Chương 167: Thế Giới 5 Cổ Đại 27
Thượng Quan Kỳ cúi đầu nhìn nữ nhân trong ngực, tất cả mọi người cũng nhìn lại, nữ nhân ngẩng đầu hỏi tiếp
" Được không? "
Thượng Quan Kỳ khóe miệng khẽ cong lên mỉm cười, vẻ mặt cũng nhu hòa đi rất nhiều
" Được, nghe nàng "
Sau đó liền đánh ngựa đi sang chỗ khác, không quan tâm đến đám người bên này nữa
Thượng Quan Dật có chút ngượng ngùng, lấy tay vuốt vuốt cái mũi, tầm mắt dừng trên người Đoan Mộc Dung một chốc rồi lập tức rời đi, hỏi Lãnh Tử Nguyệt
" Tử Nguyệt, rốt cuộc mười năm trước ngươi đi đâu, ta đã tìm các ngươi rất lâu rồi đó "
Lãnh Tử Nguyệt mỉm cười: " Không thích cuộc sống gò bó trong cung, thế nên rời đi thôi, xin lỗi đã không từ mà biệt "
Thượng Quan Dật không biết nên nói gì, chỉ có thể lắc lắc đầu, đột nhiên nhìn đến thân ảnh thiếu niên đứng sau Lãnh Tử Nguyệt, ánh mắt bỗng sáng lên
" Dực nhi, là ngươi sao? "
Lãnh Dực khẽ gật đầu, nhàn nhạt cười: " Là ta "
Thượng Quan Dật đến gần Lãnh Dực, đánh giá từ trên xuống dưới
Thiếu niên đã trưởng thành, trở nên bình tĩnh trầm ổn, hơi giống với Lãnh Tử Nguyệt, không còn chút nào bóng giáng hoạt bát vui đùa như lúc chạy theo sau hắn gọi hoàng thúc nữa
Nghĩ đến đây, Thượng Quan Dật không khỏi cảm thấy có chút chua xót
" Đã đến đây rồi, vậy thì ở đây chơi luôn đi "
Lãnh Dực nhìn Lãnh Tử Nguyệt, thấy nàng gật đầu hắn mới đáp ứng
Thế là bốn người đi theo Thượng Quan Dật đi an bài chỗ ở
Tối đến, Lãnh Tử Nguyệt không ngủ được, một mình ra ngoài đi dạo, không biết nghĩ thế nào lại đi vào rừng
Một đường đi thẳng đến trung tâm, trước mắt xuất hiện hai thân ảnh quen thuộc
Hai con vật nhìn thấy nàng cũng ngay lập tức phi đến
Bạch hổ dùng đầu cọ cọ tay nàng, phi điểu cũng dùng đầu cọ lên người nàng
Lãnh Tử Nguyệt bật cười: " Nhiều năm không gặp, các ngươi có khỏe không? "
Như nghe hiểu nàng nói, hai con vật khẽ kêu lên hai tiếng
Lãnh Tử Nguyệt ngồi xuống, dựa lên người hai con vật, ngẩng đầu nhìn bầu trời, không đến một lát liền ngủ mất
Lúc này, một bóng người từ thân cây đằng sau đi ra, bước đến dừng trước mặt Lãnh Tử Nguyệt, hai con vật nhìn thấy cũng không có phản ứng gì
Đột ngột Lãnh Tử Nguyệt mở mắt ra, hai người bốn mắt nhìn nhau
"! Hoàng thượng nửa đêm không ngủ, đến đây làm gì? "
Thượng Quan Kỳ nhìn nàng, rồi nhìn hai con vật bên cạnh, hỏi một đằng, trả lời một nẻo
" Bọn chúng rất nhớ ngươi, luôn ở đây đợi ngươi trở về "
Lãnh Tử Nguyệt xoa đầu bạch hổ: " Ta biết "
Thượng Quan Kỳ: " Ngươi nhẫn tâm thật "
Lãnh Tử Nguyệt câu khóe môi cười: " Ta để bọn chúng lại để giúp ngươi bảo vệ Hiên Viên quốc, ngươi lại nói ta nhẫn tâm, ta bị tổn thương a "
Nói xong, nàng còn lấy tay ôm ngực, làm đến thập phần giả tạo
Thượng Quan Kỳ ngồi dựa vào gốc cây gần đó: " Vậy thật cảm ơn ngươi rồi ".
Truyện chính ở [ TRUМtru yen.
OR G ]
Lãnh Tử Nguyệt: " Không cần khách khí "
Thượng Quan Kỳ: "!.
.
ngươi vẫn không thay đổi chút nào, vẫn là cái tính cách gợi đòn như vậy! "
Giọng Thượng Quan Kỳ dần nhỏ đi: "! nhưng lại khiến người cảm thấy thật sự thả lỏng khi ở bên cạnh "
Lãnh Tử Nguyệt: "!.
"
Thượng Quan Kỳ: " Đoan Mộc Dung nói muốn đến đây tìm thuốc, ngươi bị thương sao? "
Lãnh Tử Nguyệt không phủ nhận: " Bệnh thường thôi, không đáng lo ngại "
Thượng Quan Kỳ: " Cần gì thì nói "
Lãnh Tử Nguyệt: " Ừ "
Sau đó nàng nghe Thượng Quan Kỳ kể về chuyện của mình, biết nữ nhân sáng nay đi chung cùng hắn tên Cố Nhược Lan, là con gái một tướng quân, bảy năm trước hai người gặp nhau, đến giờ đã có hai đứa con, nhi tử sáu tuổi, nữ nhi bốn tuổi
Lãnh Tử Nguyệt chỉ im lặng nghe hắn nói chứ không lên tiếng
Hai người ngồi nói chuyện phiếm đến hửng sáng ngày hôm sau mới quay lại
Vừa về đến nơi, vậy mà gặp ngay Cố Nhược Lan đứng ở trước lều nghỉ, nàng ta cũng nhìn thấy hai người bọn họ, môi nhỏ đã bắt đầu mím lại
Lãnh Tử Nguyệt mỉm cười, gật đầu chào nàng, sau đó đến bên Thượng Quan Kỳ nói nhỏ
" Nữ nhân của ngươi không vui rồi, đi dỗ dành nàng đi "
Lãnh Tử Nguyệt nói xong câu đó thì trực tiếp đi về phía lều của chính mình
Thượng Quan Kỳ đi về phía Cố Nhược Lan: " Sao dậy sớm vậy? "
Cố Nhược Lan nhìn thẳng vào mắt hắn: " Ta chờ người cả một đêm rồi "
Thượng Quan Kỳ sửng sốt, nhíu mày cởi y phục của mình xuống, choàng lên người nàng: " Cần gì phải đợi trẫm "
Cố Nhược Lan hít sâu một hơi, mắt có chút đỏ: " Người ở cùng nàng ta cả đêm, có lời nào muốn nói với ta không? "
Cố Nhược Lan đã từ chỗ Thượng Quan Dật biết được Lãnh Tử Nguyệt chính là phi tử trước đây Thượng Quan Kỳ cực kỳ sủng ái, điều này làm nàng có chút không thoải mái, bây giờ vậy mà lại còn gặp cảnh tượng này
Thượng Quan Kỳ giải thích: " Trẫm cùng nàng chỉ là đã lâu không gặp, nên mới nói chuyện phiếm một lúc thôi "
Cố Nhược Lan cười lạnh: " Một lúc mà cả một đêm sao? "
Thượng Quan Kỳ có chút không biết nên trả lời thế nào, dường như là càng nói càng sai
" Thật sự chỉ nói chuyện phiếm thôi "
Cố Nhược Lan: " Đừng tưởng ta không biết nàng là tình cũ của người, lâu rồi không gặp, ai biết có làm cái gì hay không "
Thượng Quan Kỳ nhíu mày, có chút không vui, nhưng hắn còn chưa kịp nói, một thanh âm khác đã vang lên, Đoan Mộc Dung lạnh lùng nhìn Cố Nhược Lan
" Vị nương nương này, lời vừa rồi của ngươi là có ý gì? "
Cố Nhược Lan quay đầu, cũng không ngần ngại mà nhìn thẳng vào nàng: " Câu vừa rồi của ta không phải đã rõ ràng lắm rồi sao? ".
Bình luận truyện