Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút
Chương 14: Thiếu nữ bị cầm tù (13)
Edit by Shmily
#Do not reup#
– ————————-
Chờ được vài phút, Vân Phiếm Phiếm mới ấp a ấp úng thử hỏi: “Buổi tối, có thể không trói lại có được không? Chân không thoải mái.”
Bộ dáng cẩn thận của cô thực sự vô cùng đáng yêu, Chung Hàm trầm tư một lát liền gật đầu đáp ứng.
“Có thể.” Ngay lúc Vân Phiếm Phiếm đang cao hứng, Chung Hàm liền bổ sung thêm một câu, “Bất quá có một điều kiện.”
Đã không phải xích lại, cả người Vân Phiếm Phiếm đều cảm thấy thần thanh khí sảng.
Từ lúc cô tới đây liền chưa được tắm rửa, hôm nay thấy tâm tình của Chung Hàm tốt, lúc hắn ở dưới lầu đọc báo, Vân Phiếm Phiếm liền đứng ở trêи hành lang lầu hai gọi hắn: “Chung Hàm.”
Mới đầu Chung Hàm còn không phản ứng lại.
Bởi vì từ trước tới giờ cô vẫn chưa từng gọi tên của hắn.
Chờ hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy cô đang bám lên trêи lan can hỏi mình: “Nơi này có quần áo cho con gái không? Em muốn đi tắm.”
Hai chân đang gác lên nhau của Chung Hàm thả xuống, tờ báo cũng bị hắn đặt ở trêи bàn.
Tiếp đó, hắn liền đi lên cầu thang đi tới phòng bên cạnh.
Phòng của Chung Hàm ở ngay cạnh phòng cô, sau khi Chung Hàm vào phòng, Vân Phiếm Phiếm liền đứng ở ngoài cửa ngó vào bên trong, cũng không dám đi vào phòng của hắn, chỉ sợ chọc cho Chung Hàm không vui.
Nhưng thật ra Chung Hàm lại chủ động bảo cô đi vào: “Vào đây.”
Vì thế, cô liền yên tâm bước vào phòng.
Không biết có phải lúc trang hoàng nhà cửa, Chung Hàm cảm thấy phiền phức hay không mà phòng của hắn cùng phòng của cô chẳng có gì khác nhau. Trừ bỏ đồ dùng bên trong nhiều hơn một số thứ ra thì ngay cả giường cũng giống nhau như đúc.
Bên cạnh giường chính là một cái tủ quần áo.
Chung Hàm ngồi ở trêи giường, hai tay chống ra phía sau, nói với Vân Phiếm Phiếm: “Tự mình chọn.”
Vân Phiếm Phiếm mở tủ quần áo ra.
Sau đó thấy được một loạt áo sơ mi cùng quần tây.
Ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy vài bộ đồ thể thao cùng áo ngủ, kiểu dáng đều tương đối đơn giản.
Vân Phiếm Phiếm với Tiểu Bạch Thái tiến hành một hồi đối thoại ở trong đầu.
“Là thế đấy, Chung Hàm bảo ta chọn quần áo, sau đó trong tủ quần áo đều là quần áo nam, hắn chắc chắn là biết điểm này, nhưng vẫn còn bảo ta chọn, cái đó chứng minh hắn thích ta mặc như vậy, nếu ta nói với hắn, có quần áo nữ hay không, hắn nhất định sẽ tức giận.”
Tiểu Bạch Thái: “Nói có lý nói có lý, ta thấy cái áo sơ mi trắng kia không tệ lắm, rất dài, mặc ở trêи người Chung Hàm rất đẹp, ký chủ mặc vào khẳng định cũng rất đẹp!”
Hai người nhanh chóng kết thúc đối thoại, Vân Phiếm Phiếm không nói một lời, trực tiếp lấy cái áo sơ mi trắng từ trong tủ quần áo ra.
Chung Hàm thấy thế liền có chút ngoài ý muốn.
Đối phương ngoan ngoãn đến mức khiến hắn cảm thấy kỳ quái.
Bất quá, hắn vô cùng thích cô ngoan ngoãn như vậy.
Chung Hàm nhìn áo sơ mi trêи tay Vân Phiếm Phiếm, hỏi: “Em muốn mặc cái này?”
Vân Phiếm Phiếm nắm chặt lấy áo, khẳng định nói: “Cái này đẹp.”
Ánh mắt Chung Hàm nhìn cô lập tức thay đổi, áo sơ mi của hắn mặc ở trêи người cô hẳn là cũng tương đối dài, có thể qua đùi một chút, nhưng khẳng định là không bằng váy. Hắn đều có thể tưởng tượng được một số thứ sau khi cô mặc áo sơ mi này vào.
Đôi chân dài trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo…
Hầu kết Chung Hàm trượt lên trượt xuống, cô là đang muốn câu dẫn hắn?
Hắn không có cản cô, chỉ nói: “Nếu chọn xong, có thể đi ra ngoài.”
Vân Phiếm Phiếm lon ton chạy ra khỏi phòng, sau khi vào phòng mình xong liền nhìn chằm chằm chiếc vòng trêи cổ tay, hoa văn màu đen trêи đó lại biến mất đi một chút nữa.
Cô cảm thấy mình quả là một đứa bé lanh lợi.
Quả nhiên nghe theo Chung Hàm không sai, Chung Hàm nhất định là cảm thấy cô cực kì nghe lời cho nên giá trị hắc hóa mới giảm bớt.
Chung Hàm ngồi ở trêи giường, nghe được tiếng nước rất nhỏ ở bên kia, hắn kéo áo sơ mi của mình ra, từ tủ quần áo chọn một bộ đồ ngủ, cũng tiến vào phòng tắm.
#Do not reup#
– ————————-
Chờ được vài phút, Vân Phiếm Phiếm mới ấp a ấp úng thử hỏi: “Buổi tối, có thể không trói lại có được không? Chân không thoải mái.”
Bộ dáng cẩn thận của cô thực sự vô cùng đáng yêu, Chung Hàm trầm tư một lát liền gật đầu đáp ứng.
“Có thể.” Ngay lúc Vân Phiếm Phiếm đang cao hứng, Chung Hàm liền bổ sung thêm một câu, “Bất quá có một điều kiện.”
Đã không phải xích lại, cả người Vân Phiếm Phiếm đều cảm thấy thần thanh khí sảng.
Từ lúc cô tới đây liền chưa được tắm rửa, hôm nay thấy tâm tình của Chung Hàm tốt, lúc hắn ở dưới lầu đọc báo, Vân Phiếm Phiếm liền đứng ở trêи hành lang lầu hai gọi hắn: “Chung Hàm.”
Mới đầu Chung Hàm còn không phản ứng lại.
Bởi vì từ trước tới giờ cô vẫn chưa từng gọi tên của hắn.
Chờ hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy cô đang bám lên trêи lan can hỏi mình: “Nơi này có quần áo cho con gái không? Em muốn đi tắm.”
Hai chân đang gác lên nhau của Chung Hàm thả xuống, tờ báo cũng bị hắn đặt ở trêи bàn.
Tiếp đó, hắn liền đi lên cầu thang đi tới phòng bên cạnh.
Phòng của Chung Hàm ở ngay cạnh phòng cô, sau khi Chung Hàm vào phòng, Vân Phiếm Phiếm liền đứng ở ngoài cửa ngó vào bên trong, cũng không dám đi vào phòng của hắn, chỉ sợ chọc cho Chung Hàm không vui.
Nhưng thật ra Chung Hàm lại chủ động bảo cô đi vào: “Vào đây.”
Vì thế, cô liền yên tâm bước vào phòng.
Không biết có phải lúc trang hoàng nhà cửa, Chung Hàm cảm thấy phiền phức hay không mà phòng của hắn cùng phòng của cô chẳng có gì khác nhau. Trừ bỏ đồ dùng bên trong nhiều hơn một số thứ ra thì ngay cả giường cũng giống nhau như đúc.
Bên cạnh giường chính là một cái tủ quần áo.
Chung Hàm ngồi ở trêи giường, hai tay chống ra phía sau, nói với Vân Phiếm Phiếm: “Tự mình chọn.”
Vân Phiếm Phiếm mở tủ quần áo ra.
Sau đó thấy được một loạt áo sơ mi cùng quần tây.
Ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy vài bộ đồ thể thao cùng áo ngủ, kiểu dáng đều tương đối đơn giản.
Vân Phiếm Phiếm với Tiểu Bạch Thái tiến hành một hồi đối thoại ở trong đầu.
“Là thế đấy, Chung Hàm bảo ta chọn quần áo, sau đó trong tủ quần áo đều là quần áo nam, hắn chắc chắn là biết điểm này, nhưng vẫn còn bảo ta chọn, cái đó chứng minh hắn thích ta mặc như vậy, nếu ta nói với hắn, có quần áo nữ hay không, hắn nhất định sẽ tức giận.”
Tiểu Bạch Thái: “Nói có lý nói có lý, ta thấy cái áo sơ mi trắng kia không tệ lắm, rất dài, mặc ở trêи người Chung Hàm rất đẹp, ký chủ mặc vào khẳng định cũng rất đẹp!”
Hai người nhanh chóng kết thúc đối thoại, Vân Phiếm Phiếm không nói một lời, trực tiếp lấy cái áo sơ mi trắng từ trong tủ quần áo ra.
Chung Hàm thấy thế liền có chút ngoài ý muốn.
Đối phương ngoan ngoãn đến mức khiến hắn cảm thấy kỳ quái.
Bất quá, hắn vô cùng thích cô ngoan ngoãn như vậy.
Chung Hàm nhìn áo sơ mi trêи tay Vân Phiếm Phiếm, hỏi: “Em muốn mặc cái này?”
Vân Phiếm Phiếm nắm chặt lấy áo, khẳng định nói: “Cái này đẹp.”
Ánh mắt Chung Hàm nhìn cô lập tức thay đổi, áo sơ mi của hắn mặc ở trêи người cô hẳn là cũng tương đối dài, có thể qua đùi một chút, nhưng khẳng định là không bằng váy. Hắn đều có thể tưởng tượng được một số thứ sau khi cô mặc áo sơ mi này vào.
Đôi chân dài trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo…
Hầu kết Chung Hàm trượt lên trượt xuống, cô là đang muốn câu dẫn hắn?
Hắn không có cản cô, chỉ nói: “Nếu chọn xong, có thể đi ra ngoài.”
Vân Phiếm Phiếm lon ton chạy ra khỏi phòng, sau khi vào phòng mình xong liền nhìn chằm chằm chiếc vòng trêи cổ tay, hoa văn màu đen trêи đó lại biến mất đi một chút nữa.
Cô cảm thấy mình quả là một đứa bé lanh lợi.
Quả nhiên nghe theo Chung Hàm không sai, Chung Hàm nhất định là cảm thấy cô cực kì nghe lời cho nên giá trị hắc hóa mới giảm bớt.
Chung Hàm ngồi ở trêи giường, nghe được tiếng nước rất nhỏ ở bên kia, hắn kéo áo sơ mi của mình ra, từ tủ quần áo chọn một bộ đồ ngủ, cũng tiến vào phòng tắm.
Bình luận truyện