Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Tài Thị Lão Đại

Chương 40



Trở lý đặc biệt chỉ vào thứ hạng trên trang mạng nói: "Thực ra tỷ lệ phần trăm này rất nhỏ, điều quan trọng nhất là cái danh sách này."

Thẩm Mậu Tùng nhìn nhìn, "Cái bảng danh sách này tiểu Sương xếp thứ 2, nếu muốn thăng cấp bậc thì phải làm như thế nào?"

"Mua sữa." Trợ lý đặc biệt nói, "Mua sữa chua của nhà tài trợ cho <Động tâm 99 lần>".

Thẩm Mậu Tùng bỗng nhiên tỉnh ngộ, chỉ vào một loạt con số sau tên của Lâm Ấu Điềm nói: "Cho nên cái này chính là số lượng sữa Fan hâm mộ của Lâm Ấu Điềm mua?"

Không hề đơn giản như vậy, còn phải đổi thành giá trị nhân khí cái gì đó nữa.

Nhưng trợ lý đặc biệt cảm thấy điều nay không nhất thiết cần phải nói, bèn gật đầu đáp: "Cũng gần giống như thế, thực sự thì chủ yếu là phải xem Fan bỏ ra bao nhiêu tiền cho luyện tập sinh, cũng có thể xem như đây là vơ vét tiền trá hình."

Thẩm Mậu Tùng tháo mắt kính xuống, có thể nhìn ra được vẻ mặt của ông đang rất ung dung.

Trợ lý đặc biệt: "?"

"Việc này giao cho cậu, cậu đi mua cái sữa đó đi, trước tiên phải mua đủ số lượng để vượt qua Lâm Ấu Điềm, vừa mới bắt đầu chúng ta cũng đừng làm quá đáng." Thẩm Mậu Tùng tùy ý nói.

Thế là trợ lý đặc biệt liền mang theo thẻ của ông chủ mình đi tới trung tâm mua sắm, vừa mở miệng đã muốn tìm quản lý của nơi này.

Quản lý tới, trợ lý đặc biệt hào phóng nói: "Mang hết tất cả sữa chua của nhãn hiệu X cho tôi."

Quản lý sững sờ tại chỗ, hắn tưởng rằng bản thân mình nghe nhầm rồi.

"Không sai, đều đưa hết cho tôi." Cuối cùng trợ lý đặc biệt cũng có một lần được cảm nhận cảm giác vung tiền như rác.

Nhưng chỉ một trung tâm mua sắm thôi vẫn không đủ sữa chua, thể là thời gian cả một ngày trời trợ lý đặc biệt hầu như chỉ dùng để chạy quanh các trung tâm mua sắm lớn, mua hết tất cả sữa chua của nhãn hiệu X.

Mua xong sữa chua còn chưa đủ, còn phải lấy thẻ ở bên trong ra cào để bỏ phiếu.

Nhưng trợ lý đặc biệt biết rằng, thân phận của đại tiểu thư vẫn luôn được che dấu, không có ai biết được cô ấy là con gái của Thẩm Mậu Tùng, Thẩm tổng cũng không có ý định muốn công bố ra ngoài.

Cho nên anh không thể tìm người khác tới giúp đỡ, chỉ có thể để người nhà của mình tự làm.

Vậy nên, cả nhà của trợ lý đặc biệt từ lớn đến nhỏ, đều bận bận rộn rộn mở hộp, cào thẻ.

Bên này trợ lý đặc biệt còn đang nỗ lực mua sữa chua, cào thẻ, bỏ phiếu, ở một bên khác, một đóng hình ảnh được đăng tải lên mạng.

Nhân vật chính của đống hình này là Bạch Sương và Lâm Ấu Điềm.

Hai người thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung cùng đứng với nhau, không cần làm gì cũng có thể thu hút ánh mắt của mọi người, càng đừng nói đến tư thế thân mật của hai người bọn họ, mỗi một cử động đều tỏa ra hơi thở của sự không bình thường.

Trong bức hình, có Lâm Ấu Điềm ôm lấy cánh tay của Bạch Sương đi ra, cười rất ngọt ngào.

