Chương 131: 131: Thế Giới 5 Du Ngoạn 〈19〉
Khả Lạc dọn cơm ra bàn, cô chạy tung tăng về phía phòng ban nãy, thò đầu nhìn thấy anh đang lau mồ hôi, đưa mắt nhìn cô, anh nhướng mày hỏi:
- Mê rồi à!
Khóe mắt cô giật giật, lên tiếng nói:
- Ra ăn cơm đi.
Hạ Cửu Dương vươn tay lấy chiếc áo thun trắng đang treo trên thanh xà, thấy vậy cô vội nói:
- Đừng mặc.
Anh liếc mắt trừng cô, lên tiếng mắng:
- Sắc nữ.
Khả Lạc gãy gãy chóp mũi, thân hình đẹp như vậy đang ở trước mắt mình, không nhìn thì uổng.
Cô trơ mắt nhìn anh mặc chiếc áo thun vào rồi lướt qua người cô.
Trên bàn ăn, Khả Lạc đang vui vẻ dùng bữa, bất chợt nghe anh nói:
- Lạc Lạc, ngươi nên giảm béo.
Ta thấy eo ngươi so với lúc trước đã béo ra một vòng rồi đấy.
Cô trừng mắt nhìn anh, tay đang cầm đũa liền hạ đũa xuống, đứng phốc dậy, cô ngang nhiên nói:
- Ta đi tập gym đây.
Hạ Cửu Dương liếc mắt nhìn chén cơm còn đầy của cô, anh gắp thêm một vài lát thịt bò thả vào trong chén của cô, lên tiếng:
- Không ăn nữa sao?
Khả Lạc nhìn bàn ăn, cuối cùng chấp nhận được vứt liêm sỉ ngồi xuống tiếp tục dùng bữa.
Vừa ăn cơm xong, Hạ Cửu Dương cho cô nghỉ ngơi nửa tiếng sau đó bắt đầu tập thể dục.
Anh lôi cô từ sofa ngồi dậy, thấy cô vẫn không chịu rời sofa, anh một tay vòng qua eo cô, sau đó nhấc bổng, tư thế cắp nách này khiến Khả Lạc sững sờ.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt tràn trề hoang mang, sao cô có cảm giác đang bị khinh nhục thế này?
Hạ Cửu Dương bắt cô gập bụng, hít đất sau đó plank.
Khả Lạc nghiến chặt răng, cô đưa mắt nhìn anh đang hít đất song song với mình, không gian an tĩnh đến mức cô nghe được từng nhịp thở của anh.
Mồ hôi từ sóng mũi anh chảy xuống chóp, cổ anh cũng nhễ nhại mồ hôi, lướt từ yết hầu xuống ngực, muốn bao nhiêu gợi cảm liền có bấy nhiêu gợi cảm.
Hít thêm vài cái, anh mới đứng dậy cởi áo thun ra, thản nhiên quăng áo vào một góc, sau đó hạ người xuống plank giống cô.
Khả Lạc chợt có ý nghĩ xấu, cô đứng dậy đi lại phía anh, trước ánh mắt nghi ngờ của anh, cô nhẹ nhàng trèo lên lưng anh, hạ người nằm xấp trên lưng, thậm chí cô còn điều chỉnh tư thế sao cho mình thoải mái nhất.
Hạ Cửu Dương cảm nhận thứ mềm mại của cô đang chèn ép trên lưng mình, anh nghiến răng nói:
- Ngươi đang chọc mồi lửa đấy!
Khả Lạc vuốt nhẹ vành tai anh, khiến Hạ Cửu Dương có chút bất ngờ chao đảo, cô bám chặt vào vai anh, thấp giọng hỏi:
- Cửu Nhi, ngươi có được không vậy?
Hạ Cửu Dương đang điều chỉnh lại tư thế, nghe cô nói vậy liền nhăn mi, câu nói của cô quá gây hiểu lầm rồi.
Anh cắn môi dưới, trầm mặc lên án cô:
- Ngươi ác lắm, thâm độc, nham hiểm, tàn ác, lưu manh, sắc nữ.
Anh dùng mọi từ ngữ để mắng cô, Khả Lạc cũng không để anh yên, cô nắm lấy vành tai anh, Hạ Cửu Dương cảm nhận được nguy hiểm liền nhanh chóng ngậm miệng.
Dưới sức nặng của cơ thể cô, Hạ Cửu Dương vẫn thoải mái chịu đựng.
Anh rõ ràng biết cô đang trả thù vì ban nãy anh lỡ miệng nói cô béo, anh thầm thở dài.
Lòng dạ nữ nhân, quá thù dai rồi.
Buổi chiều Khả Lạc có việc phải về Thời gia một chuyến.
Hạ Cửu Dương lần này không đi theo cô.
Chuyện ở Thời gia không mấy quan trọng, đại khái là Thời Khúc muốn bàn giao chức chủ tịch cho Thời Lễ.
Dưới con mắt trông mong đầy vui mừng của bà Hồ Tầm, Khả Lạc chỉ gật đầu tán thành.
Cô đưa mắt nhìn Thời Lễ đang ngồi cạnh mình, cậu trong có da có thịt hơn một chút, ánh mắt ổn trọng hơn nhưng vẻ mặt khi nghe được ngồi vào chức chủ tịch thì không mấy vui vẻ, thậm chí có chút khó chịu.
Nhưng cô biết, cậu ta chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn.
Dựa vào biểu hiện thường ngày trên công ty của cậu ta cũng đủ để khiến cô tin tưởng vào tài năng của cậu.
Khả Lạc nhân dịp này cũng muốn từ chức, cô hiện tại không thiếu tiền, cũng không cần phải tiếp tục làm việc.
Thời Khúc nghe cô nói vậy cũng không suy nghĩ nhiều, cứ cho là cô muốn nghỉ ngơi, nào chán thì sẽ vào công ty làm việc.
Sau khi Thời Lễ lên chức chủ tịch thì Hạ Cửu Dương cũng được bàn giao làm trợ lí cho cậu.
Cuộc trò chuyện không dài, Khả Lạc nói xong liền lái xe về nhà, giữa đường thì trời bất chợt đổ mưa.
Vừa lái xe vào đỗ thì thấy Hạ Cửu Dương đang đứng đợi sẵn, anh tiếp nhận chìa khóa xe, đưa chiếc dù nghiêng về phía cô.
Trời mưa càng lúc càng lớn, mây đen âm u kéo đến cùng gió.
Hạ Cửu Dương thông qua cửa kính nhìn bầu trời đen mịt mù, căn phòng anh không bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ nhạt ngoài trời chiếu vào, ánh lửa đỏ hồng nhàn nhạt trên tay anh, mùi hương của nicotine quanh quẩn trong căn phòng, ánh mắt anh thâm trầm nhìn điếu thuốc.
Khả Lạc vừa tắm xong liền đi đến phòng của Hạ Cửu Dương, vừa mở cửa phòng, cô chỉ thấy bóng lưng âm u không kém gì ngoài trời của anh, chẳng hiểu sao trong một phút ngắn ngủi cô lại cảm thấy được nguy hiểm đang ở gần...
Thò tay lấy que kẹo sữa trong túi ra, cô chậm rãi đi lại phía anh, cô đứng cạnh anh, thấy anh nghiêng đầu nhìn, cô đưa que kẹo lại gần môi anh.
Hạ Cửu Dương nhếch mép, anh nâng điếu thuốc trên tay cho vào miệng ngậm, sau đó đưa điếu thuốc ra, cúi đầu gần Khả Lạc, anh phả khói vào mặt cô.
Khả Lạc nhíu mày, cô nhanh tay nhét que kẹo vào miệng anh, cảm nhận mùi vị ngọt ngào của kẹo, Hạ Cửu Dương thở dài tắt điếu thuốc.
Cô đưa măt nhìn ra ngoài trời, tiếng anh đảo kẹo trong khoang miệng, tiếng chạm của kẹo và răng anh hòa cùng tiếng mưa ngoài trời.
Hạ Cửu Dương vươn tay lấy que kẹo ra khỏi miệng, anh trầm mặc nói:
- Ban nãy tâm trạng ta không tốt, chẳng hiểu sao cơ thể lại quen thuộc lấy ra điếu thuốc, có lẽ là thói quen của thân thể này.
Khả Lạc cầm tay đang cầm que kẹo của anh, nâng tay lên gần sát môi anh, Hạ Cửu Dương ngoan ngoãn hả miệng ngậm lấy, cô vươn tay xoa đầu anh, nhẹ giọng nói:
- Bỏ thuốc đi, hút thuốc không tốt.
Hạ Cửu Dương hừ một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mũi chân cô, anh có cảm giác thiên đạo sắp bắt hai người phải rời đi..
Bình luận truyện