[Xuyên Nhanh] Hệ Thống Cho Tôi Kịch Bản Giả

Chương 23: Tinh tế đã nói đâu? (7)



Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Beta: Ngạn Tịnh + Khả Duyên

- ---------❤----------

Đó là một buổi tối hỗn loạn, mà làm Thu Vãn nhớ rõ nhất, là khi Louis bị áp giải rời đi, cặp mắt sâu thẳm nhìn về phía Phó Tình kia lại là ánh mắt hung ác nham hiểm...

Có lẽ, cô nên gặp hắn một lần.

Sáng sớm ngày tiếp theo, cô lại nhận được hơn mười hòm sách, trong lòng Thu Vãn hiểu rõ, đó là thứ mà Lily cảm ơn về chuyện ngày hôm qua.

Nắng sớm màu vàng cam đổ xuống, chiếu xuống sàn nhà tạo thành hai nửa sáng tối, Thu Vãn vừa đi về hướng phòng của Lily, vừa nghĩ cho dù là Phó Tình hay là Louis đều hẳn là rất quen thuộc với nguyên chủ, nhưng ngày hôm qua bọn họ gặp mặt, vậy mà không có một người nào cảm thấy cô quen mắt, là do cô hủy dung đến mức quá hoàn toàn, hay vẫn là do tâm tư của bọn họ đều không đặt ở trên người cô đây?

Thật ra Thu Vãn cũng biết rằng, khí chất của cô và nguyên chủ khác biệt rất lớn, nguyên chủ vừa tôn quý, cũng vừa mềm mại, mà cô cũng đã được vùng cao nguyên cát xanh mài giũa, bình thường hơn, cũng cứng rắn hơn.

Lúc này trong phòng chỉ có một mình Lily. Tối hôm qua Kent đưa Phó Tình đi, nhưng Lily may mắn tránh được một kiếp, nên cô ta cũng không để ý đến hướng mà Kent đi.

"Aisha, tôi không biết nên cảm ơn cô như thế nào mới tốt đây." Cánh môi đỏ tươi của Lily lúc đóng lúc mở, lời nói tràn đầy biết ơn, đáng yêu lại không chút để ý mà lấy tay chống cằm, dường như đang lạc vào cõi thần tiên.

"Là ngài sáng suốt, đối đáp khéo léo."

Lily miễn cưỡng mà giật nhẹ khóe môi: "Ngày hôm qua thực sự là tìm đường sống trong chỗ chết, cái ả kia còn sẽ có chiêu trò gì nữa đây? Tôi cũng không thể lần nào cũng để mặc cô ta ức hiếp, nên nghĩ cách rửa sạch oan khuất thôi? Aisha, cô cũng đã nói qua, sẽ giúp tôi diệt trừ cô ta."

"Bằng tư thái hoàn mỹ nhất." Lily lại bổ sung nói.

Thu Vãn đáp lại nói: "Ngài yên tâm. Nhưng không biết Vương phi có muốn cùng người khác hợp tác hay không?"

"Ai?"

"Vị hoàng tử Nhân tộc kia, sau chuyện ngày hôm qua, tôi phát hiện hắn vẫn còn tình cảm nồng nhiệt đối với vợ của mình, cho dù là yêu hay hận, hắn cũng không muốn nhìn thấy Thân vương đại nhân yêu thương Tình phu nhân, có lẽ, hắn có thể trợ giúp ngài."

"Hắn đã bị nhốt lại, còn có thể làm cái gì?" Lily nghi hoặc nhìn về phía Thu Vãn, nhưng đổi lấy là một nụ cười thần bí.

Trong một tòa thành nhỏ cổ xưa yên lặng ở Vương đô, Louis đang ngồi một mình ở trong phòng uống rượu.

Hôm qua hắn thật vất vả che giấu những kẻ tai mắt mà lẻn vào phủ Thân vương, chính là vì muốn gặp lại Phó Tình, hỏi cô một câu vì sao lại phản bội hắn, hỏi cô có phải là bị ép buộc hay không? Dù cho hắn biết rằng làm như vậy có thể sẽ khiến cho Phó Tình gặp phải nguy hiểm, nhưng hắn không muốn hại cô, nếu thật sự bị Kent bắt đi, hắn nhất định sẽ giúp cô giải thích.

