Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 242: Gõ cửa nhờ giúp đỡ



 

Lâm Bắc Phàm gật đầu tỏ vẻ tán thành, hắn biết Tiểu Lý Phi Đao, là người hiểu rõ nhất sự khủng khiếp của Tiểu Lý Phi Đao!

Đó là chiêu đao hội tụ toàn bộ tỉnh khí thần của hắn ta!

Đem theo niềm tin tất thắng, buông bỏ tất cả, rất khủng khiếp!

Một khi đao đã rút ra, ngươi không chết thì người chết sẽ là tai

Thanh đao này không có cực hạn, thực lực của ngươi càng mạnh thì uy lực của thanh đao này càng lớn, muốn giết người có thực lực cao hơn mình cũng không phải chuyện gì khó khăn!

Dựa vào tạo hóa của Lâm Bắc Phàm, nếu hắn thật sự dùng tới đao này có thể giết chết cả Tông Sư, cho nên hẳn mới xếp thanh đao này ở vị trí số một!

Đúng lúc ấy, có tiếng cãi nhau từ bên ngoài vọng vào, đồng thời rất nhiều tiếng bước chân dồn dập vang. lên.

Đao thánh chợt thay đổi sắc mặt: "Ta ở lại đây lâu quá bị người của quan phủ phát hiện rồi! Tiểu huynh đệ, ngày hôm nay trò chuyện đã giúp bản tọa nhận được. không ít lợi ích! Sau này sẽ còn gặp lại, ha ha!" 

Nói rồi, cả người hắn bỗng vụt một tiếng rồi biến mất.

'Tối hôm ấy, tin tức đao thánh - u Dương Bá Đao đã tới kinh thành nhanh chóng truyền đi khắp toàn thành.

"Đao thánh cũng đã tới kinh thành rồi sao!"

"Hai Đại Tông Sư đều tới kinh thành rồi, trận đại chiến kia không còn xa nữa!"

"Thật mong chờ trận chiến này quá!"

"Kiếm tiên, đao thánh, rốt cuộc ai mạnh hơn, ai yếu hơn đây?"

Khắp nơi trong kinh thành sôi sục nhưng triều đình lại giống như gặp phải kẻ địch lớn, canh phòng khắp. †oàn thành!

Nghe nói, để ứng phó với trận đại chiến này mà triều đình đã gọi mười vạn binh mã vào thành.

'Trong đó, chỉ riêng số cao thủ thuộc cấp bậc Hậu Thiên đã đạt tới ba nghìn người. Cao thủ cấp bậc Tiên Thiên có hơn ba mươi người. Ngay cả cao thủ cấp bậc 'Tông Sư cũng có hai người.

Nhưng trước một trận chiến lớn như vậy, triều đình vẫn không khỏi căng thẳng và đau đầu. 

Bởi vì thế lực của triều đình vừa đủ để đối phó với hai Tông Sư này, nhưng cũng chỉ là ứng phó mà thôi.

Nếu bọn họ cố tình phá phách, cố tình lẩn trốn thì ngươi hoàn toàn không thể cản nổi.

Đặc biệt hai vị này một người là kiếm tiên, một người là đao thánh, cả hai đều có lực sát thương mạnh nhất trong giới luyện võ, thực lực cao hơn Tông Sư thông thường ba phần, vì vậy muốn ngăn cản bọn họ lại càng khó khăn hơn.

Nhưng tất cả những điều này đều không liên quan tới Lâm Bắc Phàm, hắn chỉ là một người đọc sách thôi, không tham gia vào chuyện trong chốn giang hồ.

Nhưng một ngày nọ, có người tới gõ cửa nhà hắn.

"Quách đại nhân, quả là khách quý, ngươi tìm hạ quan có việc gì thế?" Lâm Bắc Phàm hơi sửng sốt.

Người đang đứng trước mặt hắn là tổng đầu mục. của Lục Phiến Môn, Quách Đạo Hiệp, phụ trách quản lý chuyện giang hồ, là quan viên chính tam phẩm trong triều đình.

Mặc dù hắn ta chỉ là một viên quan chính tam phẩm nhưng lại có lực lực của Tiên Thiên Tứ phẩm, quản lý rất nhiều thuộc hạ có thực lực xuất chúng.

Vì vậy đến ngay cả đại quan chính nhị phẩm trong triều đình cũng không thể không nể mặt hắn ta, gọi hắn †a là Quách đại nhân. 

Nhưng chính vì vậy nên Lâm Bắc Phàm mới ngạc nhiên.

Bởi vì con đường mà hai người bọn họ đang đi hoàn toàn khác nhau, một người là quan văn một người là quan võ, một người chủ yếu giải quyết công việc trên triều đình một người chuyên giải quyết chuyện giang hồ, hoàn toàn không có qua lại gì, tại sao người này lại đến tìm hắn?

"Lâm tế tửu, bản quan thật sự hết cách rồi nên mới đành phải cầu xin ngươi giúp đỡ!" Quách đầu mục gượng cười.

Lâm Bắc Phàm lại càng ngạc nhiên: "Quách đại nhân, còn có chuyện gì ngươi không giải quyết được. sao? Ngươi trên có thể liên hệ với triều đình, dưới có thể liên hệ với giang hồ, có ai mà không nể mặt ngươi vài phần cơ chứ? Ngươi còn chẳng giải quyết được thì bản quan có thể làm gì được đây?"

"Chuyện này không thể không có ngươi! Nếu ngươi cũng không làm được thì chẳng ai làm được cải"

"Quách đại nhân cứ vào nhà ngồi trước đã, chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện!" Lâm Bắc Phàm nhường đường, mời người kia vào nhà.

"Đa tạ Lâm tế tửu!" Quách đầu mục chắp tay. Sau một chén trà, Lâm Bắc Phàm đặt chén xuống, cười hỏi: "Quách đại nhân, bây giờ thì ngươi nói được rồi chứ?" 

"Lâm tế tửu, ngươi không biết đấy thôi!"

Quách đầu mục gượng cười: "Từ sau khi hai vị Tông Sư trẻ tuổi đến đây, không ngày nào là bọn ta được yên ổn! Mỗi ngày bọn ta đều phải phái rất nhiều cao thủ tuần tra không quản ngày đêm, trong lòng lo lắng chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện! Bản quan đã một tuần nay không được. ngon giấc rồi, thường xuyên tỉnh dậy lúc nửa đêm, những đồng liêu khác cũng vậy!"

Lâm Bắc Phàm gật đầu với vẻ đồng cảm: "Quách đại nhân nói có lý lắm! Từ sau khi hai người bọn họ đến đây, quả thực kinh thành không còn an toàn nữa rồi! Ngay cả phủ đệ của bản quan cũng bị trộm ghé thăm những hai lần đấy!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện