[Xuyên Nhanh] Hệ Thống Cho Tôi Kịch Bản Giả
Chương 27: Tinh tế đã nói đâu? (11)
Edit: Mèo
Beta: Ngạn Tịnh + Khả Duyên
- ---------❤----------
Luen không có nói quá, hắn thật sự đã chuẩn bị tốt.
Mười năm trước, nhà họ Cổ bí mật thành lập viện nghiên cứu, khởi động hạng mục nghiên cứu tinh thần lực của nhân loại, mà Luen cùng Thu Vãn chính là vật thí nghiệm tốt nhất của hạng mục nghiên cứu này.
Dưới sự hướng dẫn của họ, chỉ trong vòng ba năm nghiên cứu liền đã tìm ra được mấu chốt để phá giải được tinh thần lực của nhân loại, lại kết hợp với khoa học kỹ thuật tiên tiến của đế quốc, nghiên cứu phát minh ra vũ khí sinh học có thể khống chế trí năng từ tinh thần lực, cũng chính là cơ giáp sơ cấp trong truyền thuyết!
Thu Vãn thường nghĩ, trong cốt truyện chính, việc sáng tạo vật này rõ ràng tất cả đều nhờ vào Louis, nhưng dễ dàng hiện thực hóa tinh thần lực để làm ra lại là nhờ Luen, những cái nghiên cứu đó có hay không vốn dĩ có quan hệ với Luen?
Lúc này, thư điện tử của nàng vang lên, Thu Vãn vừa thấy, là Ông nội.
"Ông nội kêu chúng ta lập tức đi tìm người." Cô nói với Luen, lại vội vàng đi ra ngoài.
Luen cầm lấy áo choàng trên ghế đuổi theo, giữ chặt Thu Vãn lại, khoác áo lên cho cô, lại nghiêm túc mà cài nút đầy đủ. Thu Vãn nhìn lông mi rũ xuống của hắn, lại cảm nhận được độ ấm của áo khoác đột nhiên lại có chút nhớ tới Phan Ninh.
Sau đó Luen vén tóc mai rớt xuống của cô qua sau tai, theo thói quen nắm tay cô nói, "Chúng ta đi thôi."
"Ừ" Thu Vãn không chút để ý mà đáp lời, cô bỗng nhiên có một ý nghĩ, nhân vật mục tiêu của thế giới này có khi nào là Luen hay không?
Nhưng không đợi cô kịp suy nghĩ nhiều, Cổ Phóng đã mang đến tin tức giật mình nhất —— Trùng tộc lại đột nhiên bất ngờ tấn công ở gần biên giới tinh!
Mà ở rất xa, trong hoàng cung ở Thủ Đô Tinh, Louis cười lạnh mà nhìn hoàng đế đang ngồi trên vương tọa.
"Ngài cấu kết với nhà họ Cổ là muốn lật đổ ta sao? Thế nhưng mấy năm nay bệ hạ đều phòng bị nhà họ Cổ như vậy, nếu như không phải do ngài, Cổ Nguyên Soái cũng sẽ không rời đi Thủ Đô Tinh, sao ngài lại không biết xấu hổ mà cầu cứu với nhà họ Cổ chứ?"
Hoàng đế cả kinh giận dữ nói: "Louis thân vương, ngươi đừng quên thân phận của mình!"
"Thân phận? Luận về thân phận, ta là thầy của vương tử, là người bồi dưỡng ra vương của Đế Quốc hơn hai mươi hai năm. Mà ngài, bất quá chỉ là một con rối của dòng bên tùy ý lựa chọn, ngày đó chính nhà họ Cổ đã ngăn cơn sóng dữ, bọn họ cần là tên tuổi của hoàng đế, mượn nó để ổn định Đế Quốc, làm cho Trùng tộc kinh sợ, không chọn ngài cũng sẽ chọn lựa một người khác. Nhưng ngài cố tình không muốn an phận mà làm con rối, khiến cho nhà họ Cổ đối với ngài thất vọng rồi, không có bọn họ nâng đỡ ngài, ngài lấy cái gì cùng ta so sánh?"
Louis lại lần nữa tìm thấy khí phách hăng hái của mình, mười năm, hắn rốt cuộc tìm lại được cái hắn đã đánh mất. "Hiện giờ cả tòa cung điện đều đã bị ta khống chế, bệ hạ, thoái vị đi."
"Ngươi dám! Nhà họ Cổ sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Hoàng đế quát lớn có chút hổn hển, trong ánh mắt che kín đầy tơ máu, "Nhân dân của Đế Quốc cũng sẽ không buông tha cho ngươi!"
"Nhà họ Cổ? Ha ha ha......" Louis điên cuồng cười to không ngừng: "Nếu bọn họ thật sự trợ giúp ngài thì trước đây sao lại rời đi? Mười năm này sao lại để cho ta điều khiển chứ. Ngài cầu cứu bọn họ, bọn họ có đáp lại ngài sao? Có phải bọn họ nói với ngài bọn họ cần suy xét? Nói cho ngài biết, bọn họ sẽ không tới, bọn họ càng nguyện ý nhìn thấy một người quân vương có năng lực đến thống trị Đế Quốc!"
Hoàng đế sắc mặt càng ngày càng khó coi, nhà họ Cổ đúng là đáp lại hắn như vậy, nhưng hắn như cũ vẫn cố chống chế: "Nhưng bọn họ lúc trước cũng từ bỏ ngươi! Ngươi nếu đăng vị chẳng lẽ lại không diệt trừ nhà họ Cổ? Nhà họ Cổ nhất định sẽ không để cho ngươi thực hiện được!"
Louis hơi hơi mỉm cười, "Ta thật hiểu rõ, nhà họ Cổ chỉ là bất đắc dĩ mới làm như vậy, ta sẽ cho bọn họ thấy thành ý của ta, diệt trừ hoàng thất có dính líu cùng nhà họ Cổ, lúc đó ta sẽ cưới được Hoàng Hậu của ta, nàng vốn dĩ nên là Hoàng Hậu của Đế Quốc."
"Ngươi nằm mơ! Năm đó ngươi vì Phó Tình mà vứt bỏ cô ấy, phản bội nhà họ Cổ, lại bởi vì ngươi bảo thủ cùng tự phụ mà hại cô ấy gặp phải trắc trở, cô ấy sao có thể coi trọng ngươi?" Hoàng đế giận không thể kìm chế được, bỗng nhiên lại đắc ý: "Hoàng Hậu thuộc về ngươi? Chẳng lẽ không phải là kẻ phản bội Nhân tộc, Hoàng tử phi dám cho ngươi đội nón xanh kia sao? Nghe nói cô ta hiện tại đã điên rồi? Chẳng lẽ ngươi muốn cưới một kẻ điên? Ha ha ha......"
Sắc mặt của Louis xanh mét, hắn đương nhiên biết những chuyện Phó Tình đã trải qua.
Sau khi Phó Tình trở lại Đế Quốc, bị nhà họ Cổ đưa về trong nhà, từ Hoàng tử phi cao cao tại thượng trở thành một kẻ bình dân, ngay cả thân phận quý tộc ban đầu cũng không có được. Mẹ của cô ta oán hận cô ta, động một chút là đánh chửi và phát tiết, hàng xóm khinh bỉ cô ta, bất kể cô ta đi đến nơi nào cũng đều bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, lên án mạnh mẽ cô ta là phản đồ của Nhân loại, là tiện nhân ai cũng có thể làm chồng! Thời gian lâu dần Phó Tình càng ngày càng âm trầm, cô ta không muốn ra ngoài, luôn lẩm bẩm tự nói một mình, nói một ít lời nói khùng điên.
"Tiểu thuyết này không phải như thế, ta rõ ràng đã xem qua."
"Ta mới là Hoàng tử phi, Louis nhất định sẽ đến cưới ta, tiểu thuyết ngôn tình đều viết như vậy, ta ngược nam chủ trăm ngàn lần, nam chủ đều vẫn yêu ta."
"Phải là trước ngược tâm của nữ chủ, sau lại ngược tâm nam chủ, ta đến thế giới này chính là trở thành vai chính!"
......
Dần dần, tất cả mọi người đều biết, nữ nhân vô sỉ lại đáng giận này đã điên rồi.
Mới đầu sau khi biết tin tức này, Louis còn sẽ có chút khó chịu, nhưng theo thời gian trôi qua, hắn rốt cuộc tìm về được lý trí, hận rốt cuộc lớn hơn yêu. Phó Tình là vết nhơ trong cuộc đời của hắn, sẽ làm cho nhân dân Đế Quốc nhớ tới hành vi hoang đường của hắn, nhớ tới cuộc chiến tranh mà hắn thua trận, nhớ tới hắn đã từng bị bắt giữ. Hắn cho phép vết nhơ này tồn tại, cũng đã là sự nhân từ lớn nhất đối với cô ta!
Louis hít sâu một hơi, ức chế thô bạo trong lòng: "Bệ hạ, ngài không cần cùng ta tranh cãi, nếu là ngài không muốn thoái vị, vậy đi làm bạn cùng với các hoàng tử các công chúa khác đi, ngài không phải rất nhớ bọn họ sao?"
Một trận gió thổi mây tan, đại điện ánh sáng chiếu vào càng sáng hơn một ít, Louis cùng Hoàng đế chú ý tới, Louis tự tin mà hất cằm lên: "Ngài xem, đến ông trời cũng đều đứng ở bên cạnh ta. Bệ hạ, ngài yên tâm đi, ta sẽ lấy lại vị trí của ta, cưới được Hoàng Hậu của ta, thu phục lãnh thổ của ta"
"Không tốt! Thân vương điện hạ, Trùng tộc lại đánh tới!"
Một thị vệ sốt ruột mà nhảy vào đại điện, cường ngạnh khiến cho lời lẽ tự tin của Louis đột nhiên dừng hẳn, giọng nói của hắn chợt trở nên sắc nhọn: "Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa?!"
"Trùng tộc, đã tập hợp ở biên giới tinh! Bọn họ đã ngóc đầu trở lại!"
Thân thể Louis giống như khúc gỗ cương cứng tại chỗ, hắn cho rằng hắn vẫn luôn đang chờ đợi giờ khắc này, hắn sẽ lại một lần nữa mặc lên người chiến giáp, dẫn đầu Nhân tộc đem những con sâu đáng chết đó đánh đến không còn manh giáp, hắn sẽ giết đánh đến Trùng Tinh vương đô, đem Nữ Hoàng cùng Kent kẻ chỉ biết sủa như chó điên đưa về Đế Quốc cầm tù, khiến cho bọn họ viết xuống thư đầu hàng, quỳ trước mặt hắn sám hối! Hắn sẽ rửa sạch sự sỉ nhục này, lại một lần nữa đi lên đỉnh vinh quang! Nhưng khi Trùng tộc chân chính tiến đến, nỗi sợ hãi đến tột cùng lại vây quanh đầu hắn, trong đầu hắn chỉ còn lại hình ảnh khói mù sau trận thất bại, còn có căn nhà hẻo lánh cũ nát ở vương đô, hắn bỗng nhiên dùng tay giữ chặt ngực, ngũ quan thống khổ mà vặn vẹo: "Không, không được, ta nghĩ ta có khả năng sinh bệnh, mau, đưa ta hồi thân vương phủ!"
"Ngươi đừng đi!" Hoàng đế té ngã lộn nhào từ trên vương tọa xuống dưới, vừa rồi như thế nào cũng không muốn nhường vị trí, vừa nghe đến tin tức này cũng không còn nửa phần quyến luyến? Hắn trước kia sao không có nhanh nhẹn đồng ý với Louis: "Ta nhường cho ngươi, ngươi tới làm Hoàng đế đi!"
"Ngươi mới là Hoàng đế!" Louis hung hăng mà đánh đối phương một quyền.
"Ngươi không phải bức ta thoái vị sao? Được, ta hiện tại thỏa mãn ngươi! Ngươi là Hoàng đế của Đế Quốc!"
Thị vệ kia sững sờ đứng ở một bên, hắn không nghĩ tới hai người có thân phận tôn quý nhất của Đế Quốc khi nghe thấy tin tức Trùng tộc xâm lấn lại hoàn toàn không cần thể diện dây dưa với nhau ở nơi này. Hắn đầu óc nóng lên, lạnh giọng quát: "Các ngươi không thể đi!"
Louis dùng sức đẩy ra Hoàng đế đang đè trên cổ hắn, hô lớn: "Còn có nhà họ Cổ, để nhà họ Cổ đi! Đúng rồi, Luen! Ta còn có một em trai ở nhà họ Cổ, hắn cũng có thể, để hắn tới làm Hoàng đế đi!"
Lúc này, bên ngoài đại điện bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
"Anh trai, ngài là đang kêu ta sao?" Hắn đứng ở nơi ngược sáng, dáng người giống như cây tùng bách đĩnh bạt, bóng tối miêu tả hình dáng của hắn, giống như một vị chiến thần.
Hắn đi từng bước một đến trước mặt hai người đang chật vật "Ngài nói, để cho ta tới làm Hoàng đế?"
"Luen?"
"Là ta, anh trai yêu quý."
Louis run rẩy mà bò dậy, cúi khom thân mình, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Luen: "Trùng tộc tới, ngươi thân là một thành viên của hoàng thất, ngươi, ngươi hẳn là nên đến gánh vác trách nhiệm."
"Vậy anh trai thì sao?"
"Ta, ta không thể để cho Trùng tộc nhìn thấy ta, ta bại bởi bọn họ, ta là tội nhân của Đế Quốc, ta đã mất đi tư cách dẫn dắt Nhân tộc!"
"Không, ngươi chỉ là mất đi dũng khí."
Luen khinh thường ngầm khẳng định.
Một ngày kia Luen dưới sự chứng kiến của thần dân Đế quốc, bước lên vương tọa, trở thành Tân vương của Đế quốc.
Hắn thông qua Tinh Võng đưa hình ảnh thực tế đến toàn nhân dân Đế quốc mà tuyên thệ: "Sáu trăm năm trước, chúng ta thành lập Đế quốc Nhân tộc, chúng ta không hề khác nhau về màu da, tín ngưỡng, văn hóa, dân tộc, thậm chí là nguồn gốc của chúng ta. Chúng ta có chung một lý tưởng, có được ngôn ngữ cùng chữ viết chung, nhưng cũng đồng dạng chúng ta có kẻ thù chung! Bọn họ vẫn luôn ở trong bóng tối nhìn trộm chúng ta, bọn họ lúc nào cũng muốn khiến cho đất đai dồi dào nhiễm đầy máu tươi, muốn bắt chúng ta mang lên gông xiềng, cúi đầu thấp hèn. Hiện giờ, bọn họ lại tới nữa, tinh hạm của bọn họ nay dừng lại ở biên giới tinh, bọn họ ý đồ giống như mười năm trước, dùng niềm tin tà ác nhúng chàm Đế quốc, làm Nhân tộc lâm vào cực khổ sầu đau. Ở thời khắc nghiêm túc như vậy, so với bất luận thời điểm nào chúng ta đều yêu cầu sự kiên định cùng đoàn kết, chúng ta cần thiết tập trung toàn bộ lực lượng, tới bảo vệ quá khứ, hiện tại, còn có tương lai của chúng ta."
"Tại đây, ta kêu gọi hàng tỉ con dân của Đế Quốc, triệu người một lòng, kiên cường dũng cảm, gánh vác trách nhiệm, đánh đuổi chiến tranh, bảo vệ hòa bình cùng tự do Đế quốc, khiến Nhân tộc trở nên vĩ đại, làm cho Đế quốc nhận lấy vinh quang!"
Bài diễn thuyết của Đế vương mới dần dần truyền đến khắp nơi trên Đế Quốc, trấn an vô số linh hồn bất an, làm cho bọn họ đối với vị Hoàng đế mới này có nhiều sự trông đợi.
"Mà ta, một lòng tiến về phía trước quyết không lùi bước, dẫn dắt các ngươi đi đến thắng lợi cuối cùng!"
- --------
Beta: Ngạn Tịnh + Khả Duyên
- ---------❤----------
Luen không có nói quá, hắn thật sự đã chuẩn bị tốt.
Mười năm trước, nhà họ Cổ bí mật thành lập viện nghiên cứu, khởi động hạng mục nghiên cứu tinh thần lực của nhân loại, mà Luen cùng Thu Vãn chính là vật thí nghiệm tốt nhất của hạng mục nghiên cứu này.
Dưới sự hướng dẫn của họ, chỉ trong vòng ba năm nghiên cứu liền đã tìm ra được mấu chốt để phá giải được tinh thần lực của nhân loại, lại kết hợp với khoa học kỹ thuật tiên tiến của đế quốc, nghiên cứu phát minh ra vũ khí sinh học có thể khống chế trí năng từ tinh thần lực, cũng chính là cơ giáp sơ cấp trong truyền thuyết!
Thu Vãn thường nghĩ, trong cốt truyện chính, việc sáng tạo vật này rõ ràng tất cả đều nhờ vào Louis, nhưng dễ dàng hiện thực hóa tinh thần lực để làm ra lại là nhờ Luen, những cái nghiên cứu đó có hay không vốn dĩ có quan hệ với Luen?
Lúc này, thư điện tử của nàng vang lên, Thu Vãn vừa thấy, là Ông nội.
"Ông nội kêu chúng ta lập tức đi tìm người." Cô nói với Luen, lại vội vàng đi ra ngoài.
Luen cầm lấy áo choàng trên ghế đuổi theo, giữ chặt Thu Vãn lại, khoác áo lên cho cô, lại nghiêm túc mà cài nút đầy đủ. Thu Vãn nhìn lông mi rũ xuống của hắn, lại cảm nhận được độ ấm của áo khoác đột nhiên lại có chút nhớ tới Phan Ninh.
Sau đó Luen vén tóc mai rớt xuống của cô qua sau tai, theo thói quen nắm tay cô nói, "Chúng ta đi thôi."
"Ừ" Thu Vãn không chút để ý mà đáp lời, cô bỗng nhiên có một ý nghĩ, nhân vật mục tiêu của thế giới này có khi nào là Luen hay không?
Nhưng không đợi cô kịp suy nghĩ nhiều, Cổ Phóng đã mang đến tin tức giật mình nhất —— Trùng tộc lại đột nhiên bất ngờ tấn công ở gần biên giới tinh!
Mà ở rất xa, trong hoàng cung ở Thủ Đô Tinh, Louis cười lạnh mà nhìn hoàng đế đang ngồi trên vương tọa.
"Ngài cấu kết với nhà họ Cổ là muốn lật đổ ta sao? Thế nhưng mấy năm nay bệ hạ đều phòng bị nhà họ Cổ như vậy, nếu như không phải do ngài, Cổ Nguyên Soái cũng sẽ không rời đi Thủ Đô Tinh, sao ngài lại không biết xấu hổ mà cầu cứu với nhà họ Cổ chứ?"
Hoàng đế cả kinh giận dữ nói: "Louis thân vương, ngươi đừng quên thân phận của mình!"
"Thân phận? Luận về thân phận, ta là thầy của vương tử, là người bồi dưỡng ra vương của Đế Quốc hơn hai mươi hai năm. Mà ngài, bất quá chỉ là một con rối của dòng bên tùy ý lựa chọn, ngày đó chính nhà họ Cổ đã ngăn cơn sóng dữ, bọn họ cần là tên tuổi của hoàng đế, mượn nó để ổn định Đế Quốc, làm cho Trùng tộc kinh sợ, không chọn ngài cũng sẽ chọn lựa một người khác. Nhưng ngài cố tình không muốn an phận mà làm con rối, khiến cho nhà họ Cổ đối với ngài thất vọng rồi, không có bọn họ nâng đỡ ngài, ngài lấy cái gì cùng ta so sánh?"
Louis lại lần nữa tìm thấy khí phách hăng hái của mình, mười năm, hắn rốt cuộc tìm lại được cái hắn đã đánh mất. "Hiện giờ cả tòa cung điện đều đã bị ta khống chế, bệ hạ, thoái vị đi."
"Ngươi dám! Nhà họ Cổ sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Hoàng đế quát lớn có chút hổn hển, trong ánh mắt che kín đầy tơ máu, "Nhân dân của Đế Quốc cũng sẽ không buông tha cho ngươi!"
"Nhà họ Cổ? Ha ha ha......" Louis điên cuồng cười to không ngừng: "Nếu bọn họ thật sự trợ giúp ngài thì trước đây sao lại rời đi? Mười năm này sao lại để cho ta điều khiển chứ. Ngài cầu cứu bọn họ, bọn họ có đáp lại ngài sao? Có phải bọn họ nói với ngài bọn họ cần suy xét? Nói cho ngài biết, bọn họ sẽ không tới, bọn họ càng nguyện ý nhìn thấy một người quân vương có năng lực đến thống trị Đế Quốc!"
Hoàng đế sắc mặt càng ngày càng khó coi, nhà họ Cổ đúng là đáp lại hắn như vậy, nhưng hắn như cũ vẫn cố chống chế: "Nhưng bọn họ lúc trước cũng từ bỏ ngươi! Ngươi nếu đăng vị chẳng lẽ lại không diệt trừ nhà họ Cổ? Nhà họ Cổ nhất định sẽ không để cho ngươi thực hiện được!"
Louis hơi hơi mỉm cười, "Ta thật hiểu rõ, nhà họ Cổ chỉ là bất đắc dĩ mới làm như vậy, ta sẽ cho bọn họ thấy thành ý của ta, diệt trừ hoàng thất có dính líu cùng nhà họ Cổ, lúc đó ta sẽ cưới được Hoàng Hậu của ta, nàng vốn dĩ nên là Hoàng Hậu của Đế Quốc."
"Ngươi nằm mơ! Năm đó ngươi vì Phó Tình mà vứt bỏ cô ấy, phản bội nhà họ Cổ, lại bởi vì ngươi bảo thủ cùng tự phụ mà hại cô ấy gặp phải trắc trở, cô ấy sao có thể coi trọng ngươi?" Hoàng đế giận không thể kìm chế được, bỗng nhiên lại đắc ý: "Hoàng Hậu thuộc về ngươi? Chẳng lẽ không phải là kẻ phản bội Nhân tộc, Hoàng tử phi dám cho ngươi đội nón xanh kia sao? Nghe nói cô ta hiện tại đã điên rồi? Chẳng lẽ ngươi muốn cưới một kẻ điên? Ha ha ha......"
Sắc mặt của Louis xanh mét, hắn đương nhiên biết những chuyện Phó Tình đã trải qua.
Sau khi Phó Tình trở lại Đế Quốc, bị nhà họ Cổ đưa về trong nhà, từ Hoàng tử phi cao cao tại thượng trở thành một kẻ bình dân, ngay cả thân phận quý tộc ban đầu cũng không có được. Mẹ của cô ta oán hận cô ta, động một chút là đánh chửi và phát tiết, hàng xóm khinh bỉ cô ta, bất kể cô ta đi đến nơi nào cũng đều bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, lên án mạnh mẽ cô ta là phản đồ của Nhân loại, là tiện nhân ai cũng có thể làm chồng! Thời gian lâu dần Phó Tình càng ngày càng âm trầm, cô ta không muốn ra ngoài, luôn lẩm bẩm tự nói một mình, nói một ít lời nói khùng điên.
"Tiểu thuyết này không phải như thế, ta rõ ràng đã xem qua."
"Ta mới là Hoàng tử phi, Louis nhất định sẽ đến cưới ta, tiểu thuyết ngôn tình đều viết như vậy, ta ngược nam chủ trăm ngàn lần, nam chủ đều vẫn yêu ta."
"Phải là trước ngược tâm của nữ chủ, sau lại ngược tâm nam chủ, ta đến thế giới này chính là trở thành vai chính!"
......
Dần dần, tất cả mọi người đều biết, nữ nhân vô sỉ lại đáng giận này đã điên rồi.
Mới đầu sau khi biết tin tức này, Louis còn sẽ có chút khó chịu, nhưng theo thời gian trôi qua, hắn rốt cuộc tìm về được lý trí, hận rốt cuộc lớn hơn yêu. Phó Tình là vết nhơ trong cuộc đời của hắn, sẽ làm cho nhân dân Đế Quốc nhớ tới hành vi hoang đường của hắn, nhớ tới cuộc chiến tranh mà hắn thua trận, nhớ tới hắn đã từng bị bắt giữ. Hắn cho phép vết nhơ này tồn tại, cũng đã là sự nhân từ lớn nhất đối với cô ta!
Louis hít sâu một hơi, ức chế thô bạo trong lòng: "Bệ hạ, ngài không cần cùng ta tranh cãi, nếu là ngài không muốn thoái vị, vậy đi làm bạn cùng với các hoàng tử các công chúa khác đi, ngài không phải rất nhớ bọn họ sao?"
Một trận gió thổi mây tan, đại điện ánh sáng chiếu vào càng sáng hơn một ít, Louis cùng Hoàng đế chú ý tới, Louis tự tin mà hất cằm lên: "Ngài xem, đến ông trời cũng đều đứng ở bên cạnh ta. Bệ hạ, ngài yên tâm đi, ta sẽ lấy lại vị trí của ta, cưới được Hoàng Hậu của ta, thu phục lãnh thổ của ta"
"Không tốt! Thân vương điện hạ, Trùng tộc lại đánh tới!"
Một thị vệ sốt ruột mà nhảy vào đại điện, cường ngạnh khiến cho lời lẽ tự tin của Louis đột nhiên dừng hẳn, giọng nói của hắn chợt trở nên sắc nhọn: "Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa?!"
"Trùng tộc, đã tập hợp ở biên giới tinh! Bọn họ đã ngóc đầu trở lại!"
Thân thể Louis giống như khúc gỗ cương cứng tại chỗ, hắn cho rằng hắn vẫn luôn đang chờ đợi giờ khắc này, hắn sẽ lại một lần nữa mặc lên người chiến giáp, dẫn đầu Nhân tộc đem những con sâu đáng chết đó đánh đến không còn manh giáp, hắn sẽ giết đánh đến Trùng Tinh vương đô, đem Nữ Hoàng cùng Kent kẻ chỉ biết sủa như chó điên đưa về Đế Quốc cầm tù, khiến cho bọn họ viết xuống thư đầu hàng, quỳ trước mặt hắn sám hối! Hắn sẽ rửa sạch sự sỉ nhục này, lại một lần nữa đi lên đỉnh vinh quang! Nhưng khi Trùng tộc chân chính tiến đến, nỗi sợ hãi đến tột cùng lại vây quanh đầu hắn, trong đầu hắn chỉ còn lại hình ảnh khói mù sau trận thất bại, còn có căn nhà hẻo lánh cũ nát ở vương đô, hắn bỗng nhiên dùng tay giữ chặt ngực, ngũ quan thống khổ mà vặn vẹo: "Không, không được, ta nghĩ ta có khả năng sinh bệnh, mau, đưa ta hồi thân vương phủ!"
"Ngươi đừng đi!" Hoàng đế té ngã lộn nhào từ trên vương tọa xuống dưới, vừa rồi như thế nào cũng không muốn nhường vị trí, vừa nghe đến tin tức này cũng không còn nửa phần quyến luyến? Hắn trước kia sao không có nhanh nhẹn đồng ý với Louis: "Ta nhường cho ngươi, ngươi tới làm Hoàng đế đi!"
"Ngươi mới là Hoàng đế!" Louis hung hăng mà đánh đối phương một quyền.
"Ngươi không phải bức ta thoái vị sao? Được, ta hiện tại thỏa mãn ngươi! Ngươi là Hoàng đế của Đế Quốc!"
Thị vệ kia sững sờ đứng ở một bên, hắn không nghĩ tới hai người có thân phận tôn quý nhất của Đế Quốc khi nghe thấy tin tức Trùng tộc xâm lấn lại hoàn toàn không cần thể diện dây dưa với nhau ở nơi này. Hắn đầu óc nóng lên, lạnh giọng quát: "Các ngươi không thể đi!"
Louis dùng sức đẩy ra Hoàng đế đang đè trên cổ hắn, hô lớn: "Còn có nhà họ Cổ, để nhà họ Cổ đi! Đúng rồi, Luen! Ta còn có một em trai ở nhà họ Cổ, hắn cũng có thể, để hắn tới làm Hoàng đế đi!"
Lúc này, bên ngoài đại điện bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
"Anh trai, ngài là đang kêu ta sao?" Hắn đứng ở nơi ngược sáng, dáng người giống như cây tùng bách đĩnh bạt, bóng tối miêu tả hình dáng của hắn, giống như một vị chiến thần.
Hắn đi từng bước một đến trước mặt hai người đang chật vật "Ngài nói, để cho ta tới làm Hoàng đế?"
"Luen?"
"Là ta, anh trai yêu quý."
Louis run rẩy mà bò dậy, cúi khom thân mình, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Luen: "Trùng tộc tới, ngươi thân là một thành viên của hoàng thất, ngươi, ngươi hẳn là nên đến gánh vác trách nhiệm."
"Vậy anh trai thì sao?"
"Ta, ta không thể để cho Trùng tộc nhìn thấy ta, ta bại bởi bọn họ, ta là tội nhân của Đế Quốc, ta đã mất đi tư cách dẫn dắt Nhân tộc!"
"Không, ngươi chỉ là mất đi dũng khí."
Luen khinh thường ngầm khẳng định.
Một ngày kia Luen dưới sự chứng kiến của thần dân Đế quốc, bước lên vương tọa, trở thành Tân vương của Đế quốc.
Hắn thông qua Tinh Võng đưa hình ảnh thực tế đến toàn nhân dân Đế quốc mà tuyên thệ: "Sáu trăm năm trước, chúng ta thành lập Đế quốc Nhân tộc, chúng ta không hề khác nhau về màu da, tín ngưỡng, văn hóa, dân tộc, thậm chí là nguồn gốc của chúng ta. Chúng ta có chung một lý tưởng, có được ngôn ngữ cùng chữ viết chung, nhưng cũng đồng dạng chúng ta có kẻ thù chung! Bọn họ vẫn luôn ở trong bóng tối nhìn trộm chúng ta, bọn họ lúc nào cũng muốn khiến cho đất đai dồi dào nhiễm đầy máu tươi, muốn bắt chúng ta mang lên gông xiềng, cúi đầu thấp hèn. Hiện giờ, bọn họ lại tới nữa, tinh hạm của bọn họ nay dừng lại ở biên giới tinh, bọn họ ý đồ giống như mười năm trước, dùng niềm tin tà ác nhúng chàm Đế quốc, làm Nhân tộc lâm vào cực khổ sầu đau. Ở thời khắc nghiêm túc như vậy, so với bất luận thời điểm nào chúng ta đều yêu cầu sự kiên định cùng đoàn kết, chúng ta cần thiết tập trung toàn bộ lực lượng, tới bảo vệ quá khứ, hiện tại, còn có tương lai của chúng ta."
"Tại đây, ta kêu gọi hàng tỉ con dân của Đế Quốc, triệu người một lòng, kiên cường dũng cảm, gánh vác trách nhiệm, đánh đuổi chiến tranh, bảo vệ hòa bình cùng tự do Đế quốc, khiến Nhân tộc trở nên vĩ đại, làm cho Đế quốc nhận lấy vinh quang!"
Bài diễn thuyết của Đế vương mới dần dần truyền đến khắp nơi trên Đế Quốc, trấn an vô số linh hồn bất an, làm cho bọn họ đối với vị Hoàng đế mới này có nhiều sự trông đợi.
"Mà ta, một lòng tiến về phía trước quyết không lùi bước, dẫn dắt các ngươi đi đến thắng lợi cuối cùng!"
- --------
Bình luận truyện