Còn có lúc Lâm Ấu Điềm chuẩn bị lên xe, Bạch Sương chìa tay giúp cô ấy chắn khung cửa xe.

Mặc dù, chỉ là hình ảnh từ phía sau, nhưng cũng có thể làm người ta não bổ ra một đoạn văn ngọt mấy vạn từ.

Có cảnh tượng lúc mà chân Bạch Sương bị nhũn, Lâm Ấu Điềm như một người bạn trai mạnh mẽ, kéo cô một cái cô đã rơi vào trong lòng của Lâm Ấu Điềm.

Mỗi một tấm hình đều giống như một câu chuyện, làm cho cư dân mạng vây xem gào thét không ngừng.

"Nhìn tấm hình trước mặt, Thẩm Bạch Sương soái bùng nổ rồi, tôi còn tưởng rằng vị trí của hai người đó đã định, nhưng mọi người nhanh xem tấm hình cuối cùng đi, Thẩm Bạch Sương sao lại giống một nàng dâu nhỏ vậy chứ hahahaha!"

"Tôi dừng ở trạm Điềm Sương, tà giáo couple tôi nhảy rồi!"

"Sương Điềm mới là vương đạo, Thẩm Bạch Sương mới là người ở phía trên!"

"Thẩm Bạch Sương đúng là một kho báu tuyệt thế, nhảy múa giỏi, đối xử với đồng đội cũng tốt đến như vậy, vừa soái vừa mạnh mẽ, yêu rồi yêu rồi!"

Số lượng Fan của Bạch Sương ở trên Weibo không ngừng tăng lên, có người vì đã xem qua màn nhảy với dây thừng mà yêu thích cô, có người thì bị thu hút bởi couple giữa cô và Lâm Ấu Điềm trở thành Fan couple mà tới.

Vì vậy cho nên đồng thời, danh sách số lượng nhân khí của cô cũng không ngừng được tăng lên.

Nhưng mà vốn dĩ bởi vì sự chênh lệch của cô với Lâm Ấu Điềm cũng khá lớn, cho nên tạm thời vẫn chưa vượt lên vị trí thứ nhất.

Mà tất cả những thứ này, vì Bạch Sương không có điện thoại nên vẫn chưa biết gì.

Sau khi buổi công diễn kết thúc, mọi người quay về ký túc xá, tổ chương trình đã chuẩn bị lẩu cho bọn họ, để làm một bữa tiệc chúc mừng nho nhỏ.

Thế là lúc mọi người trở về biệt thự ký túc xá, chỉ cần quay về phòng để thu dọn một ít đồ, sau đó liền đi tới phòng khách chung được phát trực tiếp.

Bạch Sương nhìn qua một lượt ống kính máy quay trong phòng khách chung, một câu cũng không nói, cầm theo chai nước dừa liền đi ra ngoài.

Cô đi ra ngoài, vốn cũng không có mục đích gì, chỉ là đi dạo dạo, đi một lúc liền đi tới hạ lưu hồ nhân tạo.

Trời đã vào mùa thu, mặc dù ban ngày trời nắng gắt và khá nóng, nhưng vào buổi tối, có gió thổi tới làm cho không khí trở nên mát mẻ, một chút cũng không cảm thấy nóng.

Bạch Sương ngồi dựa vào một gốc cây đại thụ, cảm nhận gió thổi qua và lắng nghe tiếng nước, thỉnh thoảng uống một ngụm nước dừa, trong lòng vô cùng yên bình.

"Tay bị thương rồi, sao lại không nói."

Một giọng nam trầm thấp xuất hiện từ phía sau, Bạch Sương không quay đầu, vẫn dựa vào gốc cây giả vờ ngủ.

Cận Diễm đi tới, ngồi xổm xuống, từ trong túi áo lấy ra một cái túi vải nhỏ, lấy trong túi vải ra nước khử trùng và dụng cụ băng bó.

"Đưa tay ra đây." Anh nhìn vào Bạch Sương đang nhắm mắt ở trước mặt.

Bạch Sương vẫn không cử động.

Cận Diễm nhìn chằm chằm vào cô mấy giây, con ngươi co lại, ngồi xuống bên cạnh cô.

"Em tức giận rồi?" Cận Diễm dò hỏi: "Là vì thái độ của tôi đối với em trong hai ngày hôm nay sao?"

Bạch Sương vẫn như cũ không nói chuyện.

Cận Diễm giải thích: "Xích mích giữa tôi và Dụ Kiêu Dương, tôi không hi vọng em bị liên lụy vào."

"Không phải đã liên lụy vào rồi sao." Bạch Sương nhẹ nhàng nói, giọng nói có hơi hơi khàn.

Nhưng giọng nói của cô vẫn quyến rũ dễ nghe như thế, lúc này dù hơi khàn một chút, ngược lại càng thêm câu người, là kiểu vừa nghe đã khiến cho mạch máu trong người căng lên.

Cận Diễm nhịn không được mà nuốt xuống một ngụm nước bọt, hầu kết chuyển động, lộ ra một sự gợi cảm mà chính anh cũng không nhận ra được.

Cận Diễm chuyển chủ đề nói: "Trước tiên đừng nói đến cái này nữa, vết thương của em bắt buộc phải xử lý một chút, nếu không sẽ nhiễm trùng rồi để lại sẹo."

Bạch Sương từ chối, "Không xử lý, chờ một lát, đến lúc bọn họ ăn xong, cái này có tác dụng."

Nếu như không có bữa tiệc nhỏ do tổ chương trình chuẩn bị, còn sắp xếp ở phòng khách phát trực tiếp, thì lúc Bạch Sương vừa trở lại đã làm ra một màn vả mặt.

Bây giờ thì bỏ đi, có nhiều khán giả đang xem trực tiếp như vậy, cô không thể để khán giả có ấn tượng xấu với mình.

Như vậy sẽ ảnh hưởng đến kết quả bỏ phiếu, ảnh hưởng đến thành tích của cô.

"Nhưng mà vết thương của em rất sâu, nếu không xử lý kịp thời, nói không chừng có thể mắc bệnh uốn ván.

Em thực sự muốn vì trả thù, mà làm hại bản thân của mình sao?" Cận Diễm nhìn vào cô mà nói.

Bạch Sương không trả lời.

Cận Diễm nhìn dáng vẻ không chút quan tâm của cô, không hiểu sao trong lòng lại có chút tức giận.

Anh bất chấp tất cả, trực tiếp bắt lấy cánh tay Bạch Sương lên, cưỡng ép lật bàn tay cô lại.

Cận Diễm đã biết được từ bên phía tổ đạo cụ, sau khi màn biểu diễn solo của Bạch Sương kết thúc, tháo đạo cụ xuống, nhân viên của tổ đạo cụ nhìn thấy trên dây thừng có rất nhiều cây kim nhỏ.

Những cây kim này đều đã rỉ sét, bên trên còn có dính máu.

Máu này là của ai, không cần nghĩ cũng biết.

Người kia lén lút cắm kim lên, còn là đinh đã bị rỉ, có thể thấy lòng dạ người này vô cùng ác độc!

Đây không những muốn làm Bạch Sương bị thương, mà còn muốn Bạch Sương mắc bệnh uốn ván!

Cho dù tâm lý Cận Diễm đã làm trước công tác chuẩn bị, nhưng khi anh trực tiếp nhìn thấy vết thương trong lòng bàn tay của Bạch Sương, trong mắt vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc.

Những vết thương nhỏ dài và sâu, máu đã khô kết thành vảy máu ở phía trên, thịt non mềm lộ ra từ bên trong vết thương, vừa nhìn đã thấy thôi giật mình.

Hình phạt thời cổ đại cũng chỉ đến vậy, rốt cuộc Thẩm Bạch Sương đã làm chuyện gì sai, mà lại bị người ta nhằm vào như vậy?

Bạch Sương cảm nhận được tay của Cận Diễm đang run rẩy, cô an ủi ngược lại anh, "Không sao đâu, không đau."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện