Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 2: Giải cứu



Giang Siêu đi dạo một vòng sau núi, phát hiện khá nhiều hạ khô thảo khô héo và mới vừa mọc ra.

Nhớ lại Tô Miên Miên và muội muội có thể bị phong hàn, Giang Siêu nhặt một ít hạ khô thảo rồi dùng dây leo buộc lại bó trên lưng.

Dùng hạ khô thảo nấu nước tắm rửa có thể thanh nhiệt giải độc, điều trị phong hàn.

Đồng thời, hẳn còn phát hiện khá nhiều rau dại non, nên đào một ít rau dại, lại bắt thêm vài con gà rừng và thỏ hoang đang trốn mưa.

Hắn vận may khá tốt gặp được một con hoẵng rừng.

Thời cổ đại không có nạn khai thác bữa bãi, rừng rậm cao lớn cây cối dày đặc, động vật hoang dại nhiều, nếu biết đi săn thì chắc chản sẽ không đói chết.

Đối với Giang Siêu mà nói, tuy rằng thân thể này có chút vô dụng, nhưng dù sao thì hắn cũng đã từng là đặc công đỉnh cấp.

Hắn ném mạnh dao chẻ củi đã mài bén trên tay ra, con hong lập tức bị chém đứt một chân, xui xẻo trở thành con mồi của hắn.

Treo con mồi trên lưng, Giang Siêu nhìn về phía bên phải, một mảng thung lũng trụi lủi thu hút sự chú ý của hắn.

Từ xa nhìn lại giống như một ngọn núi đá vôi. Đây chính là nguyên vật liệu để sản xuất xi măng.

Lúc đến gần hơn, hắn mới phát hiện không chỉ có đá vôi mà còn có rất nhiều cát thạch anh trộn lẫn trong đó. Loại quặng này có thể dùng để làm thủy tinh.

Hai loại quặng cộng sinh ở bên nhau. Hắn không nén được mà cảm thán, mấy loại quặng này.

chỉ có thể dễ dàng nhìn thấy ở cổ đại, chứ ở hiện đại thì chắc là bị người ta khai thác từ lâu rồi.

Người cổ đại ngay cả mấy loại quặng này có tác dụng gì cũng không biết.

Nhìn thấy mấy thứ này, trong lòng hẳn chợt nảy lên suy nghĩ, nếu có điều kiện thì có thể khai thác dùng thử.

Tạm thời hẳn chưa có năng lực, đành phải đợi sau này lại nói.

Hắn xoay người đi sang một bên, đến lúc xuống núi rồi.

Đi được không bao xa, một mảng màu sắc rực rỡ chợt hiện lên trước mắt.

Mùa xuân tiến đến, vạn vật sống lại.

Hoa lan, hoa mẫu đơn, hoa mơ, tháng hai đầu xuân, trên núi nở rất nhiều hoa dại, còn có bồ kết rơi rụng đầy đất.

Hoa tươi và bồ kết là nguyên vật liệu tốt nhất để làm ra nước hoa và xà phòng.

Trong mắt hắn lóe lên vẻ khác thường. Hắn hái một ít hoa tươi, nhặt thêm một ít bồ kết, rồi chuẩn bị xuống núi về nhà.

Chờ đến Giang Siêu về tới trong thôn đã là hai giờ sau.

Lúc này trời tạnh mưa, các thôn dân tốp năm tốp ba ra tới, nhìn thấy Giang Siêu xách theo một đống đồ vật trở về, ai cũng có vẻ ngạc nhiên.

Mọi người không thể tin được tên quỷ lười nổi tiếng trong thôn lại có năng lực như vậy.

Cho dù là thợ săn dày dạn kinh nghiệm thì cũng khó có thể được mùa như hẳn.

Trong sự bàn tán của mọi người, Giang Siêu về tới trong nhà.

Mới vừa vào cửa liền nghe tiếng khóc nức nở, hẳn nhíu mày đi vào thì thấy Tô Miên Miên ngồi sụp trước giường, đôi tay nằm chặt tay muội muội Tô Tiểu Thảo, nhỏ giọng khóc thút thít.

Tô Tiểu Thảo nằm yên trên giường, giống như là đã chết.

Giang Siêu lập tức thay đổi säc mặt, ném hết đồ vật trên người, lao nhanh qua.

Thấy Giang Siêu chạy tới, Tô Miên Miên sợ tới mức đứng bật dậy, định đi bảo vệ muội muội.

“Ngươi đừng đánh Tiểu Thảo, ta ôm con bé xuống giường ngay đây. Con bé bị bệnh, bị đánh nữa sẽ chết..” Nàng nức nở cầu xin Giang Siêu.

Tô Miên Miên cho răng Giang Siêu đang tức giận chuyện muội muội lên giường ngủ.

Dù sao thì hai tỷ muội các nàng là không có tư cách ngủ trên giường. Chiếc giường duy nhất trong nhà là để cho Giang Siêu ngủ.

Tỷ muội các nàng chỉ có thể ngủ trên đống cỏ khô trong nhà.

Những lúc lạnh lẽo, hai tỷ muội dựa vào nhiệt độ cơ thể của nhau và cỏ tranh để sưởi ấm, còn đắp thì là đắp miếng vải bố rách rưới.

Giang Siêu không cho phép các nàng đắp tấm chăn bông cũ trên giường.

Nếu không phải muội muội bị bệnh, thì Tô Miên Miên cũng không dám để muội muội ngủ trên giường.

“Đừng sợ, ta sẽ không đánh các ngươi nữa, để ta nhìn con bé thử xem” Thấy ánh mắt tràn đầy sợ hãi lại tuyệt vọng của 'Tô Miên Miên, Giang Siêu nhẹ giọng nói.

Nghe vậy, Tô Miên Miên nhìn lại Giang Siêu bằng ánh mắt nghi ngờ. Thấy Giang Siêu mặt mày hòa nhã, nàng từ từ tránh ra một bên.

Giang Siêu đặt bàn tay lên trán Tô Tiểu Thảo, rồi hơi thay đổi sắc mặt.

Lúc này, nhiệt độ cơ thể Tô Tiểu Thảo rất cao. Nếu không hạ nhiệt độ thì chắc là con bé sẽ bị nóng chết.

“Cô mau đi nấu nước, để ta giúp con bé hạ nhiệt...” Giang Siêu vẻ mặt sốt ruột.

Tô Miên Miên ngạc nhiên nhìn Giang Siêu, không thể tin rằng hắn đã thay đổi, nhưng vẫn trả lời: “Nước nấu rồi, chắc vẫn chưa nguội.”

Giang Siêu bảo nàng nấu nước, nàng không dám không nghe. Tuy rằng muội muội bị bệnh, nhưng nàng vẫn nhớ rõ đi nấu nước.

“Vậy mau đi múc một chậu nước tới đây! Bây giờ phải hạ nhiệt cho con bé, nếu không sẽ không còn kịp cứu muội muội cô nữa!” Giang Siêu vội vàng sai Tô Miên Miên.

Nghe vậy, Tô Miên Miên lập tức đứng dậy đi múc nước.

Nàng không biết Giang Siêu nói thật hay nói dối, nhưng những lời nói hiện giờ của Giang Siêu chính là cọng rơm cứu mạng của nàng.

Chỉ là khi đi được vài bước, nàng chợt nhữn cả người ngã nhào xuống đất.

'Thấy cảnh này, Giang Siêu vội vàng chạy tới đỡ nàng lên.

Lúc này, Giang Siêu mới phát hiện nhiệt độ cơ thể của Tô Miên Miên cũng không kém gì Tô Tiểu Thảo, còn rơi vào trạng thái hôn mê.

Muội muội bị bệnh, bản thân còn từng dầm mưa, dẫn tới tinh thần và thể xác mệt mỏi cực độ, làm cho Tô Miên Miên cũng bị bệnh.

Giang Siêu cảm thấy đau đầu, còn có cả đau lòng, nguyên chủ thật sự là không phải người.

Nếu hẳn không xuyên tới đây thì hai tỷ muội chết chắc rồi.

Với cơ thể yếu ớt của các nàng, chỉ cần một cơn cảm lạnh cũng có thể lấy đi tính mạng của các nàng.

Sau khi ôm Tô Miên Miên lên giường, Giang Siêu vội vàng lấy hạ khô thảo bỏ vào nồi nấu nước, rồi đi đổ nước trong thùng tắm ra ngoài.

Chờ nấu nước xong, hẳn đổ nước hạ khô thảo vào thùng tắm, pha cho ấm vừa để tắm, sau đó ôm Tô Miên Miên và Tô "Tiểu Thảo đặt vào trong thùng tắm chứa nước thuốc.

Lúc c ởi đồ Tô Miên Miên, hẳn có hơi do dự. Tuy rằng Tô Miên Miên là thê tử của nguyên chủ, nhưng mà nguyên chủ lại chưa từng chạm vào nàng.

Chắc là do vấn đề giáo dục, nguyên chủ thậm chí không biết chuyện nam nữ.

Hiện giờ cứu người quan trọng, Giang Siêu không rảnh để ý nhiều như vậy, chỉ để lại cho hai tỷ muội qu@n lót và yếm, sau đó thay đổi vài lần nước thuốc hạ nhiệt.

Đi tới đi lui khoảng một giờ, Giang Siêu mới ôm hai tỷ muội đang hôn mê ra khỏi thùng tảm, lau khô thân thể, thay bộ đồ khác, xong hết rồi mới đặt hai tỷ muội vào trong chăn trên giường.

Giang Siêu thề lúc thay đồ hắn có nhắm mắt lại. Làm việc tùy theo hoàn cảnh thôi, hắn cũng không có cách nào khác.

Chờ làm xong hết mọi chuyện, Giang Siêu cảm thấy mệt đến mức sắp tan ra thành từng mảnh, thân thể của nguyên chủ thật sự là rất yếu ớt, xem ra phải rèn luyện thân thể này cho khỏe lên mới được.

Nhìn hai tỷ muội đang ngủ say sưa, nhiệt độ cơ thể cũng từ từ giảm xuống, Giang Siêu nhẹ nhàng thở ra.

Tuy rằng cơ thể các nàng yếu ớt, nhưng dù sao thì cũng là người trẻ tuổi, chắc chắn là khả năng khôi phục sẽ nhanh hơn một chút.

Chỉ cần ngoan ngoãn nghỉ ngơi vài ngày, rồi uống thêm vài liều thuốc, thì sẽ khỏi bệnh phong hàn.

Tiếp theo, Giang Siêu giết hai con gà rừng, nhổ lông bỏ nội tạng, rửa sạch sẽ, mang đi hầm.

Nhiệt độ cơ thể của hai tỷ muội giảm xuống, có thể ăn chút đồ bổ.

Tiếc là trong nhà không có gạo, nếu không thì nấu một ít cháo loãng sẽ tốt hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện