Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh
Chương 13: Câu dẫn lớp trưởng cao lãnh (13)
Sáng sớm hôm sau, cha mẹ Lê Tử Ngôn lần lượt ra khỏi đi làm, trước khi đi còn dặn dò Lê Tử Ngôn nhớ ăn trưa và ăn tối đoàng hoàng, mới mang theo tâm trạng yêu thương rời đi.
Khoảng một giờ sau, chuông cửa cuối cùng cũng vang lên.
"Đến đây!"
Lê Tử Ngôn giọng điệu nhẹ nhàng, bước nhanh đến cửa, mở ra đã thấy Hàn Thạc mặc đồ thường ngày đứng trước mặt.
Lê Tử Ngôn từ trước đến nay luôn biết Hàn Thạc rất đẹp trai, khi ở trường, Hàn Thạc chỉ mặc đồng phục học sinh, loại đồng phục màu xanh trắng cũng không có gì đẹp, nhưng Hàn Thạc lại nổi bật nhất giữa đám nam sinh, có thể biết được vẻ ngoài của hắn xuất sắc như thế nào.
Trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, bản thân Lê Tử Ngôn không biết rằng, ánh mắt cậu nhìn về phía Hàn Thạc, mang theo kinh ngạc và tràn đầy ánh sáng.
Trong quãng thời gian cậu đánh giá Hàn Thạc, thì bản thân cậu cũng bị đối phương đánh giá.
Vì đang ở nhà, Lê Tử Ngôn mặc quần áo thoải mái, vì chờ Hàn Thạc tới đây, cho nên cậu cũng không mặc đồ ở nhà thường ngày, mà mặc một chiếc áo thun trêи người, nửa người dưới mặc một chiếc quần đùi, lộ ra đôi chân thon dài.
"Lớp trưởng, cậu tới rồi, tớ chờ cậu rất lâu!"
Lê Tử Ngôn sau khi nhìn thấy Hàn Thạc liền kinh hỉ mở miệng, lại như hối hận vì mình nói như vậy hơi quá đột ngột, đỏ mặt sờ mũi hơi nghiêng người, không dám nhìn thẳng Hàn Thạc:
"Ý tớ là lớp trưởng...tớ đã chuẩn bị nước uống, cậu có muốn vào nhà nghỉ ngơi trước không?"
"Được."
Hàn Thạc gật đầu đáp ứng, nhìn Lê Tử Ngôn loay hoay lấy dép lê cho hắn, lại bịch bịch chạy vào phòng bếp chuẩn bị đồ uống, trong lòng lại có chút ngứa ngáy, mắt mang theo ý cười đi vào phòng, đem cửa nhà khép lại.
Hai người bình thường ở trường luôn dính cùng nhau, mỗi ngày cùng nhau đi học, cùng ăn cùng ngủ cũng không xảy ra tình huống xấu hổ, nhưng lúc này hai người ngồi trong một căn phòng, trong không khí tản ra một loại ngượng ngùng và xấu hổ.
Lê Tử Ngôn hai tay cầm ly, thỉnh thoảng nhìn trộm Hàn Thạc, khi bắt gặp ánh mắt của Hàn Thạc lại ngượng ngùng, vẻ mặt đỏ bừng.
"Chúng ta học ở đây, hay là..."
"Nếu không thì vào phòng tớ đi, ngồi ở đây có thể không được thoải mái lắm, phòng tớ có bàn học."
"Được."
Vẻ mặt của Hàn Thạc vẫn rất bình tĩnh, nhưng chỉ có bản thân hắn biết, trong lòng hắn căng thẳng như thế nào. Vừa nghĩ đến việc có thể bước vào không gian riêng tư thuộc về Lê Tử Ngôn, khiến hắn có cảm giác kϊƈɦ động cùng rung động, cũng không biết loại cảm xúc này đến từ đâu.
Hai người ở trong phòng khách một lúc mới cùng nhau đi đến phòng Lê Tử Ngôn. Cũng giống như tính cách của Lê Tử Ngôn, phòng của cậu tràn ngập sự yên bình và ấm áp, chủ yếu đều là tông màu ấm, toàn bộ căn phòng vừa gọn gàng vừa sạch sẽ, không có poster truyện tranh, cũng không có máy trò chơi điện tử, không giống như phòng của một nam sinh tuổi dậy thì.
Điều này làm cho Hàn Thạc không khỏi nghĩ đến sự tỉ mỉ và kiên nhẫn của cậu khi ở ký túc xá, đồng thời nghĩ đến chuyện cậu bị đám nam sinh gọi là vợ nhỏ, trong lòng sinh ra một tia bất mãn cùng ghen tị.
"Lớp trưởng, cậu ngồi trêи ghế này đi, tớ đi lấy thêm một cái ghế nữa."
Lê Tử Ngôn nói xong liền chạy đến phòng bếp, lấy một cái ghế, ngồi vào bên cạnh Hàn Thạc.
Hai người ngồi xuống, giống như bình thường trong lớp học, nhưng Hàn Thạc ngửi thấy mùi hương đặc trưng trêи người Lê Tử Ngôn nồng đậm hơn trước.
Trước đây hắn cho rằng mùi hương trêи người Lê Tử Ngôn là mùi nước xả vải hoặc nước hoa, nhưng hiện tại hắn hơi nghiêng đầu, liếc nhìn cần cổ trắng nõn của Lê Tử Ngôn, nhìn mạch máu màu xanh lam trêи đó, hầu kết chuyển động một cái.
Mùi hương này giống như là mùi cơ thể trêи người Lê Tử Ngôn toả ra.
Thu hồi tầm mắt, Hàn Thạc khép lại suy nghĩ, không để bản thân tiếp tục nhìn, cũng không dám cho mình tiếp tục suy nghĩ, lấy ra quyển sách, muốn che giấu cảm xúc không thích hợp của mình, bắt đầu nói vài vấn đề với Lê Tử Ngôn.
Tầm mắt hắn vừa rồi nóng rực như vậy, Lê Tử Ngôn cũng không phải là một bạn nhỏ ngây ngô trong sáng, tất nhiên không có khả năng không để ý, nhưng Lê Tử Ngôn cũng không vạch trần, khóe mắt mang theo ý cười, nhẹ nhàng chống tay lên má, cúi đầu lắng nghe từng lời giảng của Hàn Thạc.
"Lớp trưởng, cậu thật lợi hại, tớ không ngờ là sử dụng phương pháp này!"
"Lớp trưởng, cậu thật giỏi, cậu nói câu nào tớ cũng hiểu."
Tiếng khen ngợi chân thành của thiếu niên vang lên ở bên cạnh, không ai có thể không để ý được, khóe miệng Hàn Thạc hơi cong lên, trong lòng hết sức thỏa mãn. Tất nhiên, Lê Tử Ngôn rất thông minh, có thể nói một hiểu mười, hiểu rõ được toàn bộ kiến thức hắn giảng. Nhưng cậu lại muốn thể hiện là Hàn Thạc giảng bài rất giỏi.
"Lớp trưởng, cậu giỏi quá, nếu như tớ có thể giống như cậu thì thật tốt!"
Không biết từ khi nào khoảng cách giữa hai người đã không còn kẽ hở, tay Lê Tử Ngôn đặt ở trêи đùi Hàn Thạc, mi mắt rung rung, hơi thở cậu đều phun lên hai má Hàn Thạc.
Hô hấp có chút nặng nề, Hàn Thạc cúi đầu không dám nhúc nhích, cũng không dám ngẩng đầu, cảm thấy người bên cạnh làm cho nhiệt độ cơ thể của hắn có chút nóng lên.
"Lớp trưởng, tai của cậu đỏ quá, có phải nóng quá không? Cậu có muốn uống nước không?"
"...... À, cũng được."
"Được, vậy tớ đi lấy cho cậu!"
Người bên cạnh bật dậy như một con thỏ nhỏ, rời khỏi người hắn đi ra khỏi phòng. Hàn Thạc thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy chân và mặt mình đều tê dại, như là bị điện giật.
Cùng Hàn Thạc uống trà giải đề khoảng một giờ, cậu lại đi ra ngoài, hiện tại đã đến bữa trưa, cậu đơn giản chuẩn bị một ít đồ ăn, gọi Hàn Thạc, hai người ngồi ăn cùng nhau.
"Lớp trưởng, chúng ta nghỉ ngơi một lát, buổi chiều hãy tiếp tục học."
Sau khi ăn xong, căng da bụng thì chùng da mắt, hơn nữa lúc bọn họ ở trường đã thϊế͙p͙ lập đồng hồ sinh học, đến giữa trưa thân thể theo thói quen liền buồn ngủ.
Hàn Thạc hơi do dự, không đáp lại.
"Giường của tớ rất lớn, đủ để hai chúng ta nằm, ngủ một lát đi, không sao hết, buổi sáng tớ đã học được gần xong rồi, phần còn lại có thể làm vào buổi tối hoặc ngày mai."
Lê Tử Ngôn đi tới bên cạnh Hàn Thạc, ngồi xổm đặt hai tay lên đầu gối Hàn Thạc, ánh mắt mong chờ nhìn Hàn Thạc, Hàn Thạc bị cảm xúc trong mắt người kia làm cho mê mang, gật đầu, bị Lê Tử Ngôn nắm cổ tay kéo vào phòng.
Cho đến khi cùng Lê Tử Ngôn nằm trêи giường, Hàn Thạc còn có chút khϊế͙p͙ sợ không thể tưởng tượng được.
"Không sao đâu, lớp trưởng, nghỉ ngơi thật tốt đi, cả buổi sáng cậu mệt lắm rồi."
Lê Tử Ngôn nghiêng người sang, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, yên bình, làm cho người ta có cảm giác an tâm, cậu đưa tay đặt lên cánh tay Hàn Thạc, vị trí hai người tiếp xúc có chút nóng, nhưng không ai tránh né.
Hương thơm và giọng nói của người bên cạnh khiến trái tim Hàn Thạc nhẹ nhàng buông xuống cảnh giác, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Thời gian ngủ trưa cũng không dài, sau khoảng một tiếng đồng hồ, Hàn Thạc từ từ mở mắt ra, chỉ là sau khi hắn tỉnh táo, thân thể cứng đờ không dám nhúc nhích.
Rõ ràng là nam sinh ngủ ở bên cạnh, lúc này không biết vì sao lại nằm ở trong lòng hắn, hai tay hắn ôm lấy vai đối phương, mà người kia cũng đang ôm eo hắn, đầu dán vào lồng ngực hắn ngủ đến thơm ngọt.
Hầu kết Hàn Thạc giật giật, đưa cằm nhìn xuống, nhìn thấy bạn nhỏ đang cọ cọ ở trong ngực hắn, meo meo gọi một tiếng:
"Lớp trưởng..."
Khoảng một giờ sau, chuông cửa cuối cùng cũng vang lên.
"Đến đây!"
Lê Tử Ngôn giọng điệu nhẹ nhàng, bước nhanh đến cửa, mở ra đã thấy Hàn Thạc mặc đồ thường ngày đứng trước mặt.
Lê Tử Ngôn từ trước đến nay luôn biết Hàn Thạc rất đẹp trai, khi ở trường, Hàn Thạc chỉ mặc đồng phục học sinh, loại đồng phục màu xanh trắng cũng không có gì đẹp, nhưng Hàn Thạc lại nổi bật nhất giữa đám nam sinh, có thể biết được vẻ ngoài của hắn xuất sắc như thế nào.
Trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, bản thân Lê Tử Ngôn không biết rằng, ánh mắt cậu nhìn về phía Hàn Thạc, mang theo kinh ngạc và tràn đầy ánh sáng.
Trong quãng thời gian cậu đánh giá Hàn Thạc, thì bản thân cậu cũng bị đối phương đánh giá.
Vì đang ở nhà, Lê Tử Ngôn mặc quần áo thoải mái, vì chờ Hàn Thạc tới đây, cho nên cậu cũng không mặc đồ ở nhà thường ngày, mà mặc một chiếc áo thun trêи người, nửa người dưới mặc một chiếc quần đùi, lộ ra đôi chân thon dài.
"Lớp trưởng, cậu tới rồi, tớ chờ cậu rất lâu!"
Lê Tử Ngôn sau khi nhìn thấy Hàn Thạc liền kinh hỉ mở miệng, lại như hối hận vì mình nói như vậy hơi quá đột ngột, đỏ mặt sờ mũi hơi nghiêng người, không dám nhìn thẳng Hàn Thạc:
"Ý tớ là lớp trưởng...tớ đã chuẩn bị nước uống, cậu có muốn vào nhà nghỉ ngơi trước không?"
"Được."
Hàn Thạc gật đầu đáp ứng, nhìn Lê Tử Ngôn loay hoay lấy dép lê cho hắn, lại bịch bịch chạy vào phòng bếp chuẩn bị đồ uống, trong lòng lại có chút ngứa ngáy, mắt mang theo ý cười đi vào phòng, đem cửa nhà khép lại.
Hai người bình thường ở trường luôn dính cùng nhau, mỗi ngày cùng nhau đi học, cùng ăn cùng ngủ cũng không xảy ra tình huống xấu hổ, nhưng lúc này hai người ngồi trong một căn phòng, trong không khí tản ra một loại ngượng ngùng và xấu hổ.
Lê Tử Ngôn hai tay cầm ly, thỉnh thoảng nhìn trộm Hàn Thạc, khi bắt gặp ánh mắt của Hàn Thạc lại ngượng ngùng, vẻ mặt đỏ bừng.
"Chúng ta học ở đây, hay là..."
"Nếu không thì vào phòng tớ đi, ngồi ở đây có thể không được thoải mái lắm, phòng tớ có bàn học."
"Được."
Vẻ mặt của Hàn Thạc vẫn rất bình tĩnh, nhưng chỉ có bản thân hắn biết, trong lòng hắn căng thẳng như thế nào. Vừa nghĩ đến việc có thể bước vào không gian riêng tư thuộc về Lê Tử Ngôn, khiến hắn có cảm giác kϊƈɦ động cùng rung động, cũng không biết loại cảm xúc này đến từ đâu.
Hai người ở trong phòng khách một lúc mới cùng nhau đi đến phòng Lê Tử Ngôn. Cũng giống như tính cách của Lê Tử Ngôn, phòng của cậu tràn ngập sự yên bình và ấm áp, chủ yếu đều là tông màu ấm, toàn bộ căn phòng vừa gọn gàng vừa sạch sẽ, không có poster truyện tranh, cũng không có máy trò chơi điện tử, không giống như phòng của một nam sinh tuổi dậy thì.
Điều này làm cho Hàn Thạc không khỏi nghĩ đến sự tỉ mỉ và kiên nhẫn của cậu khi ở ký túc xá, đồng thời nghĩ đến chuyện cậu bị đám nam sinh gọi là vợ nhỏ, trong lòng sinh ra một tia bất mãn cùng ghen tị.
"Lớp trưởng, cậu ngồi trêи ghế này đi, tớ đi lấy thêm một cái ghế nữa."
Lê Tử Ngôn nói xong liền chạy đến phòng bếp, lấy một cái ghế, ngồi vào bên cạnh Hàn Thạc.
Hai người ngồi xuống, giống như bình thường trong lớp học, nhưng Hàn Thạc ngửi thấy mùi hương đặc trưng trêи người Lê Tử Ngôn nồng đậm hơn trước.
Trước đây hắn cho rằng mùi hương trêи người Lê Tử Ngôn là mùi nước xả vải hoặc nước hoa, nhưng hiện tại hắn hơi nghiêng đầu, liếc nhìn cần cổ trắng nõn của Lê Tử Ngôn, nhìn mạch máu màu xanh lam trêи đó, hầu kết chuyển động một cái.
Mùi hương này giống như là mùi cơ thể trêи người Lê Tử Ngôn toả ra.
Thu hồi tầm mắt, Hàn Thạc khép lại suy nghĩ, không để bản thân tiếp tục nhìn, cũng không dám cho mình tiếp tục suy nghĩ, lấy ra quyển sách, muốn che giấu cảm xúc không thích hợp của mình, bắt đầu nói vài vấn đề với Lê Tử Ngôn.
Tầm mắt hắn vừa rồi nóng rực như vậy, Lê Tử Ngôn cũng không phải là một bạn nhỏ ngây ngô trong sáng, tất nhiên không có khả năng không để ý, nhưng Lê Tử Ngôn cũng không vạch trần, khóe mắt mang theo ý cười, nhẹ nhàng chống tay lên má, cúi đầu lắng nghe từng lời giảng của Hàn Thạc.
"Lớp trưởng, cậu thật lợi hại, tớ không ngờ là sử dụng phương pháp này!"
"Lớp trưởng, cậu thật giỏi, cậu nói câu nào tớ cũng hiểu."
Tiếng khen ngợi chân thành của thiếu niên vang lên ở bên cạnh, không ai có thể không để ý được, khóe miệng Hàn Thạc hơi cong lên, trong lòng hết sức thỏa mãn. Tất nhiên, Lê Tử Ngôn rất thông minh, có thể nói một hiểu mười, hiểu rõ được toàn bộ kiến thức hắn giảng. Nhưng cậu lại muốn thể hiện là Hàn Thạc giảng bài rất giỏi.
"Lớp trưởng, cậu giỏi quá, nếu như tớ có thể giống như cậu thì thật tốt!"
Không biết từ khi nào khoảng cách giữa hai người đã không còn kẽ hở, tay Lê Tử Ngôn đặt ở trêи đùi Hàn Thạc, mi mắt rung rung, hơi thở cậu đều phun lên hai má Hàn Thạc.
Hô hấp có chút nặng nề, Hàn Thạc cúi đầu không dám nhúc nhích, cũng không dám ngẩng đầu, cảm thấy người bên cạnh làm cho nhiệt độ cơ thể của hắn có chút nóng lên.
"Lớp trưởng, tai của cậu đỏ quá, có phải nóng quá không? Cậu có muốn uống nước không?"
"...... À, cũng được."
"Được, vậy tớ đi lấy cho cậu!"
Người bên cạnh bật dậy như một con thỏ nhỏ, rời khỏi người hắn đi ra khỏi phòng. Hàn Thạc thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy chân và mặt mình đều tê dại, như là bị điện giật.
Cùng Hàn Thạc uống trà giải đề khoảng một giờ, cậu lại đi ra ngoài, hiện tại đã đến bữa trưa, cậu đơn giản chuẩn bị một ít đồ ăn, gọi Hàn Thạc, hai người ngồi ăn cùng nhau.
"Lớp trưởng, chúng ta nghỉ ngơi một lát, buổi chiều hãy tiếp tục học."
Sau khi ăn xong, căng da bụng thì chùng da mắt, hơn nữa lúc bọn họ ở trường đã thϊế͙p͙ lập đồng hồ sinh học, đến giữa trưa thân thể theo thói quen liền buồn ngủ.
Hàn Thạc hơi do dự, không đáp lại.
"Giường của tớ rất lớn, đủ để hai chúng ta nằm, ngủ một lát đi, không sao hết, buổi sáng tớ đã học được gần xong rồi, phần còn lại có thể làm vào buổi tối hoặc ngày mai."
Lê Tử Ngôn đi tới bên cạnh Hàn Thạc, ngồi xổm đặt hai tay lên đầu gối Hàn Thạc, ánh mắt mong chờ nhìn Hàn Thạc, Hàn Thạc bị cảm xúc trong mắt người kia làm cho mê mang, gật đầu, bị Lê Tử Ngôn nắm cổ tay kéo vào phòng.
Cho đến khi cùng Lê Tử Ngôn nằm trêи giường, Hàn Thạc còn có chút khϊế͙p͙ sợ không thể tưởng tượng được.
"Không sao đâu, lớp trưởng, nghỉ ngơi thật tốt đi, cả buổi sáng cậu mệt lắm rồi."
Lê Tử Ngôn nghiêng người sang, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, yên bình, làm cho người ta có cảm giác an tâm, cậu đưa tay đặt lên cánh tay Hàn Thạc, vị trí hai người tiếp xúc có chút nóng, nhưng không ai tránh né.
Hương thơm và giọng nói của người bên cạnh khiến trái tim Hàn Thạc nhẹ nhàng buông xuống cảnh giác, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Thời gian ngủ trưa cũng không dài, sau khoảng một tiếng đồng hồ, Hàn Thạc từ từ mở mắt ra, chỉ là sau khi hắn tỉnh táo, thân thể cứng đờ không dám nhúc nhích.
Rõ ràng là nam sinh ngủ ở bên cạnh, lúc này không biết vì sao lại nằm ở trong lòng hắn, hai tay hắn ôm lấy vai đối phương, mà người kia cũng đang ôm eo hắn, đầu dán vào lồng ngực hắn ngủ đến thơm ngọt.
Hầu kết Hàn Thạc giật giật, đưa cằm nhìn xuống, nhìn thấy bạn nhỏ đang cọ cọ ở trong ngực hắn, meo meo gọi một tiếng:
"Lớp trưởng..."
Bình luận truyện