Chương 10: Chương 10
Editor + beta: ????ℓσℓιsα????
Thầy giáo tiểu học là một người hiền lành nho nhã, không chỉ bởi vì vẻ bề ngoài dịu dàng mà còn vì tài ăn nói bất phàm, tri thức uyên bác của anh, anh còn rất biết chăm sóc cho mọi người, anh không sắc bén và nghiêm túc giống như là toán học.
Diệp Trăn rất thích ở chung với anh, trong số những người đàn ông mà cô đã gặp dạo gần đây thì chỉ có giáo viên tiểu học này là có thể làm cho cô có cảm giác nhẹ nhàng giống như là tắm mình trong gió ấm mùa xuân.
Cô vốn là du khách đến từ thế giới khác, cô không biết về quá khứ và cũng không hỏi về tương lai, điều duy nhất mà cô biết là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ký chủ, nếu không thì cô sẽ bị biến mất, cho nên cô cũng chỉ có mỗi một cái mục đích này.
Giáo viên tiểu học khiến cho cô cảm thấy rất thoải mái, vì vậy Diệp Trăn rất ít khi từ chối lời mời gọi của anh, cô thích nói chuyện với anh, chính xác mà nói thì là cô thích nghe giọng nói của anh.
Giọng của giáo viên rất từ tính, trầm thấp dễ nghe, ngẫu nhiên còn có tiếng cười khàn khàn trong trẻo khuấy động màng nhĩ của cô.
Không giống như Ngụy Thiệu, lạnh lùng sắc bén, chỉ khi ở trong đêm tối thì mới có thể nghe thấy được tiếng êm dịu gợi cảm khác biệt.
Nhưng hôm nay giáo viên tiểu học có một chút khác thường, dường như là anh đang có tâm sự nào đó, thời điểm nói chuyện với cô thì anh luôn bị hoảng hốt trong nháy mắt, giống như là đang lo lắng cái gì đó, lại như là đang kích động và chờ mong.
Giữa bữa cơm, giáo viên tiểu học đã đi vệ sinh được một lúc mà vẫn chưa thấy anh trở lại.
Diệp Trăn có chút nghi hoặc, chán nản muốn chết nhìn chằm chằm vào cửa sổ, cho đến khi cảm giác được có người ngồi vào trước mặt mình thì cô mới thu hồi ánh mắt lại, ngẩng đầu lên mỉm cười: “Anh…… Ngụy tổng……?”
Cô không bao giờ nghĩ rằng người ngồi xuống đối diện với mình sẽ là Ngụy Thiệu, một người đàn ông nghiêm túc và kỷ luật với bản thân nhưng lại thờ ơ với nhiều thứ.
Cô khiếp sợ cực kỳ, đôi mắt tròn xoe trừng lớn nhìn người đàn ông ưu nhã đang ngồi xuống trước mặt mình.
Anh hơi nhấp miệng, dù bận vẫn ung dung nhìn cô làm cho cô cảm nhận được một loại áp lực cực kỳ trầm trọng.
Sau khi liếc nhìn đồng hồ trên tay, anh ngước mắt lên nhìn về phía Diệp Trăn: “Lục Khang tiên sinh sẽ đến ngay sau khi giải quyết xong vấn đề của mình, Diệp Trăn, hãy đợi thêm một chút nữa nếu như em muốn từ chối anh ta, bất luận có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn sẽ luôn ở bên ngoài để chờ em.”
Diệp Trăn nhíu mày nhìn anh: “Ngụy tổng, anh như vậy sẽ làm cho tôi cảm thấy khó xử.”
Ngụy Thiệu lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát: “Khó xử?”
“…… Là anh nói, chúng ta đã kết thúc.”
“ Đúng là anh đã nói như vậy.” Giọng của người đàn ông bình tĩnh, phảng phất như là đã nhìn thấy trước mọi sự phản kháng và từ chối của cô, “Chuyện của chúng ta sẽ nói sau.
Nếu đợi lát nữa mà em vẫn không từ chối Lục tiên sinh thì anh sẽ tới đây đưa em đi.”
Diệp Trăn nói: “Tôi cũng không can thiệp vào buổi hẹn hò của anh mà, anh không thể làm như vậy được.”
Ngụy Thiệu cười lạnh: “Anh chỉ có một người, em có mấy người?”
Cô thực sự bẻ ngón tay ra đếm: “Vài người đi……”
Người đàn ông: “A.”
Diệp Trăn nghiêm túc nói: “Chỉ có thể cho thấy rằng Ngụy tổng còn may mắn hơn tôi, mới một lần mà đã gặp được đúng người phụ nữ thích hợp với mình.”
Ngụy Thiệu: “…………” Tại sao trước đây anh lại không phát hiện ra người phụ nữ này có thể nói như vậy?
Anh đứng lên, “Anh muốn gặp em sau mười phút nữa.”
Diệp Trăn nhìn người đàn ông đang sửa lại quần áo không có một chút nếp nhăn nào, khí chất ngời ngời càng trở nên nổi bật trong nhà hàng mang phong cách phương tây rất nghệ thuật, chọc cho sự chú ý của những người xung quanh đều đổ dồn lên trên người của anh.
Ngụy Thiệu rời đi không bao lâu thì Lục Khang liền xuất hiện, dường như là anh đã gặp phải một sự cố ngoài ý muốn, vội vội vàng vàng chạy về xin lỗi cô, Diệp Trăn liền biết khẳng định là do Ngụy Thiệu đã làm ra chuyện gì đó để ngăn cản anh lại, lại nhớ tới lời Ngụy Thiệu đã bảo cô là hãy từ chối, vậy thì chắc anh cũng đoán được rằng đêm nay Lục Khang có thể sẽ tỏ tình với cô.
Trên thực tế, cho dù Ngụy Thiệu không đến thì cô cũng không thể chấp nhận lời tỏ tình của Lục Khang.
Suy cho cùng thì cô cũng chỉ là một người qua đường, cô sẽ phải rời đi sau khi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ký chủ, nếu như cô không chết trong vụ tai nạn ô tô đó thì cô cũng có rất nhiều cách để chết.
Vì việc trở về thay đổi cuộc đời để hoàn thành tâm nguyện của ký chủ vốn đã là một việc trái với đạo lý rồi, nên Ngụy Thiệu có thể sống, nhưng cô thì không thể.
Vì vậy, trước khi Lục Khang nói thêm bất cứ điều gì thì cô đã nói trước: “Em có việc phải làm vào tối hôm nay, khả năng là em không thể đi xem phim với anh được nữa rồi.”
Lục Khang nắm vòng cổ trên tay một lúc, “Ngày mai thì sao?"
Diệp Trăn chậm rãi lắc đầu: “Xin lỗi.”
Ở thế giới của người trưởng thành không cần phải nói rõ mọi thứ ra, nếu không sẽ chỉ làm cho nhau càng thêm xấu hổ, chỉ cần ám chỉ một chút là có thể hiểu được mọi chuyện rồi.
Tựa như việc Ngụy Thiệu đề nghị ngừng lui tới với cô, anh chỉ cần hỏi tương lai sau này của cô sẽ như thế nào thì cô cũng có thể hiểu được rồi.
Khi cả hai bước ra khỏi nhà hàng, họ không còn nói cười vui vẻ giống như lúc mới đến nữa, không khí tuy không tốt nhưng cũng không tệ lắm, ngoại trừ giọng nói dễ nghe của Lục Khang ra thì tính cách của anh cũng rất tốt.
Anh tạm biệt cô ở ven đường, như thể là đã hạ quyết tâm.
“Anh thật sự rất thích em, Diệp Trăn, anh rất hạnh phúc khi được ở bên em.” Anh lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền, là một mặt dây chuyền hình con bướm, “ Lúc vừa nhìn thấy thì anh đã cảm thấy nó rất thích hợp với em rồi, anh có thể đeo lên cho em có được không?”
Diệp Trăn nói: “Cảm ơn anh, nó thật đẹp, nhưng nó có thể tìm được một chủ nhân thích hợp với nó hơn.”
Lục Khang tiếc hận.
Cuối cùng thì cả hai người cùng bắt tay chào từ biệt nhau, Lục Khang cúi đầu xuống nhìn người phụ nữ với nụ cười dịu dàng, cô thật là xinh đẹp, khí chất dịu dàng, và quan trọng nhất là cô có thể tiếp thu được bất cứ thứ gì mà anh nói, thiên văn, lịch sử, sinh vật địa lý…… thậm chí là đôi khi cô còn biết nhiều hơn so với anh, anh chưa bao giờ trò chuyện vui vẻ như vậy với một người phụ nữ, cô và anh đều thích nghiên cứu không gian và thời gian, sao trời giống như nhau, thậm chí cô còn tin rằng con người có linh hồn và cô thích khám phá những bí mật mà con người chưa được biết đến.
Một người phụ nữ hợp ý anh như vậy nhưng lại không muốn tiến xa hơn với anh.
Anh có chút khổ sở, có chút tiếc nuối, nắm tay của Diệp Trăn không muốn ngay lập tức buông ra, “Là anh làm không tốt chỗ nào, làm cho em chán ghét hay sao?”
Diệp Trăn lắc đầu nói: “Không phải, anh rất tốt, vấn đề là do em.”
Lục Khang bất lực, cuối cùng anh vẫn ôm Diệp Trăn một cái, anh ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng ở trên người của cô: “Chúng ta vẫn là bạn chứ?”
Diệp Trăn cười gật đầu: “Ừ.”
Nhưng mà đúng lúc này, Diệp Trăn đột nhiên bị một lực mạnh mẽ kéo ra, cô lảo đảo lùi về phía sau vài bước, đụng phải lồng ngực rắn chắc, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy quai hàm nghiêm nghị của người đàn ông.
Cô mím môi, vừa quay đầu lại thì liền nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lục Khang.
Lục Khang: “Anh……”
Ngụy Thiệu đỡ Diệp Trăn đứng yên, cô rời khỏi vòng tay của anh, lùi lại một bước nói: “Ngụy tổng.” Kinh ngạc qua đi, cô rất bình tĩnh.
Ngụy Thiệu cười như không cười liếc nhìn cô một cái.
Diệp Trăn biết, Ngụy Thiệu rất mạnh mẽ và cũng đủ tự tin, anh không đặt Lục Khang ở trong mắt, anh cho rằng Lục Khang sẽ không thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho anh được, anh tức giận chỉ bởi vì có người chạm vào người phụ nữ của anh.
Lục Khang nhìn Ngụy Thiệu rồi lại nhìn Diệp Trăn, trong mắt lộ vẻ bối rối lại như đã hiểu rõ.
Lục Khang biết Ngụy Thiệu, là tổng giám đốc của Tinh Hoàng, thỉnh thoảng sẽ tham dự thảm đỏ, thậm chí còn xuất hiện ở trên các trang báo giải trí nào đó vì một số tai tiếng, Lục Khang không phải là một người cổ hủ không quan tâm đến sự đời, nên đương nhiên là anh ta cũng đã từng nghe thấy danh tiếng của Ngụy Thiệu, thậm chí cũng đã xem qua ảnh chụp của anh, và sau khi biết Diệp Trăn làm ở trong Tinh Hoàng thì anh ta lại càng hiểu rõ hơn nữa, giờ phút này chỉ cần liếc mắt một cái là anh ta liền có thể nhận ra được Ngụy Thiệu.
Chỉ là tại sao Ngụy Thiệu và Diệp Trăn...!lại có quan hệ không bình thường?
Diệp Trăn biết có giải thích cũng không được gì, cô chỉ nói: “Lục Khang, hẹn gặp lại.”
Lục Khang muốn nói gì đó, hình như là đang hỏi cô có cần anh giúp đỡ hay không, Diệp Trăn cười lắc đầu, thoạt nhìn như không có dấu hiệu gì là bị ép buộc.
Diệp Trăn đi theo Ngụy Thiệu vào trong xe, xuyên qua cửa kính xe, cô có thể nhìn thấy Lục Khang đang đứng ở ven đường mà lo lắng nhìn cô.
Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nhưng lại bị người đàn ông nhéo cằm buộc quay lại: “Đừng nhìn, có cái gì đẹp?”
Diệp Trăn không nói chuyện, nhưng cũng không nhìn nữa, bởi vì xe đã đi rất xa rồi.
Trợ lý Diêu an tĩnh lái xe, nhớ tới khí chất lạnh lùng đột ngột của người đàn ông khi Diệp Trăn và Lục Khang vừa ôm nhau, âm lãnh dày đặc khiến cho anh ta suýt chút nữa đã sợ đái ra quần…… Nhân tiện còn thầm thắp cho Diệp Trăn một nén nhang, hy vọng cô có thể xoa dịu được cơn tức giận Ngụy Thiệu bằng cách tinh tế giống như trước đây.
Nhưng anh ta không ngờ là Diệp Trăn lại thật sự mở miệng, nhưng cô lại nói: “Ngụy tổng, chẳng lẽ anh đã quên là anh đã nói kết thúc rồi hay sao? Sao anh lại lật lọng như thế này?”
Tay trợ lý đặc biệt run lên trên vô lăng.
Người đàn ông liếc nhìn người phụ nữ ở bên cạnh cửa sổ, lạnh giọng ra lệnh: “Dừng xe.”
Trợ lý Diêu rất có ánh mắt mà điều khiển xe đi vào trong một con hẻm nhỏ rồi dừng lại, nơi này yên tĩnh, bởi vì trời đã khuya nên ven đường cũng không có người, anh ta xuống xe, nhưng lỗ tai lại đang căng ra thật lớn, anh ta nghe thấy Diệp Trăn nói: “Ngụy tổng, chẳng lẽ anh muốn ép tôi hay sao?”
Ôi mẹ ơi! Trợ lý đặc biệt quyết định sẽ mời Diệp Trăn đi ăn thịt bò vào ngày mai để chứng minh rằng cô ấy còn ngon hơn một con bò!
Sắc mặt Ngụy Thiệu trầm xuống, anh không thích lời nói của Diệp Trăn: “Diệp Trăn, em đừng suy đoán lung tung ý của anh.”
Diệp Trăn: “Vậy ý của anh là gì?”
…… Anh chỉ là không thích nhìn thấy Diệp Trăn thân mật với những người đàn ông khác, tình cảm nồng thắm, càng chưa nói là vừa rồi bọn họ còn ôm nhau, mà cô cũng không có ý định sẽ từ chối anh ta.
Ngụy Thiệu: “Không được gặp lại Lục Khang, không, bất kể là người đàn ông nào cũng không được.”
Diệp Trăn không thể tin được: “…… Ngụy tiên sinh, tôi có lỗi gì với anh hay sao? Lúc ở bên anh tôi đã đối xử với anh rất tốt, cái gì cũng đều nghe theo anh, là do anh không cần tôi, mà tôi cũng không quấn lấy anh không bỏ, càng không có quấy rầy đến cuộc sống của anh.
Vậy thì tại sao anh lại không thể để cho tôi tìm được một người đàn ông tôi thích và sống một cuộc sống thật tốt chứ?”
Đôi mắt cô trừng đến tròn xoe, vết thương trong mắt hiện rõ không còn bình thản như mọi khi, anh chợt nhớ tới buổi sáng ngày hôm đó, cô cũng đang cười, như muốn nhắc cho anh nhớ rõ những khoảnh khắc tốt đẹp nhất, nhưng anh lại phớt lờ đi sự hư vô ở trong đáy mắt của cô.
Không hiểu vì sao mà Ngụy Thiệu lại có cảm giác ngực mình giống như bị muỗi đốt.
Tâm nguyện cuối cùng của ký chủ: Hai, hy vọng Ngụy Thiệu sẽ nhớ kỹ cô ấy..
Bình luận truyện