Chương 92: Vương Gia Nghèo Túng Quá Ngạo Kiều 48
Khi còn nhỏ, là hắn được Huệ Tông nuôi nấng.
Bởi vì biết trong cung có Hòa Quý phi là dì mình, hắn còn rất thân thiết với bà ta.
Nhưng mà, căn bản là nữ nhân này không thích hắn, thậm chí là chán ghét hắn.
Mỗi lần nhìn thấy hắn đều là bộ dáng thâm mật, quay đầu lại thì mắng đủ kiểu với tâm phúc.
Cặp lỗ tai kia của hắn, thật sự đã cho hắn biết quá nhiều thứ nên biết và không nên biết.
Cho nên, sau đó hắn không còn vào cung Hòa Quý phi nữa.
Nữ nhân này có ý đồ mượn sức hắn, sau lại phát hiện là vô dụng, liền bắt đầu nói hắn không có lương tâm.
......!
Triệu Dận phục hồi lại tinh thần.
Hắn thật ra cũng không có tâm tư đi trả thù làm gì, kết cục hiện tại này, đối với người cả đời theo đuổi địa vị và quyền lực như Hòa Quý phi mà nói, coi như là trừng phạt cực lớn.
Hắn nhàn nhạt nói: "Phụ hoàng đã hạ ý chỉ, cô bất lực, thỉnh Hòa phi nương nương hồi cung."
Hòa phi chưa từ bỏ ý định, lại nhìn sang phía A Chiêu: "Thái Tử Phi nương nương, ngài tâm địa thiện lương......"
"Ta một chút cũng không có thiện lương." A Chiêu mặt lạnh nhạt.
Hòa phi: "......" Bà ta ở trong cung đã gặp biết bao nhiêu cái loại mặt trái, còn chưa gặp qua loại nào như thế này.
A Chiêu nghiêm túc nhìn bà ta: "Bà biết lúc ta ở trong An Nhạc Cung gặm bánh bao uống nước lã trong bát mì sợi, trong đầu đang nghĩ cái gì không?"
Nàng cũng không đợi Hòa phi trả lời, tự mình nói: "Lúc ấy ta đã nghĩ, Hòa Quý phi kia, tuyệt đối là người ta ghét nhất trong chỗ này, không gì có thể sánh bằng."
Hòa phi: "......"
Bà ta nghẹn họng nhìn trân trối, không có cách nào lý giải được thù hận của A Chiêu.
A Chiêu xua xua tay: "Cho nên bà đừng nhìn ta, ta tuyệt đối không thiện lương được với bà."
Hòa phi thất hồn lạc phách đi ra ngoài.
Triệu Dận nhịn hồi lâu, nhìn bà ta rời đi, rốt cuộc nhịn không được, chôn mặt trên vai A Chiêu rồi cười ra tiếng.
"A Chiêu......!Nàng sao có thể đáng yêu như vậy chứ?"
A Chiêu bỗng nhiên im lặng.
Triệu Dận nhận thấy có gì đó không đúng, hỏi: "Làm sao vậy?".
Đam Mỹ Sắc
A Chiêu nhìn cửa cung, đột nhiên mở miệng nói: "Triệu Dận, chàng xem, mẫu hậu chàng, Hòa phi, còn có rất nhiều người khác, phụ hoàng chàng cũng có nhiều phi tử như vậy.
Các hoàng đế xưa nay đều có nhiều hậu cung như thế, chàng về sau, có phải cũng có rất nhiều người hay không?"
Triệu Dận sửng sốt.
Trong đầu hắn tưởng tượng ra cái cảnh tượng kia, giữa hắn và A Chiêu, lại có bao nhiêu nữ nhân ngăn cách.
Còn chưa kịp trả lời, A Chiêu liền nói: "Ta nói cho chàng biết, ta sẽ không chịu nổi.
Nếu chàng mà dám nạp nhiều phi tần như vậy, ta lập tức rời khỏi nơi này, tránh chàng càng xa càng tốt, để cho chàng không bao giờ tìm thấy ta nữa."
Triệu Dận bỗng nhiên dùng sức ôm lấy nàng: "Nàng đừng nói những lời nói vớ vẩn này để kích thích ta."
A Chiêu vỗ vỗ tay hắn, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Không phải vớ vẩn, lời ta nói chính là sự thật."
Nếu thực sự có một ngày như vậy, nàng tuyệt đối chịu không nổi.
Triệu Dận chỉ cần nghĩ đến khả năng này thôi mà tim cảm giác như bị người bóp chặt.
Hắn nghiêng đầu cúi xuống hôn A Chiêu, một bên hôn, một bên nhẹ giọng nói: "Không, sẽ không có một ngày nào như vậy cả.
Ta chỉ ở cùng A Chiêu, hai ta sống cả đời thật tốt, được không?"
A Chiêu đáp lại hắn bằng một nụ hôn, một câu trả lời nhẹ nhàng.
......!
Tranh Nhi đang cầm một quyển sổ sách trong tay, đang muốn vào điện để đưa cho A Chiêu xem qua, bước chân đột nhiên dừng lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, lắc lắc đầu, nhận mệnh đứng ở ngoài canh giữ.
Một lúc sau, nàng lại không nhịn được mà bắt đầu lo lắng thay Thái Tử Phi nhà mình: Lúc tuổi còn trẻ, tham hoan còn có thể hiểu được, nhưng mà vạn nhất thân thể không chịu nổi......!
Ban đêm, trước mặt Triệu Dận và A Chiêu, mỗi người còn có thêm một bát canh.
Lộc huyết, đương quy.
.
Bình luận truyện