Chương 170
Cuối cùng, sự chú ý của Nam Nhiễm đã rời khỏi chiếc khăn đen trên tay.
Nàng ngẩng đầu lên.
Nhìn Tây Nặc.
Con ngươi đen láy nhìn hắn.
Tây Nặc nhìn ánh mắt này của nàng, đoán nàng lại có chủ ý gì đó.
Nam Nhiễm lại kéo tay áo hắn một lần nữa.
Xác nhận hắn không thể chạy thoát.
Mở miệng nói.
"Nói ngươi thích ta."
Tây Nặc lạnh lùng nhìn nàng.
Nam Nhiễm tiến một bước đến bên cạnh hắn.
"Nói đi."
Tây Nặc đưa ngón tay ra ấn vào trán nàng.
Để nàng tránh xa mình một chút.
Lãnh đạm nói, nghe không ra vui buồn.
"Tại sao nàng có nhiều tự tin như vậy?"
Nam Nhiễm chép miệng một cái.
Chẳng lẽ hắn muốn bị đánh mới chịu nói?
Trong lòng nàng đang yên lặng suy nghĩ về tính khả thi của kế hoạch này.
Sau một hồi suy nghĩ.
Nàng bước đến gần hắn.
Sợ hắn chạy mất, nàng trực tiếp ôm lấy hắn.
Nàng trông rất đúng tình hợp lý nói.
"Tất cả dạ minh châu của ngươi đều là của ta, ngươi cũng là của ta.
Tương lai đều phải ở bên cạnh ta.
Điều đó có nghĩa là thích ta."
Hệ thống nghe lời này của ký chủ.
Ân
Rất có lý.
Hệ thống nói.
[Ký chủ, người có biết thích nghĩa là gì không? ]
Nam Nhiễm lười biếng nói
[Nó có nghĩa là gì.]
Hệ thống im lặng.
Nhìn dáng vẻ nàng ôm Tây Nặc thật chặt.
Dáng vẻ lạnh như băng dùng mắt thường nhìn cũng có thể thấy được tốc độ thay đổi.
Hắn cũng không chống cự.
Chỉ nhìn nàng chằm chằm, yết hầu di chuyển.
Hắn cúi đầu lại gần, hình dáng đẹp mắt lọt vào trong mắt Nam Nhiễm.
Trán chạm trán.
Một lúc sau, hắn mới chậm rãi mở miệng.
"Nàng nói rất có đạo lý."
Nam Nhiễm không chớp mắt nói.
"Đương nhiên."
Hắn đột nhiên nói.
"Thích ta?"
Nam Nhiễm.
"Nếu không?"
Hắn đáp một tiếng
"Đồng ý"
Lời nói vừa dứt.
Môi hắn khẽ nhếch lên, khí lạnh quanh thân cũng giảm đi.
Từ khi biết giao nhân này đến nay.
Dường như hắn đã cười rất nhiều lần.
Giao nhân nhỏ này thật sự rất thú vị.
Nhìn chỗ nào cũng thuận mắt.
Nhất là lúc nàngnói câu cuối cùng ấy, đặc biệt thuận mắt.
Nam Nhiễm kéo quần áo hắn, cau mày.
"Này, ngươi.."
Tây Nặc mở miệng.
"Hôm nay là ngày cuối cùng giải phong ấn.
Phong ấn được giải trừ, sẽ mang nàng đi đếm dạ minh châu."
Nam Nhiễm nghe lời cám dỗ.
Hai sơn động dạ minh châu a.
Có đếm hết không?
Có phải là nhiều như trong tầng hầm ngầm của nàngkhông?
Sự chú ý của đồng chí Nam Nhiễm lại bị dời đi.
Tây Nặc rũ mắt, nhìn xuống cái khăn đen trên tay nàng.
Lại nói.
"Không cho phép hái."
Nam Nhiễm.
"Oh."
Tây Nặc dặn dò xong liền rời đi.
Sau khi hắn rời đi, Nam Nhiễm còn đang nghĩ về hai núi lớn dạ minh châu kia.
Hệ thống.
[Ký chủ, có phải ngài đã quên cái gì không? ]
Nam Nhiễm cúi đầu, rút ra một con dao từ sau hông của mình.
"Không quên."
Chậc.
So với suy nghĩ cách để dạ minh châu nói thích nàng.
Nàng luôn cảm thấy còn không đơn giản bằng đi đào cái vương tử tâm kia.
Hệ thống kinh ngạc.
[Ký chủ, người lại không bị nhiều dạ minh châu mê hoặc.]
Nam Nhiễm cầm con dao đi về phía trước.
Thờ ơ.
"Ta đã sống trăm tuổi."
Vừa nói nàng vừa nghịch con dao của mình vừa đi ra khỏi khu rừng.
Mà Tây Nặc vừa rời đi, đã xuất hiện ở nơi sâu nhất trong rừng.
Đêm sắp trôi qua.
Cuối cùng thì sắc trời cũng dần sáng lên.
Toàn thân bộ đồ đen, vô cùng lạnh lùng.
Ở bên cạnh hắn còn có một con rồng nhỏ.
Trên chân có một cái xích, vỗ cánh, vẫn luôn rống rống rống.
Cũng không biết đang nói cái gì.
Sau đó giơ cánh của chính mình lên, lộ ra một vết sẹo bên trong.
Nhìn bộ dáng kia, trông vô cùng ủy khuất.
Bình luận truyện