Đương nhiên, trong lòng hắn vẫn hy vọng muốn Phó Tình cùng hắn ở bên nhau, hắn có thể không màng tất cả, mang cô rời đi. Nhưng Phó Tình lại tỏ thái độ tránh còn không kịp, ánh mắt phảng phất giống như đang nhìn người xa lạ, cuối cùng cũng làm hắn thanh tỉnh.

Không có gì ép buộc, tất cả đều là do cô lựa chọn.

Louis cúi đầu cười, dù sao, cũng không phải đã gặp được rồi ư?

Sau chuyện ngày hôm qua, bên ngoài trông coi càng thêm nghiêm ngặt, Phó Tình cũng được bảo vệ tốt hơn, có lẽ bọn họ không thể nói với nhau một lời nào nữa, cũng không thể trao đổi một ánh mắt, tưởng tượng tốt nhất, cũng chỉ là người đến người đi, hắn sơ sơ liếc nhìn cô một cái.

Louis rầu rĩ uống một ngụm rượu, hắn vì cô trả giá nhiều như vậy, hy sinh nhiều như vậy, cuối cùng lại bị cô bỏ rơi như giày rách...

"Hoàng tử Louis, có người tìm ngài."

"Ừ? Ai mà còn đến tìm một kẻ phế nhân này như tôi?"

"Cô ta nói, cô ta là thị nữ của Kent Thân vương phi."

Louis nhíu mày, lại tới nữa? Hắn đã hiểu rõ, thị nữ lúc trước tới tìm hắn có lẽ không phải là người của Thân vương phi, mà là thủ đoạn của Phó Tình, thành thật mà nói, chuyện này khiến hắn bị đả kích rất lớn. Rõ ràng hắn không muốn lại dính dáng vào chuyện của phủ Thân vương, nhưng ma xui quỷ khiến lại bảo thủ vệ dẫn người tiến vào.

Chờ khi hắn thấy được người, phát hiện ra đối phương quả thật là người của Thân vương phi.

Nhưng hắn chợt dừng lại, hôm qua không quá lưu ý, hôm nay vừa thấy, tuy đối phương mang một chiếc khăn lụa mỏng che mặt, nhưng đôi mắt kia lại làm hắn có chút quen thuộc.

"Đại hoàng tử điện hạ, ngài muốn quay lại Đế quốc không?"

Trong phòng không có người ngoài, giọng nói của Thu Vãn rất thấp, nhưng lại giống như một vạch sấm sét nổ vang trong đầu Louis.

"Cô là --"

"Suỵt......" Thu Vãn dựng ngón trỏ đặt ở bên môi, lễ phép ân cần thăm hỏi, "Đã lâu không gặp anh, Louis."

Đầu óc Louis rung mạnh, hắn không thể tin được, lại sợ hãi không dám tin, Cổ Thu Vãn cô ấy không phải đã...

Nhóm người Phó Tình bắt tù binh từ Vương đô kia, cũng đều ở tại nơi tòa thành nhỏ bé này, hắn không đành lòng hỏi những chuyện Phó Tình đã gặp phải trên đường, chỉ có thể hỏi thăm vài vị tù binh còn sống. Nghe được tin tức khiến hắn vừa bi thương lại hối hận. Buổi tối thường xuyên bị ác mộng làm bừng tỉnh, trong mấy ngàn tù binh ấy có người thân, bạn bè hắn quen biết. Lần trước gặp mặt bọn họ vẫn còn vui vẻ sinh sống, hiện giờ đã không còn danh dự mà chết đi. Mà Cổ Thu Vãn, đã làm bạn bên hắn từ nhỏ đến lớn, cô ấy vốn nên là người may mắn nhất trong Đế quốc, nhưng lại bởi vì hắn mà rơi vào kết cục như vậy...

Louis không dám nghĩ sâu, hắn chỉ cần thử đem lời nói đã nghe được chuyển hóa thành hình ảnh, liền hận không thể lấy cái chết để tạ tội, nhưng hắn không thể chết, hắn cần phải sống sót! Hắn còn hy vọng trở về Đế quốc, cuối cùng có một ngày, hắn sẽ dẫn dắt Nhân tộc rửa sạch những vết nhơ này!

Nhưng thật nhanh, mộng tưởng của hắn tan biến, Louis không thể nào quên được nữ hoàng Trùng tộc đã khinh miệt mà nói cho hắn rằng: "Nhân tộc các người có hoàng đế mới, cậu vô dụng, về sau, cậu nên yên ổn mà ở lại Vương đô đi."

Ngày đó, hắn trở lại tòa thành nhỏ gào khóc, cho dù lúc trước nghe nói Thủ Đô Tinh bị xâm chiếm, hay phụ hoàng tự sát, hắn cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt. Khi đó hắn mới hiểu được, hóa ra tuyệt vọng, là ánh sáng bị vùi lấp, là tất cả những hy vọng đều chết đi.

Nhưng hắn vẫn còn sống, hắn còn muốn chăm sóc Phó Tình, ở quốc gia xa lạ, hắn là chỗ dựa duy nhất của cô.

Đáng tiếc hắn lại sai rồi. Phó Tình đi rồi, không cần hắn chăm sóc, những tù binh còn lại từng người từng người ngày một chết đi, cái gì hắn cũng không làm được. Trong tòa thành nhỏ dần dần chỉ còn lại một mình hắn, mỗi khi nhớ tới bộ dáng khí phách hăng hái năm đó của mình, lại cảm thấy dường như đã trải qua mấy đời, ngay cả một chút manh mối cũng tìm không thấy.

Hắn học được cách dùng rượu để làm bản thân tê dại, như vậy hắn sẽ vui sướng một ít.

Chỉ là thỉnh thoảng hắn cũng phải tự hỏi, Louis, mày vì cái gì mà còn sống?

Hắn vẫn luôn lảng tránh vấn đề này, cho đến hôm nay gặp được Cổ Thu Vãn, nghe được cô hỏi chuyện, trong lòng hắn bỗng nhiên bốc cháy lên một ngọn lửa, ngọn lửa kia giống như ngọn lửa muốn cháy lan ra cả đồng cỏ, trong khoảnh khắc đó khiến cả người hắn tràn đầy nhiệt huyết sôi trào. Hóa ra hắn vẫn còn sống, là bởi vì tuyệt vọng sống cùng với hy vọng, ở trong lòng hắn, chưa bao giờ có lúc nào buông xuống quá khứ vinh quang đầy hoài niệm, cùng với ảo tưởng trở lại Đế quốc.

Louis rất muốn nói lời xin lỗi với Cổ Thu Vãn, hắn còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng cổ họng lại giống như bị thứ gì đó chặn lại, nhất thời không thể nói nên thành lời. Hắn chỉ có thể miễn cưỡng cười cười, nụ cười kia lại mang theo chút sầu khổ, hiện lên vô cùng khó coi.

"Tôi có thể giúp ngài trở về." Thu Vãn chắc chắn nói.

"Em... Vì cái gì?"

Thu Vãn phức tạp nhìn hắn một cái, chậm rãi kéo ra khăn lụa mỏng trên mặt, "Tôi không muốn cả đời phải sống như vậy."

Trái tim Louis xiết chặt, cảnh tượng trong ác mộng cùng người trước mắt đan xen, làm hắn nhanh chóng dời đi ánh mắt, cuối cùng bình tĩnh lại: "Tôi đã hại em thành như vậy, em còn muốn cứu tôi ư?"

"Không phải cứu anh, mà là tự cứu bản thân mình. Chỉ cần Nữ Hoàng cho phép anh trở về Đế Quốc, tôi cũng có thể cùng anh rời đi."

"Sau khi trở về thì sao chứ? Đế Quốc đã không còn chỗ cho tôi." Hắn sầu thảm cười: "Ông nội em hận không thể giết chết tôi."

"Chỉ cần tôi ở đây, ông ấy tuyệt đối sẽ không trả thù ngài, tôi dùng nhân cách của mình đảm bảo, nếu như ngài nguyện ý tin tưởng."

Louis lại giương mắt đánh giá Thu Vãn, gương mặt vui vẻ trong trí nhớ kia, lại bị một vết sẹo khắc sâu hủy đến hoàn toàn. Trong lòng hắn bỗng nhiên đau nhói, Cổ Thu Vãn và hắn cho dù không có tình yêu, nhưng cuối cùng cũng là thiếu nữ cùng hắn lớn lên, làm sao hắn có thể thờ ơ?

"Tôi tin em." Louis lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Nói đi, biện pháp của em."

"Ngài biết đấy, hiện tại hoàng đế Nhân tộc là từ dòng bên trúng tuyển ra." Giọng điệu Thu Vãn hòa hoãn, chậm rãi nói: "Lúc ấy nữ hoàng Trùng tộc muốn dùng ngài để trao đổi tài nguyên của Đế quốc, thậm chí bức Đế quốc viết thư đầu hàng, ông nội của tôi không có khả năng đáp ứng, chuyện theo quyền lợi, bất đắc dĩ ra lệnh lập tân đế. Nhưng đế vương chính là đế vương, mặc kệ trước đây hắn có thân phận gì đi chăng nữa, chỉ cần hắn ngồi trên cái vị trí kia, hắn chính là vương được đế quốc thừa nhận, mà ngài tuy rằng có được huyết mạch chính thống, nhưng cũng đã..."

Louis cười khổ nói: "Chuyện đó, tôi đều biết, tôi không có trách ông nội em."

Anh còn có mặt mũi để trách sao! Thu Vãn bị da mặt dày của hắn bức một chút, âm thầm hít một hơi sau đó nói: "Nói vậy nữ hoàng Trùng tộc cũng hiểu, một khi Đế quốc ổn định, nhất định sẽ nghĩ mọi cách báo thù. Cho nên, chúng ta muốn cho nữ hoàng biết, thả ngài trở về thật ra càng có lợi đối với Trùng tộc. Huyết thống của tân đế không thuần, mà ngài lại là thái tử mà đế quốc mong đợi hai mươi hai năm nay, ngài sớm trở lại Nhân tộc, nhất định sẽ dấy lên nội đấu trong Nhân tộc, làm Trùng tộc có được thời gian phát triển càng dài, cùng với cơ hội càng nhiều!"

Ánh mắt Louis nháy mắt trở nên sắc bén, "Em không sợ tôi sẽ thật sự làm như vậy?"

Thu Vãn không thèm để ý mà cười cười: "Chuyện về sau, ai có thể nói được đây? Cho dù nếu Nhân tộc thật sự xảy ra nội loạn, chúng ta cũng đã trở về Đế quốc, mà không phải ở vương đô Trùng Tinh nơm nớp lo sợ, không hề có danh dự mà tồn tại."

Louis vô cùng ngoài ý muốn khi nghe được câu trả lời ích kỉ lại thẳng thắn sẽ từ trong miệng Cổ Thu Vãn phát ra, hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài nói: "Không nghĩ tới, ngay cả em cũng thay đổi."

Nhưng đã trải qua chuyện như vậy, Cổ Thu Vãn trong quá khứ đã sớm chết, chết ở trong sự cuồng vọng của hắn, làm sao có thể thay đổi được chứ?

Lúc này, Louis nghĩ nhiều lại uống thêm một ngụm rượu, để hắn quên đi tội nghiệt của chính mình, làm người trước mắt trở lại trong sáng như lúc ban đầu.

Chờ đến khi ánh sáng mặt trời màu vàng tràn đầy sức sống chiếu lên mặt đường ở Vương đô, Thu Vãn cũng về tới phủ Kent thân vương.

Vừa vào cửa, đã thấy Luen để chân trần ngồi bên mép giường, ôm một quyển sách nghiêm túc đọc, ánh mặt trời ở trên tóc của cậu nhảy nhót, làm cậu thoạt nhìn như là thiên sứ không biết sầu.

Thu Vãn nhẹ nhàng tới gần, nhịn không được xoa xoa đầu cậu, lòng bàn tay truyền đến độ ấm thật ấm, làm tâm trạng mỏi mệt của cô cũng dần an bình.

"Chị, trở về." Luen ngẩng đầu, mặc dù không cười, nhưng ánh mắt lại rất hưng phấn.

"Tôi đã trở về, Luen thật ngoan, lại đang đọc sách."

Cô ngây người ngồi cùng Luen một lát, không hiểu sao có chút mệt mỏi.

Thu Vãn xoa xoa ấn đường, nằm lên giường nghỉ ngơi, ở trong ánh dương buông xuống dần dần chìm vào giấc ngủ.

Trong nhà đột nhiên trở nên yên tĩnh, sau đó không lâu, truyền đến hô hấp đều đều của Thu Vãn. Luen thật cẩn thận đi đến bên người cô, yên lặng chăm chú nhìn cô hồi lâu, đôi mắt đen giống như một hồ nước trầm tĩnh, hoàn toàn không giống như dáng vẻ của một đứa trẻ.

Cuối cùng, Luen cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn ở bên má cô.

Tựa như hôn lên thần chỉ của riêng hắn.

- --------      

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện