cho cô sợ nhưng cô lại trả lời một cách tỉnh bơ.
" Được."
Mộc Xuân không biết nói gì hơn, cô ta bất lực nhìn cô..
Bình luận truyện