Xuyên Không Về Cổ Đại Tìm Mỹ Nam

Chương 59: 59: Bắc Thanh Hoàng




Nhất Tiểu Yến cuối cùng vẫn là kìm được nước mắt, đưa tay ôm lấy Âu Dương Kỳ Thiên.

Nhã công công đứng bên cạnh nhìn một màn tình tứ của hai người mà thầm xót thương cho cái thân già này.

Bụng Nhất Tiểu Yến bỗng kêu rột rột, nàng nhíu mày nói: "Đói quá."
Chất giọng khản đặc khiến Âu Dương Kỳ Thiên nhăn mày, hắn thuận tay ôm nàng dậy, bảo: "Đừng nói nhiều." xong còn đưa mắt ra hiệu cho Nhã công công.

Không hổ là công công theo hầu Âu Dương Kỳ Thiên từ nhỏ, mới liếc mắt đã biết hắn cần gì.

Rất nhanh sau đó một bàn đồ ăn đã được bưng lên.

Nhất Tiểu Yến rất ngoan ngoãn không nói câu nào, chỉ kệ cho Âu Dương Kỳ Thiên bế nàng tới bàn ăn.

Nhã công công thấy nàng không phản kháng, mà ngược lại còn rất hưởng thụ thì trong lòng không khỏi vui mừng.

Chuyện của nàng ấy và Triển Duật Hành ông cũng đã nghe được ít nhiều, có lẽ Hoàng thượng và nàng ấy đến với nhau chỉ là chuyện sớm muộn.

Số lần Nhất Tiểu Yến dùng thiện ở Dưỡng Tâm điện cũng không phải ít nên nàng rất tự nhiên mà cầm đũa gắp đồ ăn.


Nhưng vừa bỏ miếng thịt vào miệng, nàng liền ngước mắt lên nhìn Âu Dương Kỳ Thiên, điệu bộ như kiểu sắp khóc: "Vị giác của ta..biến mất rồi?"
Nhã công công nghe vậy vội vàng truyền thái y, thái y cũng rất nhanh có mặt, bắt mạch cho nàng.
Trước ánh mắt như thiêu như đốt của Âu Dương Kỳ Thiên, thái y nuốt một ngụm nước bọt nói: "Vị giác của vị cô nương này mất là do uống quá nhiều rượu, còn về cổ họng của nàng ấy thì chỉ cần hạn chế nói chuyện và uống thuốc đẩy đủ là sẽ nhanh khôi phục lại chất giọng ban đầu thôi, mong hoàng thượng đừng quá lo lắng."
Nhã công công nghe vậy thì thở phào.

Cũng may rằng Tiểu Yến cô nương không sao, nếu không Hoàng thượng lại bỏ bê triều chính mất.

Công văn của mấy ngày trước đều dồn hết lên đầu ông, ông sợ bản thân chưa chết vì nhiều tuổi đã chết vì áp lực rồi..
---
Không có vị giác khiến nàng cảm thấy như cả thế giới này đều nhạt nhẽo vậy.

Đồ ăn ngon đến mấy đặt trên bàn nàng cũng chẳng buồn đụng đũa.

Nhất Tiểu Yến ngồi trên chiếc ghế trong Dưỡng Tâm Điện, ngắm nhìn những bông hoa nở rực rỡ.

Bên cạnh nàng là Nhã công công.

Có một điều nàng vẫn luôn thắc mắc bấy lâu nay, đó là về hậu cung của Âu Dương Kỳ Thiên.

Nàng nghĩ rằng hậu cung của hắn có hơi "yên tĩnh" thì phải.

Nàng đung đưa đôi chân của mình, ngước lên hỏi Nhã công công: "Công công, tại sao ta gần gũi với Hoàng thượng như vậy mà hậu cung của người lại có vẻ "yên ắng" thế?"
Nhã công công bất ngờ: "Đều là do Hoàng thượng tạo áp lực nên các nương nương mới không dám tùy tiện.

Hoàng thượng điều rất nhiều ẩn vệ cấp cao tới canh chừng động tĩnh của các nương nương." Ông cứ tưởng nàng biết rồi chứ.

"...thế à." Nhất Tiểu Yến trầm ngâm.

Thì ra là do hắn.

----
Mấy ngày sau đó Nhất Tiểu Yến đã khôi phục chất giọng của mình, chỉ có điều vị giác vẫn chưa trở về.


Nhất Tiểu Yến ngồi trên long sàng nhìn sang Âu Dương Kỳ Thiên đang phê duyệt tấu chương rồi bảo: "Nô tỳ rất cảm kích mấy ngày nay Hoàng thượng đã chăm sóc nô tỳ, nhưng sức khỏe nô tỳ đã tốt hơn rồi, nên nô tỳ sẽ về cung Cảnh Nhân."
Âu Dương Kỳ Thiên nghe vậy chỉ dừng bút một giây rồi lại viết tiếp, nói: "Ừm."
Nhất Tiểu Yến cũng chẳng biết nói gì khác nên lại ngồi im lặng trên giường.

Mấy ngày nay nàng ở Dưỡng Tâm Điện rất thoải mái, hắn ta cũng không làm khó gì nàng, chỉ là trước giờ nàng đã làm phiền hắn nhiều rồi, bây giờ thật sự không tiện ở lại nữa.

"Vậy nô tỳ xin phép rời đi." Nhất Tiểu Yến bước xuống giường.

Âu Dương Kỳ Thiên vẫn tập trung vào văn án trên bàn, không nói lời nào.

Ánh mắt Nhất Tiểu Yến cũng chỉ dừng lại trên người hắn một chút rồi rời đi, ai ngờ vừa tới cửa đã đụng mặt một người.

Người này cao 1m80, khoảng 24 tuổi, mái tóc dài màu đen buông xõa, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ.

Trên người hắn mặc một bộ y phục màu ánh trăng, từng đường kim mũi chỉ đều toát lên vẻ sang trọng, không những thế chất vải còn tỏa ra ánh kim, vừa nhìn đã biết là vải thượng hạng.

Nhất Tiểu Yến chớp mắt, người này trước giờ nàng chưa từng gặp qua, cũng không thấy Bạch Tử Dạ nhắc tới, có lẽ là khách của Âu Dương Kỳ Thiên.

Bạch Tử Dạ đi cạnh nam nhân kia vừa nhìn thấy Nhất Tiểu Yến khuôn mặt liền lộ ra nét vui vẻ: "Tiểu Yến Tử, nàng đã đỡ hơn chút nào chưa?" hắn nghe cung nữ trong cung đồn ầm lên rằng Tiểu Yến Tử bị Triển tướng quân từ chối, vì lo lắng cho nàng nên hắn đã tới cung Cảnh Nhân, nhưng cung nữ cùng phòng nàng lại nói không thấy nàng về đây, vì lo lắng nên đã tới Dưỡng Tâm điện, Nhã công công vừa thấy hắn liền lắc đầu nói rằng hoàng huynh đã tự mình đi tìm nàng rồi.
"Lúc nàng trở về ta có tới cung thăm, nhưng hoàng huynh nhất quyết không cho ta vào."
Nhất Tiểu Yến nghe vậy liền cười: "Xin lỗi Bạch huynh, ta không biết huynh tới.


Đa tạ huynh đã quan tâm ta, ta đã đỡ nhiều rồi." Nói rồi lại đưa mắt nhìn nam nhân kia, cứ cảm thấy hắn ta có chút gì đó quen thuộc.

Bạch Tử Dạ cười haha nói: "Khách sáo quá! Nàng không sao là tốt rồi."
Nhất Tiểu Yến vẫn cảm thấy người trước mắt có chút kì lạ liền hỏi: "Người này là..?"
Bạch Tử Dạ suýt thì quên lãng vị bên cạnh, xấu hổ giới thiệu: "Vị này là Hoàng đế của Bắc Thanh - Hoàng Phủ Triết, tới đây vì giao hảo của hai nước."
Nhất Tiểu Yến nghe vậy suýt thì rớt tim, vội vàng quỳ rạp xuống: "Nô tỳ tham kiến Bắc Thanh hoàng."
Nam nhân kia liền đưa tay đỡ nàng dậy: "Đứng lên đi."
Chỉ một giây ngắn ngủi sau đó, Nhất Tiểu Yến túm lấy long bào của Hoàng Phủ Triết, mày liễu nhăn lại: "Người là..?"
Hoàng Phủ Triết nheo mắt lại, không nói gì.

Bạch Tử Dạ đang định hỏi nàng có chuyên gì thì Âu Dương Kỳ Thiên liền xuất hiện bất thình lình phía sau Nhất Tiểu Yến, mắt phượng nhìn chằm chằm tay cô nàng nào đó đang túm áo Hoàng Phủ Triết.

Nhất Tiểu Yến dường như cảm nhận sát khí phía sau liền vội vàng buông tay: "Nô tỳ vô lễ, xin Hoàng thượng thứ tội."
Bạch Tử Dạ thấy vậy liền nói: "Mau rời đi, Bắc Thanh hoàng còn có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với Hoàng thượng."
Nhất Tiểu Yến thấy Bạch Tử Dạ mở đường máu giúp mình liền rời đi như gió, hoàn toàn không cho mọi người có cơ hội giữ nàng lại.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện