Chương 100: Mẫu nghi thiên hạ (27)
Mộ Dung Tinh vén lên rèm bước vào, đôi mắt phương khẽ lướt qua không gian lều trướng, quả nhiên thấy Cảnh Ngự co quắp ở trên giường, sắc mặt trắng mét, môi dưới bị răng cắt nát, hai mắt nhắm nghiền, thấp giọng rên rỉ.
Mộ Dung Tinh hít sâu một hơi, cả người như cứng đờ.
Triệu chứng này hắn rõ hơn ai khác.
Phản phệ!
Nàng sao lại bị phản phệ?
Mộ Dung Tinh sải bước tiến tới, ôm lên Cảnh Ngự, bàn tay xoa nhẹ lên gương mặt của nàng, lướt qua đôi mày liễu đang nhíu lại của nàng, rồi lại dừng bên trên bờ má hơi đỏ, làn da tựa như ôn nhu nhuyễn ngọc, lông mi khép lại chập chờn như cánh bướm, mỹ nhân như bước ra từ tranh vẽ, tập hợp đầy đủ tinh hoa của đất trời.
Mộ Dung Tinh hơi nhấp nhô yết hầu.
[Chủ nhân...]
"Ta tự biết ta đang làm gì."
Mộ Dung Tinh thu lại ánh mắt, từ hệ thống giao dịch cái gì đó, sau đó đưa mắt đến tiểu cô nương trong lòng kia, tay khẽ gỡ răng đang cắn môi của nàng, đưa thuốc cho Cảnh Ngự nuốt vào.
Quả nhiên sắc mặt của Cảnh Ngự tốt hơn hẳn, hai lông mày cũng từ từ giãn ra.
Mộ Dung Tinh lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau máu trên môi dưới của nàng. Bờ môi màu hồng nhu thuận, cố tình nhiễm lên máu tươi, hung hăng kiều diễm.
Mộ Dung Tinh cứ nhìn thế đến xuất thần.
Hắn... động lòng sao?
Hình như không hẳn.
Chỉ là thấy nàng đặc biệt, muốn giữ nàng bên cạnh.
[Tinh chủ...]
Mộ Dung Tinh giật mình, liền phát hiện ra trên cổ nàng có đeo một chiếc vòng, theo bản năng chạm tới.
Bỗng nhiên tay hắn bị người nắm được.
"Tinh Nhi..." Cảnh Ngự thu tay lại chống lên giường, hơi mỉm cười, nhưng lại khiến Mộ Dung Tinh rùng mình, một tầng da gà nổi lên, nàng nói tiếp: "... ngươi làm gì ở đây thế?"
Mộ Dung Tinh cụp mắt xuống, nhu thuận nói: "Ta nghe binh sĩ dưới tướng nói, người bị thương, cho nên muốn đến thăm người."
Cảnh Ngự nhìn hắn không nói gì, không gian tĩnh lặng trong giây lát, đến lúc Mộ Dung Tinh muốn lên tiếng, lại nghe thấy thanh âm của Cảnh Ngự truyền tới: "Bổn cung chỉ là hơi mệt, cũng không có gì đáng ngại. Ngươi cũng đã đánh trận cả một ngày chắc chắn đã mệt, liền trở về lều trướng nghỉ ngơi đi."
"Vâng." Mộ Dung Tinh ôm quyền hướng Cảnh Ngự cúi đầu, sau đó rời đi.
Hắn đứng ở ngoài lều, hít sâu một hơi, chợt cảm thấy sau lưng mồ hôi đã ướt đẫm.
Mộ Dung Tinh thật sự giật mình.
"Mặc Sách, điều tra tư liệu về nàng." Mộ Dung Tinh nhíu mày thật sâu, đuôi mắt sắc lên, tròng mắt dường như còn ánh lên tử sắc, môi mỏng mím lại, ngực phập phồng hít thở, từ từ về lều của mình.
[Vâng...]
Mộ Dung Tinh về lều của mình, khẽ ngồi lên bàn, rót cho mình một chén trà. Chén trà sớm đã nguội từ lâu. Khi còn ở Thượng Hòa cung hắn đã không được cung nhân hầu hạ tốt, bây giờ sao có thể có người nhớ đến một bình trà nhỏ nhoi trong lều của hắn chứ?
Mộ Dung Tinh lại nhớ đến thiếu nữ dưới ánh mặt trời kia khẽ mỉm cười. Nàng vẫn còn mang khuôn mặt của Thượng Quan Dung, nhưng hắn biết nàng không phải. Cảm giác đó cực kỳ quái lại, nghĩ lại một chút, có lẽ là bản năng của hắn đi.
Mộ Dung Tinh nuốt xuống một ngụm trà đá lạnh đến run rẩy, nhưng trong tim thật sư rất nóng. Thật sự muốn biết nàng là ai! Nàng đến tột cùng là từ nơi nào tới?
Mộ Dung Tinh chống tay lên bàn, khóe mắt lại mang chút mờ mịt phiền não.
Mặc Sách rất nhanh gửi đến thông tin:
[Họ tên: Cảnh Ngự
Tuổi: 28
Tinh cầu: 4869
Hệ thống ký kết: Cung Thệ Kha — Mặc Vũ
Phân chức: Tân thủ]
Mộ Dung Tinh đặt ly trà xuống, tay sẽ vuốt màn hình ảo trên không trung.
Cảnh Ngự.
____________
Sáng hôm sau, Cảnh Ngự thoải mái thức dậy, tự mình đi đến phòng khách, rất tự giác ăn cơm uống trà.
Mộ Thành từ bên ngoài đi vào. Hai tay hắn đang ôm một chiếc khăn, mái tóc hơi ướt, có lẽ như vừa tắm xong chưa kịp lau khô.
Cảnh Ngự đưa mắt nhìn hắn, lại thong dong nhấp một ngụm trà.
"Mộ tướng quân, chào buổi sáng."
"...." Mộ Thành có lẽ không ngờ Cảnh Ngự lại dậy sớm như vậy, sau đó chợt nhớ ra cái gì, nhìn xuống bản thân, lại thấy lúc này bản thân để trần nửa người trên, khuôn mặt bất giác đỏ lên.
"Aaaaaaa! Người... Người sao ở chỗ này?"
Mộ Thành thế mà cảm thấy có chút xấu hổ, từ mặt đến tai đã đỏ mòng mòng, vô tình hay cố ý kéo khăn tắm xuống che nửa người trên của mình, hai mắt không dám nhìn về phía trước, chỉ biết đảo lung tung.
"Ăn cơm nha!" Cảnh Ngự dường như muốn chứng minh, cầm lấy đũa gắp một miếng tôm bỏ vào miệng, bờ môi hồng thuận khép khép mở mở, tựa như cánh hoa sớm ngọt ngào ướt át.
Mộ Thành lập tức dời mắt đi chỗ khác, có lẽ lại cảm thấy rất mất mặt, còn chưa đợi Cảnh Ngự buông đũa xuống nói chuyện, hắn đã quay người chạy biến, hắn chạy cực nhanh, tựa như có người vác chày đuổi theo đằng sau vậy.
Cảnh Ngự: ???
Gì thế? Bổn cung là quỷ sao?
"Cửu điện hạ."
Mộ Dung Tinh sau đó bước vào, tinh thần có chút mệt mỏi. Hắn bước đến vẫn như thường lệ, quy củ chào Cảnh Ngự một cái.
"Cửu điện hạ? Đêm qua không ngon giấc sao?" Cảnh Ngự âm thanh ôn nhu, trong đó còn có nồng đậm lo lắng, có lẽ nàng không phát hiện ra, nhưng khi rơi vào tai của Mộ Dung Tinh liền trở thành một viên kẹo đường ngọt, làm cho từ trên xuống dưới của hắn đều ngọt.
Thật muốn nàng.....
Bình luận truyện